-
Chương 3856-3860
Chương 3856: Cô ấy ở đâu?
Lâm Chính không hề do dự, chỉ đưa tay ra chỉ điểm.
Vụt! Một đường sáng phóng ra từ đầu ngón tay, tạo thành những đợt sóng đánh tan đao khí. Thế nhưng đao khí vẫn phóng tới liên tục.
Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh chật vật chống đối, vô cùng mất sức. Lâm Chính đanh mắt, đột nhiên gầm lên: "Hai người áp sát vào tôi".
Hai người họ giật mình, mặc dù không biết kế hoạch của Lâm Chính là gì nhưng họ vẫn nhanh chóng áp sát vào anh. Họ vừa làm vậy thì bỗng cảm thấy từ cánh tay và cổ mình có một cơn chấn động nhẹ.Họ cúi đầu nhìn thì thấy ở đó có những cây châm.
"Thần y Lâm, chúng tôi vẫn chưa bị thương. Cậu đang làm gì vậy?", Ngu Sơn Thủy hỏi.
"Đừng nói nhiều, mau lao lên", Lâm Chính nói.
"Lao lên sao?", hai người không hiểu nhưng lúc này đối phương lại tấn công như vũ bão nên họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Vương Nhất Thánh vội vàng đỡ đòn. Thế nhưng đối phương quá đông, tất cả đều dồn lực tấn công họ nên họ cũng bị mất sức. Cuối cùng thì...
Vụt vụt...Vài đường đao phá vỡ hàng phòng ngự của Vương Nhất Thánh và giáng xuống người ông ta.
"Không hay rồi", Vương Nhất Thánh thất kinh, định né tránh. Nhưng không kịp
Bùm bùm...thế là ông ta bị đánh trúng.
Vương Nhất Thánh vô thức lùi lại, ông ta vốn tưởng mình không chết thì cũng bị thương.Thế mà...ông ta bỗng thấy kinh ngạc khi nhìn xuống bụng mình....vì ông ta chẳng hề hấn gì. Thậm chí còn chẳng thấy đau.
"Sao lại thế?", Vương Nhất Thánh á khẩu.
"Vương Nhất Thánh, ông chưa chết sao?", Ngu Sơn Thủy đang đối kháng bèn gào lên.
Vương Nhất Thánh chưa kịp trả lời bèn nhìn Lâm Chính. Ông ta ý thức ra được điều gì đó bèn bặm môi và lao lên.
"Ông điên rồi", Ngu Sơn Thủy hét lớn.
Thế nhưng một giây sau, đến cả ông ta cũng phải bàng hoàng. Vì ông ta thấy Vương Nhất Thánh giống như một kẻ bất bại, điên cuồng tấn công, lao vào đối thủ chẳng hề sợ hãi.
Trong nháy mắt, đám đông trở nên nháo nhào. Vương Nhất Thánh giống như một thiên thần hạ phàm, lao vào đám đông khiến đối phương kêu la không ngớt.
Ngu Sơn Thủy lúc này cũng nhận ra những cây châm trên người giúp ông ta gia tăng thực lực. Đối phương không thể làm gì được họ.
"Ông còn đứng ngây ra đó làm gì?", Lâm Chính thản nhiên nói.
Ngu Sơn Thủy bừng tỉnh, lập tức lao lên. Hai người họ giống như những chiến thần, đối phương nhanh chóng bị khống chế.
"Đừng làm hại họ, giữ lấy tính mạng", Lâm Chính bước tới.
Hai người vốn định ra tay nhưng nghe anh nói vậy bèn dừng lại.
Đối phương rõ ràng cũng ghim châm lên người mình, chỉ có điều y thuật của họ không bằng Lâm Chính. Bọn họ cảnh giác nhìn anh với ánh mắt hừng hực sát ý.Đúng lúc này có một người kêu lên: "Cậu là...Lâm đại nhân?"
Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh giật mình. Một người đàn ông bước ra từ đám đông, nhìn Lâm Chính bằng vẻ vui mừng: "Lâm đại nhân, đúng là cậu rồi".
"Ông là..."
"Lâm đại nhân, tôi là người nhà họ Dục", người này kích động nói: "Tôi là chú họ của Ái Nhiễm, tên Lưu Tam Tỉnh. Chúng tôi từng gặp cậu ở nhà họ Dục"
Lâm Chính trầm giọng: "Ái Nhiễm đâu? Cô ấy đang ở đâu rồi?"
Chương 3857: Ngũ Phương Băng Nguyên
Lưu Tam Tỉnh cười khổ, vội vàng giải thích: “Lâm đại nhân không cần vội, Ái Nhiễm không sao, nhà họ Dục cũng vẫn bình an vô sự”.
“Nếu đã vậy thì tại sao trong thành lại không có người? Nhà họ Dục cũng trống không?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Lâm đại nhân, chuyện này nói ra dài lắm. Chắc cậu cũng nhận được thông tin đúng không? Các thế lực của vực Diệt vong đang chuẩn bị tấn công Thiên Thần Điện, nhà họ Dục đương nhiên cũng tham gia. Không tiêu diệt Thiên Thần Điện chúng tôi cũng không yên . Chỉ có điều nhà họ Dục sức mạnh bị cô lập, dựa vào chúng tôi thôi thì rõ ràng không thể làm gì được. Mà lúc này vừa hay có một thế tộc muốn chiêu mộ thêm các thế lực khác gia nhập vào bọn họ, cùng họ liên thủ đối phó với Thiên Thần Điện. Chúng tôi sau khi thương lương đã quyết định gia nhập rồi”.
“Hóa ra là vậy…Vậy tại sao mọi người lại ở đây? Để thành không nhà trống thế kia?”
“Đại nhân chắc không biết Thiên Thần Điện mạnh tới mức nào rồi? Chúng tôi nào phải đối thủ của họ. Để tránh bị Thiên Thần Điện báo thù thì chúng tôi phải trốn ở sau núi này, xem động tĩnh thế nào. Nếu mà đánh thắng thì chúng tôi quay về thành, còn nếu thua...thì chúng tôi sẽ trốn ở đây mãi mãi”.
Lưu Tam Tỉnh cười khổ; “Gia tộc dặn tôi ở lại để bảo vệ những người dân ở đây không bị hại”,
Lâm Chính gật đầu. Anh đã hiểu ra mọi chuyện. Nhà họ Dục hành động như vậy cũng là vì an toàn. Họ lo sợ Thiên Thần Điện đánh lén nên đã trốn đi trước. Đương nhiên nhà họ Dục không chỉ sợ Thiên Thần Điện đánh lén mà còn sợ nhiều người nhân cơ hội này đánh họ. Trốn tránh là điều đương nhiên, như vậy ít ra còn có thể bảo toàn được lực lượng.
