-
Chương 4461-4465
Chương 4461: Báo động khẩn
"Tướng Lâm đợi tôi với! Tướng Lâm!"
Hứa Chỉ Sương vừa chạy vừa thở hổn hển.
Cô ta đã tăng tốc độ của mình lên đến cực độ.
Tốc độ còn nhanh hơn cả loài báo luồn lách giữa những ngọn núi hiểm trở.
Nhưng dù vậy, vẫn không thể theo kịp tốc độ của Lâm Chính.
Lâm Chính bay lên không trung như một chùm tia sáng phóng thẳng vào không gian.
Sau khi đại thống lĩnh từ chối yêu cầu để anh đi đến cứ điểm số 3 chi viện, Hứa Chỉ Sương định về phòng nghỉ ngơi nhưng lại tình cờ nhìn thấy Lâm Chính rời khỏi lều quân sự nên mới lặng lẽ đi theo.
Không ngờ Lâm Chính lại lao thẳng tới cứ điểm số 3.
Hứa Chỉ Sương lập tức hiểu được ý định của Lâm Chính nên vội vã đuổi theo.
Nhưng Lâm Chính lại không hề có ý đợi cô ta.
Một lúc sau, Hứa Chỉ Sương không còn nhìn thấy Lâm Chính đâu nữa.
Hứa Chỉ Sương nhận ra tình hình không ổn, vội vàng lấy điện thoại di động ra liên lạc với đại thống lĩnh.
Với quyền hạn của mình, cô ta không thể nói chuyện trực tiếp với đại thống lĩnh, cuộc gọi được chuyển đến trụ sở chính.
"Tôi là Hứa Chỉ Sương, đội trưởng đội Cấm Vệ, tôi có việc khẩn cấp cần báo cáo. Tôi vừa nhìn thấy tướng Lâm một mình đi đến cứ điểm số ba, tôi yêu cầu gửi quân tiếp viện ngay lập tức để bảo vệ Long soái!"
"Đội trưởng Hứa, đại thống lĩnh đã dẫn theo hai vạn binh lính tới cứ điểm số 3, họ đã lên đường rồi. Chúng tôi cũng vừa nhận được tin tức cứ điểm số 3 đang bị kẻ địch tấn công, tình hình không được khả quan!"
Một giọng nói phát ra từ trụ sở chính.
"Cái gì?"
Hứa Chỉ Sương sững sờ.
"Đội trưởng Hứa, xin hãy lập tức đi theo Long soái và đảm bảo an toàn cho anh ấy!"
"Vâng!"
Hứa Chỉ Sương lập tức đáp lại, cúp điện thoại nhìn về phương xa.
Sau đó Hứa Chỉ Sương mới nhận ra rằng mức độ nghiêm trọng của sự việc đã vượt xa sự tưởng tượng của mình.
Hít một hơi thật sâu, Hứa Chỉ Sương lại dùng hết sức lực, lao về phía cứ điểm số 3.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Những tiếng nổ dữ dội truyền tới.
Cứ điểm số ba trên đỉnh núi chìm trong khói lửa.
Những người lính cầm súng máy plasma đời mới nhất bắn vào kẻ thù đang tràn tới khắp nơi.
Nhưng số lượng quân địch quá đông, hỏa lực dày đặc đến mức tuyến phòng thủ đầu tiên thậm chí không trụ nổi được năm phút trước khi bị chọc thủng.
Không có sự bảo vệ của màn sáng, những công sự như bao cát chẳng có tác dụng gì, hỏa lực của đối phương cũng dễ dàng xuyên thủng bất kỳ hàng phòng ngự nào.
"Giữ chắc! Giữ chắc cho tôi! Hãy kiên trì chờ quân tiếp viện, dù có phải trả cái giá nào đi chăng nữa, đừng để mất vị trí của mình! Liều chết giữ vững vị trí!"
Một vị thống lĩnh cấp Thiên giương cao lá cờ chiến đấu và hét lên bằng tất cả sức lực của mình.
"Thống lĩnh! Nằm xuống! Mau nằm xuống!"
Những người lính bên cạnh vội vàng lao về phía vị thống lĩnh.
Ngay khi thống lĩnh vừa kịp nằm xuống, một lưỡi đao khí cắt ngang đỉnh đầu ông ta, làm đứt đôi khẩu súng máy tự động phía sau.
"Tông sư võ giả sao?"
Vị thống lĩnh kia mặt biến sắc.
"Thống lĩnh, kẻ địch đã phái ít nhất ba vạn quân đến bao vây trấn áp, cao thủ thì vô số, chỉ có chúng ta thì không thể giữ được cứ điểm!"
Người lính đứng dậy và nói với đôi mắt đỏ hoe.
"Không giữ được cũng phải giữ. Nếu cứ điểm của chúng ta xảy ra chuyện gì, toàn bộ tuyến phòng thủ sẽ bị ảnh hưởng! Nghe này, cho dù hôm nay có chết ở đây cũng không được rút lui!"
Vị thống lĩnh gầm lên, trên mặt lộ ra vẻ quyết tâm có chết cũng không lùi bước.
Người lính kia sững lại, sau đó nghiến răng nghiến lợi lao về phía trước với khẩu súng trên tay.
Họ là những chiến binh trung thành nhất và dũng cảm nhất.
Đằng sau họ là đất nước.
Họ sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ tên cướp nước nào đặt chân vào lãnh thổ thiêng liêng và bất khả xâm phạm của quê hương mình.
Nhưng ngay khi những người lính ở cứ điểm số 3 đang dũng cảm phòng thủ trước các đợt tấn công ồ ạt của kẻ thù thì một vài bóng người đã lặng lẽ lẻn vào đám đông.
"Không chịu rút lui? Vậy được, thế thì chết ở đây đi!"
Một tiếng cười khẩy vọng tới.
Vị thống lĩnh sửng sốt trong giây lát, lập tức rút thanh kiếm trên thắt lưng ra, nhìn sang phía bao đất công sự bên cạnh.
Ở đó có một người đàn ông với mái tóc dài bồng bềnh, mặc chiếc áo khoác da đang lạnh lùng nhìn ông ta.
"Anh là ai?"
"Tôi sao? Forever Night! Chó Sói!"
Chương 4462: Anh hùng
Những bóng hình trải dài cả không gian ào về căn cứ điểm thứ ba. Mất đi sự bảo vệ của ánh sáng, hàng phòng ngự của căn cứ thứ ba không thể nào kháng cự được với quân địch.
Trong căn cứ, một lượng lớn các sát thủ đã lẳng lặng tiến vào và tấn công. Đây chính là hành động thường có nơi chiến trường.
Thực lực của các sát thủ này vượt xa các chiến sĩ khác. Bọn họ tấn côn nhanh như chớp vậy.
Bọn chọ chỉ cần tiêu diệt sạch sẽ, khiến cho đám đông mất đi người chỉ huy thì coi như cuộc chiến đấu này có thể thanh kết thúc.
Vị thiên cấp thống soái này đang gặp phải tình huống như thế. Người này vung kiếm không ngừng đối kháng. Thế nhưng đòn công kích khủng khiếp vượt xa sức tưởng tượng của đám đông.
Sau vài lần đấu qua đấu lại, vị thiên cấp thống soái đã bị trầy da tróc vẩy, không đấu lại được nữa.
“Mau, mau bảo vệ đại nhân”.
“Giết tên cầm đầu đi”
Các chiến sĩ hô vang, lao lên viện trợ. Thế nhưng dù họ làm vậy thì chỉ càng khiến quân địch tấn công mạnh hơn. Người của căn cứ thứ ba rõ ràng không hề chiếm ưu thế.
