-
Chương 4051-4055
Chương 4051: Quỷ Môn Thê tép riu
Cứ như vậy mất nửa tiếng, tên sát thủ cuối cùng dừng bút, Mã Hải lần lượt thu giấy của những người này lại, sau đó đeo kính, ngồi ở chiếc bàn bên cạnh, đọc rất nghiêm túc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Nhưng trong lòng những người này, mỗi giây mỗi phút trong phòng họp đều như tra tấn.
Hai tiếng trôi qua, Mã Hải đưa những tờ giấy viết tay này cho Lâm Chính.
Lâm Chính đọc một lượt, rồi nhíu mày.
"Phó minh chủ Tư Mã Thu Diệp của Thương Minh?".
"Không nhiều người biết cái tên này, chỉ có người kia và Thang Hổ nhắc tới, nhưng chắc là thật".
Mã Hải trầm giọng nói.
"Tư Mã Thu Diệp là phó minh chủ của Thương Minh, tuy chỉ là chức phó nhưng rất có thực quyền, bởi vì ông ta và minh chủ đương nhiệm Bạch Họa Thủy của Thương Minh đại diện cho hai luồng thế lực trong đại hội. Tư Mã Thu Diệp tiến hành kế hoạch xuôi Nam, chắc chắn sau lưng có người của đại hội giúp đỡ", Mã Hải hơi cúi người nói.
Lâm Chính gật đầu.
"Thương Minh trên danh nghĩa là của đại hội, dùng làm bảo đảm cho nền kinh tế của đại hội, nhưng thực ra tư nhân rất khó moi được lợi ích gì. Kế hoạch xuôi Nam của Tư Mã Thu Diệp thuần túy chỉ để tích lũy tài sản cho bản thân. Chủ tịch Lâm, tôi đã xem qua, nếu kế hoạch xuôi Nam thành công, thì thế lực thương nghiệp trong tay Tư Mã Thu Diệp tuy chưa thể sánh bằng minh chủ, nhưng tính trong nước, ngoài Thương Minh ra thì không còn ai đấu lại được ông ta".
Mã Hải nhỏ giọng nói.
"Vậy sao?".
Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, khàn giọng nói: "Nếu bọn họ không đưa Dương Hoa vào mục tiêu kế hoạch, thì chắc là tôi cũng mặc kệ. Nhưng bọn họ đã coi Dương Hoa là mục tiêu... thì tôi không thể làm ngơ được".
"Chủ tịch Lâm nói đúng, sự thất bại của Thang Hổ không thể ngăn cản kế hoạch này được, chúng ta nên sớm có phương án đối phó".
Sắc mặt Mã Hải càng trầm xuống, ánh mắt đanh lại.
Tuy có thể hất cẳng Kỹ thuật Thang Thành đi, nhưng kế hoạch xuôi Nam của Tư Mã Thu Diệp đã mở rộng. Muốn ngăn cản triệt để kế hoạch này thì chỉ có thể nhúng tay vào nội bộ Thương Minh, lật đổ Tư Mã Thu Diệp.
Lâm Chính trầm tư suy nghĩ.
Chuyện này bắt buộc phải liên lạc với Bạch Họa Thủy.
"Lâm đại nhân, bây giờ xử lý những người này thế nào đây?".
Một cường giả của liên minh Thanh Huyền đi tới, nhỏ giọng nói: "Có cần..."
"Tha cho bọn họ đi".
Lâm Chính bình thản nói: "Tôi là người nói lời giữ lời, nếu bọn họ đã thành thật khai báo, thì tôi sẽ tha chết cho bọn họ".
"Vậy thì... cứ thế thả đám người này đi sao?", cao thủ kia hỏi.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, bình thản đáp: "Thang Hổ và Thang Gia Tuấn cứ giao lại cho cảnh sát, bọn họ vốn là tội phạm, phải nhốt trong tù. Còn những người khác thì cho uống thuốc rồi thả về, để bọn họ làm nội gián cho chúng ta".
"Chủ tịch Lâm, sợ rằng bọn họ sẽ dễ bị lộ".
Mã Hải ngập ngừng một lát rồi nói.
"Không sao, có thể làm nội gián bao lâu hay bấy lâu, bị lộ thì tính tiếp".
Lâm Chính xoay người lại, nhìn về phía mọi người: "Tôi nghĩ chắc các anh không có ý kiến gì chứ?".
"Đại nhân, chúng tôi đã bị trúng độc, nếu lại uống thuốc độc của anh..."
Một người tỏ vẻ khó xử, dè dặt nói.
"Tôi nhìn ra rồi, yên tâm đi, tôi sẽ giải độc cho các anh".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Đại nhân, loại độc chúng tôi uống là Quỷ Môn Thê hiếm gặp nhất trên đời này, uống loại độc này xong, ngoài người hạ độc thì không ai giải được. Đại nhân, hay là anh thả chúng tôi về đi, như vậy chúng tôi còn có tia hi vọng sống sót".
Lại một người nữa run rẩy nói, nói xong liền quỳ xuống dập đầu.
"Quỷ Môn Thê?".
Một cao thủ của liên minh Thanh Huyền lập tức nhíu mày: "Độc thuật của ngoại vực phát triển chậm như vậy sao? Tại sao Quỷ Môn Thê tép riu thôi mà cũng được gọi là hiếm gặp trên đời?".
Chương 4052: Tịnh Nguyệt Đan
"Tép riu?".
Cả đám sát thủ sửng sốt.
Chỉ thấy một người của liên minh Thanh Huyền túm lấy một sát thủ ở bên cạnh, ngón tay điểm vào mấy huyệt vị trên người anh ta một cách nhanh nhẹn dứt khoát, sau đó vỗ mạnh một cái vào lưng anh ta.
Sát thủ kia lập tức ọe ra một bãi máu bẩn, sau đó nhũn người nằm gục dưới đất, không có động tĩnh gì.
"Hả?".
Những người còn lại biến sắc.
"Anh ta... anh ta chết rồi sao?".
"Anh giết anh ta rồi?".
"Hừ, một lũ ngu xuẩn! Tôi đang giải độc giúp anh ta!".
Vị cao thủ kia của liên minh Thanh Huyền chắp hai tay sau đít, lạnh lùng hừ mũi: "Quỷ Môn Thê trong người anh ta đã được giải xong rồi!".
"Cái gì?".
Mọi người vô cùng kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau.
"Không thể nào! Quỷ Môn Thê sao có thể giải được dễ dàng như vậy? Chúng tôi đã tìm tới vô số cao thủ dùng độc, ai cũng nói ngoài thuốc giải được làm riêng ra, không ai có thể giải được nó, sao anh lại giải được dễ dàng như vậy chứ? Tuyệt đối không thể!".
Một người có chút không chấp nhận được, khuôn mặt vặn vẹo, lớn tiếng kêu lên.
"Không tin sao?".
Người kia hừ lạnh nói: "Đặc trưng của Quỷ Môn Thê là chỗ khuỷu tay có một vết độc giống như chốt cửa, anh nhìn xem cánh tay anh ta còn dấu vết đó không?".
Dứt lời, lập tức có người đi tới kiểm tra.
Quả nhiên, hai cánh tay của người đang nằm dưới đất đã không còn vết độc.
Đúng lúc này, người kia chậm rãi mở mắt ra, ôm lấy đầu, vẻ mặt mơ hồ: "Tôi bị làm sao vậy?".
"A Huyết, anh cảm thấy sao rồi?".
"Tôi cảm thấy rất khỏe, như chưa bao giờ khỏe như vậy! Ơ, sao người tôi lại hết đau rồi? Lồng ngực cứ như được đổi mới hoàn toàn!".
Dường như lúc này người kia mới có phản ứng, vội vàng xoa ngực, kinh ngạc kêu lên.
"Giải được thật rồi!".
"Không phải chứ?".
