-
Chương 4506-4510
Chương 4506: Đồng hành chiến đấu
Sâm Hồng từng chứng kiến thủ đoạn này của Lâm Chính nên biết được sự đáng sợ của nó. Nhưng hắn cũng chưa từng thấy cảnh người của tổng bộ lại bị anh xử lý tới mức như thế này...
“Tiếp theo là tới bà rồi”, Lâm Chính quay người lại mỉm cười với bà ta.
Bà ta sợ tới mức vội vàng lùi lại, suýt ngã phịch ra đất Bà ta định phản kháng nên vung cây gậy trong tay liên tục.
Một luồng sương máu từ cây gậy bay ra khiến đám đông cảm thấy da đầu tê tại. Thế nhưng Lâm Chính chẳng bận tâm. Đòn tấn công này đối với anh mà nói chẳng tạo ra được sự uy hiếp nào.
Bởi vì người của Forever Night không hiểu thế nào là Lục Địa Thần Tiên. Bọn họ cũng chưa từng gặp kẻ nào mạnh như thế.
Sương máu ập lên người Lâm Chính lập tức bị đánh tan bởi sức mạnh phi thăng. Bà cụ từ từ dừng hành động vung gậy. Đôi mắt chỉ to cỡ hạt đỗ của bà ta ánh lên vẻ tuyệt vọng.
“Đừng giết tôi...đừng giết tôi...”, bà cụ run rẩy la hét sau đó vứt cây gây đi và dập đầu xin tha mạng.
“Bà yên tâm, tôi sẽ không giết bà đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói
“Thật sao?”, bà cụ ngẩng đầu với vẻ vui mừng...
“Đương nhiên, nhưng...bọn họ thì tôi không dám đảm bảo đâu”, Lâm Chính chỉ vào những người bên trong lớp sương máu và nói.
Bà cụ nhìn theo và tái mặt. Bà ta lừa bọn họ vào trong trận pháp đó, ép chết họ, khiến họ vỡ thành máu còn những người sống cũng bị ép tới nát.
Bọn họ mà không hận bà ta thì mới lạ. Nếu như Lâm Chính giao bà ta cho bọn họ thì có lẽ bà ta sẽ bị họ xé nát luôn mất.
Nghĩ tới đây bà cụ run rẩy, không biết phải làm sao.
“Bà có muốn sống không?”, Lâm Chính hỏi.
“Muốn...đương nhiên là muốn...”
“Muốn thì đưa tôi tới tổng bộ. Nếu bà có thể đưa tôi tới đó thuận lợi thì tôi tha mạng cho bà, thế nào?”
Lâm Chính thản nhiên nói.
“Điều này...”, bà ta không biết làm gì.
“Không chịu cũng không sao”, Lâm Chính chỉ điểm, một ngọn lửa phóng ra từ đầu ngón tay của anh điểm lên lớp sương máu
Trong nháy mắt lớp sương bị đốt sạch. Toàn bộ đám đông bên trong được giải thoát. Đám đông hùng hổ lao về phía bà lão.
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý”, bà lão hết hồn, vội dập đầu xin tha.
“Đồng ý là tốt”, Lâm Chính ra hiệu cho bọn họ dừng lại.
Đương nhiên đám người kia không dám đối kháng với anh nên dừng lại ngay.
Lâm Chính nhìn bà lão rồi điềm đạm nói: “Bà ngồi ở đây, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát.Đưa tôi tới tổng bộ. Nghe rõ, đừng giở trò, bởi vì mỗi một sự mưu mô của bà đều có thể khiến bà mất mạng đấy”.
“Đại nhân yên tâm, nhất định sẽ ngoan ngoãn...”, bà ta run rẩy nói.
Lâm Chính gật đầu. Còn đám người kia vẫn đang vô cùng tức giận và chỉ muốn chia năm xẻ bảy bà ta ra. Thế nhưng có Lâm Chính ở đây họ không dám khinh suất.
“Mọi người dừng lại, nghe tôi nói vài câu”, Lâm Chính lên tiếng.
Đám đông đồng loạt nhìn anh, biết được sức mạnh của anh nên họ đành nhẫn lại lắng nghe.
“Các vị, tôi biết các vị rất hận người này, muốn băm vằm bà ta ra nhưng mọi người cần biết rằng bà ta chỉ là công cụ thôi, người mà mọi người cần giết thật sự là Forever Night”.
Dứt lời, đám đông chau mày, thần sắc lập tức có sự biến đổi.
Bọn họ không ngốc. Để có thể được thu nạp làm thành viên của Forever Night thì họ phải giỏi thứ gì đó, ít nhất cũng phải là những kẻ tinh nhuệ trong những đoàn lính đánh thuê.
Vì vậy sao bà cụ có thể tạo ra được cái bẫy như này. Bà cụ căn bản không có thù oán gì với họ. Tất cả đều là do thủ đoạn của Forever Night để tìm ra được Lâm Chính. Bọn họ chỉ là những vật hi sinh mà thôi.
“Mọi người cũng thấy rồi đấy, Forever Night căn bản không coi mọi người là những người anh em, căn bản không coi mọi người như đồng bào. Trong mắt họ mọi người chỉ là vật hi sinh mà thôi”.
“Tôi nghĩ có lẽ mọi người rất giận nhưng rõ ràng là mọi người hi sinh vì họ mà họ không phân trắng đen đúng sai, đều chỉ muốn hãm hại mọi người, cướp đi mọi thứ của mọi người”
“Mọi người biết mà vẫn cam tâm sao? Lẽ nào không muốn báo thù?”, Lâm Chính nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa.
Đám đông lập tức phản ứng lại.
“Báo thù”
“Báo thù”
Họ giơ tay lên và kích động hô hào.
“Đúng, chúng ta phải báo thù. Tôi tới tìm Forever Night cũng là để báo thù. Kẻ địch của kẻ địch là bạn, vì vậy chúng ta là bạn của nhau”
Lâm Chính trầm giọng: “Đã là bạn bè thì tôi phải chỉ ra điểm sai của mọi người, báo thù bà cụ này không là gì. Đối tượng mà mọi người thật sự cần phải báo thù chính là đám người trong tổng bộ kia kìa"
“Các vị, nếu mọi người đồng ý thì hãy phối hợp với tôi hành động”.
“Bây giờ, bà cụ này sẽ dẫn tôi tới tổng bộ, mong các vị quay về chi nhánh của mình, tiếp tục xử lý việc mọi người cần làm. Nếu tổng bộ gọi điện tới hỏi chuyện liên quan thì dù thế nào mọi người cũng phải giấu”
Lâm Chính nghiêm túc nói tiếp: “Mọi người có đồng ý chiến đấu cùng tôi không?”
Đám đông nhìn nhau và đồng loạt hô lên: “Tôi đồng ý”.
“Đánh sụp Forever Night”.
“Thắng lợi thuộc về chúng ta”, đám đông kích động hò reo.
“Tốt lắm”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó quay lại giao điện thoại cho bà cụ và nói: “Gọi điện thoại đi”.
Bà cụ run rẩy nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.
“Nói”, một giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia vang lên.
“Đại nhân, chúng tôi đã bắt được gián điệp tới từ Long Quốc rồi...”, bà cụ cố nặn ra một nụ cười.
Chương 4507: Tôi không quan tâm
Chiến lược của tổng bộ Forever Night bề ngoài quả thực là hoàn hảo.
Bất kể cái bẫy này có thể giết chết Lâm Chính hay người của Lâm Chính hay không, ít nhất sử dụng chiến lược này cũng có thể khóa chặt hoàn toàn vị trí cứ điểm hiện tại của Lâm Chính.
Nhưng Forever Night đã tính toán mọi thứ, mà lại bỏ sót một điểm!
Nếu Lâm Chính mạnh đến mức kiểm soát được toàn bộ nơi này và chặn thông tin thực sự, bọn họ vẫn không thể biết vị trí của anh ở đâu.
Giống như tình huống lúc này đây.
Lâm Chính không chỉ làm tê liệt những người ở tổng bộ của Forever Night mà còn thu được thông tin về tất cả các cứ điểm của tổ chức này.
Những người bị sương máu bao vây đã hoàn toàn từ bỏ Forever Night.
Chỉ cần Lâm Chính hứa hẹn cho họ lợi nhuận khổng lồ, họ sẽ đứng về phía anh mà không hề do dự.
Lâm Chính yêu cầu Sâm Hồng một mình trở về Tanenke.
