-
Chương 3721-3725
Chương 3721: Phong ba nổi lên
Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
"Đến đây, đến đây".
Trương Tinh Vũ kêu lên, vội chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Trương Tinh Vũ liền vui mừng quá đỗi.
"Ôi chao! Sao con gái yêu quý của mẹ lại đến đây thế?", bà ta vội vàng ôm lấy Tô Nhu đầy thân thiết.
"Được rồi mẹ, đang có khách ở đây đấy".
Tô Nhu cảm thấy hơi ngại ngùng, vội vàng nói.
Trương Tinh Vũ sửng sốt, phát hiện đằng sau Tô Nhu còn có một cô gái cao gầy.
"Đây là..."
"Chào bà Trương, tôi là Cung Hỉ Vân".
Cung Hỉ Vân mỉm cười chìa tay ra.
"Chào cô Cung, hoan nghênh, hoan nghênh! Mau vào đi!".
Trương Tinh Vũ vội nói.
"Không cần đâu bà Trương, tôi và cô Tô Nhu đến đây là muốn thông báo với bà và ông Tô Quảng, mời ông bà lập tức theo tôi rời khỏi Giang Thành", Cung Hỉ Vân nói rất nghiêm túc.
"Rời khỏi Giang Thành?".
Trương Tinh Vũ sửng sốt.
"Mẹ, bây giờ không kịp giải thích đâu, bố mẹ mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta ở tạm chỗ ông ngoại một thời gian", Tô Nhu vội nói.
"Việc này... Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?".
Trương Tinh Vũ ù ù cạc cạc, hoàn toàn không rõ là có chuyện gì.
Cung Hỉ Vân do dự một lát, chỉ đành bịa ra một lý do: "Bà Trương, thực ra tôi là người của công ty Dương Hoa, chúng tôi vừa nhận được tin đối thủ cạnh tranh của công ty Dương Hoa định dùng biện pháp mạnh để đe dọa Chủ tịch Lâm. Những biện pháp này bao gồm cả bắt cóc giết người, Chủ tịch Lâm sợ các bà sẽ bị liên lụy, nên bảo tôi đến đưa các bà đi. Mong bà đừng chần chừ nữa, thời gian đang cấp bách!".
"Cái gì?".
Trương Tinh Vũ giật nảy mình, vội vàng chạy vào trong.
"Ông nó ơi! Ông nó ơi! Mau thu dọn đồ đạc đi! Nhanh lên!".
…
Cùng lúc đó, Lạc Thiên cũng biết tin, vội đến gặp Tô Nhu rồi cùng rời khỏi Giang Thành.
Còn ở học viện Huyền Y Phái.
Từ Thiên đang giúp đỡ xử lý những người bị thương.
Phía Long Quốc phái tới một đội y tế tiên tiến để chi viện, ngoài ra còn có hai nhóm đặc biệt tiến vào đóng quân ở Giang Thành.
Trong tình hình chiến trường Bắc Cảnh đang căng thẳng, có thể điều được hai đội quân đến đã là tốt lắm rồi.
Nhưng không biết tại sao, Từ Thiên có cảm giác chuyện này sẽ không chấm dứt dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, một người của Kỳ Lân Môn nhanh chân đi tới, ghé vào tai Từ Thiên nhỏ giọng nói mấy câu.
Từ Thiên biến sắc, gọi ngay đám Chu Huyền Long đến phòng họp tạm thời.
"Ông Từ, có chuyện gì mà gấp gáp thế?".
Mọi người cảm thấy bất ổn, Chu Huyền Long lên tiếng đầu tiên.
"Tôi vừa nhận được tin Thiên Ma Đạo xuất quân với quy mô lớn! Nhìn phương hướng của bọn chúng thì rất có khả năng là tiến về phía Giang Thành chúng ta", Từ Thiên khàn giọng nói.
"Cái gì?".
Mọi người kinh hãi.
"Thiên Ma Đạo lại đến nữa?".
"Bọn chúng... bọn chúng nghĩ gì vậy?".
"Đám người này điên rồi sao?".
Đại chiến vừa kết thúc, Thiên Ma Đạo lại tiếp tục hành động, ai mà chịu được chứ?
"Tôi đoán chắc chắn là Thiên Ma Đạo tưởng rằng thần y Lâm không ở Giang Thành, nên mới nhân cơ hội ra tay! Mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!", Từ Thiên trầm giọng nói.
"Phái ngay người đến điểm làm việc của đại hội, báo với tổ trưởng Vương, điều Thiên Hổ Xích Viêm Tổ tới! Nếu có Thiên Hổ Xích Viêm Tổ ở đây, thì có thể ngăn được người của Thiên Ma Đạo", có người đưa ra ý kiến.
"Đúng vậy, các cao thủ của chúng ta người thì chết, người thì bị thương, khó mà ngăn cản thế công của Thiên Ma Đạo. Hơn nữa lần này Thiên Ma Đạo phái rất nhiều người tới, nghe nói đội quân tiên phong lên tới hai vạn người, đội quân phía sau kéo dài không dứt, chắc phải hơn 10 vạn. Nếu không có cao thủ của đại hội giúp đỡ, thì chúng ta rất khó trụ được trong trận chiến này", Từ Thiên nói.
Mọi người đều sợ hãi trong lòng.
Thiên Ma Đạo điên rồi sao?
Chương 3722: Lợi dụng
Nhận được thông báo của Giang Thành, tổ trưởng Vương không chút do dự, lập tức phái Thiên Hổ Xích Viêm Tổ quay lại Giang Thành, đồng thời gọi ngay cho đại hội.
"Tống đại nhân".
Tổ trưởng Vương cầm điện thoại, gấp gáp kêu lên.
"Tổ trưởng Vương, có chuyện gì sao?", bên kia điện thoại là một giọng nói trầm thấp.
"Tống đại nhân, Giang Thành lại xảy ra chuyện rồi!".
Tổ trưởng Vương lập tức kể lại tường tận sự việc ở Giang Thành.
"Xin đại hội hãy nhanh chóng phái các cường giả cao thủ đến Giang Thành bảo vệ người dân, tiêu diệt dư nghiệt Thiên Ma Đạo", tổ trưởng Vương gấp gáp nói.
Nhưng ông ta nói xong từ lâu mà Tống Tư Quy ở đầu bên kia vẫn im lặng.
"Tống đại nhân, ông còn đó không?", tổ trưởng Vương sửng sốt, không nhịn được nói.
"Tôi đây".
Tống Tư Quy bình thản nói: "E là tôi rất khó đáp ứng yêu cầu của ông".
"Cái gì?".
Tổ trưởng Vương tỏ vẻ kinh ngạc, nói với giọng điệu khó tin: "Tống đại nhân, tại sao vậy? Thiên Ma Đạo tấn công, Giang Thành đang gặp nguy hiểm, người dân lầm than, nếu để Thiên Ma Đạo công phá Giang Thành thì phải chết bao nhiêu người đây? Lẽ nào ông không biết sao?".