“Đại nhân thống lĩnh mau đi đi, chúng tôi sẽ bảo vệ đại nhân”, một chiến sĩ hét lên.
“Muốn tôi đi sao? Mẹ kiếp. Coi tôi là kẻ sợ chết chắc. Bảo tôi từ bỏ đồng đội rời đi à? Tôi không làm được. Dù có chết thì cũng phải chết cùng anh em”, thống lĩnh thiên cấp mắt đỏ như máu, siết chặt kiếm lao lên.
Các chiến sĩ thấy vậy thì cũng quay người chặn thống lĩnh lại rồi túm cổ người này và trừng mắt: “Thống lĩnh, giờ không phải là lúc giận dỗi, chúng ta không thể nào trụ lại được ở căn cứ điểm này. Thống lĩnh không ra lệnh cho mọi người rời đi thì sẽ chỉ hi sinh vô ích thôi. Cần phải đảm bảo lực lượng sau này cùng đoạt lại căn cứ này. Thống lĩnh hiểu không?”
“Mất đi căn cứ, từ bỏ anh em, sao tôi còn mặt mũi nào gặp đại tôn thống chứ?”, thống lĩnh thiên cấp tức giận nói.
Chiến sĩ kích động nhưng không biết nói gì.
Đúng lúc này…
Phập! Một con dao đâm xuyên ngực người chiến sĩ. Máu tươi bắn ra.
“Người anh em”, thống lĩnh thiên cấp sững sờ nhìn người kia.
Một khuôn mặt dữ tợn ở phía sau người chiến sĩ. Đó là Chó Sói. Chó Sói cầm kiếm với khí tức bùng phát.
Cơ thể của người chiến sĩ nổ tung.
“Người anh em”, thống lĩnh thiên cấp tức giận gầm lên và vung kiếm.
Lúc này thống lĩnh đã mặc kệ tất cả. Đầu óc chỉ còn hừng hực lửa giận. Và chỉ có một suy nghĩ duy nhất là báo thù cho người anh em.
“Chết! Chết đi cho tôi”
Thống lĩnh thiên cấp điên cuồng vung kiếm, không thèm phòng ngự, cả người như phát điên. Thế nhưng thực lực của Chó Sói mạnh hơn hẳn.
Dù thống lĩnh có tấn công thế nào thì Chó Sói vẫn nhở nhơ. Cuối cùng đòn tấn công của thống lĩnh chậm lại.
Người thống lĩnh đã mệt mỏi và trầy da tróc vẩy rồi. Chó Sói nhân cơ hội chém kiếm về đối phương. Thống lĩnh vội lùi lại, chộp chặt thanh kiếm, tức giận nhìn hắn.
“Tức lắm phải không? Bất lực chứ gì? Kẻ yếu thì chịu thôi”, Chó Sói thản nhiên nói, đôi mắt ánh lên vẻ chế nhạo và khinh thường.
“Khốn nạn, các người tưởng là thắng sao?”, thống lĩnh gằn giọng.
“Lẽ nào lại thua?”, Chó Sói nói.
Thống lĩnh cúi đầu không nói gì rồi đột nhiên lao cơ thể vào thanh kiếm trước mặt
“Á”, thống lĩnh phát ra tiếng gào đau đớn. Cơ thể thống lĩnh xuyên qua thanh kiếm, sát lại gần Chó Sói.
“Cái gì?”, Chó Sói nín thở, đang định buông kiếm thì…
Không kịp…
Chân khí bùng nổ, cơ thể thống soái tự động phát nổ. Rõ ràng người này tự khiến cơ thể nổ tung. Chó Sói bị đánh bật ra, đập mạnh xuống đất.
“Chó Sói đại nhân không sao chứ?”, vài người chiến sĩ vội chạy tới
“Giết, giết cho tôi. Giết sạch người ở căn cứ thứ ba này. Không được để lại một ai hết”, Chó Sói thấy nhục tới nổi giận bèn gầm lên.
“Vâng”, âm thanh của tiếng hô vang lên.
Quân địch tấn công toàn diện. Điểm căn cứ thứ ba bị sụp đổ.Những chiến sĩ còn sống sót chỉ biết lùi vào trong đợi cứu viện.
“Thống soái đại nhân, chúng ta phòng thủ thế này chỉ sợ không đợi được cứu viện thì hàng phòng ngự bên ngoài đã bị tấn công mất”.
“Không cầm cự được cũng phải cầm cự, chúng ta không còn cách nào kh’c'.
“Đại nhân, chúng ta có thể cử người dụ một phần quân địch để giảm bớt áp lực ở đây không?”
“Dụ đi sao?”
“Đúng vậy, tôi đề nghị tôi sẽ dẫn một tiểu đổi dụ quân địch về đỉnh núi phía Nam, mươn địa thế ở đó để vờn đối phương. Đối phương tới vì căn cứ này, nếu như tất cả chúng ta đều ở đây thì chỉ khiến đối phương dễ dàng tiêu diệt hơn. Cần phải phân tán lực lực của quân địch”.
“Không được, nguy hiểm quá. Bên ngoài đã bị vây kín rồi, không thể nào lao ra được đâu”.
“Đại nhân yên tâm, tôi có cách. Chỉ cần đại nhân đồng ý thì tôi sẽ cho người lao ra, tôi đảm bảo chúng tôi nhất định sẽ tới được. Khi đó việc phòng ngự của chúng ta sẽ càng dễ dàng hơn”.
“Điều này”.
Còn không đợi thống soái đòng ý thì người chiến sĩ kia đã hô hào: “Có vị nào không sợ chết cùng tôi lao ra thì đứng ra”.
“Tôi”
“Tôi đi cùng anh”
“Cả tôi nữa”
“Được anh em. Có thể sát vai chiến đấu cùng mọi người thì tôi thấy cuộc đời này xứng đáng rồi. Đi theo tôi”, người chiến sĩ bật cười ha ha, xách kiếm đi ra ngoài.
“Cậu xông ra kiểu gì?”, thống soái cảm thấy không ổn bèn hét lớn.
Thế nhưng người này không hề trả lời mà cứ lao đi Thống soái chưa kịp hiểu ra thì lập tức hô tiếp: “Hỏa lực yểm trợ giúp bọn họ”.
Nói xong người này cũng giương súng bắn ra. Thế nhưng đạn bắn chưa được bao lâu thì…
Có tiếng nổ nặng nề vang lên. Cả vùng thành lũy chấn động. Vị thống soái trố tròn mắt nhìn máu ngập trời ở phía xa mà sững sờ. Hóa ra cách của người chiến sĩ kia đó là tự phát nổ chính mình.
“Không”, người thống soái gầm lên và lao ra…
“Thống soái đừng kích động”
“Chúng ta phải ở lại đây”, một chiến sĩ ở bên cạnh chặn lại.
“Giết, giết cho tôi”, thống soái gào thét.
Đám đông điên cuồng nã đạn. Mưa đạn lao đi rào rào.
Sự hi sinh của người chiến sĩ kia đã tạo ra được kỳ tích cho đoàn người lao ra và chạy tới núi phía Nam. Dựa vào địa hình, họ đã thu hút được hỏa lực của quân địch.
Chương 4463: Gan dạ
Khi đội quân này xông lên đỉnh núi Nam Sơn, áp lực phòng ngự của pháo đài đã giảm đi hơn một nửa.
Họ bắt đầu dựa vào địa hình và các thiết bị phòng ngự ít ỏi ở đỉnh Nam Sơn để đối phó với kẻ thù.
Sau vài hồi giao chiến, họ đã tiêu diệt gần một trăm quân địch.
"Khốn kiếp! Những tên phế vật này đang làm gì vậy? Mấy chục tên lính quèn cũng không đối phó được?"