“Vậy giờ Ái Nhiễm đang ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.
“Ngũ Phương Băng Nguyên”.
Lưu Tam Tỉnh nói: “Nhà họ Dục đầu quân cho Ngũ Phương Băng Nguyên, nghe nói lần này Ngũ Phương Băng Nguyên đã mời tới hơn 30 thế tộc lớn nhỏ cùng tấn công Thiên Thần Điện. Tất cả mọi người tập hợp lại thì sẽ bắt đầu hành động”.
“Khí thế hùng hậu gớm”, Vương Nhất Thánh nghe thấy vậy bèn lên tiếng.
“Dù sao thì cũng là một vị Lục Địa Thần Tiên mà, phải chuẩn bị hẳn hoi chứ?”, Ngu Sơn Thủy mỉm cười.
Như vậy thì vị Lục Địa Thần Tiên này chết chắc rồi. Có thể tận mặt chứng kiến một vị Lục Địa Thần Tiên bị đấnh bại đúng là kỳ tích đấy.
Đương nhiên bọn họ càng mong chờ hơn chính là Thiên Thần Điện. Tên trùm Diệp Viêm chắc chắn sẽ có sự cảm ngộ đối với các vị Lục Địa Thần Tiên. Nếu có thể có được ít lợi lạc ví như lấy được ít sách cổ để đột phá cảnh giới này thì thật tuyệt.
“Đại nhân, chúng ta mau tới Ngũ Phương Băng Nguyên thôi”, Vương Nhất Thánh kích động nói.
“Đúng vậy đại nhân, chúng ta thân cô thế cô nếu như có thể kết hợp với họ cùng chiến đấu thì sẽ an toàn hơn nhiều”, Ngu Sơn Thủy cũng đồng ý.
Lâm CHính do dự nhưng sau đó gật đầu: “Đơn thương độc mã đúng là bất lợi. Nếu va chạm với các cao thủ của Thiên Thần Điện mà chỉ dựa vào chúng ta thôi thì không đủ, cần có một đội quân”
Anh lấy bản đồ ra nhìn và chau mày.
“Đại nhân, Ngũ Phương Băng Nguyên nằm ở đâu?”, Vương Nhất Thánh hỏi.
“Phía Tây Bắc, các Thiên Thần Điện rất xa. Nếu chúng ta đi về Ngũ Phương Băng Nguyên thì không khác gì tốn thêm công sức. Không nên”, Lâm Chính nói.
Vậy nếu Ngũ Phương Băng Nguyên mà tấn công Thiên Thần Điện thì đúng ra không nên tập hợp ở nơi xa xôi như vậy mới phải. Thế nhưng anh cũng không nghĩ nhiều.
Lâm Chính vội tới vực Diệt Vong cũng là vì muốn dựa vào các thế lực khác để giết chết Diệp Viêm, giải quyết hậu họa.
“Thôi bỏ đi, chúng ta lập tức hành động thôi”, Lâm Chính cất bản đồ, lên tiếng.
Hai người còn lại cũng gật đầu.
Con đường tới Ngũ Phương Băng Nguyên vô cùng xa xôi. Lâm Chính không hề biết ngày mà các thế tộc sẽ tấn công Thiên Thần Điện, dù sao thì cũng chẳng có gì chắc chắn, vì vậy anh cùng Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đi không ngừng nghỉ.
Gần một ngày trôi qua. Ba người đều sử dụng chân khí bay đi. Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy thở hổn hể, Lâm CHính cũng cảm thấy mệt mỏi.
“Đại nhân, chúng ta nghỉ một chút thôi. Sắp một ngày rồi. Chúng tôi gần cạn kiệt sức lực rồi. Nếu mà có gặp chuyện gì thì sẽ không còn sức chiến đấu đâu”.
Vương Nhất Thánh lên tiếng và ngồi phịch ra đất. Ngu Sơn Thủy không nói gì, chỉ tựa vào cây thở hắt ra. Lâm Chính nhìn về phía xa: “Phía trước hình như có thôn, chúng ta vào đó ăn cái gì đã”
Hai người nghe thấy vậy thì mắt sáng lên.
“Đúng vậy, đi ăn cái gì đã. Đồ ăn và rượu của vực Diệt Vong đều có dược tính sẽ rất bổ đấy, đi thôi”.
“Mọi người biết là có dược tính thì cũng cẩn thận không bị trúng độc đấy”, Lâm Chính nhắc nhở.
Nhưng có vẻ hai người kia không quan tâm. Dù sao thì họ cũng sắp tới Ngũ Phương Băng Nguyên rồi, ai dám làm gì chứ.
Thôn này không lớn, chỉ có chục hộ dân, còn lại phần lớn đều là nhà trống. Trong thôn có một sạp rượu duy nhất, có vài ba bóng hình đang uống rượu.
“Ba vị muốn ăn gì?”, ông chủ ngước nhìn và hỏi bằng vẻ dửng dưng.
Chương 3858: Đích thân chôn sống
“Chào ông chủ, ở đây có món gì ngon không, mang hết ra đi. Chúng tôi không thiếu tiền”, Vương Nhất Thánh ngồi xuống bàn trống, mỉm cười nói.
Bọn họ không quá đói mà thực ra chỉ muốn ăn đồ ngon, dù sao thì thức ăn ở đây cũng đều là thuốc cả.
Sau khi được dùng thuốc ở học viện Huyền Y Phái thì bọn họ bị thích thuốc rất nhiều. Nhưng do tu vi của họ quá cao nên sau khi dùng thuốc ở học viện thì không còn thứ gì có thể trợ giúp họ gia tăng sức mạnh nữa. Thế nên bọn họ muốn thử các vị dược liệu ở đây, hi vọng có thể mang tới cho họ những sự bất ngờ.
“Hai vị đợi chút”, người đàn ông đi vào trong căn chòi.
Những người ở bàn khác cũng quay qua nhìn họ với ánh mắt không mấy thiện cảm. Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy là những kẻ lão làng nên đương nhiên nhận ra ngay.
“Mau ăn đi, ăn xong còn tới Ngũ Phương Băng Nguyên nữa", Lâm Chính đặt chén trà xuống và nói.
“Vâng đại nhân”, hai người gật đầu.
Ông chủ nhanh chóng mang thịt bò ra, một địa lạc cộng một vò rượu đặt lên bàn.
