-
Chương 3991-3995
Chương 3991: Không đáng
"Sao rồi? Thần y Lâm, bố tôi có chịu đưa tiền không?".
Thái tử hỏi với vẻ chế giễu.
"Không".
Lâm Chính đưa điện thoại cho hắn, bình thản nói: "Được rồi, anh có thể đi".
"Ồ, cứ thế để tôi đi sao?".
Thái tử nheo mắt: "Sao? Anh Lâm cảm thấy áp lực rồi à?".
"Không, dù sao tôi cũng đã biết thân phận của anh, rồi tôi sẽ tới tìm anh đòi số tiền này, còn sợ anh chạy được sao?".
Lâm Chính điềm nhiên đáp.
"Anh định đến nhà tôi đòi tiền? Ha ha ha, được! Tôi rất chào đón! Nhà họ Cao chúng tôi chào đón anh đến bất cứ lúc nào".
Thái tử cười lớn, xoay người định đi.
"Đứng lại".
Lâm Chính gọi giật hắn lại.
"Còn chuyện gì sao?".
Thái tử nheo mắt hỏi.
"Đây là tiền của anh, không cần nữa à?".
Lâm Chính chỉ vào đống tiền mặt xếp cao như núi rồi nói.
Thái tử sửng sốt, sau đó cười lớn: "Được! Được! Ha ha, thần y Lâm quả nhiên là người chơi đẹp! Tôi xin nhận vậy!".
Dứt lời, hắn vung tay lên, bảo người khiêng tiền mặt đi.
Mấy người Châu Mặc, Châu Thời Vận thấy thế đều cuống lên, ai nấy muốn nói lại thôi, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Nhưng Lâm Chính vẫn ngồi bất động, mặc cho đám người Thái tử chuyển tiền đi.
Toàn bộ một tỉ tệ tiền mặt nhanh chóng được mang ra khỏi phòng bao.
"Thần y Lâm, lấy của anh nhiều tiền như vậy tôi cũng ngại lắm. Hôm nào anh đến Yên Kinh tìm tôi thì phải báo trước đấy nhé, tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng, chào đón anh thật long trọng".
"Hai ngày nữa tôi sẽ đến".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Hai ngày nữa? Được! Cung nghênh giá lâm! Hai ngày sau tôi sẽ chào đón anh!".
Thái tử cười lớn, xoay người rời đi.
Đám Thái tử vừa đi, Châu Mặc liền xông tới.
"Anh Lâm, anh làm cái gì vậy? Vô duyên vô cớ, sao lại đưa cho anh ta một tỉ tệ?".
"Trời ơi, tận một tỉ tệ đấy!".
"Anh Lâm, anh bị điên rồi sao?".
Mọi người đều tỏ vẻ khó tin.
"Sao lại bảo tôi điên? Tôi bỏ ra một tỉ tệ để kiếm 100 tỉ tệ, tính kiểu gì cũng là tôi hời mà".
Lâm Chính lại châm một điếu thuốc, cười đáp.
"Một tỉ tệ này của anh là bày ra ngay trước mặt, nhưng người ta sẽ ngoan ngoãn đưa 100 tỉ tệ cho anh sao? Anh đang đùa tôi à?".
Tử Long Nhất lắc đầu nói.
"Sợ là công cốc thôi”.
Châu Thời Vận cũng không nhịn được nói.
Chỉ có Tử Ngải là đi tới với vẻ mặt cảm kích.
"Anh Lâm, cảm ơn anh, vì tôi mà anh nỡ bỏ ra cả tỉ tệ".
Tử Ngải lau nước mắt, cảm động vô cùng.
Lâm Chính lắc đầu: "Đây là Giang Thành, các cô xảy ra chuyện ở địa phận Giang Thành, đó là việc của tôi, sao phải cảm ơn chứ?".
"Anh Lâm, thực ra một tỉ tệ đối với Long Vương Điện chúng tôi chẳng là gì, thậm chí người giàu nhất nước này chúng tôi cũng có thể xử lý. Nếu không vì sợ mang lại phiền phức cho điện chủ, thì chúng tôi ra tay từ lâu rồi".
Châu Mặc nghiến răng: "Nhưng bây giờ hại anh Lâm mất một tỉ tệ, chúng tôi thực sự không được yên lòng. Anh Lâm, hay là để tôi báo với Long Vương Điện, bảo bọn họ ra mặt giải quyết chuyện này, đòi lại một tỉ tệ cho anh nhé?".
"Không cần đâu".
Lâm Chính đứng dậy, đi về phía cửa.
"Anh Lâm..."
"Hai ngày sau, các anh sẽ nhìn thấy 100 tỉ tệ".
Dứt lời, Lâm Chính và Mã Hải đã rời khỏi phòng bao VVIP.
Cả đám Châu Mặc đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì.
"Rốt cuộc đầu óc của thần y Lâm này... đang nghĩ gì vậy?".
"E là lần này thần y Lâm chịu thiệt lớn rồi".
"Anh Châu, làm sao bây giờ?".
Mọi người nhìn Châu Mặc.
Anh ta suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Cứ báo với điện chủ trước đã..."
Chương 3992: Hỏi thăm
"Bố! Con về rồi đây!".
Thái tử Cao Nội Kiệt đi vào tòa biệt thự sân vườn xa hoa này, lớn tiếng gọi.
"Cậu chủ về rồi ạ!".
"Chào cậu chủ!".
"Chào cậu chủ!".
Người hầu ở dọc đường đều cúi người chào hỏi.
"A Kiệt! Vào đây!".
Đúng lúc này, một tiếng quát nghiêm khắc vang lên.
Thái tử sửng sốt, lập tức sải bước đi vào tòa biệt thự xa hoa ở giữa.
Đại sảnh biệt thự vô cùng rộng rãi, gần bằng một sân bóng rổ, sảnh đường bày đầy các loại đồ cổ quý giá.
Một người đàn ông trung niên mặc Đường trang đang ngồi trước bàn trà trong sảnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái tử đang bước vào.
"Súc sinh! Còn không mau lại đây?".
Cao Thiên Thu quát lớn.
Thái tử vội cúi đầu đi tới.
"Tao cho mày năm tỉ tệ làm vốn khởi động, để mày đến phía Nam phát triển, vốn định rèn luyện mày! Kết quả thì hay rồi, mới đến phía Nam được mấy ngày, đã đắc tội với thần y Lâm Giang Thành! Mày có biết đó là ai không?".
Cao Thiên Thu chỉ tay vào mặt Thái tử chửi mắng.
Thái tử cười xòa: "Bố đừng giận mà! Bố bảo con đến phía Nam rèn luyện, nói cho cùng cũng là muốn xem con có đầu óc kinh doanh không, có thể kiếm được tiền không! Nào, bố nhìn xem đây là gì!".
Thái tử đặt một chiếc thẻ ngân hàng xuống trước mặt Cao Thiên Thu.
"Đây là thẻ hắc kim của ngân hàng Long Kỳ, phải có ít nhất một tỉ tệ mới làm được".
Ông lão ở bên cạnh ánh mắt dại ra, lên tiếng.
"Mày lấy đâu ra một tỉ tệ?".
Cao Thiên Thu trầm giọng hỏi.
"Con kiếm được".
"Kiếm được? Mày kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?".
"Đương nhiên là kiếm ở chỗ thần y Lâm".
Thái tử mỉm cười kể lại toàn bộ sự việc, Cao Thiên Thu lập tức sửng sốt.
"Nói vậy, một tỉ tệ này là cậu ta đền cho mày?".