Xa xa trên một con dốc cao, có mấy bóng người mặc áo choàng đen đang giận dữ nhìn cảnh tượng này.
Trong đó có một người đàn ông để râu, tay cầm ống nhòm giận dữ chửi rủa: "Hãy phái thêm một nghìn quân đến để hạ ngọn núi này! Treo xác của đám lính Long Quốc đó trước pháo đài!"
"Vâng, thưa đại nhân!"
Tên thuộc hạ lập tức đáp lời.
Chẳng bao lâu sau, một toán địch bắt đầu tiến về phía đỉnh núi.
Đối mặt với làn sóng kẻ thù, đội quân mấy chục người này đã bị dồn vào chân tường.
Một ít trang bị phòng ngự trên đỉnh núi chỉ có thể giúp họ cầm cự thêm được khoảng bảy phút trước khi bị quân thù tiêu diệt.
Mọi người đều dựa vào địa hình để ẩn nấp, vừa chiến đấu vừa dần dần rút lui.
Nhưng đỉnh núi Nam Sơn chỉ rộng có chừng đó, cho dù bọn họ rút lui được thì có thể rút đi đâu?
"Tiếp tục rút lui!"
"Đội trưởng, chúng ta không còn nơi nào để rút lui. Nếu rút lui nữa, chúng ta sẽ lên đến đỉnh núi”.
"Đỉnh núi? Không sao, chúng ta lên đỉnh núi thôi! Anh em, chúng ta hãy rút lên đỉnh núi trước. Khi đến lúc, chúng ta sẽ liều mạng chiến đấu với đám súc sinh này! Như vậy là đã câu giờ được cho thống soái rồi, tôi tin quân tiếp viện sẽ đến nhanh thôi!”
Đội trưởng vừa thở hổn hển vừa lau máu trên mặt.
"Một khi quân tiếp viện đến, cứ điểm sẽ không bị chiếm! Chúng ta có chết cũng đáng! Các anh em, mọi người có sợ chết không?"
"Sợ quái gì!"
"Đội trưởng phải hỏi xem đám khốn kiếp này có sợ chúng ta hay không!"
"Hahahaha, lũ khốn nạn! Tiến lên! Ông nội chúng bay đang ở đây! Không phải muốn giết ông đây sao? Tiến lên!"
"Giỏi thì tới đây!"
Những người lính cười lớn, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, trên khuôn mặt họ chỉ còn lại sự quyết tâm và điên cuồng muốn giết kẻ thù.
Nhưng khi làn sóng kẻ thù liên tục tràn vào, mấy chục chiến binh ban đầu lần lượt hy sinh, chỉ còn khoảng hơn chục người.
Tất cả bọn họ đều bầm dập, toàn thân đầy thương tích rút lui lên đỉnh núi, đứng ở rìa vách đá.
Có người không thể đứng thẳng được nữa, nhưng vẫn nắm chặt vũ khí, ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc nhìn chằm chằm về phía trước.
Hoàng hôn trên núi phía Tây, ánh hoàng hôn rực sáng trên bầu trời, giống như máu đổ trên khắp ngọn núi này được phản chiếu lại.
Gió thu ảm đạm thổi chậm rãi, như khúc tráng ca cuối cùng đưa tiễn những người lính này.
Họ buông đôi tay đang đỡ nhau ra và lại đứng thẳng lên.
Họ đã sẵn sàng để lao lên một lần cuối!
Lần xung phong cuối cùng!
Cho dù tan xương nát thịt, cho dù không bao giờ quay trở lại, cũng phải cho kẻ địch biết thái độ của mình! Biết được quyết tâm của họ và biết rõ các chiến binh của Long Quốc sẽ không dễ dàng nhượng bộ bất cứ kẻ thù nào!
"Lố bịch!"
Một gã cao thủ cường tráng với khí tức đáng sợ bước lên đỉnh núi, thờ ơ nhìn chằm chằm vào khoảng hơn chục chiến sĩ đang chuẩn bị xông tới.
Thực lực của hắn vượt xa những người này, trong mắt hắn, những người này không khác gì con kiến.
"Hãy để tôi giải quyết những kẻ ngu ngốc này!"
Gã cao thủ hét lên rồi đi về phía mười mấy người lính với một thanh đao dài dính đầy máu.
Nhìn thấy gã đàn ông này đến gần, những người lính đột nhiên cảm thấy áp lực tăng gấp đôi.
Nhưng họ không có gì phải sợ hãi.
Đến lúc này, bọn họ đã sớm không quan tâm đến sự sống và cái chết, coi thường nỗi đau.
Trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ.
Gã đàn ông đột nhiên giơ thanh đao lên, lưỡi đao sáng loáng.
Keng!
Một đạo đao quang đột nhiên xuất hiện, chuẩn bị chém vào mười mấy người lính này.
Nhưng vào thời khắc then chốt này.
Viu!
Một dải cầu vồng dài đột nhiên vụt qua bầu trời và rơi thẳng xuống đỉnh núi.
Ngay khi đạo đao quang cắt ngang chiếc cầu vồng, nó đột nhiên biến mất.
"Cái gì?"
Gã cao thủ choáng váng.
Những người còn lại cũng kinh ngạc không kém.
"Là ai vậy?"
Chương 4464: Chi viện
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào bóng người đột nhiên lao xuống đỉnh núi.
Mọi người nhìn chằm chằm người vừa tới bằng ánh mắt hoài nghi.
Gã cao thủ kia vẻ mặt lo lắng, một áp lực không thể giải thích được đột nhiên xuất hiện khiến hắn bất an.
Không biết vì sao, lưng hắn lạnh buốt, toàn thân đột nhiên nổi da gà, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được.
"Ai?"
Hơn chục người lính kia cũng không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn lại nơi cầu vồng đáp xuống.
Họ nhìn thấy một người đàn ông khôi ngô tuấn tú như một vị thần đi tới.
Người này đưa mắt nhìn khoảng chục chiến sĩ kia, đôi mắt sáng như sao đầy uy nghiêm đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Người vừa tới trực tiếp vươn tay, bắn ra số lượng lớn kim bạc, đâm vào người những người lính này với tốc độ cực nhanh.
"Cẩn thận!"
Có người hô lên.
Nhưng tốc độ quá nhanh, bọn họ căn bản không kịp phản ứng.
Khi họ bình tĩnh lại thì cây kim bạc đã biến mất từ lâu.
"Hắn đã làm gì chúng ta vậy?"
"Vừa rồi là cái gì vậy?"
Các chiến sĩ liên tục sờ soạng cơ thể, tim đập thình thịch.
Nhưng vào lúc này, có người phát hiện những vết thương trên cơ thể đột nhiên biến mất, máu đang chảy cũng ngừng lại.
Dường như vết thương khắp cơ thể đã được chữa trị.
"Tại sao tôi cảm thấy tốt hơn nhiều so với lúc trước nhỉ?"
"Chân tôi lại có cảm giác rồi?"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Những người lính bối rối.
Người vừa tới nhìn chằm chằm vào những người lính và nghiêm giọng hỏi: "Chỉ huy tối cao của mọi người ở đâu?"
"Anh là ai?"
Đội trưởng hỏi bằng giọng cảnh giác.
"Tôi là Long soái thứ tư của Long Quốc, Lâm Chính! Anh lính, hãy nói cho tôi biết người chỉ huy tối cao ở đâu?"
Lâm Chính lấy ra lệnh bài, trầm giọng nói.
"Cái gì? Tướng Lâm?"
Những người lính sững sờ.
Quân địch đang xông tới đó cũng sững lại.
Không ai có thể ngờ tới, người vừa đột nhiên xuất hiện trên chiến trường này lại có thân phận như vậy.
