-
Chương 4521-4525
Chương 4521: Không ngăn nổi
Tất cả các thành viên xung quanh đều dừng cuộc thảo luận và nhìn về phía Zero.
"Zero, anh có chắc chắn không? Đang yên đang lành, tại sao tất cả tung tích và dấu vết của Forever Night lại biến mất chứ?"
Hứa Chỉ Sương vẻ mặt trở nên căng thẳng, tiến lên mấy bước, trầm giọng hỏi: "Không tìm được bất cứ thông tin nào sao?"
"Không thể tìm được!"
Zero liếc nhìn máy tính, trầm giọng nói: “Dấu vết hoạt động của tất cả thành viên Forever Night đều biến mất, đồng thời họ cũng biến mất luôn".
"Không hay rồi!"
Sắc mặt Hứa Chỉ Sương trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số của Lôi Phúc.
"Đội trưởng Hứa, cô có phát hiện được gì không?"
Lôi Phúc trầm giọng hỏi.
Lôi Phúc đã biết Hứa Chỉ Sương là người phụ trách xử lý chuyện ở nước Dick.
"Lôi võ trưởng, chúng tôi vừa phát hiện mọi dấu hiệu hoạt động của tổ chức ngoại bang Forever Night đã hoàn toàn biến mất! Hiện tại, người của tôi không thể nắm bắt được bất kỳ tung tích nào của chúng!"
Hứa Chỉ Sương nghiêm túc nói.
"Điều đó có nghĩa là gì?"
Lôi Phúc cau mày hỏi.
Hứa Chỉ Sương nghe vậy thì bực mình gần chết, vội vàng giải thích: "Lôi võ trưởng, ông có biết lúc trước chiến trường phía Bắc đã xảy ra chuyện gì không? Sở dĩ quân An Thanh có thể dễ dàng tấn công cứ điểm thứ ba là bởi vì có thế lực Forever Night âm thầm giúp đỡ! Bây giờ ở Forever Night đã xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy, nếu bọn chúng ra tay và gây ra tai họa khác ở chiến trường phía Bắc thì chúng ta phải làm sao?"
Nghe xong, Lôi Phúc rốt cuộc cũng hiểu được tính chất nghiêm trọng của sự việc.
"Nhờ có tướng Lâm giúp đỡ, Forever Night đã không thành công và chúng tôi không gặp quá nhiều thương vong ở chiến trường phía Bắc. Nhưng tướng Lâm không thể lúc nào cũng canh giữ chiến trường phía Bắc".
Lôi Phúc nhíu mày suy nghĩ, sau đó nói: "Đội trưởng Hứa, tạm thời đừng lo lắng về chuyện của Forever Night. Cô lập tức đến nước Dick để thực hiện nhiệm vụ của mình. Tôi sẽ đến văn phòng ngay lập tức và tổ chức một cuộc gọi khẩn cấp để bàn biện pháp đối phó vấn đề này!”
"Lôi võ trưởng, chuyện này không thể coi thường. Forever Night là thế lực hết sức nguy hiểm!" Hứa Chỉ Sương khuyên nhủ.
"Đừng lo lắng, tôi hiểu!"
Lôi Phúc gật đầu: “Nhiệm vụ của cô ở nước Dick, cũng phải hết sức cẩn thận!”
"Vâng".
Hứa Chỉ Sương đáp lại rồi cúp điện thoại.
"Đội trưởng, có chuyện gì vậy?"
A Mai ngồi ở bên cạnh hỏi.
"Tôi đã thông báo cho Lôi võ trưởng rồi, Lôi võ trưởng sẽ xử lý".
Hứa Chỉ Sương nhìn về phía Zero: "Zero, trong khoảng thời gian này phải luôn chú ý tới động thái của Forever Night, nếu phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào của bọn chúng phải lập tức báo cho tôi!"
"Vâng thưa đội trưởng, nhưng hiện tại trên toàn mạng không có động tĩnh gì của Forever Night, kỳ quái quá! Tôi vào web đen kiểm tra!"