"Vâng, không ngờ thần y Lâm Giang Thành nổi tiếng như cồn này lại là một thằng ngốc ngây thơ như vậy. Không những đền một tỉ tệ, mà còn định đến nhà chúng ta đòi 100 tỉ tệ! Ha ha ha, anh ta coi nhà họ Cao chúng ta là cái gì chứ?".
Hắn vừa dứt lời, Cao Thiên Thu liền rơi vào trầm tư.
"Mày nghĩ thần y Lâm kia là đồ ngốc sao?".
"Ý bố là sao?".
Thái tử ngạc nhiên.
Cao Thiên Thu không trả lời hắn, mà nhìn ông lão ở bên cạnh: "Gọi điện thoại cho sở trưởng Phó!".
"Vâng, ông chủ".
Ông lão lập tức đi tới điện thoại bàn ở bên cạnh để gọi.
Một lát sau thì cung kính đưa điện thoại cho Cao Thiên Thu.
"Ấy, ông Cao, có chuyện gì mà gọi cho tôi thế? Lẽ nào có rượu để uống sao?".
Đầu bên kia vang lên tiếng cười sang sảng.
"Không có việc thì không tìm tới điện tam bảo! Ông Phó, có chuyện này tôi muốn hỏi ông, không biết ông có tiện trả lời không?".
Cao Thiên Thu nở nụ cười rất tự nhiên, kinh nghiệm kinh doanh bao năm khiến cảm xúc trên mặt ông ta có thể thay đổi xoành xoạch.
"Chúng ta quen nhau bao lâu rồi chứ? Có chuyện gì mà không tiện? Cứ nói đi!".
"Được, ông Phó đã nói như vậy, thì tôi cũng không lòng vòng nữa. Chuyện là thế này, một thời gian trước tôi phái thằng con A Kiệt đến phía Nam để rèn luyện, không ngờ lại xảy ra chút mâu thuẫn với thần y Lâm Giang Thành. Tôi cũng biết chút chuyện về thần y Lâm, nghe nói cậu ta có chút liên quan đến chính quyền Long Quốc chúng ta, không biết là thật hay giả? Có cần điều tra không?".
"Thần y Lâm?".
Giọng nói ở đầu bên kia sửng sốt.
"Ông không sao chứ?", Cao Thiên Thu thầm nhíu mày.
Chỉ thấy giọng nói bên kia bỗng chốc trở nên nghiêm túc.
"Con trai ông và thần y Lâm... có mâu thuẫn gì?".
Chương 3993: Tiếng lành đồn xa
Khứu giác của thương nhân luôn rất nhạy bén.
Nghe giọng nói ở đầu bên kia, Cao Thiên Thu đã cảm thấy tình hình không ổn.
"Sao thế ông Phó? Thần y Lâm có thế lực rất lớn trong chính quyền sao? Cậu ta quen nhiều người lắm à?".
"Thần y Lâm chưa từng tiếp xúc với ai, thực ra chúng tôi cũng không biết nhiều về cậu ta. Chỉ nghe nói một thời gian trước, hình như trận bạo loạn ở phía Nam được dẹp yên cũng có sự tham gia của cậu ta. Tin tức bị phong tỏa quá kín, đến mức tôi cũng không nghe ngóng được gì".
"Nhưng có một điều có thể chắc chắn, đó là thần y Lâm có quan hệ với người trong quân đội".
Đầu bên kia điện thoại trầm giọng nói.
Cao Thiên Thu nghe thấy thế liền nhíu chặt mày.
Nếu thần y Lâm chỉ quen biết người của chính quyền, thì còn dễ xử lý, dù sao nhà họ Cao bọn họ cũng có thế lực không nhỏ trong chính quyền.
Nhưng nếu mạng lưới thế lực của thần y Lâm đến từ quân đội, thì sẽ rất phiền phức.
Dù sao người của quân đội cũng bao che khuyết điểm nhất.
Chỉ là hiện giờ không biết thần y Lâm có thế lực lớn đến mức nào trong quân đội, mang tính địa phương hay mang tính khu vực.
Những điều này họ đều không biết.
"Ông Cao, ông nói thật đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?", người ở đầu bên kia truy hỏi.
"Thực ra cũng không có gì to tát, con trai tôi và thần y Lâm nảy sinh chút mâu thuẫn, kết quả thần y Lâm nói người của con trai tôi chạm vào cậu ta, làm bẩn áo cậu ta, bắt nhà họ Cao tôi đền 100 tỉ tệ", Cao Thiên Thu ra vẻ bất đắc dĩ nói.
"Cái gì? 100 tỉ tệ?".
Người ở đầu bên kia suýt nữa thì cắn vào lưỡi.
"Ông Phó, đây chẳng phải là ức hiếp người quá đáng sao? Thần y Lâm này đúng là coi trời bằng vung, biết tôi giàu nhất Long Quốc nên định đào mỏ sao? Tôi nghi ngờ cậu ta bẫy con trai tôi, cố ý tống tiền tôi".
Cao Thiên Thu tỏ vẻ tức giận nói.
"Tuy thần y Lâm cứu người trị thương, có danh tiếng rất tốt trong dân, nhưng cũng không thể làm chuyện như vậy được. Ông Cao... Ông chắc chắn những lời ông nói là thật, không giấu giếm gì tôi đấy chứ?".
"Ông nói gì vậy? Ông nghĩ tôi lừa ông sao? Ông coi tôi là ai chứ?".
"Ông Cao đừng hiểu lầm! Chỉ là thần y Lâm này có danh tiếng rất tốt, có rất nhiều người ủng hộ, hơn nữa công ty Dương Hoa của cậu ta kiếm được bộn tiền, chắc là trong chuyện này có hiểu lầm rồi".
"Ông Phó, tuyệt đối không có hiểu lầm gì cả, lúc con trai tôi và thần y Lâm xảy ra tranh chấp, con trai tôi có gọi cho tôi. Tôi đã đích thân nói chuyện với thần y Lâm, cậu ta rêu rao rằng hai ngày sau sẽ đến nhà họ Cao lấy tiền! Sao có thể là giả được?".
"Hai ngày sau đến lấy tiền?".
"Ông vẫn không tin sao? Để tôi tiết lộ với ông một tin, Dương Hoa từ lâu đã thu không đủ chi rồi".
"Cái gì? Có chuyện này sao?".
"Chẳng lẽ lại là giả? Chắc ông cũng biết tầm ảnh hưởng của nhà họ Cao chúng tôi trong giới kinh doanh chứ? Ông từng nghe tới Thương Minh chưa? Tôi nói cho ông biết, một thời gian trước, thần y Lâm Giang Thành đã thông qua thủ đoạn nào đó, lừa của Thương Minh một khoản tiền lớn, dùng để chi phí cho Dương Hoa. Những chuyện này đều có manh mối cả, nếu không phải bên phía Thương Minh không truy cứu, thì Dương Hoa đã biến mất lâu rồi".
"Việc này... ông muốn tôi làm gì?".
Giọng nói ở đầu bên kia dịu đi rất nhiều.
"Tôi cũng không cần ông làm gì cả, ông chỉ cần giúp tôi điều tra thế lực của thần y Lâm Giang Thành trong quân đội. Nếu có thể ngăn chặn cậu ta thì hãy ngăn chặn, đừng để cậu ta huy động mối quan hệ trong quân đội, chuyện còn lại nhà họ Cao chúng tôi sẽ tự giải quyết".