Hai người nhìn nhau. Thịt bò mềm tươi, nhìn rất ngon và bốc hương thơm nghi ngút: “Con bò này chắc chắn là được nuôi bằng thảo dược rồi. Thịt chắc ngon lắm”.
Vương Nhất Thánh mỉm cười, lập tức gắp một miếng bỏ vào miệng.
“Lạc này chắc cũng được tưới bằng nước thuốc, sẽ đại bổ đấy”, Ngu Sơn Thủy cũng ăn không chút khách khí.
Lâm Chính lắc đầu, rót rượu ra uống. Nhưng đúng lúc này những người ở bàn bên cạnh lập tức đứng dậy đi về phía Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh.
“Các người tới từ đâu vậy??”, một người lên tiếng, giọng điệu vô cùng khiêu khích.
“Có chuyện gì không?”, Vương Nhất Thánh chau mày.
“Không nghe thấy tôi hỏi sao? Các người tới từ đâu?", người kia hỏi bằng vẻ mặt lạnh tanh.
“Sao ? Các người muốn gây sự hay gì?”, Ngu Sơn Thủy đặt đũa xuống, nhếch miệng cười.
“Hừ, hai kẻ ngoại vực chạy tới vực Diệt Vong xem ra các người mới là những kẻ gây sự đấy”.
Hai người kia nghe thấy vậy bèn giật mình.
“Sao các người biết chúng tôi là người ngoại vực”, Vương Nhất Thánh hỏi.
“Người của vực Diệt Vong đều là y võ, khí tức của hai người không thể hiện được điều đó nên đương nhiên không thể là người của vực Diệt Vong được Chẳng lẽ lại khó đoán đến thế sao?”
Hai người lập tức hiểu ra. Người của vực Diệt Vong mỗi người đều biết về y võ nên đương nhiên cơ thể họ cũng toát ra mùi thuốc. Còn hai người họ thì không nên đương nhiên là bị phát hiện ra thôi.
Lâm Chính cũng không ngạc nhiên khi nghe thấy vậy. Người của vực Diệt Vong rất bài trừ người ngoại vực, anh quên mất điểm này. Xem ra lát nữa phải bôi ít thuốc lên hai người kia rồi để tránh rắc rối.
“Vực Diệt Vong không phải là nơi mà người ngoại vực vào được. Nghe đây, tôi cho các người một con đường sống, lập tức để lại hết đồ đạc và cút ra khỏi vực Diệt Vong, nếu không ông sẽ đích thân chôn các người đấy”, người kia nói giọng ngạo nghễ, rõ ràng không coi hai người này ra gì.
Thế nhưng Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy nào dễ bị ức hiếp như vậy. Họ chỉ cười lạnh.
“Chôn chúng tôi à? Tôi muốn xem xem các người định chôn như thế nào đấy”, Vương Nhất Thánh mỉm cười.
“Khốn nạn, rượu mình không uống lại muốn uống rượu phạt sao?”, người đàn ông kia tức giận lập tức ra tay.
Thế nhưng một giây sau...
Rầm...Ngu Sơn Thủy đã đạp chân khiến đối phương bay bật ra, đập mạnh lên một cái bàn khiến nó vỡ tan tành và ngã xuống đất, máu me be bét.
Chương 3859: Rời khỏi đó
Những người còn lại thấy vậy bèn tái mặt.
“Khốn nạn”.
“Các người chán sống rồi”
“Xông lên”.
Đám đông đồng loạt về phía Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh. Thế nhưng đối phương nào phải đối thủ của hai người họ.
Hai người này đều là những kẻ vô cùng khủng khiếp. Dù là người ngoại vực nhưng cũng chẳng ai có thể làm gì Một lúc sau đám người kia đã bị hạ gục. Họ kêu la thảm thiết.
“Đúng là một lũ chán sống, dám bắt nạt bọn ông à?”, Ngu Sơn Thủy hằm hằm sát ý, định kết liễu đối phương.
“Dừng tay” ,Lâm Chính lên tiếng.
“Đại nhân”, Ngu Sơn Thủy quay lại.
“Đừng gây chuyện nữa, dạy cho họ một bài học là được rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Vâng”, Ngu Sơn Thủy gật đầu.
Thế nhưng có vẻ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Đúng lúc Ngu Sơn Thủy ngồi xuống thì bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Ông ta chau mày. Ông ta thấy những người ở các bàn khác đều đứng dậy và nhìn mình.
“Xem ra rắc rối của chúng ta cũng nhiều đấy”, Vương Nhất Thánh hừ giọng.
“Khinh thường người ngoại vực hay gì?”, Ngu Sơn Thủy chuẩn bị ra tay.
Lâm Chính đã lên tiếng: “Từ đã”
Đám đông nhìn anh.
“Chúng tôi không thích rắc rối, chỉ muốn nghỉ ngơi, không hề có ác ý, các vị nể mặt được không?”, Lâm Chính vừa uống rượu vừa thản nhiên nói.
“Các người đánh người của chúng tôi, sao chúng tôi có thể bỏ qua được? Hơn nữa cậu là cái thá gì mà chúng tôi phải nể mặt”, đám đông tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy ra một miếng lệnh bài vứt xuống bàn. Đám đông chăm chú nhìn
“Đây là...lệnh bài đệ nhất cuộc thi?”
“Vậy tức là...người này chính là Lâm đại nhân?”
“Cái gì?”, đám đông tái mặt.
“Hóa ra...là Lâm đại nhân?”
“Thất lễ rồi...”, thái độ của bọn họ lập tức quay ngoắt 180 độ.
Bọn họ không biết Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh nhưng chắc chắn biết danh tiếng của Lâm Chính. Vì dù sao anh cũng giết hết những đối thủ cực mạnh trong cuộc thi mà.
Thế là tất cả đều nháo nhào quay về chỗ ngồi của mình. Những người đang nằm dưới đất cũng được chữa trị và cung kính trước anh.
“Chúng tôi không biết Lâm đại nhân, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn nên đã mạo phạm đến đại nhân rồi. Xin tha tôi”
“Không sao”, Lâm Chính xua tay. Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy nhìn nhau, cảm thấy không dám tin.
“Thật không ngờ Lâm đại nhân lại có uy thế lớn như vậy ở vực Diệt Vong?”
“Đúng là không thể tin mà”.
Lúc này, người lúc đầu bị Ngu Sơn Thủy đạp bay bèn cầm rượu đi tới: “Lâm đại nhân, hai vị đại nhân, vừa rồi tôi đã mạo phạm tới hai vị. Mong các vị tha tôi”.