"Tôi biết, nhưng ông không biết", Tống Tư Quy bình thản đáp: "Thứ nhất, không phải tôi không muốn phái cao thủ đến đó, mà là hiện giờ đại hội chúng ta cũng thiếu người. Ông cũng biết đấy, thời gian này nội bộ đại hội xuất hiện không ít vấn đề cần phải giải quyết. Thứ hai, trước kia thần y Lâm của Giang Thành còn khinh thường đại hội chúng ta, đánh bị thương Thiên Hổ Xích Viêm Tổ. Rõ ràng là cậu ta không coi đại hội ra gì, theo quy tắc thì cậu ta không còn nằm trong phạm vi bảo vệ của đại hội chúng ta nữa. Vì vậy, chuyện của Giang Thành sẽ không chi viện".
"Tống đại nhân, ông muốn người dân Giang Thành rơi vào nước sôi lửa bỏng, trơ mắt nhìn bọn họ bị giết hại sao?".
Tổ trưởng Vương tỏ vẻ khó tin, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
"Tổ trưởng Vương, ông nghĩ nhiều rồi, mâu thuẫn giữa Thiên Ma Đạo và Dương Hoa đã kéo dài một thời gian. Thực ra lần này Thiên Ma Đạo tấn công Giang Thành cũng chỉ để đối phó Dương Hoa. Nếu thần y Lâm không chịu nghe theo đại hội, thì không thuộc quản lý của đại hội nữa, thế nên chúng ta cũng sẽ không bảo vệ Dương Hoa”, Tống Tư Quy lạnh lùng hừ một tiếng.
"Nhưng tôi nghe nói đạo chủ của Thiên Ma Đạo đã dùng tới cấm pháp, ma nhân của Thiên Ma Đạo ăn cấm thuật vào, giết càng nhiều người sẽ càng trở nên lợi hại, cuối cùng trở thành quỷ đầu ma. Bọn chúng đến Giang Thành chắc chắn không chỉ đối phó với Dương Hoa, mà chủ yếu lợi dụng người dân Giang Thành để sinh ra quỷ đầu ma cho chúng", tổ trưởng Vương cuống quýt kêu lên.
"Ông nghe những chuyện vớ vẩn này từ đâu vậy?", Tống Tư Quy lạnh lùng chất vấn.
"Là người của Dương Hoa báo với tôi, trong tay bọn họ có tù binh của Thiên Ma Đạo, họ hỏi được từ những tù binh này".
"Vậy sao? Tổ trưởng Vương, xem ra ông già rồi, thế mà cũng bị lừa", Tống Tư Quy khinh bỉ cười khẩy.
"Ông nói cái gì?".
Tổ trưởng Vương vô cùng ngạc nhiên.
"Quỷ đầu ma cái gì chứ? Đó chỉ là lý do người của Dương Hoa bịa ra để lừa ông thôi. Bọn họ lợi dụng lòng tốt của ông, để đại hội chúng ta xuất binh chi viện cho Giang Thành. Chút mánh khóe này mà ông cũng không nhìn ra được, đúng là khiến tôi thất vọng".
Tống Tư Quy bình thản nói.
Toàn thân tổ trưởng Vương run rẩy, tức đến nỗi không thốt nên lời.
Ông ta không ngờ cấp trên của mình lại coi thường mạng người như vậy.
"Đúng rồi, ông hãy lập tức truyền lệnh, điều Thiên Hổ Xích Viêm Tổ quay về! Tổ chức lại có nhiệm vụ giao cho đám Tàng Hổ làm! Chuyện không thể chậm trễ, mau liên lạc với Tàng Hổ đi!".
Đúng lúc này, Tống Tư Quy lại bổ sung thêm một câu.
Tổ trưởng Vương không nhịn được nữa, khẽ gầm lên: "Tống đại nhân, ông tự liên lạc với tổ trưởng Tàng Hổ đi!".
Dứt lời, ông ta dập máy, sau đó uể oải ngồi xuống ghế.
Ông ta cảm thấy tín ngưỡng của mình đã xuất hiện vết rạn.
…
Tử Long Thiên đích thân dẫn tất cả Ma Quân Ma Nữ, dưới sự tiền hô hậu ủng của 12 vạn đại quân ma nhân, ùn ùn tiến về phía Giang Thành.
Ngoài ra còn có không ít người của các thế tộc khác tham gia.
"Ma Quân đại nhân, chưởng môn của Long Trảo Phái dẫn theo ba nghìn đệ tử đến trợ trận".
Một ma nhân nhanh chân chạy đến trước mặt Tử Long Thiên đang cưỡi ngựa, quỳ xuống đất, ôm quyền hô to.
"Tốt".
Tử Long Thiên gật đầu.
"Ma Quân đại nhân, lăng chủ của Linh Tâm Lăng dẫn theo năm nghìn cao thủ đến trợ trận!".
"Tốt".
Tử Long Thiên lại gật đầu, trên mặt nở nụ cười hài lòng.
"Ma Quân đại nhân, người của Tử Vân Miếu cũng đến rồi!".
"Ma Quân đại nhân..."
Đội quân cứ tiến về phía trước, không ngừng có thêm các tông môn thế tộc góp vào.
Đương nhiên những người này không thật lòng muốn giúp ma nhân, mà là người thân bạn bè của họ bị người của Thiên Ma Đạo bắt, nên họ bắt buộc phải làm vậy.
Trước khi xuất quân, Tử Long Thiên đã sai người thông báo tới những tông môn này, bắt bọn họ đến trợ trận, nếu không theo sẽ tế luyện sống người thân bạn bè của bọn họ.
"Truyền lệnh xuống, bảo cao thủ của các thế tộc Long Trảo Phái, Linh Tâm Lăng, Tử Vân Miếu đánh trận đầu, làm tiên phong tiến về phía Giang Thành trước, đánh tan phòng ngự ở bên ngoài của Giang Thành".
Tử Long Thiên khẽ quát.
"Tuân lệnh".
Một ma nhân chạy đi.
Lãnh tụ của những tông môn thế tộc này nghe thấy thế, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Tử Long Thiên đang lợi dụng bọn họ sao...
Chương 3723: Ép buộc tấn công
Người của các tông môn thế tộc đều rất bất mãn, ngoạc miệng chửi bới.
Nhưng bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Những con tin mà Thiên Ma Đạo bắt đều là lãnh đạo cấp cao của các tông môn thế tộc, đều là con cháu ruột thịt của các chưởng môn tông chủ.
Cho dù bọn họ có người phản đối, có đệ tử không vui, nhưng cũng vô ích.
Để cứu được người thân của mình, các chưởng môn tông chủ bất chấp sự phản đối của mọi người, nghe theo lệnh của Thiên Ma Đạo, tiến về phía Giang Thành.
Rất nhanh, một đội quân mấy vạn người do mười mấy thế tộc cấu thành tiến về phía Giang Thành.
Dẫn đầu là lăng chủ Thu Cơ của Linh Tâm Lăng.
Bà ta mặc áo bào đỏ rực, cưỡi bạch mã, sắc mặt đầy lo lắng.
Thiên Ma Đạo bắt chồng của bà ta là Phú Vạn Niên, bà ta lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn lập tức hoàn thành nhiệm vụ của Thiên Ma Đạo để cứu chồng mình ra.