Zero vừa nói vừa gõ ngón tay thật nhanh trên bàn phím.
Trong tíc tắc, URL của trang web đen đã hiện ra.
Zero im lặng duyệt web.
Hứa Chỉ Sương sai người sắp xếp việc đổi vé, lập tức lên kế hoạch đưa người đến nước Dick bí mật điều tra.
"Hả?"
Lúc này, Zero dường như đã phát hiện ra điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
"Đội trưởng, mau tới xem!"
Zero đột nhiên hét lên, cảm xúc của anh ta dường như có chút mất kiểm soát!
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Hứa Chỉ Sương lập tức chạy tới, háo hức hỏi.
Zero run rẩy chỉ vào màn hình, nói: "Đội trưởng! Vừa rồi có một người dùng đăng bài lên web đen, nói rằng có người đã giết hàng chục nghìn người ở đất nước Dick".
"Cái gì?"
Hứa Chỉ Sương thất thanh kêu lên, tim đập loạn xạ, một lúc sau mới vội hỏi: “Quân của nước Dick toàn lũ phế vật sao? Tại sao không ngăn cản?”
Zero nhìn chằm chằm vào màn hình và lẩm bẩm.
"Không thể ngăn nổi".
"Tại sao?"
"Bởi vì thứ mà người đàn ông này tàn sát chính là quân đội của nước Dick".
Chương 4522: Đại khai sát giới
Bài đăng này làm xôn xao web đen.
Nhiều người bình luận dưới bài đăng, cao thủ các nước có đủ.
Ai cũng không dám tin là người này nói sự thật.
“Chiến sĩ ở mỗi đất nước đều là những người mạnh nhất! Dù cảnh giới thực lực của một người đạt tới cực hạn, đạt tới độ cao hơn người cũng không thể đối kháng với quân đội của một quốc gia! Rõ ràng anh đang lan tin đồn!”.
Một cao thủ kiếm thuật của nước Y lên tiếng chất vấn.
“Đúng vậy, mặc dù nước Dick không phải cường quốc, nhưng suy cho cùng cũng là quốc gia có đến mấy triệu người dân, quân đội mấy trăm nghìn người. Hơn nữa, quốc gia đó toàn dân là binh sĩ, bất cứ một người dân nào cũng có thể cầm súng chiến đấu. Sao lại có người không biết sống chết chạy tới đó làm loạn, còn đi một mình?”.
Cao thủ quyền kích của nước F cũng hùa theo bình luận.
“Thật nhảm nhí!”.
Bình luận thứ ba xuất hiện.
“Tôi thà tin rằng Chúa đang trừng phạt nước Dick!”.
“Tôi thà tin rằng tôi là Chúa!”.
Người thứ tư, thứ năm đồng loạt lên tiếng.
Những bình luận bên dưới cơ bản đều khác nhau.
Không ai dám tin vào chuyện kinh hãi thế tục đó.
Đó là quân đội của một đất nước!
Ưu thế của bọn họ không phải về nhân số, mà là độ mạnh của cơ khí quốc gia và sự đáng sợ của khoa học kỹ thuật hiện đại.
Một võ giả khổ tu mười năm hay hai mươi năm, đánh ra một quyền chưa chắc đã có uy lực của một viên đạn.
Cho dù có thể có uy lực đáng sợ như vậy thì có thể đánh ra được mấy quyền?
Nhưng trước mặt vũ khí chiến tranh thì khác!
Tập hợp sức mạnh của cả quốc độ, bọn họ có thể vận chuyển mười, một trăm thậm chí là một nghìn tên lửa đạn đạo tấn công những võ giả này!
Một quyền đối chọi với uy lực bùng nổ của tên lửa đạn đạo ít nhất phải là cao thủ siêu cấp trên tông sư, muốn liên tục đánh ra hàng trăm nghìn quyền như vậy đã vượt qua cực hạn của nhân loại theo kiến thức bình thường.
Cho nên một mình chiến đấu với nghìn quân là chuyện không thể!