Nói xong người này uống cạn rượu.
“Được rồi người anh em, Lâm đại nhân không phải người so đo, cũng chẳng có gì cả’, Ngu Sơn Thủy cười nói.
“Mà người của vực Diệt Vong ghét người ngoài như vậy cơ à?”, Vương Nhất Thánh hỏi.
“Điều này...”, người kia lộ vẻ lúng túng, không biết trả lời thế nào.
“Ngồi xuống đi, tôi có điều muốn hỏi” , Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Người kia giật mình, vội cười: “Đại nhân cứ hỏi, tôi biết sẽ nói”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn bọn họ: “Mọi người đều tới Ngũ Phương Băng Nguyên tham gia đội quân đối phó với Thiên Thần Điện phải không?”
Người kia bật cười: “Lâm đại nhân lầm rồi, chúng tôi vừa rời khỏi đó”.
“Rời khỏi đó sao?”, Lâm Chính nín thở.
Chương 3860: Bia đỡ đạn
Ngu Sơn Thủy, Vương Nhất Thánh nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng.
“Đúng, rời đi, chúng tôi mới đi không lâu thì dừng chân ở đây, mấy bàn phía bên kia cũng là người vừa rời đi như chúng tôi”.
Người đó cười chua chát.
“Sao lại như vậy? Cuộc thảo phạt Thiên Thần Điện còn chưa bắt đầu, sao các anh đã đi rồi?”.
Lâm Chính thắc mắc, hỏi.
“Lâm đại nhân, cậu có điều không biết, tôi tên là Trác Hổ, đệ tử của Hổ Tiếu Tông. Hổ Tiếu Tông chúng tôi cũng bị Thiên Thần Điện hãm hại, con trai chưởng môn chúng tôi bị người của Thiên Thần Điện bắt đi tế luyện. Lần này có nhiều thế tộc siêu bá chủ dẫn đầu công phạt Thiên Thần Điện, Hổ Tiếu Tông chúng tôi lập tức hưởng ứng. Chưởng môn đích thân dẫn ba nghìn người trên toàn tông xuất phát đến Ngũ Phương Băng Nguyên, định hợp sức cùng các cao thủ của Ngũ Phương Băng Nguyên tấn công Thiên Thần Điện, trả thù rửa hận”.
“Chỉ là…”.
“Chỉ là gì?”.
“Chỉ là nước ở trong đó quá sâu!”.
Trác Hổ thở dài: “Anh có điều không biết, liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên đã tập hợp mấy chục tông môn thế tộc. Người của Ngũ Phương Băng Nguyên chia người của các tông môn thế tộc này ra làm nhiều cấp bậc, đồng thời sắp xếp nhiệm vụ tấn công trong thời gian gần đây! Nhiệm vụ tấn công mà Hổ Tiếu Tông chúng tôi nhận được là xung phong!”.
“Xung phong? Vậy chẳng phải bắt các người làm bia đỡ đạn sao?”.
Vương Nhất Thánh không khỏi lên tiếng.
“Đúng, chính là lấy chúng tôi làm bia đỡ đạn!”.
Trác Hổ tức giận: “Không chỉ chúng tôi mà nhiều tông tộc có quy mô không lớn, thực lực không mạnh cũng bị bọn họ xếp vào nhóm xung phong. Còn cao thủ của những thế tộc bá chủ và Ngũ Phương Băng Nguyên ở lại phía sau áp trận, không có ý định ra tay! Thế thì làm sao chúng tôi cam tâm được?”.
“Xem ra các người rất trân trọng tính mạng của mình nhỉ”.
Ngu Sơn Thủy khẽ cười nói: “Đám người này tính toán hay thật, để người khác đi liều mạng trước, mình ở đằng sau bình chân như vại, đợi làm ngư ông đắc lợi. Theo tôi thấy, cuộc thảo phạt này cũng chỉ là trò cười mà thôi”.
“Thế tộc siêu bá chủ muốn chinh phạt Thiên Thần Điện chỉ là vì điện chủ Thiên Thần Điện Diệp Viêm nắm giữ truyền thừa của thần mộ chí tôn, bọn họ đỏ mắt mà thôi! Mục đích tấn công Thiên Thần Điện vốn không chính đáng, chủ yếu là vì lợi ích, cho nên có mấy ai thật sự bán mạng chứ?”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, không khỏi âm thầm thở dài.
Nếu vậy, có lẽ liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên sẽ không có kết quả gì mang tính thực chất.
“Chưởng môn rất tức giận, dẫn mọi người lần lượt rời đi, người của thế tộc khác cũng không muốn ở lại thêm nữa, đều quyết định rời đi”.
“Người của Ngũ Phương Băng Nguyên cam tâm để các người đi sao?”.
“Bọn họ không xem trọng chúng tôi, sao lại quan tâm chúng tôi đi hay ở? Dù sao ngày nào cũng có nhiều thế tộc đến với Ngũ Phương Băng Nguyên”.
Trác Hổ nói, nhìn Lâm Chính, không khỏi hỏi: “Lâm đại nhân, chẳng lẽ anh cũng muốn đến Ngũ Phương Băng Nguyên?”.
“Tôi vốn định đến đó, nhưng nghe anh nói, tôi cũng phải suy nghĩ lại”.
Lâm Chính nói.
“Đúng rồi, đi đến Ngũ Phương Băng Nguyên chi bằng đi tới Lôi Trạch Thiên Các. Dù gì Lôi Trạch Thiên Các cũng là ban tổ chức cuộc thi, bọn họ vô cùng công chính liêm minh. Chưởng môn và người của các thế tộc khác đều lên kế hoạch đến Lôi Trạch Thiên Các gia nhập liên minh, cùng thảo phạt Thiên Thần Điện!”.
Trác Hổ cười nói.
“Thế sao?”.
Lâm Chính nhíu mày.
Trải qua chuyện lần trước, anh cũng không thấy người của Lôi Trạch Thiên Các tốt lành gì.
Người của thế tộc siêu bá chủ cũng chỉ xem trọng lợi ích mà thôi, chỉ khác là tầm nhìn có xa hay không.
“Đại nhân, vậy chúng ta có đến Ngũ Phương Băng Nguyên nữa không?”, Vương Nhất Thánh nhìn về phía Lâm Chính.
“Đi một chuyến đi, tôi phải đưa nhà họ Dục về”.
Lâm Chính đứng thẳng dậy, trả tiền, sau đó dẫn người rời đi.
