-
Chương 4276-4280
Chương 4276: Cô còn chọc giận tôi
“Sắp chết rồi hả?”
Lâm Chính biến sắc, tóm chặt lấy người đó gào: “Rốt cuộc chuyện là sao? Hàn Mai ở đâu? Nói cho tôi biết! Mau lên!”
“Gia chủ… cô ấy đang ở trong nhà xác băng…”
Người đàn muốn khóc nhưng không ra nước mắt nói.
“Nhà xác băng?”
Lâm Chính quay đầu lại nhìn Chi Lan.
Sắc mặt Chi Lan rất khó coi, thấp giọng nói: “Anh muốn làm gì?”
“Người của tôi đang ở đâu?”
Lâm Chính nói.
“Sao nào? Chẳng lẽ là chúng tôi bắt người của anh? Nếu thế, tôi phải thông báo với Băng chủ, mấy người này đều là nô lệ của khu Thiên Tiên chúng tôi, muốn thả họ ra thì phải được Băng chủ cho phép”.
Chi Lan nói.
“Cô dẫn tôi đi thả người của tôi ra trước, tôi nói cho cô biết, nếu người của tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ không bỏ qua cho các cô”.
Sắc mặt Lâm Chính dữ tợn nói.
“Khốn nạn! Anh còn muốn đối đầu với Tiên Tộc chúng tôi hả?”
Chi Lan nổi giận, lập tức hét lên.
“Cô tưởng tôi không dám sao?”
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, cả người toát ra sát khí ngút trời, bao phủ lấy Chi Lan.
Chi Lan run lên, cảm thấy mình như rơi vào trong hầm băng Cửu U, dù cô ta có khả năng chịu lạnh đến mức nào, lúc này cũng run rẩy.
Cô ta nuốt nước bọt, im lặng một lúc nghiêng đầu nói: “Dẫn anh ta đến nhà xác băng tìm người, tôi đi báo cho Băng chủ”.
“Vâng”.
Thành viên khu Thiên Tiên cầm roi bên cạnh gật đầu, lập tức đi trước dẫn đường.
Nhà xác băng là nơi cuối cùng của những nô lệ bị Tiên Tộc bắt giữ và không thể làm việc được nữa.
Nơi này đều là thi thể đã bị đông lạnh đến chết hoặc mệt đến chết, dĩ nhiên vẫn có vài người còn hơi tàn.
Người Tiên Tộc sẽ không cứu họ, chỉ đợi sau khi họ chết sẽ dùng thi thể của họ để tu luyện.
Nơi này là vực Diệt Vong, người Tiên Tộc là một nhóm người có khát vọng đắc đạo trường sinh.
Để đạt được mục đích trường sinh, họ có thể không từ thủ đoạn.
Dùng thi thể để tu luyện cũng không là gì.
Đến khi Lâm Chính đến nhà xác băng, đập vào mắt là một đống thi thể bị đông cứng.
Mấy thi thể này chồng chất lên nhau hệt như cá bị đông cứng trong tủ lạnh, nhìn sơ qua cũng có hơn một ngàn thi thể.
Lâm Chính đưa mắt nhìn lướt qua, nhanh chóng nhìn thấy Ngạo Hàn Mai nằm ở trên cùng.
Bên cạnh còn có mấy người trong tộc của thế gia Ngạo Tuyết.
Lâm Chính tiến lên trước mấy bước ôm chặt lấy thi thể Ngạo Hàn Mai, phát hiện cô ta đã chết cách đây không lâu.
Lâm Chính lập tức sử dụng dị hỏa để làm ấm thi thể Ngạo Hàn Mai, đồng thời lấy châm bạc ra thi châm cho cô ta.
Một lúc sau.
“Khụ khụ khụ…”
Ngạo Hàn Mai ho dữ dội, khó khăn mở mắt ra.
Cũng may là chết chưa lâu nên chữa trị không khó.
Lâm Chính cũng làm như vậy cứu sống những người khác.
Một lượt cứu được bốn năm người, Lâm Chính cũng khá mệt.
Thành viên dẫn anh vào đó cũng thầm chậc lưỡi khi nhìn thấy vậy.
Có lẽ cô ta không ngờ cứu một người lại có thể nhanh như thế.
“Lâm minh chủ?”
Ngạo Hàn Mai ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, vành mắt bỗng đỏ ửng, cả người nhào vào lòng Lâm Chính.
“Không sao rồi Hàn Mai, không sao rồi, có tôi ở đây, mọi chuyện sẽ tốt hơn”.
Lâm Chính ôm người phụ nữ khàn giọng nói.
Mặc dù anh và Ngạo Hàn Mai chỉ là vợ chồng giả, nhưng Ngạo Hàn Mai vì muốn tìm thảo dược giúp anh mà không ngần ngại đi sâu vào Tiên Cốc, vùng đất của Tiên Tộc, cô ta đã chết, thậm chí còn hy sinh rất nhiều người trong tộc.
Cho dù thế nào Lâm Chính cũng không quên phần ân tình này.
Cộc cộc...
Lúc này một tiếng bước chân rất khẽ vang lên trước cửa nhà xác băng.
Lâm Chính đưa mắt nhìn.
Là Băng chủ và không ít cường giả khu Thiên Tiên.
“Anh xông vào nhà xác băng, đây là phá hủy quy tắc của khu Thiên Tiên tôi, có biết không?”
Băng chủ lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói.
“Cô giết người của tôi, đây không chỉ phá vỡ quy tắc của tôi, cô còn chọc giận tôi, có biết không?”
Lâm Chính đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng nói.
Chương 4277: Nhẫn nhịn
Băng chủ khá bất ngờ: “Gây sự với anh thì sao? Sao thế, anh còn muốn giết tôi báo thù cho người của cậu à?”
“Tôi cảm thấy tôi không làm được”, Lâm Chính đứng dậy.
Băng chủ nhìn anh, không hề tỏ ra tức giận mà ngược lại chỉ lắc đầu: “Được rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian của anh nữa. Những kẻ nô lệ này là người của anh thì tôi trả lại cho anh. Chúng ta vẫn tiếp tục hợp tác. Đại quyết tiên chủ anh đừng để xảy ra sơ suất, nếu không món nợ ngày hôm nay tôi sẽ tính gộp đấy”.
Băng chủ lên tiếng. Vài người nô lệ chẳng là gì, có được đại quyết tiên chủ mới là điều quan trọng.
Vì điều đó cô ta có thể nhẫn nhịn được.
“Hàn Mai, cô có bao nhiêu người bị bắt tới đây?”, Lâm CHính hỏi.
“Tổng cộng 27 người”.
“Vậy những người khác đều ở trên núi băng đúng không?”
“Cô bảo ai còn đi lại được tới đó đón bọn họ, rõ chưa?”
“Được”, Ngạo Hàn Mai gật đầu.
Có người nhanh chóng chạy lên núi băng đưa người của thế gia Ngạo Tuyết tới. Chỉ có điều là chỉ có 17 người, thiếu mất 10 người.
“Những người khác đâu”, Ngạo Hàn Mai bàng hoàng hỏi.
