-
Chương 4056-4060
Chương 4056: Cứu bạn em với
Hàn Lạc ngồi ở phòng khách, người giúp việc bưng trà rót nước, nhưng hắn không có tâm trạng thưởng thước, mà lại có bộ dạng căng thẳng đứng ngồi không yên.
“Nghe nói anh tìm tôi?”.
Lâm Chính đi vào phòng khách.
Hàn Lạc đứng bật dậy hành lễ với Lâm Chính.
“Kính chào long soái!”.
Lâm Chính cũng đáp lễ, nói: “Có gì cứ nói”.
“Long soái, tôi đến để chào tạm biệt anh”.
Hàn Lạc cười gượng.
“Ồ? Lôi Phúc trả lời anh rồi sao?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Phải, Lôi võ trưởng đã gửi tài liệu đến. Hôm nay tôi sẽ quay lại tiền tuyến, theo như lời anh nói, dùng thân phận một tân binh xung phong trận địa”.
Hàn Lạc cười nói.
Lâm Chính nghe vậy lặng lẽ gật đầu.
Mặc dù nhà họ Hàn từng ỷ vào thân phận của Hàn Lạc mà ức hiếp người khác, bản thân Hàn Lạc cũng bao che, nhưng hắn không làm gì hổ thẹn với đất nước, xứng đáng là một chiến sĩ.
“Anh cởi áo ngoài ra”.
Lâm Chính nói.
“Hả?”.
Hàn Lạc sửng sốt, nhưng không dám làm trái, lập tức cởi áo ngoài ra, cởi luôn cả áo ba lỗ bên trong, để trần thân trên.
“Ngồi xuống ghế đi”.
Lâm Chính lấy Hồng Mông Long Châm ra.
Hàn Lạc nhìn Hồng Mông Long Châm, dường như ý thức được gì đó, vội vàng ngồi xuống ghế, dựng thẳng lưng.
Lâm Chính lập tức rút châm đâm lên người hắn.
Sau vài châm, Hàn Lạc đột nhiên run lên.
Cơn đau kịch liệt dâng tràn.
Nhưng hắn không dám lên tiếng.
Lâm Chính tiếp tục dùng châm.
Dần dần cơ thể Hàn Lạc co giật càng lúc càng nhanh, giống như bị giật điện.
Hơn nữa, khi cơ thể hắn không ngừng run, những lớp bùn đen cũng tràn ra từ trong lỗ chân lông của hắn.
“A!”.
Hàn Lạc gào lên giận dữ, trên người như có chùm khí dâng lên. Đợi chùm khí đó biến mất, cảnh giới đã tăng cao một bậc.
“Được rồi! Đi tắm rửa đi”.
Lâm Chính rút châm về, bình thản nói.
Hàn Lạc hoàn hồn lại, nhìn hai tay và người mình toàn bùn đen, kinh ngạc nhìn Lâm Chính: “Tướng Lâm, tôi… tôi đột phá rồi sao?”.
“Anh mắc kẹt ở cảnh giới này có lẽ cũng một thời gian rồi phải không?”.
“Tròn năm năm rồi”.
“Thiên phú của anh không tệ, sau này phải cần mẫn thêm mới được”, Lâm Chính nói.
“Cảm ơn long soái”.
Hai mắt Hàn Lạc nóng bừng, kích động nói.
“Ngoài ra, anh cầm theo những thứ này, nếu gặp phải nguy hiểm, chúng có thể giúp anh thoát khỏi cảnh nguy hiểm”.
Lâm Chính lấy vài lọ nhỏ từ trên người đưa cho hắn.
Hàn Lạc nắm chặt lọ sứ nhỏ, nước mắt giàn giụa, sau đó định quỳ xuống.
Nhưng Lâm Chính đỡ lấy hắn.
“Dưới gối đàn ông là nghìn vàng, đừng tùy tiện quỳ gối như vậy, huống hồ anh còn là quân nhân”.
Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Vâng, long soái!”.
Giọng nói của Hàn Lạc hơi khàn đi.
“Đi đi, tạo dựng sự nghiệp, đợi anh khải hoàn”.
Lâm Chính phất tay.
“Vâng!”.
Hàn Lạc lại đứng thẳng người, làm nghi lễ quân đội tiêu chuẩn với anh, sau đó quay người nhanh chóng rời đi.
Lâm Chính thở phào, quay về sân nhà.
Tối đến, nhà họ Lương tổ chức một bữa tiệc gia đình náo nhiệt.
Tiệc không mời ai khác, chỉ có người trong nhà họ Lương hội tụ với nhau uống rượu.
Ba ông cụ cho đến chú bác nhà họ Lương đều vây quanh Lâm Chính mời rượu.
Mặc dù mọi người không biết thân phận long soái của Lâm Chính, nhưng lại biết Lâm Chính đã tìm được mối quan hệ khiến nhà họ Hàn phải cúi đầu.
Dù sao Hàn Lạc cũng đã đích thân đến gặp Lâm Chính.
Bữa tiệc này uống đến mức say bí tỉ.
Lương Vệ Quốc nằm lên bàn ngủ thiếp đi, còn phải nhờ Lương Bình Triều đưa về.
Đến đêm khuya mọi người mới giải tán.
Mặc dù Lâm Chính cũng uống không ít, nhưng không hề có men say.
Nhìn buổi tiệc dần dần vắng vẻ, anh lại đốt điếu thuốc, đứng ở cửa yên tĩnh quan sát cảnh đêm ở Yên Kinh.
“Anh có tâm sự à?”.
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Huyền Mi?”.
Lâm Chính dập tắt đầu thuốc, mỉm cười: “Không có tâm sự gì cả, chỉ là không ngủ được”.
“Sao em không thấy mấy người Mã Hải?”.
“Anh cho họ về Giang Thành trước rồi, dù gì Dương Hoa cũng có nhiều việc cần xử lý”.
“Thế à…”.
Lương Huyền Mi nhìn Lâm Chính, cười chua chát: “Anh có biết không? Đôi khi có vài chuyện không thể giấu được”.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính sững sờ.
“Anh mệt quá rồi”.
Lương Huyền Mi nhỏ giọng đáp.
Lâm Chính rơi vào trầm mặc, một lúc sau mới cười nói: “Mệt rồi thì đi nghỉ ngơi, không còn sớm nữa, về phòng thôi”.
Lương Huyền Mi ngập ngừng, cuối cùng vẫn kìm lại.
“Đúng rồi, tối nay là ai chăm sóc cho mẹ? Tiểu Điệp sao?”.
“Tối nay em chăm sóc, Tiểu Điệp tham gia họp lớp rồi”.
“Chẳng trách suốt buổi tiệc không thấy mặt em ấy”.
Lâm Chính lắc đầu, quay người chuẩn bị về phòng.
Đúng lúc đó, một tiếng khóc vang lên.
“Anh, chị… cứu bạn em với…”.
Hai người sửng sốt, quay đầu lại.
Lương Tiểu Điệp nửa gương mặt sưng vù, khóc đỏ mắt đứng ở cửa.
Chương 4057: Đương nhiên là có chuyện tốt
“Tiểu Điệp?”
Lương Huyền Mi kinh ngạc vội vàng bước lên trước che mặt Lương Tiểu Điệp lại, lo lắng nói: “Em làm sao thế? Không phải em đi tham gia họp lớp sao? Sao lại thế này?”
“Là ai đã đánh em?”
Lâm Chính nhìn mặt Lương Tiểu Điệp, vươn tay ra xoa nhẹ, khuôn mặt sưng húp lập tức bớt sưng đi không ít.