Có lẽ một người có thể giết chết hàng nghìn vạn người, nhưng muốn tiêu diệt quân đội trên mười nghìn người của một quốc gia thì với bất cứ ai mà nói cũng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Dưới bài đăng toàn là câu hỏi nghi ngờ, thành viên đội Cấm Vệ cũng hồi hộp xem lướt qua.
Nhưng người đăng bài không giải thích gì nhiều với những người đó, chỉ đăng vài bức ảnh.
Trên ảnh là cảnh sa mạc bên ngoài biên cảnh nước Dick.
Lúc này, cả sa mạc đã máu đổ thành sông, thi thể đầy đất.
Vô số người dùng trên web đen lướt xem bức ảnh đó.
Thành viên đội Cấm Vệ cũng chú ý đến bức ảnh đó.
Người trong ảnh cách chiến trường rất xa, bọn họ không nhìn rõ hình dạng của người đang chiến đấu với chiến sĩ nước Dick.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng người thẳng tắp nhưng mơ hồ xuất hiện trên bức ảnh.
Anh toàn thân đầy máu, cứ vậy đứng giữa thi thể vô số chiến sĩ nước Dick, quay lưng với người chụp ảnh, chỉ nhìn chằm chằm phía trước.
Ở phía trước, người của nước Dick đông đen.
Nhưng lúc này không ai trong bọn họ không dám tiến tới.
“Mau phân tích xem bức ảnh này có qua xử lý hậu kỳ không”.
Hứa Chỉ Sương lập tức ra lệnh.
Zero sực tỉnh, vội vàng lưu bức ảnh lại, sau đó mở phần mềm phân tích ra.
Một phút sau, vẻ mặt của Zero trở nên vô cùng đặc sắc.
“Bức ảnh không qua xử lý gì, là thật!”.
Mọi người kinh hãi.
“Nói vậy là thật sự có người… đang đại khai sát giới ở nước Dick?”.
Hứa Chỉ Sương lắp bắp.
“Đội trưởng! Người này… phải chăng là người mà cấp trên cho chúng ta điều tra?”.
A Mai ở cạnh hỏi.
“Không rõ, nhưng giờ xem ra chuyện nước Dick sẽ gây chấn động thế giới. Mọi người hãy đi theo tôi, ngay lập tức lên đường đến nước Dick! Mau!”.
Hứa Chỉ Sương nói.
“Vâng!”.
Chương 4523: Lôi Điện
Keng!
Gạt tàn thủy tinh bị ném đi, đập vào đầu người đàn ông đang quỳ dưới đất.
Người đàn ông bị đập chảy máu đầu nhưng không dám tùy tiện cử động, cúi đầu run rẩy, mặc cho máu chảy xuống trán.
“Nhiều chiến sĩ chết trận như vậy, cậu có biết điều này có nghĩa gì không? Cậu có biết không?”.
“Mấy chục nghìn người mà không giải quyết được một người của Long Quốc, các cậu đang làm gì vậy?”.
“Nghe đây, tôi cho các cậu nửa tiếng! Trong vòng nửa tiếng phải bắt được kẻ đó đưa đến đây quỳ trước mặt tôi! Nếu không, các cậu sẽ là tội nhân của nước Dick! Tôi sẽ giam các cậu vào tù!”.
Nguyên Thống đứng dậy khỏi ghế, chỉ vào người đàn ông bên dưới, tức giận quát.
Người đàn ông vội vàng cúi đầu, run rẩy nói: “Nguyên thống, người đó khác hoàn toàn với tưởng tượng của chúng ta, súng đạn của chúng ta không có hiệu quả. Người đó là quái vật, sự tấn công của chiến sĩ chúng ta không đe dọa được cậu ta… Tôi nghi ngờ đây là một võ giả siêu cấp, một võ giả siêu cấp trước nay chưa từng có!”.
“Võ giả siêu cấp thì sao? Cậu ta có một mình, thể lực chắc chắn cũng có hạn! Chẳng lẽ nhiều người như vậy mà không tiêu hao được thể lực cậu ta?”.