“Gia chủ, chúng tôi cũng không biết. CHúng tôi đã chạy đi khắp rồi mà chỉ có 17 người thôi”.
“Gia chủ, từ lúc chúng tôi bị áp giả lên núi thì không thấy mấy người Ngạo Lôi. Tôi nghĩ chắc là bọn họ bị đám người này hại rồi”
Một người nhà họ Ngạo Tuyết vừa quay trở về tức giận lên tiếng.
“Cái gì?”, Ngạo Hàn Mai run rẩy hô lên.
Lâm Chính lập tức nhìn băng chủ: “Cô giết người của tôi”.
“Chúng tôi chưa bao giờ chủ động giết người. Những người bị bắt chỉ được điều đi làm việc cho tới khi chết thôi. 10 người của anh có thể đã bị mệt và chết rồi. Anh tìm ở đây xem, nếu không tìm thấy thì có lẽ thi thể của họ đã bị sử dụng rồi”.
Băng chủ nói xong định rời đi. Lâm Chính tức giận siết chặt nắm đấm. Nổi giận với băng chủ vì người đã chết chẳng có ý nghĩa gì nữa. Nếu như nổi giận mà đấu nhau với đối phương thì anh sẽ bị bất lợi.
Khi đó không biết anh có thoát khỏi đây được hay không nhưng chắc chắn là đám người Ngạo Hàn Mai sẽ bị giết chết.
“Đáng ghét, một lũ súc sinh”.
“Minh chủ, chuyện này lẽ nào bỏ qua”.
“Bọn họ giết người của chúng ta, lẽ nào chúng ta không đòi lại công bằng sao?”
“Minh chủ...”
Người của thế gia Ngạo Tuyết tức giận lên tiếng. Họ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt hi vọng. Nhưng anh chỉ hít một hơi thật sâu: “Mọi người bị thương không hề nhẹ, xử lý vết thương trước đi”.
“Minh chủ”, đám đông không dám tin.
“Mau xử lý vết thương đi, nghe thấy chưa?”, Ngạo Hàn Mai hét lên. Đám đông đành nhẫn nhịn bỏ đi.
“Đi theo tôi, băng chủ đã sắp xếp chỗ ở cho mọi người rồi. Mọi người chỉ được ở đó nghỉ ngơi, không được đi đau cả, bao gồm cả anh”, Chi Lan lên tiếng.
Lâm Chính không nói gì. Họ nhanh chóng được đưa tới vài căn phòng bên trong hầm băng. Ngạo Hàn Mai ngồi thiền, nuốt vài viên đan dược giúp hồi phục thương thế.
“Vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính hỏi
“Không sao nữa rồi”, cô ta cười, đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp.
“Minh chủ”
“Sao thế”.
“Chuyện này có thể anh không truy cứu, nhưng nếu tôi không truy cứu thì khi trở về sẽ khó mà giữ được chức vị gia chủ”, cô ta do dự, cuối cùng đành phải lên tiếng.
Chương 4278: Không phải cô muốn công bằng?
Những người có thể ở bên cạnh Ngạo Huyền Mai đương nhiên là những người thuộc tầng lớp cấp cao của thế gia Ngạo Tuyết.
Mười người chết dùng không nhiều nhưng đều là những có được coi trọng trong thế gia.
Nếu cô ta không có lời giải thích rõ ràng với thế gia thì sẽ không lấy được lòng người.
Lâm Chính biết điều mà cô ta kiêng dè. Anh trầm ngâm.
“Minh chủ, không sao đâu, cùng lắm thì không làm gia chủ nữa. Với thực lực của anh và liên minh Thanh Huyền, thế gia Ngạo Tuyết vẫn phải cúi đầu thôi. Tới khi đó người lên làm gia chủ chưa chắc đã mạnh bằng tôi”, cô ta cười nhưng ánh mắt thì ánh lên vẻ chua chát.
“Chuyện này không cần phải vội. Trước mắt mấy người Hoa Thiên Hải bị một thế lực khác bắt giữ, đang gặp nguy hiểm. Tôi hi vọng mượn sự trợ giúp của đám người này cứu họ ra trước. Cứu được họ rồi chúng ta từ từ tính toán tiếp”, anh nói.
“Tính tiếp sao? Minh chủ tôi khuyên anh đừng làm vậy”, cô ta nói
“Đừng sao?"
Lâm Chính tò mò nhìn cô ta: “Cô vừa muốn có lời giải thích, vừa không muốn tính sổ với họ là có ý gì?”
“Minh chủ, tôi bị bắt tới đây cũng được một thời gian rồi. Những người ở đây có thực lực thế nào tôi biết chứ. Chúng ta không chống lại được đâu. Đối đầu với họ, chúng ta không được yên thân đâu”.
Ngạo Hàn Mai nói giọng khàn khàn: “Ý của tôi là tìm vài người thay thế, nói là người của tiên tộc rồi bảo là anh bắt được dùng để bồi thường cho thế gia Ngạo Tuyết. Như vậy là được rồi”, cô ta thật sự cảm thấy rất sợ.
Thủ đoạn của tiên tộc thật sự giống như của thần thánh vậy. Cô ta không đủ dũng cảm đối kháng với họ.
Lâm Chính im lặng không nói gì. Một lúc sau anh đứng dậy: “Cô nghỉ ngơi đi, tôi cũng phải thiền đây. Giải quyết chuyện này rồi tính tiếp”.
“Được...”, cô ta nhìn anh và thở dài.
Những ngày tiếp theo Lâm Chính không đi đâu cả, chỉ ngồi trong hầm băng tu luyện đồng thời châm cứu liên tục.
“Cô Chi Lan, phiền cô chuẩn bị cho tôi mười bộ châm”, Lâm Chính đẩy cửa và nói.
“Anh cần nhiều châm như vậy làm gì?”, Chi Lan chau mày.
“Người của tôi sức khỏe không ổn, cần cứu họ mà tôi thì lại không mang nhiều”.
“Vậy sao?”
Cô ta nhìn anh: “Được, đợi tôi”.
“Cảm ơn”
Châm nhanh chóng được mang vào. Tất cả đều là băng châm. Lâm Chính nhận lấy mà giật mình
“Chúng tôi chỉ có châm này thôi, hiệu quả cũng rất tốt. Anh dùng đi”, Chi Lan hừ giọng.
“Cô Chi Lan từ đã”.
“Còn chuyện gì nữa”, Chi Lan tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Châm này không được, nó chỉ phát huy được một phần một trăm tác dụng thôi”.
“Vậy anh muốn thế nào? Dùng hay không? Dù sao thì không có loại khác đâu”, cô ta tức giận.
“Nếu đã vậy thì cô chuẩn bị giúp tôi 100 bộ được không?”, Lâm Chính nói.
“100 bộ?”, Chi Lan giật mình.
“HIệu quả kém thì tăng số lượng thôi. Sao thế, tiên sơn không có à, nếu không thì tôi cũng có thể hiểu được”, Lâm Chính lắc đầu đi vào trong.
“Cái trò gì vậy? Lẽ nào đến từng đó băng châm mà ở đây không có sao?”