Nhưng người của Linh Tâm Lăng rất bất mãn với chuyện này.
Trong mắt bọn họ, Thu Cơ là tông chủ một tông, thì nên suy nghĩ cho lợi ích của tất cả mọi người trong tông môn, chứ không phải vì cá nhân bà ta. Nếu bà ta cố chấp muốn cứu chồng mình, mọi người cũng không phản đối, nhưng không thể ép buộc.
Trên thực tế thì Thu Cơ lờ đi ý kiến của mọi người, bắt bọn họ theo bà ta cống hiến cho Thiên Ma Đạo.
Rất nhiều người tức giận nhưng không dám nói gì.
Hầu hết những người ở đây là bị Thu Cơ ép tới.
Ai nấy mặt mũi hằm hằm tức giận.
"Lăng chủ, chúng ta liều lĩnh tấn công Giang Thành gần như là đối đầu với Long Quốc! Như vậy chẳng phải là phản quốc sao?".
Một ông lão đã cao tuổi đi tới bên cạnh Thu Cơ, trầm giọng nói.
Lúc này Thu Cơ chỉ muốn nhanh chóng cứu chồng, lòng nóng như lửa đốt, sao có thể nghe lọt tai câu nào?
Sắc mặt bà ta sầm xuống, tức giận quát: "Ý ông là sao? Lẽ nào ông muốn làm trái lệnh của lăng chủ? Muốn phản bội Linh Tâm Lăng?".
"Lăng chủ bớt giận! Tôi... tôi không có ý đó", ông lão biến sắc, vội vàng ôm quyền cúi đầu.
"Nghe đây, lần này không phải chúng ta đến tấn công Giang Thành, chúng ta cũng không thể làm chuyện táng tận lương tâm như phản quốc. Lần này chúng ta chỉ thảo phạt Dương Hoa thôi! Rõ chưa?".
Thu Cơ lạnh lùng nói: “Thần y Lâm Giang Thành hung ác tàn bạo, lạm sát người vô tội, là một kẻ vô cùng độc ác, lần này chúng ta là thay trời hành đạo, trừ hại cho dân!”.
“Vâng…”
Ông lão lại ôm quyền, khuôn mặt già nua có vẻ vô cùng khó coi.
Ai cũng biết đây là lý do của Thu Cơ.
Nhưng dù là vậy, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Không biết đã qua bao lâu, đội ngũ mười mấy thế tộc đã đến bên ngoài Giang Thành.
Sắc mặt Chu Huyền Long lạnh như băng, dẫn theo quân đoàn Long Huyền bố trí phòng ngự từ lâu.
Ông ta không ngờ người mình chờ nửa ngày không phải là ma nhân mà là một đám người Long Quốc…
“Khốn kiếp!”.
Chu Huyền Long thầm rủa một câu, cảm giác tính chất của sự việc đã thay đổi.
Nếu là người Thiên Ma Đạo thì ông ta có thể phát động tấn công không chút do dự. Nhưng đối mặt với người Long Quốc, cho dù ông ta muốn mạnh tay thì các chiến sĩ cũng sẽ chần chừ.
“Lập tức gọi điện cho cấp trên, báo cáo tình hình ở đây!”.
Chu Huyền Long trầm giọng quát, sau đó cầm thiết bị phóng thanh bước tới.
“Đội ngũ phía trước nghe đây, lập tức dừng bước cho tôi! Nếu không chúng tôi sẽ khai hỏa!”.
Chu Huyền Long lớn tiếng kêu lên.
Các đệ tử của Linh Tâm Lăng dẫn đầu nghe thấy thế liền lập tức dừng lại.
“Ai cho các người dừng lại? Tiến về phía trước cho tôi!”.
Ánh mắt Thu Cơ chứa đầy giận dữ, lớn tiếng mắng.
“Lăng chủ, bọn họ đều có súng cả đấy… Chúng ta cứ thế qua đó chẳng phải sẽ bị bắn chết sao?”.
Đệ tử dẫn đầu tỏ vẻ sợ sệt, run giọng đáp.
Chương 3724: Giết!
Thu Cơ nổi giận, rút luôn bảo kiếm ở thắt lưng ra, chỉ vào đệ tử kia, tức giận gầm lên: "Cậu sợ súng của bọn họ mà không sợ bảo kiếm Thu Thủy trong tay tôi sao?".
"Lăng chủ..."
"Tiến lên cho tôi!".
Thu Cơ gầm lên, thái độ kiên quyết.
Mọi người thấy bà ta hạ lệnh tử, chỉ đành cắn răng tiến lên.
Chu Huyền Long đanh mắt lại, quát: "Tất cả dừng bước, đứng yên đợi lệnh! Nếu ai còn tiến tới, thì chúng tôi chỉ đành bắn vậy!".
Nhưng có Thu Cơ chống lưng, lời cảnh cáo của Chu Huyền Long không có bất cứ tác dụng gì.
"Chuẩn bị!", Chu Huyền Long khẽ gầm lên.
Tất cả các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền lập tức lên nòng, chỉ chờ một câu "bắn".
Các đệ tử của Linh Tâm Lăng đều tỏ vẻ sợ hãi và hoảng loạn, nhìn từng họng súng đen ngòm bên phía Chu Huyền Long, đầu óc bọn họ đều trở nên tê dại, bước chân cũng chậm hẳn lại.
"Các cậu sợ gì hả? Xông lên cho tôi! Chuyến đi này của chúng ta chỉ để tiêu diệt Dương Hoa, những người khác thì mặc kệ đi! Tôi có thể đưa các cậu đến đây an toàn, thì cũng có thể đưa các cậu trở về an toàn!".
Thu Cơ trầm giọng quát, dáng vẻ thề thốt son sắt.
Nhưng ai cũng biết đây chỉ là những lời chót lưỡi đầu môi.
Chu Huyền Long nhíu mày.
Ông ta nhìn thấy rõ ràng sự sợ hãi và hoảng loạn trên khuôn mặt những người này, nhưng bọn họ vẫn không chịu dừng lại.
Chu Huyền Long lập tức nhận ra bọn họ bị ép đến đây, e rằng bọn họ không hề muốn tấn công Giang Thành.
Nghĩ đến đây, ông ta liền kêu lên: "Nếu trong số các cậu có ai chịu nghe theo sắp xếp của tôi thì có thể bỏ vũ khí trong tay xuống, giơ cao hai tay lên, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho các cậu!".
Các đệ tử của Linh Tâm Lăng nghe thấy thế, dường như nín thở, bắt đầu thầm suy tính.
"Tốt nhất các cậu đừng có suy nghĩ phản bội, những người trước mặt không phải là người của chính quyền Long Quốc mà là người của Dương Hoa! Các cậu đầu hàng ông ta thì chỉ có đường chết thôi!".
Ánh mắt Thu Cơ lạnh lùng, lớn tiếng quát.
"Lăng chủ! Hình như bọn họ là người của quân đoàn Long Huyền Giang Thành, họ thành người của Dương Hoa lúc nào vậy?", ông lão kia hơi kinh ngạc, trừng mắt hỏi.
Các thế tộc này cũng không phải tông tộc lánh đời, sao có thể không nhận ra đồng phục trên người đám Chu Huyền Long chứ?
