-
Chương 4196-4200
Chương 4196: Đại hội chia đan
“Đẹp quá, đẹp thật!”.
Nhị đương gia như dán cả tròng mắt vào đan dược, vừa chảy nước miếng vừa cảm khái.
Một lúc lâu sau, ông ta hoàn hồn lại, hắng giọng lên tiếng: “Các anh em!”.
“Có!”.
“Chuyển số đan dược này vào phòng tôi! Ừm… Tôi muốn kiểm kê giám định số đan dược này!”, nhị đương gia nghiêm túc nói: “Tôi phải kiểm tra xem số đan dược này có bị liên minh Thanh Huyền giở trò hay không, nếu không có gì thì sẽ phân phát cho mọi người”.
Nghe vậy, vẻ mặt bọn họ rất kỳ quái.
Nhị đương gia có ý gì, ai cũng biết rõ, nói là kiểm tra nhưng thật ra chỉ muốn cắt bớt đan dược tốt, bỏ túi riêng mà thôi.
Nhưng ông ta là nhị đương gia, đương nhiên bọn họ không dám phản đối.
Chỉ có tên mỏ nhọn kia vội vàng tiến tới, cười trừ: “Nhị đương gia, chuyện đó… không phải trước kia đại đương gia đã dặn đợi chuyện thành công thì sẽ mở đại hội chia đan sao? Nếu ông làm vậy, để đại đương gia biết được e là… không dễ ăn nói”.
Nghe vậy, sắc mặt của nhị đương gia lập tức trở nên vô cùng thâm trầm.
“Đại hội chia đan? Đại đương gia nói lúc nào? Sao tôi chưa nghe qua?”.
“Lúc đó nhị đương gia đang bận nên chắc không biết, nhưng đúng là đại đương gia đã nói như vậy, nếu không tin, ông có thể hỏi các anh em xung quanh xem”.
Tên mỏ nhọn mau chóng giải thích.
Nhị đương gia im lặng một lúc lâu, vẻ mặt rất khó coi, buồn bực phất tay, nói: “Thôi được, các cậu đưa số đan dược này đến sảnh nghĩa khí đi, đợi đại đương gia về rồi sẽ mở đại hội chia đan”.
Nói xong, ông ta đầy tức giận rời đi.
Tên mỏ nhọn nhìn chằm chằm bóng lưng ông ta, âm thầm lộ ra nụ cười lạnh nhạt.
“Bảo bối do ông đây vất vả kiếm về sao có thể để ông hớt tay trên được? Nếu chuyển hết đan tốt cho ông thì sẽ chỉ còn lại đan dược bình thường, làm sao tôi lãnh thưởng với đại đương gia được?”.
Chẳng lâu sau, đan dược được chuyển vào bãi đất trống ở giữa hang núi.
Nơi này được gọi là sảnh nghĩa khí, là nơi họp bàn việc lớn của các thành viên Huyết Hồ.
Đại đương gia Huyết Hồ là Giảo Vỹ nhận được tin thì vội vã chạy từ ngoài vào.
Nhìn những chiếc rương to lớn đặt trong sảnh nghĩa khí, hai mắt sáng bừng.
“Chó Hoang, làm tốt lắm, trọng thưởng!”.
Đại đương gia đi thẳng đến chỗ ngồi phía trên cùng, trên mặt nở nụ cười nhạt.
Đó là một người đàn ông vô cùng gầy gò, xương gò má nhô cao, hai mắt toát ra sự hung ác, vẻ ngoài yếu ớt không chịu nổi gió.
Không ai dám tin hắn lại có thực lực của kẻ ám sát đứng đầu vực Diệt Vong.
“Cảm ơn đại đương gia!”.
Tên mỏ nhọn biệt danh Chó Hoang lập tức chắp tay đáp.
“Gọi tất cả mọi người đến đây, lập tức mở đại hội chia đan!”.
“Vâng!”.
Chẳng lâu sau, thành viên cốt cán của Huyết Hồ đã hội tụ ở sảnh nghĩa khí, bắt đầu phân phát đan dược lấy được.
Không phải Huyết Hồ coi trọng nghĩa khí, mà là hắn chỉ có thể thông qua cách này để lấy lòng người, nếu không sẽ khó mà ngồi yên ổn.
“Ái chà, chúc mừng anh Giảo Vỹ! Không ngờ anh lại kiếm được bạc triệu dễ dàng như vậy, ha ha ha”.
Một nhóm người tiến vào sảnh nghĩa khí, người đàn ông đi đầu chắp tay cười nói.
“Ồ? Là cậu Âm của Hắc Thủy Đàm sao? Ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy?”.
Giảo Vỹ nheo mắt nhìn người đến, không có gì bất ngờ.
Hắc Thủy Đàm là gia tộc nổi tiếng xa gần ở gần đây. Trước mặt người ngoài, Hắc Thủy Đàm tỏ ra cực kỳ quy củ, nhưng người của Huyết Hồ đều biết đám người Hắc Thủy Đàm ai ai cũng hèn hạ vô liêm sỉ, chỉ biết vụ lợi. Vì diệt trừ kẻ địch, Hắc Thủy Đàm thậm chí còn dám hợp tác với Huyết Hồ. Vậy nên nghiêm ngặt mà nói, Hắc Thủy Đàm cũng xem như khách thường xuyên của Huyết Hồ.
“Chuyện Huyết Hồ tống tiền liên minh Thanh Huyền đã lan truyền khắp vực Diệt Vong. Tôi tính ngày giao hàng có lẽ là vào hôm nay nên cố ý từ Hắc Thủy Đàm tới đây, muốn xem triệu viên đan dược này rốt cuộc có dáng vẻ gì, giờ xem ra quả nhiên hoành tráng thật”.
Cậu Âm cười híp mắt nói.
“Ha ha, đúng vậy!”.
Giảo Vỹ mỉm cười, ánh mắt nghiêm nghị.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đại đương gia, liên minh Thanh Huyền giàu có như vậy, lẽ nào các người chỉ làm một lần?”, cậu Âm đột nhiên tiến đến gần thêm, hạ giọng cười nói.
Sao Giảo Vỹ có thể không biết mục đích của hắn, nhưng lại không từ chối, cười đáp: “Cậu Âm có hứng thú sao?’.
“Một con dê béo như vậy ai mà không có hứng thú? Chỉ sợ đại đương gia không chịu chia chút lợi ích cho chúng tôi mà thôi”.
“Ha ha ha, cậu nói gì vậy? Chúng ta là bạn bè, có phần của tôi mà thiếu phần của cậu được sao? Chuyện này tôi làm chủ! Lần hành động sau, chúng ta đòi liên minh Thanh Huyền mười triệu viên đan dược, Hắc Thủy Đàm của cậu… được chia ba phần!”.
Giảo Vỹ vỗ ngực cười lớn.
Những người khác ngẩn ra, nhìn Giảo Vỹ đầy ngạc nhiên, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Đại đương gia hào phóng như vậy từ lúc nào?
