-
Chương 4281-4285
Chương 4281: Dạy dỗ không tốt
Thật ngông cuồng!
Người của khu Thiên Tiên và khu Thượng Tiên tức giận nghiến răng.
“Xem ra Nguyên chủ có lòng tin rất lớn”.
Thượng chủ không tức giận mà là bình thản nói.
“Cuộc thi tiên chủ chỉ là làm cho có lệ mà thôi, nếu không phải lo rằng lòng người không phục, sao tôi lại tham gia vào cuộc thi nhàm chán này?”.
Nguyên chủ nói.
“Nhưng mọi thứ vẫn phải làm theo quy tắc, quy tắc thì không được phá”.
Thượng chủ bình tĩnh nói: “Hai vị, sắp đến giờ rồi, chúng ta bắt đầu thôi”.
“Được!”.
Băng chủ gật đầu.
Nguyên chủ vẫn ngồi trên ngựa quan sát.
“Giờ lành đã đến!”.
Thượng chủ đến nơi cao nhất, lớn tiếng hô.
Mấy nghìn người bên dưới đồng loạt nhìn sang.
“Thiên tiên, Thượng tiên, Nguyên tiên! Chúng ta phân cách sau biến cố một trăm năm trước. Trong một trăm năm này, ba tiên dây dưa không dứt, tranh đấu lâu ngày, ân oán thù hận đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến đạo tâm của chúng ta”.
“Ba người chúng tôi thương lượng rất lâu đưa ra quyết định, hôm nay sẽ tuyển chọn tiên chủ, định ra chủ của Tiên Tộc, thống nhất Tiên Tộc, dẫn dắt tất cả tiên giả phi thăng đắc đạo, truy cầu vĩnh sinh”.
“Từ nay về sau sẽ không còn khu Thiên Tiên, khu Thượng Tiên, khu Nguyên Tiên, chỉ có chủ của Tiên Tộc”.
“Cuộc thi ngày hôm nay mọi người tận mắt chứng kiến, người thua phải khuất phục người thắng, nếu không sẽ bị xử phạt như phản đồ của Tiên Tộc!”.
“Mọi người đã nghe chưa?”.
Thượng chủ cao giọng hô, giọng nói như sóng triều.
“Vâng!”.
Tiên nhân ở bên dưới đồng loạt hô vang.
“Tiên chủ sẽ được sinh ra đúng vào hôm nay!”.
Thượng chủ quay đầu nói: “Hai vị tiên chủ, mời!”.
“Mời!”.
“Tới đi!”.
Băng chủ và Nguyên chủ đi xuống bậc thềm.
Cùng lúc đó, khu Nguyên Tiên và khu Thượng Tiên cũng có một người bước ra, đi về phía Thượng chủ và Nguyên chủ.
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau qua đó đi!”.
Chi Lan thấy vậy lập tức quay đầu hét lên với Lâm Chính.
Lâm Chính sửng sốt, vội vàng đi về phía Băng chủ.
Khi Lâm Chính đi ra phía trước, xung quanh vang lên tiếng hô kinh ngạc.
“Sao lại là nam?”.
“Người đó là ai?”.
“Anh ta là người của khu Thiên Tiên sao?”.
“Từ lúc nào khu Thiên Tiên lại có nam?”.
Người của hai khu khác châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao.
Ngay cả Thượng chủ và Nguyên chủ cũng đã nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
“Băng chủ đại nhân, công pháp khu Thiên Tiên xưa nay chỉ truyền nữ không truyền nam, người này có lẽ không phải đệ tử của cô nhỉ? Vẻ ngoài đẹp trai như vậy, chẳng lẽ là đạo lữ song tu của cô?”.
Nguyên chủ lên tiếng.
Giọng nói vô cùng sắc bén.
Ánh mắt Băng chủ vô cùng lạnh băng, nhưng không nổi giận mà lại bình tĩnh nói: “Người này vốn là một nô lệ của khu Thiên Tiên chúng tôi. Tôi thấy anh ta có thiên phú nên có lòng chỉ bảo, xem như đệ tử của tôi. Hôm nay tôi đưa anh ta đến đây là để làm đỉnh đồng cho tôi, trợ giúp tôi tham gia cuộc thi”.
“Vậy là cô định giao khu Thiên Tiên vào tay người này, để người này kế thừa y bát của cô?”.
Nguyên chủ lên tiếng hỏi, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
“Băng chủ, công pháp của cô không dành cho nam tu luyện, hắn muốn kế thừa y bát của cô thì không thể không tự thiến. Chẳng lẽ sau này khu Thiên Tiên sẽ do một tên thái giám khiếm khuyết lãnh đạo?”.
Một người đàn ông bên cạnh Nguyên chủ cười giễu cợt.
“Ha ha ha ha…”.
Khu Nguyên Tiên lập tức bùng nổ tiếng cười vang dội.
Trong mắt Băng chủ lóe lên ý lạnh rồi vụt tắt, nhưng gương mặt lại không có vẻ gì khác biệt.
“Ở đây lúc nào đến lượt cậu nói chuyện? Lui xuống!”.
Nguyên chủ quát.
Người đàn ông sửng sốt, vội chắp tay: “Vâng, sư phụ!”.
“Băng chủ đại nhân đừng lấy làm lạ, đồ đệ kém cỏi của tôi không biết lễ nghĩa, xin đừng so đo!”.
Nguyên chủ nói: “Chúng ta nên nhanh chóng bắt đầu cuộc thi đi!”.
Mặc dù trong lòng Băng chủ không vui, nhưng cũng không vì chuyện này mà nổi giận. Cô ta đang định đồng ý thì Lâm Chính ở bên cạnh lại lên tiếng.
“Đồ đệ không biết lễ nghĩa là vì sư phụ dạy dỗ không tốt! Người này sỉ nhục sư phụ tôi trước mặt mọi người là sỉ nhục khu Thiên Tiên chúng tôi! Sao có thể vì một câu không biết lễ nghĩa mà bỏ qua được? Chẳng lẽ tôn nghiêm của khu Thiên Tiên chúng tôi rẻ mạt như vậy sao?”.
Nghe vậy, hiện trường đột nhiên im ắng.
Mọi người đều mở to mắt ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Người này… muốn làm gì?
Chương 4282: Cứ đợi đấy
“Lâm Chính! Im miệng, lui xuống!”.
Dường như Băng chủ ý thức được điều gì, lạnh lùng quát.
“Sư phụ, tôi có nói gì sai sao? Tôi biết sư phụ tức giận như vậy là vì nghĩ cho kế hoạch lớn của Tiên Tộc, sư phụ hi vọng Tiên Tộc chúng ta có thể hòa thuận, đoàn kết một lòng, cùng tìm vĩnh sinh! Nhưng bây giờ không phải chúng ta không chịu đoàn kết, mà là có người muốn khiêu khích chia rẽ! Sư phụ có thể chịu được, nhưng tôi không thể chịu được! Người của khu Thiên Tiên chúng ta càng không thể nhịn! Chẳng lẽ chúng tôi lại chịu trơ mắt nhìn Băng chủ của chúng tôi bị sỉ nhục trước mặt mọi người mà không làm gì?”.
Lâm Chính tức giận nói, giọng nói vang to.
Từng chữ kiên định!
Người của khu Thiên Tiên ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau.
Người của hai khu khác cũng ngơ ngác.
Tên này… thật là to gan!
Anh đang đổ dầu vào lửa sao?
“Mong Nguyên chủ ra lệnh cho người đó dập đầu tạ tội với Băng chủ chúng tôi!”.