Chuyện này không thể đùa được.
"Sao? Giả trưởng lão nghi ngờ phán đoán của tôi à?", Thu Cơ lạnh lùng hỏi.
"Việc này... Giả Trí không dám..."
Ông lão cúi đầu xuống, hình như lại nhớ ra gì đó, ôm quyền nói: "Giả Trí hiểu lăng chủ nóng lòng muốn cứu chồng, nhưng mong lăng chủ hãy giữ vững sơ tâm, lý trí sáng suốt. Những người phía trước có thân phận gì, Giả Trí biết rõ, lăng chủ còn biết rõ hơn. Nếu đối phương phát động tấn công thì chúng ta sẽ tiêu đời, mong lăng chủ hãy suy nghĩ kĩ càng..."
Ông lão nói rất chân thành.
Ông ta biết Thu Cơ nói đám Chu Huyền Long là người của Dương Hoa chỉ để tự lừa dối bản thân. Bà ta không dám làm trái ý của Thiên Ma Đạo, nếu không chắc chắn Phú Vạn Niên sẽ mất mạng.
Nhưng lúc này Thu Cơ đã bất chấp tất cả, giơ trường kiếm lên nói: "Xông lên! Kẻ nào cản đường, giết không tha!".
"Lăng chủ!".
Ông lão biến sắc, vội vàng kêu lên.
"Câm miệng cho tôi!".
Thu Cơ đã mất hết kiên nhẫn, đánh một chưởng vào người ông ta.
Bốp!
Ông lão lập tức bay đi, nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu tươi. Các đệ tử ở gần vội vàng chạy tới đỡ ông ta dậy.
"Giả Trí, nếu ông còn khiến tôi phân tâm, tôi sẽ giết ông!".
Sắc mặt Thu Cơ đằng đằng sát khí, ngoảnh lại gầm lên: "Nghe đây, nếu ai không xông lên chính là làm trái lệnh của tôi, phải giết!".
"Giết!".
Chương 3725: Đầu hàng
Các đệ tử của Linh Tâm Lăng không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành rút vũ khí xông về phía Chu Huyền Long.
Chu Huyền Long hít sâu một hơi.
Ông ta biết mình đã hết cách.
Đằng sau là Giang Thành với mấy chục triệu người, an nguy của vô số người dân đang đè trên vai ông ta.
Ông ta tuyệt đối không thể nương tay.
"Chuẩn bị bắn!".
Chu Huyền Long khàn giọng nói.
Tuy các chiến sĩ cảm thấy không nỡ, nhưng cũng không còn cách nào khác, lần lượt chĩa họng súng về phía các đệ tử của Linh Tâm Lăng đang xông tới.
Nhưng khi các đệ tử này lại gần đám Chu Huyền Long, một trưởng lão bỗng ném vũ khí đi, giơ cao hai tay, lớn tiếng nói: "Đừng bắn!".
Chu Huyền Long sửng sốt.
Trưởng lão kia cuống quýt nói: "Đại nhân, chúng tôi đều bị lăng chủ ép nên mới đến đây. Chúng tôi đều là người của Long Quốc, không muốn làm chuyện phản bội Long Quốc, chúng tôi xin được đầu hàng, đừng bắn chúng tôi!".
Chu Huyền Long nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, lập tức kêu lên: "Vậy thì các ông mau lại đây đi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho các ông".
Trưởng lão kia nghe thấy thế, không chạy ngay về phía Chu Huyền Long, mà ngoảnh lại nói với các đệ tử ở phía sau: "Mọi người, Thu Cơ vì chồng mình mà ép chúng ta làm chuyện bất trung bất nghĩa như thế này! Cô ta không xứng làm lăng chủ của Linh Tâm Lăng chúng ta! Các cậu có muốn theo tôi đầu hàng quân đoàn trưởng Chu, bảo vệ Giang Thành, cống hiến cho Tổ quốc không?".
Các đệ tử đều kinh ngạc, sau đó nhanh chóng đồng thanh: "Chúng tôi đồng ý!".
"Vậy được! Cùng tôi đến chỗ quân đoàn trưởng Chu, nghe theo sai khiến của ông ấy!".
Trưởng lão kia kêu lên, dẫn theo các đệ tử xông tới.
"Quân đoàn trưởng Chu! Cẩn thận bị lừa!".
Người ở bên cạnh biến sắc, vội nói: "Nếu đối phương giả vờ đầu hàng, tiếp cận chúng ta rồi bất ngờ giở quẻ, thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm mất!".
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền có tu vi không cao, có thể đấu lại được các võ sĩ mạnh mẽ này hoàn toàn là nhờ vũ khí Dương Hoa cải tạo cho bọn họ. Nếu bị tiếp cận thì bọn họ sẽ bị mất ưu thế.
Chuyện này đúng là rất đáng lo.
Nhưng Chu Huyền Long lại có thái độ kiên quyết, trầm giọng quát khẽ: "Tôi tin mọi người đều có trái tim yêu nước! Chắc chắn bọn họ là thật lòng, sẽ không nối giáo cho giặc đâu, yên tâm đi!".
Sự thật chứng minh suy đoán của Chu Huyền Long là đúng.
Các đệ tử Linh Tâm Lăng xông tới đầu hàng không hề tấn công quân đoàn Long Huyền, mà lập tức quay mũi giáo, bày ra tư thế phòng ngự, nhìn chằm chằm người của các thế tộc khác đang tiến tới.
"Các ông làm cái gì vậy?".
Thu Cơ nổi giận: "Các ông định phản bội Linh Tâm Lăng tôi sao?".
"Chúng tôi là người của Long Quốc, rồi mới là người của Linh Tâm Lăng! Thu Cơ, cô vì sự ích kỉ của bản thân mà muốn tất cả mọi người trong tông môn phải gánh tội danh phản quốc sao? Cô thật là ích kỉ!".
Vị trưởng lão kia nghiến răng gầm lên: "Chúng tôi sẽ không tiếp tục sai lầm, nối giáo cho giặc đâu!".
"Ông... Các ông..."
Thu Cơ tức đến nỗi toàn thân run rẩy, không nhịn được nữa, tức giận gầm lên, cầm trường kiếm xông tới.
"Bắn!".
Chu Huyền Long rít gào.
Pằng pằng pằng...
Tất cả các khẩu súng đều phun ra ngọn lửa màu lam, từng viên đạn đặc chế bay về phía Thu Cơ.
Thu Cơ lập tức giơ kiếm lên đỡ.
Nhưng hỏa lực quá mạnh, lại không có ai trợ giúp, bà ta không thể tiến thêm bước nào, mà các đệ tử xông lên cùng bà ta còn chết quá nửa.
Thu Cơ không thể không lùi lại.
Nhìn lại xung quanh, các đệ tử của Linh Tâm Lăng chỉ còn vài người.
Hầu hết đã đầu hàng Chu Huyền Long.
Không chỉ Linh Tâm Lăng, mà các thế tộc khác cũng có không ít người lựa chọn đầu hàng.
Long Trảo Phái cũng vậy.
Biết được tin này, người của Thiên Ma Đạo đều vô cùng kinh ngạc.
Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
"Đến đây, đến đây".
Trương Tinh Vũ kêu lên, vội chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Trương Tinh Vũ liền vui mừng quá đỗi.
"Ôi chao! Sao con gái yêu quý của mẹ lại đến đây thế?", bà ta vội vàng ôm lấy Tô Nhu đầy thân thiết.
"Được rồi mẹ, đang có khách ở đây đấy".
Tô Nhu cảm thấy hơi ngại ngùng, vội vàng nói.
Trương Tinh Vũ sửng sốt, phát hiện đằng sau Tô Nhu còn có một cô gái cao gầy.
"Đây là..."
"Chào bà Trương, tôi là Cung Hỉ Vân".
Cung Hỉ Vân mỉm cười chìa tay ra.
"Chào cô Cung, hoan nghênh, hoan nghênh! Mau vào đi!".
Trương Tinh Vũ vội nói.
"Không cần đâu bà Trương, tôi và cô Tô Nhu đến đây là muốn thông báo với bà và ông Tô Quảng, mời ông bà lập tức theo tôi rời khỏi Giang Thành", Cung Hỉ Vân nói rất nghiêm túc.
"Rời khỏi Giang Thành?".
Trương Tinh Vũ sửng sốt.
"Mẹ, bây giờ không kịp giải thích đâu, bố mẹ mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta ở tạm chỗ ông ngoại một thời gian", Tô Nhu vội nói.
"Việc này... Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?".
Trương Tinh Vũ ù ù cạc cạc, hoàn toàn không rõ là có chuyện gì.
Cung Hỉ Vân do dự một lát, chỉ đành bịa ra một lý do: "Bà Trương, thực ra tôi là người của công ty Dương Hoa, chúng tôi vừa nhận được tin đối thủ cạnh tranh của công ty Dương Hoa định dùng biện pháp mạnh để đe dọa Chủ tịch Lâm. Những biện pháp này bao gồm cả bắt cóc giết người, Chủ tịch Lâm sợ các bà sẽ bị liên lụy, nên bảo tôi đến đưa các bà đi. Mong bà đừng chần chừ nữa, thời gian đang cấp bách!".
"Cái gì?".
Trương Tinh Vũ giật nảy mình, vội vàng chạy vào trong.
"Ông nó ơi! Ông nó ơi! Mau thu dọn đồ đạc đi! Nhanh lên!".
…
Cùng lúc đó, Lạc Thiên cũng biết tin, vội đến gặp Tô Nhu rồi cùng rời khỏi Giang Thành.
Còn ở học viện Huyền Y Phái.
Từ Thiên đang giúp đỡ xử lý những người bị thương.
Phía Long Quốc phái tới một đội y tế tiên tiến để chi viện, ngoài ra còn có hai nhóm đặc biệt tiến vào đóng quân ở Giang Thành.
Trong tình hình chiến trường Bắc Cảnh đang căng thẳng, có thể điều được hai đội quân đến đã là tốt lắm rồi.
Nhưng không biết tại sao, Từ Thiên có cảm giác chuyện này sẽ không chấm dứt dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, một người của Kỳ Lân Môn nhanh chân đi tới, ghé vào tai Từ Thiên nhỏ giọng nói mấy câu.
Từ Thiên biến sắc, gọi ngay đám Chu Huyền Long đến phòng họp tạm thời.
"Ông Từ, có chuyện gì mà gấp gáp thế?".
Mọi người cảm thấy bất ổn, Chu Huyền Long lên tiếng đầu tiên.
"Tôi vừa nhận được tin Thiên Ma Đạo xuất quân với quy mô lớn! Nhìn phương hướng của bọn chúng thì rất có khả năng là tiến về phía Giang Thành chúng ta", Từ Thiên khàn giọng nói.
"Cái gì?".
Mọi người kinh hãi.
"Thiên Ma Đạo lại đến nữa?".
"Bọn chúng... bọn chúng nghĩ gì vậy?".
"Đám người này điên rồi sao?".
Đại chiến vừa kết thúc, Thiên Ma Đạo lại tiếp tục hành động, ai mà chịu được chứ?
"Tôi đoán chắc chắn là Thiên Ma Đạo tưởng rằng thần y Lâm không ở Giang Thành, nên mới nhân cơ hội ra tay! Mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!", Từ Thiên trầm giọng nói.
"Phái ngay người đến điểm làm việc của đại hội, báo với tổ trưởng Vương, điều Thiên Hổ Xích Viêm Tổ tới! Nếu có Thiên Hổ Xích Viêm Tổ ở đây, thì có thể ngăn được người của Thiên Ma Đạo", có người đưa ra ý kiến.
"Đúng vậy, các cao thủ của chúng ta người thì chết, người thì bị thương, khó mà ngăn cản thế công của Thiên Ma Đạo. Hơn nữa lần này Thiên Ma Đạo phái rất nhiều người tới, nghe nói đội quân tiên phong lên tới hai vạn người, đội quân phía sau kéo dài không dứt, chắc phải hơn 10 vạn. Nếu không có cao thủ của đại hội giúp đỡ, thì chúng ta rất khó trụ được trong trận chiến này", Từ Thiên nói.
Mọi người đều sợ hãi trong lòng.
Thiên Ma Đạo điên rồi sao?
Chương 3722: Lợi dụng
Nhận được thông báo của Giang Thành, tổ trưởng Vương không chút do dự, lập tức phái Thiên Hổ Xích Viêm Tổ quay lại Giang Thành, đồng thời gọi ngay cho đại hội.
"Tống đại nhân".
Tổ trưởng Vương cầm điện thoại, gấp gáp kêu lên.
"Tổ trưởng Vương, có chuyện gì sao?", bên kia điện thoại là một giọng nói trầm thấp.
"Tống đại nhân, Giang Thành lại xảy ra chuyện rồi!".
Tổ trưởng Vương lập tức kể lại tường tận sự việc ở Giang Thành.
"Xin đại hội hãy nhanh chóng phái các cường giả cao thủ đến Giang Thành bảo vệ người dân, tiêu diệt dư nghiệt Thiên Ma Đạo", tổ trưởng Vương gấp gáp nói.
Nhưng ông ta nói xong từ lâu mà Tống Tư Quy ở đầu bên kia vẫn im lặng.
"Tống đại nhân, ông còn đó không?", tổ trưởng Vương sửng sốt, không nhịn được nói.
"Tôi đây".
Tống Tư Quy bình thản nói: "E là tôi rất khó đáp ứng yêu cầu của ông".
"Cái gì?".
Tổ trưởng Vương tỏ vẻ kinh ngạc, nói với giọng điệu khó tin: "Tống đại nhân, tại sao vậy? Thiên Ma Đạo tấn công, Giang Thành đang gặp nguy hiểm, người dân lầm than, nếu để Thiên Ma Đạo công phá Giang Thành thì phải chết bao nhiêu người đây? Lẽ nào ông không biết sao?".