Chi Lan hừ giọng: “100 bộ phải không. Có mà 200 bộ cũng có “.
“Vậy à, vậy thì 200 bộ đi”.
“Anh...Nhiều băng châm như vậy anh dùng được hết không?”
“Cô Chi Lan quan tâm làm gì, lẽ nào cô lo tôi lấy băng châm của cô? Dùng xong không trả cô nữa sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
Chi Lan tức lắm, trừng mắt với anh: “Đợi đấy”.
Một lúc sau,200 bộ băng châm được đưa tới. Lâm Chính nhìn băng châm, còn Ngạo Hàn Mai thì giật mình.
“Anh làm gì vậy, vết thương của chúng tôi hồi phục bảy, tám phần rồi”.
“Hồi phục rồi nhưng nhiều người chưa khỏi hoàn toàn”.
Lâm Chính nhìn băng châm: “Không phải cô muốn đòi lại công bằng sao. Tôi sẽ làm, không chỉ cho thế gia Ngạo Tuyết mà còn cho cả liên minh Thanh Huyền nữa”
Chương 4279: Không để người ta ngủ được à?
“Hả, cần tới hai trăm bộ băng châm sao?”, trong băng cung, băng chủ vừa mới tế bái xong bèn quay lại nhìn Chi Lan.
“Băng chủ, có gì mờ ám ở đây không ạ?”
Chi Lan thận trọng hỏi: “Lâm Chính mặc dù nhìn vô hại nhưng có vẻ rất giảo hoạt. Không thể không đề phòng được”.
“Đề phòng sao?”
Băng chủ nhìn cô ta: “Ý của cô là?”
“Tôi thấy người này cũng chẳng có bản lĩnh gì, khoác lác là giỏi. Thay vì dựa vào anh ta thắng đại quyết tiên chủ thì chi bằng băng chủ tự xử lý, thuộc hạ cảm thấy thực lực của băng chủ sẽ dễ dàng đánh bật hai vị băng chủ kia thôi”, Chi Lan nói.
Thế nhưng băng chủ chỉ lắc đầu: “Dị hỏa của người này có độ tinh thuần rất cao. Nếu dùng để luyện đan thì sẽ rất có hiệu quả”.
“Thế nhưng...”
“Cô không cần nói nữa. Thực ra tôi đã sớm sắp xếp rồi. Ban đầu tôi cũng không định hợp tác với anh ta. Anh ta cũng không xứng để tôi hợp tác nhưng đại quyết tiên chủ đã định ngày, tôi chỉ cần thống nhất được tiên tộc thì cũng sẽ không có liên quan gì tới người này nữa”, băng chủ thản nhiên nói.
Chi Lan nghe thấy vậy bèn chắp tay: “Băng chủ anh minh”.
Sau khi có được 200 bộ châm, Lâm Chính bèn khóa cửa phòng lại, không ra ngoài. Chi Lan mấy lần mang đồ tới nhưng đều do Ngạo Hàn Mai nhận chứ không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu.
“Chủ của cô đâu”, Chi Lan hỏi
“Minh chủ trị bệnh hao tổn tinh lực nên đang nghỉ ngơi. Cô muốn gì?”, Ngạo Hàn Mai hỏi bằng ánh mắt đầy sát khí.
“Đúng là đồ vô dụng, chữa trị có xíu mà đã thở không ra hơi rồi”, Chi Lan cười khinh thường.
Ngạo Hàn Mai thấy cô ta đi xa bèn thở phào nhìn vào trong phòng trống không, không thấy Lâm Chính đâu.
Tầm trưa, Lâm Chính lặng lẽ rời đi. Ngạo Hàn Mai không biết anh đi đâu. Cô ta lo lắng chờ đợi, hi vọng không bị phát hiện.
Nếu như để người của khu vực Thiên Tiên biết được Lâm Chính rời đi thì chắc chắn Lâm Chủ sẽ vô cùng tức giận. Hai bên mà đấu nhau thì chưa chắc Lâm Chính đã có thể sống sót.
“Minh chủ, mong anh mau bình an quay về”, Ngạo Hàn Mai căng thẳng cầu nguyện.
Cứ thế một đêm dài trôi qua. Hôm nay là ngày đại quyết tiên chủ.
Người của khu Thiên Tiên đã tập trung từ lâu tại vị trí trung tâm. Băng chủ đưa đám người Chi Lan đi tới. Nhìn hàng nghìn người tập trung trước mặt, băng chủ bèn gật đầu hỏi: “Người đó đâu”.
“Thuộc hạ đã cử người đi mời rồi”, Chi Lan chắp tay
“Cô đích thân đi một chuyến, bảo anh ta mau tới. Nếu chậm trễ thì anh ta chết, cô cũng chết”, băng chủ nói bằng vẻ vô cảm.
“Vâng”, Chi Lan vội vàng gật đầu rồi chạy đi.
“Người đâu, tại sao lề mề vậy”, Chi Lan lao đi, khi nhìn thấy Ngạo Hàn Mai trước cửa thì cô ta quát.
“Đại nhân, minh chủ của chúng tôi vẫn chưa dậy”, Ngạo Hàn Mai sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh.
“Khốn nạn, không phải đã nói sáng sớm xuất phát sao. Tại sao giờ còn chưa đi. Còn chậm là các người sẽ mất mạng đấy”, Chi Lan chửi lớn sau đó đẩy Ngạo Hàn Mai ra và lao vào trong phòng.
Ngạo Hàn Mai tái mặt, vội vàng ngăn cô ta lại: “Đại nhân, minh chủ của chúng tôi không thích bị người khác làm phiền khi đang nghỉ ngơi. Nếu mà làm vậy, một khi minh chủ tức giận thì sẽ mất hứng không đi nữa đấy”
“Không đi sao?”
Chi Lan nghe thấy vậy bèn cười lạnh: “Được, anh ta không đi thì các người cùng anh ta tới phòng bằng để chúng tôi luyện chế đi”.
“Cô...”, Ngạo Hàn Mai cuồng cả lên.
“Người đâu”
“Có”
“Bắt những người này đi. Một giờ sau tất cả đều phải được giải quyết và đưa tới phòng băng”, Lan Chi phất tay. Các thành viên phía sau lao lên. Một lúc sau đã khống chế được đám người Ngạo Hàn Mai.
“Thả tôi ra”
“Các người định làm gì?”
“Buông tay ra”
Đám đông gào ghét kháng cự. Thế nhưng vô ích. Người của khi Thiên Tiên thực lực mạnh hơn họ. Chỉ có Ngạo Hàn Mai còn giãy giụa được một lúc nhưng dù sao thì hai nắm đấm cũng không thể bằng bốn nắm đấm mà.
Chi Lan lấy kiếm ra kề lên cổ của Ngạo Hàn Mai.
“Tên họ Lâm kia vẫn còn 10 phút nữa. Nhưng tôi sẽ không cho anh mười phút đâu, anh chỉ có 10 giây. 10 giây mà còn không bước ra đây thì tôi sẽ xử lý người của anh. 10”
“9, 8, 7...”