"Việc này thì dễ thôi, để tôi điều tra rõ ràng đã, nếu cậu ta quả thực có quan hệ với bên quân đội, thì tôi sẽ gọi điện báo với bên dưới, bảo bọn họ đừng nhúng tay vào".
"Ha ha ha, thế thì cảm ơn ông quá".
"Đừng làm lớn chuyện quá!".
"Yên tâm, yên tâm, giải quyết xong sẽ mời ông uống rượu".
Chương 3994: Trở lại Yên Kinh
"Đây là thông tin về tên Cao Nội Kiệt kia?".
Lâm Chính nhìn tài liệu trên bàn làm việc, bình thản hỏi.
"Vâng Chủ tịch Lâm! Tên Cao Nội Kiệt này được gọi là ông chồng quốc dân, cực kì nổi tiếng trên mạng, vì cậu ta là con trai của tỉ phú, nên rất nhiều cô gái muốn gả vào làm dâu hào môn, nhưng trên mạng hầu hết chỉ là đùa giỡn", Mã Hải cung kính đáp.
"Nhưng tôi thấy hình như tên Cao Nội Kiệt này cũng không làm chuyện tốt gì thì phải?".
Lâm Chính liếc mắt nhìn tài liệu, hơi nhíu mày.
"Cao Nội Kiệt được nuông chiều từ nhỏ, ngang ngược quen thói, ai khiến cậu ta không vui, cậu ta sẽ dùng mọi thủ đoạn hành hạ đối phương thê thảm. Nghe nói tháng 10 năm ngoái, cậu ta đến một huyện nhỏ ở ven biển chơi, tối nào cũng dẫn theo mấy vệ sĩ đi dạo phố, thấy cô gái nào xinh đẹp liền tìm cách đưa lên giường, vì vậy còn có biệt danh là "đêm đêm làm chú rể"!".
"Những cô gái bị anh ta chà đạp thì sao?".
"Hầu hết đều nhận một cục tiền, hài lòng vui vẻ, chỉ có một số ít là sống chết không chịu, nhưng chưa rõ hậu quả".
"Đám công tử ăn chơi trác táng là vậy đấy".
Lâm Chính đặt tài liệu xuống, bình tĩnh nói: "Hai ngày nữa ông đi cùng tôi một chuyến".
"Vậy còn Dương Hoa..."
Ánh mắt Mã Hải tỏ vẻ lo lắng.
Lâm Chính mỉm cười: "Tôi biết ông đang lo lắng điều gì, vừa tổn thất một tỉ tệ, chắc chắn công ty rất khó khăn chứ gì?".
"Chủ tịch Lâm, tuy lần trước lấy được một khoản tiền lớn của Thương Minh, cung cấp dây chuyền vốn cho công ty, nhưng bây giờ lại bất ngờ lấy đi một tỉ tệ, khiến tình hình hiện giờ của công ty rất không lạc quan. Tôi sợ sau khi tôi đi sẽ xảy ra vấn đề".
Mã Hải do dự một lát rồi nói.
Dương Hoa trên danh nghĩa là của Lâm Chính, nhưng thực ra Mã Hải cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết để vận hành. Một ông chủ hờ như Lâm Chính đương nhiên không biết một công ty lớn như vậy khó quản lý đến mức nào.
"Tôi biết tình hình kinh doanh hiện giờ của công ty không tốt, nhưng không sao, hai ngày sau chúng ta sẽ nhận được 100 tỉ tệ. Đừng xót một tỉ tệ kia nữa, nó chỉ là cái cớ thôi, để tôi danh chính ngôn thuận lấy 100 tỉ tệ này".
Lâm Chính cười nói.
"Thần y Lâm nói vậy thì tôi yên tâm rồi, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?", Lâm Chính nhìn ông ta.
Mã Hải ngập ngừng một lát rồi thở dài: "Chỉ là đây không phải kế lâu dài! Hiện giờ công ty chúng ta vẫn đang trong tình trạng thua lỗ, học viện Huyền Y Phái và sở nghiên cứu của Từ Chính chẳng khác nào máy đốt tiền. Nói thật, cho dù là 100 tỉ tệ thì cũng chưa chắc duy trì được bao lâu".
"Hóa ra là vậy... Thế này đi, nếu tôi cho ra mắt một lô thuốc mới thì sao?".
Lâm Chính cười nói.
"Ra mắt một lô thuốc mới?".
Mã Hải sửng sốt rồi nhăn nhó cười: "Chủ tịch Lâm, cậu đang đùa sao? Công tác trù bị thuốc mới của mấy phương thuốc trước đây đều mất nửa năm, cộng thêm nguyên liệu cần thiết để chế tạo thuốc mới cực kì đắt đỏ, khiến giá thành độn lên. Khi thuốc mới được bán ra, lợi nhuận công ty chúng ta thu được không thể so với thuốc đặc trị viêm mũi trước đây. Sao có thể ra mắt một lô thuốc mới trong thời gian ngắn chứ?".
"Mã Hải, ông đừng lo, tôi bảo có thể ra mắt là có thể ra mắt, không những có thể ra mắt một lô thuốc mới, mà giá thành sản xuất cũng rất thấp! Nguyên liệu gần như không mất tiền!".
"Chủ tịch Lâm, cậu nói thật chứ?".
Mã Hải nghe mà cảm thấy như nằm mơ giữa ban ngày, nhất định không tin.
"Tôi nghĩ chắc là đến rồi đấy".
Lâm Chính nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: "Đi thôi, đến học viện Huyền Y Phái với tôi".
Mã Hải nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Chính, cuối cùng vẫn không từ chối, mà cùng anh lái xe đến học viện Huyền Y Phái.
Vừa khéo xe hàng đầu tiên vừa vào học viện, đang dừng ở bãi đất trống chính giữa học viện.
"Lâm minh chủ!".
Một chàng trai nhảy xuống khỏi xe, chính là Sở Thu.
"Cậu Sở, sao cậu lại đến đây? Đây là..."
Tần Bách Tùng nghe tin liền chạy tới, nhìn thấy một chiếc xe tải lớn thì không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Tôi phụng lệnh của Lâm minh chủ, mang thảo dược đến đây".
Sở Thu cười nói, sau đó đi tới lật tấm vải bạt trên xe tải ra.
Mùi thơm lập tức tỏa ra.
Mọi người đổ dồn mắt nhìn, chỉ thấy cả chiếc xe tải đầy ắp thảo dược mới hái.
"Chủ tịch Lâm, thứ mà cậu nói đây sao?".
Mã Hải kinh ngạc hỏi.
"Đúng".
Lâm Chính gật đầu.
Tần Bách Tùng đi tới, cầm thảo dược trên xe tải lên quan sát kĩ lưỡng, sau đó đưa gần mũi ngửi. Một lát sau, khuôn mặt già nua của ông ta trở nên vô cùng đặc sắc.
"Thảo... thảo dược này là..."
"Thảo dược này làm sao?".
Mã Hải vội hỏi.
"Trời ơi, đây là cỏ Lạc Già! Là cỏ Lạc Già đấy!".
Tần Bách Tùng kích động đến mức toàn thân run rẩy.
"Cỏ Lạc Già?".
Hình như Mã Hải từng nghe thấy cái tên này, ông ta suy nghĩ một lát, rồi kinh ngạc nói: "Tôi nhớ hình như đây là thảo dược quý hiếm 90 nghìn tệ một lượng đúng không?".
"Đúng, 90 nghìn tệ một lượng, giá cao mà khó mua!".
"Tất cả... đều là cỏ Lạc Già?".
Mã Hải nhìn chiếc xe tải chất đầy thảo dược, ngây người hỏi.