"Tôi biết, nhưng ông không biết", Tống Tư Quy bình thản đáp: "Thứ nhất, không phải tôi không muốn phái cao thủ đến đó, mà là hiện giờ đại hội chúng ta cũng thiếu người. Ông cũng biết đấy, thời gian này nội bộ đại hội xuất hiện không ít vấn đề cần phải giải quyết. Thứ hai, trước kia thần y Lâm của Giang Thành còn khinh thường đại hội chúng ta, đánh bị thương Thiên Hổ Xích Viêm Tổ. Rõ ràng là cậu ta không coi đại hội ra gì, theo quy tắc thì cậu ta không còn nằm trong phạm vi bảo vệ của đại hội chúng ta nữa. Vì vậy, chuyện của Giang Thành sẽ không chi viện".
"Tống đại nhân, ông muốn người dân Giang Thành rơi vào nước sôi lửa bỏng, trơ mắt nhìn bọn họ bị giết hại sao?".
Tổ trưởng Vương tỏ vẻ khó tin, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
"Tổ trưởng Vương, ông nghĩ nhiều rồi, mâu thuẫn giữa Thiên Ma Đạo và Dương Hoa đã kéo dài một thời gian. Thực ra lần này Thiên Ma Đạo tấn công Giang Thành cũng chỉ để đối phó Dương Hoa. Nếu thần y Lâm không chịu nghe theo đại hội, thì không thuộc quản lý của đại hội nữa, thế nên chúng ta cũng sẽ không bảo vệ Dương Hoa”, Tống Tư Quy lạnh lùng hừ một tiếng.
"Nhưng tôi nghe nói đạo chủ của Thiên Ma Đạo đã dùng tới cấm pháp, ma nhân của Thiên Ma Đạo ăn cấm thuật vào, giết càng nhiều người sẽ càng trở nên lợi hại, cuối cùng trở thành quỷ đầu ma. Bọn chúng đến Giang Thành chắc chắn không chỉ đối phó với Dương Hoa, mà chủ yếu lợi dụng người dân Giang Thành để sinh ra quỷ đầu ma cho chúng", tổ trưởng Vương cuống quýt kêu lên.
"Ông nghe những chuyện vớ vẩn này từ đâu vậy?", Tống Tư Quy lạnh lùng chất vấn.
"Là người của Dương Hoa báo với tôi, trong tay bọn họ có tù binh của Thiên Ma Đạo, họ hỏi được từ những tù binh này".
"Vậy sao? Tổ trưởng Vương, xem ra ông già rồi, thế mà cũng bị lừa", Tống Tư Quy khinh bỉ cười khẩy.
"Ông nói cái gì?".
Tổ trưởng Vương vô cùng ngạc nhiên.
"Quỷ đầu ma cái gì chứ? Đó chỉ là lý do người của Dương Hoa bịa ra để lừa ông thôi. Bọn họ lợi dụng lòng tốt của ông, để đại hội chúng ta xuất binh chi viện cho Giang Thành. Chút mánh khóe này mà ông cũng không nhìn ra được, đúng là khiến tôi thất vọng".
Tống Tư Quy bình thản nói.
Toàn thân tổ trưởng Vương run rẩy, tức đến nỗi không thốt nên lời.
Ông ta không ngờ cấp trên của mình lại coi thường mạng người như vậy.
"Đúng rồi, ông hãy lập tức truyền lệnh, điều Thiên Hổ Xích Viêm Tổ quay về! Tổ chức lại có nhiệm vụ giao cho đám Tàng Hổ làm! Chuyện không thể chậm trễ, mau liên lạc với Tàng Hổ đi!".
Đúng lúc này, Tống Tư Quy lại bổ sung thêm một câu.
Tổ trưởng Vương không nhịn được nữa, khẽ gầm lên: "Tống đại nhân, ông tự liên lạc với tổ trưởng Tàng Hổ đi!".
Dứt lời, ông ta dập máy, sau đó uể oải ngồi xuống ghế.
Ông ta cảm thấy tín ngưỡng của mình đã xuất hiện vết rạn.
…
Tử Long Thiên đích thân dẫn tất cả Ma Quân Ma Nữ, dưới sự tiền hô hậu ủng của 12 vạn đại quân ma nhân, ùn ùn tiến về phía Giang Thành.
Ngoài ra còn có không ít người của các thế tộc khác tham gia.
"Ma Quân đại nhân, chưởng môn của Long Trảo Phái dẫn theo ba nghìn đệ tử đến trợ trận".
Một ma nhân nhanh chân chạy đến trước mặt Tử Long Thiên đang cưỡi ngựa, quỳ xuống đất, ôm quyền hô to.
"Tốt".
Tử Long Thiên gật đầu.
"Ma Quân đại nhân, lăng chủ của Linh Tâm Lăng dẫn theo năm nghìn cao thủ đến trợ trận!".
"Tốt".
Tử Long Thiên lại gật đầu, trên mặt nở nụ cười hài lòng.
"Ma Quân đại nhân, người của Tử Vân Miếu cũng đến rồi!".
"Ma Quân đại nhân..."
Đội quân cứ tiến về phía trước, không ngừng có thêm các tông môn thế tộc góp vào.
Đương nhiên những người này không thật lòng muốn giúp ma nhân, mà là người thân bạn bè của họ bị người của Thiên Ma Đạo bắt, nên họ bắt buộc phải làm vậy.
Trước khi xuất quân, Tử Long Thiên đã sai người thông báo tới những tông môn này, bắt bọn họ đến trợ trận, nếu không theo sẽ tế luyện sống người thân bạn bè của bọn họ.
"Truyền lệnh xuống, bảo cao thủ của các thế tộc Long Trảo Phái, Linh Tâm Lăng, Tử Vân Miếu đánh trận đầu, làm tiên phong tiến về phía Giang Thành trước, đánh tan phòng ngự ở bên ngoài của Giang Thành".
Tử Long Thiên khẽ quát.
"Tuân lệnh".
Một ma nhân chạy đi.
Lãnh tụ của những tông môn thế tộc này nghe thấy thế, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Tử Long Thiên đang lợi dụng bọn họ sao...
Chương 3723: Ép buộc tấn công
Người của các tông môn thế tộc đều rất bất mãn, ngoạc miệng chửi bới.
Nhưng bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Những con tin mà Thiên Ma Đạo bắt đều là lãnh đạo cấp cao của các tông môn thế tộc, đều là con cháu ruột thịt của các chưởng môn tông chủ.
Cho dù bọn họ có người phản đối, có đệ tử không vui, nhưng cũng vô ích.
Để cứu được người thân của mình, các chưởng môn tông chủ bất chấp sự phản đối của mọi người, nghe theo lệnh của Thiên Ma Đạo, tiến về phía Giang Thành.
Rất nhanh, một đội quân mấy vạn người do mười mấy thế tộc cấu thành tiến về phía Giang Thành.
Dẫn đầu là lăng chủ Thu Cơ của Linh Tâm Lăng.
Bà ta mặc áo bào đỏ rực, cưỡi bạch mã, sắc mặt đầy lo lắng.
Thiên Ma Đạo bắt chồng của bà ta là Phú Vạn Niên, bà ta lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn lập tức hoàn thành nhiệm vụ của Thiên Ma Đạo để cứu chồng mình ra.
Nhưng người của Linh Tâm Lăng rất bất mãn với chuyện này.