“Chị ơi, em đi họp lớp, bọn em đến Karaoke Đế Hào thì gặp một nhóm côn đồ. Mấy tên đó muốn em uống rượu với chúng, em không chịu thì tụi nó đánh em, bạn em chạy đến đánh chúng thì bị chúng bắt lại, bạn em lo em bị đám xấu xa đó hại nên lén đưa em rời khỏi đó, nhưng sợ là các cậu ấy không thoát được”.
Lương Tiểu Điệp bật khóc nói.
“Gì cơ?”
Lương Huyền Mi cực kỳ sợ hãi, vội nói: “Em nhanh chóng báo cảnh sát đi”.
“Điện thoại em bị chúng lấy rồi… không gọi được, em chạy một mạch đến đây”.
Lương Tiểu Điệp lau nước mắt nói.
“Đế Hào cách đây không xa lắm”.
Lương Huyền Mi lập tức lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.
Lâm Chính lại nói: “Huyền Mi, em đi lái xe, chúng ta đến Đế Hào”.
“Vâng!”
Lương Huyền Mi gật đầu, vừa gọi điện thoại vừa đi lái xe.
Không lâu sau, ba người đến trước cửa karaoke Đế Hào.
Đây là quán karaoke nổi tiếng ở Yến Kinh, không chỉ vì nó cực kỳ cao cấp, quan trọng nhất là bên trong có đầy đủ các thiết bị tiện nghi, các hoạt động giải trí, ngoài ra karaoke sẵn sàng tiếp thị, nhân viên phục vụ đều là trai đẹp gái xinh nên người ở đây rất được nhiều người biết đến.
“Cảnh sát sắp đến rồi”.
Vừa xuống xe, Lương Huyền Mi nói.
“Trước khi cảnh sát đến, trước tiên phải xem thử đối phương có những ai”.
Lâm Chính nói, ánh mắt lóe lên vẻ tức giận.
Trong lòng anh, Tiểu Điệp là em gái của anh.
Cảnh sát đến bắt người là việc của cảnh sát.
Nhưng dám động vào em gái anh thì không xong đâu.
Trước đó mẹ nuôi bị thương, Lâm Chính đã cảm thấy cực kỳ áy náy rồi, bây giờ anh ở đây, Lương Tiểu Điệp còn có thể bị bắt nạt à?
Sao anh có thể nhẫn nhịn được?
Lương Tiểu Điệp đi đến trước cửa, sắc mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng Lương Huyền Mi lại trấn an cô ta: “Em đừng lo, em quên anh Lâm là ai rồi sao? Anh ấy là thần y Lâm ở Giang Thành cực kỳ nổi tiếng đấy, đừng sợ”.
“Vâng”.
Lúc này Lương Tiểu Điệp mới lấy hết can đảm bước vào.
“Xin hỏi, mọi người đến hát hò, ngâm chân, mát-xa hay là ở lại khách sạn ăn tối?”
Lễ tân nhìn thấy Lâm Chính dẫn hai cô gái xinh đẹp đi vào, ánh mắt sáng rực, vội đi đến cười nói: “Nếu là thuê phòng ở thì chúng tôi có phòng tổng thống sang trọng nhất, có thể ngắm toàn bộ phong cảnh của Yên Kinh từ trên cao, tin chắc anh sẽ hài lòng”.
“Phòng VIP số 333 ở đâu? Dẫn tôi đến đó”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Vừa nghe thế, lễ tân biến sắc, sau đó cười nói: “Xin lỗi anh, hiện giờ phòng VIP 333 không mở công khai”.
Nghe thế Lâm Chính như hiểu được gì bèn nói: “Nếu đã thế thì tìm giúp tôi vài người, tôi muốn gặp hắn”.
“Anh muốn tìm ai?”
“Ông chủ của các người?”
“Anh này, ông chủ bọn tôi chắc không có thời gian, nếu anh có việc cần thì có thể để lại số điện thoại, đợi ông chủ bọn tôi rảnh, tôi sẽ nói ông chủ gọi cho anh”.
Lễ tân mỉm cười nói, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ khinh thường và chế giễu.
“Phòng VIP 333 không mở, nhất định là mấy đứa bạn của Tiểu Điệp còn ở trong đó. Anh à, chúng ta không thể kéo dài được, nếu không bạn của Tiểu Điệp sẽ gặp nguy hiểm mất”.
Lương Huyền Mi nói: “Cậu ta không dẫn đi thì chúng ta tự mình sang đó”.
“Quý khách đừng làm chúng tôi khó xử”.
Lễ tân cười nhạo, vẫy tay.
Bốp bốp bốp!
Bốn bảo vệ mặc đồ vest cao to chạy đến, trong tay ai cũng cầm cây gậy bằng nhựa, lạnh lùng nhìn ba người.
Lương Huyền Mi tỏ vẻ khinh thường, muốn ra tay nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.
Anh nhìn tấm biển trên bức tường chỗ lễ tân, như nhận ra điều gì.
Anh rơi vào trầm tư, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, sau đó bình tĩnh nói: “Em gái tôi đang hát ở phòng 333 nhưng bị ai đó đánh, tôi hỏi cậu, người đánh em gái tôi có phải là người của ông chủ cậu không? Hay là người trong này?”
“Anh này, tôi khuyên anh lên nhanh chóng rời khỏi đây, đừng nhắc một chữ đến chuyện dư thừa, nếu không anh sẽ có chuyện đấy”, lễ tân khinh thường cười nói, không muốn nhắc đến chuyện này với Lâm Chính.
“Vậy à…”
Lâm Chính gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho một số.
“Tướng Lâm, đêm muộn thế này còn gọi cho tôi, là có chuyện tốt gì sao?”, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười sảng khoái.
“Đương nhiên là có chuyện tốt, nghe này, lập tức sắp xếp một đợt diễn tập, vị trí là karaoke Đế Hào ở Nam Lộ”.
Lâm Chính nói.
“Diễn tập ư?”
Lễ tân sửng sốt.
Chương 4058: Đã đến rồi
Nghe Lâm Chính nói với người kia thế, vẻ mặt lễ tân không được tự nhiên.
Cậu ta do dự một lúc rồi vội cầm điện thoại ở quầy lễ tân lên gọi cho một số.
“Được rồi, không lãng phí thời gian nữa, bọn tôi đến phòng VIP 333 trước đây”.
Lâm Chính nói, sau đó đi về phía hành lang.
“Ngăn họ lại”.
Lễ tân bỏ điện thoại xuống hét lên.
Nhưng ngay sau đó Lương Huyền Mi đã bước lên trước, chỉ vài chiêu đã hạ gục đám vệ sĩ này.
“Cái gì?”
Lễ tân trợn mắt há mồm.
“Vừa rồi cậu đã gọi điện báo cho ông chủ của mình chưa?”
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn lễ tân dường như đã hóa đá.
“Gọi… gọi rồi…”
Lễ tân run rẩy nói.
“Vậy thì có phải ông ta tức giận lắm không? Muốn dẫn người đến chỉnh đốn tôi?”, Lâm Chính lại hỏi.
Lễ tân hoàn hồn lại, tức giận nói: “Anh nói không sai, ông chủ tôi sắp đến rồi. Đợi ông ấy đến, các người xong đời, trước giờ chưa ai dám làm càn ở karaoke Đế Hào cả. Các anh chết chắc rồi…”
Bụp!
Lễ tân còn chưa nói hết câu, Lâm Chính túm lấy cổ áo cậu ta quật sang một bên.
Soạt!
Cả người cậu ta đâm sầm vào tường, lăn lộn xuống đất rồi ngất đi.
Những người khác bước vào quán thấy thế đều khiếp sợ.
Lâm Chính làm như không có chuyện gì đi về phía phòng VIP 333.
Lúc này trong phòng số 333, một đám sinh viên run lẩy bẩy co người lại vào góc tường.