"Tướng Lâm! Tại sao anh lại ở đây?"
"Không được! Tướng Lâm, sao anh lại một mình tới đây? Đi! Đi mau!"
Đội trưởng gần như phát điên, sau khi xác nhận lệnh bài Lâm Chính lấy ra là hàng thật, anh ta lập tức gầm lên.
Long soái mà lại xuất hiện ở một nơi nguy hiểm như vậy, đúng là khiến người ta sợ chết khiếp!
Nếu có chuyện gì xảy ra với Long soái thì phải làm sao?
Quân địch nghe vậy thì lại cực kỳ vui mừng.
"Đó là Long soái của Long Quốc! Nhanh lên! Nhanh lên, bắt sống kẻ này, nhất định phải bắt sống kẻ này!"
Gã cao thủ vô cùng phấn khích, chỉ vào Lâm Chính và gầm lên.
"Ai có thể bắt sống Long soái của Long Quốc sẽ được thăng chức, ban thưởng vinh hoa phú quý, trở về trong vinh quang, tiền đồ vô lượng!!"
Tiếng hò hét lan rộng, mắt của tất cả quân địch đều đỏ phừng phừng.
Đó là Long soái kia mà!
Nếu có thể bắt sống Long soái, mọi người đều hiểu việc đó có ý nghĩa gì!
"Giết!"
Cuối cùng, có kẻ không nhịn được nữa, gầm lên lao về phía Lâm Chính.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Đoàn chỉ huy ở dưới chân núi cũng thi nhau nhìn lên đỉnh núi.
Nghe thấy tiếng hét giết chóc kinh hoàng, bọn họ đều kinh ngạc.
Chỉ là bao vây trấn áp hơn chục binh sĩ mà sao đám người kia lại hưng phấn như vậy?
Nhưng giây tiếp theo!
Vù!
Một biển lửa ngút trời đột nhiên bùng lên từ đỉnh núi, giống như một con dao sắc bén, đột ngột cắt đôi ngọn núi.
Tất cả những người bị ngọn lửa bao phủ ngay lập tức biến thành tro bụi.
Quân địch trên khắp ngọn núi bị chia cắt thành hai
Trong phút chốc, đoàn chỉ huy chết lặng.
Vô số quân địch choáng váng.
Nhưng sốc nhất có lẽ là hơn chục binh sĩ đứng bên cạnh Lâm Chính.
Họ mắt chữ o miệng chữ a, đứng như trời trồng ngơ ngác nhìn bàn tay đang giơ lên của Lâm Chính, tưởng rằng đây là một giấc mơ.
Chương 4465: Toàn lực xông lên!
“Đây có phải là dị hoả không?”
Cảm nhận được sức mạnh của ngọn lửa rực cháy trước mặt, gã cao thủ hống hách trước đó sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy được.
Những người bị nhấn chìm trong ngọn lửa thậm chí không kịp hét lên thì đã biến thành tro bụi.
Thật đáng sợ!
"Anh chọn đầu hàng hay là chết?"
Lâm Chính hạ tay xuống, thờ ơ hỏi.
Kẻ địch đều run rẩy, không biết phải làm sao.
"Tôi hiểu rồi!"
Lâm Chính gật đầu: "Là một quân nhân, yêu cầu các người đầu hàng là sỉ nhục! Tôi không nên nói như vậy, nếu đã như vậy, tôi sẽ tận lực!"
Nói rồi, Lâm Chính kêu gọi sức mạnh Lạc Linh Huyết và sức mạnh phi thăng đến cực hạn, mái tóc đen của anh đột nhiên chuyển sang màu trắng, từ cơ thể anh bắn ra những đường văn đáng sợ.
Khí tức của tiên nhân lúc này không ngừng xoay quanh anh.
Anh nhảy lên không trung và giáng một chưởng vào đám đông dày đặc bên dưới.
Đoàng! !
Sức mạnh phi thăng như lửa đột nhiên giáng xuống, đập vào đỉnh núi.
Núi rung chuyển dữ dội, mặt đất cũng rung chuyển theo.
Nơi sức mạnh phi thăng giáng xuống bùng cháy dữ dội rồi biến thành tro tàn.
Với một chưởng này, ít nhất đã có gần một nghìn quân địch bị giết.
Tất cả quân địch đều chết lặng.
Đây là loại sức mạnh gì vậy?
Đây là sức mạnh của con người sao?
Lâm Chính không chút thương xót, lạnh lùng nhìn chằm chằm vô số bóng người phía dưới, vung tay điên cuồng, sức mạnh phi thăng như nước lũ quét qua.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Đoàng!
Toàn bộ đỉnh Nam Sơn giờ đã biến thành một cỗ máy xay thịt khổng lồ.
Vô số quân địch đã bị tiêu diệt bởi sức mạnh phi thăng đang gầm thét dữ dội kia.
Ngọn núi sụp đổ.
Mặt trời và mặt trăng như mất đi ánh sáng.
Quân địch ban nãy còn đang tấn công pháo đài giờ đã dừng lại, quay đầu ngơ ngác nhìn về phía đỉnh Nam Sơn.
Hàng vạn con mắt đều tập trung vào bóng người phía trên đỉnh núi đang tỏa ra ánh sáng như thần thánh.
“Bên ngoài có chuyện gì thế?”
"Tại sao những kẻ này không tấn công?"
"Thống soái! Có vẻ như chúng đang rút lui!"
Những người trong pháo đài vui sướng reo lên.
“Có lẽ nào quân tiếp viện đã đến rồi?”
Thống soái vui mừng khôn xiết, lập tức chạy tới mở cửa nhìn ra ngoài.
Nhưng từ vị trí này không thể nhìn thấy toàn cảnh núi Nam Sơn.
Chỉ có thể nhìn thấy quân địch ở bên ngoài, tất cả đều nhìn về hướng đỉnh núi Nam Sơn.
Điều này khiến vị thống soái cảm thấy rất khó hiểu.
Hướng đỉnh núi Nam Sơn không phải là hướng hành quân của quân cứu viện, cho dù viện binh đến cũng sẽ không đi từ phía đó.
Họ đang nhìn cái gì vậy?
Và tại sao bên ngoài lại có sự náo động lớn như vậy?
Lẽ nào có không quân chi viện?
Không đúng!
Chi viện hàng không không thể dùng cho chiến trường phía Bắc, dù sao kẻ thù có rất nhiều siêu cao thủ có thể nhảy cao tới mười nghìn mét để đập nát máy bay chiến đấu.
Vậy âm thanh đó là gì?
Những kẻ đó đã nhìn thấy gì?
Thống soái nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên quay đầu nói: "Mở cửa pháo đài!"
"Thống soái, sao lại làm vậy?"
Mọi người đều bị sốc.
"Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng mở pháo đài! Bên ngoài nhất định có viện binh của chúng ta, nhanh chóng phối hợp cùng viện binh chiến đấu!"
Thống soái nghiêm giọng hét lớn.
Thời cơ chiến đấu đã tới.
Trong tình thế tuyệt vọng này, ông ta không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Mọi người không dám trái lệnh, chỉ có thể nghe theo thống soái.
Chẳng mấy chốc, cánh cổng pháo đài mở ra.
Tất cả các chiến sĩ ở cứ điểm số 3 trong pháo đài đều lao ra ngoài.
Nhưng khi bọn họ vừa chạy ra khỏi pháo đài, chuẩn bị tử chiến với kẻ địch thì không khỏi tò mò, ai nấy đều dừng lại.
Ánh mắt họ đổ dồn về phía đỉnh núi Nam Sơn.