Lúc này, một giọng nói vang lên từ các thành viên của khu Thiên Tiên.
“Tạ Phương! Im miệng!”.
Chi Lan đột nhiên quay đầu nói.
“Đại sư tỷ, sư phụ là nhân vật như thế nào, sao có thể để Vương Cuồng sỉ nhục trước mặt mọi người như vậy? Vương Cuồng phải tạ tội với sư phụ!”.
Cô gái tên Tạ Phương nghiêm túc nói.
“Em ngốc à? Lâm Chính đang quạt gió thổi lửa, cố tình khiêu khích, em đừng trúng kế của anh ta!”.
Chi Lan mắng.
“Em biết, nhưng sư phụ bị sỉ nhục là sự thật! Chẳng lẽ người của khu Thiên Tiên chúng ta phải chịu đựng người của khu Nguyên Tiên?”.
Tạ Phương buồn bực nói.
Chi Lan lập tức nghẹn lời.
Tạ Phương nói xong, người của khu Thiên Tiên đều náo động.
“Tạ Phương sư tỷ nói không sai! Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được!”.
“Phải bắt Vương Cuồng dập đầu tạ tội!”.
“Nếu không có hướng giải quyết cho chuyện này, chúng tôi không đồng ý!”.
Càng lúc càng có nhiều giọng nói, mọi người dần dần phẫn nộ.
Băng chủ lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Làm vậy có lợi ích gì cho anh?”.
“Băng chủ hiểu lầm rồi, tôi chỉ đứng ở góc độ của cô suy nghĩ. Cô là người sẽ trở thành Tiên Chủ, sao có thể mất uy phong ở đây được?”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
Băng chủ nhíu mày, không nói gì.
“Các người đừng ức hiếp người quá đáng, bắt tôi quỳ xuống tạ tội? Tuyệt đối không thể!”.
Vương Cuồng quát lên, sao có thể cam tâm?
Khu Thiên Tiên toàn là nữ, người của khu Nguyên Tiên chưa bao giờ xem trọng bọn họ. Hơn nữa theo Vương Cuồng nghĩ, hôm nay sư phụ sẽ thắng cuộc thi, trở thành chủ của Tiên Tộc. Địa vị của đệ tử đích truyền như hắn đương nhiên cũng sẽ lên như diều gặp gió, sao lại coi trọng Băng chủ?
Nhưng hắn không nói còn đỡ, vừa nói thì ngay cả Băng chủ cũng không ngồi yên.
“Nguyên chủ, đồ đệ ông dạy không có giáo dưỡng vậy sao? Nếu vậy, tôi thấy cuộc thi tiên chủ này cũng không cần tiếp tục nữa. Ông còn chưa làm tiên chủ đã như vậy thì sao còn đường sống cho khu Thiên Tiên chúng tôi và khu Thượng Tiên ở trong tộc?”.
Băng chủ lạnh lùng nói.
Câu nói này không thể không nói là tuyệt diệu.
Một câu đơn giản lại kéo cả người của khu Thượng Tiên vào.
Nguyên chủ nhíu mày nhìn sang Thượng chủ, quả nhiên Thượng chủ cũng nhíu mày.
“Vương Cuồng, quỳ xuống tạ tội đi!”, Nguyên chủ nói.
“Sư phụ!”.
“Muốn tôi giúp cậu quỳ sao?”, giọng nói của Nguyên chủ dần lạnh đi.
Vương Cuồng bị ép bất đắc dĩ, chỉ có thể nghiến răng đi tới, quỳ xuống.
“Mong Băng chủ bớt giận, Vương Cuồng đã xúc phạm Băng chủ, Vương Cuồng xin tạ tội với Băng chủ!”.
“Nghe đây, nếu còn dám sỉ nhục Băng chủ của tôi, tôi sẽ không tha cho anh!”.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn Vương Cuồng, nói.
“Cứ đợi đấy!”.
Vương Cuồng nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Chính, trong mắt tràn ngập sát ý.
Chương 4283: Cô chuẩn bị xong chưa?
Băng chủ nhìn Lâm Chính, không đoán được Lâm Chính rốt cuộc có ý gì.
“Tốt nhất anh đừng giở trò, nếu không, người của anh ở trong Tiên Cốc e là không cứu ra được!”.
Băng chủ nhỏ giọng nói với Lâm Chính.
“Băng chủ yên tâm, sao tôi lại giở trò chứ?”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó quay người đi chuẩn bị.
Ba vị lãnh tụ mỗi người đứng trước một lò luyện lớn.
Bọn họ sẽ dùng lò này để luyện chế đan dược.
Quy tắc rất đơn giản, trong vòng một ngày, ai có thể luyện chế được đan dược tốt hơn thì người đó sẽ là chủ của Tiên Tộc, thống trị toàn bộ Tiên Tộc.
Đương nhiên cuộc thi này chắc chắn không phải so kỹ xảo luyện đan của ai mạnh yếu, mà là so đấu bất cứ thủ đoạn nào.
Do đó, cuộc so tài luyện đan này ba bên có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Giữa ba bên có thể quấy nhiễu bất cứ một bên nào khác, có thể phá hoại lò luyện của người khác, có thể hủy thuốc của người khác, thậm chí có thể giết người đó.
Vì sao ba người lại tìm một đỉnh đồng?
Để khi ba vị lãnh tụ chiến đấu thì có người có thể duy trì đan dược trong lò của bọn họ.
Cho nên thực lực của đỉnh đồng cũng không tầm thường.
Vì chỉ có thể chọn đệ tử của mình làm đỉnh đồng nên đỉnh đồng của khu Thượng Tiên hay khu Nguyên Tiên đều là đại đệ tử của chủ khu đó, hầu như đều được ngầm hiểu là người kế thừa y bát.
Cũng vì vậy nên sự xuất hiện của Lâm Chính mới khiến mọi người xôn xao.
“Đợi lát nữa anh dùng dị hỏa thổi lò luyện thuốc, tôi phụ trách bảo vệ an toàn cho anh, rõ chưa?”.
Băng chủ nói.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn lò luyện to lớn lan tràn hương thuốc nhè nhẹ, anh hiểu ra trong lò đã có dược liệu.
Nhưng nhìn sương băng dày đặc ở thân lò, trong lòng Lâm Chính hơi nặng nề.
“Dược liệu trong lò được bỏ vào từ lúc nào?”.
Lâm Chính hỏi.
“Một năm trước!”.
“Cái gì? Một… Một năm trước?”.
Lâm Chính kinh ngạc: “Thế thì dược liệu trong đó chẳng phải bị đông cứng rồi sao?”.
“Có thể nói như vậy…”.
“Thế làm sao luyện chế đan dược?”.
“Không phải anh có dị hỏa à?”.
“Dị hỏa… Tôi có dị hỏa thật, nhưng lò to như vậy, phải dùng bao nhiêu dị hỏa mới có thể luyện chế dược liệu trong đó thành đan?”.
Lâm Chính nhíu mày.
Nếu không có ai quấy rầy, trong vòng một ngày có thể miễn cưỡng thành đan, nhưng giá trị chắc chắn sẽ tự phai mất.
Bây giờ ba bên lại đấu đá luyện đan.
Anh là đỉnh đồng, e là sẽ trở thành cái gai trong mắt của hai nhà còn lại, sao có thể không giữ khí kình hộ thể?
“Đừng nhiều lời nữa, luyện đàng hoàng cho tôi! Sau khi chuyện thành, anh sẽ nhận được thứ mình cần”.