Còn anh thì dùng điện thoại di động liên lạc với Nam Ly thành chủ và những người đóng quân ở Tanenke, yêu cầu họ tăng cường phòng thủ và chờ lệnh của anh, sẵn sàng phát động tổng tấn công bất cứ lúc nào.
Chỉ cần khóa được vị trí tổng bộ của Forever Night, một cuộc tấn công toàn diện có thể bắt đầu!
Lâm Chính giơ tay lên.
Có một chiếc điện thoại di động đặc biệt trong lòng bàn tay anh.
Lâm Chính nhìn chằm chằm chiếc điện thoại một lúc rồi mới bỏ vào túi.
Có một chiếc máy bay cá nhân ở bãi đất trống cách sông không xa.
Lâm Chính và Độc lão thái lên máy bay và đi thẳng đến tổng bộ của Forever Night.
Sau khi bay qua Gobi được vài giờ, máy bay bắt đầu hạ cánh và dừng lại trước một khu vực toàn đồi núi cằn cỗi.
Lâm Chính lúc này đã hoá trang, theo Độc lão thái xuống máy bay.
Lâm Chính ăn mặc như một người dân Long Quốc bình thường, trên người anh cũng không có thứ gì đặc biệt.
"Đây có phải là tổng bộ của Forever Night không?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Thưa đại nhân, chúng ta vẫn chưa đến được tổng bộ của Forever Night, vẫn phải đi bộ, vì đoạn đường còn lại là dưới lòng đất nên không thể gọi phương tiện di chuyển được!"
Độc lão thái nhanh chóng giải thích.
"Tôi hiểu rồi".
Lâm Chính gật đầu, trịnh trọng nói: "Vậy bà mau chóng dẫn đường đi".
"Vâng".
Độc lão thái vội vàng đi lên, dẫn Lâm Chính đi về phía trước.
Sau khi leo qua những ngọn núi trọc này, họ nhìn thấy một tảng đá khổng lồ đứng sừng sững trên Gobi.
Trên tảng đá có rất nhiều chữ cổ được viết bằng máu trông rất thần bí, xét theo dấu vết thì ít nhất cũng đã một nghìn năm tuổi.
Dưới tảng đá, có vô số xác chết.
Những thi thể này có một số chỉ còn là xương, một số khác mới bị giết gần đây, cả nam lẫn nữ, mỗi người đều chết một cách thảm thương đến mức khiến người ta phải rùng mình.
"Đây đều là người của Forever Night sao?"
Lâm Chính hỏi.
"Một số thì phải, một số thì không".
Độc lão thái thì thầm, rồi đi về phía tảng đá.
Lối vào tổng bộ Forever Night nằm ở bên dưới tảng đá này.
Nhưng ngay khi hai người đang đến gần tảng đá, một bóng người đột nhiên lặng lẽ bước ra từ phía sau tảng đá.
Với sự xuất hiện của bóng dáng đó, toàn bộ không gian xung quanh đột nhiên rơi vào một bầu không khí im lặng chết chóc và đáng sợ không thể giải thích bằng lời.
Độc lão thái giật mình, như nhận ra điều gì đó, vội vàng quỳ xuống đất, mồ hôi đầm đìa, vô cùng sợ hãi.
“Thuộc hạ bái kiến Thiên Nga Đen đại nhân”.
Giọng nói của bà ta run rẩy, như thể sợ đến nỗi hồn sắp lìa khỏi xác.
Lâm Chính hơi giật mình, nhìn về phía đó.
Nhưng anh nhìn thấy một người phụ nữ mảnh khảnh mặc quần áo đen đang chậm rãi bước ra khỏi màn sương đen.
Người phụ nữ có làn da trắng như tuyết, ngũ quan vô cùng thanh tú, mái tóc bạc buông xuống như thác nước trên vòng eo thon thả, đôi môi đỏ tươi và con ngươi trắng bạc, tương phản rõ rệt với bộ quần áo tối màu của cô ta.
"Thiên Nga Đen?"
Lâm Chính khá tò mò.
Đây có phải là người đến từ tổng bộ Forever Night không?
Anh chưa bao giờ nghe nói về người này.
Người phụ nữ chậm rãi bước tới.
Mặc dù đang ở trong sa mạc thiêu đốt nhưng khi cô ta đến gần hơn, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.
Cô ta đội một chiếc mũ có trang trí hoa hồng đen, đứng trước mặt Độc lão thái, hơi ngẩng đầu lên. Con ngươi bạc phản chiếu trên vành mũ bình tĩnh nhìn hai người trước mặt.
"Độc lão thái, bà có thể cho tôi biết người đàn ông này là ai không?"
Cô ta nói giọng nhẹ nhàng.
Giọng nói rất hay, giống như tiếng chim vàng anh, nhưng lại có gì đó lạnh lùng và điềm tĩnh đến lạ thường.
"Thiên Nga Đen đại nhân, đây là tù nhân của Long Quốc vừa bị thuộc hạ bắt giữ. Lâm thần y của Long Quốc đang có ý định làm hại tổ chức của chúng ta. Hiện tại cậu ta đã xâm nhập vào phân bộ của chúng ta. Tôi được tổ chức ra lệnh đi điều tra và bắt giữ anh ta!”
Độc lão thái nhanh chóng quỳ lạy đáp lại, cung kính không dám phạm sai lầm.
"Ra là vậy!"
Thiên Nga Đen khẽ gật đầu, đi về phía Lâm Chính, nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu nói: "Vị tiên sinh này đi đường vất vả rồi".
Lâm Chính sửng sốt, không biết trả lời thế nào.
"Anh không cần lo lắng, tôi mời anh tới đây chỉ là muốn giao lưu một chút. Chỉ cần anh chịu hợp tác là sẽ không có vấn đề gì".
Thiên Nga Đen lại nói.
"Vâng".
Lâm Chính giả vờ sợ hãi.
Thiên Nga Đen duỗi ra bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lâm Chính, tựa như an ủi anh, sau đó quay người liếc nhìn Độc lão thái.
"Bà có biết tại sao tôi lại ở đây không?"
Độc lão thái nghe thấy lời này thì như phát điên, vội vã quỳ lạy, thậm chí còn hét lên.
"Xin đại nhân tha mạng! Xin đại nhân tha mạng!"
"Tôi biết mình sai rồi! Xin hãy để tôi đi!"
"Đây là việc tổ chức yêu cầu tôi làm! Xin hãy tha cho tôi!"
Độc lão thái đầu tóc rối bù, đầu đập xuống đất toé cả máu, nhưng bà ta vẫn không dám dừng lại.
Lâm Chính sửng sốt.
Nhưng không đợi anh kịp suy nghĩ, Thiên Nga Đen đột nhiên vươn tay ra, ấn lên trán Độc lão thái, dùng năm ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm lấy đầu bà ta.
Trong khoảnh khắc, cơ thể Độc lão thái đông cứng lại.
Đôi mắt bà ta mở to, miệng há hốc, vẻ mặt dần dần trở nên hung dữ và đau đớn, làn da khắp cơ thể bà ta lúc này cũng trở nên khô khốc.
Một lát sau sau, Độc lão thái bị Thiên Nga Đen hút thành cái xác khô!
"Cái gì?"
Lâm Chính há hốc miệng.
"Tôi mặc kệ bà cầu xin tha thứ, tôi chỉ biết bà đã đóng cửa lại, để cho em trai tôi chết trong tuyệt vọng. Cho nên bà nhất định phải đi xuống cùng với nó".
Thiên Nga Đen nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Độc lão thái, sau đó đột nhiên dùng lực của năm ngón tay.
Bùm!
Khuôn mặt nhăn nhó của Độc lão thái vỡ vụn, toàn thân nổ tung.
Chết không còn xác!
Lâm Chính âm thầm lùi lại nửa bước.
Người phụ nữ này nhìn như tiên nữ hiền lành nhưng thực chất còn đáng sợ hơn cả ác ma!
Chương 4508: Nữ ma đầu
"Khiến anh sợ hãi rồi sao?"
Thiên Nga Đen lấy ra chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau tay, sau đó quay lại hỏi Lâm Chính.
Giọng nói vẫn dịu dàng như vậy.
Lâm Chính vờ như sợ hãi đến mức không thốt nên lời.
"Không cần lo lắng, tôi sẽ không giết anh đâu. Bà ta hại chết em trai tôi, trước đó tôi bận làm nhiệm vụ nên chưa giải quyết được món nợ này. Hiện giờ thì xong rồi, tôi chỉ đang báo thù mà thôi".