Lâm Chính không hề do dự, chỉ đưa tay ra chỉ điểm.
Vụt! Một đường sáng phóng ra từ đầu ngón tay, tạo thành những đợt sóng đánh tan đao khí. Thế nhưng đao khí vẫn phóng tới liên tục.
Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh chật vật chống đối, vô cùng mất sức. Lâm Chính đanh mắt, đột nhiên gầm lên: "Hai người áp sát vào tôi".
Hai người họ giật mình, mặc dù không biết kế hoạch của Lâm Chính là gì nhưng họ vẫn nhanh chóng áp sát vào anh. Họ vừa làm vậy thì bỗng cảm thấy từ cánh tay và cổ mình có một cơn chấn động nhẹ.Họ cúi đầu nhìn thì thấy ở đó có những cây châm.
"Thần y Lâm, chúng tôi vẫn chưa bị thương. Cậu đang làm gì vậy?", Ngu Sơn Thủy hỏi.
"Đừng nói nhiều, mau lao lên", Lâm Chính nói.
"Lao lên sao?", hai người không hiểu nhưng lúc này đối phương lại tấn công như vũ bão nên họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Vương Nhất Thánh vội vàng đỡ đòn. Thế nhưng đối phương quá đông, tất cả đều dồn lực tấn công họ nên họ cũng bị mất sức. Cuối cùng thì...
Vụt vụt...Vài đường đao phá vỡ hàng phòng ngự của Vương Nhất Thánh và giáng xuống người ông ta.
"Không hay rồi", Vương Nhất Thánh thất kinh, định né tránh. Nhưng không kịp
Bùm bùm...thế là ông ta bị đánh trúng.
Vương Nhất Thánh vô thức lùi lại, ông ta vốn tưởng mình không chết thì cũng bị thương.Thế mà...ông ta bỗng thấy kinh ngạc khi nhìn xuống bụng mình....vì ông ta chẳng hề hấn gì. Thậm chí còn chẳng thấy đau.
"Sao lại thế?", Vương Nhất Thánh á khẩu.
"Vương Nhất Thánh, ông chưa chết sao?", Ngu Sơn Thủy đang đối kháng bèn gào lên.
Vương Nhất Thánh chưa kịp trả lời bèn nhìn Lâm Chính. Ông ta ý thức ra được điều gì đó bèn bặm môi và lao lên.
"Ông điên rồi", Ngu Sơn Thủy hét lớn.
Thế nhưng một giây sau, đến cả ông ta cũng phải bàng hoàng. Vì ông ta thấy Vương Nhất Thánh giống như một kẻ bất bại, điên cuồng tấn công, lao vào đối thủ chẳng hề sợ hãi.
Trong nháy mắt, đám đông trở nên nháo nhào. Vương Nhất Thánh giống như một thiên thần hạ phàm, lao vào đám đông khiến đối phương kêu la không ngớt.
Ngu Sơn Thủy lúc này cũng nhận ra những cây châm trên người giúp ông ta gia tăng thực lực. Đối phương không thể làm gì được họ.
"Ông còn đứng ngây ra đó làm gì?", Lâm Chính thản nhiên nói.
Ngu Sơn Thủy bừng tỉnh, lập tức lao lên. Hai người họ giống như những chiến thần, đối phương nhanh chóng bị khống chế.
"Đừng làm hại họ, giữ lấy tính mạng", Lâm Chính bước tới.
Hai người vốn định ra tay nhưng nghe anh nói vậy bèn dừng lại.
Đối phương rõ ràng cũng ghim châm lên người mình, chỉ có điều y thuật của họ không bằng Lâm Chính. Bọn họ cảnh giác nhìn anh với ánh mắt hừng hực sát ý.Đúng lúc này có một người kêu lên: "Cậu là...Lâm đại nhân?"
Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh giật mình. Một người đàn ông bước ra từ đám đông, nhìn Lâm Chính bằng vẻ vui mừng: "Lâm đại nhân, đúng là cậu rồi".
"Ông là..."
"Lâm đại nhân, tôi là người nhà họ Dục", người này kích động nói: "Tôi là chú họ của Ái Nhiễm, tên Lưu Tam Tỉnh. Chúng tôi từng gặp cậu ở nhà họ Dục"
Lâm Chính trầm giọng: "Ái Nhiễm đâu? Cô ấy đang ở đâu rồi?"
Chương 3857: Ngũ Phương Băng Nguyên
Lưu Tam Tỉnh cười khổ, vội vàng giải thích: “Lâm đại nhân không cần vội, Ái Nhiễm không sao, nhà họ Dục cũng vẫn bình an vô sự”.
“Nếu đã vậy thì tại sao trong thành lại không có người? Nhà họ Dục cũng trống không?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Lâm đại nhân, chuyện này nói ra dài lắm. Chắc cậu cũng nhận được thông tin đúng không? Các thế lực của vực Diệt vong đang chuẩn bị tấn công Thiên Thần Điện, nhà họ Dục đương nhiên cũng tham gia. Không tiêu diệt Thiên Thần Điện chúng tôi cũng không yên . Chỉ có điều nhà họ Dục sức mạnh bị cô lập, dựa vào chúng tôi thôi thì rõ ràng không thể làm gì được. Mà lúc này vừa hay có một thế tộc muốn chiêu mộ thêm các thế lực khác gia nhập vào bọn họ, cùng họ liên thủ đối phó với Thiên Thần Điện. Chúng tôi sau khi thương lương đã quyết định gia nhập rồi”.
“Hóa ra là vậy…Vậy tại sao mọi người lại ở đây? Để thành không nhà trống thế kia?”
“Đại nhân chắc không biết Thiên Thần Điện mạnh tới mức nào rồi? Chúng tôi nào phải đối thủ của họ. Để tránh bị Thiên Thần Điện báo thù thì chúng tôi phải trốn ở sau núi này, xem động tĩnh thế nào. Nếu mà đánh thắng thì chúng tôi quay về thành, còn nếu thua...thì chúng tôi sẽ trốn ở đây mãi mãi”.
Lưu Tam Tỉnh cười khổ; “Gia tộc dặn tôi ở lại để bảo vệ những người dân ở đây không bị hại”,
Lâm Chính gật đầu. Anh đã hiểu ra mọi chuyện. Nhà họ Dục hành động như vậy cũng là vì an toàn. Họ lo sợ Thiên Thần Điện đánh lén nên đã trốn đi trước. Đương nhiên nhà họ Dục không chỉ sợ Thiên Thần Điện đánh lén mà còn sợ nhiều người nhân cơ hội này đánh họ. Trốn tránh là điều đương nhiên, như vậy ít ra còn có thể bảo toàn được lực lượng.