Băng chủ nói.
Lâm Chính không nói nữa, nuốt vài viên đan dược vào, nhắm mắt dưỡng thần.
“Các vị, đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?”.
Thượng chủ cao giọng nói.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, bắt đầu đi!”, Nguyên chủ lạnh lùng nói.
Thượng chủ lập tức nhìn về phía Băng chủ.
Băng chủ khẽ gật đầu.
Vù vù!
Hai ngọn lửa lập tức xuất hiện.
Lâm Chính nhìn sang.
Hóa ra là Vương Cuồng đỉnh đồng của Nguyên chủ và Bạch Miểu đỉnh đồng của Thượng chủ.
Hai người đã khởi động khí kình, tung về phía lò luyện.
Lâm Chính nhìn sang mới phát hiện hai người không hề biết thuật pháp hệ hỏa.
Bọn họ có thể nhóm lửa là vì lòng bàn tay bôi thứ bột đặc biệt, kết hợp với sức mạnh phi thăng mới có thể đốt lửa lò.
“Anh còn ngây ra đó làm gì? Nhóm lửa!”.
Băng chủ thấy Lâm Chính vẫn đang ngây ngốc, hét lên.
“Tôi nghĩ chúng ta đừng vội đốt lò thì tốt hơn”, Lâm Chính nói.
“Anh có ý gì?”.
Băng chủ nghiêm mặt hỏi.
“Tôi đề nghị cô hãy chuẩn bị sẵn sàng, đó mới là điều cần làm trước tiên!”.
Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Anh nói gì?”.
Băng chủ nhíu mày, cảm giác không ổn, quát khẽ: “Bây giờ tôi cho anh ba giây, mau mau nhóm lửa, nếu không, tôi thà không thi cuộc thi này nữa cũng sẽ chém chết anh!”.
Băng chủ không muốn làm lỡ thời gian thêm nữa, những biểu hiện của Lâm Chính cực kỳ đáng nghi.
Lâm Chính nghe vậy chỉ có thể gật đầu, bình thản nói: “Cô không nghe lời tôi khuyên thì thôi, tôi sẽ cho cô thỏa mãn!”.
Nói xong, anh đứng trước lò luyện khổng lồ, giơ cao một cánh tay.
“Băng chủ, cô chuẩn bị xong chưa?”.
Lâm Chính hỏi.
Băng chủ nhíu mày, nhưng không đáp lại.
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi!”.
Dứt lời, lòng bàn tay Lâm Chính đột nhiên dâng lên một ngọn lửa màu trắng tuyết, sau đó...
Ầm!
Lửa hóa thành rồng, lao về phía lò luyện.
Trong nháy mắt, người từ bốn phương tám hướng đều kinh ngạc.
Thượng chủ và Nguyên chủ lập tức nhìn về phía này.
Băng chủ cũng tái mặt…
Chương 4284: Giúp cô
“Dị hỏa!”.
Thượng chủ lẩm bẩm.
“Hơn nữa… còn là dị hỏa thuần khiết nhất, mạnh nhất!”.
Nguyên chủ nhỏ giọng nói.
Mặc dù hai người không nắm thuật dị hỏa, nhưng bọn họ cũng có biết, cũng nhìn ra được.
Luồng dị hỏa Lâm Chính phóng ra còn mạnh hơn lửa của hai đỉnh đồng bên bọn họ biết không biết bao nhiêu lần!
Trước mặt luồng dị hỏa này, đỉnh đồng của hai người không có ưu thế gì.
Chỉ cần Lâm Chính luyện chế đan dược thành công thì nhất định còn mạnh hơn đan dược hai người họ luyện chế.
“Chẳng trách Băng chủ muốn dùng người này làm đỉnh đồng của cô ta! Hóa ra là vậy!”.
Hai người sực tỉnh.
Băng chủ cũng ngạc nhiên.
Thời khắc này cô ta cũng hiểu vì sao Lâm Chính mãi không ra tay, ngược lại bảo cô ta chuẩn bị.
Bởi vì một khi dị hỏa của Lâm Chính phóng ra, bất kể Thượng chủ hay Nguyên chủ đều sẽ nhắm rõ mục tiêu.
Chắc chắn bọn họ sẽ không để Lâm Chính cứ tiếp tục luyện chế như vậy.
Nếu không, với dị hỏa thế này, e là chỉ cần nửa ngày Lâm Chính đã luyện xong đan dược.
Băng chủ lạnh lùng nhìn Lâm Chính, lúc này mới ý thức được mình bị gạt.
Rõ ràng anh có dị hỏa đáng sợ hơn, thế mà chưa bao giờ tiết lộ, chưa từng nhắc tới.
Bây giờ anh phóng ra dị hỏa làm mọi người kinh ngạc, khiến mình trở thành mục tiêu tấn công.
Bây giờ, Băng chủ đối diện với sự tấn công của hai người Thượng chủ và Nguyên chủ.
Nếu không chống đỡ được thì chỉ có đường chết.
“Anh hại tôi như vậy! Nếu tôi chết, ai cứu người cho anh? Anh còn muốn cứu người ra khỏi Tiên Cốc hay không?”.
Băng chủ lạnh lùng quát.
“Cứu?”.
Lâm Chính quay đầu nhìn cô ta, hờ hững nói: “Cô cứu thế nào?”.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Trong tay tôi có một nhóm con tin của Tiên Cốc, có thể dùng nhóm người đó đổi lấy người của anh!”.
“Cô chắc là cô có thật không?”.
Lâm Chính chất vấn.
Nghe vậy, Băng chủ nghẹn lời, đôi mắt giống như sao trở nên lạnh lùng xen lẫn sát khí.
“Anh… điều tra rồi sao?”.
“Hình như cô quên rồi à? Người của tôi đều bị cô đưa đến núi băng làm nô lệ, nếu cô thật sự bắt được người của Tiên Cốc, cô có thể nhốt ở đâu? Chắc chắn cũng sẽ đưa lên núi băng làm nô lệ! Người mà tôi dẫn tới tên Minh Đạo Tử chính là người của Tiên Cốc, nếu cô thật sự bắt được người của Tiên Cốc, sao anh ta lại không biết?”.
Lâm Chính nói.
“Xem ra tôi đánh giá thấp anh rồi…”.
“Từ ban đầu cô đã không thật lòng muốn giúp tôi! Cô chỉ muốn lợi dụng tôi mà thôi!”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Lợi dụng? Cũng không tính là lợi dụng! Nếu không phối hợp với tôi, anh và người của anh sẽ mất mạng. Bây giờ anh ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tôi, hợp tác với tôi, có lẽ tôi còn cho các người đường sống”.
Băng chủ lạnh lùng nói.
“Cho tôi đường sống? Cô định đưa chúng tôi đến núi băng làm việc khai thác cho các người, đến khi nào mệt chết sao?”.
“Anh còn muốn có lựa chọn?”.
“Tôi nghĩ tôi có rất nhiều lựa chọn! Nhưng, bây giờ cô nên lo cho mình đi!”.
Lâm Chính mỉm cười.
Băng chủ đột nhiên quay người lại, vẻ mặt căng thẳng.
Lúc này, Thượng chủ và Nguyên chủ đã giết đến nơi.
Ba người bắt đầu chém giết với nhau.
Bởi vì dị hỏa của Lâm Chính nên Băng chủ trở thành mục tiêu giải quyết chủ yếu của bọn họ.