Trong mắt bọn họ, Thu Cơ là tông chủ một tông, thì nên suy nghĩ cho lợi ích của tất cả mọi người trong tông môn, chứ không phải vì cá nhân bà ta. Nếu bà ta cố chấp muốn cứu chồng mình, mọi người cũng không phản đối, nhưng không thể ép buộc.
Trên thực tế thì Thu Cơ lờ đi ý kiến của mọi người, bắt bọn họ theo bà ta cống hiến cho Thiên Ma Đạo.
Rất nhiều người tức giận nhưng không dám nói gì.
Hầu hết những người ở đây là bị Thu Cơ ép tới.
Ai nấy mặt mũi hằm hằm tức giận.
"Lăng chủ, chúng ta liều lĩnh tấn công Giang Thành gần như là đối đầu với Long Quốc! Như vậy chẳng phải là phản quốc sao?".
Một ông lão đã cao tuổi đi tới bên cạnh Thu Cơ, trầm giọng nói.
Lúc này Thu Cơ chỉ muốn nhanh chóng cứu chồng, lòng nóng như lửa đốt, sao có thể nghe lọt tai câu nào?
Sắc mặt bà ta sầm xuống, tức giận quát: "Ý ông là sao? Lẽ nào ông muốn làm trái lệnh của lăng chủ? Muốn phản bội Linh Tâm Lăng?".
"Lăng chủ bớt giận! Tôi... tôi không có ý đó", ông lão biến sắc, vội vàng ôm quyền cúi đầu.
"Nghe đây, lần này không phải chúng ta đến tấn công Giang Thành, chúng ta cũng không thể làm chuyện táng tận lương tâm như phản quốc. Lần này chúng ta chỉ thảo phạt Dương Hoa thôi! Rõ chưa?".
Thu Cơ lạnh lùng nói: “Thần y Lâm Giang Thành hung ác tàn bạo, lạm sát người vô tội, là một kẻ vô cùng độc ác, lần này chúng ta là thay trời hành đạo, trừ hại cho dân!”.
“Vâng…”
Ông lão lại ôm quyền, khuôn mặt già nua có vẻ vô cùng khó coi.
Ai cũng biết đây là lý do của Thu Cơ.
Nhưng dù là vậy, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Không biết đã qua bao lâu, đội ngũ mười mấy thế tộc đã đến bên ngoài Giang Thành.
Sắc mặt Chu Huyền Long lạnh như băng, dẫn theo quân đoàn Long Huyền bố trí phòng ngự từ lâu.
Ông ta không ngờ người mình chờ nửa ngày không phải là ma nhân mà là một đám người Long Quốc…
“Khốn kiếp!”.
Chu Huyền Long thầm rủa một câu, cảm giác tính chất của sự việc đã thay đổi.
Nếu là người Thiên Ma Đạo thì ông ta có thể phát động tấn công không chút do dự. Nhưng đối mặt với người Long Quốc, cho dù ông ta muốn mạnh tay thì các chiến sĩ cũng sẽ chần chừ.
“Lập tức gọi điện cho cấp trên, báo cáo tình hình ở đây!”.
Chu Huyền Long trầm giọng quát, sau đó cầm thiết bị phóng thanh bước tới.
“Đội ngũ phía trước nghe đây, lập tức dừng bước cho tôi! Nếu không chúng tôi sẽ khai hỏa!”.
Chu Huyền Long lớn tiếng kêu lên.
Các đệ tử của Linh Tâm Lăng dẫn đầu nghe thấy thế liền lập tức dừng lại.
“Ai cho các người dừng lại? Tiến về phía trước cho tôi!”.
Ánh mắt Thu Cơ chứa đầy giận dữ, lớn tiếng mắng.
“Lăng chủ, bọn họ đều có súng cả đấy… Chúng ta cứ thế qua đó chẳng phải sẽ bị bắn chết sao?”.
Đệ tử dẫn đầu tỏ vẻ sợ sệt, run giọng đáp.
Chương 3724: Giết!
Thu Cơ nổi giận, rút luôn bảo kiếm ở thắt lưng ra, chỉ vào đệ tử kia, tức giận gầm lên: "Cậu sợ súng của bọn họ mà không sợ bảo kiếm Thu Thủy trong tay tôi sao?".
"Lăng chủ..."
"Tiến lên cho tôi!".
Thu Cơ gầm lên, thái độ kiên quyết.
Mọi người thấy bà ta hạ lệnh tử, chỉ đành cắn răng tiến lên.
Chu Huyền Long đanh mắt lại, quát: "Tất cả dừng bước, đứng yên đợi lệnh! Nếu ai còn tiến tới, thì chúng tôi chỉ đành bắn vậy!".
Nhưng có Thu Cơ chống lưng, lời cảnh cáo của Chu Huyền Long không có bất cứ tác dụng gì.
"Chuẩn bị!", Chu Huyền Long khẽ gầm lên.
Tất cả các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền lập tức lên nòng, chỉ chờ một câu "bắn".
Các đệ tử của Linh Tâm Lăng đều tỏ vẻ sợ hãi và hoảng loạn, nhìn từng họng súng đen ngòm bên phía Chu Huyền Long, đầu óc bọn họ đều trở nên tê dại, bước chân cũng chậm hẳn lại.
"Các cậu sợ gì hả? Xông lên cho tôi! Chuyến đi này của chúng ta chỉ để tiêu diệt Dương Hoa, những người khác thì mặc kệ đi! Tôi có thể đưa các cậu đến đây an toàn, thì cũng có thể đưa các cậu trở về an toàn!".
Thu Cơ trầm giọng quát, dáng vẻ thề thốt son sắt.
Nhưng ai cũng biết đây chỉ là những lời chót lưỡi đầu môi.
Chu Huyền Long nhíu mày.
Ông ta nhìn thấy rõ ràng sự sợ hãi và hoảng loạn trên khuôn mặt những người này, nhưng bọn họ vẫn không chịu dừng lại.
Chu Huyền Long lập tức nhận ra bọn họ bị ép đến đây, e rằng bọn họ không hề muốn tấn công Giang Thành.
Nghĩ đến đây, ông ta liền kêu lên: "Nếu trong số các cậu có ai chịu nghe theo sắp xếp của tôi thì có thể bỏ vũ khí trong tay xuống, giơ cao hai tay lên, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho các cậu!".
Các đệ tử của Linh Tâm Lăng nghe thấy thế, dường như nín thở, bắt đầu thầm suy tính.
"Tốt nhất các cậu đừng có suy nghĩ phản bội, những người trước mặt không phải là người của chính quyền Long Quốc mà là người của Dương Hoa! Các cậu đầu hàng ông ta thì chỉ có đường chết thôi!".
Ánh mắt Thu Cơ lạnh lùng, lớn tiếng quát.
"Lăng chủ! Hình như bọn họ là người của quân đoàn Long Huyền Giang Thành, họ thành người của Dương Hoa lúc nào vậy?", ông lão kia hơi kinh ngạc, trừng mắt hỏi.
Các thế tộc này cũng không phải tông tộc lánh đời, sao có thể không nhận ra đồng phục trên người đám Chu Huyền Long chứ?