“Đại đương gia quả nhiên khí phách!”.
Cậu Âm giơ ngón cái, cười nói: “Nếu đã như vậy, Hắc Thủy Đàm chúng tôi không đưa ra chút thành ý thì chẳng phải lại lấy không lợi ích của đại đương gia hay sao?”.
“Ồ? Cậu Âm có thứ gì tốt sao?”.
Giảo Vỹ sáng mắt lên, lập tức hỏi.
“Không phải đại đương gia luôn muốn có Thiên Tuyển Diệp Hoa sao? Hắc Thủy Đàm chúng tôi… gần đây đã có tin tức liên quan đến Thiên Tuyển Diệp Hoa rồi”.
Cậu Âm mỉm cười nói.
“Thật sao?”.
Giảo Vỹ hồi hộp.
“Sao có thể giả được? Nếu không, tôi đến đây làm gì?”.
Cậu Âm cười.
Lúc này Giảo Vỹ mới hiểu ra, cậu Âm đến đây là để giao dịch.
Nhưng giao dịch này hắn rất vui lòng làm.
Dù sao Thiên Tuyển Diệp Hoa không phải số đan dược này là có thể so sánh.
“Cậu Âm là khách quý của Huyết Hồ, chuyện tốt như vậy sao có thể không chia sẻ được chứ? Nào nào, người đâu, chuẩn bị ghế mời cậu Âm ngồi!”.
Giảo Vỹ vội nói.
Chẳng lâu sau, bên cạnh chỗ hắn ngồi lại được xếp thêm một ghế.
Âm Vệ Tâm đi thẳng tới, nghênh ngang ngồi xuống.
Giảo Vỹ lập tức sai người đưa rượu lên, ánh mắt dừng nơi cô gái che mặt đi theo đằng sau Âm Vệ Tâm.
Cô gái đeo mạng che mặt màu đen, mặc áo lụa màu đen, lộ ra vòng eo thon duyên dáng. Đôi mắt phía trên mạng che mặt vừa lạnh vừa quyến rũ, khiến người khác mất hồn.
“Cậu Âm, vị này là?”.
Giảo Vỹ lộ ra ánh mắt thèm khát, quan sát người phụ nữ đó một phen, cười hỏi.
“Đây là Đế Nữ đại nhân, là một vị tán tu, người bạn tôi mới quen, muốn theo tôi đến mở mang tầm mắt”.
Âm Vệ Tâm đến gần hơn, nói: “Chuyện liên quan đến Thiên Tuyển Diệp Hoa là Đế Nữ đại nhân tiết lộ cho tôi”.
“Thế sao?”.
Giảo Vỹ cực kỳ kinh ngạc, nhìn về phía người phụ nữ kia.
Ánh mắt người phụ nữ cũng hướng về hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Giảo Vỹ lại có cảm giác thất thần.
Không hay!
Đây là… mị thuật?
Chương 4197: Anh là ai
Giảo Vỹ giật mình.
“Bái kiến đại đương gia”, lúc này cô gái tù từ lên tiếng. Giọng nói vô cùng điềm đạm nhưng đi vào tai thì nghe vô cùng khác thường.
“Đế nữ đại nhân khách sáo rồi”, Giảo Vỹ mỉm cười
Cô gái này...không hề đơn giản. Âm Vệ lầm bầm vài câu, Giảo Vỹ bắt đầu buổi địa hội phân đan. Cái gọi là phân đan thực chất là chia của.
Theo như thông lệ, Giảo Vỹ sẽ chọn hai thùng và cử người mang tới các căn cứ điểm. Sau đó hắn chọn ra những đan dược tốt chia cho mọi người.
Người của Huyết Hồ không nhiều nên mỗi người nhận được cũng rất nhiều đan dược. Thế nhưng Giảo Vỹ sẽ không chia hết. Hắn cố tình để lại tầm bốn trăm nghìn viên nói là làm kinh phí chung cho người của Huyết Hồ.
Đương nhiên đám đông không tin. Người Huyết Hồ làm việc có khi nào cần kinh phí chứ. Bốn trăm nghìn viên đan dược này chắc chắn là rơi vào tay của Giảo Vỹ.
Thế nhưng hắn là đại đương gia nên dù hắn có lấy đi một nửa thì cũng không ai dám nói gì. Đám đông mỉm cười, tỏ vẻ cảm ơn.
Đại đương gia vui lắm, lập tức cho người mở tiệc. Một lúc sau, một nhóm các cô gái trang điểm đậm được đưa vào cùng với rượu thịt thịnh soạn.
Người của Huyết Hồ nhếch miệng cười, mỗi người ôm một cô gái thưởng thức rượu. Vẻ tham lam, bất mãn trước đó lập tức biến mất, chỉ còn lại dục vọng mà thôi.
Âm Vệ chau mày, có vẻ như không thích hành động này lắm nhưng phía sau là Đế Nữ nên Âm Vệ cũng không thể hiện gì nhiều.
“Này, hai người các người còn không mau tới hầu hạ cậu Âm”, Giảo Vỹ hét lớn.
Hai cô gái lập tức run rẩy bước tới, thận trọng rót rượu cho Âm Vệ. Có vẻ hai cô gái rất sợ nên chẳng may để văng rượu lên người Âm Vệ.
“Hừ”, Âm Vệ lập tức trầm mặt.
“Các người chán sống hay gì?”, Giảo Vỹ tức giận tát cho cô gái một phát.
Bốp! Cô gái lập tức ngã ra đất, mặt sưng vù.
Cô ta ôm mặt, khóc lóc: “Đại...đại nhân tha mạng...”
“Tha mạng sao? Cậu Âm là khách quý của tôi mà cô dám làm thế à? Người đâu, lôi cô ta ra ngoài, thưởng cho các anh em ngoài kia. Xong việc thì đánh phế đi”, Giảo Vỹ lạnh giọng.
“Vâng đại đương gia”.
Và thành viên của Huyết Hồ mừng lắm, lập tức cười hi hi chạy tới kéo cô gái đi.
Cô gái đó tái mặt. Một cô gái có thể phục vụ Âm Vệ thì đương nhiên là khí chất cũng phải khác. Sao cô ta có thể chịu được đám thuộc hạ kia.
Những cô gái bên cạnh cũng run rẩy quỳ phụp xuống. Âm Vệ cảm thấy khó chịu. Đế Nữ có thể biết được kết cục của người này là như thế nào.
Tất cả những người này đều bị người của Huyết Hồ bắt về. Huyết Hồ chắc chắn sẽ không quan tâm tới việc sống chết của bọn họ.
Đế Nữ dù hiểu thì cũng không lên tiếng ngăn lại vì không muốn gặp rắc rối. Đúng lúc này một giọng nói vang lên.
“Cô gái này giữ lại rót rượu cho tôi thì thế nào?”