Đối mặt với hai vị lãnh tụ liên thủ tấn công, Băng chủ không có sức chống đỡ, liên tục lùi lại.
“Phá lò luyện của cô ta!”.
Nguyên chủ hét lên.
Thượng chủ quay người, đánh về phía lò luyện.
Băng chủ kinh hãi, hét lên một tiếng xông về phía Thượng chủ, chặn ông ta lại.
Mặc dù Lâm Chính đã nhìn thấu mưu kế của cô ta, nhưng Lâm Chính vẫn còn luyện đan.
Chỉ cần có thể bảo vệ Lâm Chính luyện thành đan dược, cô ta vẫn có hi vọng trở thành tiên chủ!
Băng chủ liều chết ngăn cản, nhưng hiệu quả không lý tưởng.
Trước sự liên thủ của hai người, Băng chủ mình đầy thương tích, trạng thái cực kỳ tệ.
“Băng chủ, nếu không chặn được bọn họ thì đừng bảo tôi không giúp cô!”.
Lâm Chính nói: “Con người tôi rất có nguyên tắc, tôi đã đứng đây luyện đan thì chắc chắn sẽ luyện tốt đan dược. Cô không chống đỡ được thì đó là vấn đề của cô!”.
“Bớt nhiều lời, anh cứ mau mau luyện thành đan dược là được!”.
Băng chủ lạnh lùng nói, vận khí định phản công.
Nhưng Nguyên chủ không muốn cho cô ta cơ hội.
“A!”.
Nguyên chủ hét lên giận dữ, hai tay ngưng tụ một ngọn núi băng, nhảy xuống khỏi ngựa, đánh về phía Băng chủ như Thái Sơn phủ đầu.
Băng chủ run rẩy, vội vàng vận khí chống đỡ.
Nhưng khí kình của cô ta đâm vào núi băng lại không thể khiến nó dừng lại.
Cuối cùng!
Ầm!
Núi băng rơi xuống, Băng chủ dùng hai tay chống đỡ.
Hai người dùng sức chiến đấu, giằng co không thôi.
Thượng chủ thấy vậy lập tức quay người, đi về phía Lâm Chính đang luyện đan bên lò lớn.
Chương 4285: Giỏi
Mọi người xung quanh đều ngước mắt lên nhìn.
"Toang rồi! Toang rồi!"
Chi Lan nghiến răng, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Mặc dù cô ta rất ghét Lâm Chính, nhưng nếu anh chết, Băng chủ không thể chiến thắng, người của khu Thiên Tiên sẽ phải phục tùng người khác suốt đời!
Trong lúc nhất thời, lòng người của khu Thiên Tiên đều run lên.
Lâm Chính cũng chú ý tới Thượng chủ đang đến gần.
Anh hơi nghiêng đầu, nhíu mày.
Tu vi của Thượng chủ chắc chắn mạnh hơn anh.
Những người như Thượng chủ, Nguyên chủ có lẽ vẫn chưa đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng sức mạnh phi thăng của họ đã biến dị, cho dù đối mặt với cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, vẫn có thể đánh một trận.
Lâm Chính gặp phải những người này, tất nhiên rất khó giải quyết.
Nhưng anh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thượng chủ đã đến rất gần, Lâm Chính thu tay, vẫy xung quanh.
Rào rào!
Một ngọn lửa bốc lên.
Ngón tay Thượng chủ khẽ nhúc nhích, vô số luồng khí như gió mát nổi lên, bao trùm ngọn lửa.
Trong khoảnh khắc đó, ngọn lửa giống như hoa cỏ khô héo, nhanh chóng ủ rũ, tắt rụi.
Lâm Chính thờ ơ đứng nhìn.
Luồng khí kì diệu kia lần nữa bao phủ bàn tay Lâm Chính, ý đồ dập tắt dị hỏa, ngăn cản anh tiếp tục luyện đan.
Nhưng khi luồng khí tức kia sắp đến gần, Lâm Chính đột nhiên dừng thúc giục dị hỏa, không tiến hành luyện đan nữa.
Điều này khiến Thượng chủ hơi bối rối.
"Cậu đang làm gì thế?"
“Ông đến gần tôi chẳng phải để ngăn cản tôi luyện đan sao? Nếu vậy, tôi tự dừng lại, tránh việc ông giết tôi!"
Lâm Chính nói.
“Cậu thật thức thời, tiếc rằng, cậu dừng lại như vậy còn chưa đủ!”
Thượng chủ khàn giọng nói, ngón tay lần nữa di chuyển.
Vù vù!
Một luồng khí tức tinh thuần bao phủ lấy Lâm Chính, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ cơ thể anh.
“Ông vẫn muốn giết tôi sao?”
Lâm Chính cau mày.
“Nếu không làm gọn một mẻ, sẽ không tính là thanh công”.
"E rằng không đơn giản như vậy!"
Lâm Chính nhàn nhạt nói, đột nhiên vung tay lên.
Vèo vèo vèo. . .
Vô số châm bạc bay ra, bắn về phía Thượng chủ.
“Chút tài vặt. Quá nực cười”.
Thượng chủ lắc đầu, nhẹ nhàng tránh né.
Trong số hàng chục chiếc châm bạc không có chiếc nào có thể đâm trúng Thượng chủ.
Nhưng Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh.
“Mục tiêu của mấy chiếc châm bạc này, không phải ông”.
“Sao cơ?”
Thượng chủ ngẩn ra, như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên quay đầu.
Tuy nhiên, khí tức cả người Băng chủ tăng vọt, cứng rắn tách lìa ngọn núi băng đang đè trên đỉnh đầu.
Núi băng phía sau Nguyên chủ cũng bị đẩy lùi ra.
Băng chủ xoay người, vẫy tay trong không trung.
Ầm!
Một lưỡi kiếm băng hư ảo chém đến.
Sắc mặt Thượng chủ thay đổi, vội vàng rút lui.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao thực lực của Băng chủ đột nhiên tăng lên đáng sợ thế?”
Nguyên chủ vững vàng hạ xuống đất, nghiêm túc nhìn chằm chằm Băng chủ.
“Là thằng nhóc kia giở trò!”
Thượng chủ lập tức trừng mắt nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói: "Thằng nhóc này... thủ đoạn ghê gớm! Chúng ta không nên coi thường!"
"Hừ, hai chúng ta còn không đánh thắng được một người phụ nữ và một thằng nhóc sao?"
Nguyên chủ hầm hừ, không chút do dự lao thẳng về phía Băng chủ.
"Luyện đan nhanh đi!"
Băng chủ hét vào mặt Lâm Chính, chuẩn bị nghênh chiến với Nguyên chủ.
Nhưng Lâm Chính lắc đầu: "Tôi muốn luyện đan chỉ cần một tay là đủ, nhưng một mình cô không phải đối thủ của hai người bọn họ, Băng chủ, vẫn nên để tôi giúp cô!"
Nói xong, một tay Lâm Chính thúc giục dị hỏa, đốt cự đỉnh, tay kia đầu ngón tay di chuyển, châm bạc bắn ra liên tục.
Vèo vèo vèo. . .
Những chiếc châm bạc này đâm vào cơ thể Băng chủ, khiến cho sức mạnh phi thăng không ngừng tăng lên, thực lực tăng lên gấp bội.
Băng chủ còn muốn nói gì đó, nhưng cảm nhận được sự biến hóa trong cơ thể, đôi mắt không khỏi hiện lên tia kỳ dị.
“Y thuật của tên này... giỏi vậy sao?"
"Băng chủ, lên đi!"