Một người đàn ông có hình xăm trên cánh tay, đang hút thuốc mặt mày sa sầm trợn mắt nhìn đám người này.
“Mẹ kiếp, sao lại để cô ta chạy? Bọn mày làm ăn kiểu gì đấy?”
Người đàn ông ném mạnh đầu thuốc lên mặt một tên đàn em.
Tên đó không dám ừ hử gì, chỉ cúi đầu run rẩy.
“Đại ca, trong đám học sinh này cũng có vài đứa cũng xinh, hay là kéo chúng ra chơi cho thỏa thích?”
Đàn em bên cạnh vội nói.
Bốp!
Người đàn ông có hình xăm tát một bạt tai.
“Con mẹ nó, mày bị thiểu năng à? Cậu chủ chỉ cần con bé đó, những người khác cậu ta không thích”.
“Nhưng… nó chạy mất rồi, chúng ta đi đâu mà tìm?”
Đàn em đó che mặt uất ức nói.
“Không vội, đám bạn của nó đang ở đây, nếu nó không đến thì cứ bắt đầu từ đám bạn của nó đi”.
Người đàn ông có hình xăm chỉ vào một nam sinh trong đó nói: “Kéo cậu ta ra đây, dạy dỗ một trận”.
“Vâng!”
Hai tên đàn em phấn khích bước đến kéo nam sinh đó ra.
Nam sinh mặt đầy vẻ ngạc nhiên và sợ hãi.
“Cái… cái gì mà dạy dỗ?”
Nam sinh hốt hoảng hỏi.
“Chính là cái này”.
Một tên đàn em không do dự vung nắm đấm lên đánh mạnh vào cậu ta.
“A!”
Nam sinh bị đau kêu lên, còn chưa kịp hét lên thì một đám đàn em đã đánh cậu ta mặt mày sưng húp, cả người đầy máu.
“Khốn kiếp!”
“Liều mạng với chúng thôi”.
Các bạn học khác nổi giận, lập tức lao đến.
“Tao xem đám nhóc bọn mày ai dám ra tay”.
Người đàn ông hình xăm rút một cây súng lục từ thắt lưng ra nói.
Mọi người lập tức sửng sốt, trợn to mắt nhìn cây súng đen ngòm, không ai dám động đậy.
Suy cho cùng họ cũng chỉ là sinh viên, nào dám đọ sức với đám côn đồ hung dữ này?
“Con mẹ nó, vừa rồi mày dẫn đầu đúng chứ?”
Người đàn ông hình xăm mắng một tiếng, lắc cây súng.
Đàn em bên cạnh lập tức kéo nam sinh vừa rồi dẫn đầu lao đến ra rồi đánh một trận.
Chẳng mấy chốc hai người nằm dưới đất, cả người đầy máu.
Những người khác run rẩy, không biết làm sao.
“Chắc hẳn mày có cách liên lạc với con bé chạy mất đó nhỉ? Chụp cho chúng hai tấm hình rồi gửi cho con bé đó, bảo nó quay lại, nghe đây, đừng báo cảnh sát, không có tác dụng đâu”.
Người đàn ông có hình xăm chỉ vào một nữ sinh tóc ngắn đeo kính nói.
Nữ sinh tóc ngắn cầm điện thoại bật khóc.
“Mau chụp đi, có nghe thấy không hả? Nếu không tao bảo anh em tao thay phiên chơi mày đấy”.
Người đàn ông đó lớn giọng mắng.
Nữ sinh tóc ngắn sợ đến mức phát hoảng, run rẩy cầm điện thoại lên chụp ảnh rồi gửi tin nhắn.
“Gửi chưa?”, người đàn ông đó hỏi.
“Gửi… gửi rồi”, cô gái giàn giụa nước mắt nói.
“Đợi nó trả lời”.
Người đàn ông hình xăm lại châm một điếu thuốc, nhả khói ra nói.
Nữ sinh tóc ngắn nước mắt nước mũi đứng đó đợi.
Thế nhưng lúc này, cô ta bỗng ngẩng đầu lên run giọng nói: “Đại… đại ca… cậu ấy trả lời rồi…”
“Trả lời thế nào? Nó có nói sẽ quay lại không?”
Người đàn ông hình xăm cười hỏi.
“Cậu ấy nói cậu ấy đã đến rồi…”
“Đến rồi hả?”
Mọi người sửng sốt.
“Nó đến đâu?”
“Trước… trước cửa…”
Nữ sinh tóc ngắn run rẩy nói.
Vừa dứt lời.
Cạch!
Cánh cửa phòng VIP 333 bị vặn ra từ bên ngoài, sau đó bị mở toang.
Chương 4059:
Mọi ánh nhìn đều hướng về phía cánh cửa.
Chỉ thấy Lâm Chính dẫn Lương Tiểu Điệp và Lương Huyền Mi bước vào.
Tên đàn em nhìn thấy thì ngạc nhiên nói: “Đại ca, quả nhiên con bé đó đến rồi này”.
“Còn một đứa nữa! Ôi đệch, Đại ca ơi, đứa này còn xinh nữa cơ”.
“Ha ha, mua một tặng một”.
“Tối nay sung sướng rồi”.
Đám đàn em mừng rỡ không thôi, mắt ai nấy cũng sáng rực, tham làm nhìn chằm chằm Lương Huyền Mi và Lương Tiểu Điệp.
Người đàn ông xăm hình cũng nở nụ cười, híp mắt nói: “Lần này xem như có thể báo cáo nhiệm vụ cho cậu chủ đó rồi, bắt chúng”.
“Vâng!”
Đám đàn em lập tức bước đến.
“Một đám côn đồ không biết sống chết”.
Lương Huyền Mi lớn tiếng mắng, sau đó thẳng thừng ra tay, ba cú đấm, hai cú đánh đã hạ gục đám đàn em.
Người đàn ông xăm hình ngơ ngác.
Đám sinh viên cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Hình như người này là chị gái của Tiểu Điệp nhỉ?”
“Trời ạ, chị của Tiểu Điệp lợi hại thế?”
“Mạnh mẽ quá…”
Đám sinh viên kinh ngạc thốt lên, nhất là các nữ sinh, hai mắt sáng rực, ngưỡng mộ nhìn Lương Huyền Mi.
“Mẹ nó, mày muốn chết hả?”
Người đàn ông xăm hình hoàn hồn, rút súng lục trên người ra nhắm vào Lương Huyền Mi, thấp giọng nói: “Quỳ xuống hết cho tao”.
Thấy thế Lương Huyền Mi dừng lại, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi gì.
“Súng?”
Lâm Chính nhìn người đàn ông xăm hình, chỉ là liếc nhìn khẩu súng lục đó, sau đó nghiêng đầu hỏi: “Tiểu Điệp, người này đánh em à?”
“Đúng thế… anh ơi…”
Lương Tiểu Điệp cẩn thận gật đầu, nhìn thấy súng vẫn cảm thấy hơi sợ.
“Mẹ kiếp, mày bị điếc à? Ông đây bảo mày quỳ xuống? Có tin tao bắn một phát là đầu mày nổ tung không hả?”
Người đàn ông xăm hình tức giận hét lên.
Thấy dáng vẻ bình tĩnh của mấy người này, gã cảm thấy không vui.
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Nếu anh muốn một phát bắn nổ đầu tôi thì tôi sẽ cho anh cơ hội này, xem thử anh có thể làm được không”.
“Mày nói gì? Mày… mày nghĩ tao không dám nổ súng à? Mày muốn chết…”
Người đàn ông xăm hình nghiến răng bóp cò.
Pằng!
Họng súng bắn ra lửa, một viên đạn bay ra.
“A!”
Các sinh viên hoảng sợ la hét.
Lương Tiểu Điệp sợ hãi dựa vào Lâm Chính, tay quấn lấy cánh tay anh.