Nguyên Thống xông tới nắm cổ áo người đàn ông đó, quát lên: “Bây giờ càng kéo dài thời gian thì người chết sẽ càng nhiều, chuyện này càng có khả năng bị đồn ra ngoài! Đến lúc đó, cả thế giới sẽ biết quân đội quốc gia nước Dick lại không bắt được một con người! Vinh dự của quốc gia sẽ mất sạch! Với vai trò tổng chỉ huy của sự kiện lần này, cậu sẽ là tội nhân của quốc gia, là tội nhân trong lịch sử nước Dick! Cậu hiểu chưa?”.
Vừa nghe vậy, người đàn ông biến sắc, há hốc miệng, sau đó run rẩy nói: “Nguyên thống, tôi đề nghị… cho điều động máy bay chiến đấu Lôi Điện!”.
“Cậu chắc chứ?”.
Nguyên Thống hỏi.
“Muốn tốc chiến tốc thắng thì chỉ có thể dựa vào đạn đạo Lôi Điện của máy bay chiến đấu Lôi Điện! Tôi nói rồi, súng ống bình thường không giết được người đó…”.
Người đàn ông cắn răng nói.
Nguyên Thống rơi vào im lặng, cuối cùng ông ta buông tay, lạnh lùng quát: “Tôi cho phép cậu điều động máy bay chiến đấu Lôi Điện. Nhưng cậu phải nhớ, tuyệt đối không được thất bại! Nhiều lắm là một tiếng, nếu một tiếng không thể kết thúc chiến đấu, vậy thì ai cũng không thu dọn được tàn cục!”.
“Nguyên thống yên tâm!”.
Người đàn ông hô lên, sau đó vội vã chạy ra ngoài.
Lúc này, ngoài chiến trường nước Dick.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn quân đội nước Dick đong đen ở phía xa.
Anh bước tới trước từng bước, mặc dù bước đi chậm rãi nhưng lại tràn đầy áp lực.
Các chiến sĩ của nước Dick đã bị dọa vỡ mật từ lâu.
Bọn họ sợ hãi nhìn Lâm Chính, ai nấy không ngừng lùi về sau, súng trong tay cũng không cầm vững.
Có người thử nhắm bắn Lâm Chính, nhưng cuối cùng vẫn vứt súng ống đi.
Bởi vì đạn không bắn chết được người này…
“Hắn là quái vật… Hắn… Hắn là quái vật…”.
“Cứu mạng… Cứu mạng…”.
“Không giết được hắn! Chúng ta đang chiến đấu với ma quỷ!”.
Tiếng la sợ hãi vang lên từ các chiến sĩ nước Dick.
“Các người có thể chạy!”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
Giọng nói không lớn truyền khắp mỗi một góc trên chiến trường.
Giọng nói đó giống như đã phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng các chiến sĩ.
Bọn họ không chịu đựng nổi nữa, tất cả quay người chạy về phía biên giới.
Quân đội nước Dick lập tức tan rã.
Không phải bọn họ không dũng cảm, mà là đối mặt với tồn tại gần như vô địch như vậy, bọn họ không biết nên dùng cách gì để chiến thắng đối phương!
Sự tuyệt vọng từ cảm giác mê man, bất lực này dù là ai cũng không chịu đựng được.
Nhưng không phải tất cả bọn họ đều từ bỏ chiến đấu, vẫn còn vô số người cầm quân đao đi về phía Lâm Chính.
Tín ngưỡng trong lòng bọn họ vô cùng kiên định, bọn họ tin tưởng mình đang chiến đấu vì đất nước, mình đang bảo vệ cho đất nước.
Kiểu người như họ không sợ chết.
Đây cũng là những người mà Lâm Chính khâm phục nhất, không muốn giao đấu nhất.
Chỉ là anh đã đứng đây thì không thể nhân từ nương tay.
Nếu không thì sẽ là tàn nhẫn với bản thân mình.
Lâm Chính chậm rãi đưa tay ra, sức mạnh phi thăng vô tận tuôn trào từ cánh tay anh, giống như gió bão thổi cho mặt đất xung quanh rung chuyển.
Các chiến sĩ gào thét, sau đó xông về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đang định tấn công.