Lâm Chính trầm giọng quát.
Thật ngông cuồng!
Người của khu Thiên Tiên và khu Thượng Tiên tức giận nghiến răng.
“Xem ra Nguyên chủ có lòng tin rất lớn”.
Thượng chủ không tức giận mà là bình thản nói.
“Cuộc thi tiên chủ chỉ là làm cho có lệ mà thôi, nếu không phải lo rằng lòng người không phục, sao tôi lại tham gia vào cuộc thi nhàm chán này?”.
Nguyên chủ nói.
“Nhưng mọi thứ vẫn phải làm theo quy tắc, quy tắc thì không được phá”.
Thượng chủ bình tĩnh nói: “Hai vị, sắp đến giờ rồi, chúng ta bắt đầu thôi”.
“Được!”.
Băng chủ gật đầu.
Nguyên chủ vẫn ngồi trên ngựa quan sát.
“Giờ lành đã đến!”.
Thượng chủ đến nơi cao nhất, lớn tiếng hô.
Mấy nghìn người bên dưới đồng loạt nhìn sang.
“Thiên tiên, Thượng tiên, Nguyên tiên! Chúng ta phân cách sau biến cố một trăm năm trước. Trong một trăm năm này, ba tiên dây dưa không dứt, tranh đấu lâu ngày, ân oán thù hận đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến đạo tâm của chúng ta”.
“Ba người chúng tôi thương lượng rất lâu đưa ra quyết định, hôm nay sẽ tuyển chọn tiên chủ, định ra chủ của Tiên Tộc, thống nhất Tiên Tộc, dẫn dắt tất cả tiên giả phi thăng đắc đạo, truy cầu vĩnh sinh”.
“Từ nay về sau sẽ không còn khu Thiên Tiên, khu Thượng Tiên, khu Nguyên Tiên, chỉ có chủ của Tiên Tộc”.
“Cuộc thi ngày hôm nay mọi người tận mắt chứng kiến, người thua phải khuất phục người thắng, nếu không sẽ bị xử phạt như phản đồ của Tiên Tộc!”.
“Mọi người đã nghe chưa?”.
Thượng chủ cao giọng hô, giọng nói như sóng triều.
“Vâng!”.
Tiên nhân ở bên dưới đồng loạt hô vang.
“Tiên chủ sẽ được sinh ra đúng vào hôm nay!”.
Thượng chủ quay đầu nói: “Hai vị tiên chủ, mời!”.
“Mời!”.
“Tới đi!”.
Băng chủ và Nguyên chủ đi xuống bậc thềm.
Cùng lúc đó, khu Nguyên Tiên và khu Thượng Tiên cũng có một người bước ra, đi về phía Thượng chủ và Nguyên chủ.
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau qua đó đi!”.
Chi Lan thấy vậy lập tức quay đầu hét lên với Lâm Chính.
Lâm Chính sửng sốt, vội vàng đi về phía Băng chủ.
Khi Lâm Chính đi ra phía trước, xung quanh vang lên tiếng hô kinh ngạc.
“Sao lại là nam?”.
“Người đó là ai?”.
“Anh ta là người của khu Thiên Tiên sao?”.
“Từ lúc nào khu Thiên Tiên lại có nam?”.
Người của hai khu khác châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao.
Ngay cả Thượng chủ và Nguyên chủ cũng đã nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
“Băng chủ đại nhân, công pháp khu Thiên Tiên xưa nay chỉ truyền nữ không truyền nam, người này có lẽ không phải đệ tử của cô nhỉ? Vẻ ngoài đẹp trai như vậy, chẳng lẽ là đạo lữ song tu của cô?”.
Nguyên chủ lên tiếng.
Giọng nói vô cùng sắc bén.
Ánh mắt Băng chủ vô cùng lạnh băng, nhưng không nổi giận mà lại bình tĩnh nói: “Người này vốn là một nô lệ của khu Thiên Tiên chúng tôi. Tôi thấy anh ta có thiên phú nên có lòng chỉ bảo, xem như đệ tử của tôi. Hôm nay tôi đưa anh ta đến đây là để làm đỉnh đồng cho tôi, trợ giúp tôi tham gia cuộc thi”.
“Vậy là cô định giao khu Thiên Tiên vào tay người này, để người này kế thừa y bát của cô?”.
Nguyên chủ lên tiếng hỏi, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
“Băng chủ, công pháp của cô không dành cho nam tu luyện, hắn muốn kế thừa y bát của cô thì không thể không tự thiến. Chẳng lẽ sau này khu Thiên Tiên sẽ do một tên thái giám khiếm khuyết lãnh đạo?”.
Một người đàn ông bên cạnh Nguyên chủ cười giễu cợt.
“Ha ha ha ha…”.
Khu Nguyên Tiên lập tức bùng nổ tiếng cười vang dội.
Trong mắt Băng chủ lóe lên ý lạnh rồi vụt tắt, nhưng gương mặt lại không có vẻ gì khác biệt.
“Ở đây lúc nào đến lượt cậu nói chuyện? Lui xuống!”.
Nguyên chủ quát.
Người đàn ông sửng sốt, vội chắp tay: “Vâng, sư phụ!”.
“Băng chủ đại nhân đừng lấy làm lạ, đồ đệ kém cỏi của tôi không biết lễ nghĩa, xin đừng so đo!”.
Nguyên chủ nói: “Chúng ta nên nhanh chóng bắt đầu cuộc thi đi!”.
Mặc dù trong lòng Băng chủ không vui, nhưng cũng không vì chuyện này mà nổi giận. Cô ta đang định đồng ý thì Lâm Chính ở bên cạnh lại lên tiếng.
“Đồ đệ không biết lễ nghĩa là vì sư phụ dạy dỗ không tốt! Người này sỉ nhục sư phụ tôi trước mặt mọi người là sỉ nhục khu Thiên Tiên chúng tôi! Sao có thể vì một câu không biết lễ nghĩa mà bỏ qua được? Chẳng lẽ tôn nghiêm của khu Thiên Tiên chúng tôi rẻ mạt như vậy sao?”.
Nghe vậy, hiện trường đột nhiên im ắng.
Mọi người đều mở to mắt ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Người này… muốn làm gì?
Chương 4282: Cứ đợi đấy
“Lâm Chính! Im miệng, lui xuống!”.
Dường như Băng chủ ý thức được điều gì, lạnh lùng quát.
“Sư phụ, tôi có nói gì sai sao? Tôi biết sư phụ tức giận như vậy là vì nghĩ cho kế hoạch lớn của Tiên Tộc, sư phụ hi vọng Tiên Tộc chúng ta có thể hòa thuận, đoàn kết một lòng, cùng tìm vĩnh sinh! Nhưng bây giờ không phải chúng ta không chịu đoàn kết, mà là có người muốn khiêu khích chia rẽ! Sư phụ có thể chịu được, nhưng tôi không thể chịu được! Người của khu Thiên Tiên chúng ta càng không thể nhịn! Chẳng lẽ chúng tôi lại chịu trơ mắt nhìn Băng chủ của chúng tôi bị sỉ nhục trước mặt mọi người mà không làm gì?”.
Lâm Chính tức giận nói, giọng nói vang to.
Từng chữ kiên định!
Người của khu Thiên Tiên ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau.
Người của hai khu khác cũng ngơ ngác.
Tên này… thật là to gan!
Anh đang đổ dầu vào lửa sao?
“Mong Nguyên chủ ra lệnh cho người đó dập đầu tạ tội với Băng chủ chúng tôi!”.