Thiên Nga Đen bình tĩnh nói: "Anh đi cùng tôi đi, tôi đưa anh tới tổng bộ".
Nói rồi, Thiên Nga Đen đi về phía tảng đá lớn.
Lâm Chính nhìn cơ thể Độc lão thái đã tan thành cát bụi thì có chút sững sờ.
Anh căn bản không thể nhìn thấu Thiên Nga Đen này, không hiểu được rốt cuộc cô ta là người như thế nào!
Thôi mặc kệ.
Cứ tới trụ sở rồi tính sau!
Lâm Chính nghĩ thầm, sau đó lập tức đi về phía trước.
Rầm rầm rầm.
Bên dưới tảng đá là một cái hố rộng, bên trong là một hành lang dài.
Thiên Nga Đen đi theo lối hành lang, nhưng chưa đi được mấy bước, cô ta quay đầu nhìn Lâm Chính rồi nói: "Ở đây khá tối, anh cẩn thận một chút".
"Được".
Lâm Chính cẩn trọng đi xuống dưới.
Thiên Nga Đen đi trước dẫn đường, Lâm Chính theo sát phía sau.
Cô ta không đi nhanh, như thể sợ Lâm Chính không theo kịp.
Đường đi bên trọng rất rộng, dần dần hai bên cũng có đèn, tầm nhìn cũng tốt hơn nhiều.
Đi như vậy một lát thì họ đến một nơi giống như một đại điện.
Ở đây có không ít ghế sô pha, còn có một quầy bar. Trước quầy có vài người pha chế đang bận rộn làm việc.
Ở đầu bên kia lại là những binh sĩ được vũ trang đầy đủ.
Thấy hai người họ bước vào, những binh sĩ kia lập tức đứng dậy, tay giương súng.
"Là Thiên Nga Đen đại nhân!"
"Tham kiến đại nhân!"
Đám người thi nhau hành lễ.
"Chúng ta nghỉ ngơi chút đã".
Thiên Nga Đen cũng khẽ gật đầu chào những người kia, sau đó quay sang nói với Lâm Chính.
"Đây vẫn chưa phải tổng bộ của Forever Night sao?"
Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
"Chỗ này còn cách tổng bộ khoảng một tiếng đi bộ nữa, chúng ta có thể dừng uống nước ở đây rồi đi tiếp".
Thiên Nga Đen đáp.
"Cái gì?"
Lâm Chính lại âm thầm kinh ngạc.
Vẫn còn cách đây một tiếng nữa?
Căn cứ dưới lòng đất này cũng quá là to đi!
"Thiên Nga Đen đại nhân muốn uống gì ạ?"
Người pha chế mỉm cười hỏi.
"Vẫn như cũ".
"Còn vị tiên sinh này thì sao?"
"Cho anh ấy một ly giống tôi đi".
"Vâng".
Người pha chế lập tức bắt tay vào việc.
Động tác vô cùng thành thục, mấy chai rượu qua bàn tay khéo léo của anh ta như thể được sống dậy.
Rất nhanh sau đó, thứ chất lỏng màu đỏ tươi trông như máu được rót vào hai cái ly thuỷ tinh.
Người pha chế đẩy cái ly về phía Lâm Chính.
Nhưng có vẻ anh ta dùng lực hơi mạnh nên chất lỏng bên trong sóng sánh rồi bắn ra ngoài vài giọt.
Người pha chế hơi sững lại, nhưng rồi cũng không để ý.
"Thiên Nga Đen đại nhân, mời dùng thử", anh ta mỉm cười nói.
"Ừm".
Thiên Nga Đen gật đầu, nhấc ly nước lên nhấp một ngụm.
"Hương vị tuyệt lắm".
Thiên Nga Đen bình thản nói.
"Đa tạ".
Người pha chế vẻ mặt không giấu nổi tự hào.
Nhưng chỉ một giây sau.
Phụt!
Một bàn tay thon dài đột nhiên xuyên qua đầu người pha chế.
Nụ cười trên mặt anh ta cũng tắt lịm.
Tất cả những người có mặt ở đó đều kinh hãi.
Thiên Nga Đen bình thản rút tay ra khỏi đầu người pha chế, lại dùng khăn tay lau tay mình rồi bình thản nói:
"Nhưng anh làm đổ rượu của anh ấy".
Lâm Chính trầm mặc.
Chỉ làm đổ vài giọt rượu mà cũng bị người phụ nữ này giết sao?
Hoá ra Thiên Nga Đen này là nữ ma đầu giết người không chớp mắt.
Chương 4509: Không muốn cứu em trai cô sao?
"Anh không sao chứ?"
Thiên Nga Đen thu chiếc khăn tay lại, nhẹ nhàng hỏi Lâm Chính: "Thử xem, kỹ năng pha chế rượu của anh ta vẫn rất tốt!"
Lâm Chính liếc nhìn chất lỏng màu đỏ tươi trong ly, rồi nhìn người phục vụ rượu đang nằm trước quầy bar với máu chảy ra từ đầu, sau đó cũng đành nâng ly lên uống cạn.
"Chúng ta đi thôi".
Thiên Nga Đen nhẹ nhàng nói rồi tiếp tục đi về phía trước
Hai tên lính đi tới, kéo xác người pha chế rượu đi, có lẽ xác anh ta sẽ bị vứt xuống dưới chân tảng đá.
Thiên Nga Đen dường như không có bất kỳ cảm xúc nào đối với vụ giết chóc, vẫn bình tĩnh đi về phía trước, thỉnh thoảng nói với Lâm Chính vài lời an ủi nhẹ nhàng.
Nếu không tận mắt nhìn thấy cô ta giết người, chắc chắn sẽ không ai có thể liên tưởng người phụ nữ trông hiền lành vô hại như cô bé nhà bên này thực ra lại là nữ ma đầu giết người không ghê tay.
Sau khi đi qua mấy đại điện, Lâm Chính cuối cùng cũng theo Thiên Nga Đen đến tổng bộ của Forever Night.
Trên đường đi, Lâm Chính đã có những hiểu biết sơ bộ về cứ điểm dưới lòng đất này.
Toàn bộ thành phố ngầm dưới lòng đất này trải dài về mọi hướng và mỗi điện đều có nhiều lối vào và lối ra.
Nói cách khác, lối vào bằng tảng đá khổng lồ bên ngoài không phải là lối vào duy nhất!
Vì vậy, nếu Lâm Chính muốn quét sạch toàn bộ người trong trụ sở này thì một mình anh hẳn sẽ khó lòng làm được!
Phải có người hỗ trợ mới được.
Nhưng hiện tại toàn bộ Dương Hoa, thậm chí cả người của vực Diệt Vong đều đã bị Lâm Chính điều động, cũng không còn nhân lực nào khác, bây giờ anh phải làm sao?
Hơn nữa, Lâm Chính giờ đã ở trụ sở của Forever Night, lúc này ra ngoài tìm quân tiếp viện là điều không tưởng.
Phải làm thế nào đây?
Lâm Chính trầm ngâm suy nghĩ.
Anh không hề lo lắng về những cao thủ ở đây.
Với sức mạnh Lục Địa Thần Tiên của anh thì hạ sát những người này chẳng khác nào giết lợn giết gà.
Nhưng nơi này có quá nhiều lối ra, một khi kẻ thù muốn chạy trốn thì anh không thể tóm hết được bọn chúng.
Lâm Chính cau mày, sắc mặt trở nên căng thẳng.
Đột nhiên, anh dường như đã nhận ra điều gì đó, hơi ngẩng đầu lên và đưa mắt nhìn Thiên Nga Đen duyên dáng trước mặt.
“Thưa cô, xin hỏi em trai cô đã qua đời chưa?”
Lâm Chính hỏi.
Anh vừa dứt lời, tốc độ của Thiên Nga Đen liền chậm lại một chút.
Cô ta hơi quay đầu lại, liếc nhìn Lâm Chính: "Rồi".
Một lời nói đơn giản nhưng mang theo sự lạnh lùng vô hạn.
Còn có một chút sát khí.
“Cô có thể cho tôi biết anh ấy chết như thế nào không?”
Lâm Chính hỏi.
"Tôi khuyên anh không nên hỏi câu hỏi này, như vậy sẽ tốt hơn cho anh".
Thiên Nga Đen trả lời mà không buồn nhìn lại.
Giọng nói tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng sát ý càng ngày càng mạnh.
Hiển nhiên, nếu Lâm Chính dám tiếp tục chủ đề này, Thiên Nga Đen có thể không chút do dự giết chết anh.