Nhưng ngay khi viên đạn đến gần, một bàn tay bỗng vươn ra túm lấy.
Đó là cánh tay Lương Huyền Mi.
“Cái gì?”
Người đàn ông xăm hình run lên.
Chỉ thấy Lương Huyền Mi quay lưng lại với gã, sau đó chậm rãi xoay người lại, giơ bàn tay đang nắm chặt đó lên, năm ngón mở ra.
Lạch cạch!
Một viên đạn còn bốc khói rơi xuống.
Phòng VIP lập tức lặng yên như tờ.
Tay không bắt lấy đạn?
Trong thế giới võ thuật này không có chuyện gì khó, tốc độ của viên đạn đã có thể bị người ta dễ dàng bắt được bằng mắt thường.
Nhưng trong thế giới của người bình thường lại là bản lĩnh thần tiên, cực kỳ chấn động.
Lương Huyền Mi vốn là thiên tài của đảo Vong Ưu, mấy năm nay cũng luôn sử dụng thuốc Lâm Chính đưa cho, sức mạnh của cô ta đã được cải thiện một cách nhảy vọt, cả Yên Kinh không có ai là đối thủ của cô ta, trước đó xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Hàn, nếu không phải vì cân nhắc đến việc cô ta sẽ có xung đột với Hàn Lạc, nhà họ Lương không cho phép cô ta ra tay tàn ác thì người nhà họ Lương cũng không đến nỗi chịu tổn thất lớn như vậy.
Lương Huyền Mi lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông xăm hình, từng bước đi về phía gã.
Người đàn ông xăm hình hoảng sợ, tay cầm súng run rẩy nhưng vẫn cắn răng lại bắn thêm vài phát súng.
Đoàng đoàng đoàng…
Họng súng bắn ra tia lửa.
Nhưng cánh tay Lương Huyền Mi cứ vung lên nhanh như chớp, bắt lấy hết những viên đạn.
Người đàn ông xăm hình ngồi phịch xuống đất, khiếp sợ gần như cả người suy sụp.
Bốp!
Lương Huyền Mi tát gã một bạt tai khiến người đàn ông xăm hình rơi mất ba cái răng.
“Huyền Mi, em chưa ăn cơm à?”
Lâm Chính nói.
Nghe thế Lương Huyền Mi lại đánh mạnh thêm vài cái.
Người đàn ông xăm hình bị đánh đến mức mặt sưng thành đầu heo, một hàm răng cũng đã rơi gần hết.
Thấy thế các sinh viên đều cảm thấy hả giận.
“Được rồi, cũng được rồi đấy”.
Lâm Chính bước đến, cầm lấy khẩu súng của người đàn ông xăm hình, nhắm vào đầu người đàn ông xăm hình.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều chết lặng.
“Anh ơi, anh… anh muốn giết người này sao?”
Lương Tiểu Điệp run rẩy hỏi.
“Động vào người nhà tôi thì đều là tội chết”.
Mặt Lâm Chính không cảm xúc nói.
Chương 4060: Là tôi
Mọi người đều khiếp sợ.
Họ cứ nghĩ Lâm Chính cùng lắm chỉ dạy dỗ tên này thôi nhưng không ngờ Lâm Chính lại muốn lấy mạng người này.
Các sinh viên đều kinh hãi.
“Người này là anh trai của Tiểu Điệp à? Sao… sao mình chưa từng gặp nhỉ?”
“Đúng thế, hình như anh trai của Tiểu Điệp là Lương Bình Triều và Lương Quản Trạch. Trước kia bọn họ đều đến dự sinh nhật của Tiểu Điệp, nhưng người này… hơi lạ…”
“Khoan đã, anh ta rất giống một người…”
“Rất giống một người?”
Các sinh viên đều nhìn Lâm Chính.
Nhưng vì ánh sáng quá tối nên họ không nhìn thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ.
“Đại ca, đừng giết tôi! Đừng giết tôi… Tôi biết sai rồi! Cầu xin anh tha cho tôi”.
Người đàn ông xăm hình sợ đến mức không bình tĩnh được, miệng đầy máu nói cũng không rõ.
“Lúc nãy hình như tôi nghe thấy anh nói là một cậu chủ nào đó muốn anh bắt Tiểu Điệp nhà tôi phải không?”
Lâm Chính hỏi: “Nói cho tôi biết trước hắn là ai”.
“Đại ca à, đây… chuyện này…”
Người đàn ông xăm hình run rẩy, không biết nên nói gì mới tốt.
“Không nói à? Không sao, tôi tự điều tra vậy”.
Lâm Chính định nổ súng.
“Tôi nói! Tôi nói! Cậu Tưởng! Tưởng Chính Cường”.
Người đàn ông xăm hình vội nói, không dám do dự nữa.
“Gì cơ? Là Tưởng Chính Cường làm hả?”
“Thảo nào đám người này nhất quyết muốn đến phòng chúng ta làm loạn, hóa ra là do Tưởng Chính Cường sai đến”.
Các sinh viên xì xào nói.
“Mình nhớ ra rồi, đây đều là âm mưu của Tưởng Chính Cường”.
Một nữ sinh đứng phắt dậy nói.
“Lớp trưởng?”
Lương Tiểu Điệp sửng sốt.
Nhưng chỉ thấy hai mắt bạn nữ đó đỏ hoe, mặt lộ ra vẻ tự trách và áy náy nói: “Tưởng Chính Cường đưa cho mình vài tờ phiếu giảm giá, nói là đến karaoke Đế Hào là có thể được giảm giá, thế nên mình đã đặt một phòng VIP ở đây, bây giờ nghĩ lại xem ra là âm mưu hắn cố ý dụ chúng ta đến, là do mình hại mọi người, minh xin lỗi…”
“Lớp trưởng, không liên quan đến cậu, cậu cũng không biết hắn là loại người đó mà”.
“Mình đã nghe nói Tưởng Chính Cường này luôn theo đuổi Tiểu Điệp từ trước, nhưng Tiểu Điệp không để ý đến hắn, không ngờ hắn còn muốn làm thế”.
“Hèn hạ thật”.
“Đúng là cặn bã”.
“Chúng ta phải mau chóng báo lên nhà trưởng, đuổi học hắn”.
“Còn phải báo cảnh sát để hắn chịu trách nhiệm pháp lý”.
“Phải đó, nhất định phải đòi lại công bằng”.
“Nói đúng lắm”.
Mọi người đều xì xào nói.
“Nhưng mình nghe nói hình như Tưởng Chính Cường có quan hệ với ông chủ quán karaoke này, muốn lật mặt hắn cũng không dễ”.
Lúc này không biết người nào bỗng dưng nói.
Mọi người sửng sốt.
Nếu lai lịch của Tưởng Chính Cường lớn như thế, muốn lật mặt hắn vô cùng khó khăn.
Bụp!
Ngay lúc này cánh cửa bỗng bị đá mở.
Mọi người đều ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy một đám người đi vào phòng.
Sau đó Địa Trung Hải – một người đàn ông vạm vỡ cầm điếu xì gà trên miệng bước vào.
“Ai đây? Dám làm loạn ở chỗ của tôi? To gan quá nhỉ”.
Địa Trung Hải thờ ơ nói.
Các sinh viên đều run rẩy.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn Địa Trung Hải.
“Ông là ông chủ nơi này à?”
“Là tôi”.
“Tốt lắm”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó xoay người bắn người đàn ông xăm hình một phát.
Đoàng!
Viên đạn xuyên qua đầu người đàn ông xăm hình.
Máu bắn ra.
Người đàn ông xăm hình run lên, sau đó cả người lảo đảo ngã xuống, máu chảy ra từ lỗ bắn trên đầu, cứ thế mà chết.