Lúc này, một giọng nói vang lên từ các thành viên của khu Thiên Tiên.
“Tạ Phương! Im miệng!”.
Chi Lan đột nhiên quay đầu nói.
“Đại sư tỷ, sư phụ là nhân vật như thế nào, sao có thể để Vương Cuồng sỉ nhục trước mặt mọi người như vậy? Vương Cuồng phải tạ tội với sư phụ!”.
Cô gái tên Tạ Phương nghiêm túc nói.
“Em ngốc à? Lâm Chính đang quạt gió thổi lửa, cố tình khiêu khích, em đừng trúng kế của anh ta!”.
Chi Lan mắng.
“Em biết, nhưng sư phụ bị sỉ nhục là sự thật! Chẳng lẽ người của khu Thiên Tiên chúng ta phải chịu đựng người của khu Nguyên Tiên?”.
Tạ Phương buồn bực nói.
Chi Lan lập tức nghẹn lời.
Tạ Phương nói xong, người của khu Thiên Tiên đều náo động.
“Tạ Phương sư tỷ nói không sai! Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được!”.
“Phải bắt Vương Cuồng dập đầu tạ tội!”.
“Nếu không có hướng giải quyết cho chuyện này, chúng tôi không đồng ý!”.
Càng lúc càng có nhiều giọng nói, mọi người dần dần phẫn nộ.
Băng chủ lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Làm vậy có lợi ích gì cho anh?”.
“Băng chủ hiểu lầm rồi, tôi chỉ đứng ở góc độ của cô suy nghĩ. Cô là người sẽ trở thành Tiên Chủ, sao có thể mất uy phong ở đây được?”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
Băng chủ nhíu mày, không nói gì.
“Các người đừng ức hiếp người quá đáng, bắt tôi quỳ xuống tạ tội? Tuyệt đối không thể!”.
Vương Cuồng quát lên, sao có thể cam tâm?
Khu Thiên Tiên toàn là nữ, người của khu Nguyên Tiên chưa bao giờ xem trọng bọn họ. Hơn nữa theo Vương Cuồng nghĩ, hôm nay sư phụ sẽ thắng cuộc thi, trở thành chủ của Tiên Tộc. Địa vị của đệ tử đích truyền như hắn đương nhiên cũng sẽ lên như diều gặp gió, sao lại coi trọng Băng chủ?
Nhưng hắn không nói còn đỡ, vừa nói thì ngay cả Băng chủ cũng không ngồi yên.
“Nguyên chủ, đồ đệ ông dạy không có giáo dưỡng vậy sao? Nếu vậy, tôi thấy cuộc thi tiên chủ này cũng không cần tiếp tục nữa. Ông còn chưa làm tiên chủ đã như vậy thì sao còn đường sống cho khu Thiên Tiên chúng tôi và khu Thượng Tiên ở trong tộc?”.
Băng chủ lạnh lùng nói.
Câu nói này không thể không nói là tuyệt diệu.
Một câu đơn giản lại kéo cả người của khu Thượng Tiên vào.
Nguyên chủ nhíu mày nhìn sang Thượng chủ, quả nhiên Thượng chủ cũng nhíu mày.
“Vương Cuồng, quỳ xuống tạ tội đi!”, Nguyên chủ nói.
“Sư phụ!”.
“Muốn tôi giúp cậu quỳ sao?”, giọng nói của Nguyên chủ dần lạnh đi.
Vương Cuồng bị ép bất đắc dĩ, chỉ có thể nghiến răng đi tới, quỳ xuống.
“Mong Băng chủ bớt giận, Vương Cuồng đã xúc phạm Băng chủ, Vương Cuồng xin tạ tội với Băng chủ!”.
“Nghe đây, nếu còn dám sỉ nhục Băng chủ của tôi, tôi sẽ không tha cho anh!”.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn Vương Cuồng, nói.
“Cứ đợi đấy!”.
Vương Cuồng nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Chính, trong mắt tràn ngập sát ý.
Chương 4283: Cô chuẩn bị xong chưa?
Băng chủ nhìn Lâm Chính, không đoán được Lâm Chính rốt cuộc có ý gì.
“Tốt nhất anh đừng giở trò, nếu không, người của anh ở trong Tiên Cốc e là không cứu ra được!”.
Băng chủ nhỏ giọng nói với Lâm Chính.
“Băng chủ yên tâm, sao tôi lại giở trò chứ?”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó quay người đi chuẩn bị.
Ba vị lãnh tụ mỗi người đứng trước một lò luyện lớn.
Bọn họ sẽ dùng lò này để luyện chế đan dược.
Quy tắc rất đơn giản, trong vòng một ngày, ai có thể luyện chế được đan dược tốt hơn thì người đó sẽ là chủ của Tiên Tộc, thống trị toàn bộ Tiên Tộc.
Đương nhiên cuộc thi này chắc chắn không phải so kỹ xảo luyện đan của ai mạnh yếu, mà là so đấu bất cứ thủ đoạn nào.
Do đó, cuộc so tài luyện đan này ba bên có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Giữa ba bên có thể quấy nhiễu bất cứ một bên nào khác, có thể phá hoại lò luyện của người khác, có thể hủy thuốc của người khác, thậm chí có thể giết người đó.
Vì sao ba người lại tìm một đỉnh đồng?
Để khi ba vị lãnh tụ chiến đấu thì có người có thể duy trì đan dược trong lò của bọn họ.
Cho nên thực lực của đỉnh đồng cũng không tầm thường.
Vì chỉ có thể chọn đệ tử của mình làm đỉnh đồng nên đỉnh đồng của khu Thượng Tiên hay khu Nguyên Tiên đều là đại đệ tử của chủ khu đó, hầu như đều được ngầm hiểu là người kế thừa y bát.
Cũng vì vậy nên sự xuất hiện của Lâm Chính mới khiến mọi người xôn xao.
“Đợi lát nữa anh dùng dị hỏa thổi lò luyện thuốc, tôi phụ trách bảo vệ an toàn cho anh, rõ chưa?”.
Băng chủ nói.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn lò luyện to lớn lan tràn hương thuốc nhè nhẹ, anh hiểu ra trong lò đã có dược liệu.
Nhưng nhìn sương băng dày đặc ở thân lò, trong lòng Lâm Chính hơi nặng nề.
“Dược liệu trong lò được bỏ vào từ lúc nào?”.
Lâm Chính hỏi.
“Một năm trước!”.
“Cái gì? Một… Một năm trước?”.
Lâm Chính kinh ngạc: “Thế thì dược liệu trong đó chẳng phải bị đông cứng rồi sao?”.
“Có thể nói như vậy…”.
“Thế làm sao luyện chế đan dược?”.
“Không phải anh có dị hỏa à?”.
“Dị hỏa… Tôi có dị hỏa thật, nhưng lò to như vậy, phải dùng bao nhiêu dị hỏa mới có thể luyện chế dược liệu trong đó thành đan?”.
Lâm Chính nhíu mày.
Nếu không có ai quấy rầy, trong vòng một ngày có thể miễn cưỡng thành đan, nhưng giá trị chắc chắn sẽ tự phai mất.
Bây giờ ba bên lại đấu đá luyện đan.
Anh là đỉnh đồng, e là sẽ trở thành cái gai trong mắt của hai nhà còn lại, sao có thể không giữ khí kình hộ thể?
“Đừng nhiều lời nữa, luyện đàng hoàng cho tôi! Sau khi chuyện thành, anh sẽ nhận được thứ mình cần”.