Chi Lan hô lớn, Ngạo Hàn Mai rơi vào tuyệt vọng. Trong căn phòng đó căn bản không có ai cả. Lâm Chính hôm qua không về. Không biết là anh đã đi đâu.
10 giây xuất hiện sao? Trừ khi kỳ tích xảy ra.
Ngạo Hàn Mai nhắm mắt, lẳng lặng chờ đợi kết cục. Đúng lúc Chi Lan đếm đến ba thì một giọng nói vang lên: “Không thể để người ta ngủ chút à?”
Ngạo Hàn Mai giật mình, ngước nhìn. Một bóng hình mệt mỏi bước ra.
Chương 4280: Vừa là tiên tổ, vừa là tiên chủ!
“Không thể nào”, Ngạo Hàn Mai há hốc miệng, sững sờ nhìn cửa ra vào và tưởng mình gặp ảo giác.
Rõ ràng trong phòng không có người mà. Sao Lâm Chính có thể bước ra được từ đó chứ?
“Đúng là kẻ lề mề”, Chi Lan lạnh lùng nhìn Lâm Chính với vẻ vô cảm: “Các người làm thế là có ý đồ gì?””
“Là cô muốn giết tôi đấy à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Anh...hừ...đừng đắc ý, sẽ có lúc anh phải càu xin chúng tôi thôi”, Chi Lan với ánh mắt tức giận và hừng hực sát ý nhưng không hề phát tiết.
Giờ đại quyết tiên chủ mới là quan trọng nhất. Chỉ cần người này bị lợi xụng xong thì băng chủ có được vị trí tiên chủ, tới khi đó xử lý anh sau
“Đi theo tôi, băng chủ đang đợi anh”, Chi Lan hừ giọng, quay người rời đi. Lâm Chính không nói gì, chỉ đi theo.
“Minh chủ?”, Ngạo Hàn Mai thận trọng hô lớn. Không biết tạo sao mà cô ta phát hiện ra Lâm Chính trông vô cùng mệt mỏi và khí tức rất yếu.
Chuyện gì vậy? Lâm Chính rốt cuộc đi đâu?
“Kêu mọi người chuẩn bị, đợi tôi tham gia đại quyết xong thì lập tức rời khỏi đây”, Lâm Chính dặn dò.
“Rời đi sao?”, cô ta giật mình.
“Vậy còn tôi thì sao?”, Minh Đạo Tử bước tới, khóc dở mếu dở.
“Ồ, tôi quên mất anh. Hàn Mai, lúc đi nhớ dẫn theo anh ta đi. Người này rất quan trọng với chúng ta”, Lâm Chính nói.
Ngạo Hàn Mai hoang mang, cô ta còn định nói gì đó nhưng Chi Lan ở phía xa cứ hét lớn: “Còn làm gì thế, mau lên”
Lâm Chính không giải thích, chỉ bước đi. Ngạo Hàn Mai nhìn theo anh, cô ta siết chặt nắm đấm...
Lâm Chính được đưa tới quảng trường. Lúc này đại bộ phận đệ tử đã được tập trung ở đây. Băng chủ nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng chờ đợi.
Cả hiện trường im lặng. Đám đông giống như khúc gỗ, không hề lên tiếng. Lâm Chín liếc nhìn hiện trường.
Từng người ở đây đều có thực lực cực mạnh. Xem ra tiên tộc này không hề tầm thường. Nếu mà đấu với họ thì chắc sẽ bị tiêu diệt mất.
“Bẩm băng chủ, Lâm Chính đã tới rồi”, Chi Lan bước tới, cung kính nói.
Băng chủ chầm chậm mở mắt nhưng không hề nhìn Lâm Chính mà đi xuống tới một chiếc kệu màu trắng ở góc bên phải.
“Khởi kiệu”, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Khởi kiệu”, Chi Lan cũng hô vang.
Chiếc kiệu được nâng lên, dưới sự hộ tống của các đệ tử họ đi về khu vực trung tâm của tiên tộc.
Lâm Chính đi bên cạnh, vừa đi vừa dùng thuốc và suy nghĩ điều gì đó. Bọn họ nhanh chóng tới khu vực trung tâm.
Lúc này ở đây có ba lò lớn. Lò luyện này to như một tòa nhà trông vô cùng hùng vĩ.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc. Có thể tạo ra được lò luyện to như thế này thực sự tốn rất nhiều công sức. Lẽ nào những người này thật sự là hậu nhân của tiên nhân?
Đúng lúc anh đang suy nghĩ thì những bóng hình từ các phương khác cũng xuất hiện với khí tức hừng hực như sóng trào.
Anh ngước nhìn, có một nhóm người mặc toàn đồ đỏ. Họ cưỡi ngựa. Một nhóm khác thì mặc toàn đồ đen. Và là nam hay nữa thì đầu đeo mặt nạ, cầm trường kiếm trông vô cùng thần bí.
Nhóm người mặc đồ đỏ, đi đầu là một người đàn ông trung niên. Người đàn ông để râu dài, khí thế hừng hực, nhìn xuống bằng vẻ trịch thượng.
Ở giữa đội quân mào đen cũng có một chiếc kiệu. Nhưng khác với kiệu của băng chủ, kiệu của nhóm người này phủ bằng rèm mỏng màu đen, có thể nhìn thấy người ngồi bên trong. Có vẻ người đó cũng đang dưỡng thân.
Đợi đối phương tới thì băng chủ bước ra khỏi kiệu trước, đồng thời người mặc đồ đen trong kiệu cũng bước ra.
Hai người cùng lao lên khu vực chính giữa. Người mặc đồ đỏ thì không.
Người này cưỡi ngựa tới tận khu thi đấu. Đám đông thất kinh khi nhìn thấy bóng hình đó.
“Khốn nạn”, Chi Lan đứng bên cạnh lầm bầm chửi rủa.
“Sao thế?", anh không hiểu.
Chi Lan liếc nhìn anh: “Đó là đài tế tổ, dù là ai thì cũng phải bước lên,vậy mà nguyên chủ khu Viên Tiên lại cưỡi ngựa đạp lên như thế đúng là khinh thường tiên tổ”
Lâm Chính chợt hiểu ra.
“Viên chủ làm vậy có ý gì?", quả nhiên cả băng chủ và thượng chủ mặc đồ đen kia đều khựng người và chất vấn.
“Có vấn đề gì không?”, nguyên chủ vẫn ngồi trên ngựa thản nhiên nói.
“Đây là đài tế tổ, là nơi cúng tế tổ tiên mà viên chủ làm thế khác gì khinh thường tiên tổ?”, băng chủ hừ giọng.
“Các vị nghĩ nhiều rồi”
Viên chủ nhìn họ: “Hôm nay tôi đạt được vị trí tiên chủ sẽ thống nhất tiên tộc. Đợi khi tôi chết thì không phải cũng trở thành tiên tổ của thế hệ sau sao? Vậy tại sao tôi không được cưỡi ngựa bước lên?”
“Cái gì”, thượng chủ chau mày.
“Hôm nay tôi vừa trở thành tiên chủ vừa trở thành tiên tổ, các người còn không hiểu sao?”, nguyên chủ nói bằng vẻ vô cảm.