Mọi người đều trố mắt.
Hàn Lạc ngồi ở phòng khách, người giúp việc bưng trà rót nước, nhưng hắn không có tâm trạng thưởng thước, mà lại có bộ dạng căng thẳng đứng ngồi không yên.
“Nghe nói anh tìm tôi?”.
Lâm Chính đi vào phòng khách.
Hàn Lạc đứng bật dậy hành lễ với Lâm Chính.
“Kính chào long soái!”.
Lâm Chính cũng đáp lễ, nói: “Có gì cứ nói”.
“Long soái, tôi đến để chào tạm biệt anh”.
Hàn Lạc cười gượng.
“Ồ? Lôi Phúc trả lời anh rồi sao?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Phải, Lôi võ trưởng đã gửi tài liệu đến. Hôm nay tôi sẽ quay lại tiền tuyến, theo như lời anh nói, dùng thân phận một tân binh xung phong trận địa”.
Hàn Lạc cười nói.
Lâm Chính nghe vậy lặng lẽ gật đầu.
Mặc dù nhà họ Hàn từng ỷ vào thân phận của Hàn Lạc mà ức hiếp người khác, bản thân Hàn Lạc cũng bao che, nhưng hắn không làm gì hổ thẹn với đất nước, xứng đáng là một chiến sĩ.
“Anh cởi áo ngoài ra”.
Lâm Chính nói.
“Hả?”.
Hàn Lạc sửng sốt, nhưng không dám làm trái, lập tức cởi áo ngoài ra, cởi luôn cả áo ba lỗ bên trong, để trần thân trên.
“Ngồi xuống ghế đi”.
Lâm Chính lấy Hồng Mông Long Châm ra.
Hàn Lạc nhìn Hồng Mông Long Châm, dường như ý thức được gì đó, vội vàng ngồi xuống ghế, dựng thẳng lưng.
Lâm Chính lập tức rút châm đâm lên người hắn.
Sau vài châm, Hàn Lạc đột nhiên run lên.
Cơn đau kịch liệt dâng tràn.
Nhưng hắn không dám lên tiếng.
Lâm Chính tiếp tục dùng châm.
Dần dần cơ thể Hàn Lạc co giật càng lúc càng nhanh, giống như bị giật điện.
Hơn nữa, khi cơ thể hắn không ngừng run, những lớp bùn đen cũng tràn ra từ trong lỗ chân lông của hắn.
“A!”.
Hàn Lạc gào lên giận dữ, trên người như có chùm khí dâng lên. Đợi chùm khí đó biến mất, cảnh giới đã tăng cao một bậc.
“Được rồi! Đi tắm rửa đi”.
Lâm Chính rút châm về, bình thản nói.
Hàn Lạc hoàn hồn lại, nhìn hai tay và người mình toàn bùn đen, kinh ngạc nhìn Lâm Chính: “Tướng Lâm, tôi… tôi đột phá rồi sao?”.
“Anh mắc kẹt ở cảnh giới này có lẽ cũng một thời gian rồi phải không?”.
“Tròn năm năm rồi”.
“Thiên phú của anh không tệ, sau này phải cần mẫn thêm mới được”, Lâm Chính nói.
“Cảm ơn long soái”.
Hai mắt Hàn Lạc nóng bừng, kích động nói.
“Ngoài ra, anh cầm theo những thứ này, nếu gặp phải nguy hiểm, chúng có thể giúp anh thoát khỏi cảnh nguy hiểm”.
Lâm Chính lấy vài lọ nhỏ từ trên người đưa cho hắn.
Hàn Lạc nắm chặt lọ sứ nhỏ, nước mắt giàn giụa, sau đó định quỳ xuống.
Nhưng Lâm Chính đỡ lấy hắn.
“Dưới gối đàn ông là nghìn vàng, đừng tùy tiện quỳ gối như vậy, huống hồ anh còn là quân nhân”.
Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Vâng, long soái!”.
Giọng nói của Hàn Lạc hơi khàn đi.
“Đi đi, tạo dựng sự nghiệp, đợi anh khải hoàn”.
Lâm Chính phất tay.
“Vâng!”.
Hàn Lạc lại đứng thẳng người, làm nghi lễ quân đội tiêu chuẩn với anh, sau đó quay người nhanh chóng rời đi.
Lâm Chính thở phào, quay về sân nhà.
Tối đến, nhà họ Lương tổ chức một bữa tiệc gia đình náo nhiệt.
Tiệc không mời ai khác, chỉ có người trong nhà họ Lương hội tụ với nhau uống rượu.
Ba ông cụ cho đến chú bác nhà họ Lương đều vây quanh Lâm Chính mời rượu.
Mặc dù mọi người không biết thân phận long soái của Lâm Chính, nhưng lại biết Lâm Chính đã tìm được mối quan hệ khiến nhà họ Hàn phải cúi đầu.
Dù sao Hàn Lạc cũng đã đích thân đến gặp Lâm Chính.
Bữa tiệc này uống đến mức say bí tỉ.
Lương Vệ Quốc nằm lên bàn ngủ thiếp đi, còn phải nhờ Lương Bình Triều đưa về.
Đến đêm khuya mọi người mới giải tán.
Mặc dù Lâm Chính cũng uống không ít, nhưng không hề có men say.
Nhìn buổi tiệc dần dần vắng vẻ, anh lại đốt điếu thuốc, đứng ở cửa yên tĩnh quan sát cảnh đêm ở Yên Kinh.
“Anh có tâm sự à?”.
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Huyền Mi?”.
Lâm Chính dập tắt đầu thuốc, mỉm cười: “Không có tâm sự gì cả, chỉ là không ngủ được”.
“Sao em không thấy mấy người Mã Hải?”.
“Anh cho họ về Giang Thành trước rồi, dù gì Dương Hoa cũng có nhiều việc cần xử lý”.
“Thế à…”.
Lương Huyền Mi nhìn Lâm Chính, cười chua chát: “Anh có biết không? Đôi khi có vài chuyện không thể giấu được”.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính sững sờ.
“Anh mệt quá rồi”.
Lương Huyền Mi nhỏ giọng đáp.
Lâm Chính rơi vào trầm mặc, một lúc sau mới cười nói: “Mệt rồi thì đi nghỉ ngơi, không còn sớm nữa, về phòng thôi”.
Lương Huyền Mi ngập ngừng, cuối cùng vẫn kìm lại.
“Đúng rồi, tối nay là ai chăm sóc cho mẹ? Tiểu Điệp sao?”.
“Tối nay em chăm sóc, Tiểu Điệp tham gia họp lớp rồi”.
“Chẳng trách suốt buổi tiệc không thấy mặt em ấy”.
Lâm Chính lắc đầu, quay người chuẩn bị về phòng.
Đúng lúc đó, một tiếng khóc vang lên.
“Anh, chị… cứu bạn em với…”.
Hai người sửng sốt, quay đầu lại.
Lương Tiểu Điệp nửa gương mặt sưng vù, khóc đỏ mắt đứng ở cửa.
Chương 4057: Đương nhiên là có chuyện tốt
“Tiểu Điệp?”
Lương Huyền Mi kinh ngạc vội vàng bước lên trước che mặt Lương Tiểu Điệp lại, lo lắng nói: “Em làm sao thế? Không phải em đi tham gia họp lớp sao? Sao lại thế này?”
“Là ai đã đánh em?”
Lâm Chính nhìn mặt Lương Tiểu Điệp, vươn tay ra xoa nhẹ, khuôn mặt sưng húp lập tức bớt sưng đi không ít.