Dứt lời, đám đông giật mình. Một người đnà ông từ từ bước vào. Người này mặc đồ đen, tóc trắng như tuyết, dung mạo tuấn tú, ánh mắt kiêng nghị.
“Anh là ai?”, đám đông tò mò hỏi.
Chương 4198: Anh là người đầu tiên
Mọi ánh măt đổ dồn về phía Lâm Chính. Chưa ai từng thấy người này.
Duy chỉ có Chó Hoang là nín thở, run rẩy: “Đại đương gia, đây là Lâm Chính – Minh chủ của Thanh Huyền”.
“Cái gì?”
Cả căn phòng bùng nổ. Tất cả đều bừng tỉnh, đẩy cô gái trong người ra và rút kiếm, bao vây Lâm Chính. Đế Nữ và Âm Vệ cũng thấy bất ngờ
“Chúng ta mau rời khỏi đây thôi”, Đễ Nữ khẽ nói.
“Rời khỏi đây? Đi đâu?”
“Lâm minh chủ xuất hiện ở đây thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp”, cô ta nói. Cô ta cảm nhận được sự bất thường.
“Sợ gì chứ? Có đại đương gia ở đây, một minh chủ của Thanh Huyền thì làm được trò trống gì? Huống hồ, vị minh chủ này cũng chỉ là một kẻ nhát chết thôi. Để xem đại đương gia sẽ xử lý anh ta thế nào”.
Âm Vệ mỉm cười, không buồn quan tâm. Đế Nữ chau mày, không nói thêm gì nữa. Sự xuất hiện của Lâm Chính khiến người của Huyết Hồ đều bất ngờ.
Đại đương gia chau mày nhưng không thể hiện biểu cảm gì nhiều, chỉ mỉm cười: “Lâm minh chủ, sao cậu lại tới rồi?”
Huyết Hồ thi thoảng lại đổi chỗ ở để trốn kẻ thù. Chỗ này hai năm trước đại đương gia tìm thấy, mới chuyển đến đây không lâu. NHững người biết địa điểm này thì đều liên quan tới Huyết Hồ. Theo lý mà nói Lâm Chính không thể biết.
“Người của các người đưa tôi tới đây”, Lâm Chính lấy ghế ngồi xuống.
“Tên họ Lâm kia, cậu đi theo tôi, cậu chán sống rồi đúng không?”
Chó Hoang tức giận lao về phía Lâm Chính. Mặc dù Chó Hoang chỉ là nhân vật cắc ké của Huyết Hồ nhưng qua hai lần tiếp xúc với Lâm Chính thì hắn cũng không coi anh ra gì.
Trong mắt hắn, Lâm Chính chỉ là một món đồ chơi. Lâm Chính nhìn hắn bằng ánh mắt dửng dưng.
Chó Hoang giật mình. Giảo Vỹ mỉm cười: “Chó Hoang, không được vô lễ. Lâm minh chủ dù sao cũng là chủ của một liên minh, sao chúng ta có thể sỉ nhục được?”
“Người đâu, mang rượu lên. Tới thì đều là khách mà, Lâm minh chủ đã thích cô gái đó thì để cô ta hầu hạ”.
Giảo Vỹ nói bằng vẻ mặt ý vị. Cô gái kia run rẩy tới rót rượu cho Lâm Chính.
Lâm Chính chẳng bận tâm, chỉ nhìn chăm chăm Chó Hoang. Sắc mặt Chó Hoang không được tự nhiên: “Nhìn gì mà nhìn”
Lâm Chính nhận ly rượu trong tay cô gái, thản nhiên nói: “Giảo Vỹ, người của Huyết Hồ ai cũng không biết điều như thế à?”
“Chúng tôi đều là người có tình cảm không phân lớn nhỏ”, Giảo Vỹ mỉm cười.
“Ồ tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu, đột nhiên chộp lấy Chó Hoang từ khoảng không. Sức mạnh chi thăng bao lấy Chó Hoang, ghì hắn xuống. Chó Hoang không kịp phản ứng đã bị Lâm Chính lôi tới ngay trước mặt.
Đám đông bàng hoàng. Lâm Chính nhấc chân đạp vào đầu gối của Chó Hoang. Chó Hoang lập tức bị gãy chân, ngã ra đất.
“Á”, hắn gào thét.
Đám đông tái mặt. Nụ cười trên khuôn mặt Giảo Vỹ tắt ngấm, hắn lập tức đứng dậy, trố mắt nhìn Lâm Chính.
“Cậu...cậu...”
Chó Hoang run rẩy, nói không nên lời. Một giây sau, Lâm Chính đã đạp chân lên đầu hắn.
“Ở trong vực Diệt Vong không có ai dám bất kính với tôi, anh là người đầu tiên”.
Chương 4199: Thái độ của tôi chỉ có một.
Giọng nói lạnh lẽo đi vào tai Chó Hoang khiến hắn như kẻ mất hồn.
Hắn có thể nghe ra được sát ý trong giọng nói của anh. Hắn không hiểu tại sao một kẻ trước đó tỏ ra sợ hãi mà giờ dám ra tay như thế này.
Hơn nữa còn trước mặt đại đương gia, nhị đương gia cùng các cao thủ khác của Huyết Hồ. Kẻ này điên rồi sao?
Hắn nén đau bặm môi: “Tên họ Lâm kia, cậu...chán sống rồi đúng không? Dám ra tay với tôi. Cậu có tin là đại đương gia của chúng tôi sẽ phanh thây cậu ra không?”
Rầm! Lâm Chính tung chân đạp vào bụng hắn.
Phụt! Chó Hoang nôn ra máu tươi .Khuôn mặt méo mó ,vặn vẹo
Hắn trừng mắt, bàng hoàng nhìn người đứng trước mặt.
Tên họ Lâm này định làm gì vậy? Lẽ nào hắn định giết mình thật sao? Khi Chó Hoang còn đang suy nghĩ thì Lâm Chính đã đạp chân vào đầu hắn.
“Có phải anh cảm thấy tôi sẽ không giết anh và cũng không dám giết anh không?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Cậu đừng...đừng làm loạn”.
Chó Hoang yếu ớt hét lên: “Đại đương gia, cứu tôi với...mau cứu tôi với...”
Đại đương gia cũng lấy lại bình tĩnh. Hắn trầm mặt, hét lên: “Lâm minh chủ, ý của cậu là gì? Trước mặt tôi cậu giết người của tôi? Sao thế, cậu muốn đối đầu với Huyết Hồ chúng tôi sao? Cậu suy nghĩ kỹ chưa?”
Lâm Chính không hề nói gì, chỉ uống rượu và phát lực vào bàn chân.
“Đại đương gia...cứu tôi với...”, Chó Hoang gào lên.
Đám đông xung quanh không dám thở mạnh. Không đợi Chó Hoang gào tiếp thì..Bùm...Lâm Chính đạp mạnh chân xuống. Đầu Chó Hoang nát bét. Hắn chết ngay tại chỗ.