"Đúng! Thứ này đắt lắm sao? Vực Diệt Vong chúng tôi có đầy!".
Sở Thu nói với vẻ khó hiểu.
"Có đầy?".
"Khoan đã, cậu nói cái gì? Cái này được chở từ vực Diệt Vong tới?".
Hơi thở của Mã Hải trở nên run rẩy, lập tức nghĩ ra gì đó, ngoảnh phắt sang nhìn Lâm Chính.
"Đúng vậy, số thảo dược này đều được đưa từ vực Diệt Vong tới, bắt đầu từ hôm nay, tất cả việc cung cấp thảo dược cho Dương Hoa đều do vực Diệt Vong phụ trách. Còn chúng ta về cơ bản chỉ cần trả tiền vận chuyển là được".
Lâm Chính cười nói.
Mã Hải nghe thấy thế liền kích động đến mức muốn ngất.
Đây gần như là thương vụ không vốn vạn lời.
Như vậy thì tình hình khó khăn của Dương Hoa sẽ được giải quyết trong thời gian dài, không còn gặp khó khăn tài chính nữa, thậm chí có thể kiếm được một khoản lớn trong thời gian ngắn.
Từng chiếc xe tải nhanh chóng lái vào học viện Huyền Y Phái, Mã Hải vội vàng sắp xếp nhân thủ mang thảo dược đến mấy nhà máy dược phẩm của Dương Hoa, bắt đầu sản xuất thuốc mới theo phương thuốc của Lâm Chính.
Mã Hải đề nghị mở một tuyến đường vận chuyển của riêng Dương Hoa, như vậy thì việc vận chuyển thảo dược sẽ hiệu quả và nhanh chóng hơn.
Lâm Chính lập tức đồng ý.
Nói tới con mắt kinh doanh, thì anh thúc ngựa cũng không đuổi kịp Mã Hải, thế là anh giao tất cả cho Mã Hải phụ trách.
Nhưng muốn mở tuyến đường vận chuyển thì phải có nguồn vốn khổng lồ, chỉ có kế hoạch thì không được, không có vốn khởi động thì tất cả chỉ là nói suông.
Vậy nên khoản tiền này chỉ có thể dùng 100 tỉ tệ bồi thường kia.
Thế là hai ngày sau, Lâm Chính dẫn theo Mã Hải ngồi máy bay đến thẳng Yên Kinh.
Đã lâu lắm anh không đến Yên Kinh.
Cũng không biết dạo này mẹ nuôi thế nào, đám Tiểu Điệp có khỏe không?
Trong lòng Lâm Chính vô cùng mong chờ.
Chương 3995: Tiệc tạ tội
Ra khỏi sân bay Yên Kinh, xe do Mã Hải sắp xếp đã chờ sẵn ở cửa sân bay.
Sau khi bọn họ lên xe thì tiến thẳng tới trung tâm thành phố.
"Chủ tịch Lâm, bây giờ chúng ta đến thẳng nhà họ Cao sao?".
Mã Hải lên tiếng hỏi.
"Thế này đi, ông đến nhà họ Cao một chuyến, nói chuyện trước với người nhà họ Cao. Nếu bọn họ thành tâm đưa tiền, thì ông cầm tiền về Giang Thành. Nếu bọn họ không đưa, thì ông đừng làm căng với bọn họ mà về tìm tôi. Tôi đến nhà họ Lương thăm mẹ nuôi đã".
Lâm Chính bình thản nói.
"Vâng, Chủ tịch Lâm".
Mã Hải gật đầu.
Xe lái thẳng tới cổng nhà họ Lương.
Lâm Chính xuống xe, nhìn cánh cổng không được coi là xa lạ, rồi bước vào.
"Cậu tìm ai vậy?".
Một ông lão dáng vẻ như quản gia đang đứng ở cổng, mỉm cười hỏi.
"Ông là ai?".
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Tôi là quản gia của nhà họ Lương, mới đến một năm trước, quản gia trước đây đã qua đời rồi".
Ông lão cười đáp.
"Thảo nào nhìn lạ thế".
Lâm Chính gật đầu: "Tôi tên Lâm Chính, là con nuôi của Lương Thu Yến, tôi đến để thăm bà ấy".
"Ồ, hóa ra là con nuôi của phu nhân Thu Yến, mời đi bên này".
Quản gia vội chào hỏi, dẫn Lâm Chính đi vào trong.
Nhưng quản gia không đưa Lâm Chính đến tiểu viện của đám Lương Thu Yến, mà đưa đến sảnh phụ, rồi pha trà.
"Mẹ nuôi tôi không ở đây sao?".
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
"Cậu Lâm không biết đấy thôi, hôm nay hầu như cả nhà tôi đều ra ngoài".
"Ra ngoài?".
"Đi uống rượu rồi".
"Uống rượu?".
"Cậu Lâm, chuyện này nói ra thì dài lắm, một thời gian trước, cô Lương Nam Phương của chi thứ hai lúc lái xe không cẩn thận va vào một đứa trẻ, cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ bị gãy chân. Cô Nam Phương đưa ngay đứa trẻ vào viện chữa trị, vốn đây cũng không phải chuyện gì to tát, bồi thường xin lỗi là xong. Nhưng nhà đứa trẻ kia cảm thấy chuyện này khiến bọn họ rất mất mặt, nên bắt nhà chúng ta làm tiệc tạ tội. Nghe nói đứa trẻ kia có bối cảnh không đơn giản, gia chủ không muốn làm ầm ĩ lên, nên đã làm mấy bàn ở Nam Đình Các, hầu hết người nhà họ Lương đều đi".
Quản gia nói thao thao bất tuyệt, sau đó mỉm cười: "Cậu Lâm đừng sốt ruột, tính thời gian chắc là họ cũng sắp về rồi".
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính gật đầu, nhưng hơi nhíu mày.
Những việc cần làm Lương Nam Phương đã làm rồi, mà đối phương vẫn được thể lấn tới, quả thực hơi quá quắt.
Nhưng nếu làm vậy có thể dẹp yên mọi chuyện, thì cũng không sao.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của quản gia đổ chuông.
Ông ta lấy chiếc điện thoại cổ lỗ sĩ ra nghe, một lát sau, sắc mặt trở nên trắng bệch, đứng phắt dậy định vội vàng rời đi.
"Ông đi đâu vậy?".
Lâm Chính hỏi.
"Xin lỗi cậu Lâm, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tôi phải đến ngay bệnh viện".
"Đến bệnh viện làm gì?".
Lâm Chính cũng đứng lên, nhíu mày hỏi.
"Nghe nói trong bữa tiệc hai bên uống quá chén, mấy thanh niên xảy ra mâu thuẫn, bây giờ đám ông chủ đều bị thương phải nhập viện".
Quản gia nói xong, vội vàng bảo người trong nhà mau đến bệnh viện.
Lâm Chính hơi biến sắc, cũng lập tức đi theo.
Bệnh viện số 1 Yên Kinh.
Lâm Chính không hề xa lạ với nơi này.
Lúc này, mấy phòng bệnh đã đầy người của nhà họ Lương.
Không những vậy, hành lang còn có không ít người quấn băng, mặt mũi sưng tím đang đứng.
"Mẹ nuôi tôi đâu?".
Lâm Chính liếc nhìn mấy phòng bệnh, kéo quản gia lại hỏi.
"Hình như... hình như ở phòng cấp cứu".
Sắc mặt quản gia lúng túng, dè dặt đáp.
Lâm Chính nghe thấy thế, ánh mắt liền trở nên lạnh thấu xương.