Băng chủ nói.
Lâm Chính không nói nữa, nuốt vài viên đan dược vào, nhắm mắt dưỡng thần.
“Các vị, đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?”.
Thượng chủ cao giọng nói.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, bắt đầu đi!”, Nguyên chủ lạnh lùng nói.
Thượng chủ lập tức nhìn về phía Băng chủ.
Băng chủ khẽ gật đầu.
Vù vù!
Hai ngọn lửa lập tức xuất hiện.
Lâm Chính nhìn sang.
Hóa ra là Vương Cuồng đỉnh đồng của Nguyên chủ và Bạch Miểu đỉnh đồng của Thượng chủ.
Hai người đã khởi động khí kình, tung về phía lò luyện.
Lâm Chính nhìn sang mới phát hiện hai người không hề biết thuật pháp hệ hỏa.
Bọn họ có thể nhóm lửa là vì lòng bàn tay bôi thứ bột đặc biệt, kết hợp với sức mạnh phi thăng mới có thể đốt lửa lò.
“Anh còn ngây ra đó làm gì? Nhóm lửa!”.
Băng chủ thấy Lâm Chính vẫn đang ngây ngốc, hét lên.
“Tôi nghĩ chúng ta đừng vội đốt lò thì tốt hơn”, Lâm Chính nói.
“Anh có ý gì?”.
Băng chủ nghiêm mặt hỏi.
“Tôi đề nghị cô hãy chuẩn bị sẵn sàng, đó mới là điều cần làm trước tiên!”.
Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Anh nói gì?”.
Băng chủ nhíu mày, cảm giác không ổn, quát khẽ: “Bây giờ tôi cho anh ba giây, mau mau nhóm lửa, nếu không, tôi thà không thi cuộc thi này nữa cũng sẽ chém chết anh!”.
Băng chủ không muốn làm lỡ thời gian thêm nữa, những biểu hiện của Lâm Chính cực kỳ đáng nghi.
Lâm Chính nghe vậy chỉ có thể gật đầu, bình thản nói: “Cô không nghe lời tôi khuyên thì thôi, tôi sẽ cho cô thỏa mãn!”.
Nói xong, anh đứng trước lò luyện khổng lồ, giơ cao một cánh tay.
“Băng chủ, cô chuẩn bị xong chưa?”.
Lâm Chính hỏi.
Băng chủ nhíu mày, nhưng không đáp lại.
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi!”.
Dứt lời, lòng bàn tay Lâm Chính đột nhiên dâng lên một ngọn lửa màu trắng tuyết, sau đó...
Ầm!
Lửa hóa thành rồng, lao về phía lò luyện.
Trong nháy mắt, người từ bốn phương tám hướng đều kinh ngạc.
Thượng chủ và Nguyên chủ lập tức nhìn về phía này.
Băng chủ cũng tái mặt…
Chương 4284: Giúp cô
“Dị hỏa!”.
Thượng chủ lẩm bẩm.
“Hơn nữa… còn là dị hỏa thuần khiết nhất, mạnh nhất!”.
Nguyên chủ nhỏ giọng nói.
Mặc dù hai người không nắm thuật dị hỏa, nhưng bọn họ cũng có biết, cũng nhìn ra được.
Luồng dị hỏa Lâm Chính phóng ra còn mạnh hơn lửa của hai đỉnh đồng bên bọn họ biết không biết bao nhiêu lần!
Trước mặt luồng dị hỏa này, đỉnh đồng của hai người không có ưu thế gì.
Chỉ cần Lâm Chính luyện chế đan dược thành công thì nhất định còn mạnh hơn đan dược hai người họ luyện chế.
“Chẳng trách Băng chủ muốn dùng người này làm đỉnh đồng của cô ta! Hóa ra là vậy!”.
Hai người sực tỉnh.
Băng chủ cũng ngạc nhiên.
Thời khắc này cô ta cũng hiểu vì sao Lâm Chính mãi không ra tay, ngược lại bảo cô ta chuẩn bị.
Bởi vì một khi dị hỏa của Lâm Chính phóng ra, bất kể Thượng chủ hay Nguyên chủ đều sẽ nhắm rõ mục tiêu.
Chắc chắn bọn họ sẽ không để Lâm Chính cứ tiếp tục luyện chế như vậy.
Nếu không, với dị hỏa thế này, e là chỉ cần nửa ngày Lâm Chính đã luyện xong đan dược.
Băng chủ lạnh lùng nhìn Lâm Chính, lúc này mới ý thức được mình bị gạt.
Rõ ràng anh có dị hỏa đáng sợ hơn, thế mà chưa bao giờ tiết lộ, chưa từng nhắc tới.
Bây giờ anh phóng ra dị hỏa làm mọi người kinh ngạc, khiến mình trở thành mục tiêu tấn công.
Bây giờ, Băng chủ đối diện với sự tấn công của hai người Thượng chủ và Nguyên chủ.
Nếu không chống đỡ được thì chỉ có đường chết.
“Anh hại tôi như vậy! Nếu tôi chết, ai cứu người cho anh? Anh còn muốn cứu người ra khỏi Tiên Cốc hay không?”.
Băng chủ lạnh lùng quát.
“Cứu?”.
Lâm Chính quay đầu nhìn cô ta, hờ hững nói: “Cô cứu thế nào?”.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Trong tay tôi có một nhóm con tin của Tiên Cốc, có thể dùng nhóm người đó đổi lấy người của anh!”.
“Cô chắc là cô có thật không?”.
Lâm Chính chất vấn.
Nghe vậy, Băng chủ nghẹn lời, đôi mắt giống như sao trở nên lạnh lùng xen lẫn sát khí.
“Anh… điều tra rồi sao?”.
“Hình như cô quên rồi à? Người của tôi đều bị cô đưa đến núi băng làm nô lệ, nếu cô thật sự bắt được người của Tiên Cốc, cô có thể nhốt ở đâu? Chắc chắn cũng sẽ đưa lên núi băng làm nô lệ! Người mà tôi dẫn tới tên Minh Đạo Tử chính là người của Tiên Cốc, nếu cô thật sự bắt được người của Tiên Cốc, sao anh ta lại không biết?”.
Lâm Chính nói.
“Xem ra tôi đánh giá thấp anh rồi…”.
“Từ ban đầu cô đã không thật lòng muốn giúp tôi! Cô chỉ muốn lợi dụng tôi mà thôi!”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Lợi dụng? Cũng không tính là lợi dụng! Nếu không phối hợp với tôi, anh và người của anh sẽ mất mạng. Bây giờ anh ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tôi, hợp tác với tôi, có lẽ tôi còn cho các người đường sống”.
Băng chủ lạnh lùng nói.
“Cho tôi đường sống? Cô định đưa chúng tôi đến núi băng làm việc khai thác cho các người, đến khi nào mệt chết sao?”.
“Anh còn muốn có lựa chọn?”.
“Tôi nghĩ tôi có rất nhiều lựa chọn! Nhưng, bây giờ cô nên lo cho mình đi!”.
Lâm Chính mỉm cười.
Băng chủ đột nhiên quay người lại, vẻ mặt căng thẳng.
Lúc này, Thượng chủ và Nguyên chủ đã giết đến nơi.
Ba người bắt đầu chém giết với nhau.
Bởi vì dị hỏa của Lâm Chính nên Băng chủ trở thành mục tiêu giải quyết chủ yếu của bọn họ.
Đối mặt với hai vị lãnh tụ liên thủ tấn công, Băng chủ không có sức chống đỡ, liên tục lùi lại.