Mặc dù anh có thể có giá trị lớn đối với trụ sở của tổ chức này.
Nhưng Lâm Chính không hề có ý dừng lại, anh khẽ mỉm cười, nói thẳng: "Xin đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, nếu thi thể của anh ấy vẫn còn ở đây, tôi sẽ có cách để hồi sinh anh ấy!”
Anh vừa dứt lời, Thiên Nga Đen đang đi phía trước đột nhiên dừng lại.
Cô ta chậm rãi quay người lại, đôi mắt bạc dưới vành mũ lặng lẽ nhìn Lâm Chính. Sau đó cô ta bước tới, đột nhiên vươn tay ra, tóm lấy cổ Lâm Chính, dùng một tay nâng anh lên.
"Xin lỗi, thưa tiên sinh, tôi đã làm tổn thương đến anh".
"Nhưng anh đã xúc phạm em trai tôi, như vậy cũng có nghĩa là đùa cợt với tôi, điều này khiến tôi rất khó chịu".
"Có lẽ, cuộc gặp gỡ của chúng ta sẽ kết thúc ở đây, và cuộc hành trình của anh cũng đã đến điểm cuối cùng".
"Đã đến lúc tôi phải đưa tiên sinh lên thiên đường rồi. Xin đừng quên tôi!"
Thiên Nga Đen thấp giọng nói, tựa như đang đọc điếu văn cho Lâm Chính. Sau đó cô ta bắt đầu dùng lực, muốn kết liễu Lâm Chính.
“Cô không muốn cứu em trai mình à?”
Lâm Chính không hề hoảng sợ, còn nói thêm một câu nữa.
Chương 4510: Dạ Vương
"Em trai tôi đã chết rồi!"
Giọng nói dịu dàng của Thiên Nga Đen ngày càng trở nên lạnh lùng.
Hiển nhiên, sau khi nghe những lời nghe có vẻ như lừa bịp của Lâm Chính, cô ta cũng dần mất bình tĩnh.
"Tôi biết anh ấy đã chết, nhưng tôi đã nói với cô rồi, tôi có thể hồi sinh anh ấy".
Lâm Chính hơi thở hổn hển, cười nói: "Nếu như cô hi vọng em trai cô có thể từ cõi chết trở về, xin hãy thả tôi xuống. Nếu không thì xin cứ làm việc cô đang định làm. Chờ tôi lên thiên đường, sẽ nói cho em trai cô biết rằng cô đã tuyệt đường sống của anh ấy, nhưng tôi cũng sẽ cố gắng khuyên anh ấy đừng hận cô!"
Câu nói này đã hoàn toàn đánh bại lớp phòng ngự của Thiên Nga Đen.
Những ngón tay mảnh khảnh của cô ta vô tình buông lỏng.
Lâm Chính trực tiếp ngã xuống đất.
Thiên Nga Đen dùng đôi tay nhỏ bé che khuôn mặt thanh tú của mình, ngồi xổm trên mặt đất, im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt bạc ngấn lệ như ngọc.
Bộ dạng đáng thương này không thể nào là dáng vẻ của một ma nữ được!
"Tiên sinh, anh thực sự có thể cứu được em trai tôi?"
Giọng cô ta như thể đang van xin nhưng vẫn rất dịu dàng.
Ai có thể ngờ rằng người phụ nữ này vừa suýt dùng một tay bóp chết Lâm Chính cơ chứ?
"Thiên Nga Đen, cô có biết tôi là ai không?"
"Thưa tiên sinh, tôi không biết danh tính của anh".
"Cô có biết lai lịch của tôi không?"
"Thuộc hạ của Lâm thần y?"
"Đúng vậy, tôi là thuộc hạ của Lâm thần y. Cô hẳn là đã nghe danh Lâm thần y rồi phải không? Anh ấy rất nổi tiếng!"
Lâm Chính khẽ mỉm cười: "Cô có thể lấy điện thoại ra tìm kiếm trên mạng. Chỉ cần cô tìm hiểu một chút về Lâm thần y là sẽ biết anh ấy có khả năng khiến người chết sống lại! Anh ấy đã cứu vô số người từ cõi chết trở về, tôi là người thân cận của anh ấy nên đương nhiên cũng biết thủ thuật này!”
"Thật sao?"
Gương mặt Thiên Nga Đen thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Trên thực tế, cô ta cũng từng nghe tin đồn này.
Dù không nhiều khả năng, nhưng xét cho cùng thì nó cũng không phải là không có căn cứ.
"Tiên sinh, nếu anh có thể cứu được em trai tôi, tôi sẽ bảo đảm an toàn, không để bất kỳ kẻ nào động tới anh!"
Thiên Nga Đen lập tức nói.
"Tôi biết cô sẽ không bao giờ làm tôi bị thương, nhưng nhất định sẽ có người muốn giết tôi!"
Lâm Chính tiến lại gần và cười khổ.
"Ai muốn giết anh, tôi sẽ xé hắn thành từng mảnh!"
Thiên Nga Đen bình tĩnh nói, đôi mắt bạc tràn đầy quyết tâm và sát ý.
"Nhưng cô không thể ra tay với người đó được đâu!"
Lâm Chính lại lắc đầu.
"Anh đang nói tới ai?" Thiên Nga Đen cau mày hỏi.
"Dạ Vương tối cao của các cô!"
Lâm Chính nhún vai nói: "Người giết em trai cô đến lúc đó nhất định sẽ giết tôi! Thiên Nga Đen, cô sao có thể là kẻ thù của Dạ Vương?"
"Dạ Vương không giết em trai tôi”.
"Nhưng trước đó tôi nghe bà cụ kia nói tổ chức yêu cầu bà ta ra tay. Đã là tổ chức ra lệnh, sao có thể không phải là mệnh lệnh của Dạ Vương?"
Lâm Chính nói giọng nghiêm túc.
Khi nghe điều này, Thiên Nga Đen rơi vào trầm tư.
Thật lâu sau, cô ta mới bình tĩnh nói: "Đi với tôi, tôi dẫn anh đi gặp Dạ Vương trước".
"Nhưng thưa cô..."
"Xin đừng nói thêm gì nữa. Tiên sinh, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, mời đi theo tôi!"
Thiên Nga Đen dường như không muốn nghe Lâm Chính nói thêm nữa nên lạnh lùng nói, sau đó đi trước dẫn đường.
Lâm Chính cũng hết cách, cũng không biết Thiên Nga Đen kia lúc này đang nghĩ gì nên chỉ đành theo cô ta đi về phía trước.
Hai người nhanh chóng đi tới trước một đại điện trông vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Vệ binh đứng canh trước điện nói vài câu với Thiên Nga Đen, sau đó mở cửa ra.
Hai người họ đi vào trong đại điện rộng lớn.
Mà ở phía trên đại điện hết sức hoành tráng này là một thân ảnh khoác áo choàng đen.
Thân ảnh một tay chống cằm, khuỷu tay dựa vào tay vịn trên chiếc ghế màu vàng, hờ hững nhìn chăm chú vào hai người vừa đi tới.
Đây chính là thủ lĩnh tối cao của Forever Night!
Dạ Vương!
Thiên Nga Đen hơi cúi đầu để tỏ lòng tôn kính.
Lâm Chính cũng ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào người phía trên.
Người này chính là Dạ Vương sao?
Bất luận là khí tức hay là bề ngoài, thoạt nhìn cũng không có gì khác với người thường.
Lâm Chính nhìn về bốn phía trong đại điện.
Toàn bộ cung điện dưới lòng đất lộng lẫy này tổng cộng có tám thông đạo, đi về tám phương hướng khác nhau, trước mỗi thông đạo đều có hai tên lính mặc áo giáp đứng canh.
Những tên lính canh này thực lực cũng không đơn giản. Ai nấy khí tức hùng mạnh, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí đằng đằng.
Áo giáp trên người họ đều được vẽ lên những văn tự cổ quái bằng máu. Từ cấu tạo của những văn tự này mà nói, có lẽ đây là một loại kinh văn thượng cổ nào đó.
"Thiên Nga Đen!"
Dạ Vương hơi ngồi thẳng người, đưa mắt đánh giá Lâm Chính, một lát sau lông mày nhíu lại.
"Vì sao lại mang hắn tới đây? Độc lão thái đâu? Dạ Vương trầm giọng hỏi.
"Tôi đã giết bà ta rồi".
Thiên Nga Đen bình tĩnh đáp.
"Vậy sao?"
Dạ Vương nhíu mày, nhưng cũng không có vẻ gì là bất ngờ.