"Sao rồi? Thần y Lâm, bố tôi có chịu đưa tiền không?".
Thái tử hỏi với vẻ chế giễu.
"Không".
Lâm Chính đưa điện thoại cho hắn, bình thản nói: "Được rồi, anh có thể đi".
"Ồ, cứ thế để tôi đi sao?".
Thái tử nheo mắt: "Sao? Anh Lâm cảm thấy áp lực rồi à?".
"Không, dù sao tôi cũng đã biết thân phận của anh, rồi tôi sẽ tới tìm anh đòi số tiền này, còn sợ anh chạy được sao?".
Lâm Chính điềm nhiên đáp.
"Anh định đến nhà tôi đòi tiền? Ha ha ha, được! Tôi rất chào đón! Nhà họ Cao chúng tôi chào đón anh đến bất cứ lúc nào".
Thái tử cười lớn, xoay người định đi.
"Đứng lại".
Lâm Chính gọi giật hắn lại.
"Còn chuyện gì sao?".
Thái tử nheo mắt hỏi.
"Đây là tiền của anh, không cần nữa à?".
Lâm Chính chỉ vào đống tiền mặt xếp cao như núi rồi nói.
Thái tử sửng sốt, sau đó cười lớn: "Được! Được! Ha ha, thần y Lâm quả nhiên là người chơi đẹp! Tôi xin nhận vậy!".
Dứt lời, hắn vung tay lên, bảo người khiêng tiền mặt đi.
Mấy người Châu Mặc, Châu Thời Vận thấy thế đều cuống lên, ai nấy muốn nói lại thôi, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Nhưng Lâm Chính vẫn ngồi bất động, mặc cho đám người Thái tử chuyển tiền đi.
Toàn bộ một tỉ tệ tiền mặt nhanh chóng được mang ra khỏi phòng bao.
"Thần y Lâm, lấy của anh nhiều tiền như vậy tôi cũng ngại lắm. Hôm nào anh đến Yên Kinh tìm tôi thì phải báo trước đấy nhé, tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng, chào đón anh thật long trọng".
"Hai ngày nữa tôi sẽ đến".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Hai ngày nữa? Được! Cung nghênh giá lâm! Hai ngày sau tôi sẽ chào đón anh!".
Thái tử cười lớn, xoay người rời đi.
Đám Thái tử vừa đi, Châu Mặc liền xông tới.
"Anh Lâm, anh làm cái gì vậy? Vô duyên vô cớ, sao lại đưa cho anh ta một tỉ tệ?".
"Trời ơi, tận một tỉ tệ đấy!".
"Anh Lâm, anh bị điên rồi sao?".
Mọi người đều tỏ vẻ khó tin.
"Sao lại bảo tôi điên? Tôi bỏ ra một tỉ tệ để kiếm 100 tỉ tệ, tính kiểu gì cũng là tôi hời mà".
Lâm Chính lại châm một điếu thuốc, cười đáp.
"Một tỉ tệ này của anh là bày ra ngay trước mặt, nhưng người ta sẽ ngoan ngoãn đưa 100 tỉ tệ cho anh sao? Anh đang đùa tôi à?".
Tử Long Nhất lắc đầu nói.
"Sợ là công cốc thôi”.
Châu Thời Vận cũng không nhịn được nói.
Chỉ có Tử Ngải là đi tới với vẻ mặt cảm kích.
"Anh Lâm, cảm ơn anh, vì tôi mà anh nỡ bỏ ra cả tỉ tệ".
Tử Ngải lau nước mắt, cảm động vô cùng.
Lâm Chính lắc đầu: "Đây là Giang Thành, các cô xảy ra chuyện ở địa phận Giang Thành, đó là việc của tôi, sao phải cảm ơn chứ?".
"Anh Lâm, thực ra một tỉ tệ đối với Long Vương Điện chúng tôi chẳng là gì, thậm chí người giàu nhất nước này chúng tôi cũng có thể xử lý. Nếu không vì sợ mang lại phiền phức cho điện chủ, thì chúng tôi ra tay từ lâu rồi".
Châu Mặc nghiến răng: "Nhưng bây giờ hại anh Lâm mất một tỉ tệ, chúng tôi thực sự không được yên lòng. Anh Lâm, hay là để tôi báo với Long Vương Điện, bảo bọn họ ra mặt giải quyết chuyện này, đòi lại một tỉ tệ cho anh nhé?".
"Không cần đâu".
Lâm Chính đứng dậy, đi về phía cửa.
"Anh Lâm..."
"Hai ngày sau, các anh sẽ nhìn thấy 100 tỉ tệ".
Dứt lời, Lâm Chính và Mã Hải đã rời khỏi phòng bao VVIP.
Cả đám Châu Mặc đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì.
"Rốt cuộc đầu óc của thần y Lâm này... đang nghĩ gì vậy?".
"E là lần này thần y Lâm chịu thiệt lớn rồi".
"Anh Châu, làm sao bây giờ?".
Mọi người nhìn Châu Mặc.
Anh ta suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Cứ báo với điện chủ trước đã..."
Chương 3992: Hỏi thăm
"Bố! Con về rồi đây!".
Thái tử Cao Nội Kiệt đi vào tòa biệt thự sân vườn xa hoa này, lớn tiếng gọi.
"Cậu chủ về rồi ạ!".
"Chào cậu chủ!".
"Chào cậu chủ!".
Người hầu ở dọc đường đều cúi người chào hỏi.
"A Kiệt! Vào đây!".
Đúng lúc này, một tiếng quát nghiêm khắc vang lên.
Thái tử sửng sốt, lập tức sải bước đi vào tòa biệt thự xa hoa ở giữa.
Đại sảnh biệt thự vô cùng rộng rãi, gần bằng một sân bóng rổ, sảnh đường bày đầy các loại đồ cổ quý giá.
Một người đàn ông trung niên mặc Đường trang đang ngồi trước bàn trà trong sảnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái tử đang bước vào.
"Súc sinh! Còn không mau lại đây?".
Cao Thiên Thu quát lớn.
Thái tử vội cúi đầu đi tới.
"Tao cho mày năm tỉ tệ làm vốn khởi động, để mày đến phía Nam phát triển, vốn định rèn luyện mày! Kết quả thì hay rồi, mới đến phía Nam được mấy ngày, đã đắc tội với thần y Lâm Giang Thành! Mày có biết đó là ai không?".
Cao Thiên Thu chỉ tay vào mặt Thái tử chửi mắng.
Thái tử cười xòa: "Bố đừng giận mà! Bố bảo con đến phía Nam rèn luyện, nói cho cùng cũng là muốn xem con có đầu óc kinh doanh không, có thể kiếm được tiền không! Nào, bố nhìn xem đây là gì!".
Thái tử đặt một chiếc thẻ ngân hàng xuống trước mặt Cao Thiên Thu.
"Đây là thẻ hắc kim của ngân hàng Long Kỳ, phải có ít nhất một tỉ tệ mới làm được".
Ông lão ở bên cạnh ánh mắt dại ra, lên tiếng.
"Mày lấy đâu ra một tỉ tệ?".
Cao Thiên Thu trầm giọng hỏi.
"Con kiếm được".
"Kiếm được? Mày kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?".
"Đương nhiên là kiếm ở chỗ thần y Lâm".
Thái tử mỉm cười kể lại toàn bộ sự việc, Cao Thiên Thu lập tức sửng sốt.
"Nói vậy, một tỉ tệ này là cậu ta đền cho mày?".