Đám đông hóa đá khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Đại đương gia cũng vậy. Hắn bắt đầu hoang mang. Tại sao trước đó Lâm minh chủ vô cùng yếu ớt trước Huyết Hồ giờ lại như thế này?
Rốt cuộc anh muốn thế nào? Thái độ của anh với Huyết Hồ là gì? Đám đông không hiểu gì.
“Giảo Vỹ, thái độ của tôi với Huyết hồ thế nào vẫn luôn thế. Tôi chỉ có một thái độ là phải giết. Các người nghĩ tôi còn thái độ nào khác chăng?”
Lâm Chính từ từ đứng dây. Giảo Vỹ chấn động. Bỗng nhiên hắn ý thức được điều gì đó bèn gầm lên: “Giết! Giết chết Lâm Chính cho tôi”.
Các cao thủ lao lên không chút do dự. Nhưng đúng lúc này...vụt vụt
Vô số bóng hình lao vào trong. Tất cả các cao thủ định lao về phía Lâm Chính đều bị chặn lại.
Đó là Vu Hồng, Hoa Thiên Hải...Sự xuất hiện của các cao thủ siêu cấp này đối với Huyết Hồ mà nói đúng là kinh thiên động địa.
“Á!”
Những người còn lại quay đầu bỏ chạy. Đại đương gia cũng không do dự, quay đầu chạy theo.
Lâm Chính không hề đuổi theo mà chỉ ung dung bước.
“Sao lại thế này chứ?”.
Lần này thì Âm Vệ bàng hoàng thật sự. Đế Nữ vội nói: “Đi thôi, chúng ta mau đi thôi”.
“Trước đó bảo đi thì không đi cơ, giờ thì sợ không kịp nữa rồi”, Đế Nữ nói.
Âm Vệ đơ người, vội chạy ra ngoài sơn động.
Nhưng đúng lúc này Âm Vệ phải khựng lại. Vì phía bên ngoài người của liên minh Thanh Huyền đứng chật ních.
Chương 4200: Buông tay chịu trói
“Muốn đuổi theo tôi ư? Hừ, không có cửa đâu”.
Đại đương gia chui vào một đường hầm bí mật, liên tục chạy ra ngoài.
Mặc dù Huyết Hồ vào hang núi này không lâu nhưng hắn đã xây dựng rất nhiều đường hầm bí mật trong hang núi này dùng để chạy trốn.
Đây là con đường sinh tồn của Huyết Hồ.
Thỏ khôn còn có ba lỗ để chạy, Huyết Hồ hắn có thể không chuẩn bị đường lui được sao?
Trong mười mấy đường hầm bí mật này có rất nhiều đường cụt, đi vào chưa chắc có thể ra được, trong đó chỉ có ba hướng khác nhau dẫn ra ngoài núi.
Đại đương gia tin chắc đối phương sẽ không đuổi kịp mình dễ dàng như thế.
“Hãy đợi đấy liên minh Thanh Huyền! Họ Lâm kia, đợi ông đây thoát khỏi đây, chắc chắn sẽ trả thù các cậu, khiến các cậu không được yên ổn”.
Đại đương gia nghiến răng nói, cũng tăng nhanh bước chân.
“Anh đi đâu đấy?”
Lúc này một bóng người bỗng xuất hiện phía sau Đại đương gia.
Đại đương gia giật mình, quay phắt người lại.
Chỉ thấy Lâm Chính lạnh nhạt nhìn hắn.
“Không thể nào! Sao… sao cậu có thể đuổi kịp?”
Đại đương gia kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất, mặt viết đầy chữ không thể tin được.
“Anh chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn buông tay chịu trói đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Buông tay chịu trói? Hừ! Cậu nằm mơ đi! Tôi biết chắc chắn là cậu bảo từng người vào từng đường hầm bí mật tìm tôi nhỉ? Ha ha ha, Lâm minh chủ, cậu thật nỡ bỏ lại mạng của thuộc hạ cậu à? Cậu không biết các đường hầm bí mật khác đều chứa đầy cơ quan bí ẩn, họ vào đó là đi vào chỗ chết sao?”
Đại đương gia cười nhạo.
“Bọn tôi chỉ đi vào một đường hầm bí mật này thôi”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Không thể nào, lúc tôi vào không ai nhìn thấy cả”.
Đại đương gia hừ một tiếng.
Ngay sau đó.
Soạt…
Rất nhiều tiếng bước chân vang lên sau lưng Lâm Chính.
Là mấy người Vu Hồng đuổi theo đến.
Đại đương gia trố mắt.
Người của liên minh Thanh Huyền… đều đuổi đến đây thật rồi?
Hắn không dám do dự, quay đầu bỏ chạy.
Hắn như phát điên, không dám quay đầu lại nhìn, chỉ liều mạng chạy về phía trước.
Không lâu sau, cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cửa đá ở cuối đường hầm.
Ầm!
Đại đương gia cách không trung dùng sức đẩy cánh cửa đá đó ra, chui đầu ra ngoài.
Đến khi cả người đã ra khỏi cửa đá, hắn nhanh chóng đóng cửa lại, đồng thời kéo cơ quan được giấu trong dây leo bên cạnh cửa.
Rầm rầm…
Trong cánh cửa vang lên tiếng trầm đục như thể cơ quan nào đó được khởi động.
“Đủ cho các người chết hết rồi”.
Đại đương gia nhếch môi cười, xoay người chạy trốn.
Nơi này là sau lưng núi, rất ít người qua lại, tựa vào vách đá.
Đại đương gia vội vàng chạy đến con đường nhỏ bên vách đá.
Bên cạnh vách đá có một con đường mà hắn đã tốn hết nửa năm để đào, con đường nhỏ cực kỳ dốc, chỉ có thể chứa được một bàn chân.
Đồng thời bên này cũng được bày bố pháp trận trọng lực, khí kình không đủ để kéo cơ thể của một người bay lên, ngoài việc đi bộ xuống núi, một khi rơi xuống đáy vực, bất kỳ ai cũng sẽ bị nghiền nát.
“Hừ, đuổi theo tôi? Cậu nằm mơ đi”.
Đại đương gia lộ ra vẻ khinh thường, tăng nhanh bước chân.
Nhưng đi một hồi, bước chân hắn chậm lại.
Chỉ thấy có rất nhiều bóng người xuất hiện bên vách núi.
Người dẫn đầu là chưởng môn Tường Vân Phái.
Họ biến thành một bức tường người chặn lối vào của con đường dốc vách đá, từng người cầm đao kiếm lạnh nhạt nhìn Đại đương gia đang chạy đến.
“Không thể nào…”
Đại đương gia trợn to mắt, miệng lẩm bẩm, ngây người.
“Đại đương gia, buông tay chịu trói đi, như thế tôi có thể tha không giết anh”.