“Phá lò luyện của cô ta!”.
Nguyên chủ hét lên.
Thượng chủ quay người, đánh về phía lò luyện.
Băng chủ kinh hãi, hét lên một tiếng xông về phía Thượng chủ, chặn ông ta lại.
Mặc dù Lâm Chính đã nhìn thấu mưu kế của cô ta, nhưng Lâm Chính vẫn còn luyện đan.
Chỉ cần có thể bảo vệ Lâm Chính luyện thành đan dược, cô ta vẫn có hi vọng trở thành tiên chủ!
Băng chủ liều chết ngăn cản, nhưng hiệu quả không lý tưởng.
Trước sự liên thủ của hai người, Băng chủ mình đầy thương tích, trạng thái cực kỳ tệ.
“Băng chủ, nếu không chặn được bọn họ thì đừng bảo tôi không giúp cô!”.
Lâm Chính nói: “Con người tôi rất có nguyên tắc, tôi đã đứng đây luyện đan thì chắc chắn sẽ luyện tốt đan dược. Cô không chống đỡ được thì đó là vấn đề của cô!”.
“Bớt nhiều lời, anh cứ mau mau luyện thành đan dược là được!”.
Băng chủ lạnh lùng nói, vận khí định phản công.
Nhưng Nguyên chủ không muốn cho cô ta cơ hội.
“A!”.
Nguyên chủ hét lên giận dữ, hai tay ngưng tụ một ngọn núi băng, nhảy xuống khỏi ngựa, đánh về phía Băng chủ như Thái Sơn phủ đầu.
Băng chủ run rẩy, vội vàng vận khí chống đỡ.
Nhưng khí kình của cô ta đâm vào núi băng lại không thể khiến nó dừng lại.
Cuối cùng!
Ầm!
Núi băng rơi xuống, Băng chủ dùng hai tay chống đỡ.
Hai người dùng sức chiến đấu, giằng co không thôi.
Thượng chủ thấy vậy lập tức quay người, đi về phía Lâm Chính đang luyện đan bên lò lớn.
Chương 4285: Giỏi
Mọi người xung quanh đều ngước mắt lên nhìn.
"Toang rồi! Toang rồi!"
Chi Lan nghiến răng, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Mặc dù cô ta rất ghét Lâm Chính, nhưng nếu anh chết, Băng chủ không thể chiến thắng, người của khu Thiên Tiên sẽ phải phục tùng người khác suốt đời!
Trong lúc nhất thời, lòng người của khu Thiên Tiên đều run lên.
Lâm Chính cũng chú ý tới Thượng chủ đang đến gần.
Anh hơi nghiêng đầu, nhíu mày.
Tu vi của Thượng chủ chắc chắn mạnh hơn anh.
Những người như Thượng chủ, Nguyên chủ có lẽ vẫn chưa đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng sức mạnh phi thăng của họ đã biến dị, cho dù đối mặt với cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, vẫn có thể đánh một trận.
Lâm Chính gặp phải những người này, tất nhiên rất khó giải quyết.
Nhưng anh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thượng chủ đã đến rất gần, Lâm Chính thu tay, vẫy xung quanh.
Rào rào!
Một ngọn lửa bốc lên.
Ngón tay Thượng chủ khẽ nhúc nhích, vô số luồng khí như gió mát nổi lên, bao trùm ngọn lửa.
Trong khoảnh khắc đó, ngọn lửa giống như hoa cỏ khô héo, nhanh chóng ủ rũ, tắt rụi.
Lâm Chính thờ ơ đứng nhìn.
Luồng khí kì diệu kia lần nữa bao phủ bàn tay Lâm Chính, ý đồ dập tắt dị hỏa, ngăn cản anh tiếp tục luyện đan.
Nhưng khi luồng khí tức kia sắp đến gần, Lâm Chính đột nhiên dừng thúc giục dị hỏa, không tiến hành luyện đan nữa.
Điều này khiến Thượng chủ hơi bối rối.
"Cậu đang làm gì thế?"
“Ông đến gần tôi chẳng phải để ngăn cản tôi luyện đan sao? Nếu vậy, tôi tự dừng lại, tránh việc ông giết tôi!"
Lâm Chính nói.
“Cậu thật thức thời, tiếc rằng, cậu dừng lại như vậy còn chưa đủ!”
Thượng chủ khàn giọng nói, ngón tay lần nữa di chuyển.
Vù vù!
Một luồng khí tức tinh thuần bao phủ lấy Lâm Chính, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ cơ thể anh.
“Ông vẫn muốn giết tôi sao?”
Lâm Chính cau mày.
“Nếu không làm gọn một mẻ, sẽ không tính là thanh công”.
"E rằng không đơn giản như vậy!"
Lâm Chính nhàn nhạt nói, đột nhiên vung tay lên.
Vèo vèo vèo. . .
Vô số châm bạc bay ra, bắn về phía Thượng chủ.
“Chút tài vặt. Quá nực cười”.
Thượng chủ lắc đầu, nhẹ nhàng tránh né.
Trong số hàng chục chiếc châm bạc không có chiếc nào có thể đâm trúng Thượng chủ.
Nhưng Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh.
“Mục tiêu của mấy chiếc châm bạc này, không phải ông”.
“Sao cơ?”
Thượng chủ ngẩn ra, như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên quay đầu.
Tuy nhiên, khí tức cả người Băng chủ tăng vọt, cứng rắn tách lìa ngọn núi băng đang đè trên đỉnh đầu.
Núi băng phía sau Nguyên chủ cũng bị đẩy lùi ra.
Băng chủ xoay người, vẫy tay trong không trung.
Ầm!
Một lưỡi kiếm băng hư ảo chém đến.
Sắc mặt Thượng chủ thay đổi, vội vàng rút lui.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao thực lực của Băng chủ đột nhiên tăng lên đáng sợ thế?”
Nguyên chủ vững vàng hạ xuống đất, nghiêm túc nhìn chằm chằm Băng chủ.
“Là thằng nhóc kia giở trò!”
Thượng chủ lập tức trừng mắt nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói: "Thằng nhóc này... thủ đoạn ghê gớm! Chúng ta không nên coi thường!"
"Hừ, hai chúng ta còn không đánh thắng được một người phụ nữ và một thằng nhóc sao?"
Nguyên chủ hầm hừ, không chút do dự lao thẳng về phía Băng chủ.
"Luyện đan nhanh đi!"
Băng chủ hét vào mặt Lâm Chính, chuẩn bị nghênh chiến với Nguyên chủ.
Nhưng Lâm Chính lắc đầu: "Tôi muốn luyện đan chỉ cần một tay là đủ, nhưng một mình cô không phải đối thủ của hai người bọn họ, Băng chủ, vẫn nên để tôi giúp cô!"
Nói xong, một tay Lâm Chính thúc giục dị hỏa, đốt cự đỉnh, tay kia đầu ngón tay di chuyển, châm bạc bắn ra liên tục.
Vèo vèo vèo. . .
Những chiếc châm bạc này đâm vào cơ thể Băng chủ, khiến cho sức mạnh phi thăng không ngừng tăng lên, thực lực tăng lên gấp bội.
Băng chủ còn muốn nói gì đó, nhưng cảm nhận được sự biến hóa trong cơ thể, đôi mắt không khỏi hiện lên tia kỳ dị.
“Y thuật của tên này... giỏi vậy sao?"
"Băng chủ, lên đi!"
Lâm Chính trầm giọng quát.