“Sắp chết rồi hả?”
Lâm Chính biến sắc, tóm chặt lấy người đó gào: “Rốt cuộc chuyện là sao? Hàn Mai ở đâu? Nói cho tôi biết! Mau lên!”
“Gia chủ… cô ấy đang ở trong nhà xác băng…”
Người đàn muốn khóc nhưng không ra nước mắt nói.
“Nhà xác băng?”
Lâm Chính quay đầu lại nhìn Chi Lan.
Sắc mặt Chi Lan rất khó coi, thấp giọng nói: “Anh muốn làm gì?”
“Người của tôi đang ở đâu?”
Lâm Chính nói.
“Sao nào? Chẳng lẽ là chúng tôi bắt người của anh? Nếu thế, tôi phải thông báo với Băng chủ, mấy người này đều là nô lệ của khu Thiên Tiên chúng tôi, muốn thả họ ra thì phải được Băng chủ cho phép”.
Chi Lan nói.
“Cô dẫn tôi đi thả người của tôi ra trước, tôi nói cho cô biết, nếu người của tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ không bỏ qua cho các cô”.
Sắc mặt Lâm Chính dữ tợn nói.
“Khốn nạn! Anh còn muốn đối đầu với Tiên Tộc chúng tôi hả?”
Chi Lan nổi giận, lập tức hét lên.
“Cô tưởng tôi không dám sao?”
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, cả người toát ra sát khí ngút trời, bao phủ lấy Chi Lan.
Chi Lan run lên, cảm thấy mình như rơi vào trong hầm băng Cửu U, dù cô ta có khả năng chịu lạnh đến mức nào, lúc này cũng run rẩy.
Cô ta nuốt nước bọt, im lặng một lúc nghiêng đầu nói: “Dẫn anh ta đến nhà xác băng tìm người, tôi đi báo cho Băng chủ”.
“Vâng”.
Thành viên khu Thiên Tiên cầm roi bên cạnh gật đầu, lập tức đi trước dẫn đường.
Nhà xác băng là nơi cuối cùng của những nô lệ bị Tiên Tộc bắt giữ và không thể làm việc được nữa.
Nơi này đều là thi thể đã bị đông lạnh đến chết hoặc mệt đến chết, dĩ nhiên vẫn có vài người còn hơi tàn.
Người Tiên Tộc sẽ không cứu họ, chỉ đợi sau khi họ chết sẽ dùng thi thể của họ để tu luyện.
Nơi này là vực Diệt Vong, người Tiên Tộc là một nhóm người có khát vọng đắc đạo trường sinh.
Để đạt được mục đích trường sinh, họ có thể không từ thủ đoạn.
Dùng thi thể để tu luyện cũng không là gì.
Đến khi Lâm Chính đến nhà xác băng, đập vào mắt là một đống thi thể bị đông cứng.
Mấy thi thể này chồng chất lên nhau hệt như cá bị đông cứng trong tủ lạnh, nhìn sơ qua cũng có hơn một ngàn thi thể.
Lâm Chính đưa mắt nhìn lướt qua, nhanh chóng nhìn thấy Ngạo Hàn Mai nằm ở trên cùng.
Bên cạnh còn có mấy người trong tộc của thế gia Ngạo Tuyết.
Lâm Chính tiến lên trước mấy bước ôm chặt lấy thi thể Ngạo Hàn Mai, phát hiện cô ta đã chết cách đây không lâu.
Lâm Chính lập tức sử dụng dị hỏa để làm ấm thi thể Ngạo Hàn Mai, đồng thời lấy châm bạc ra thi châm cho cô ta.
Một lúc sau.
“Khụ khụ khụ…”
Ngạo Hàn Mai ho dữ dội, khó khăn mở mắt ra.
Cũng may là chết chưa lâu nên chữa trị không khó.
Lâm Chính cũng làm như vậy cứu sống những người khác.
Một lượt cứu được bốn năm người, Lâm Chính cũng khá mệt.
Thành viên dẫn anh vào đó cũng thầm chậc lưỡi khi nhìn thấy vậy.
Có lẽ cô ta không ngờ cứu một người lại có thể nhanh như thế.
“Lâm minh chủ?”
Ngạo Hàn Mai ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, vành mắt bỗng đỏ ửng, cả người nhào vào lòng Lâm Chính.
“Không sao rồi Hàn Mai, không sao rồi, có tôi ở đây, mọi chuyện sẽ tốt hơn”.
Lâm Chính ôm người phụ nữ khàn giọng nói.
Mặc dù anh và Ngạo Hàn Mai chỉ là vợ chồng giả, nhưng Ngạo Hàn Mai vì muốn tìm thảo dược giúp anh mà không ngần ngại đi sâu vào Tiên Cốc, vùng đất của Tiên Tộc, cô ta đã chết, thậm chí còn hy sinh rất nhiều người trong tộc.
Cho dù thế nào Lâm Chính cũng không quên phần ân tình này.
Cộc cộc...
Lúc này một tiếng bước chân rất khẽ vang lên trước cửa nhà xác băng.
Lâm Chính đưa mắt nhìn.
Là Băng chủ và không ít cường giả khu Thiên Tiên.
“Anh xông vào nhà xác băng, đây là phá hủy quy tắc của khu Thiên Tiên tôi, có biết không?”
Băng chủ lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói.
“Cô giết người của tôi, đây không chỉ phá vỡ quy tắc của tôi, cô còn chọc giận tôi, có biết không?”
Lâm Chính đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng nói.
Chương 4277: Nhẫn nhịn
Băng chủ khá bất ngờ: “Gây sự với anh thì sao? Sao thế, anh còn muốn giết tôi báo thù cho người của cậu à?”
“Tôi cảm thấy tôi không làm được”, Lâm Chính đứng dậy.
Băng chủ nhìn anh, không hề tỏ ra tức giận mà ngược lại chỉ lắc đầu: “Được rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian của anh nữa. Những kẻ nô lệ này là người của anh thì tôi trả lại cho anh. Chúng ta vẫn tiếp tục hợp tác. Đại quyết tiên chủ anh đừng để xảy ra sơ suất, nếu không món nợ ngày hôm nay tôi sẽ tính gộp đấy”.
Băng chủ lên tiếng. Vài người nô lệ chẳng là gì, có được đại quyết tiên chủ mới là điều quan trọng.
Vì điều đó cô ta có thể nhẫn nhịn được.
“Hàn Mai, cô có bao nhiêu người bị bắt tới đây?”, Lâm CHính hỏi.
“Tổng cộng 27 người”.
“Vậy những người khác đều ở trên núi băng đúng không?”
“Cô bảo ai còn đi lại được tới đó đón bọn họ, rõ chưa?”
“Được”, Ngạo Hàn Mai gật đầu.
Có người nhanh chóng chạy lên núi băng đưa người của thế gia Ngạo Tuyết tới. Chỉ có điều là chỉ có 17 người, thiếu mất 10 người.
“Những người khác đâu”, Ngạo Hàn Mai bàng hoàng hỏi.