Chưởng môn Tường Vân Phái giơ kiếm lên nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
“Đẹp quá, đẹp thật!”.
Nhị đương gia như dán cả tròng mắt vào đan dược, vừa chảy nước miếng vừa cảm khái.
Một lúc lâu sau, ông ta hoàn hồn lại, hắng giọng lên tiếng: “Các anh em!”.
“Có!”.
“Chuyển số đan dược này vào phòng tôi! Ừm… Tôi muốn kiểm kê giám định số đan dược này!”, nhị đương gia nghiêm túc nói: “Tôi phải kiểm tra xem số đan dược này có bị liên minh Thanh Huyền giở trò hay không, nếu không có gì thì sẽ phân phát cho mọi người”.
Nghe vậy, vẻ mặt bọn họ rất kỳ quái.
Nhị đương gia có ý gì, ai cũng biết rõ, nói là kiểm tra nhưng thật ra chỉ muốn cắt bớt đan dược tốt, bỏ túi riêng mà thôi.
Nhưng ông ta là nhị đương gia, đương nhiên bọn họ không dám phản đối.
Chỉ có tên mỏ nhọn kia vội vàng tiến tới, cười trừ: “Nhị đương gia, chuyện đó… không phải trước kia đại đương gia đã dặn đợi chuyện thành công thì sẽ mở đại hội chia đan sao? Nếu ông làm vậy, để đại đương gia biết được e là… không dễ ăn nói”.
Nghe vậy, sắc mặt của nhị đương gia lập tức trở nên vô cùng thâm trầm.
“Đại hội chia đan? Đại đương gia nói lúc nào? Sao tôi chưa nghe qua?”.
“Lúc đó nhị đương gia đang bận nên chắc không biết, nhưng đúng là đại đương gia đã nói như vậy, nếu không tin, ông có thể hỏi các anh em xung quanh xem”.
Tên mỏ nhọn mau chóng giải thích.
Nhị đương gia im lặng một lúc lâu, vẻ mặt rất khó coi, buồn bực phất tay, nói: “Thôi được, các cậu đưa số đan dược này đến sảnh nghĩa khí đi, đợi đại đương gia về rồi sẽ mở đại hội chia đan”.
Nói xong, ông ta đầy tức giận rời đi.
Tên mỏ nhọn nhìn chằm chằm bóng lưng ông ta, âm thầm lộ ra nụ cười lạnh nhạt.
“Bảo bối do ông đây vất vả kiếm về sao có thể để ông hớt tay trên được? Nếu chuyển hết đan tốt cho ông thì sẽ chỉ còn lại đan dược bình thường, làm sao tôi lãnh thưởng với đại đương gia được?”.
Chẳng lâu sau, đan dược được chuyển vào bãi đất trống ở giữa hang núi.
Nơi này được gọi là sảnh nghĩa khí, là nơi họp bàn việc lớn của các thành viên Huyết Hồ.
Đại đương gia Huyết Hồ là Giảo Vỹ nhận được tin thì vội vã chạy từ ngoài vào.
Nhìn những chiếc rương to lớn đặt trong sảnh nghĩa khí, hai mắt sáng bừng.
“Chó Hoang, làm tốt lắm, trọng thưởng!”.
Đại đương gia đi thẳng đến chỗ ngồi phía trên cùng, trên mặt nở nụ cười nhạt.
Đó là một người đàn ông vô cùng gầy gò, xương gò má nhô cao, hai mắt toát ra sự hung ác, vẻ ngoài yếu ớt không chịu nổi gió.
Không ai dám tin hắn lại có thực lực của kẻ ám sát đứng đầu vực Diệt Vong.
“Cảm ơn đại đương gia!”.
Tên mỏ nhọn biệt danh Chó Hoang lập tức chắp tay đáp.
“Gọi tất cả mọi người đến đây, lập tức mở đại hội chia đan!”.
“Vâng!”.
Chẳng lâu sau, thành viên cốt cán của Huyết Hồ đã hội tụ ở sảnh nghĩa khí, bắt đầu phân phát đan dược lấy được.
Không phải Huyết Hồ coi trọng nghĩa khí, mà là hắn chỉ có thể thông qua cách này để lấy lòng người, nếu không sẽ khó mà ngồi yên ổn.
“Ái chà, chúc mừng anh Giảo Vỹ! Không ngờ anh lại kiếm được bạc triệu dễ dàng như vậy, ha ha ha”.
Một nhóm người tiến vào sảnh nghĩa khí, người đàn ông đi đầu chắp tay cười nói.
“Ồ? Là cậu Âm của Hắc Thủy Đàm sao? Ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy?”.
Giảo Vỹ nheo mắt nhìn người đến, không có gì bất ngờ.
Hắc Thủy Đàm là gia tộc nổi tiếng xa gần ở gần đây. Trước mặt người ngoài, Hắc Thủy Đàm tỏ ra cực kỳ quy củ, nhưng người của Huyết Hồ đều biết đám người Hắc Thủy Đàm ai ai cũng hèn hạ vô liêm sỉ, chỉ biết vụ lợi. Vì diệt trừ kẻ địch, Hắc Thủy Đàm thậm chí còn dám hợp tác với Huyết Hồ. Vậy nên nghiêm ngặt mà nói, Hắc Thủy Đàm cũng xem như khách thường xuyên của Huyết Hồ.
“Chuyện Huyết Hồ tống tiền liên minh Thanh Huyền đã lan truyền khắp vực Diệt Vong. Tôi tính ngày giao hàng có lẽ là vào hôm nay nên cố ý từ Hắc Thủy Đàm tới đây, muốn xem triệu viên đan dược này rốt cuộc có dáng vẻ gì, giờ xem ra quả nhiên hoành tráng thật”.
Cậu Âm cười híp mắt nói.
“Ha ha, đúng vậy!”.
Giảo Vỹ mỉm cười, ánh mắt nghiêm nghị.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đại đương gia, liên minh Thanh Huyền giàu có như vậy, lẽ nào các người chỉ làm một lần?”, cậu Âm đột nhiên tiến đến gần thêm, hạ giọng cười nói.
Sao Giảo Vỹ có thể không biết mục đích của hắn, nhưng lại không từ chối, cười đáp: “Cậu Âm có hứng thú sao?’.
“Một con dê béo như vậy ai mà không có hứng thú? Chỉ sợ đại đương gia không chịu chia chút lợi ích cho chúng tôi mà thôi”.
“Ha ha ha, cậu nói gì vậy? Chúng ta là bạn bè, có phần của tôi mà thiếu phần của cậu được sao? Chuyện này tôi làm chủ! Lần hành động sau, chúng ta đòi liên minh Thanh Huyền mười triệu viên đan dược, Hắc Thủy Đàm của cậu… được chia ba phần!”.
Giảo Vỹ vỗ ngực cười lớn.
Những người khác ngẩn ra, nhìn Giảo Vỹ đầy ngạc nhiên, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Đại đương gia hào phóng như vậy từ lúc nào?