Bất kể là ai, vào lúc này đều đứng chôn chân như hóa đá
"Tướng Lâm đợi tôi với! Tướng Lâm!"
Hứa Chỉ Sương vừa chạy vừa thở hổn hển.
Cô ta đã tăng tốc độ của mình lên đến cực độ.
Tốc độ còn nhanh hơn cả loài báo luồn lách giữa những ngọn núi hiểm trở.
Nhưng dù vậy, vẫn không thể theo kịp tốc độ của Lâm Chính.
Lâm Chính bay lên không trung như một chùm tia sáng phóng thẳng vào không gian.
Sau khi đại thống lĩnh từ chối yêu cầu để anh đi đến cứ điểm số 3 chi viện, Hứa Chỉ Sương định về phòng nghỉ ngơi nhưng lại tình cờ nhìn thấy Lâm Chính rời khỏi lều quân sự nên mới lặng lẽ đi theo.
Không ngờ Lâm Chính lại lao thẳng tới cứ điểm số 3.
Hứa Chỉ Sương lập tức hiểu được ý định của Lâm Chính nên vội vã đuổi theo.
Nhưng Lâm Chính lại không hề có ý đợi cô ta.
Một lúc sau, Hứa Chỉ Sương không còn nhìn thấy Lâm Chính đâu nữa.
Hứa Chỉ Sương nhận ra tình hình không ổn, vội vàng lấy điện thoại di động ra liên lạc với đại thống lĩnh.
Với quyền hạn của mình, cô ta không thể nói chuyện trực tiếp với đại thống lĩnh, cuộc gọi được chuyển đến trụ sở chính.
"Tôi là Hứa Chỉ Sương, đội trưởng đội Cấm Vệ, tôi có việc khẩn cấp cần báo cáo. Tôi vừa nhìn thấy tướng Lâm một mình đi đến cứ điểm số ba, tôi yêu cầu gửi quân tiếp viện ngay lập tức để bảo vệ Long soái!"
"Đội trưởng Hứa, đại thống lĩnh đã dẫn theo hai vạn binh lính tới cứ điểm số 3, họ đã lên đường rồi. Chúng tôi cũng vừa nhận được tin tức cứ điểm số 3 đang bị kẻ địch tấn công, tình hình không được khả quan!"
Một giọng nói phát ra từ trụ sở chính.
"Cái gì?"
Hứa Chỉ Sương sững sờ.
"Đội trưởng Hứa, xin hãy lập tức đi theo Long soái và đảm bảo an toàn cho anh ấy!"
"Vâng!"
Hứa Chỉ Sương lập tức đáp lại, cúp điện thoại nhìn về phương xa.
Sau đó Hứa Chỉ Sương mới nhận ra rằng mức độ nghiêm trọng của sự việc đã vượt xa sự tưởng tượng của mình.
Hít một hơi thật sâu, Hứa Chỉ Sương lại dùng hết sức lực, lao về phía cứ điểm số 3.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Những tiếng nổ dữ dội truyền tới.
Cứ điểm số ba trên đỉnh núi chìm trong khói lửa.
Những người lính cầm súng máy plasma đời mới nhất bắn vào kẻ thù đang tràn tới khắp nơi.
Nhưng số lượng quân địch quá đông, hỏa lực dày đặc đến mức tuyến phòng thủ đầu tiên thậm chí không trụ nổi được năm phút trước khi bị chọc thủng.
Không có sự bảo vệ của màn sáng, những công sự như bao cát chẳng có tác dụng gì, hỏa lực của đối phương cũng dễ dàng xuyên thủng bất kỳ hàng phòng ngự nào.
"Giữ chắc! Giữ chắc cho tôi! Hãy kiên trì chờ quân tiếp viện, dù có phải trả cái giá nào đi chăng nữa, đừng để mất vị trí của mình! Liều chết giữ vững vị trí!"
Một vị thống lĩnh cấp Thiên giương cao lá cờ chiến đấu và hét lên bằng tất cả sức lực của mình.
"Thống lĩnh! Nằm xuống! Mau nằm xuống!"
Những người lính bên cạnh vội vàng lao về phía vị thống lĩnh.
Ngay khi thống lĩnh vừa kịp nằm xuống, một lưỡi đao khí cắt ngang đỉnh đầu ông ta, làm đứt đôi khẩu súng máy tự động phía sau.
"Tông sư võ giả sao?"
Vị thống lĩnh kia mặt biến sắc.
"Thống lĩnh, kẻ địch đã phái ít nhất ba vạn quân đến bao vây trấn áp, cao thủ thì vô số, chỉ có chúng ta thì không thể giữ được cứ điểm!"
Người lính đứng dậy và nói với đôi mắt đỏ hoe.
"Không giữ được cũng phải giữ. Nếu cứ điểm của chúng ta xảy ra chuyện gì, toàn bộ tuyến phòng thủ sẽ bị ảnh hưởng! Nghe này, cho dù hôm nay có chết ở đây cũng không được rút lui!"
Vị thống lĩnh gầm lên, trên mặt lộ ra vẻ quyết tâm có chết cũng không lùi bước.
Người lính kia sững lại, sau đó nghiến răng nghiến lợi lao về phía trước với khẩu súng trên tay.
Họ là những chiến binh trung thành nhất và dũng cảm nhất.
Đằng sau họ là đất nước.
Họ sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ tên cướp nước nào đặt chân vào lãnh thổ thiêng liêng và bất khả xâm phạm của quê hương mình.
Nhưng ngay khi những người lính ở cứ điểm số 3 đang dũng cảm phòng thủ trước các đợt tấn công ồ ạt của kẻ thù thì một vài bóng người đã lặng lẽ lẻn vào đám đông.
"Không chịu rút lui? Vậy được, thế thì chết ở đây đi!"
Một tiếng cười khẩy vọng tới.
Vị thống lĩnh sửng sốt trong giây lát, lập tức rút thanh kiếm trên thắt lưng ra, nhìn sang phía bao đất công sự bên cạnh.
Ở đó có một người đàn ông với mái tóc dài bồng bềnh, mặc chiếc áo khoác da đang lạnh lùng nhìn ông ta.
"Anh là ai?"
"Tôi sao? Forever Night! Chó Sói!"
Chương 4462: Anh hùng
Những bóng hình trải dài cả không gian ào về căn cứ điểm thứ ba. Mất đi sự bảo vệ của ánh sáng, hàng phòng ngự của căn cứ thứ ba không thể nào kháng cự được với quân địch.
Trong căn cứ, một lượng lớn các sát thủ đã lẳng lặng tiến vào và tấn công. Đây chính là hành động thường có nơi chiến trường.
Thực lực của các sát thủ này vượt xa các chiến sĩ khác. Bọn họ tấn côn nhanh như chớp vậy.
Bọn chọ chỉ cần tiêu diệt sạch sẽ, khiến cho đám đông mất đi người chỉ huy thì coi như cuộc chiến đấu này có thể thanh kết thúc.
Vị thiên cấp thống soái này đang gặp phải tình huống như thế. Người này vung kiếm không ngừng đối kháng. Thế nhưng đòn công kích khủng khiếp vượt xa sức tưởng tượng của đám đông.
Sau vài lần đấu qua đấu lại, vị thiên cấp thống soái đã bị trầy da tróc vẩy, không đấu lại được nữa.
“Mau, mau bảo vệ đại nhân”.
“Giết tên cầm đầu đi”
Các chiến sĩ hô vang, lao lên viện trợ. Thế nhưng dù họ làm vậy thì chỉ càng khiến quân địch tấn công mạnh hơn. Người của căn cứ thứ ba rõ ràng không hề chiếm ưu thế.