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt quỳ xuống đất, cuống quýt kêu lên: "Đại nhân, xin hãy giải Quỷ Môn Thê trên người chúng tôi với, chúng tôi sẵn lòng dùng thuốc độc của các anh".
"Đại nhân, xin hãy giải độc giúp chúng tôi!".
"Chúng tôi đồng ý cống hiến cho anh".
Mọi người kêu lên khẩn thiết, ai nấy vô cùng nóng lòng.
Lâm Chính có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ.
Quỷ Môn Thê đối với bọn họ không những hiếm gặp, mà còn chẳng khác nào tra tấn.
Bởi vì đêm nào loại độc này cũng phát tác, đau đến mức phế phủ tê liệt, chỉ muốn chết đi.
Thế nên trúng phải loại độc này, cho dù không chết thì bọn họ cũng bị hành hạ chết đi sống lại.
"Giải độc cho bọn họ, sau đó cho uống Tịnh Nguyệt Đan".
Lâm Chính bình thản nói.
"Vâng, minh chủ".
Mọi người bắt đầu hành động.
"Đại nhân, Tịnh Nguyệt Đan là cái gì?".
Có người dè dặt hỏi.
"Yên tâm đi, Tịnh Nguyệt Đan sẽ không hành hạ các anh như Quỷ Môn Thê đâu. Các anh uống Tịnh Nguyệt Đan không những không có bất cứ phản ứng phụ nào, mà còn có thể cường hóa cơ thể, nâng cao sức mạnh sinh mệnh của các anh. Nếu các anh trở về bên cạnh Tư Mã Thu Diệp mà bị ông ta phát hiện, thì loại đan này có thể giúp các anh an toàn thoát khỏi Thương Minh".
Lâm Chính bình thản nói: "Tôi sẽ cho các anh 10 viên thuốc hãm, mỗi tháng uống một viên là có thể áp chế không cho thuốc độc phát tác. Chỉ cần thuốc độc không phát tác, thì các anh sẽ không khác gì người bình thường".
"Vậy nếu thuốc độc phát tác thì sao?", có người vô thức hỏi.
"Anh đần thế? Đương nhiên là sẽ chết rồi, ngu thế cũng hỏi!".
Một đồng bọn ở bên cạnh không khỏi đánh một cái vào đầu anh ta.
"Không không không, trong thời gian ngắn sẽ không chết, thuốc độc phát tác thì phải ba ngày sau mới chết", Lâm Chính lắc đầu.
"Ba ngày sau?".
Mọi người sửng sốt.
"Đúng, trong ba ngày này, độc lực sẽ dần ăn mòn cơ thể các anh, bắt đầu từ tứ chi. Ngày đầu tiên, tay chân các anh sẽ hóa thành nước máu, trở thành người lợn. Ngày thứ hai, ngũ quan của các anh sẽ biến mất, nằm im dưới đất không thể động đậy, trở thành một quả cầu thịt. Ngày thứ ba, các anh mới biến hẳn thành một vũng nước máu và mất mạng".
Lâm Chính mỉm cười đáp.
Anh vừa dứt lời, tất cả bọn họ đều tái mặt, run lên cầm cập.
Chương 4053: Mời Dương Hoa gia nhập Thương Minh
Rầm!
Một cánh cửa đẹp đẽ quý phái bị đẩy ra.
Bạch Họa Thủy mặc trang phục công sở màu trắng, đeo kính gọng vàng, hơi ngước đầu lên, buông bút trong tay xuống, dựa vào ghế nhìn hai người mới đi vào, mỉm cười nói: "La Sát đại nhân, Càn Đồng đại nhân, có chuyện gì gấp sao? Còn chưa gõ cửa đã xông vào rồi?".
Càn Đồng đang định giải thích, thì La Sát đã đập mạnh tay xuống bàn, trừng mắt nhìn Bạch Họa Thủy đang ngồi trước bàn làm việc: "Minh chủ, tại sao thông tin về thần y Lâm đều sai lè ra vậy? Người này không những là long soái thứ tư của Long Quốc, mà trong tay còn có rất nhiều cao thủ đáng sợ. Chuyện này là sao?".
"Thông tin là do đại hội đưa cho chúng ta, sai thì phải tìm đại hội chứ".
Bạch Họa Thủy mỉm cười, lúm đồng tiền duyên dáng như hoa, khiến La Sát nhìn mà trái tim không khỏi khẽ run rẩy.
Cũng không biết tại sao, cô ta phát hiện dạo gần đây, vị minh chủ này càng ngày càng xinh đẹp, cứ như cải lão hoàn đồng, ngay cả phụ nữ như cô ta cũng không dám nhìn thẳng quá lâu.
"Ý bà là sao?".
La Sát hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
"Yên tâm đi, tôi sẽ báo cáo với đại hội, phía tin tức tình báo sẽ bắt bọn họ kiểm điểm sâu sắc, lúc cần thiết thì phải thay đổi tuyến tình báo".
Bạch Họa Thủy cười nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, các cô ăn một vố ở chỗ thần y Lâm à?".
Sắc mặt La Sát có vẻ cổ quái, một lúc lâu không nói nên lời, chỉ hừ một tiếng.
"Bạch minh chủ, hai bố con Thang Hổ bị thần y Lâm đưa đi rồi".
Càn Đồng trầm giọng nói.
"Ồ?".
Bạch Họa Thủy sửng sốt, mày liễu nhíu lại: "Lẽ nào cậu ta muốn nhúng tay vào?".
"Cũng không phải muốn nhúng tay, với phương hướng phát triển hiện giờ của Kỹ thuật Thang Thành, thì e rằng Dương Hoa sẽ là đối tượng tiếp theo bị công kích. Bà nghĩ cậu ta có thể tránh được sao?", Càn Đồng lắc đầu nói.
Bạch Họa Thủy không nói gì.
Thực ra trong lòng bà ta mơ hồ có cảm giác lo lắng.
Tuy không biết là ai đang ngấm ngầm tiến hành kế hoạch xuôi Nam, nhưng chắc chắn đó là người của Thương Minh, hơn nữa thế lực còn cực kì lớn. Nếu Lâm Chính bị cuốn vào chuyện này, không khéo còn đối đầu với Thương Minh.
"Tôi biết rồi, hai người lui xuống đi".
Bạch Họa Thủy phất tay.
"Bạch minh chủ, hai bố con Thang Hổ thì phải làm sao đây? Lẽ nào cứ để thần y Lâm đưa đi mà chúng ta không làm gì?".
La Sát cuống lên hỏi, rất không cam lòng.
"Cô định làm gì?", Bạch Họa Thủy nhìn chằm chằm La Sát, hỏi.
"Tôi muốn nhờ bà gửi thư cho đại hội, bảo bọn họ phái cao thủ chí cường đến, cùng tôi đến tìm thần y Lâm để đòi người".
La Sát nghiến răng nói, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
Cô ta thừa nhận mình đã sợ.
Nhưng cô ta rất không phục, cô ta cảm thấy mình không nên để lộ dáng vẻ hoảng hốt trong trường hợp đó.
Đây không phải biểu hiện của một người Thương Minh, lại càng không phải biểu hiện mà người của đại hội nên có.
Huống hồ, chắc là Lâm Chính cũng không dám giết cô ta, nếu không chính là tuyên chiến với đại hội.
La Sát cảm thấy vô cùng nhục nhã, thế nên nóng lòng muốn lấy lại mặt mũi.
Bạch Họa Thủy thông minh sáng suốt, đương nhiên là nhìn ra được chút tâm tư này của La Sát, nhưng bà ta không vạch trần, chỉ mỉm cười nói: "Tôi sẽ xin đại hội, chỉ có điều bây giờ thần y Lâm là long soái của Long Quốc, muốn đối phó cậu ta thì phải lên kế hoạch kĩ càng. Tôi cũng không chắc bên kia có đồng ý hay không".