"Cô vất vả rồi".
Sâm Hồng từng chứng kiến thủ đoạn này của Lâm Chính nên biết được sự đáng sợ của nó. Nhưng hắn cũng chưa từng thấy cảnh người của tổng bộ lại bị anh xử lý tới mức như thế này...
“Tiếp theo là tới bà rồi”, Lâm Chính quay người lại mỉm cười với bà ta.
Bà ta sợ tới mức vội vàng lùi lại, suýt ngã phịch ra đất Bà ta định phản kháng nên vung cây gậy trong tay liên tục.
Một luồng sương máu từ cây gậy bay ra khiến đám đông cảm thấy da đầu tê tại. Thế nhưng Lâm Chính chẳng bận tâm. Đòn tấn công này đối với anh mà nói chẳng tạo ra được sự uy hiếp nào.
Bởi vì người của Forever Night không hiểu thế nào là Lục Địa Thần Tiên. Bọn họ cũng chưa từng gặp kẻ nào mạnh như thế.
Sương máu ập lên người Lâm Chính lập tức bị đánh tan bởi sức mạnh phi thăng. Bà cụ từ từ dừng hành động vung gậy. Đôi mắt chỉ to cỡ hạt đỗ của bà ta ánh lên vẻ tuyệt vọng.
“Đừng giết tôi...đừng giết tôi...”, bà cụ run rẩy la hét sau đó vứt cây gây đi và dập đầu xin tha mạng.
“Bà yên tâm, tôi sẽ không giết bà đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói
“Thật sao?”, bà cụ ngẩng đầu với vẻ vui mừng...
“Đương nhiên, nhưng...bọn họ thì tôi không dám đảm bảo đâu”, Lâm Chính chỉ vào những người bên trong lớp sương máu và nói.
Bà cụ nhìn theo và tái mặt. Bà ta lừa bọn họ vào trong trận pháp đó, ép chết họ, khiến họ vỡ thành máu còn những người sống cũng bị ép tới nát.
Bọn họ mà không hận bà ta thì mới lạ. Nếu như Lâm Chính giao bà ta cho bọn họ thì có lẽ bà ta sẽ bị họ xé nát luôn mất.
Nghĩ tới đây bà cụ run rẩy, không biết phải làm sao.
“Bà có muốn sống không?”, Lâm Chính hỏi.
“Muốn...đương nhiên là muốn...”
“Muốn thì đưa tôi tới tổng bộ. Nếu bà có thể đưa tôi tới đó thuận lợi thì tôi tha mạng cho bà, thế nào?”
Lâm Chính thản nhiên nói.
“Điều này...”, bà ta không biết làm gì.
“Không chịu cũng không sao”, Lâm Chính chỉ điểm, một ngọn lửa phóng ra từ đầu ngón tay của anh điểm lên lớp sương máu
Trong nháy mắt lớp sương bị đốt sạch. Toàn bộ đám đông bên trong được giải thoát. Đám đông hùng hổ lao về phía bà lão.
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý”, bà lão hết hồn, vội dập đầu xin tha.
“Đồng ý là tốt”, Lâm Chính ra hiệu cho bọn họ dừng lại.
Đương nhiên đám người kia không dám đối kháng với anh nên dừng lại ngay.
Lâm Chính nhìn bà lão rồi điềm đạm nói: “Bà ngồi ở đây, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát.Đưa tôi tới tổng bộ. Nghe rõ, đừng giở trò, bởi vì mỗi một sự mưu mô của bà đều có thể khiến bà mất mạng đấy”.
“Đại nhân yên tâm, nhất định sẽ ngoan ngoãn...”, bà ta run rẩy nói.
Lâm Chính gật đầu. Còn đám người kia vẫn đang vô cùng tức giận và chỉ muốn chia năm xẻ bảy bà ta ra. Thế nhưng có Lâm Chính ở đây họ không dám khinh suất.
“Mọi người dừng lại, nghe tôi nói vài câu”, Lâm Chính lên tiếng.
Đám đông đồng loạt nhìn anh, biết được sức mạnh của anh nên họ đành nhẫn lại lắng nghe.
“Các vị, tôi biết các vị rất hận người này, muốn băm vằm bà ta ra nhưng mọi người cần biết rằng bà ta chỉ là công cụ thôi, người mà mọi người cần giết thật sự là Forever Night”.
Dứt lời, đám đông chau mày, thần sắc lập tức có sự biến đổi.
Bọn họ không ngốc. Để có thể được thu nạp làm thành viên của Forever Night thì họ phải giỏi thứ gì đó, ít nhất cũng phải là những kẻ tinh nhuệ trong những đoàn lính đánh thuê.
Vì vậy sao bà cụ có thể tạo ra được cái bẫy như này. Bà cụ căn bản không có thù oán gì với họ. Tất cả đều là do thủ đoạn của Forever Night để tìm ra được Lâm Chính. Bọn họ chỉ là những vật hi sinh mà thôi.
“Mọi người cũng thấy rồi đấy, Forever Night căn bản không coi mọi người là những người anh em, căn bản không coi mọi người như đồng bào. Trong mắt họ mọi người chỉ là vật hi sinh mà thôi”.
“Tôi nghĩ có lẽ mọi người rất giận nhưng rõ ràng là mọi người hi sinh vì họ mà họ không phân trắng đen đúng sai, đều chỉ muốn hãm hại mọi người, cướp đi mọi thứ của mọi người”
“Mọi người biết mà vẫn cam tâm sao? Lẽ nào không muốn báo thù?”, Lâm Chính nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa.
Đám đông lập tức phản ứng lại.
“Báo thù”
“Báo thù”
Họ giơ tay lên và kích động hô hào.
“Đúng, chúng ta phải báo thù. Tôi tới tìm Forever Night cũng là để báo thù. Kẻ địch của kẻ địch là bạn, vì vậy chúng ta là bạn của nhau”
Lâm Chính trầm giọng: “Đã là bạn bè thì tôi phải chỉ ra điểm sai của mọi người, báo thù bà cụ này không là gì. Đối tượng mà mọi người thật sự cần phải báo thù chính là đám người trong tổng bộ kia kìa"
“Các vị, nếu mọi người đồng ý thì hãy phối hợp với tôi hành động”.
“Bây giờ, bà cụ này sẽ dẫn tôi tới tổng bộ, mong các vị quay về chi nhánh của mình, tiếp tục xử lý việc mọi người cần làm. Nếu tổng bộ gọi điện tới hỏi chuyện liên quan thì dù thế nào mọi người cũng phải giấu”
Lâm Chính nghiêm túc nói tiếp: “Mọi người có đồng ý chiến đấu cùng tôi không?”
Đám đông nhìn nhau và đồng loạt hô lên: “Tôi đồng ý”.
“Đánh sụp Forever Night”.
“Thắng lợi thuộc về chúng ta”, đám đông kích động hò reo.
“Tốt lắm”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó quay lại giao điện thoại cho bà cụ và nói: “Gọi điện thoại đi”.
Bà cụ run rẩy nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.
“Nói”, một giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia vang lên.
“Đại nhân, chúng tôi đã bắt được gián điệp tới từ Long Quốc rồi...”, bà cụ cố nặn ra một nụ cười.
Chương 4507: Tôi không quan tâm
Chiến lược của tổng bộ Forever Night bề ngoài quả thực là hoàn hảo.
Bất kể cái bẫy này có thể giết chết Lâm Chính hay người của Lâm Chính hay không, ít nhất sử dụng chiến lược này cũng có thể khóa chặt hoàn toàn vị trí cứ điểm hiện tại của Lâm Chính.
Nhưng Forever Night đã tính toán mọi thứ, mà lại bỏ sót một điểm!
Nếu Lâm Chính mạnh đến mức kiểm soát được toàn bộ nơi này và chặn thông tin thực sự, bọn họ vẫn không thể biết vị trí của anh ở đâu.
Giống như tình huống lúc này đây.
Lâm Chính không chỉ làm tê liệt những người ở tổng bộ của Forever Night mà còn thu được thông tin về tất cả các cứ điểm của tổ chức này.
Những người bị sương máu bao vây đã hoàn toàn từ bỏ Forever Night.
Chỉ cần Lâm Chính hứa hẹn cho họ lợi nhuận khổng lồ, họ sẽ đứng về phía anh mà không hề do dự.
Lâm Chính yêu cầu Sâm Hồng một mình trở về Tanenke.