“Vậy giờ Ái Nhiễm đang ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.
“Ngũ Phương Băng Nguyên”.
Lưu Tam Tỉnh nói: “Nhà họ Dục đầu quân cho Ngũ Phương Băng Nguyên, nghe nói lần này Ngũ Phương Băng Nguyên đã mời tới hơn 30 thế tộc lớn nhỏ cùng tấn công Thiên Thần Điện. Tất cả mọi người tập hợp lại thì sẽ bắt đầu hành động”.
“Khí thế hùng hậu gớm”, Vương Nhất Thánh nghe thấy vậy bèn lên tiếng.
“Dù sao thì cũng là một vị Lục Địa Thần Tiên mà, phải chuẩn bị hẳn hoi chứ?”, Ngu Sơn Thủy mỉm cười.
Như vậy thì vị Lục Địa Thần Tiên này chết chắc rồi. Có thể tận mặt chứng kiến một vị Lục Địa Thần Tiên bị đấnh bại đúng là kỳ tích đấy.
Đương nhiên bọn họ càng mong chờ hơn chính là Thiên Thần Điện. Tên trùm Diệp Viêm chắc chắn sẽ có sự cảm ngộ đối với các vị Lục Địa Thần Tiên. Nếu có thể có được ít lợi lạc ví như lấy được ít sách cổ để đột phá cảnh giới này thì thật tuyệt.
“Đại nhân, chúng ta mau tới Ngũ Phương Băng Nguyên thôi”, Vương Nhất Thánh kích động nói.
“Đúng vậy đại nhân, chúng ta thân cô thế cô nếu như có thể kết hợp với họ cùng chiến đấu thì sẽ an toàn hơn nhiều”, Ngu Sơn Thủy cũng đồng ý.
Lâm CHính do dự nhưng sau đó gật đầu: “Đơn thương độc mã đúng là bất lợi. Nếu va chạm với các cao thủ của Thiên Thần Điện mà chỉ dựa vào chúng ta thôi thì không đủ, cần có một đội quân”
Anh lấy bản đồ ra nhìn và chau mày.
“Đại nhân, Ngũ Phương Băng Nguyên nằm ở đâu?”, Vương Nhất Thánh hỏi.
“Phía Tây Bắc, các Thiên Thần Điện rất xa. Nếu chúng ta đi về Ngũ Phương Băng Nguyên thì không khác gì tốn thêm công sức. Không nên”, Lâm Chính nói.
Vậy nếu Ngũ Phương Băng Nguyên mà tấn công Thiên Thần Điện thì đúng ra không nên tập hợp ở nơi xa xôi như vậy mới phải. Thế nhưng anh cũng không nghĩ nhiều.
Lâm Chính vội tới vực Diệt Vong cũng là vì muốn dựa vào các thế lực khác để giết chết Diệp Viêm, giải quyết hậu họa.
“Thôi bỏ đi, chúng ta lập tức hành động thôi”, Lâm Chính cất bản đồ, lên tiếng.
Hai người còn lại cũng gật đầu.
Con đường tới Ngũ Phương Băng Nguyên vô cùng xa xôi. Lâm Chính không hề biết ngày mà các thế tộc sẽ tấn công Thiên Thần Điện, dù sao thì cũng chẳng có gì chắc chắn, vì vậy anh cùng Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đi không ngừng nghỉ.
Gần một ngày trôi qua. Ba người đều sử dụng chân khí bay đi. Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy thở hổn hể, Lâm CHính cũng cảm thấy mệt mỏi.
“Đại nhân, chúng ta nghỉ một chút thôi. Sắp một ngày rồi. Chúng tôi gần cạn kiệt sức lực rồi. Nếu mà có gặp chuyện gì thì sẽ không còn sức chiến đấu đâu”.
Vương Nhất Thánh lên tiếng và ngồi phịch ra đất. Ngu Sơn Thủy không nói gì, chỉ tựa vào cây thở hắt ra. Lâm Chính nhìn về phía xa: “Phía trước hình như có thôn, chúng ta vào đó ăn cái gì đã”
Hai người nghe thấy vậy thì mắt sáng lên.
“Đúng vậy, đi ăn cái gì đã. Đồ ăn và rượu của vực Diệt Vong đều có dược tính sẽ rất bổ đấy, đi thôi”.
“Mọi người biết là có dược tính thì cũng cẩn thận không bị trúng độc đấy”, Lâm Chính nhắc nhở.
Nhưng có vẻ hai người kia không quan tâm. Dù sao thì họ cũng sắp tới Ngũ Phương Băng Nguyên rồi, ai dám làm gì chứ.
Thôn này không lớn, chỉ có chục hộ dân, còn lại phần lớn đều là nhà trống. Trong thôn có một sạp rượu duy nhất, có vài ba bóng hình đang uống rượu.
“Ba vị muốn ăn gì?”, ông chủ ngước nhìn và hỏi bằng vẻ dửng dưng.
Chương 3858: Đích thân chôn sống
“Chào ông chủ, ở đây có món gì ngon không, mang hết ra đi. Chúng tôi không thiếu tiền”, Vương Nhất Thánh ngồi xuống bàn trống, mỉm cười nói.
Bọn họ không quá đói mà thực ra chỉ muốn ăn đồ ngon, dù sao thì thức ăn ở đây cũng đều là thuốc cả.
Sau khi được dùng thuốc ở học viện Huyền Y Phái thì bọn họ bị thích thuốc rất nhiều. Nhưng do tu vi của họ quá cao nên sau khi dùng thuốc ở học viện thì không còn thứ gì có thể trợ giúp họ gia tăng sức mạnh nữa. Thế nên bọn họ muốn thử các vị dược liệu ở đây, hi vọng có thể mang tới cho họ những sự bất ngờ.
“Hai vị đợi chút”, người đàn ông đi vào trong căn chòi.
Những người ở bàn khác cũng quay qua nhìn họ với ánh mắt không mấy thiện cảm. Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy là những kẻ lão làng nên đương nhiên nhận ra ngay.
“Mau ăn đi, ăn xong còn tới Ngũ Phương Băng Nguyên nữa", Lâm Chính đặt chén trà xuống và nói.
“Vâng đại nhân”, hai người gật đầu.
Ông chủ nhanh chóng mang thịt bò ra, một địa lạc cộng một vò rượu đặt lên bàn.