“Đại đương gia quả nhiên khí phách!”.
Cậu Âm giơ ngón cái, cười nói: “Nếu đã như vậy, Hắc Thủy Đàm chúng tôi không đưa ra chút thành ý thì chẳng phải lại lấy không lợi ích của đại đương gia hay sao?”.
“Ồ? Cậu Âm có thứ gì tốt sao?”.
Giảo Vỹ sáng mắt lên, lập tức hỏi.
“Không phải đại đương gia luôn muốn có Thiên Tuyển Diệp Hoa sao? Hắc Thủy Đàm chúng tôi… gần đây đã có tin tức liên quan đến Thiên Tuyển Diệp Hoa rồi”.
Cậu Âm mỉm cười nói.
“Thật sao?”.
Giảo Vỹ hồi hộp.
“Sao có thể giả được? Nếu không, tôi đến đây làm gì?”.
Cậu Âm cười.
Lúc này Giảo Vỹ mới hiểu ra, cậu Âm đến đây là để giao dịch.
Nhưng giao dịch này hắn rất vui lòng làm.
Dù sao Thiên Tuyển Diệp Hoa không phải số đan dược này là có thể so sánh.
“Cậu Âm là khách quý của Huyết Hồ, chuyện tốt như vậy sao có thể không chia sẻ được chứ? Nào nào, người đâu, chuẩn bị ghế mời cậu Âm ngồi!”.
Giảo Vỹ vội nói.
Chẳng lâu sau, bên cạnh chỗ hắn ngồi lại được xếp thêm một ghế.
Âm Vệ Tâm đi thẳng tới, nghênh ngang ngồi xuống.
Giảo Vỹ lập tức sai người đưa rượu lên, ánh mắt dừng nơi cô gái che mặt đi theo đằng sau Âm Vệ Tâm.
Cô gái đeo mạng che mặt màu đen, mặc áo lụa màu đen, lộ ra vòng eo thon duyên dáng. Đôi mắt phía trên mạng che mặt vừa lạnh vừa quyến rũ, khiến người khác mất hồn.
“Cậu Âm, vị này là?”.
Giảo Vỹ lộ ra ánh mắt thèm khát, quan sát người phụ nữ đó một phen, cười hỏi.
“Đây là Đế Nữ đại nhân, là một vị tán tu, người bạn tôi mới quen, muốn theo tôi đến mở mang tầm mắt”.
Âm Vệ Tâm đến gần hơn, nói: “Chuyện liên quan đến Thiên Tuyển Diệp Hoa là Đế Nữ đại nhân tiết lộ cho tôi”.
“Thế sao?”.
Giảo Vỹ cực kỳ kinh ngạc, nhìn về phía người phụ nữ kia.
Ánh mắt người phụ nữ cũng hướng về hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Giảo Vỹ lại có cảm giác thất thần.
Không hay!
Đây là… mị thuật?
Chương 4197: Anh là ai
Giảo Vỹ giật mình.
“Bái kiến đại đương gia”, lúc này cô gái tù từ lên tiếng. Giọng nói vô cùng điềm đạm nhưng đi vào tai thì nghe vô cùng khác thường.
“Đế nữ đại nhân khách sáo rồi”, Giảo Vỹ mỉm cười
Cô gái này...không hề đơn giản. Âm Vệ lầm bầm vài câu, Giảo Vỹ bắt đầu buổi địa hội phân đan. Cái gọi là phân đan thực chất là chia của.
Theo như thông lệ, Giảo Vỹ sẽ chọn hai thùng và cử người mang tới các căn cứ điểm. Sau đó hắn chọn ra những đan dược tốt chia cho mọi người.
Người của Huyết Hồ không nhiều nên mỗi người nhận được cũng rất nhiều đan dược. Thế nhưng Giảo Vỹ sẽ không chia hết. Hắn cố tình để lại tầm bốn trăm nghìn viên nói là làm kinh phí chung cho người của Huyết Hồ.
Đương nhiên đám đông không tin. Người Huyết Hồ làm việc có khi nào cần kinh phí chứ. Bốn trăm nghìn viên đan dược này chắc chắn là rơi vào tay của Giảo Vỹ.
Thế nhưng hắn là đại đương gia nên dù hắn có lấy đi một nửa thì cũng không ai dám nói gì. Đám đông mỉm cười, tỏ vẻ cảm ơn.
Đại đương gia vui lắm, lập tức cho người mở tiệc. Một lúc sau, một nhóm các cô gái trang điểm đậm được đưa vào cùng với rượu thịt thịnh soạn.
Người của Huyết Hồ nhếch miệng cười, mỗi người ôm một cô gái thưởng thức rượu. Vẻ tham lam, bất mãn trước đó lập tức biến mất, chỉ còn lại dục vọng mà thôi.
Âm Vệ chau mày, có vẻ như không thích hành động này lắm nhưng phía sau là Đế Nữ nên Âm Vệ cũng không thể hiện gì nhiều.
“Này, hai người các người còn không mau tới hầu hạ cậu Âm”, Giảo Vỹ hét lớn.
Hai cô gái lập tức run rẩy bước tới, thận trọng rót rượu cho Âm Vệ. Có vẻ hai cô gái rất sợ nên chẳng may để văng rượu lên người Âm Vệ.
“Hừ”, Âm Vệ lập tức trầm mặt.
“Các người chán sống hay gì?”, Giảo Vỹ tức giận tát cho cô gái một phát.
Bốp! Cô gái lập tức ngã ra đất, mặt sưng vù.
Cô ta ôm mặt, khóc lóc: “Đại...đại nhân tha mạng...”
“Tha mạng sao? Cậu Âm là khách quý của tôi mà cô dám làm thế à? Người đâu, lôi cô ta ra ngoài, thưởng cho các anh em ngoài kia. Xong việc thì đánh phế đi”, Giảo Vỹ lạnh giọng.
“Vâng đại đương gia”.
Và thành viên của Huyết Hồ mừng lắm, lập tức cười hi hi chạy tới kéo cô gái đi.
Cô gái đó tái mặt. Một cô gái có thể phục vụ Âm Vệ thì đương nhiên là khí chất cũng phải khác. Sao cô ta có thể chịu được đám thuộc hạ kia.
Những cô gái bên cạnh cũng run rẩy quỳ phụp xuống. Âm Vệ cảm thấy khó chịu. Đế Nữ có thể biết được kết cục của người này là như thế nào.
Tất cả những người này đều bị người của Huyết Hồ bắt về. Huyết Hồ chắc chắn sẽ không quan tâm tới việc sống chết của bọn họ.
Đế Nữ dù hiểu thì cũng không lên tiếng ngăn lại vì không muốn gặp rắc rối. Đúng lúc này một giọng nói vang lên.
“Cô gái này giữ lại rót rượu cho tôi thì thế nào?”