“Gia chủ, chúng tôi cũng không biết. CHúng tôi đã chạy đi khắp rồi mà chỉ có 17 người thôi”.
“Gia chủ, từ lúc chúng tôi bị áp giả lên núi thì không thấy mấy người Ngạo Lôi. Tôi nghĩ chắc là bọn họ bị đám người này hại rồi”
Một người nhà họ Ngạo Tuyết vừa quay trở về tức giận lên tiếng.
“Cái gì?”, Ngạo Hàn Mai run rẩy hô lên.
Lâm Chính lập tức nhìn băng chủ: “Cô giết người của tôi”.
“Chúng tôi chưa bao giờ chủ động giết người. Những người bị bắt chỉ được điều đi làm việc cho tới khi chết thôi. 10 người của anh có thể đã bị mệt và chết rồi. Anh tìm ở đây xem, nếu không tìm thấy thì có lẽ thi thể của họ đã bị sử dụng rồi”.
Băng chủ nói xong định rời đi. Lâm Chính tức giận siết chặt nắm đấm. Nổi giận với băng chủ vì người đã chết chẳng có ý nghĩa gì nữa. Nếu như nổi giận mà đấu nhau với đối phương thì anh sẽ bị bất lợi.
Khi đó không biết anh có thoát khỏi đây được hay không nhưng chắc chắn là đám người Ngạo Hàn Mai sẽ bị giết chết.
“Đáng ghét, một lũ súc sinh”.
“Minh chủ, chuyện này lẽ nào bỏ qua”.
“Bọn họ giết người của chúng ta, lẽ nào chúng ta không đòi lại công bằng sao?”
“Minh chủ...”
Người của thế gia Ngạo Tuyết tức giận lên tiếng. Họ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt hi vọng. Nhưng anh chỉ hít một hơi thật sâu: “Mọi người bị thương không hề nhẹ, xử lý vết thương trước đi”.
“Minh chủ”, đám đông không dám tin.
“Mau xử lý vết thương đi, nghe thấy chưa?”, Ngạo Hàn Mai hét lên. Đám đông đành nhẫn nhịn bỏ đi.
“Đi theo tôi, băng chủ đã sắp xếp chỗ ở cho mọi người rồi. Mọi người chỉ được ở đó nghỉ ngơi, không được đi đau cả, bao gồm cả anh”, Chi Lan lên tiếng.
Lâm Chính không nói gì. Họ nhanh chóng được đưa tới vài căn phòng bên trong hầm băng. Ngạo Hàn Mai ngồi thiền, nuốt vài viên đan dược giúp hồi phục thương thế.
“Vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính hỏi
“Không sao nữa rồi”, cô ta cười, đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp.
“Minh chủ”
“Sao thế”.
“Chuyện này có thể anh không truy cứu, nhưng nếu tôi không truy cứu thì khi trở về sẽ khó mà giữ được chức vị gia chủ”, cô ta do dự, cuối cùng đành phải lên tiếng.
Chương 4278: Không phải cô muốn công bằng?
Những người có thể ở bên cạnh Ngạo Huyền Mai đương nhiên là những người thuộc tầng lớp cấp cao của thế gia Ngạo Tuyết.
Mười người chết dùng không nhiều nhưng đều là những có được coi trọng trong thế gia.
Nếu cô ta không có lời giải thích rõ ràng với thế gia thì sẽ không lấy được lòng người.
Lâm Chính biết điều mà cô ta kiêng dè. Anh trầm ngâm.
“Minh chủ, không sao đâu, cùng lắm thì không làm gia chủ nữa. Với thực lực của anh và liên minh Thanh Huyền, thế gia Ngạo Tuyết vẫn phải cúi đầu thôi. Tới khi đó người lên làm gia chủ chưa chắc đã mạnh bằng tôi”, cô ta cười nhưng ánh mắt thì ánh lên vẻ chua chát.
“Chuyện này không cần phải vội. Trước mắt mấy người Hoa Thiên Hải bị một thế lực khác bắt giữ, đang gặp nguy hiểm. Tôi hi vọng mượn sự trợ giúp của đám người này cứu họ ra trước. Cứu được họ rồi chúng ta từ từ tính toán tiếp”, anh nói.
“Tính tiếp sao? Minh chủ tôi khuyên anh đừng làm vậy”, cô ta nói
“Đừng sao?"
Lâm Chính tò mò nhìn cô ta: “Cô vừa muốn có lời giải thích, vừa không muốn tính sổ với họ là có ý gì?”
“Minh chủ, tôi bị bắt tới đây cũng được một thời gian rồi. Những người ở đây có thực lực thế nào tôi biết chứ. Chúng ta không chống lại được đâu. Đối đầu với họ, chúng ta không được yên thân đâu”.
Ngạo Hàn Mai nói giọng khàn khàn: “Ý của tôi là tìm vài người thay thế, nói là người của tiên tộc rồi bảo là anh bắt được dùng để bồi thường cho thế gia Ngạo Tuyết. Như vậy là được rồi”, cô ta thật sự cảm thấy rất sợ.
Thủ đoạn của tiên tộc thật sự giống như của thần thánh vậy. Cô ta không đủ dũng cảm đối kháng với họ.
Lâm Chính im lặng không nói gì. Một lúc sau anh đứng dậy: “Cô nghỉ ngơi đi, tôi cũng phải thiền đây. Giải quyết chuyện này rồi tính tiếp”.
“Được...”, cô ta nhìn anh và thở dài.
Những ngày tiếp theo Lâm Chính không đi đâu cả, chỉ ngồi trong hầm băng tu luyện đồng thời châm cứu liên tục.
“Cô Chi Lan, phiền cô chuẩn bị cho tôi mười bộ châm”, Lâm Chính đẩy cửa và nói.
“Anh cần nhiều châm như vậy làm gì?”, Chi Lan chau mày.
“Người của tôi sức khỏe không ổn, cần cứu họ mà tôi thì lại không mang nhiều”.
“Vậy sao?”
Cô ta nhìn anh: “Được, đợi tôi”.
“Cảm ơn”
Châm nhanh chóng được mang vào. Tất cả đều là băng châm. Lâm Chính nhận lấy mà giật mình
“Chúng tôi chỉ có châm này thôi, hiệu quả cũng rất tốt. Anh dùng đi”, Chi Lan hừ giọng.
“Cô Chi Lan từ đã”.
“Còn chuyện gì nữa”, Chi Lan tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Châm này không được, nó chỉ phát huy được một phần một trăm tác dụng thôi”.
“Vậy anh muốn thế nào? Dùng hay không? Dù sao thì không có loại khác đâu”, cô ta tức giận.
“Nếu đã vậy thì cô chuẩn bị giúp tôi 100 bộ được không?”, Lâm Chính nói.
“100 bộ?”, Chi Lan giật mình.
“HIệu quả kém thì tăng số lượng thôi. Sao thế, tiên sơn không có à, nếu không thì tôi cũng có thể hiểu được”, Lâm Chính lắc đầu đi vào trong.
“Cái trò gì vậy? Lẽ nào đến từng đó băng châm mà ở đây không có sao?”