“Chị ơi, em đi họp lớp, bọn em đến Karaoke Đế Hào thì gặp một nhóm côn đồ. Mấy tên đó muốn em uống rượu với chúng, em không chịu thì tụi nó đánh em, bạn em chạy đến đánh chúng thì bị chúng bắt lại, bạn em lo em bị đám xấu xa đó hại nên lén đưa em rời khỏi đó, nhưng sợ là các cậu ấy không thoát được”.
Lương Tiểu Điệp bật khóc nói.
“Gì cơ?”
Lương Huyền Mi cực kỳ sợ hãi, vội nói: “Em nhanh chóng báo cảnh sát đi”.
“Điện thoại em bị chúng lấy rồi… không gọi được, em chạy một mạch đến đây”.
Lương Tiểu Điệp lau nước mắt nói.
“Đế Hào cách đây không xa lắm”.
Lương Huyền Mi lập tức lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.
Lâm Chính lại nói: “Huyền Mi, em đi lái xe, chúng ta đến Đế Hào”.
“Vâng!”
Lương Huyền Mi gật đầu, vừa gọi điện thoại vừa đi lái xe.
Không lâu sau, ba người đến trước cửa karaoke Đế Hào.
Đây là quán karaoke nổi tiếng ở Yến Kinh, không chỉ vì nó cực kỳ cao cấp, quan trọng nhất là bên trong có đầy đủ các thiết bị tiện nghi, các hoạt động giải trí, ngoài ra karaoke sẵn sàng tiếp thị, nhân viên phục vụ đều là trai đẹp gái xinh nên người ở đây rất được nhiều người biết đến.
“Cảnh sát sắp đến rồi”.
Vừa xuống xe, Lương Huyền Mi nói.
“Trước khi cảnh sát đến, trước tiên phải xem thử đối phương có những ai”.
Lâm Chính nói, ánh mắt lóe lên vẻ tức giận.
Trong lòng anh, Tiểu Điệp là em gái của anh.
Cảnh sát đến bắt người là việc của cảnh sát.
Nhưng dám động vào em gái anh thì không xong đâu.
Trước đó mẹ nuôi bị thương, Lâm Chính đã cảm thấy cực kỳ áy náy rồi, bây giờ anh ở đây, Lương Tiểu Điệp còn có thể bị bắt nạt à?
Sao anh có thể nhẫn nhịn được?
Lương Tiểu Điệp đi đến trước cửa, sắc mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng Lương Huyền Mi lại trấn an cô ta: “Em đừng lo, em quên anh Lâm là ai rồi sao? Anh ấy là thần y Lâm ở Giang Thành cực kỳ nổi tiếng đấy, đừng sợ”.
“Vâng”.
Lúc này Lương Tiểu Điệp mới lấy hết can đảm bước vào.
“Xin hỏi, mọi người đến hát hò, ngâm chân, mát-xa hay là ở lại khách sạn ăn tối?”
Lễ tân nhìn thấy Lâm Chính dẫn hai cô gái xinh đẹp đi vào, ánh mắt sáng rực, vội đi đến cười nói: “Nếu là thuê phòng ở thì chúng tôi có phòng tổng thống sang trọng nhất, có thể ngắm toàn bộ phong cảnh của Yên Kinh từ trên cao, tin chắc anh sẽ hài lòng”.
“Phòng VIP số 333 ở đâu? Dẫn tôi đến đó”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Vừa nghe thế, lễ tân biến sắc, sau đó cười nói: “Xin lỗi anh, hiện giờ phòng VIP 333 không mở công khai”.
Nghe thế Lâm Chính như hiểu được gì bèn nói: “Nếu đã thế thì tìm giúp tôi vài người, tôi muốn gặp hắn”.
“Anh muốn tìm ai?”
“Ông chủ của các người?”
“Anh này, ông chủ bọn tôi chắc không có thời gian, nếu anh có việc cần thì có thể để lại số điện thoại, đợi ông chủ bọn tôi rảnh, tôi sẽ nói ông chủ gọi cho anh”.
Lễ tân mỉm cười nói, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ khinh thường và chế giễu.
“Phòng VIP 333 không mở, nhất định là mấy đứa bạn của Tiểu Điệp còn ở trong đó. Anh à, chúng ta không thể kéo dài được, nếu không bạn của Tiểu Điệp sẽ gặp nguy hiểm mất”.
Lương Huyền Mi nói: “Cậu ta không dẫn đi thì chúng ta tự mình sang đó”.
“Quý khách đừng làm chúng tôi khó xử”.
Lễ tân cười nhạo, vẫy tay.
Bốp bốp bốp!
Bốn bảo vệ mặc đồ vest cao to chạy đến, trong tay ai cũng cầm cây gậy bằng nhựa, lạnh lùng nhìn ba người.
Lương Huyền Mi tỏ vẻ khinh thường, muốn ra tay nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.
Anh nhìn tấm biển trên bức tường chỗ lễ tân, như nhận ra điều gì.
Anh rơi vào trầm tư, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, sau đó bình tĩnh nói: “Em gái tôi đang hát ở phòng 333 nhưng bị ai đó đánh, tôi hỏi cậu, người đánh em gái tôi có phải là người của ông chủ cậu không? Hay là người trong này?”
“Anh này, tôi khuyên anh lên nhanh chóng rời khỏi đây, đừng nhắc một chữ đến chuyện dư thừa, nếu không anh sẽ có chuyện đấy”, lễ tân khinh thường cười nói, không muốn nhắc đến chuyện này với Lâm Chính.
“Vậy à…”
Lâm Chính gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho một số.
“Tướng Lâm, đêm muộn thế này còn gọi cho tôi, là có chuyện tốt gì sao?”, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười sảng khoái.
“Đương nhiên là có chuyện tốt, nghe này, lập tức sắp xếp một đợt diễn tập, vị trí là karaoke Đế Hào ở Nam Lộ”.
Lâm Chính nói.
“Diễn tập ư?”
Lễ tân sửng sốt.
Chương 4058: Đã đến rồi
Nghe Lâm Chính nói với người kia thế, vẻ mặt lễ tân không được tự nhiên.
Cậu ta do dự một lúc rồi vội cầm điện thoại ở quầy lễ tân lên gọi cho một số.
“Được rồi, không lãng phí thời gian nữa, bọn tôi đến phòng VIP 333 trước đây”.
Lâm Chính nói, sau đó đi về phía hành lang.
“Ngăn họ lại”.
Lễ tân bỏ điện thoại xuống hét lên.
Nhưng ngay sau đó Lương Huyền Mi đã bước lên trước, chỉ vài chiêu đã hạ gục đám vệ sĩ này.
“Cái gì?”
Lễ tân trợn mắt há mồm.
“Vừa rồi cậu đã gọi điện báo cho ông chủ của mình chưa?”
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn lễ tân dường như đã hóa đá.
“Gọi… gọi rồi…”
Lễ tân run rẩy nói.
“Vậy thì có phải ông ta tức giận lắm không? Muốn dẫn người đến chỉnh đốn tôi?”, Lâm Chính lại hỏi.
Lễ tân hoàn hồn lại, tức giận nói: “Anh nói không sai, ông chủ tôi sắp đến rồi. Đợi ông ấy đến, các người xong đời, trước giờ chưa ai dám làm càn ở karaoke Đế Hào cả. Các anh chết chắc rồi…”
Bụp!
Lễ tân còn chưa nói hết câu, Lâm Chính túm lấy cổ áo cậu ta quật sang một bên.
Soạt!
Cả người cậu ta đâm sầm vào tường, lăn lộn xuống đất rồi ngất đi.
Những người khác bước vào quán thấy thế đều khiếp sợ.
Lâm Chính làm như không có chuyện gì đi về phía phòng VIP 333.
Lúc này trong phòng số 333, một đám sinh viên run lẩy bẩy co người lại vào góc tường.
Một người đàn ông có hình xăm trên cánh tay, đang hút thuốc mặt mày sa sầm trợn mắt nhìn đám người này.