Dứt lời, đám đông giật mình. Một người đnà ông từ từ bước vào. Người này mặc đồ đen, tóc trắng như tuyết, dung mạo tuấn tú, ánh mắt kiêng nghị.
“Anh là ai?”, đám đông tò mò hỏi.
Chương 4198: Anh là người đầu tiên
Mọi ánh măt đổ dồn về phía Lâm Chính. Chưa ai từng thấy người này.
Duy chỉ có Chó Hoang là nín thở, run rẩy: “Đại đương gia, đây là Lâm Chính – Minh chủ của Thanh Huyền”.
“Cái gì?”
Cả căn phòng bùng nổ. Tất cả đều bừng tỉnh, đẩy cô gái trong người ra và rút kiếm, bao vây Lâm Chính. Đế Nữ và Âm Vệ cũng thấy bất ngờ
“Chúng ta mau rời khỏi đây thôi”, Đễ Nữ khẽ nói.
“Rời khỏi đây? Đi đâu?”
“Lâm minh chủ xuất hiện ở đây thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp”, cô ta nói. Cô ta cảm nhận được sự bất thường.
“Sợ gì chứ? Có đại đương gia ở đây, một minh chủ của Thanh Huyền thì làm được trò trống gì? Huống hồ, vị minh chủ này cũng chỉ là một kẻ nhát chết thôi. Để xem đại đương gia sẽ xử lý anh ta thế nào”.
Âm Vệ mỉm cười, không buồn quan tâm. Đế Nữ chau mày, không nói thêm gì nữa. Sự xuất hiện của Lâm Chính khiến người của Huyết Hồ đều bất ngờ.
Đại đương gia chau mày nhưng không thể hiện biểu cảm gì nhiều, chỉ mỉm cười: “Lâm minh chủ, sao cậu lại tới rồi?”
Huyết Hồ thi thoảng lại đổi chỗ ở để trốn kẻ thù. Chỗ này hai năm trước đại đương gia tìm thấy, mới chuyển đến đây không lâu. NHững người biết địa điểm này thì đều liên quan tới Huyết Hồ. Theo lý mà nói Lâm Chính không thể biết.
“Người của các người đưa tôi tới đây”, Lâm Chính lấy ghế ngồi xuống.
“Tên họ Lâm kia, cậu đi theo tôi, cậu chán sống rồi đúng không?”
Chó Hoang tức giận lao về phía Lâm Chính. Mặc dù Chó Hoang chỉ là nhân vật cắc ké của Huyết Hồ nhưng qua hai lần tiếp xúc với Lâm Chính thì hắn cũng không coi anh ra gì.
Trong mắt hắn, Lâm Chính chỉ là một món đồ chơi. Lâm Chính nhìn hắn bằng ánh mắt dửng dưng.
Chó Hoang giật mình. Giảo Vỹ mỉm cười: “Chó Hoang, không được vô lễ. Lâm minh chủ dù sao cũng là chủ của một liên minh, sao chúng ta có thể sỉ nhục được?”
“Người đâu, mang rượu lên. Tới thì đều là khách mà, Lâm minh chủ đã thích cô gái đó thì để cô ta hầu hạ”.
Giảo Vỹ nói bằng vẻ mặt ý vị. Cô gái kia run rẩy tới rót rượu cho Lâm Chính.
Lâm Chính chẳng bận tâm, chỉ nhìn chăm chăm Chó Hoang. Sắc mặt Chó Hoang không được tự nhiên: “Nhìn gì mà nhìn”
Lâm Chính nhận ly rượu trong tay cô gái, thản nhiên nói: “Giảo Vỹ, người của Huyết Hồ ai cũng không biết điều như thế à?”
“Chúng tôi đều là người có tình cảm không phân lớn nhỏ”, Giảo Vỹ mỉm cười.
“Ồ tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu, đột nhiên chộp lấy Chó Hoang từ khoảng không. Sức mạnh chi thăng bao lấy Chó Hoang, ghì hắn xuống. Chó Hoang không kịp phản ứng đã bị Lâm Chính lôi tới ngay trước mặt.
Đám đông bàng hoàng. Lâm Chính nhấc chân đạp vào đầu gối của Chó Hoang. Chó Hoang lập tức bị gãy chân, ngã ra đất.
“Á”, hắn gào thét.
Đám đông tái mặt. Nụ cười trên khuôn mặt Giảo Vỹ tắt ngấm, hắn lập tức đứng dậy, trố mắt nhìn Lâm Chính.
“Cậu...cậu...”
Chó Hoang run rẩy, nói không nên lời. Một giây sau, Lâm Chính đã đạp chân lên đầu hắn.
“Ở trong vực Diệt Vong không có ai dám bất kính với tôi, anh là người đầu tiên”.
Chương 4199: Thái độ của tôi chỉ có một.
Giọng nói lạnh lẽo đi vào tai Chó Hoang khiến hắn như kẻ mất hồn.
Hắn có thể nghe ra được sát ý trong giọng nói của anh. Hắn không hiểu tại sao một kẻ trước đó tỏ ra sợ hãi mà giờ dám ra tay như thế này.
Hơn nữa còn trước mặt đại đương gia, nhị đương gia cùng các cao thủ khác của Huyết Hồ. Kẻ này điên rồi sao?
Hắn nén đau bặm môi: “Tên họ Lâm kia, cậu...chán sống rồi đúng không? Dám ra tay với tôi. Cậu có tin là đại đương gia của chúng tôi sẽ phanh thây cậu ra không?”
Rầm! Lâm Chính tung chân đạp vào bụng hắn.
Phụt! Chó Hoang nôn ra máu tươi .Khuôn mặt méo mó ,vặn vẹo
Hắn trừng mắt, bàng hoàng nhìn người đứng trước mặt.
Tên họ Lâm này định làm gì vậy? Lẽ nào hắn định giết mình thật sao? Khi Chó Hoang còn đang suy nghĩ thì Lâm Chính đã đạp chân vào đầu hắn.
“Có phải anh cảm thấy tôi sẽ không giết anh và cũng không dám giết anh không?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Cậu đừng...đừng làm loạn”.
Chó Hoang yếu ớt hét lên: “Đại đương gia, cứu tôi với...mau cứu tôi với...”
Đại đương gia cũng lấy lại bình tĩnh. Hắn trầm mặt, hét lên: “Lâm minh chủ, ý của cậu là gì? Trước mặt tôi cậu giết người của tôi? Sao thế, cậu muốn đối đầu với Huyết Hồ chúng tôi sao? Cậu suy nghĩ kỹ chưa?”
Lâm Chính không hề nói gì, chỉ uống rượu và phát lực vào bàn chân.
“Đại đương gia...cứu tôi với...”, Chó Hoang gào lên.
Đám đông xung quanh không dám thở mạnh. Không đợi Chó Hoang gào tiếp thì..Bùm...Lâm Chính đạp mạnh chân xuống. Đầu Chó Hoang nát bét. Hắn chết ngay tại chỗ.