Còn anh thì dùng điện thoại di động liên lạc với Nam Ly thành chủ và những người đóng quân ở Tanenke, yêu cầu họ tăng cường phòng thủ và chờ lệnh của anh, sẵn sàng phát động tổng tấn công bất cứ lúc nào.
Chỉ cần khóa được vị trí tổng bộ của Forever Night, một cuộc tấn công toàn diện có thể bắt đầu!
Lâm Chính giơ tay lên.
Có một chiếc điện thoại di động đặc biệt trong lòng bàn tay anh.
Lâm Chính nhìn chằm chằm chiếc điện thoại một lúc rồi mới bỏ vào túi.
Có một chiếc máy bay cá nhân ở bãi đất trống cách sông không xa.
Lâm Chính và Độc lão thái lên máy bay và đi thẳng đến tổng bộ của Forever Night.
Sau khi bay qua Gobi được vài giờ, máy bay bắt đầu hạ cánh và dừng lại trước một khu vực toàn đồi núi cằn cỗi.
Lâm Chính lúc này đã hoá trang, theo Độc lão thái xuống máy bay.
Lâm Chính ăn mặc như một người dân Long Quốc bình thường, trên người anh cũng không có thứ gì đặc biệt.
"Đây có phải là tổng bộ của Forever Night không?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Thưa đại nhân, chúng ta vẫn chưa đến được tổng bộ của Forever Night, vẫn phải đi bộ, vì đoạn đường còn lại là dưới lòng đất nên không thể gọi phương tiện di chuyển được!"
Độc lão thái nhanh chóng giải thích.
"Tôi hiểu rồi".
Lâm Chính gật đầu, trịnh trọng nói: "Vậy bà mau chóng dẫn đường đi".
"Vâng".
Độc lão thái vội vàng đi lên, dẫn Lâm Chính đi về phía trước.
Sau khi leo qua những ngọn núi trọc này, họ nhìn thấy một tảng đá khổng lồ đứng sừng sững trên Gobi.
Trên tảng đá có rất nhiều chữ cổ được viết bằng máu trông rất thần bí, xét theo dấu vết thì ít nhất cũng đã một nghìn năm tuổi.
Dưới tảng đá, có vô số xác chết.
Những thi thể này có một số chỉ còn là xương, một số khác mới bị giết gần đây, cả nam lẫn nữ, mỗi người đều chết một cách thảm thương đến mức khiến người ta phải rùng mình.
"Đây đều là người của Forever Night sao?"
Lâm Chính hỏi.
"Một số thì phải, một số thì không".
Độc lão thái thì thầm, rồi đi về phía tảng đá.
Lối vào tổng bộ Forever Night nằm ở bên dưới tảng đá này.
Nhưng ngay khi hai người đang đến gần tảng đá, một bóng người đột nhiên lặng lẽ bước ra từ phía sau tảng đá.
Với sự xuất hiện của bóng dáng đó, toàn bộ không gian xung quanh đột nhiên rơi vào một bầu không khí im lặng chết chóc và đáng sợ không thể giải thích bằng lời.
Độc lão thái giật mình, như nhận ra điều gì đó, vội vàng quỳ xuống đất, mồ hôi đầm đìa, vô cùng sợ hãi.
“Thuộc hạ bái kiến Thiên Nga Đen đại nhân”.
Giọng nói của bà ta run rẩy, như thể sợ đến nỗi hồn sắp lìa khỏi xác.
Lâm Chính hơi giật mình, nhìn về phía đó.
Nhưng anh nhìn thấy một người phụ nữ mảnh khảnh mặc quần áo đen đang chậm rãi bước ra khỏi màn sương đen.
Người phụ nữ có làn da trắng như tuyết, ngũ quan vô cùng thanh tú, mái tóc bạc buông xuống như thác nước trên vòng eo thon thả, đôi môi đỏ tươi và con ngươi trắng bạc, tương phản rõ rệt với bộ quần áo tối màu của cô ta.
"Thiên Nga Đen?"
Lâm Chính khá tò mò.
Đây có phải là người đến từ tổng bộ Forever Night không?
Anh chưa bao giờ nghe nói về người này.
Người phụ nữ chậm rãi bước tới.
Mặc dù đang ở trong sa mạc thiêu đốt nhưng khi cô ta đến gần hơn, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.
Cô ta đội một chiếc mũ có trang trí hoa hồng đen, đứng trước mặt Độc lão thái, hơi ngẩng đầu lên. Con ngươi bạc phản chiếu trên vành mũ bình tĩnh nhìn hai người trước mặt.
"Độc lão thái, bà có thể cho tôi biết người đàn ông này là ai không?"
Cô ta nói giọng nhẹ nhàng.
Giọng nói rất hay, giống như tiếng chim vàng anh, nhưng lại có gì đó lạnh lùng và điềm tĩnh đến lạ thường.
"Thiên Nga Đen đại nhân, đây là tù nhân của Long Quốc vừa bị thuộc hạ bắt giữ. Lâm thần y của Long Quốc đang có ý định làm hại tổ chức của chúng ta. Hiện tại cậu ta đã xâm nhập vào phân bộ của chúng ta. Tôi được tổ chức ra lệnh đi điều tra và bắt giữ anh ta!”
Độc lão thái nhanh chóng quỳ lạy đáp lại, cung kính không dám phạm sai lầm.
"Ra là vậy!"
Thiên Nga Đen khẽ gật đầu, đi về phía Lâm Chính, nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu nói: "Vị tiên sinh này đi đường vất vả rồi".
Lâm Chính sửng sốt, không biết trả lời thế nào.
"Anh không cần lo lắng, tôi mời anh tới đây chỉ là muốn giao lưu một chút. Chỉ cần anh chịu hợp tác là sẽ không có vấn đề gì".
Thiên Nga Đen lại nói.
"Vâng".
Lâm Chính giả vờ sợ hãi.
Thiên Nga Đen duỗi ra bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lâm Chính, tựa như an ủi anh, sau đó quay người liếc nhìn Độc lão thái.
"Bà có biết tại sao tôi lại ở đây không?"
Độc lão thái nghe thấy lời này thì như phát điên, vội vã quỳ lạy, thậm chí còn hét lên.
"Xin đại nhân tha mạng! Xin đại nhân tha mạng!"
"Tôi biết mình sai rồi! Xin hãy để tôi đi!"
"Đây là việc tổ chức yêu cầu tôi làm! Xin hãy tha cho tôi!"
Độc lão thái đầu tóc rối bù, đầu đập xuống đất toé cả máu, nhưng bà ta vẫn không dám dừng lại.
Lâm Chính sửng sốt.
Nhưng không đợi anh kịp suy nghĩ, Thiên Nga Đen đột nhiên vươn tay ra, ấn lên trán Độc lão thái, dùng năm ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm lấy đầu bà ta.
Trong khoảnh khắc, cơ thể Độc lão thái đông cứng lại.
Đôi mắt bà ta mở to, miệng há hốc, vẻ mặt dần dần trở nên hung dữ và đau đớn, làn da khắp cơ thể bà ta lúc này cũng trở nên khô khốc.
Một lát sau sau, Độc lão thái bị Thiên Nga Đen hút thành cái xác khô!
"Cái gì?"
Lâm Chính há hốc miệng.
"Tôi mặc kệ bà cầu xin tha thứ, tôi chỉ biết bà đã đóng cửa lại, để cho em trai tôi chết trong tuyệt vọng. Cho nên bà nhất định phải đi xuống cùng với nó".
Thiên Nga Đen nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Độc lão thái, sau đó đột nhiên dùng lực của năm ngón tay.
Bùm!
Khuôn mặt nhăn nhó của Độc lão thái vỡ vụn, toàn thân nổ tung.
Chết không còn xác!
Lâm Chính âm thầm lùi lại nửa bước.
Người phụ nữ này nhìn như tiên nữ hiền lành nhưng thực chất còn đáng sợ hơn cả ác ma!
Chương 4508: Nữ ma đầu
"Khiến anh sợ hãi rồi sao?"
Thiên Nga Đen lấy ra chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau tay, sau đó quay lại hỏi Lâm Chính.
Giọng nói vẫn dịu dàng như vậy.
Lâm Chính vờ như sợ hãi đến mức không thốt nên lời.
"Không cần lo lắng, tôi sẽ không giết anh đâu. Bà ta hại chết em trai tôi, trước đó tôi bận làm nhiệm vụ nên chưa giải quyết được món nợ này. Hiện giờ thì xong rồi, tôi chỉ đang báo thù mà thôi".
Thiên Nga Đen bình tĩnh nói: "Anh đi cùng tôi đi, tôi đưa anh tới tổng bộ".