“Đại nhân thống lĩnh mau đi đi, chúng tôi sẽ bảo vệ đại nhân”, một chiến sĩ hét lên.
“Muốn tôi đi sao? Mẹ kiếp. Coi tôi là kẻ sợ chết chắc. Bảo tôi từ bỏ đồng đội rời đi à? Tôi không làm được. Dù có chết thì cũng phải chết cùng anh em”, thống lĩnh thiên cấp mắt đỏ như máu, siết chặt kiếm lao lên.
Các chiến sĩ thấy vậy thì cũng quay người chặn thống lĩnh lại rồi túm cổ người này và trừng mắt: “Thống lĩnh, giờ không phải là lúc giận dỗi, chúng ta không thể nào trụ lại được ở căn cứ điểm này. Thống lĩnh không ra lệnh cho mọi người rời đi thì sẽ chỉ hi sinh vô ích thôi. Cần phải đảm bảo lực lượng sau này cùng đoạt lại căn cứ này. Thống lĩnh hiểu không?”
“Mất đi căn cứ, từ bỏ anh em, sao tôi còn mặt mũi nào gặp đại tôn thống chứ?”, thống lĩnh thiên cấp tức giận nói.
Chiến sĩ kích động nhưng không biết nói gì.
Đúng lúc này…
Phập! Một con dao đâm xuyên ngực người chiến sĩ. Máu tươi bắn ra.
“Người anh em”, thống lĩnh thiên cấp sững sờ nhìn người kia.
Một khuôn mặt dữ tợn ở phía sau người chiến sĩ. Đó là Chó Sói. Chó Sói cầm kiếm với khí tức bùng phát.
Cơ thể của người chiến sĩ nổ tung.
“Người anh em”, thống lĩnh thiên cấp tức giận gầm lên và vung kiếm.
Lúc này thống lĩnh đã mặc kệ tất cả. Đầu óc chỉ còn hừng hực lửa giận. Và chỉ có một suy nghĩ duy nhất là báo thù cho người anh em.
“Chết! Chết đi cho tôi”
Thống lĩnh thiên cấp điên cuồng vung kiếm, không thèm phòng ngự, cả người như phát điên. Thế nhưng thực lực của Chó Sói mạnh hơn hẳn.
Dù thống lĩnh có tấn công thế nào thì Chó Sói vẫn nhở nhơ. Cuối cùng đòn tấn công của thống lĩnh chậm lại.
Người thống lĩnh đã mệt mỏi và trầy da tróc vẩy rồi. Chó Sói nhân cơ hội chém kiếm về đối phương. Thống lĩnh vội lùi lại, chộp chặt thanh kiếm, tức giận nhìn hắn.
“Tức lắm phải không? Bất lực chứ gì? Kẻ yếu thì chịu thôi”, Chó Sói thản nhiên nói, đôi mắt ánh lên vẻ chế nhạo và khinh thường.
“Khốn nạn, các người tưởng là thắng sao?”, thống lĩnh gằn giọng.
“Lẽ nào lại thua?”, Chó Sói nói.
Thống lĩnh cúi đầu không nói gì rồi đột nhiên lao cơ thể vào thanh kiếm trước mặt
“Á”, thống lĩnh phát ra tiếng gào đau đớn. Cơ thể thống lĩnh xuyên qua thanh kiếm, sát lại gần Chó Sói.
“Cái gì?”, Chó Sói nín thở, đang định buông kiếm thì…
Không kịp…
Chân khí bùng nổ, cơ thể thống soái tự động phát nổ. Rõ ràng người này tự khiến cơ thể nổ tung. Chó Sói bị đánh bật ra, đập mạnh xuống đất.
“Chó Sói đại nhân không sao chứ?”, vài người chiến sĩ vội chạy tới
“Giết, giết cho tôi. Giết sạch người ở căn cứ thứ ba này. Không được để lại một ai hết”, Chó Sói thấy nhục tới nổi giận bèn gầm lên.
“Vâng”, âm thanh của tiếng hô vang lên.
Quân địch tấn công toàn diện. Điểm căn cứ thứ ba bị sụp đổ.Những chiến sĩ còn sống sót chỉ biết lùi vào trong đợi cứu viện.
“Thống soái đại nhân, chúng ta phòng thủ thế này chỉ sợ không đợi được cứu viện thì hàng phòng ngự bên ngoài đã bị tấn công mất”.
“Không cầm cự được cũng phải cầm cự, chúng ta không còn cách nào kh’c'.
“Đại nhân, chúng ta có thể cử người dụ một phần quân địch để giảm bớt áp lực ở đây không?”
“Dụ đi sao?”
“Đúng vậy, tôi đề nghị tôi sẽ dẫn một tiểu đổi dụ quân địch về đỉnh núi phía Nam, mươn địa thế ở đó để vờn đối phương. Đối phương tới vì căn cứ này, nếu như tất cả chúng ta đều ở đây thì chỉ khiến đối phương dễ dàng tiêu diệt hơn. Cần phải phân tán lực lực của quân địch”.
“Không được, nguy hiểm quá. Bên ngoài đã bị vây kín rồi, không thể nào lao ra được đâu”.
“Đại nhân yên tâm, tôi có cách. Chỉ cần đại nhân đồng ý thì tôi sẽ cho người lao ra, tôi đảm bảo chúng tôi nhất định sẽ tới được. Khi đó việc phòng ngự của chúng ta sẽ càng dễ dàng hơn”.
“Điều này”.
Còn không đợi thống soái đòng ý thì người chiến sĩ kia đã hô hào: “Có vị nào không sợ chết cùng tôi lao ra thì đứng ra”.
“Tôi”
“Tôi đi cùng anh”
“Cả tôi nữa”
“Được anh em. Có thể sát vai chiến đấu cùng mọi người thì tôi thấy cuộc đời này xứng đáng rồi. Đi theo tôi”, người chiến sĩ bật cười ha ha, xách kiếm đi ra ngoài.
“Cậu xông ra kiểu gì?”, thống soái cảm thấy không ổn bèn hét lớn.
Thế nhưng người này không hề trả lời mà cứ lao đi Thống soái chưa kịp hiểu ra thì lập tức hô tiếp: “Hỏa lực yểm trợ giúp bọn họ”.
Nói xong người này cũng giương súng bắn ra. Thế nhưng đạn bắn chưa được bao lâu thì…
Có tiếng nổ nặng nề vang lên. Cả vùng thành lũy chấn động. Vị thống soái trố tròn mắt nhìn máu ngập trời ở phía xa mà sững sờ. Hóa ra cách của người chiến sĩ kia đó là tự phát nổ chính mình.
“Không”, người thống soái gầm lên và lao ra…
“Thống soái đừng kích động”
“Chúng ta phải ở lại đây”, một chiến sĩ ở bên cạnh chặn lại.
“Giết, giết cho tôi”, thống soái gào thét.
Đám đông điên cuồng nã đạn. Mưa đạn lao đi rào rào.
Sự hi sinh của người chiến sĩ kia đã tạo ra được kỳ tích cho đoàn người lao ra và chạy tới núi phía Nam. Dựa vào địa hình, họ đã thu hút được hỏa lực của quân địch.
Chương 4463: Gan dạ
Khi đội quân này xông lên đỉnh núi Nam Sơn, áp lực phòng ngự của pháo đài đã giảm đi hơn một nửa.
Họ bắt đầu dựa vào địa hình và các thiết bị phòng ngự ít ỏi ở đỉnh Nam Sơn để đối phó với kẻ thù.
Sau vài hồi giao chiến, họ đã tiêu diệt gần một trăm quân địch.
"Khốn kiếp! Những tên phế vật này đang làm gì vậy? Mấy chục tên lính quèn cũng không đối phó được?"