Chi Lan hừ giọng: “100 bộ phải không. Có mà 200 bộ cũng có “.
“Vậy à, vậy thì 200 bộ đi”.
“Anh...Nhiều băng châm như vậy anh dùng được hết không?”
“Cô Chi Lan quan tâm làm gì, lẽ nào cô lo tôi lấy băng châm của cô? Dùng xong không trả cô nữa sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
Chi Lan tức lắm, trừng mắt với anh: “Đợi đấy”.
Một lúc sau,200 bộ băng châm được đưa tới. Lâm Chính nhìn băng châm, còn Ngạo Hàn Mai thì giật mình.
“Anh làm gì vậy, vết thương của chúng tôi hồi phục bảy, tám phần rồi”.
“Hồi phục rồi nhưng nhiều người chưa khỏi hoàn toàn”.
Lâm Chính nhìn băng châm: “Không phải cô muốn đòi lại công bằng sao. Tôi sẽ làm, không chỉ cho thế gia Ngạo Tuyết mà còn cho cả liên minh Thanh Huyền nữa”
Chương 4279: Không để người ta ngủ được à?
“Hả, cần tới hai trăm bộ băng châm sao?”, trong băng cung, băng chủ vừa mới tế bái xong bèn quay lại nhìn Chi Lan.
“Băng chủ, có gì mờ ám ở đây không ạ?”
Chi Lan thận trọng hỏi: “Lâm Chính mặc dù nhìn vô hại nhưng có vẻ rất giảo hoạt. Không thể không đề phòng được”.
“Đề phòng sao?”
Băng chủ nhìn cô ta: “Ý của cô là?”
“Tôi thấy người này cũng chẳng có bản lĩnh gì, khoác lác là giỏi. Thay vì dựa vào anh ta thắng đại quyết tiên chủ thì chi bằng băng chủ tự xử lý, thuộc hạ cảm thấy thực lực của băng chủ sẽ dễ dàng đánh bật hai vị băng chủ kia thôi”, Chi Lan nói.
Thế nhưng băng chủ chỉ lắc đầu: “Dị hỏa của người này có độ tinh thuần rất cao. Nếu dùng để luyện đan thì sẽ rất có hiệu quả”.
“Thế nhưng...”
“Cô không cần nói nữa. Thực ra tôi đã sớm sắp xếp rồi. Ban đầu tôi cũng không định hợp tác với anh ta. Anh ta cũng không xứng để tôi hợp tác nhưng đại quyết tiên chủ đã định ngày, tôi chỉ cần thống nhất được tiên tộc thì cũng sẽ không có liên quan gì tới người này nữa”, băng chủ thản nhiên nói.
Chi Lan nghe thấy vậy bèn chắp tay: “Băng chủ anh minh”.
Sau khi có được 200 bộ châm, Lâm Chính bèn khóa cửa phòng lại, không ra ngoài. Chi Lan mấy lần mang đồ tới nhưng đều do Ngạo Hàn Mai nhận chứ không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu.
“Chủ của cô đâu”, Chi Lan hỏi
“Minh chủ trị bệnh hao tổn tinh lực nên đang nghỉ ngơi. Cô muốn gì?”, Ngạo Hàn Mai hỏi bằng ánh mắt đầy sát khí.
“Đúng là đồ vô dụng, chữa trị có xíu mà đã thở không ra hơi rồi”, Chi Lan cười khinh thường.
Ngạo Hàn Mai thấy cô ta đi xa bèn thở phào nhìn vào trong phòng trống không, không thấy Lâm Chính đâu.
Tầm trưa, Lâm Chính lặng lẽ rời đi. Ngạo Hàn Mai không biết anh đi đâu. Cô ta lo lắng chờ đợi, hi vọng không bị phát hiện.
Nếu như để người của khu vực Thiên Tiên biết được Lâm Chính rời đi thì chắc chắn Lâm Chủ sẽ vô cùng tức giận. Hai bên mà đấu nhau thì chưa chắc Lâm Chính đã có thể sống sót.
“Minh chủ, mong anh mau bình an quay về”, Ngạo Hàn Mai căng thẳng cầu nguyện.
Cứ thế một đêm dài trôi qua. Hôm nay là ngày đại quyết tiên chủ.
Người của khu Thiên Tiên đã tập trung từ lâu tại vị trí trung tâm. Băng chủ đưa đám người Chi Lan đi tới. Nhìn hàng nghìn người tập trung trước mặt, băng chủ bèn gật đầu hỏi: “Người đó đâu”.
“Thuộc hạ đã cử người đi mời rồi”, Chi Lan chắp tay
“Cô đích thân đi một chuyến, bảo anh ta mau tới. Nếu chậm trễ thì anh ta chết, cô cũng chết”, băng chủ nói bằng vẻ vô cảm.
“Vâng”, Chi Lan vội vàng gật đầu rồi chạy đi.
“Người đâu, tại sao lề mề vậy”, Chi Lan lao đi, khi nhìn thấy Ngạo Hàn Mai trước cửa thì cô ta quát.
“Đại nhân, minh chủ của chúng tôi vẫn chưa dậy”, Ngạo Hàn Mai sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh.
“Khốn nạn, không phải đã nói sáng sớm xuất phát sao. Tại sao giờ còn chưa đi. Còn chậm là các người sẽ mất mạng đấy”, Chi Lan chửi lớn sau đó đẩy Ngạo Hàn Mai ra và lao vào trong phòng.
Ngạo Hàn Mai tái mặt, vội vàng ngăn cô ta lại: “Đại nhân, minh chủ của chúng tôi không thích bị người khác làm phiền khi đang nghỉ ngơi. Nếu mà làm vậy, một khi minh chủ tức giận thì sẽ mất hứng không đi nữa đấy”
“Không đi sao?”
Chi Lan nghe thấy vậy bèn cười lạnh: “Được, anh ta không đi thì các người cùng anh ta tới phòng bằng để chúng tôi luyện chế đi”.
“Cô...”, Ngạo Hàn Mai cuồng cả lên.
“Người đâu”
“Có”
“Bắt những người này đi. Một giờ sau tất cả đều phải được giải quyết và đưa tới phòng băng”, Lan Chi phất tay. Các thành viên phía sau lao lên. Một lúc sau đã khống chế được đám người Ngạo Hàn Mai.
“Thả tôi ra”
“Các người định làm gì?”
“Buông tay ra”
Đám đông gào ghét kháng cự. Thế nhưng vô ích. Người của khi Thiên Tiên thực lực mạnh hơn họ. Chỉ có Ngạo Hàn Mai còn giãy giụa được một lúc nhưng dù sao thì hai nắm đấm cũng không thể bằng bốn nắm đấm mà.
Chi Lan lấy kiếm ra kề lên cổ của Ngạo Hàn Mai.
“Tên họ Lâm kia vẫn còn 10 phút nữa. Nhưng tôi sẽ không cho anh mười phút đâu, anh chỉ có 10 giây. 10 giây mà còn không bước ra đây thì tôi sẽ xử lý người của anh. 10”
“9, 8, 7...”