Nói rồi, Thiên Nga Đen đi về phía tảng đá lớn.
Lâm Chính nhìn cơ thể Độc lão thái đã tan thành cát bụi thì có chút sững sờ.
Anh căn bản không thể nhìn thấu Thiên Nga Đen này, không hiểu được rốt cuộc cô ta là người như thế nào!
Thôi mặc kệ.
Cứ tới trụ sở rồi tính sau!
Lâm Chính nghĩ thầm, sau đó lập tức đi về phía trước.
Rầm rầm rầm.
Bên dưới tảng đá là một cái hố rộng, bên trong là một hành lang dài.
Thiên Nga Đen đi theo lối hành lang, nhưng chưa đi được mấy bước, cô ta quay đầu nhìn Lâm Chính rồi nói: "Ở đây khá tối, anh cẩn thận một chút".
"Được".
Lâm Chính cẩn trọng đi xuống dưới.
Thiên Nga Đen đi trước dẫn đường, Lâm Chính theo sát phía sau.
Cô ta không đi nhanh, như thể sợ Lâm Chính không theo kịp.
Đường đi bên trọng rất rộng, dần dần hai bên cũng có đèn, tầm nhìn cũng tốt hơn nhiều.
Đi như vậy một lát thì họ đến một nơi giống như một đại điện.
Ở đây có không ít ghế sô pha, còn có một quầy bar. Trước quầy có vài người pha chế đang bận rộn làm việc.
Ở đầu bên kia lại là những binh sĩ được vũ trang đầy đủ.
Thấy hai người họ bước vào, những binh sĩ kia lập tức đứng dậy, tay giương súng.
"Là Thiên Nga Đen đại nhân!"
"Tham kiến đại nhân!"
Đám người thi nhau hành lễ.
"Chúng ta nghỉ ngơi chút đã".
Thiên Nga Đen cũng khẽ gật đầu chào những người kia, sau đó quay sang nói với Lâm Chính.
"Đây vẫn chưa phải tổng bộ của Forever Night sao?"
Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
"Chỗ này còn cách tổng bộ khoảng một tiếng đi bộ nữa, chúng ta có thể dừng uống nước ở đây rồi đi tiếp".
Thiên Nga Đen đáp.
"Cái gì?"
Lâm Chính lại âm thầm kinh ngạc.
Vẫn còn cách đây một tiếng nữa?
Căn cứ dưới lòng đất này cũng quá là to đi!
"Thiên Nga Đen đại nhân muốn uống gì ạ?"
Người pha chế mỉm cười hỏi.
"Vẫn như cũ".
"Còn vị tiên sinh này thì sao?"
"Cho anh ấy một ly giống tôi đi".
"Vâng".
Người pha chế lập tức bắt tay vào việc.
Động tác vô cùng thành thục, mấy chai rượu qua bàn tay khéo léo của anh ta như thể được sống dậy.
Rất nhanh sau đó, thứ chất lỏng màu đỏ tươi trông như máu được rót vào hai cái ly thuỷ tinh.
Người pha chế đẩy cái ly về phía Lâm Chính.
Nhưng có vẻ anh ta dùng lực hơi mạnh nên chất lỏng bên trong sóng sánh rồi bắn ra ngoài vài giọt.
Người pha chế hơi sững lại, nhưng rồi cũng không để ý.
"Thiên Nga Đen đại nhân, mời dùng thử", anh ta mỉm cười nói.
"Ừm".
Thiên Nga Đen gật đầu, nhấc ly nước lên nhấp một ngụm.
"Hương vị tuyệt lắm".
Thiên Nga Đen bình thản nói.
"Đa tạ".
Người pha chế vẻ mặt không giấu nổi tự hào.
Nhưng chỉ một giây sau.
Phụt!
Một bàn tay thon dài đột nhiên xuyên qua đầu người pha chế.
Nụ cười trên mặt anh ta cũng tắt lịm.
Tất cả những người có mặt ở đó đều kinh hãi.
Thiên Nga Đen bình thản rút tay ra khỏi đầu người pha chế, lại dùng khăn tay lau tay mình rồi bình thản nói:
"Nhưng anh làm đổ rượu của anh ấy".
Lâm Chính trầm mặc.
Chỉ làm đổ vài giọt rượu mà cũng bị người phụ nữ này giết sao?
Hoá ra Thiên Nga Đen này là nữ ma đầu giết người không chớp mắt.
Chương 4509: Không muốn cứu em trai cô sao?
"Anh không sao chứ?"
Thiên Nga Đen thu chiếc khăn tay lại, nhẹ nhàng hỏi Lâm Chính: "Thử xem, kỹ năng pha chế rượu của anh ta vẫn rất tốt!"
Lâm Chính liếc nhìn chất lỏng màu đỏ tươi trong ly, rồi nhìn người phục vụ rượu đang nằm trước quầy bar với máu chảy ra từ đầu, sau đó cũng đành nâng ly lên uống cạn.
"Chúng ta đi thôi".
Thiên Nga Đen nhẹ nhàng nói rồi tiếp tục đi về phía trước
Hai tên lính đi tới, kéo xác người pha chế rượu đi, có lẽ xác anh ta sẽ bị vứt xuống dưới chân tảng đá.
Thiên Nga Đen dường như không có bất kỳ cảm xúc nào đối với vụ giết chóc, vẫn bình tĩnh đi về phía trước, thỉnh thoảng nói với Lâm Chính vài lời an ủi nhẹ nhàng.
Nếu không tận mắt nhìn thấy cô ta giết người, chắc chắn sẽ không ai có thể liên tưởng người phụ nữ trông hiền lành vô hại như cô bé nhà bên này thực ra lại là nữ ma đầu giết người không ghê tay.
Sau khi đi qua mấy đại điện, Lâm Chính cuối cùng cũng theo Thiên Nga Đen đến tổng bộ của Forever Night.
Trên đường đi, Lâm Chính đã có những hiểu biết sơ bộ về cứ điểm dưới lòng đất này.
Toàn bộ thành phố ngầm dưới lòng đất này trải dài về mọi hướng và mỗi điện đều có nhiều lối vào và lối ra.
Nói cách khác, lối vào bằng tảng đá khổng lồ bên ngoài không phải là lối vào duy nhất!
Vì vậy, nếu Lâm Chính muốn quét sạch toàn bộ người trong trụ sở này thì một mình anh hẳn sẽ khó lòng làm được!
Phải có người hỗ trợ mới được.
Nhưng hiện tại toàn bộ Dương Hoa, thậm chí cả người của vực Diệt Vong đều đã bị Lâm Chính điều động, cũng không còn nhân lực nào khác, bây giờ anh phải làm sao?
Hơn nữa, Lâm Chính giờ đã ở trụ sở của Forever Night, lúc này ra ngoài tìm quân tiếp viện là điều không tưởng.
Phải làm thế nào đây?
Lâm Chính trầm ngâm suy nghĩ.
Anh không hề lo lắng về những cao thủ ở đây.
Với sức mạnh Lục Địa Thần Tiên của anh thì hạ sát những người này chẳng khác nào giết lợn giết gà.
Nhưng nơi này có quá nhiều lối ra, một khi kẻ thù muốn chạy trốn thì anh không thể tóm hết được bọn chúng.
Lâm Chính cau mày, sắc mặt trở nên căng thẳng.
Đột nhiên, anh dường như đã nhận ra điều gì đó, hơi ngẩng đầu lên và đưa mắt nhìn Thiên Nga Đen duyên dáng trước mặt.
“Thưa cô, xin hỏi em trai cô đã qua đời chưa?”
Lâm Chính hỏi.
Anh vừa dứt lời, tốc độ của Thiên Nga Đen liền chậm lại một chút.
Cô ta hơi quay đầu lại, liếc nhìn Lâm Chính: "Rồi".
Một lời nói đơn giản nhưng mang theo sự lạnh lùng vô hạn.
Còn có một chút sát khí.
“Cô có thể cho tôi biết anh ấy chết như thế nào không?”
Lâm Chính hỏi.
"Tôi khuyên anh không nên hỏi câu hỏi này, như vậy sẽ tốt hơn cho anh".
Thiên Nga Đen trả lời mà không buồn nhìn lại.
Giọng nói tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng sát ý càng ngày càng mạnh.
Hiển nhiên, nếu Lâm Chính dám tiếp tục chủ đề này, Thiên Nga Đen có thể không chút do dự giết chết anh.
Mặc dù anh có thể có giá trị lớn đối với trụ sở của tổ chức này.