La Sát siết chặt nắm tay, cũng nghe ra được Bạch Họa Thủy đang qua loa lấy lệ, chỉ đành hơi cúi người.
"Cáo từ".
Dứt lời, liền cùng Càn Đồng rời đi.
Bạch Họa Thủy lắc đầu, tiếp tục xử lý văn kiện trên bàn.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào".
Bạch Họa Thủy còn không ngẩng đầu lên.
Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên để đầu đinh và râu chữ bát tiến vào.
Người đàn ông mặc trường bào màu xám, lồng ngực có hình vẽ lá phong, vẻ mặt hiền hòa, nở một nụ cười.
"Bạch minh chủ chăm chỉ thật đấy, lần nào đến tìm bà cũng thấy bà đang bận rộn với công việc".
Người đàn ông cười nói.
"Là phó minh chủ Tư Mã sao?".
Bạch Họa Thủy nhăn nhó cười: "Lúc trước Dịch Tiên Thiên kia tiếp nhận Thương Minh, để lại một đống hổ lốn cho tôi, mà tôi không tăng ca xử lý cho xong, thì Thương Minh sẽ có rất nhiều phiền phức".
"Bà cũng phải chú ý sức khỏe, đừng để mệt quá", người đàn ông tỏ vẻ quan tâm.
"Cảm ơn, phó minh chủ Tư Mã tìm tôi có việc gì sao?", Bạch Họa Thủy hỏi.
"À, chuyện là thế này, chẳng phải chúng ta vẫn luôn muốn kết nạp Dương Hoa thành hội viên của Thương Minh sao? Tôi nghĩ chuyện này có thể nhanh chóng đưa vào lịch trình. Đây là phương án do tôi vạch ra, bà hay xem đi. Nếu bà thấy không có vấn đề gì, tôi sẽ lập tức phái người đến Giang Thành, mời thần y Lâm đến đây bàn bạc chuyện gia nhập Thương Minh", người đàn ông cười nói.
"Gia nhập Thương Minh?".
Bạch Họa Thủy nhíu mày.
Thực ra bà ta đã có ý định để Dương Hoa gia nhập Thương Minh, trước kia từng nhắc đến nhiều lần, Lâm Chính cũng đồng ý. Lúc Dịch Tiên Thiên còn tại vị, Lâm Chính đã xin làm thành viên của Thương Minh, nhưng mãi chưa làm thủ tục.
Nếu Dương Hoa gia nhập Thương Minh, thì chắc chắn kế hoạch xuôi Nam sẽ không nhằm vào nó nữa, nếu không chính là tuyên chiến với Thương Minh.
Chỉ là vị phó minh chủ Tư Mã này quan tâm đến Dương Hoa từ khi nào vậy? Đã bao giờ nghe ông ta nói tới đâu!
"Phó minh chủ, trước đây chúng ta kết nạp người mới thì đều làm thủ tục ngay tại chỗ, tại sao lần này lại muốn thần y Lâm đến đây làm thủ tục?".
Bạch Họa Thủy tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
"Ha ha ha, Bạch minh chủ đừng nghĩ nhiều, chỉ là tôi cảm thấy thế lực của Dương Hoa quá lớn, sản nghiệp trải khắp cả nước, trong ngành y dược lại càng được coi là đứng đầu. Rất nhiều chuyện không nói trực tiếp thì e là không thể nói rõ, nếu có sơ sót thì chết, mời cậu ta đến Thương Minh là thích hợp nhất".
Người đàn ông cười lớn.
Bạch Họa Thủy trầm ngâm một lát, gật đầu: "Được, chuyện này ông sắp xếp đi".
"Được, tôi sẽ phái người đến ngay Giang Thành".
Người đàn ông nheo mắt cười nói, sau đó chào hỏi rời đi.
Bạch Họa Thủy ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng người đàn ông, sau khi cửa đóng liền trầm ngâm một lát, rồi lấy một chiếc điện thoại cũ kĩ ra, soạn một đoạn tin nhắn, vội vàng gửi đi.
Chương 4054: Soái?
Số tiền của Thương Minh nhanh chóng được chuyển đến.
Lâm Chính nói Lôi Phúc đến nghiệm thu, xác nhận không có sai sót thì sử dụng làm quân phí cho quân Bắc Cảnh.
Một trăm tỷ còn lại thì giao cho Mã Hải dùng để xây dựng quốc lộ.
Thương Minh bỏ ra số tiền lớn như vậy, Bạch Họa Thủy là minh chủ chắc chắn không dễ chịu là mấy.
Nhưng bây giờ bà ta đã khôi phục chức vị, không có chuyện gì quá quan trọng thì sẽ không tiếp xúc với Lâm Chính, tránh bị người khác nghi ngờ.
Nhưng khi Lâm Chính về đến nhà họ Lương lại nhận được một tin từ Bạch Họa Thủy.
“Gia nhập liên minh?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Tiểu Chính! Con đang ở đâu?”.
Lúc này, trong sân nhà vang lên giọng nói của mẹ nuôi Lương Thu Yến.
Lâm Chính vội vàng đi vào, đến trước giường bệnh, nắm tay của Lương Thu Yến, cười nói: “Mẹ nuôi, con ở đây!”.
Lương Thu Yến nằm trên giường, trên mặt lộ ra nụ cười hiền từ: “Con không sao thì tốt, không sao thì tốt…”.
“Mẹ nuôi, con thì có chuyện gì được?”.
“Lúc nãy mẹ mới nằm mơ, mơ thấy một cơn ác mộng… Thôi bỏ đi, không nói nữa, con bình an là đủ rồi”.
Lương Thu Yến nói, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc.
Bà ấy chưa bao giờ mong vinh hoa phú quý, chưa bao giờ mong quyền lợi danh vọng.
Bà ấy chỉ quan tâm đến người bên cạnh mình.
“Mẹ yên tâm, có con ở đây, dù là ai cũng sẽ không xảy ra chuyện đâu”.
Lâm Chính an ủi.
“Ừ”.
“Anh!”.
Lúc này, Lương Tiểu Điệp ở ngoài cửa thò đầu vào, hô lên: “Mấy ông mời anh qua phòng sách một chuyến để bàn chuyện!”.
“Anh biết rồi”.
Ánh mắt Lâm Chính dao động, sau đó anh báo cho Lương Thu Yến một tiếng rồi đi tới phòng sách.
Khi vào phòng sách, Lâm Chính mới nhìn thấy trong phòng chỉ có ba ông cụ Lương Hổ Khiếu, Lương Khánh Tùng và Lương Vệ Quốc.
Những người khác của nhà họ Lương đều không có ở đây.
“Các ông nội có chuyện gì sao?”.
Lâm Chính tìm một chỗ ngồi xuống, không kìm được lên tiếng hỏi.
“Lâm Chính à, lần này nhà họ Lương nhờ cả vào cháu, nếu không, chúng ta thật sự không biết phải vượt qua nguy cơ lần này như thế nào”.
Lương Vệ Quốc cười khà khà, nói.
“Ông khách sáo rồi, dù gì mọi người cũng là người nhà của mẹ nuôi cháu. Nếu mọi người xảy ra chuyện, mẹ nuôi sẽ rất đau lòng. Về tình về lý cháu đều không thể khoanh tay đứng nhìn”, Lâm Chính nói.
“Đúng đúng đúng, chúng ta vốn là người một nhà mà!”.
Lương Khánh Tùng vuốt râu cười lớn.
Lương Hổ Khiếu rót ly trà, tự mình đặt lên bàn trà bên cạnh Lâm Chính.
“Nhóc Lâm, uống trà ông pha đi”.
“Làm phiền ông rồi”.
Lâm Chính bưng ly trà lên uống một ngụm nhỏ.
“Thấy tay nghề của ông thế nào?”, Lương Hổ Khiếu hỏi.