Đám đông hóa đá khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Đại đương gia cũng vậy. Hắn bắt đầu hoang mang. Tại sao trước đó Lâm minh chủ vô cùng yếu ớt trước Huyết Hồ giờ lại như thế này?
Rốt cuộc anh muốn thế nào? Thái độ của anh với Huyết Hồ là gì? Đám đông không hiểu gì.
“Giảo Vỹ, thái độ của tôi với Huyết hồ thế nào vẫn luôn thế. Tôi chỉ có một thái độ là phải giết. Các người nghĩ tôi còn thái độ nào khác chăng?”
Lâm Chính từ từ đứng dây. Giảo Vỹ chấn động. Bỗng nhiên hắn ý thức được điều gì đó bèn gầm lên: “Giết! Giết chết Lâm Chính cho tôi”.
Các cao thủ lao lên không chút do dự. Nhưng đúng lúc này...vụt vụt
Vô số bóng hình lao vào trong. Tất cả các cao thủ định lao về phía Lâm Chính đều bị chặn lại.
Đó là Vu Hồng, Hoa Thiên Hải...Sự xuất hiện của các cao thủ siêu cấp này đối với Huyết Hồ mà nói đúng là kinh thiên động địa.
“Á!”
Những người còn lại quay đầu bỏ chạy. Đại đương gia cũng không do dự, quay đầu chạy theo.
Lâm Chính không hề đuổi theo mà chỉ ung dung bước.
“Sao lại thế này chứ?”.
Lần này thì Âm Vệ bàng hoàng thật sự. Đế Nữ vội nói: “Đi thôi, chúng ta mau đi thôi”.
“Trước đó bảo đi thì không đi cơ, giờ thì sợ không kịp nữa rồi”, Đế Nữ nói.
Âm Vệ đơ người, vội chạy ra ngoài sơn động.
Nhưng đúng lúc này Âm Vệ phải khựng lại. Vì phía bên ngoài người của liên minh Thanh Huyền đứng chật ních.
Chương 4200: Buông tay chịu trói
“Muốn đuổi theo tôi ư? Hừ, không có cửa đâu”.
Đại đương gia chui vào một đường hầm bí mật, liên tục chạy ra ngoài.
Mặc dù Huyết Hồ vào hang núi này không lâu nhưng hắn đã xây dựng rất nhiều đường hầm bí mật trong hang núi này dùng để chạy trốn.
Đây là con đường sinh tồn của Huyết Hồ.
Thỏ khôn còn có ba lỗ để chạy, Huyết Hồ hắn có thể không chuẩn bị đường lui được sao?
Trong mười mấy đường hầm bí mật này có rất nhiều đường cụt, đi vào chưa chắc có thể ra được, trong đó chỉ có ba hướng khác nhau dẫn ra ngoài núi.
Đại đương gia tin chắc đối phương sẽ không đuổi kịp mình dễ dàng như thế.
“Hãy đợi đấy liên minh Thanh Huyền! Họ Lâm kia, đợi ông đây thoát khỏi đây, chắc chắn sẽ trả thù các cậu, khiến các cậu không được yên ổn”.
Đại đương gia nghiến răng nói, cũng tăng nhanh bước chân.
“Anh đi đâu đấy?”
Lúc này một bóng người bỗng xuất hiện phía sau Đại đương gia.
Đại đương gia giật mình, quay phắt người lại.
Chỉ thấy Lâm Chính lạnh nhạt nhìn hắn.
“Không thể nào! Sao… sao cậu có thể đuổi kịp?”
Đại đương gia kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất, mặt viết đầy chữ không thể tin được.
“Anh chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn buông tay chịu trói đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Buông tay chịu trói? Hừ! Cậu nằm mơ đi! Tôi biết chắc chắn là cậu bảo từng người vào từng đường hầm bí mật tìm tôi nhỉ? Ha ha ha, Lâm minh chủ, cậu thật nỡ bỏ lại mạng của thuộc hạ cậu à? Cậu không biết các đường hầm bí mật khác đều chứa đầy cơ quan bí ẩn, họ vào đó là đi vào chỗ chết sao?”
Đại đương gia cười nhạo.
“Bọn tôi chỉ đi vào một đường hầm bí mật này thôi”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Không thể nào, lúc tôi vào không ai nhìn thấy cả”.
Đại đương gia hừ một tiếng.
Ngay sau đó.
Soạt…
Rất nhiều tiếng bước chân vang lên sau lưng Lâm Chính.
Là mấy người Vu Hồng đuổi theo đến.
Đại đương gia trố mắt.
Người của liên minh Thanh Huyền… đều đuổi đến đây thật rồi?
Hắn không dám do dự, quay đầu bỏ chạy.
Hắn như phát điên, không dám quay đầu lại nhìn, chỉ liều mạng chạy về phía trước.
Không lâu sau, cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cửa đá ở cuối đường hầm.
Ầm!
Đại đương gia cách không trung dùng sức đẩy cánh cửa đá đó ra, chui đầu ra ngoài.
Đến khi cả người đã ra khỏi cửa đá, hắn nhanh chóng đóng cửa lại, đồng thời kéo cơ quan được giấu trong dây leo bên cạnh cửa.
Rầm rầm…
Trong cánh cửa vang lên tiếng trầm đục như thể cơ quan nào đó được khởi động.
“Đủ cho các người chết hết rồi”.
Đại đương gia nhếch môi cười, xoay người chạy trốn.
Nơi này là sau lưng núi, rất ít người qua lại, tựa vào vách đá.
Đại đương gia vội vàng chạy đến con đường nhỏ bên vách đá.
Bên cạnh vách đá có một con đường mà hắn đã tốn hết nửa năm để đào, con đường nhỏ cực kỳ dốc, chỉ có thể chứa được một bàn chân.
Đồng thời bên này cũng được bày bố pháp trận trọng lực, khí kình không đủ để kéo cơ thể của một người bay lên, ngoài việc đi bộ xuống núi, một khi rơi xuống đáy vực, bất kỳ ai cũng sẽ bị nghiền nát.
“Hừ, đuổi theo tôi? Cậu nằm mơ đi”.
Đại đương gia lộ ra vẻ khinh thường, tăng nhanh bước chân.
Nhưng đi một hồi, bước chân hắn chậm lại.
Chỉ thấy có rất nhiều bóng người xuất hiện bên vách núi.
Người dẫn đầu là chưởng môn Tường Vân Phái.
Họ biến thành một bức tường người chặn lối vào của con đường dốc vách đá, từng người cầm đao kiếm lạnh nhạt nhìn Đại đương gia đang chạy đến.
“Không thể nào…”
Đại đương gia trợn to mắt, miệng lẩm bẩm, ngây người.
“Đại đương gia, buông tay chịu trói đi, như thế tôi có thể tha không giết anh”.
Chưởng môn Tường Vân Phái giơ kiếm lên nói, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.