Xa xa trên một con dốc cao, có mấy bóng người mặc áo choàng đen đang giận dữ nhìn cảnh tượng này.
Trong đó có một người đàn ông để râu, tay cầm ống nhòm giận dữ chửi rủa: "Hãy phái thêm một nghìn quân đến để hạ ngọn núi này! Treo xác của đám lính Long Quốc đó trước pháo đài!"
"Vâng, thưa đại nhân!"
Tên thuộc hạ lập tức đáp lời.
Chẳng bao lâu sau, một toán địch bắt đầu tiến về phía đỉnh núi.
Đối mặt với làn sóng kẻ thù, đội quân mấy chục người này đã bị dồn vào chân tường.
Một ít trang bị phòng ngự trên đỉnh núi chỉ có thể giúp họ cầm cự thêm được khoảng bảy phút trước khi bị quân thù tiêu diệt.
Mọi người đều dựa vào địa hình để ẩn nấp, vừa chiến đấu vừa dần dần rút lui.
Nhưng đỉnh núi Nam Sơn chỉ rộng có chừng đó, cho dù bọn họ rút lui được thì có thể rút đi đâu?
"Tiếp tục rút lui!"
"Đội trưởng, chúng ta không còn nơi nào để rút lui. Nếu rút lui nữa, chúng ta sẽ lên đến đỉnh núi”.
"Đỉnh núi? Không sao, chúng ta lên đỉnh núi thôi! Anh em, chúng ta hãy rút lên đỉnh núi trước. Khi đến lúc, chúng ta sẽ liều mạng chiến đấu với đám súc sinh này! Như vậy là đã câu giờ được cho thống soái rồi, tôi tin quân tiếp viện sẽ đến nhanh thôi!”
Đội trưởng vừa thở hổn hển vừa lau máu trên mặt.
"Một khi quân tiếp viện đến, cứ điểm sẽ không bị chiếm! Chúng ta có chết cũng đáng! Các anh em, mọi người có sợ chết không?"
"Sợ quái gì!"
"Đội trưởng phải hỏi xem đám khốn kiếp này có sợ chúng ta hay không!"
"Hahahaha, lũ khốn nạn! Tiến lên! Ông nội chúng bay đang ở đây! Không phải muốn giết ông đây sao? Tiến lên!"
"Giỏi thì tới đây!"
Những người lính cười lớn, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, trên khuôn mặt họ chỉ còn lại sự quyết tâm và điên cuồng muốn giết kẻ thù.
Nhưng khi làn sóng kẻ thù liên tục tràn vào, mấy chục chiến binh ban đầu lần lượt hy sinh, chỉ còn khoảng hơn chục người.
Tất cả bọn họ đều bầm dập, toàn thân đầy thương tích rút lui lên đỉnh núi, đứng ở rìa vách đá.
Có người không thể đứng thẳng được nữa, nhưng vẫn nắm chặt vũ khí, ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc nhìn chằm chằm về phía trước.
Hoàng hôn trên núi phía Tây, ánh hoàng hôn rực sáng trên bầu trời, giống như máu đổ trên khắp ngọn núi này được phản chiếu lại.
Gió thu ảm đạm thổi chậm rãi, như khúc tráng ca cuối cùng đưa tiễn những người lính này.
Họ buông đôi tay đang đỡ nhau ra và lại đứng thẳng lên.
Họ đã sẵn sàng để lao lên một lần cuối!
Lần xung phong cuối cùng!
Cho dù tan xương nát thịt, cho dù không bao giờ quay trở lại, cũng phải cho kẻ địch biết thái độ của mình! Biết được quyết tâm của họ và biết rõ các chiến binh của Long Quốc sẽ không dễ dàng nhượng bộ bất cứ kẻ thù nào!
"Lố bịch!"
Một gã cao thủ cường tráng với khí tức đáng sợ bước lên đỉnh núi, thờ ơ nhìn chằm chằm vào khoảng hơn chục chiến sĩ đang chuẩn bị xông tới.
Thực lực của hắn vượt xa những người này, trong mắt hắn, những người này không khác gì con kiến.
"Hãy để tôi giải quyết những kẻ ngu ngốc này!"
Gã cao thủ hét lên rồi đi về phía mười mấy người lính với một thanh đao dài dính đầy máu.
Nhìn thấy gã đàn ông này đến gần, những người lính đột nhiên cảm thấy áp lực tăng gấp đôi.
Nhưng họ không có gì phải sợ hãi.
Đến lúc này, bọn họ đã sớm không quan tâm đến sự sống và cái chết, coi thường nỗi đau.
Trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ.
Gã đàn ông đột nhiên giơ thanh đao lên, lưỡi đao sáng loáng.
Keng!
Một đạo đao quang đột nhiên xuất hiện, chuẩn bị chém vào mười mấy người lính này.
Nhưng vào thời khắc then chốt này.
Viu!
Một dải cầu vồng dài đột nhiên vụt qua bầu trời và rơi thẳng xuống đỉnh núi.
Ngay khi đạo đao quang cắt ngang chiếc cầu vồng, nó đột nhiên biến mất.
"Cái gì?"
Gã cao thủ choáng váng.
Những người còn lại cũng kinh ngạc không kém.
"Là ai vậy?"
Chương 4464: Chi viện
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào bóng người đột nhiên lao xuống đỉnh núi.
Mọi người nhìn chằm chằm người vừa tới bằng ánh mắt hoài nghi.
Gã cao thủ kia vẻ mặt lo lắng, một áp lực không thể giải thích được đột nhiên xuất hiện khiến hắn bất an.
Không biết vì sao, lưng hắn lạnh buốt, toàn thân đột nhiên nổi da gà, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được.
"Ai?"
Hơn chục người lính kia cũng không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn lại nơi cầu vồng đáp xuống.
Họ nhìn thấy một người đàn ông khôi ngô tuấn tú như một vị thần đi tới.
Người này đưa mắt nhìn khoảng chục chiến sĩ kia, đôi mắt sáng như sao đầy uy nghiêm đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Người vừa tới trực tiếp vươn tay, bắn ra số lượng lớn kim bạc, đâm vào người những người lính này với tốc độ cực nhanh.
"Cẩn thận!"
Có người hô lên.
Nhưng tốc độ quá nhanh, bọn họ căn bản không kịp phản ứng.
Khi họ bình tĩnh lại thì cây kim bạc đã biến mất từ lâu.
"Hắn đã làm gì chúng ta vậy?"
"Vừa rồi là cái gì vậy?"
Các chiến sĩ liên tục sờ soạng cơ thể, tim đập thình thịch.
Nhưng vào lúc này, có người phát hiện những vết thương trên cơ thể đột nhiên biến mất, máu đang chảy cũng ngừng lại.
Dường như vết thương khắp cơ thể đã được chữa trị.
"Tại sao tôi cảm thấy tốt hơn nhiều so với lúc trước nhỉ?"
"Chân tôi lại có cảm giác rồi?"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Những người lính bối rối.
Người vừa tới nhìn chằm chằm vào những người lính và nghiêm giọng hỏi: "Chỉ huy tối cao của mọi người ở đâu?"
"Anh là ai?"
Đội trưởng hỏi bằng giọng cảnh giác.
"Tôi là Long soái thứ tư của Long Quốc, Lâm Chính! Anh lính, hãy nói cho tôi biết người chỉ huy tối cao ở đâu?"
Lâm Chính lấy ra lệnh bài, trầm giọng nói.
"Cái gì? Tướng Lâm?"
Những người lính sững sờ.
Quân địch đang xông tới đó cũng sững lại.
Không ai có thể ngờ tới, người vừa đột nhiên xuất hiện trên chiến trường này lại có thân phận như vậy.