Lâm Chính do dự một lúc, lộ ra nụ cười: “Ngon lắm”.
“Cháu do dự rồi”.
Lương Hổ Khiếu lại lắc đầu, cười gượng: “Có lẽ trong lòng cháu nghĩ trà nghệ của ông chẳng ra làm sao”.
“Sao ông lại nói như vậy?”.
“Nhóc Lâm, thật ra ông không giỏi trà đạo cho lắm, nhưng cũng xem như biết cách pha. Người bình thường không nhận ra, nhưng cháu lại phát hiện được. Rõ ràng lúc nãy cháu đã do dự, chắc cháu nể mặt mũi của ông nên mới nói cho có lệ”.
Lương Hổ Khiếu nói.
“Ông cả, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, trà đạo Long Quốc tuyệt vời cao siêu, chúng ta đừng tiếp tục truy cứu nữa. Chẳng lẽ ông gọi cháu đến đây là để nghiên cứu thảo luận trà nghệ?”.
Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đương nhiên không phải, chúng tôi chỉ muốn hỏi thân phận thật sự của cháu”.
Lương Hổ Khiếu khẽ hít vào một hơi: “Từ thần thái thưởng thức trà của cháu, ông có thể khẳng định trình độ trà đạo của cháu không đơn giản. Nhóc Lâm, chúng ta coi cháu như người nhà đối đãi, cho nên có vài lời chúng ta cũng xin nói thẳng, hi vọng cháu không ngại”.
“Mọi người muốn biết cái gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Vì sao nhà họ Hàn đột nhiên chịu thua chúng tôi?”.
Lương Hổ Khiếu lập tức lên tiếng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Chúng tôi cũng nhiều lần tìm hiểu nguyên nhân nhưng đều không có kết quả. Dù có hỏi nhà họ Hàn cũng không hỏi được gì”, Lương Khánh Tùng nói.
“Từ các sự việc trước mắt cho thấy cháu là người đã khiến nhà họ Hàn cúi đầu, vì vậy ba ông già chúng tôi muốn hỏi cho rõ. Đương nhiên, nếu cháu không tiện nói cũng không sao, chúng tôi tôn trọng việc riêng tư của cháu”.
Lương Vệ Quốc cười nói.
Lâm Chính nghe vậy, rơi vào trầm mặc.
Chốc lát sau, anh lấy một lệnh bài từ trên người ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà.
Ba ông lão lập tức đi tới, nhìn thấy trên lệnh bài khắc một con rồng, ở giữa con rồng có một chữ cực lớn.
“Soái?”.
Chương 4055: Giữ kín miệng
“Đây là gì?”.
Lương Vệ Quốc và Lương Khánh Tùng đều nghi hoặc.
Chỉ có Lương Hổ Khiếu nhìn chằm chằm tấm lệnh bài đó, suy nghĩ một hồi lâu.
Đột nhiên ông ta như nhớ ra gì đó, khuôn mặt trở nên kích động, mặt đỏ lên, hơi thở gấp gáp giống như sắp nghẹn.
“Đây… Đây chẳng lẽ là… Soái Lệnh của long soái?”, Lương Hổ Khiếu run giọng hỏi.
“Soái Lệnh?”.
Hai người còn lại đều run rẩy.
“Phải, cháu chính là long soái của Long Quốc”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Trong phòng sách thoáng chốc yên tĩnh.
Ba người mở to mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Chính.
Một hồi lâu không nói nên lời.
Không biết qua bao lâu, Lương Hổ Khiếu mới run run lên tiếng.
“Cháu nói… là thật sao?”.
Lâm Chính gật đầu.
Lương Hổ Khiếu há miệng, không biết nên nói gì mới phải, nhưng trong mắt tràn ngập sự kích động và tha thiết.
“Long soái? Nhà họ Lương chúng ta xuất hiện một long soái? Nhà họ Lương chúng ta lại có long soái?”.
Lương Khánh Tùng ngửa đầu cười lớn, kích động đến mức nước mắt dâng tràn: “Ông trời ơi! Tổ tiên ơi! Mọi người nhìn thấy rồi chứ? Nhà họ Lương chúng ta xuất hiện chân long rồi!”.
“Lâm Chính! Cháu thật tài giỏi!”.
Lương Vệ Quốc cũng khó mà kìm chế sự kích động trong lòng, liên tục vỗ tay.
Hai ông lão kia đã không kìm chế được, người rơi nước mắt, người reo mừng, giống như đứa trẻ thi được điểm tuyệt đối.
“Hai người bớt bớt lại, còn ra thể thống gì?”.
Lương Hổ Khiếu quay đầu nói.
Hai người ngẩn ngơ, bấy giờ mới khôi phục bình tĩnh, nhưng sự kích động trên mặt vẫn không thể che giấu.
“Cháu quá ưu tú, nhà họ Lương không xứng với cháu!”.
Lương Hổ Khiếu hít sâu một hơi, cười gượng.
“Người một nhà mà còn nói xứng với không xứng sao? Cháu nói rồi, cháu là con trai nuôi của mẹ Lương Thu Yến thì chính là người nhà của bà ấy, cho nên cháu cũng sẽ không coi mọi người là người ngoài”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Nói phải, nói phải, chúng ta là người một nhà!”.
Lương Khánh Tùng liên tục gật đầu cười nói.
“Anh cả, nếu nói thân phận long soái của Lâm Chính ra, toàn bộ Yên Kinh ai dám coi thường nhà họ Lương chúng ta?”, Lương Vệ Quốc cười nói.
“Không được!”.
Lương Hổ Khiếu quát lên.
Hai người sửng sốt.
“Vì sao?”.
“Tướng Lâm có thân phận thế nào? Thống soái một nước! Nếu tiết lộ thân phận của Lâm Chính, sẽ có bao nhiêu người ngoại vực muốn ám sát cậu ấy? Lẽ nào các chú muốn hi sinh Lâm Chính vì tài phú của mình?”.
Lương Hổ Khiếu lạnh lùng nói.
Hai người lặng lẽ gật đầu, cực kỳ áy náy.
“Anh cả nói phải, vậy chúng ta sẽ giữ chuyện này trong bụng”.
“Chuyện thân phận Lâm Chính tuyệt đối không được tiết lộ cho người khác biết. Lâm Chính, cháu yên tâm, chúng tôi sẽ giữ kín miệng”.
Lương Hổ Khiếu nghiêm túc nói.
Lâm Chính bật cười, không phản bác.
Dù sao thân phận này mà công khai chắc chắn sẽ mang lại không ít rắc rối cho anh.
“Thưa ba ông, việc ở Yên Kinh cũng tạm ổn rồi, cháu cũng nên về, không ở lâu được nữa”.
Lâm Chính mỉm cười nói.
“Haizz, vội cái gì? Ở thêm mấy ngày nữa hãy về cũng không muộn mà! Khó có khi cháu đến đây, ông nghĩ Thu Yến cũng rất nhớ cháu”.
Lương Vệ Quốc vội nói.
“Phải đấy, lúc nãy cháu cũng gặp mẹ nuôi cháu rồi, tuy mẹ cháu đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng xương cốt vẫn còn yếu, cháu không ở thêm mấy ngày với mẹ cháu sao?”, Lương Hổ Khiếu cũng nói.
“Cháu thật sự có chuyện… Thôi được, nhiều lắm là ở thêm một ngày”.
“Thế là đúng rồi!”.
Lương Hổ Khiếu cười lớn, vội nói: “Chú ba, đi đãi tiệc, tối nay mấy ông già chúng ta uống với Lâm Chính một chầu nào!”.
“Ha ha, em cũng đang có ý này!”.
Ba ông lão vô cùng vui vẻ.
Sau khi Lâm Chính rời khỏi phòng sách, lại có người giúp việc của nhà họ Lương đi tới.
“Cậu Lâm, có người tìm cậu!”.
“Ai?”.