Chuyện này không thể đùa được.
"Sao? Giả trưởng lão nghi ngờ phán đoán của tôi à?", Thu Cơ lạnh lùng hỏi.
"Việc này... Giả Trí không dám..."
Ông lão cúi đầu xuống, hình như lại nhớ ra gì đó, ôm quyền nói: "Giả Trí hiểu lăng chủ nóng lòng muốn cứu chồng, nhưng mong lăng chủ hãy giữ vững sơ tâm, lý trí sáng suốt. Những người phía trước có thân phận gì, Giả Trí biết rõ, lăng chủ còn biết rõ hơn. Nếu đối phương phát động tấn công thì chúng ta sẽ tiêu đời, mong lăng chủ hãy suy nghĩ kĩ càng..."
Ông lão nói rất chân thành.
Ông ta biết Thu Cơ nói đám Chu Huyền Long là người của Dương Hoa chỉ để tự lừa dối bản thân. Bà ta không dám làm trái ý của Thiên Ma Đạo, nếu không chắc chắn Phú Vạn Niên sẽ mất mạng.
Nhưng lúc này Thu Cơ đã bất chấp tất cả, giơ trường kiếm lên nói: "Xông lên! Kẻ nào cản đường, giết không tha!".
"Lăng chủ!".
Ông lão biến sắc, vội vàng kêu lên.
"Câm miệng cho tôi!".
Thu Cơ đã mất hết kiên nhẫn, đánh một chưởng vào người ông ta.
Bốp!
Ông lão lập tức bay đi, nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu tươi. Các đệ tử ở gần vội vàng chạy tới đỡ ông ta dậy.
"Giả Trí, nếu ông còn khiến tôi phân tâm, tôi sẽ giết ông!".
Sắc mặt Thu Cơ đằng đằng sát khí, ngoảnh lại gầm lên: "Nghe đây, nếu ai không xông lên chính là làm trái lệnh của tôi, phải giết!".
"Giết!".
Chương 3725: Đầu hàng
Các đệ tử của Linh Tâm Lăng không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành rút vũ khí xông về phía Chu Huyền Long.
Chu Huyền Long hít sâu một hơi.
Ông ta biết mình đã hết cách.
Đằng sau là Giang Thành với mấy chục triệu người, an nguy của vô số người dân đang đè trên vai ông ta.
Ông ta tuyệt đối không thể nương tay.
"Chuẩn bị bắn!".
Chu Huyền Long khàn giọng nói.
Tuy các chiến sĩ cảm thấy không nỡ, nhưng cũng không còn cách nào khác, lần lượt chĩa họng súng về phía các đệ tử của Linh Tâm Lăng đang xông tới.
Nhưng khi các đệ tử này lại gần đám Chu Huyền Long, một trưởng lão bỗng ném vũ khí đi, giơ cao hai tay, lớn tiếng nói: "Đừng bắn!".
Chu Huyền Long sửng sốt.
Trưởng lão kia cuống quýt nói: "Đại nhân, chúng tôi đều bị lăng chủ ép nên mới đến đây. Chúng tôi đều là người của Long Quốc, không muốn làm chuyện phản bội Long Quốc, chúng tôi xin được đầu hàng, đừng bắn chúng tôi!".
Chu Huyền Long nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, lập tức kêu lên: "Vậy thì các ông mau lại đây đi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho các ông".
Trưởng lão kia nghe thấy thế, không chạy ngay về phía Chu Huyền Long, mà ngoảnh lại nói với các đệ tử ở phía sau: "Mọi người, Thu Cơ vì chồng mình mà ép chúng ta làm chuyện bất trung bất nghĩa như thế này! Cô ta không xứng làm lăng chủ của Linh Tâm Lăng chúng ta! Các cậu có muốn theo tôi đầu hàng quân đoàn trưởng Chu, bảo vệ Giang Thành, cống hiến cho Tổ quốc không?".
Các đệ tử đều kinh ngạc, sau đó nhanh chóng đồng thanh: "Chúng tôi đồng ý!".
"Vậy được! Cùng tôi đến chỗ quân đoàn trưởng Chu, nghe theo sai khiến của ông ấy!".
Trưởng lão kia kêu lên, dẫn theo các đệ tử xông tới.
"Quân đoàn trưởng Chu! Cẩn thận bị lừa!".
Người ở bên cạnh biến sắc, vội nói: "Nếu đối phương giả vờ đầu hàng, tiếp cận chúng ta rồi bất ngờ giở quẻ, thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm mất!".
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền có tu vi không cao, có thể đấu lại được các võ sĩ mạnh mẽ này hoàn toàn là nhờ vũ khí Dương Hoa cải tạo cho bọn họ. Nếu bị tiếp cận thì bọn họ sẽ bị mất ưu thế.
Chuyện này đúng là rất đáng lo.
Nhưng Chu Huyền Long lại có thái độ kiên quyết, trầm giọng quát khẽ: "Tôi tin mọi người đều có trái tim yêu nước! Chắc chắn bọn họ là thật lòng, sẽ không nối giáo cho giặc đâu, yên tâm đi!".
Sự thật chứng minh suy đoán của Chu Huyền Long là đúng.
Các đệ tử Linh Tâm Lăng xông tới đầu hàng không hề tấn công quân đoàn Long Huyền, mà lập tức quay mũi giáo, bày ra tư thế phòng ngự, nhìn chằm chằm người của các thế tộc khác đang tiến tới.
"Các ông làm cái gì vậy?".
Thu Cơ nổi giận: "Các ông định phản bội Linh Tâm Lăng tôi sao?".
"Chúng tôi là người của Long Quốc, rồi mới là người của Linh Tâm Lăng! Thu Cơ, cô vì sự ích kỉ của bản thân mà muốn tất cả mọi người trong tông môn phải gánh tội danh phản quốc sao? Cô thật là ích kỉ!".
Vị trưởng lão kia nghiến răng gầm lên: "Chúng tôi sẽ không tiếp tục sai lầm, nối giáo cho giặc đâu!".
"Ông... Các ông..."
Thu Cơ tức đến nỗi toàn thân run rẩy, không nhịn được nữa, tức giận gầm lên, cầm trường kiếm xông tới.
"Bắn!".
Chu Huyền Long rít gào.
Pằng pằng pằng...
Tất cả các khẩu súng đều phun ra ngọn lửa màu lam, từng viên đạn đặc chế bay về phía Thu Cơ.
Thu Cơ lập tức giơ kiếm lên đỡ.
Nhưng hỏa lực quá mạnh, lại không có ai trợ giúp, bà ta không thể tiến thêm bước nào, mà các đệ tử xông lên cùng bà ta còn chết quá nửa.
Thu Cơ không thể không lùi lại.
Nhìn lại xung quanh, các đệ tử của Linh Tâm Lăng chỉ còn vài người.
Hầu hết đã đầu hàng Chu Huyền Long.
Không chỉ Linh Tâm Lăng, mà các thế tộc khác cũng có không ít người lựa chọn đầu hàng.
Long Trảo Phái cũng vậy.
Biết được tin này, người của Thiên Ma Đạo đều vô cùng kinh ngạc.