Hai người nhìn nhau. Thịt bò mềm tươi, nhìn rất ngon và bốc hương thơm nghi ngút: “Con bò này chắc chắn là được nuôi bằng thảo dược rồi. Thịt chắc ngon lắm”.
Vương Nhất Thánh mỉm cười, lập tức gắp một miếng bỏ vào miệng.
“Lạc này chắc cũng được tưới bằng nước thuốc, sẽ đại bổ đấy”, Ngu Sơn Thủy cũng ăn không chút khách khí.
Lâm Chính lắc đầu, rót rượu ra uống. Nhưng đúng lúc này những người ở bàn bên cạnh lập tức đứng dậy đi về phía Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh.
“Các người tới từ đâu vậy??”, một người lên tiếng, giọng điệu vô cùng khiêu khích.
“Có chuyện gì không?”, Vương Nhất Thánh chau mày.
“Không nghe thấy tôi hỏi sao? Các người tới từ đâu?", người kia hỏi bằng vẻ mặt lạnh tanh.
“Sao ? Các người muốn gây sự hay gì?”, Ngu Sơn Thủy đặt đũa xuống, nhếch miệng cười.
“Hừ, hai kẻ ngoại vực chạy tới vực Diệt Vong xem ra các người mới là những kẻ gây sự đấy”.
Hai người kia nghe thấy vậy bèn giật mình.
“Sao các người biết chúng tôi là người ngoại vực”, Vương Nhất Thánh hỏi.
“Người của vực Diệt Vong đều là y võ, khí tức của hai người không thể hiện được điều đó nên đương nhiên không thể là người của vực Diệt Vong được Chẳng lẽ lại khó đoán đến thế sao?”
Hai người lập tức hiểu ra. Người của vực Diệt Vong mỗi người đều biết về y võ nên đương nhiên cơ thể họ cũng toát ra mùi thuốc. Còn hai người họ thì không nên đương nhiên là bị phát hiện ra thôi.
Lâm Chính cũng không ngạc nhiên khi nghe thấy vậy. Người của vực Diệt Vong rất bài trừ người ngoại vực, anh quên mất điểm này. Xem ra lát nữa phải bôi ít thuốc lên hai người kia rồi để tránh rắc rối.
“Vực Diệt Vong không phải là nơi mà người ngoại vực vào được. Nghe đây, tôi cho các người một con đường sống, lập tức để lại hết đồ đạc và cút ra khỏi vực Diệt Vong, nếu không ông sẽ đích thân chôn các người đấy”, người kia nói giọng ngạo nghễ, rõ ràng không coi hai người này ra gì.
Thế nhưng Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy nào dễ bị ức hiếp như vậy. Họ chỉ cười lạnh.
“Chôn chúng tôi à? Tôi muốn xem xem các người định chôn như thế nào đấy”, Vương Nhất Thánh mỉm cười.
“Khốn nạn, rượu mình không uống lại muốn uống rượu phạt sao?”, người đàn ông kia tức giận lập tức ra tay.
Thế nhưng một giây sau...
Rầm...Ngu Sơn Thủy đã đạp chân khiến đối phương bay bật ra, đập mạnh lên một cái bàn khiến nó vỡ tan tành và ngã xuống đất, máu me be bét.
Chương 3859: Rời khỏi đó
Những người còn lại thấy vậy bèn tái mặt.
“Khốn nạn”.
“Các người chán sống rồi”
“Xông lên”.
Đám đông đồng loạt về phía Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh. Thế nhưng đối phương nào phải đối thủ của hai người họ.
Hai người này đều là những kẻ vô cùng khủng khiếp. Dù là người ngoại vực nhưng cũng chẳng ai có thể làm gì Một lúc sau đám người kia đã bị hạ gục. Họ kêu la thảm thiết.
“Đúng là một lũ chán sống, dám bắt nạt bọn ông à?”, Ngu Sơn Thủy hằm hằm sát ý, định kết liễu đối phương.
“Dừng tay” ,Lâm Chính lên tiếng.
“Đại nhân”, Ngu Sơn Thủy quay lại.
“Đừng gây chuyện nữa, dạy cho họ một bài học là được rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Vâng”, Ngu Sơn Thủy gật đầu.
Thế nhưng có vẻ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Đúng lúc Ngu Sơn Thủy ngồi xuống thì bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Ông ta chau mày. Ông ta thấy những người ở các bàn khác đều đứng dậy và nhìn mình.
“Xem ra rắc rối của chúng ta cũng nhiều đấy”, Vương Nhất Thánh hừ giọng.
“Khinh thường người ngoại vực hay gì?”, Ngu Sơn Thủy chuẩn bị ra tay.
Lâm Chính đã lên tiếng: “Từ đã”
Đám đông nhìn anh.
“Chúng tôi không thích rắc rối, chỉ muốn nghỉ ngơi, không hề có ác ý, các vị nể mặt được không?”, Lâm Chính vừa uống rượu vừa thản nhiên nói.
“Các người đánh người của chúng tôi, sao chúng tôi có thể bỏ qua được? Hơn nữa cậu là cái thá gì mà chúng tôi phải nể mặt”, đám đông tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Chính không nói gì, chỉ lấy ra một miếng lệnh bài vứt xuống bàn. Đám đông chăm chú nhìn
“Đây là...lệnh bài đệ nhất cuộc thi?”
“Vậy tức là...người này chính là Lâm đại nhân?”
“Cái gì?”, đám đông tái mặt.
“Hóa ra...là Lâm đại nhân?”
“Thất lễ rồi...”, thái độ của bọn họ lập tức quay ngoắt 180 độ.
Bọn họ không biết Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh nhưng chắc chắn biết danh tiếng của Lâm Chính. Vì dù sao anh cũng giết hết những đối thủ cực mạnh trong cuộc thi mà.
Thế là tất cả đều nháo nhào quay về chỗ ngồi của mình. Những người đang nằm dưới đất cũng được chữa trị và cung kính trước anh.
“Chúng tôi không biết Lâm đại nhân, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn nên đã mạo phạm đến đại nhân rồi. Xin tha tôi”
“Không sao”, Lâm Chính xua tay. Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy nhìn nhau, cảm thấy không dám tin.
“Thật không ngờ Lâm đại nhân lại có uy thế lớn như vậy ở vực Diệt Vong?”
“Đúng là không thể tin mà”.
Lúc này, người lúc đầu bị Ngu Sơn Thủy đạp bay bèn cầm rượu đi tới: “Lâm đại nhân, hai vị đại nhân, vừa rồi tôi đã mạo phạm tới hai vị. Mong các vị tha tôi”.