“Hàn đại thống soái!”.
Cứ như vậy mất nửa tiếng, tên sát thủ cuối cùng dừng bút, Mã Hải lần lượt thu giấy của những người này lại, sau đó đeo kính, ngồi ở chiếc bàn bên cạnh, đọc rất nghiêm túc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Nhưng trong lòng những người này, mỗi giây mỗi phút trong phòng họp đều như tra tấn.
Hai tiếng trôi qua, Mã Hải đưa những tờ giấy viết tay này cho Lâm Chính.
Lâm Chính đọc một lượt, rồi nhíu mày.
"Phó minh chủ Tư Mã Thu Diệp của Thương Minh?".
"Không nhiều người biết cái tên này, chỉ có người kia và Thang Hổ nhắc tới, nhưng chắc là thật".
Mã Hải trầm giọng nói.
"Tư Mã Thu Diệp là phó minh chủ của Thương Minh, tuy chỉ là chức phó nhưng rất có thực quyền, bởi vì ông ta và minh chủ đương nhiệm Bạch Họa Thủy của Thương Minh đại diện cho hai luồng thế lực trong đại hội. Tư Mã Thu Diệp tiến hành kế hoạch xuôi Nam, chắc chắn sau lưng có người của đại hội giúp đỡ", Mã Hải hơi cúi người nói.
Lâm Chính gật đầu.
"Thương Minh trên danh nghĩa là của đại hội, dùng làm bảo đảm cho nền kinh tế của đại hội, nhưng thực ra tư nhân rất khó moi được lợi ích gì. Kế hoạch xuôi Nam của Tư Mã Thu Diệp thuần túy chỉ để tích lũy tài sản cho bản thân. Chủ tịch Lâm, tôi đã xem qua, nếu kế hoạch xuôi Nam thành công, thì thế lực thương nghiệp trong tay Tư Mã Thu Diệp tuy chưa thể sánh bằng minh chủ, nhưng tính trong nước, ngoài Thương Minh ra thì không còn ai đấu lại được ông ta".
Mã Hải nhỏ giọng nói.
"Vậy sao?".
Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, khàn giọng nói: "Nếu bọn họ không đưa Dương Hoa vào mục tiêu kế hoạch, thì chắc là tôi cũng mặc kệ. Nhưng bọn họ đã coi Dương Hoa là mục tiêu... thì tôi không thể làm ngơ được".
"Chủ tịch Lâm nói đúng, sự thất bại của Thang Hổ không thể ngăn cản kế hoạch này được, chúng ta nên sớm có phương án đối phó".
Sắc mặt Mã Hải càng trầm xuống, ánh mắt đanh lại.
Tuy có thể hất cẳng Kỹ thuật Thang Thành đi, nhưng kế hoạch xuôi Nam của Tư Mã Thu Diệp đã mở rộng. Muốn ngăn cản triệt để kế hoạch này thì chỉ có thể nhúng tay vào nội bộ Thương Minh, lật đổ Tư Mã Thu Diệp.
Lâm Chính trầm tư suy nghĩ.
Chuyện này bắt buộc phải liên lạc với Bạch Họa Thủy.
"Lâm đại nhân, bây giờ xử lý những người này thế nào đây?".
Một cường giả của liên minh Thanh Huyền đi tới, nhỏ giọng nói: "Có cần..."
"Tha cho bọn họ đi".
Lâm Chính bình thản nói: "Tôi là người nói lời giữ lời, nếu bọn họ đã thành thật khai báo, thì tôi sẽ tha chết cho bọn họ".
"Vậy thì... cứ thế thả đám người này đi sao?", cao thủ kia hỏi.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, bình thản đáp: "Thang Hổ và Thang Gia Tuấn cứ giao lại cho cảnh sát, bọn họ vốn là tội phạm, phải nhốt trong tù. Còn những người khác thì cho uống thuốc rồi thả về, để bọn họ làm nội gián cho chúng ta".
"Chủ tịch Lâm, sợ rằng bọn họ sẽ dễ bị lộ".
Mã Hải ngập ngừng một lát rồi nói.
"Không sao, có thể làm nội gián bao lâu hay bấy lâu, bị lộ thì tính tiếp".
Lâm Chính xoay người lại, nhìn về phía mọi người: "Tôi nghĩ chắc các anh không có ý kiến gì chứ?".
"Đại nhân, chúng tôi đã bị trúng độc, nếu lại uống thuốc độc của anh..."
Một người tỏ vẻ khó xử, dè dặt nói.
"Tôi nhìn ra rồi, yên tâm đi, tôi sẽ giải độc cho các anh".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Đại nhân, loại độc chúng tôi uống là Quỷ Môn Thê hiếm gặp nhất trên đời này, uống loại độc này xong, ngoài người hạ độc thì không ai giải được. Đại nhân, hay là anh thả chúng tôi về đi, như vậy chúng tôi còn có tia hi vọng sống sót".
Lại một người nữa run rẩy nói, nói xong liền quỳ xuống dập đầu.
"Quỷ Môn Thê?".
Một cao thủ của liên minh Thanh Huyền lập tức nhíu mày: "Độc thuật của ngoại vực phát triển chậm như vậy sao? Tại sao Quỷ Môn Thê tép riu thôi mà cũng được gọi là hiếm gặp trên đời?".
Chương 4052: Tịnh Nguyệt Đan
"Tép riu?".
Cả đám sát thủ sửng sốt.
Chỉ thấy một người của liên minh Thanh Huyền túm lấy một sát thủ ở bên cạnh, ngón tay điểm vào mấy huyệt vị trên người anh ta một cách nhanh nhẹn dứt khoát, sau đó vỗ mạnh một cái vào lưng anh ta.
Sát thủ kia lập tức ọe ra một bãi máu bẩn, sau đó nhũn người nằm gục dưới đất, không có động tĩnh gì.
"Hả?".
Những người còn lại biến sắc.
"Anh ta... anh ta chết rồi sao?".
"Anh giết anh ta rồi?".
"Hừ, một lũ ngu xuẩn! Tôi đang giải độc giúp anh ta!".
Vị cao thủ kia của liên minh Thanh Huyền chắp hai tay sau đít, lạnh lùng hừ mũi: "Quỷ Môn Thê trong người anh ta đã được giải xong rồi!".
"Cái gì?".
Mọi người vô cùng kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau.
"Không thể nào! Quỷ Môn Thê sao có thể giải được dễ dàng như vậy? Chúng tôi đã tìm tới vô số cao thủ dùng độc, ai cũng nói ngoài thuốc giải được làm riêng ra, không ai có thể giải được nó, sao anh lại giải được dễ dàng như vậy chứ? Tuyệt đối không thể!".
Một người có chút không chấp nhận được, khuôn mặt vặn vẹo, lớn tiếng kêu lên.
"Không tin sao?".
Người kia hừ lạnh nói: "Đặc trưng của Quỷ Môn Thê là chỗ khuỷu tay có một vết độc giống như chốt cửa, anh nhìn xem cánh tay anh ta còn dấu vết đó không?".
Dứt lời, lập tức có người đi tới kiểm tra.
Quả nhiên, hai cánh tay của người đang nằm dưới đất đã không còn vết độc.
Đúng lúc này, người kia chậm rãi mở mắt ra, ôm lấy đầu, vẻ mặt mơ hồ: "Tôi bị làm sao vậy?".
"A Huyết, anh cảm thấy sao rồi?".
"Tôi cảm thấy rất khỏe, như chưa bao giờ khỏe như vậy! Ơ, sao người tôi lại hết đau rồi? Lồng ngực cứ như được đổi mới hoàn toàn!".
Dường như lúc này người kia mới có phản ứng, vội vàng xoa ngực, kinh ngạc kêu lên.
"Giải được thật rồi!".
"Không phải chứ?".