Ầm ầm!
Một tiếng sấm đáng sợ đột nhiên vang lên từ xa chân trời.
Lâm Chính sững người, ngước mắt nhìn lên.
Ở xa chân trời lóe lên hai tia sét phóng tới phía này.
“Là máy bay chiến đấu Lôi Điện!”.
Không biết là ai kinh ngạc kêu lên.
“Máy bay chiến đấu Lôi Điện?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, không kịp phản ứng.
Ầm ầm!
Hai tia chớp màu xanh lam bỗng chốc đánh xuống, nhắm thẳng đến Lâm Chính.
Lâm Chính bị tia sét đó đánh trúng liên tục lùi lại, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
Máy bay chiến đấu Lôi Điện là một trong những máy bay chiến đấu mạnh nhất, tiên tiến nhất trên thế giới hiện nay.
Nước Dick không thể nào nghiên cứu ra vũ khí như vậy. Không nghi ngờ gì nữa, hai chiếc máy bay chiến đấu này là bọn họ dùng số tiền lớn mua của nước Mĩ Kiên.
Hai chiếc máy bay chiến đấu xuất hiện khiến bước tiến của Lâm Chính bị cản trở.
Dù sao sấm sét chúng phóng ra là sấm sét mạnh nhất giữa tầng mây trên trời.
Theo sự xuất hiện của hai chiếc máy bay chiến đấu, chiến trường vang lên tiếng hô hào phấn khích.
Các chiến sĩ nước Dick kích động giơ cao hai tay, hoan hô đón chào máy bay chiến đấu Lôi Điện lao nhanh như chớp trong không trung.
Hai chiếc máy bay chiến đấu Lôi Điện bay qua đỉnh đầu Lâm Chính, sau đó, bề ngoài của máy bay chiến đấu lại sáng lên, nhiều tia sấm sét lóe lên giữa tầng mây dường như bị chúng hút lấy, hội tụ ở miệng pháo của chúng, tấn công Lâm Chính.
Ầm ầm!
Hai tia chớp đáng sợ lại đánh xuống phía Lâm Chính!
Tốc độ rất nhanh khiến người ta không nhìn kịp.
Ầm!
Lâm Chính lại bị sét đánh trúng, lùi về sau. Khói đen dâng lên cuồn cuộn, mặt đất xung quanh anh cũng bị sấm sét bắn ra làm cháy sém.
Mọi người thấy vậy đều kinh hãi.
Anh hứng hai đòn sấm sét mà vẫn không chết…
Thật đáng sợ!
“Tiếp tục! Tiếp tục!”.
“Không được dừng lại, tiếp tục tấn công!”.
Chỉ huy ở bên dưới dùng hết sức gào lên với máy bay chiến đấu trên đỉnh đầu.
Máy bay chiến đấu lập tức ấp ủ đợt tấn công tiếp theo.
Lúc này, Lâm Chính đã đưa một tay lên.
Dần dần bầu trời trở nên tối đen.
Những tia sấm sét như rồng xuất hiện giữa đám mây điện tích dày dặn…
Chương 4524: Vô tình
Các chiến sĩ ở bên dưới ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn bầu trời dần trở nên tối đen dày nặng, vẻ mặt đầy chấn động.
“Đây là uy lực của máy bay chiến đấu Lôi Điện sao?”.
“Không lẽ hệ thống vũ khí của chúng đã thăng cấp rồi?”.
Có người lẩm bẩm, giọng run run.
Nhưng sự thật không phải vậy.
Máy bay chiến đấu Lôi Điện lại phát động đòn tấn công sấm sét, đánh về phía Lâm Chính.
Nhưng phương thức tấn công không khác gì trước kia.
Vài đường sấm sét đánh lên người Lâm Chính, nổ ra vô số tia lửa.
Lần này Lâm Chính không bị đánh lùi nữa, ngược lại đứng sừng sững ở phía xa, không hề động đậy, giống như tượng điêu khắc.
Những người khác mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Ầm ầm!
Lúc này, một tia sét thô to từ trên trời giáng xuống, đánh lên người Lâm Chính.