Chi Lan hô lớn, Ngạo Hàn Mai rơi vào tuyệt vọng. Trong căn phòng đó căn bản không có ai cả. Lâm Chính hôm qua không về. Không biết là anh đã đi đâu.
10 giây xuất hiện sao? Trừ khi kỳ tích xảy ra.
Ngạo Hàn Mai nhắm mắt, lẳng lặng chờ đợi kết cục. Đúng lúc Chi Lan đếm đến ba thì một giọng nói vang lên: “Không thể để người ta ngủ chút à?”
Ngạo Hàn Mai giật mình, ngước nhìn. Một bóng hình mệt mỏi bước ra.
Chương 4280: Vừa là tiên tổ, vừa là tiên chủ!
“Không thể nào”, Ngạo Hàn Mai há hốc miệng, sững sờ nhìn cửa ra vào và tưởng mình gặp ảo giác.
Rõ ràng trong phòng không có người mà. Sao Lâm Chính có thể bước ra được từ đó chứ?
“Đúng là kẻ lề mề”, Chi Lan lạnh lùng nhìn Lâm Chính với vẻ vô cảm: “Các người làm thế là có ý đồ gì?””
“Là cô muốn giết tôi đấy à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Anh...hừ...đừng đắc ý, sẽ có lúc anh phải càu xin chúng tôi thôi”, Chi Lan với ánh mắt tức giận và hừng hực sát ý nhưng không hề phát tiết.
Giờ đại quyết tiên chủ mới là quan trọng nhất. Chỉ cần người này bị lợi xụng xong thì băng chủ có được vị trí tiên chủ, tới khi đó xử lý anh sau
“Đi theo tôi, băng chủ đang đợi anh”, Chi Lan hừ giọng, quay người rời đi. Lâm Chính không nói gì, chỉ đi theo.
“Minh chủ?”, Ngạo Hàn Mai thận trọng hô lớn. Không biết tạo sao mà cô ta phát hiện ra Lâm Chính trông vô cùng mệt mỏi và khí tức rất yếu.
Chuyện gì vậy? Lâm Chính rốt cuộc đi đâu?
“Kêu mọi người chuẩn bị, đợi tôi tham gia đại quyết xong thì lập tức rời khỏi đây”, Lâm Chính dặn dò.
“Rời đi sao?”, cô ta giật mình.
“Vậy còn tôi thì sao?”, Minh Đạo Tử bước tới, khóc dở mếu dở.
“Ồ, tôi quên mất anh. Hàn Mai, lúc đi nhớ dẫn theo anh ta đi. Người này rất quan trọng với chúng ta”, Lâm Chính nói.
Ngạo Hàn Mai hoang mang, cô ta còn định nói gì đó nhưng Chi Lan ở phía xa cứ hét lớn: “Còn làm gì thế, mau lên”
Lâm Chính không giải thích, chỉ bước đi. Ngạo Hàn Mai nhìn theo anh, cô ta siết chặt nắm đấm...
Lâm Chính được đưa tới quảng trường. Lúc này đại bộ phận đệ tử đã được tập trung ở đây. Băng chủ nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng chờ đợi.
Cả hiện trường im lặng. Đám đông giống như khúc gỗ, không hề lên tiếng. Lâm Chín liếc nhìn hiện trường.
Từng người ở đây đều có thực lực cực mạnh. Xem ra tiên tộc này không hề tầm thường. Nếu mà đấu với họ thì chắc sẽ bị tiêu diệt mất.
“Bẩm băng chủ, Lâm Chính đã tới rồi”, Chi Lan bước tới, cung kính nói.
Băng chủ chầm chậm mở mắt nhưng không hề nhìn Lâm Chính mà đi xuống tới một chiếc kệu màu trắng ở góc bên phải.
“Khởi kiệu”, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Khởi kiệu”, Chi Lan cũng hô vang.
Chiếc kiệu được nâng lên, dưới sự hộ tống của các đệ tử họ đi về khu vực trung tâm của tiên tộc.
Lâm Chính đi bên cạnh, vừa đi vừa dùng thuốc và suy nghĩ điều gì đó. Bọn họ nhanh chóng tới khu vực trung tâm.
Lúc này ở đây có ba lò lớn. Lò luyện này to như một tòa nhà trông vô cùng hùng vĩ.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc. Có thể tạo ra được lò luyện to như thế này thực sự tốn rất nhiều công sức. Lẽ nào những người này thật sự là hậu nhân của tiên nhân?
Đúng lúc anh đang suy nghĩ thì những bóng hình từ các phương khác cũng xuất hiện với khí tức hừng hực như sóng trào.
Anh ngước nhìn, có một nhóm người mặc toàn đồ đỏ. Họ cưỡi ngựa. Một nhóm khác thì mặc toàn đồ đen. Và là nam hay nữa thì đầu đeo mặt nạ, cầm trường kiếm trông vô cùng thần bí.
Nhóm người mặc đồ đỏ, đi đầu là một người đàn ông trung niên. Người đàn ông để râu dài, khí thế hừng hực, nhìn xuống bằng vẻ trịch thượng.
Ở giữa đội quân mào đen cũng có một chiếc kiệu. Nhưng khác với kiệu của băng chủ, kiệu của nhóm người này phủ bằng rèm mỏng màu đen, có thể nhìn thấy người ngồi bên trong. Có vẻ người đó cũng đang dưỡng thân.
Đợi đối phương tới thì băng chủ bước ra khỏi kiệu trước, đồng thời người mặc đồ đen trong kiệu cũng bước ra.
Hai người cùng lao lên khu vực chính giữa. Người mặc đồ đỏ thì không.
Người này cưỡi ngựa tới tận khu thi đấu. Đám đông thất kinh khi nhìn thấy bóng hình đó.
“Khốn nạn”, Chi Lan đứng bên cạnh lầm bầm chửi rủa.
“Sao thế?", anh không hiểu.
Chi Lan liếc nhìn anh: “Đó là đài tế tổ, dù là ai thì cũng phải bước lên,vậy mà nguyên chủ khu Viên Tiên lại cưỡi ngựa đạp lên như thế đúng là khinh thường tiên tổ”
Lâm Chính chợt hiểu ra.
“Viên chủ làm vậy có ý gì?", quả nhiên cả băng chủ và thượng chủ mặc đồ đen kia đều khựng người và chất vấn.
“Có vấn đề gì không?”, nguyên chủ vẫn ngồi trên ngựa thản nhiên nói.
“Đây là đài tế tổ, là nơi cúng tế tổ tiên mà viên chủ làm thế khác gì khinh thường tiên tổ?”, băng chủ hừ giọng.
“Các vị nghĩ nhiều rồi”
Viên chủ nhìn họ: “Hôm nay tôi đạt được vị trí tiên chủ sẽ thống nhất tiên tộc. Đợi khi tôi chết thì không phải cũng trở thành tiên tổ của thế hệ sau sao? Vậy tại sao tôi không được cưỡi ngựa bước lên?”
“Cái gì”, thượng chủ chau mày.
“Hôm nay tôi vừa trở thành tiên chủ vừa trở thành tiên tổ, các người còn không hiểu sao?”, nguyên chủ nói bằng vẻ vô cảm.