"Vâng, không ngờ thần y Lâm Giang Thành nổi tiếng như cồn này lại là một thằng ngốc ngây thơ như vậy. Không những đền một tỉ tệ, mà còn định đến nhà chúng ta đòi 100 tỉ tệ! Ha ha ha, anh ta coi nhà họ Cao chúng ta là cái gì chứ?".
Hắn vừa dứt lời, Cao Thiên Thu liền rơi vào trầm tư.
"Mày nghĩ thần y Lâm kia là đồ ngốc sao?".
"Ý bố là sao?".
Thái tử ngạc nhiên.
Cao Thiên Thu không trả lời hắn, mà nhìn ông lão ở bên cạnh: "Gọi điện thoại cho sở trưởng Phó!".
"Vâng, ông chủ".
Ông lão lập tức đi tới điện thoại bàn ở bên cạnh để gọi.
Một lát sau thì cung kính đưa điện thoại cho Cao Thiên Thu.
"Ấy, ông Cao, có chuyện gì mà gọi cho tôi thế? Lẽ nào có rượu để uống sao?".
Đầu bên kia vang lên tiếng cười sang sảng.
"Không có việc thì không tìm tới điện tam bảo! Ông Phó, có chuyện này tôi muốn hỏi ông, không biết ông có tiện trả lời không?".
Cao Thiên Thu nở nụ cười rất tự nhiên, kinh nghiệm kinh doanh bao năm khiến cảm xúc trên mặt ông ta có thể thay đổi xoành xoạch.
"Chúng ta quen nhau bao lâu rồi chứ? Có chuyện gì mà không tiện? Cứ nói đi!".
"Được, ông Phó đã nói như vậy, thì tôi cũng không lòng vòng nữa. Chuyện là thế này, một thời gian trước tôi phái thằng con A Kiệt đến phía Nam để rèn luyện, không ngờ lại xảy ra chút mâu thuẫn với thần y Lâm Giang Thành. Tôi cũng biết chút chuyện về thần y Lâm, nghe nói cậu ta có chút liên quan đến chính quyền Long Quốc chúng ta, không biết là thật hay giả? Có cần điều tra không?".
"Thần y Lâm?".
Giọng nói ở đầu bên kia sửng sốt.
"Ông không sao chứ?", Cao Thiên Thu thầm nhíu mày.
Chỉ thấy giọng nói bên kia bỗng chốc trở nên nghiêm túc.
"Con trai ông và thần y Lâm... có mâu thuẫn gì?".
Chương 3993: Tiếng lành đồn xa
Khứu giác của thương nhân luôn rất nhạy bén.
Nghe giọng nói ở đầu bên kia, Cao Thiên Thu đã cảm thấy tình hình không ổn.
"Sao thế ông Phó? Thần y Lâm có thế lực rất lớn trong chính quyền sao? Cậu ta quen nhiều người lắm à?".
"Thần y Lâm chưa từng tiếp xúc với ai, thực ra chúng tôi cũng không biết nhiều về cậu ta. Chỉ nghe nói một thời gian trước, hình như trận bạo loạn ở phía Nam được dẹp yên cũng có sự tham gia của cậu ta. Tin tức bị phong tỏa quá kín, đến mức tôi cũng không nghe ngóng được gì".
"Nhưng có một điều có thể chắc chắn, đó là thần y Lâm có quan hệ với người trong quân đội".
Đầu bên kia điện thoại trầm giọng nói.
Cao Thiên Thu nghe thấy thế liền nhíu chặt mày.
Nếu thần y Lâm chỉ quen biết người của chính quyền, thì còn dễ xử lý, dù sao nhà họ Cao bọn họ cũng có thế lực không nhỏ trong chính quyền.
Nhưng nếu mạng lưới thế lực của thần y Lâm đến từ quân đội, thì sẽ rất phiền phức.
Dù sao người của quân đội cũng bao che khuyết điểm nhất.
Chỉ là hiện giờ không biết thần y Lâm có thế lực lớn đến mức nào trong quân đội, mang tính địa phương hay mang tính khu vực.
Những điều này họ đều không biết.
"Ông Cao, ông nói thật đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?", người ở đầu bên kia truy hỏi.
"Thực ra cũng không có gì to tát, con trai tôi và thần y Lâm nảy sinh chút mâu thuẫn, kết quả thần y Lâm nói người của con trai tôi chạm vào cậu ta, làm bẩn áo cậu ta, bắt nhà họ Cao tôi đền 100 tỉ tệ", Cao Thiên Thu ra vẻ bất đắc dĩ nói.
"Cái gì? 100 tỉ tệ?".
Người ở đầu bên kia suýt nữa thì cắn vào lưỡi.
"Ông Phó, đây chẳng phải là ức hiếp người quá đáng sao? Thần y Lâm này đúng là coi trời bằng vung, biết tôi giàu nhất Long Quốc nên định đào mỏ sao? Tôi nghi ngờ cậu ta bẫy con trai tôi, cố ý tống tiền tôi".
Cao Thiên Thu tỏ vẻ tức giận nói.
"Tuy thần y Lâm cứu người trị thương, có danh tiếng rất tốt trong dân, nhưng cũng không thể làm chuyện như vậy được. Ông Cao... Ông chắc chắn những lời ông nói là thật, không giấu giếm gì tôi đấy chứ?".
"Ông nói gì vậy? Ông nghĩ tôi lừa ông sao? Ông coi tôi là ai chứ?".
"Ông Cao đừng hiểu lầm! Chỉ là thần y Lâm này có danh tiếng rất tốt, có rất nhiều người ủng hộ, hơn nữa công ty Dương Hoa của cậu ta kiếm được bộn tiền, chắc là trong chuyện này có hiểu lầm rồi".
"Ông Phó, tuyệt đối không có hiểu lầm gì cả, lúc con trai tôi và thần y Lâm xảy ra tranh chấp, con trai tôi có gọi cho tôi. Tôi đã đích thân nói chuyện với thần y Lâm, cậu ta rêu rao rằng hai ngày sau sẽ đến nhà họ Cao lấy tiền! Sao có thể là giả được?".
"Hai ngày sau đến lấy tiền?".
"Ông vẫn không tin sao? Để tôi tiết lộ với ông một tin, Dương Hoa từ lâu đã thu không đủ chi rồi".
"Cái gì? Có chuyện này sao?".
"Chẳng lẽ lại là giả? Chắc ông cũng biết tầm ảnh hưởng của nhà họ Cao chúng tôi trong giới kinh doanh chứ? Ông từng nghe tới Thương Minh chưa? Tôi nói cho ông biết, một thời gian trước, thần y Lâm Giang Thành đã thông qua thủ đoạn nào đó, lừa của Thương Minh một khoản tiền lớn, dùng để chi phí cho Dương Hoa. Những chuyện này đều có manh mối cả, nếu không phải bên phía Thương Minh không truy cứu, thì Dương Hoa đã biến mất lâu rồi".
"Việc này... ông muốn tôi làm gì?".
Giọng nói ở đầu bên kia dịu đi rất nhiều.
"Tôi cũng không cần ông làm gì cả, ông chỉ cần giúp tôi điều tra thế lực của thần y Lâm Giang Thành trong quân đội. Nếu có thể ngăn chặn cậu ta thì hãy ngăn chặn, đừng để cậu ta huy động mối quan hệ trong quân đội, chuyện còn lại nhà họ Cao chúng tôi sẽ tự giải quyết".
"Việc này thì dễ thôi, để tôi điều tra rõ ràng đã, nếu cậu ta quả thực có quan hệ với bên quân đội, thì tôi sẽ gọi điện báo với bên dưới, bảo bọn họ đừng nhúng tay vào".