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt quỳ xuống đất, cuống quýt kêu lên: "Đại nhân, xin hãy giải Quỷ Môn Thê trên người chúng tôi với, chúng tôi sẵn lòng dùng thuốc độc của các anh".
"Đại nhân, xin hãy giải độc giúp chúng tôi!".
"Chúng tôi đồng ý cống hiến cho anh".
Mọi người kêu lên khẩn thiết, ai nấy vô cùng nóng lòng.
Lâm Chính có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ.
Quỷ Môn Thê đối với bọn họ không những hiếm gặp, mà còn chẳng khác nào tra tấn.
Bởi vì đêm nào loại độc này cũng phát tác, đau đến mức phế phủ tê liệt, chỉ muốn chết đi.
Thế nên trúng phải loại độc này, cho dù không chết thì bọn họ cũng bị hành hạ chết đi sống lại.
"Giải độc cho bọn họ, sau đó cho uống Tịnh Nguyệt Đan".
Lâm Chính bình thản nói.
"Vâng, minh chủ".
Mọi người bắt đầu hành động.
"Đại nhân, Tịnh Nguyệt Đan là cái gì?".
Có người dè dặt hỏi.
"Yên tâm đi, Tịnh Nguyệt Đan sẽ không hành hạ các anh như Quỷ Môn Thê đâu. Các anh uống Tịnh Nguyệt Đan không những không có bất cứ phản ứng phụ nào, mà còn có thể cường hóa cơ thể, nâng cao sức mạnh sinh mệnh của các anh. Nếu các anh trở về bên cạnh Tư Mã Thu Diệp mà bị ông ta phát hiện, thì loại đan này có thể giúp các anh an toàn thoát khỏi Thương Minh".
Lâm Chính bình thản nói: "Tôi sẽ cho các anh 10 viên thuốc hãm, mỗi tháng uống một viên là có thể áp chế không cho thuốc độc phát tác. Chỉ cần thuốc độc không phát tác, thì các anh sẽ không khác gì người bình thường".
"Vậy nếu thuốc độc phát tác thì sao?", có người vô thức hỏi.
"Anh đần thế? Đương nhiên là sẽ chết rồi, ngu thế cũng hỏi!".
Một đồng bọn ở bên cạnh không khỏi đánh một cái vào đầu anh ta.
"Không không không, trong thời gian ngắn sẽ không chết, thuốc độc phát tác thì phải ba ngày sau mới chết", Lâm Chính lắc đầu.
"Ba ngày sau?".
Mọi người sửng sốt.
"Đúng, trong ba ngày này, độc lực sẽ dần ăn mòn cơ thể các anh, bắt đầu từ tứ chi. Ngày đầu tiên, tay chân các anh sẽ hóa thành nước máu, trở thành người lợn. Ngày thứ hai, ngũ quan của các anh sẽ biến mất, nằm im dưới đất không thể động đậy, trở thành một quả cầu thịt. Ngày thứ ba, các anh mới biến hẳn thành một vũng nước máu và mất mạng".
Lâm Chính mỉm cười đáp.
Anh vừa dứt lời, tất cả bọn họ đều tái mặt, run lên cầm cập.
Chương 4053: Mời Dương Hoa gia nhập Thương Minh
Rầm!
Một cánh cửa đẹp đẽ quý phái bị đẩy ra.
Bạch Họa Thủy mặc trang phục công sở màu trắng, đeo kính gọng vàng, hơi ngước đầu lên, buông bút trong tay xuống, dựa vào ghế nhìn hai người mới đi vào, mỉm cười nói: "La Sát đại nhân, Càn Đồng đại nhân, có chuyện gì gấp sao? Còn chưa gõ cửa đã xông vào rồi?".
Càn Đồng đang định giải thích, thì La Sát đã đập mạnh tay xuống bàn, trừng mắt nhìn Bạch Họa Thủy đang ngồi trước bàn làm việc: "Minh chủ, tại sao thông tin về thần y Lâm đều sai lè ra vậy? Người này không những là long soái thứ tư của Long Quốc, mà trong tay còn có rất nhiều cao thủ đáng sợ. Chuyện này là sao?".
"Thông tin là do đại hội đưa cho chúng ta, sai thì phải tìm đại hội chứ".
Bạch Họa Thủy mỉm cười, lúm đồng tiền duyên dáng như hoa, khiến La Sát nhìn mà trái tim không khỏi khẽ run rẩy.
Cũng không biết tại sao, cô ta phát hiện dạo gần đây, vị minh chủ này càng ngày càng xinh đẹp, cứ như cải lão hoàn đồng, ngay cả phụ nữ như cô ta cũng không dám nhìn thẳng quá lâu.
"Ý bà là sao?".
La Sát hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
"Yên tâm đi, tôi sẽ báo cáo với đại hội, phía tin tức tình báo sẽ bắt bọn họ kiểm điểm sâu sắc, lúc cần thiết thì phải thay đổi tuyến tình báo".
Bạch Họa Thủy cười nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, các cô ăn một vố ở chỗ thần y Lâm à?".
Sắc mặt La Sát có vẻ cổ quái, một lúc lâu không nói nên lời, chỉ hừ một tiếng.
"Bạch minh chủ, hai bố con Thang Hổ bị thần y Lâm đưa đi rồi".
Càn Đồng trầm giọng nói.
"Ồ?".
Bạch Họa Thủy sửng sốt, mày liễu nhíu lại: "Lẽ nào cậu ta muốn nhúng tay vào?".
"Cũng không phải muốn nhúng tay, với phương hướng phát triển hiện giờ của Kỹ thuật Thang Thành, thì e rằng Dương Hoa sẽ là đối tượng tiếp theo bị công kích. Bà nghĩ cậu ta có thể tránh được sao?", Càn Đồng lắc đầu nói.
Bạch Họa Thủy không nói gì.
Thực ra trong lòng bà ta mơ hồ có cảm giác lo lắng.
Tuy không biết là ai đang ngấm ngầm tiến hành kế hoạch xuôi Nam, nhưng chắc chắn đó là người của Thương Minh, hơn nữa thế lực còn cực kì lớn. Nếu Lâm Chính bị cuốn vào chuyện này, không khéo còn đối đầu với Thương Minh.
"Tôi biết rồi, hai người lui xuống đi".
Bạch Họa Thủy phất tay.
"Bạch minh chủ, hai bố con Thang Hổ thì phải làm sao đây? Lẽ nào cứ để thần y Lâm đưa đi mà chúng ta không làm gì?".
La Sát cuống lên hỏi, rất không cam lòng.
"Cô định làm gì?", Bạch Họa Thủy nhìn chằm chằm La Sát, hỏi.
"Tôi muốn nhờ bà gửi thư cho đại hội, bảo bọn họ phái cao thủ chí cường đến, cùng tôi đến tìm thần y Lâm để đòi người".
La Sát nghiến răng nói, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
Cô ta thừa nhận mình đã sợ.
Nhưng cô ta rất không phục, cô ta cảm thấy mình không nên để lộ dáng vẻ hoảng hốt trong trường hợp đó.
Đây không phải biểu hiện của một người Thương Minh, lại càng không phải biểu hiện mà người của đại hội nên có.
Huống hồ, chắc là Lâm Chính cũng không dám giết cô ta, nếu không chính là tuyên chiến với đại hội.
La Sát cảm thấy vô cùng nhục nhã, thế nên nóng lòng muốn lấy lại mặt mũi.
Bạch Họa Thủy thông minh sáng suốt, đương nhiên là nhìn ra được chút tâm tư này của La Sát, nhưng bà ta không vạch trần, chỉ mỉm cười nói: "Tôi sẽ xin đại hội, chỉ có điều bây giờ thần y Lâm là long soái của Long Quốc, muốn đối phó cậu ta thì phải lên kế hoạch kĩ càng. Tôi cũng không chắc bên kia có đồng ý hay không".