“Mẹ kiếp, sao lại để cô ta chạy? Bọn mày làm ăn kiểu gì đấy?”
Người đàn ông ném mạnh đầu thuốc lên mặt một tên đàn em.
Tên đó không dám ừ hử gì, chỉ cúi đầu run rẩy.
“Đại ca, trong đám học sinh này cũng có vài đứa cũng xinh, hay là kéo chúng ra chơi cho thỏa thích?”
Đàn em bên cạnh vội nói.
Bốp!
Người đàn ông có hình xăm tát một bạt tai.
“Con mẹ nó, mày bị thiểu năng à? Cậu chủ chỉ cần con bé đó, những người khác cậu ta không thích”.
“Nhưng… nó chạy mất rồi, chúng ta đi đâu mà tìm?”
Đàn em đó che mặt uất ức nói.
“Không vội, đám bạn của nó đang ở đây, nếu nó không đến thì cứ bắt đầu từ đám bạn của nó đi”.
Người đàn ông có hình xăm chỉ vào một nam sinh trong đó nói: “Kéo cậu ta ra đây, dạy dỗ một trận”.
“Vâng!”
Hai tên đàn em phấn khích bước đến kéo nam sinh đó ra.
Nam sinh mặt đầy vẻ ngạc nhiên và sợ hãi.
“Cái… cái gì mà dạy dỗ?”
Nam sinh hốt hoảng hỏi.
“Chính là cái này”.
Một tên đàn em không do dự vung nắm đấm lên đánh mạnh vào cậu ta.
“A!”
Nam sinh bị đau kêu lên, còn chưa kịp hét lên thì một đám đàn em đã đánh cậu ta mặt mày sưng húp, cả người đầy máu.
“Khốn kiếp!”
“Liều mạng với chúng thôi”.
Các bạn học khác nổi giận, lập tức lao đến.
“Tao xem đám nhóc bọn mày ai dám ra tay”.
Người đàn ông hình xăm rút một cây súng lục từ thắt lưng ra nói.
Mọi người lập tức sửng sốt, trợn to mắt nhìn cây súng đen ngòm, không ai dám động đậy.
Suy cho cùng họ cũng chỉ là sinh viên, nào dám đọ sức với đám côn đồ hung dữ này?
“Con mẹ nó, vừa rồi mày dẫn đầu đúng chứ?”
Người đàn ông hình xăm mắng một tiếng, lắc cây súng.
Đàn em bên cạnh lập tức kéo nam sinh vừa rồi dẫn đầu lao đến ra rồi đánh một trận.
Chẳng mấy chốc hai người nằm dưới đất, cả người đầy máu.
Những người khác run rẩy, không biết làm sao.
“Chắc hẳn mày có cách liên lạc với con bé chạy mất đó nhỉ? Chụp cho chúng hai tấm hình rồi gửi cho con bé đó, bảo nó quay lại, nghe đây, đừng báo cảnh sát, không có tác dụng đâu”.
Người đàn ông có hình xăm chỉ vào một nữ sinh tóc ngắn đeo kính nói.
Nữ sinh tóc ngắn cầm điện thoại bật khóc.
“Mau chụp đi, có nghe thấy không hả? Nếu không tao bảo anh em tao thay phiên chơi mày đấy”.
Người đàn ông đó lớn giọng mắng.
Nữ sinh tóc ngắn sợ đến mức phát hoảng, run rẩy cầm điện thoại lên chụp ảnh rồi gửi tin nhắn.
“Gửi chưa?”, người đàn ông đó hỏi.
“Gửi… gửi rồi”, cô gái giàn giụa nước mắt nói.
“Đợi nó trả lời”.
Người đàn ông hình xăm lại châm một điếu thuốc, nhả khói ra nói.
Nữ sinh tóc ngắn nước mắt nước mũi đứng đó đợi.
Thế nhưng lúc này, cô ta bỗng ngẩng đầu lên run giọng nói: “Đại… đại ca… cậu ấy trả lời rồi…”
“Trả lời thế nào? Nó có nói sẽ quay lại không?”
Người đàn ông hình xăm cười hỏi.
“Cậu ấy nói cậu ấy đã đến rồi…”
“Đến rồi hả?”
Mọi người sửng sốt.
“Nó đến đâu?”
“Trước… trước cửa…”
Nữ sinh tóc ngắn run rẩy nói.
Vừa dứt lời.
Cạch!
Cánh cửa phòng VIP 333 bị vặn ra từ bên ngoài, sau đó bị mở toang.
Chương 4059:
Mọi ánh nhìn đều hướng về phía cánh cửa.
Chỉ thấy Lâm Chính dẫn Lương Tiểu Điệp và Lương Huyền Mi bước vào.
Tên đàn em nhìn thấy thì ngạc nhiên nói: “Đại ca, quả nhiên con bé đó đến rồi này”.
“Còn một đứa nữa! Ôi đệch, Đại ca ơi, đứa này còn xinh nữa cơ”.
“Ha ha, mua một tặng một”.
“Tối nay sung sướng rồi”.
Đám đàn em mừng rỡ không thôi, mắt ai nấy cũng sáng rực, tham làm nhìn chằm chằm Lương Huyền Mi và Lương Tiểu Điệp.
Người đàn ông xăm hình cũng nở nụ cười, híp mắt nói: “Lần này xem như có thể báo cáo nhiệm vụ cho cậu chủ đó rồi, bắt chúng”.
“Vâng!”
Đám đàn em lập tức bước đến.
“Một đám côn đồ không biết sống chết”.
Lương Huyền Mi lớn tiếng mắng, sau đó thẳng thừng ra tay, ba cú đấm, hai cú đánh đã hạ gục đám đàn em.
Người đàn ông xăm hình ngơ ngác.
Đám sinh viên cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Hình như người này là chị gái của Tiểu Điệp nhỉ?”
“Trời ạ, chị của Tiểu Điệp lợi hại thế?”
“Mạnh mẽ quá…”
Đám sinh viên kinh ngạc thốt lên, nhất là các nữ sinh, hai mắt sáng rực, ngưỡng mộ nhìn Lương Huyền Mi.
“Mẹ nó, mày muốn chết hả?”
Người đàn ông xăm hình hoàn hồn, rút súng lục trên người ra nhắm vào Lương Huyền Mi, thấp giọng nói: “Quỳ xuống hết cho tao”.
Thấy thế Lương Huyền Mi dừng lại, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi gì.
“Súng?”
Lâm Chính nhìn người đàn ông xăm hình, chỉ là liếc nhìn khẩu súng lục đó, sau đó nghiêng đầu hỏi: “Tiểu Điệp, người này đánh em à?”
“Đúng thế… anh ơi…”
Lương Tiểu Điệp cẩn thận gật đầu, nhìn thấy súng vẫn cảm thấy hơi sợ.
“Mẹ kiếp, mày bị điếc à? Ông đây bảo mày quỳ xuống? Có tin tao bắn một phát là đầu mày nổ tung không hả?”
Người đàn ông xăm hình tức giận hét lên.
Thấy dáng vẻ bình tĩnh của mấy người này, gã cảm thấy không vui.
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Nếu anh muốn một phát bắn nổ đầu tôi thì tôi sẽ cho anh cơ hội này, xem thử anh có thể làm được không”.
“Mày nói gì? Mày… mày nghĩ tao không dám nổ súng à? Mày muốn chết…”
Người đàn ông xăm hình nghiến răng bóp cò.
Pằng!
Họng súng bắn ra lửa, một viên đạn bay ra.
“A!”
Các sinh viên hoảng sợ la hét.
Lương Tiểu Điệp sợ hãi dựa vào Lâm Chính, tay quấn lấy cánh tay anh.