"Ha ha ha, thế thì cảm ơn ông quá".
"Đừng làm lớn chuyện quá!".
"Yên tâm, yên tâm, giải quyết xong sẽ mời ông uống rượu".
Chương 3994: Trở lại Yên Kinh
"Đây là thông tin về tên Cao Nội Kiệt kia?".
Lâm Chính nhìn tài liệu trên bàn làm việc, bình thản hỏi.
"Vâng Chủ tịch Lâm! Tên Cao Nội Kiệt này được gọi là ông chồng quốc dân, cực kì nổi tiếng trên mạng, vì cậu ta là con trai của tỉ phú, nên rất nhiều cô gái muốn gả vào làm dâu hào môn, nhưng trên mạng hầu hết chỉ là đùa giỡn", Mã Hải cung kính đáp.
"Nhưng tôi thấy hình như tên Cao Nội Kiệt này cũng không làm chuyện tốt gì thì phải?".
Lâm Chính liếc mắt nhìn tài liệu, hơi nhíu mày.
"Cao Nội Kiệt được nuông chiều từ nhỏ, ngang ngược quen thói, ai khiến cậu ta không vui, cậu ta sẽ dùng mọi thủ đoạn hành hạ đối phương thê thảm. Nghe nói tháng 10 năm ngoái, cậu ta đến một huyện nhỏ ở ven biển chơi, tối nào cũng dẫn theo mấy vệ sĩ đi dạo phố, thấy cô gái nào xinh đẹp liền tìm cách đưa lên giường, vì vậy còn có biệt danh là "đêm đêm làm chú rể"!".
"Những cô gái bị anh ta chà đạp thì sao?".
"Hầu hết đều nhận một cục tiền, hài lòng vui vẻ, chỉ có một số ít là sống chết không chịu, nhưng chưa rõ hậu quả".
"Đám công tử ăn chơi trác táng là vậy đấy".
Lâm Chính đặt tài liệu xuống, bình tĩnh nói: "Hai ngày nữa ông đi cùng tôi một chuyến".
"Vậy còn Dương Hoa..."
Ánh mắt Mã Hải tỏ vẻ lo lắng.
Lâm Chính mỉm cười: "Tôi biết ông đang lo lắng điều gì, vừa tổn thất một tỉ tệ, chắc chắn công ty rất khó khăn chứ gì?".
"Chủ tịch Lâm, tuy lần trước lấy được một khoản tiền lớn của Thương Minh, cung cấp dây chuyền vốn cho công ty, nhưng bây giờ lại bất ngờ lấy đi một tỉ tệ, khiến tình hình hiện giờ của công ty rất không lạc quan. Tôi sợ sau khi tôi đi sẽ xảy ra vấn đề".
Mã Hải do dự một lát rồi nói.
Dương Hoa trên danh nghĩa là của Lâm Chính, nhưng thực ra Mã Hải cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết để vận hành. Một ông chủ hờ như Lâm Chính đương nhiên không biết một công ty lớn như vậy khó quản lý đến mức nào.
"Tôi biết tình hình kinh doanh hiện giờ của công ty không tốt, nhưng không sao, hai ngày sau chúng ta sẽ nhận được 100 tỉ tệ. Đừng xót một tỉ tệ kia nữa, nó chỉ là cái cớ thôi, để tôi danh chính ngôn thuận lấy 100 tỉ tệ này".
Lâm Chính cười nói.
"Thần y Lâm nói vậy thì tôi yên tâm rồi, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?", Lâm Chính nhìn ông ta.
Mã Hải ngập ngừng một lát rồi thở dài: "Chỉ là đây không phải kế lâu dài! Hiện giờ công ty chúng ta vẫn đang trong tình trạng thua lỗ, học viện Huyền Y Phái và sở nghiên cứu của Từ Chính chẳng khác nào máy đốt tiền. Nói thật, cho dù là 100 tỉ tệ thì cũng chưa chắc duy trì được bao lâu".
"Hóa ra là vậy... Thế này đi, nếu tôi cho ra mắt một lô thuốc mới thì sao?".
Lâm Chính cười nói.
"Ra mắt một lô thuốc mới?".
Mã Hải sửng sốt rồi nhăn nhó cười: "Chủ tịch Lâm, cậu đang đùa sao? Công tác trù bị thuốc mới của mấy phương thuốc trước đây đều mất nửa năm, cộng thêm nguyên liệu cần thiết để chế tạo thuốc mới cực kì đắt đỏ, khiến giá thành độn lên. Khi thuốc mới được bán ra, lợi nhuận công ty chúng ta thu được không thể so với thuốc đặc trị viêm mũi trước đây. Sao có thể ra mắt một lô thuốc mới trong thời gian ngắn chứ?".
"Mã Hải, ông đừng lo, tôi bảo có thể ra mắt là có thể ra mắt, không những có thể ra mắt một lô thuốc mới, mà giá thành sản xuất cũng rất thấp! Nguyên liệu gần như không mất tiền!".
"Chủ tịch Lâm, cậu nói thật chứ?".
Mã Hải nghe mà cảm thấy như nằm mơ giữa ban ngày, nhất định không tin.
"Tôi nghĩ chắc là đến rồi đấy".
Lâm Chính nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: "Đi thôi, đến học viện Huyền Y Phái với tôi".
Mã Hải nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Chính, cuối cùng vẫn không từ chối, mà cùng anh lái xe đến học viện Huyền Y Phái.
Vừa khéo xe hàng đầu tiên vừa vào học viện, đang dừng ở bãi đất trống chính giữa học viện.
"Lâm minh chủ!".
Một chàng trai nhảy xuống khỏi xe, chính là Sở Thu.
"Cậu Sở, sao cậu lại đến đây? Đây là..."
Tần Bách Tùng nghe tin liền chạy tới, nhìn thấy một chiếc xe tải lớn thì không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Tôi phụng lệnh của Lâm minh chủ, mang thảo dược đến đây".
Sở Thu cười nói, sau đó đi tới lật tấm vải bạt trên xe tải ra.
Mùi thơm lập tức tỏa ra.
Mọi người đổ dồn mắt nhìn, chỉ thấy cả chiếc xe tải đầy ắp thảo dược mới hái.
"Chủ tịch Lâm, thứ mà cậu nói đây sao?".
Mã Hải kinh ngạc hỏi.
"Đúng".
Lâm Chính gật đầu.
Tần Bách Tùng đi tới, cầm thảo dược trên xe tải lên quan sát kĩ lưỡng, sau đó đưa gần mũi ngửi. Một lát sau, khuôn mặt già nua của ông ta trở nên vô cùng đặc sắc.
"Thảo... thảo dược này là..."
"Thảo dược này làm sao?".
Mã Hải vội hỏi.
"Trời ơi, đây là cỏ Lạc Già! Là cỏ Lạc Già đấy!".
Tần Bách Tùng kích động đến mức toàn thân run rẩy.
"Cỏ Lạc Già?".
Hình như Mã Hải từng nghe thấy cái tên này, ông ta suy nghĩ một lát, rồi kinh ngạc nói: "Tôi nhớ hình như đây là thảo dược quý hiếm 90 nghìn tệ một lượng đúng không?".
"Đúng, 90 nghìn tệ một lượng, giá cao mà khó mua!".
"Tất cả... đều là cỏ Lạc Già?".
Mã Hải nhìn chiếc xe tải chất đầy thảo dược, ngây người hỏi.