"Tướng Lâm! Tại sao anh lại ở đây?"
"Không được! Tướng Lâm, sao anh lại một mình tới đây? Đi! Đi mau!"
Đội trưởng gần như phát điên, sau khi xác nhận lệnh bài Lâm Chính lấy ra là hàng thật, anh ta lập tức gầm lên.
Long soái mà lại xuất hiện ở một nơi nguy hiểm như vậy, đúng là khiến người ta sợ chết khiếp!
Nếu có chuyện gì xảy ra với Long soái thì phải làm sao?
Quân địch nghe vậy thì lại cực kỳ vui mừng.
"Đó là Long soái của Long Quốc! Nhanh lên! Nhanh lên, bắt sống kẻ này, nhất định phải bắt sống kẻ này!"
Gã cao thủ vô cùng phấn khích, chỉ vào Lâm Chính và gầm lên.
"Ai có thể bắt sống Long soái của Long Quốc sẽ được thăng chức, ban thưởng vinh hoa phú quý, trở về trong vinh quang, tiền đồ vô lượng!!"
Tiếng hò hét lan rộng, mắt của tất cả quân địch đều đỏ phừng phừng.
Đó là Long soái kia mà!
Nếu có thể bắt sống Long soái, mọi người đều hiểu việc đó có ý nghĩa gì!
"Giết!"
Cuối cùng, có kẻ không nhịn được nữa, gầm lên lao về phía Lâm Chính.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Đoàn chỉ huy ở dưới chân núi cũng thi nhau nhìn lên đỉnh núi.
Nghe thấy tiếng hét giết chóc kinh hoàng, bọn họ đều kinh ngạc.
Chỉ là bao vây trấn áp hơn chục binh sĩ mà sao đám người kia lại hưng phấn như vậy?
Nhưng giây tiếp theo!
Vù!
Một biển lửa ngút trời đột nhiên bùng lên từ đỉnh núi, giống như một con dao sắc bén, đột ngột cắt đôi ngọn núi.
Tất cả những người bị ngọn lửa bao phủ ngay lập tức biến thành tro bụi.
Quân địch trên khắp ngọn núi bị chia cắt thành hai
Trong phút chốc, đoàn chỉ huy chết lặng.
Vô số quân địch choáng váng.
Nhưng sốc nhất có lẽ là hơn chục binh sĩ đứng bên cạnh Lâm Chính.
Họ mắt chữ o miệng chữ a, đứng như trời trồng ngơ ngác nhìn bàn tay đang giơ lên của Lâm Chính, tưởng rằng đây là một giấc mơ.
Chương 4465: Toàn lực xông lên!
“Đây có phải là dị hoả không?”
Cảm nhận được sức mạnh của ngọn lửa rực cháy trước mặt, gã cao thủ hống hách trước đó sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy được.
Những người bị nhấn chìm trong ngọn lửa thậm chí không kịp hét lên thì đã biến thành tro bụi.
Thật đáng sợ!
"Anh chọn đầu hàng hay là chết?"
Lâm Chính hạ tay xuống, thờ ơ hỏi.
Kẻ địch đều run rẩy, không biết phải làm sao.
"Tôi hiểu rồi!"
Lâm Chính gật đầu: "Là một quân nhân, yêu cầu các người đầu hàng là sỉ nhục! Tôi không nên nói như vậy, nếu đã như vậy, tôi sẽ tận lực!"
Nói rồi, Lâm Chính kêu gọi sức mạnh Lạc Linh Huyết và sức mạnh phi thăng đến cực hạn, mái tóc đen của anh đột nhiên chuyển sang màu trắng, từ cơ thể anh bắn ra những đường văn đáng sợ.
Khí tức của tiên nhân lúc này không ngừng xoay quanh anh.
Anh nhảy lên không trung và giáng một chưởng vào đám đông dày đặc bên dưới.
Đoàng! !
Sức mạnh phi thăng như lửa đột nhiên giáng xuống, đập vào đỉnh núi.
Núi rung chuyển dữ dội, mặt đất cũng rung chuyển theo.
Nơi sức mạnh phi thăng giáng xuống bùng cháy dữ dội rồi biến thành tro tàn.
Với một chưởng này, ít nhất đã có gần một nghìn quân địch bị giết.
Tất cả quân địch đều chết lặng.
Đây là loại sức mạnh gì vậy?
Đây là sức mạnh của con người sao?
Lâm Chính không chút thương xót, lạnh lùng nhìn chằm chằm vô số bóng người phía dưới, vung tay điên cuồng, sức mạnh phi thăng như nước lũ quét qua.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Đoàng!
Toàn bộ đỉnh Nam Sơn giờ đã biến thành một cỗ máy xay thịt khổng lồ.
Vô số quân địch đã bị tiêu diệt bởi sức mạnh phi thăng đang gầm thét dữ dội kia.
Ngọn núi sụp đổ.
Mặt trời và mặt trăng như mất đi ánh sáng.
Quân địch ban nãy còn đang tấn công pháo đài giờ đã dừng lại, quay đầu ngơ ngác nhìn về phía đỉnh Nam Sơn.
Hàng vạn con mắt đều tập trung vào bóng người phía trên đỉnh núi đang tỏa ra ánh sáng như thần thánh.
“Bên ngoài có chuyện gì thế?”
"Tại sao những kẻ này không tấn công?"
"Thống soái! Có vẻ như chúng đang rút lui!"
Những người trong pháo đài vui sướng reo lên.
“Có lẽ nào quân tiếp viện đã đến rồi?”
Thống soái vui mừng khôn xiết, lập tức chạy tới mở cửa nhìn ra ngoài.
Nhưng từ vị trí này không thể nhìn thấy toàn cảnh núi Nam Sơn.
Chỉ có thể nhìn thấy quân địch ở bên ngoài, tất cả đều nhìn về hướng đỉnh núi Nam Sơn.
Điều này khiến vị thống soái cảm thấy rất khó hiểu.
Hướng đỉnh núi Nam Sơn không phải là hướng hành quân của quân cứu viện, cho dù viện binh đến cũng sẽ không đi từ phía đó.
Họ đang nhìn cái gì vậy?
Và tại sao bên ngoài lại có sự náo động lớn như vậy?
Lẽ nào có không quân chi viện?
Không đúng!
Chi viện hàng không không thể dùng cho chiến trường phía Bắc, dù sao kẻ thù có rất nhiều siêu cao thủ có thể nhảy cao tới mười nghìn mét để đập nát máy bay chiến đấu.
Vậy âm thanh đó là gì?
Những kẻ đó đã nhìn thấy gì?
Thống soái nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên quay đầu nói: "Mở cửa pháo đài!"
"Thống soái, sao lại làm vậy?"
Mọi người đều bị sốc.
"Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng mở pháo đài! Bên ngoài nhất định có viện binh của chúng ta, nhanh chóng phối hợp cùng viện binh chiến đấu!"
Thống soái nghiêm giọng hét lớn.
Thời cơ chiến đấu đã tới.
Trong tình thế tuyệt vọng này, ông ta không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Mọi người không dám trái lệnh, chỉ có thể nghe theo thống soái.
Chẳng mấy chốc, cánh cổng pháo đài mở ra.
Tất cả các chiến sĩ ở cứ điểm số 3 trong pháo đài đều lao ra ngoài.
Nhưng khi bọn họ vừa chạy ra khỏi pháo đài, chuẩn bị tử chiến với kẻ địch thì không khỏi tò mò, ai nấy đều dừng lại.
Ánh mắt họ đổ dồn về phía đỉnh núi Nam Sơn.
Bất kể là ai, vào lúc này đều đứng chôn chân như hóa đá