La Sát siết chặt nắm tay, cũng nghe ra được Bạch Họa Thủy đang qua loa lấy lệ, chỉ đành hơi cúi người.
"Cáo từ".
Dứt lời, liền cùng Càn Đồng rời đi.
Bạch Họa Thủy lắc đầu, tiếp tục xử lý văn kiện trên bàn.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào".
Bạch Họa Thủy còn không ngẩng đầu lên.
Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên để đầu đinh và râu chữ bát tiến vào.
Người đàn ông mặc trường bào màu xám, lồng ngực có hình vẽ lá phong, vẻ mặt hiền hòa, nở một nụ cười.
"Bạch minh chủ chăm chỉ thật đấy, lần nào đến tìm bà cũng thấy bà đang bận rộn với công việc".
Người đàn ông cười nói.
"Là phó minh chủ Tư Mã sao?".
Bạch Họa Thủy nhăn nhó cười: "Lúc trước Dịch Tiên Thiên kia tiếp nhận Thương Minh, để lại một đống hổ lốn cho tôi, mà tôi không tăng ca xử lý cho xong, thì Thương Minh sẽ có rất nhiều phiền phức".
"Bà cũng phải chú ý sức khỏe, đừng để mệt quá", người đàn ông tỏ vẻ quan tâm.
"Cảm ơn, phó minh chủ Tư Mã tìm tôi có việc gì sao?", Bạch Họa Thủy hỏi.
"À, chuyện là thế này, chẳng phải chúng ta vẫn luôn muốn kết nạp Dương Hoa thành hội viên của Thương Minh sao? Tôi nghĩ chuyện này có thể nhanh chóng đưa vào lịch trình. Đây là phương án do tôi vạch ra, bà hay xem đi. Nếu bà thấy không có vấn đề gì, tôi sẽ lập tức phái người đến Giang Thành, mời thần y Lâm đến đây bàn bạc chuyện gia nhập Thương Minh", người đàn ông cười nói.
"Gia nhập Thương Minh?".
Bạch Họa Thủy nhíu mày.
Thực ra bà ta đã có ý định để Dương Hoa gia nhập Thương Minh, trước kia từng nhắc đến nhiều lần, Lâm Chính cũng đồng ý. Lúc Dịch Tiên Thiên còn tại vị, Lâm Chính đã xin làm thành viên của Thương Minh, nhưng mãi chưa làm thủ tục.
Nếu Dương Hoa gia nhập Thương Minh, thì chắc chắn kế hoạch xuôi Nam sẽ không nhằm vào nó nữa, nếu không chính là tuyên chiến với Thương Minh.
Chỉ là vị phó minh chủ Tư Mã này quan tâm đến Dương Hoa từ khi nào vậy? Đã bao giờ nghe ông ta nói tới đâu!
"Phó minh chủ, trước đây chúng ta kết nạp người mới thì đều làm thủ tục ngay tại chỗ, tại sao lần này lại muốn thần y Lâm đến đây làm thủ tục?".
Bạch Họa Thủy tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
"Ha ha ha, Bạch minh chủ đừng nghĩ nhiều, chỉ là tôi cảm thấy thế lực của Dương Hoa quá lớn, sản nghiệp trải khắp cả nước, trong ngành y dược lại càng được coi là đứng đầu. Rất nhiều chuyện không nói trực tiếp thì e là không thể nói rõ, nếu có sơ sót thì chết, mời cậu ta đến Thương Minh là thích hợp nhất".
Người đàn ông cười lớn.
Bạch Họa Thủy trầm ngâm một lát, gật đầu: "Được, chuyện này ông sắp xếp đi".
"Được, tôi sẽ phái người đến ngay Giang Thành".
Người đàn ông nheo mắt cười nói, sau đó chào hỏi rời đi.
Bạch Họa Thủy ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng người đàn ông, sau khi cửa đóng liền trầm ngâm một lát, rồi lấy một chiếc điện thoại cũ kĩ ra, soạn một đoạn tin nhắn, vội vàng gửi đi.
Chương 4054: Soái?
Số tiền của Thương Minh nhanh chóng được chuyển đến.
Lâm Chính nói Lôi Phúc đến nghiệm thu, xác nhận không có sai sót thì sử dụng làm quân phí cho quân Bắc Cảnh.
Một trăm tỷ còn lại thì giao cho Mã Hải dùng để xây dựng quốc lộ.
Thương Minh bỏ ra số tiền lớn như vậy, Bạch Họa Thủy là minh chủ chắc chắn không dễ chịu là mấy.
Nhưng bây giờ bà ta đã khôi phục chức vị, không có chuyện gì quá quan trọng thì sẽ không tiếp xúc với Lâm Chính, tránh bị người khác nghi ngờ.
Nhưng khi Lâm Chính về đến nhà họ Lương lại nhận được một tin từ Bạch Họa Thủy.
“Gia nhập liên minh?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Tiểu Chính! Con đang ở đâu?”.
Lúc này, trong sân nhà vang lên giọng nói của mẹ nuôi Lương Thu Yến.
Lâm Chính vội vàng đi vào, đến trước giường bệnh, nắm tay của Lương Thu Yến, cười nói: “Mẹ nuôi, con ở đây!”.
Lương Thu Yến nằm trên giường, trên mặt lộ ra nụ cười hiền từ: “Con không sao thì tốt, không sao thì tốt…”.
“Mẹ nuôi, con thì có chuyện gì được?”.
“Lúc nãy mẹ mới nằm mơ, mơ thấy một cơn ác mộng… Thôi bỏ đi, không nói nữa, con bình an là đủ rồi”.
Lương Thu Yến nói, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc.
Bà ấy chưa bao giờ mong vinh hoa phú quý, chưa bao giờ mong quyền lợi danh vọng.
Bà ấy chỉ quan tâm đến người bên cạnh mình.
“Mẹ yên tâm, có con ở đây, dù là ai cũng sẽ không xảy ra chuyện đâu”.
Lâm Chính an ủi.
“Ừ”.
“Anh!”.
Lúc này, Lương Tiểu Điệp ở ngoài cửa thò đầu vào, hô lên: “Mấy ông mời anh qua phòng sách một chuyến để bàn chuyện!”.
“Anh biết rồi”.
Ánh mắt Lâm Chính dao động, sau đó anh báo cho Lương Thu Yến một tiếng rồi đi tới phòng sách.
Khi vào phòng sách, Lâm Chính mới nhìn thấy trong phòng chỉ có ba ông cụ Lương Hổ Khiếu, Lương Khánh Tùng và Lương Vệ Quốc.
Những người khác của nhà họ Lương đều không có ở đây.
“Các ông nội có chuyện gì sao?”.
Lâm Chính tìm một chỗ ngồi xuống, không kìm được lên tiếng hỏi.
“Lâm Chính à, lần này nhà họ Lương nhờ cả vào cháu, nếu không, chúng ta thật sự không biết phải vượt qua nguy cơ lần này như thế nào”.
Lương Vệ Quốc cười khà khà, nói.
“Ông khách sáo rồi, dù gì mọi người cũng là người nhà của mẹ nuôi cháu. Nếu mọi người xảy ra chuyện, mẹ nuôi sẽ rất đau lòng. Về tình về lý cháu đều không thể khoanh tay đứng nhìn”, Lâm Chính nói.
“Đúng đúng đúng, chúng ta vốn là người một nhà mà!”.
Lương Khánh Tùng vuốt râu cười lớn.
Lương Hổ Khiếu rót ly trà, tự mình đặt lên bàn trà bên cạnh Lâm Chính.
“Nhóc Lâm, uống trà ông pha đi”.
“Làm phiền ông rồi”.
Lâm Chính bưng ly trà lên uống một ngụm nhỏ.
“Thấy tay nghề của ông thế nào?”, Lương Hổ Khiếu hỏi.
Lâm Chính do dự một lúc, lộ ra nụ cười: “Ngon lắm”.