Cường độ của sấm sét mạnh hơn đòn tấn công của máy bay chiến đấu Lôi Điện nhiều.
Dường như Lâm Chính đang chịu sự tẩy rửa của sấm sét, đợi sấm sét tan đi, cơ thể của anh lại xao động rất nhiều sấm sét.
Số sấm sét đó giống như rắn quấn quanh người anh, hơn nữa còn tỏa ra những đốm sáng lấp lánh, nối liền với mây dày đặc trên bầu trời.
Gào!
Lúc này, không biết là tiếng sấm chớp hay là tiếng rồng gầm quái dị vang lên từ tầng mây.
Vô số người ngước mắt nhìn về phía mây mù ở xa xa.
Trong mây mù dường như có vài con rồng sấm thô to đang bay lượn.
Lâm Chính chậm rãi đưa tay lên, hờ hững nhìn hai chiếc máy bay chiến đấu.
Đợi máy bay chiến đấu đến gần, anh chợt vung tay.
Ầm!
Trong mây mù vang lên tiếng sấm kinh hồn.
Sau đó, hai con rồng sấm to lớn lao ra khỏi tầng mây, đâm vào hai chiếc máy bay chiến đấu.
Rồng sấm khổng lồ tỏa ra đốm lửa sấm sét vô tận, giống như hai vết nứt sâu hoắm màu xanh lam xuất hiện giữa trời đêm.
Máy bay chiến đấu không kịp né tránh, bị hai con rồng sấm bao phủ.
Đợi rồng sấm tan đi, máy bay chiến đấu đã hóa thành cát bụi tan rã giữa trời, cuối cùng biến mất không thấy.
Máy bay chiến đấu Lôi Điện lại bị hủy diệt bằng cách đó!
Người bên dưới đều sững sờ.
Đó là một trong những máy bay chiến đấu tiên tiến nhất, lực sát thương mạnh nhất trên thế giới, thế mà lại dễ dàng bị hủy hoại như vậy…
“Không còn cách nào… Không còn cách nào nữa! Không thể giết được người này!”.
“Chúng ta không thể chiến thắng được hắn!”.
“Cứu mạng… Cứu mạng…”.
Càng lúc càng nhiều người suy sụp.
Ngay cả lực sát thương của máy bay chiến đấu cũng không làm gì được người đó, bọn họ dựa vào đâu để chiến thắng?
“Tôi nói rồi, các người có thể chạy!”.
Lúc này, Lâm Chính ngẩng đầu lên, hai mắt như chứa sấm sét quét qua đại quân nước Dick ở trước mặt, sau đó vung tay lên.
Ầm…
Mây điện tích trên trời lóe lên hàng nghìn tia sấm sét, giống như những cánh tay thiên thần vung ra, lan tới mặt đất.
Các chiến sĩ nước Dick ở bên dưới kinh hãi, lập tức bỏ chạy tứ tán.
Nhưng sấm sét đã giáng xuống.
Vô số sấm sét biến nơi này thành địa ngục.
Mặt đất bị sấm sét làm thủng lỗ chỗ, không ngừng rung chuyển. Mỗi một tấc đất đều nổ tung, đất bùn đen kịt cuộn lên khiến người khác không dám nhìn.
Giờ phút này, trời và đất giống như được nối liền bởi sấm sét. Vô số bóng người như sâu kiến yếu ớt mà bất lực trước sấm sét đáng sợ.
Lâm Chính giơ cao hai tay, điều khiển sấm sét điên cuồng đánh giết, không hề nương tay.
Cuối cùng, các chiến sĩ nước Dick bị nỗi sợ vô tận bao trùm, không kiên trì được nữa.
Tất cả ném súng trong tay xuống, quay người chạy trốn như điên.
Không còn ai dám phản kháng…
Chương 4525: Chặn đường
Hứa Chỉ Sương dẫn theo người vội vã đi ra khỏi sân bay thủ đô của nước Dick.
Cô ta thấp thỏm bất an, bước chân vội vã.