Nói xong người này uống cạn rượu.
“Được rồi người anh em, Lâm đại nhân không phải người so đo, cũng chẳng có gì cả’, Ngu Sơn Thủy cười nói.
“Mà người của vực Diệt Vong ghét người ngoài như vậy cơ à?”, Vương Nhất Thánh hỏi.
“Điều này...”, người kia lộ vẻ lúng túng, không biết trả lời thế nào.
“Ngồi xuống đi, tôi có điều muốn hỏi” , Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Người kia giật mình, vội cười: “Đại nhân cứ hỏi, tôi biết sẽ nói”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn bọn họ: “Mọi người đều tới Ngũ Phương Băng Nguyên tham gia đội quân đối phó với Thiên Thần Điện phải không?”
Người kia bật cười: “Lâm đại nhân lầm rồi, chúng tôi vừa rời khỏi đó”.
“Rời khỏi đó sao?”, Lâm Chính nín thở.
Chương 3860: Bia đỡ đạn
Ngu Sơn Thủy, Vương Nhất Thánh nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng.
“Đúng, rời đi, chúng tôi mới đi không lâu thì dừng chân ở đây, mấy bàn phía bên kia cũng là người vừa rời đi như chúng tôi”.
Người đó cười chua chát.
“Sao lại như vậy? Cuộc thảo phạt Thiên Thần Điện còn chưa bắt đầu, sao các anh đã đi rồi?”.
Lâm Chính thắc mắc, hỏi.
“Lâm đại nhân, cậu có điều không biết, tôi tên là Trác Hổ, đệ tử của Hổ Tiếu Tông. Hổ Tiếu Tông chúng tôi cũng bị Thiên Thần Điện hãm hại, con trai chưởng môn chúng tôi bị người của Thiên Thần Điện bắt đi tế luyện. Lần này có nhiều thế tộc siêu bá chủ dẫn đầu công phạt Thiên Thần Điện, Hổ Tiếu Tông chúng tôi lập tức hưởng ứng. Chưởng môn đích thân dẫn ba nghìn người trên toàn tông xuất phát đến Ngũ Phương Băng Nguyên, định hợp sức cùng các cao thủ của Ngũ Phương Băng Nguyên tấn công Thiên Thần Điện, trả thù rửa hận”.
“Chỉ là…”.
“Chỉ là gì?”.
“Chỉ là nước ở trong đó quá sâu!”.
Trác Hổ thở dài: “Anh có điều không biết, liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên đã tập hợp mấy chục tông môn thế tộc. Người của Ngũ Phương Băng Nguyên chia người của các tông môn thế tộc này ra làm nhiều cấp bậc, đồng thời sắp xếp nhiệm vụ tấn công trong thời gian gần đây! Nhiệm vụ tấn công mà Hổ Tiếu Tông chúng tôi nhận được là xung phong!”.
“Xung phong? Vậy chẳng phải bắt các người làm bia đỡ đạn sao?”.
Vương Nhất Thánh không khỏi lên tiếng.
“Đúng, chính là lấy chúng tôi làm bia đỡ đạn!”.
Trác Hổ tức giận: “Không chỉ chúng tôi mà nhiều tông tộc có quy mô không lớn, thực lực không mạnh cũng bị bọn họ xếp vào nhóm xung phong. Còn cao thủ của những thế tộc bá chủ và Ngũ Phương Băng Nguyên ở lại phía sau áp trận, không có ý định ra tay! Thế thì làm sao chúng tôi cam tâm được?”.
“Xem ra các người rất trân trọng tính mạng của mình nhỉ”.
Ngu Sơn Thủy khẽ cười nói: “Đám người này tính toán hay thật, để người khác đi liều mạng trước, mình ở đằng sau bình chân như vại, đợi làm ngư ông đắc lợi. Theo tôi thấy, cuộc thảo phạt này cũng chỉ là trò cười mà thôi”.
“Thế tộc siêu bá chủ muốn chinh phạt Thiên Thần Điện chỉ là vì điện chủ Thiên Thần Điện Diệp Viêm nắm giữ truyền thừa của thần mộ chí tôn, bọn họ đỏ mắt mà thôi! Mục đích tấn công Thiên Thần Điện vốn không chính đáng, chủ yếu là vì lợi ích, cho nên có mấy ai thật sự bán mạng chứ?”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, không khỏi âm thầm thở dài.
Nếu vậy, có lẽ liên minh Ngũ Phương Băng Nguyên sẽ không có kết quả gì mang tính thực chất.
“Chưởng môn rất tức giận, dẫn mọi người lần lượt rời đi, người của thế tộc khác cũng không muốn ở lại thêm nữa, đều quyết định rời đi”.
“Người của Ngũ Phương Băng Nguyên cam tâm để các người đi sao?”.
“Bọn họ không xem trọng chúng tôi, sao lại quan tâm chúng tôi đi hay ở? Dù sao ngày nào cũng có nhiều thế tộc đến với Ngũ Phương Băng Nguyên”.
Trác Hổ nói, nhìn Lâm Chính, không khỏi hỏi: “Lâm đại nhân, chẳng lẽ anh cũng muốn đến Ngũ Phương Băng Nguyên?”.
“Tôi vốn định đến đó, nhưng nghe anh nói, tôi cũng phải suy nghĩ lại”.
Lâm Chính nói.
“Đúng rồi, đi đến Ngũ Phương Băng Nguyên chi bằng đi tới Lôi Trạch Thiên Các. Dù gì Lôi Trạch Thiên Các cũng là ban tổ chức cuộc thi, bọn họ vô cùng công chính liêm minh. Chưởng môn và người của các thế tộc khác đều lên kế hoạch đến Lôi Trạch Thiên Các gia nhập liên minh, cùng thảo phạt Thiên Thần Điện!”.
Trác Hổ cười nói.
“Thế sao?”.
Lâm Chính nhíu mày.
Trải qua chuyện lần trước, anh cũng không thấy người của Lôi Trạch Thiên Các tốt lành gì.
Người của thế tộc siêu bá chủ cũng chỉ xem trọng lợi ích mà thôi, chỉ khác là tầm nhìn có xa hay không.
“Đại nhân, vậy chúng ta có đến Ngũ Phương Băng Nguyên nữa không?”, Vương Nhất Thánh nhìn về phía Lâm Chính.
“Đi một chuyến đi, tôi phải đưa nhà họ Dục về”.
Lâm Chính đứng thẳng dậy, trả tiền, sau đó dẫn người rời đi.