“Cháu do dự rồi”.
Lương Hổ Khiếu lại lắc đầu, cười gượng: “Có lẽ trong lòng cháu nghĩ trà nghệ của ông chẳng ra làm sao”.
“Sao ông lại nói như vậy?”.
“Nhóc Lâm, thật ra ông không giỏi trà đạo cho lắm, nhưng cũng xem như biết cách pha. Người bình thường không nhận ra, nhưng cháu lại phát hiện được. Rõ ràng lúc nãy cháu đã do dự, chắc cháu nể mặt mũi của ông nên mới nói cho có lệ”.
Lương Hổ Khiếu nói.
“Ông cả, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, trà đạo Long Quốc tuyệt vời cao siêu, chúng ta đừng tiếp tục truy cứu nữa. Chẳng lẽ ông gọi cháu đến đây là để nghiên cứu thảo luận trà nghệ?”.
Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đương nhiên không phải, chúng tôi chỉ muốn hỏi thân phận thật sự của cháu”.
Lương Hổ Khiếu khẽ hít vào một hơi: “Từ thần thái thưởng thức trà của cháu, ông có thể khẳng định trình độ trà đạo của cháu không đơn giản. Nhóc Lâm, chúng ta coi cháu như người nhà đối đãi, cho nên có vài lời chúng ta cũng xin nói thẳng, hi vọng cháu không ngại”.
“Mọi người muốn biết cái gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Vì sao nhà họ Hàn đột nhiên chịu thua chúng tôi?”.
Lương Hổ Khiếu lập tức lên tiếng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Chúng tôi cũng nhiều lần tìm hiểu nguyên nhân nhưng đều không có kết quả. Dù có hỏi nhà họ Hàn cũng không hỏi được gì”, Lương Khánh Tùng nói.
“Từ các sự việc trước mắt cho thấy cháu là người đã khiến nhà họ Hàn cúi đầu, vì vậy ba ông già chúng tôi muốn hỏi cho rõ. Đương nhiên, nếu cháu không tiện nói cũng không sao, chúng tôi tôn trọng việc riêng tư của cháu”.
Lương Vệ Quốc cười nói.
Lâm Chính nghe vậy, rơi vào trầm mặc.
Chốc lát sau, anh lấy một lệnh bài từ trên người ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà.
Ba ông lão lập tức đi tới, nhìn thấy trên lệnh bài khắc một con rồng, ở giữa con rồng có một chữ cực lớn.
“Soái?”.
Chương 4055: Giữ kín miệng
“Đây là gì?”.
Lương Vệ Quốc và Lương Khánh Tùng đều nghi hoặc.
Chỉ có Lương Hổ Khiếu nhìn chằm chằm tấm lệnh bài đó, suy nghĩ một hồi lâu.
Đột nhiên ông ta như nhớ ra gì đó, khuôn mặt trở nên kích động, mặt đỏ lên, hơi thở gấp gáp giống như sắp nghẹn.
“Đây… Đây chẳng lẽ là… Soái Lệnh của long soái?”, Lương Hổ Khiếu run giọng hỏi.
“Soái Lệnh?”.
Hai người còn lại đều run rẩy.
“Phải, cháu chính là long soái của Long Quốc”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Trong phòng sách thoáng chốc yên tĩnh.
Ba người mở to mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Chính.
Một hồi lâu không nói nên lời.
Không biết qua bao lâu, Lương Hổ Khiếu mới run run lên tiếng.
“Cháu nói… là thật sao?”.
Lâm Chính gật đầu.
Lương Hổ Khiếu há miệng, không biết nên nói gì mới phải, nhưng trong mắt tràn ngập sự kích động và tha thiết.
“Long soái? Nhà họ Lương chúng ta xuất hiện một long soái? Nhà họ Lương chúng ta lại có long soái?”.
Lương Khánh Tùng ngửa đầu cười lớn, kích động đến mức nước mắt dâng tràn: “Ông trời ơi! Tổ tiên ơi! Mọi người nhìn thấy rồi chứ? Nhà họ Lương chúng ta xuất hiện chân long rồi!”.
“Lâm Chính! Cháu thật tài giỏi!”.
Lương Vệ Quốc cũng khó mà kìm chế sự kích động trong lòng, liên tục vỗ tay.
Hai ông lão kia đã không kìm chế được, người rơi nước mắt, người reo mừng, giống như đứa trẻ thi được điểm tuyệt đối.
“Hai người bớt bớt lại, còn ra thể thống gì?”.
Lương Hổ Khiếu quay đầu nói.
Hai người ngẩn ngơ, bấy giờ mới khôi phục bình tĩnh, nhưng sự kích động trên mặt vẫn không thể che giấu.
“Cháu quá ưu tú, nhà họ Lương không xứng với cháu!”.
Lương Hổ Khiếu hít sâu một hơi, cười gượng.
“Người một nhà mà còn nói xứng với không xứng sao? Cháu nói rồi, cháu là con trai nuôi của mẹ Lương Thu Yến thì chính là người nhà của bà ấy, cho nên cháu cũng sẽ không coi mọi người là người ngoài”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Nói phải, nói phải, chúng ta là người một nhà!”.
Lương Khánh Tùng liên tục gật đầu cười nói.
“Anh cả, nếu nói thân phận long soái của Lâm Chính ra, toàn bộ Yên Kinh ai dám coi thường nhà họ Lương chúng ta?”, Lương Vệ Quốc cười nói.
“Không được!”.
Lương Hổ Khiếu quát lên.
Hai người sửng sốt.
“Vì sao?”.
“Tướng Lâm có thân phận thế nào? Thống soái một nước! Nếu tiết lộ thân phận của Lâm Chính, sẽ có bao nhiêu người ngoại vực muốn ám sát cậu ấy? Lẽ nào các chú muốn hi sinh Lâm Chính vì tài phú của mình?”.
Lương Hổ Khiếu lạnh lùng nói.
Hai người lặng lẽ gật đầu, cực kỳ áy náy.
“Anh cả nói phải, vậy chúng ta sẽ giữ chuyện này trong bụng”.
“Chuyện thân phận Lâm Chính tuyệt đối không được tiết lộ cho người khác biết. Lâm Chính, cháu yên tâm, chúng tôi sẽ giữ kín miệng”.
Lương Hổ Khiếu nghiêm túc nói.
Lâm Chính bật cười, không phản bác.
Dù sao thân phận này mà công khai chắc chắn sẽ mang lại không ít rắc rối cho anh.
“Thưa ba ông, việc ở Yên Kinh cũng tạm ổn rồi, cháu cũng nên về, không ở lâu được nữa”.
Lâm Chính mỉm cười nói.
“Haizz, vội cái gì? Ở thêm mấy ngày nữa hãy về cũng không muộn mà! Khó có khi cháu đến đây, ông nghĩ Thu Yến cũng rất nhớ cháu”.
Lương Vệ Quốc vội nói.
“Phải đấy, lúc nãy cháu cũng gặp mẹ nuôi cháu rồi, tuy mẹ cháu đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng xương cốt vẫn còn yếu, cháu không ở thêm mấy ngày với mẹ cháu sao?”, Lương Hổ Khiếu cũng nói.
“Cháu thật sự có chuyện… Thôi được, nhiều lắm là ở thêm một ngày”.
“Thế là đúng rồi!”.
Lương Hổ Khiếu cười lớn, vội nói: “Chú ba, đi đãi tiệc, tối nay mấy ông già chúng ta uống với Lâm Chính một chầu nào!”.
“Ha ha, em cũng đang có ý này!”.
Ba ông lão vô cùng vui vẻ.
Sau khi Lâm Chính rời khỏi phòng sách, lại có người giúp việc của nhà họ Lương đi tới.
“Cậu Lâm, có người tìm cậu!”.
“Ai?”.
“Hàn đại thống soái!”.