"Đúng! Thứ này đắt lắm sao? Vực Diệt Vong chúng tôi có đầy!".
Sở Thu nói với vẻ khó hiểu.
"Có đầy?".
"Khoan đã, cậu nói cái gì? Cái này được chở từ vực Diệt Vong tới?".
Hơi thở của Mã Hải trở nên run rẩy, lập tức nghĩ ra gì đó, ngoảnh phắt sang nhìn Lâm Chính.
"Đúng vậy, số thảo dược này đều được đưa từ vực Diệt Vong tới, bắt đầu từ hôm nay, tất cả việc cung cấp thảo dược cho Dương Hoa đều do vực Diệt Vong phụ trách. Còn chúng ta về cơ bản chỉ cần trả tiền vận chuyển là được".
Lâm Chính cười nói.
Mã Hải nghe thấy thế liền kích động đến mức muốn ngất.
Đây gần như là thương vụ không vốn vạn lời.
Như vậy thì tình hình khó khăn của Dương Hoa sẽ được giải quyết trong thời gian dài, không còn gặp khó khăn tài chính nữa, thậm chí có thể kiếm được một khoản lớn trong thời gian ngắn.
Từng chiếc xe tải nhanh chóng lái vào học viện Huyền Y Phái, Mã Hải vội vàng sắp xếp nhân thủ mang thảo dược đến mấy nhà máy dược phẩm của Dương Hoa, bắt đầu sản xuất thuốc mới theo phương thuốc của Lâm Chính.
Mã Hải đề nghị mở một tuyến đường vận chuyển của riêng Dương Hoa, như vậy thì việc vận chuyển thảo dược sẽ hiệu quả và nhanh chóng hơn.
Lâm Chính lập tức đồng ý.
Nói tới con mắt kinh doanh, thì anh thúc ngựa cũng không đuổi kịp Mã Hải, thế là anh giao tất cả cho Mã Hải phụ trách.
Nhưng muốn mở tuyến đường vận chuyển thì phải có nguồn vốn khổng lồ, chỉ có kế hoạch thì không được, không có vốn khởi động thì tất cả chỉ là nói suông.
Vậy nên khoản tiền này chỉ có thể dùng 100 tỉ tệ bồi thường kia.
Thế là hai ngày sau, Lâm Chính dẫn theo Mã Hải ngồi máy bay đến thẳng Yên Kinh.
Đã lâu lắm anh không đến Yên Kinh.
Cũng không biết dạo này mẹ nuôi thế nào, đám Tiểu Điệp có khỏe không?
Trong lòng Lâm Chính vô cùng mong chờ.
Chương 3995: Tiệc tạ tội
Ra khỏi sân bay Yên Kinh, xe do Mã Hải sắp xếp đã chờ sẵn ở cửa sân bay.
Sau khi bọn họ lên xe thì tiến thẳng tới trung tâm thành phố.
"Chủ tịch Lâm, bây giờ chúng ta đến thẳng nhà họ Cao sao?".
Mã Hải lên tiếng hỏi.
"Thế này đi, ông đến nhà họ Cao một chuyến, nói chuyện trước với người nhà họ Cao. Nếu bọn họ thành tâm đưa tiền, thì ông cầm tiền về Giang Thành. Nếu bọn họ không đưa, thì ông đừng làm căng với bọn họ mà về tìm tôi. Tôi đến nhà họ Lương thăm mẹ nuôi đã".
Lâm Chính bình thản nói.
"Vâng, Chủ tịch Lâm".
Mã Hải gật đầu.
Xe lái thẳng tới cổng nhà họ Lương.
Lâm Chính xuống xe, nhìn cánh cổng không được coi là xa lạ, rồi bước vào.
"Cậu tìm ai vậy?".
Một ông lão dáng vẻ như quản gia đang đứng ở cổng, mỉm cười hỏi.
"Ông là ai?".
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Tôi là quản gia của nhà họ Lương, mới đến một năm trước, quản gia trước đây đã qua đời rồi".
Ông lão cười đáp.
"Thảo nào nhìn lạ thế".
Lâm Chính gật đầu: "Tôi tên Lâm Chính, là con nuôi của Lương Thu Yến, tôi đến để thăm bà ấy".
"Ồ, hóa ra là con nuôi của phu nhân Thu Yến, mời đi bên này".
Quản gia vội chào hỏi, dẫn Lâm Chính đi vào trong.
Nhưng quản gia không đưa Lâm Chính đến tiểu viện của đám Lương Thu Yến, mà đưa đến sảnh phụ, rồi pha trà.
"Mẹ nuôi tôi không ở đây sao?".
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
"Cậu Lâm không biết đấy thôi, hôm nay hầu như cả nhà tôi đều ra ngoài".
"Ra ngoài?".
"Đi uống rượu rồi".
"Uống rượu?".
"Cậu Lâm, chuyện này nói ra thì dài lắm, một thời gian trước, cô Lương Nam Phương của chi thứ hai lúc lái xe không cẩn thận va vào một đứa trẻ, cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ bị gãy chân. Cô Nam Phương đưa ngay đứa trẻ vào viện chữa trị, vốn đây cũng không phải chuyện gì to tát, bồi thường xin lỗi là xong. Nhưng nhà đứa trẻ kia cảm thấy chuyện này khiến bọn họ rất mất mặt, nên bắt nhà chúng ta làm tiệc tạ tội. Nghe nói đứa trẻ kia có bối cảnh không đơn giản, gia chủ không muốn làm ầm ĩ lên, nên đã làm mấy bàn ở Nam Đình Các, hầu hết người nhà họ Lương đều đi".
Quản gia nói thao thao bất tuyệt, sau đó mỉm cười: "Cậu Lâm đừng sốt ruột, tính thời gian chắc là họ cũng sắp về rồi".
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính gật đầu, nhưng hơi nhíu mày.
Những việc cần làm Lương Nam Phương đã làm rồi, mà đối phương vẫn được thể lấn tới, quả thực hơi quá quắt.
Nhưng nếu làm vậy có thể dẹp yên mọi chuyện, thì cũng không sao.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của quản gia đổ chuông.
Ông ta lấy chiếc điện thoại cổ lỗ sĩ ra nghe, một lát sau, sắc mặt trở nên trắng bệch, đứng phắt dậy định vội vàng rời đi.
"Ông đi đâu vậy?".
Lâm Chính hỏi.
"Xin lỗi cậu Lâm, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tôi phải đến ngay bệnh viện".
"Đến bệnh viện làm gì?".
Lâm Chính cũng đứng lên, nhíu mày hỏi.
"Nghe nói trong bữa tiệc hai bên uống quá chén, mấy thanh niên xảy ra mâu thuẫn, bây giờ đám ông chủ đều bị thương phải nhập viện".
Quản gia nói xong, vội vàng bảo người trong nhà mau đến bệnh viện.
Lâm Chính hơi biến sắc, cũng lập tức đi theo.
Bệnh viện số 1 Yên Kinh.
Lâm Chính không hề xa lạ với nơi này.
Lúc này, mấy phòng bệnh đã đầy người của nhà họ Lương.
Không những vậy, hành lang còn có không ít người quấn băng, mặt mũi sưng tím đang đứng.
"Mẹ nuôi tôi đâu?".
Lâm Chính liếc nhìn mấy phòng bệnh, kéo quản gia lại hỏi.
"Hình như... hình như ở phòng cấp cứu".
Sắc mặt quản gia lúng túng, dè dặt đáp.
Lâm Chính nghe thấy thế, ánh mắt liền trở nên lạnh thấu xương.