Nhưng ngay khi viên đạn đến gần, một bàn tay bỗng vươn ra túm lấy.
Đó là cánh tay Lương Huyền Mi.
“Cái gì?”
Người đàn ông xăm hình run lên.
Chỉ thấy Lương Huyền Mi quay lưng lại với gã, sau đó chậm rãi xoay người lại, giơ bàn tay đang nắm chặt đó lên, năm ngón mở ra.
Lạch cạch!
Một viên đạn còn bốc khói rơi xuống.
Phòng VIP lập tức lặng yên như tờ.
Tay không bắt lấy đạn?
Trong thế giới võ thuật này không có chuyện gì khó, tốc độ của viên đạn đã có thể bị người ta dễ dàng bắt được bằng mắt thường.
Nhưng trong thế giới của người bình thường lại là bản lĩnh thần tiên, cực kỳ chấn động.
Lương Huyền Mi vốn là thiên tài của đảo Vong Ưu, mấy năm nay cũng luôn sử dụng thuốc Lâm Chính đưa cho, sức mạnh của cô ta đã được cải thiện một cách nhảy vọt, cả Yên Kinh không có ai là đối thủ của cô ta, trước đó xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Hàn, nếu không phải vì cân nhắc đến việc cô ta sẽ có xung đột với Hàn Lạc, nhà họ Lương không cho phép cô ta ra tay tàn ác thì người nhà họ Lương cũng không đến nỗi chịu tổn thất lớn như vậy.
Lương Huyền Mi lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông xăm hình, từng bước đi về phía gã.
Người đàn ông xăm hình hoảng sợ, tay cầm súng run rẩy nhưng vẫn cắn răng lại bắn thêm vài phát súng.
Đoàng đoàng đoàng…
Họng súng bắn ra tia lửa.
Nhưng cánh tay Lương Huyền Mi cứ vung lên nhanh như chớp, bắt lấy hết những viên đạn.
Người đàn ông xăm hình ngồi phịch xuống đất, khiếp sợ gần như cả người suy sụp.
Bốp!
Lương Huyền Mi tát gã một bạt tai khiến người đàn ông xăm hình rơi mất ba cái răng.
“Huyền Mi, em chưa ăn cơm à?”
Lâm Chính nói.
Nghe thế Lương Huyền Mi lại đánh mạnh thêm vài cái.
Người đàn ông xăm hình bị đánh đến mức mặt sưng thành đầu heo, một hàm răng cũng đã rơi gần hết.
Thấy thế các sinh viên đều cảm thấy hả giận.
“Được rồi, cũng được rồi đấy”.
Lâm Chính bước đến, cầm lấy khẩu súng của người đàn ông xăm hình, nhắm vào đầu người đàn ông xăm hình.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều chết lặng.
“Anh ơi, anh… anh muốn giết người này sao?”
Lương Tiểu Điệp run rẩy hỏi.
“Động vào người nhà tôi thì đều là tội chết”.
Mặt Lâm Chính không cảm xúc nói.
Chương 4060: Là tôi
Mọi người đều khiếp sợ.
Họ cứ nghĩ Lâm Chính cùng lắm chỉ dạy dỗ tên này thôi nhưng không ngờ Lâm Chính lại muốn lấy mạng người này.
Các sinh viên đều kinh hãi.
“Người này là anh trai của Tiểu Điệp à? Sao… sao mình chưa từng gặp nhỉ?”
“Đúng thế, hình như anh trai của Tiểu Điệp là Lương Bình Triều và Lương Quản Trạch. Trước kia bọn họ đều đến dự sinh nhật của Tiểu Điệp, nhưng người này… hơi lạ…”
“Khoan đã, anh ta rất giống một người…”
“Rất giống một người?”
Các sinh viên đều nhìn Lâm Chính.
Nhưng vì ánh sáng quá tối nên họ không nhìn thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ.
“Đại ca, đừng giết tôi! Đừng giết tôi… Tôi biết sai rồi! Cầu xin anh tha cho tôi”.
Người đàn ông xăm hình sợ đến mức không bình tĩnh được, miệng đầy máu nói cũng không rõ.
“Lúc nãy hình như tôi nghe thấy anh nói là một cậu chủ nào đó muốn anh bắt Tiểu Điệp nhà tôi phải không?”
Lâm Chính hỏi: “Nói cho tôi biết trước hắn là ai”.
“Đại ca à, đây… chuyện này…”
Người đàn ông xăm hình run rẩy, không biết nên nói gì mới tốt.
“Không nói à? Không sao, tôi tự điều tra vậy”.
Lâm Chính định nổ súng.
“Tôi nói! Tôi nói! Cậu Tưởng! Tưởng Chính Cường”.
Người đàn ông xăm hình vội nói, không dám do dự nữa.
“Gì cơ? Là Tưởng Chính Cường làm hả?”
“Thảo nào đám người này nhất quyết muốn đến phòng chúng ta làm loạn, hóa ra là do Tưởng Chính Cường sai đến”.
Các sinh viên xì xào nói.
“Mình nhớ ra rồi, đây đều là âm mưu của Tưởng Chính Cường”.
Một nữ sinh đứng phắt dậy nói.
“Lớp trưởng?”
Lương Tiểu Điệp sửng sốt.
Nhưng chỉ thấy hai mắt bạn nữ đó đỏ hoe, mặt lộ ra vẻ tự trách và áy náy nói: “Tưởng Chính Cường đưa cho mình vài tờ phiếu giảm giá, nói là đến karaoke Đế Hào là có thể được giảm giá, thế nên mình đã đặt một phòng VIP ở đây, bây giờ nghĩ lại xem ra là âm mưu hắn cố ý dụ chúng ta đến, là do mình hại mọi người, minh xin lỗi…”
“Lớp trưởng, không liên quan đến cậu, cậu cũng không biết hắn là loại người đó mà”.
“Mình đã nghe nói Tưởng Chính Cường này luôn theo đuổi Tiểu Điệp từ trước, nhưng Tiểu Điệp không để ý đến hắn, không ngờ hắn còn muốn làm thế”.
“Hèn hạ thật”.
“Đúng là cặn bã”.
“Chúng ta phải mau chóng báo lên nhà trưởng, đuổi học hắn”.
“Còn phải báo cảnh sát để hắn chịu trách nhiệm pháp lý”.
“Phải đó, nhất định phải đòi lại công bằng”.
“Nói đúng lắm”.
Mọi người đều xì xào nói.
“Nhưng mình nghe nói hình như Tưởng Chính Cường có quan hệ với ông chủ quán karaoke này, muốn lật mặt hắn cũng không dễ”.
Lúc này không biết người nào bỗng dưng nói.
Mọi người sửng sốt.
Nếu lai lịch của Tưởng Chính Cường lớn như thế, muốn lật mặt hắn vô cùng khó khăn.
Bụp!
Ngay lúc này cánh cửa bỗng bị đá mở.
Mọi người đều ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy một đám người đi vào phòng.
Sau đó Địa Trung Hải – một người đàn ông vạm vỡ cầm điếu xì gà trên miệng bước vào.
“Ai đây? Dám làm loạn ở chỗ của tôi? To gan quá nhỉ”.
Địa Trung Hải thờ ơ nói.
Các sinh viên đều run rẩy.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn Địa Trung Hải.
“Ông là ông chủ nơi này à?”
“Là tôi”.
“Tốt lắm”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó xoay người bắn người đàn ông xăm hình một phát.
Đoàng!
Viên đạn xuyên qua đầu người đàn ông xăm hình.
Máu bắn ra.
Người đàn ông xăm hình run lên, sau đó cả người lảo đảo ngã xuống, máu chảy ra từ lỗ bắn trên đầu, cứ thế mà chết.
Mọi người đều trố mắt.