Nhưng Lâm Chính không hề có ý dừng lại, anh khẽ mỉm cười, nói thẳng: "Xin đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, nếu thi thể của anh ấy vẫn còn ở đây, tôi sẽ có cách để hồi sinh anh ấy!”
Anh vừa dứt lời, Thiên Nga Đen đang đi phía trước đột nhiên dừng lại.
Cô ta chậm rãi quay người lại, đôi mắt bạc dưới vành mũ lặng lẽ nhìn Lâm Chính. Sau đó cô ta bước tới, đột nhiên vươn tay ra, tóm lấy cổ Lâm Chính, dùng một tay nâng anh lên.
"Xin lỗi, thưa tiên sinh, tôi đã làm tổn thương đến anh".
"Nhưng anh đã xúc phạm em trai tôi, như vậy cũng có nghĩa là đùa cợt với tôi, điều này khiến tôi rất khó chịu".
"Có lẽ, cuộc gặp gỡ của chúng ta sẽ kết thúc ở đây, và cuộc hành trình của anh cũng đã đến điểm cuối cùng".
"Đã đến lúc tôi phải đưa tiên sinh lên thiên đường rồi. Xin đừng quên tôi!"
Thiên Nga Đen thấp giọng nói, tựa như đang đọc điếu văn cho Lâm Chính. Sau đó cô ta bắt đầu dùng lực, muốn kết liễu Lâm Chính.
“Cô không muốn cứu em trai mình à?”
Lâm Chính không hề hoảng sợ, còn nói thêm một câu nữa.
Chương 4510: Dạ Vương
"Em trai tôi đã chết rồi!"
Giọng nói dịu dàng của Thiên Nga Đen ngày càng trở nên lạnh lùng.
Hiển nhiên, sau khi nghe những lời nghe có vẻ như lừa bịp của Lâm Chính, cô ta cũng dần mất bình tĩnh.
"Tôi biết anh ấy đã chết, nhưng tôi đã nói với cô rồi, tôi có thể hồi sinh anh ấy".
Lâm Chính hơi thở hổn hển, cười nói: "Nếu như cô hi vọng em trai cô có thể từ cõi chết trở về, xin hãy thả tôi xuống. Nếu không thì xin cứ làm việc cô đang định làm. Chờ tôi lên thiên đường, sẽ nói cho em trai cô biết rằng cô đã tuyệt đường sống của anh ấy, nhưng tôi cũng sẽ cố gắng khuyên anh ấy đừng hận cô!"
Câu nói này đã hoàn toàn đánh bại lớp phòng ngự của Thiên Nga Đen.
Những ngón tay mảnh khảnh của cô ta vô tình buông lỏng.
Lâm Chính trực tiếp ngã xuống đất.
Thiên Nga Đen dùng đôi tay nhỏ bé che khuôn mặt thanh tú của mình, ngồi xổm trên mặt đất, im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt bạc ngấn lệ như ngọc.
Bộ dạng đáng thương này không thể nào là dáng vẻ của một ma nữ được!
"Tiên sinh, anh thực sự có thể cứu được em trai tôi?"
Giọng cô ta như thể đang van xin nhưng vẫn rất dịu dàng.
Ai có thể ngờ rằng người phụ nữ này vừa suýt dùng một tay bóp chết Lâm Chính cơ chứ?
"Thiên Nga Đen, cô có biết tôi là ai không?"
"Thưa tiên sinh, tôi không biết danh tính của anh".
"Cô có biết lai lịch của tôi không?"
"Thuộc hạ của Lâm thần y?"
"Đúng vậy, tôi là thuộc hạ của Lâm thần y. Cô hẳn là đã nghe danh Lâm thần y rồi phải không? Anh ấy rất nổi tiếng!"
Lâm Chính khẽ mỉm cười: "Cô có thể lấy điện thoại ra tìm kiếm trên mạng. Chỉ cần cô tìm hiểu một chút về Lâm thần y là sẽ biết anh ấy có khả năng khiến người chết sống lại! Anh ấy đã cứu vô số người từ cõi chết trở về, tôi là người thân cận của anh ấy nên đương nhiên cũng biết thủ thuật này!”
"Thật sao?"
Gương mặt Thiên Nga Đen thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Trên thực tế, cô ta cũng từng nghe tin đồn này.
Dù không nhiều khả năng, nhưng xét cho cùng thì nó cũng không phải là không có căn cứ.
"Tiên sinh, nếu anh có thể cứu được em trai tôi, tôi sẽ bảo đảm an toàn, không để bất kỳ kẻ nào động tới anh!"
Thiên Nga Đen lập tức nói.
"Tôi biết cô sẽ không bao giờ làm tôi bị thương, nhưng nhất định sẽ có người muốn giết tôi!"
Lâm Chính tiến lại gần và cười khổ.
"Ai muốn giết anh, tôi sẽ xé hắn thành từng mảnh!"
Thiên Nga Đen bình tĩnh nói, đôi mắt bạc tràn đầy quyết tâm và sát ý.
"Nhưng cô không thể ra tay với người đó được đâu!"
Lâm Chính lại lắc đầu.
"Anh đang nói tới ai?" Thiên Nga Đen cau mày hỏi.
"Dạ Vương tối cao của các cô!"
Lâm Chính nhún vai nói: "Người giết em trai cô đến lúc đó nhất định sẽ giết tôi! Thiên Nga Đen, cô sao có thể là kẻ thù của Dạ Vương?"
"Dạ Vương không giết em trai tôi”.
"Nhưng trước đó tôi nghe bà cụ kia nói tổ chức yêu cầu bà ta ra tay. Đã là tổ chức ra lệnh, sao có thể không phải là mệnh lệnh của Dạ Vương?"
Lâm Chính nói giọng nghiêm túc.
Khi nghe điều này, Thiên Nga Đen rơi vào trầm tư.
Thật lâu sau, cô ta mới bình tĩnh nói: "Đi với tôi, tôi dẫn anh đi gặp Dạ Vương trước".
"Nhưng thưa cô..."
"Xin đừng nói thêm gì nữa. Tiên sinh, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, mời đi theo tôi!"
Thiên Nga Đen dường như không muốn nghe Lâm Chính nói thêm nữa nên lạnh lùng nói, sau đó đi trước dẫn đường.
Lâm Chính cũng hết cách, cũng không biết Thiên Nga Đen kia lúc này đang nghĩ gì nên chỉ đành theo cô ta đi về phía trước.
Hai người nhanh chóng đi tới trước một đại điện trông vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Vệ binh đứng canh trước điện nói vài câu với Thiên Nga Đen, sau đó mở cửa ra.
Hai người họ đi vào trong đại điện rộng lớn.
Mà ở phía trên đại điện hết sức hoành tráng này là một thân ảnh khoác áo choàng đen.
Thân ảnh một tay chống cằm, khuỷu tay dựa vào tay vịn trên chiếc ghế màu vàng, hờ hững nhìn chăm chú vào hai người vừa đi tới.
Đây chính là thủ lĩnh tối cao của Forever Night!
Dạ Vương!
Thiên Nga Đen hơi cúi đầu để tỏ lòng tôn kính.
Lâm Chính cũng ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào người phía trên.
Người này chính là Dạ Vương sao?
Bất luận là khí tức hay là bề ngoài, thoạt nhìn cũng không có gì khác với người thường.
Lâm Chính nhìn về bốn phía trong đại điện.
Toàn bộ cung điện dưới lòng đất lộng lẫy này tổng cộng có tám thông đạo, đi về tám phương hướng khác nhau, trước mỗi thông đạo đều có hai tên lính mặc áo giáp đứng canh.
Những tên lính canh này thực lực cũng không đơn giản. Ai nấy khí tức hùng mạnh, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí đằng đằng.
Áo giáp trên người họ đều được vẽ lên những văn tự cổ quái bằng máu. Từ cấu tạo của những văn tự này mà nói, có lẽ đây là một loại kinh văn thượng cổ nào đó.
"Thiên Nga Đen!"
Dạ Vương hơi ngồi thẳng người, đưa mắt đánh giá Lâm Chính, một lát sau lông mày nhíu lại.
"Vì sao lại mang hắn tới đây? Độc lão thái đâu? Dạ Vương trầm giọng hỏi.
"Tôi đã giết bà ta rồi".
Thiên Nga Đen bình tĩnh đáp.
"Vậy sao?"
Dạ Vương nhíu mày, nhưng cũng không có vẻ gì là bất ngờ.
"Cô vất vả rồi".