Cả nhóm vừa mới ra khỏi cửa sân bay đã bị một nhóm người khác chặn lại.
“Xin hỏi các vị đến từ Long Quốc sao?”.
Một người đàn ông mặc đồng phục mặt mày hung dữ hỏi mấy người Hứa Chỉ Sương bằng giọng cục cằn.
“Có chuyện gì sao?”.
Hứa Chỉ Sương nhíu mày, cảnh giác hỏi.
“Là thế này, thưa cô, Nguyên thống chúng tôi vừa ra lệnh bất cứ du khách nào từ Long Quốc đến đều phải đợi ba ngày ở khách sạn chỉ định, sau đó mới có thể vào lãnh thổ nước Dick chúng tôi”.
Người đàn ông hạ giọng nói.
“Đợi ba ngày?”.
Hứa Chỉ Sương sa sầm mặt, lập tức hiểu ra thái độ của nước Dick.
Chắc chắn bọn họ đã nhận được tin bên Long Quốc phái người tới, nên mới đến những nơi xuất nhập cảnh ở sân bay, trạm xe ở nước Dick chặn đường.
Hễ là người của Long Quốc thì đều chặn lại.
Chỉ cần có thể ngăn chặn người của Long Quốc giết hại công dân nước Dick là được!
“Chúng tôi đến nước Dick du lịch, không phải đến để bị các người giam giữ! Các người dựa vào đâu mà làm vậy?”.
A Mai mất kiên nhẫn hét lên, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Nhưng người kia không quan tâm đến bọn họ, lạnh lùng nói: “Đây là quy định của cấp trên, chúng tôi cũng chỉ làm theo quy định. Nếu các cô không chịu phối hợp với chúng tôi, chúng tôi có quyền bắt các cô lại!”.
“Anh…”.
A Mai sốt ruột, vừa định chửi mắng thì bị Hứa Chỉ Sương ngăn lại.
Hứa Chỉ Sương hít sâu một hơi, quay đầu nói: “Chào anh, chúng tôi là đoàn đội được Long Quốc phái đến giao thiệp với quý quốc về vụ án mạng xảy ra cách đây không lâu. Chúng tôi đến đây để bàn cách xử lý với quý quốc, cho nên không cần đến khách sạn nữa, hi vọng anh có thể dẫn chúng tôi đến gặp cấp trên của các anh!”.
Cô ta nói xong, người của đội Cấm Vệ đều sững sờ.
“Đội trưởng, không phải nói là bí mật hành động sao? Sao cô lại nói hết ra vậy?”..
Đội viên ở cạnh ngạc nhiên hỏi.
“Bây giờ chúng ta còn không vào được nước Dick thì còn che giấu làm gì? Huống hồ thời gian chúng ta không nhiều, nếu người đó mở ra chiến trường ở biên giới nước Dick, chúng ta phải ngăn chặn việc này ác hóa, cho nên thẳng thắn là cách tốt nhất!”.
Hứa Chỉ Sương nói.
Bọn họ im lặng gật đầu.
Người đàn ông kia nghe xong lại cười lạnh lùng: “Hóa ra là các người à? Ha, hay lắm, đi theo tôi!”.
“Chúng tôi muốn gặp Nguyên thống của các người!”.
Hứa Chỉ Sương hét lên.
“Được được được! Muốn gặp Nguyên thống? Đi theo tôi!”.
Người đó cười đáp, sau đó đi trước dẫn đường.
Bọn họ có vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo.
Thành viên đội Cấm Vệ đi trên chuyên xe khoảng mười mấy phút, sau đó dừng ở một khách sạn.
“Nguyên thống gặp chúng tôi ở đây sao?”.
Hứa Chỉ Sương nhíu mày hỏi.
“Phải”.
“Khi nào gặp?”.
“Không rõ, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi, nếu Nguyên thống có thời gian sẽ thông báo cho mọi người!”.
Người đó cười đáp, quay người rời đi.
Hứa Chỉ Sương sa sầm mặt, trong ánh mắt dâng lên lửa giận.
“Đội trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao? Ở đây đợi sao?”.
A Mai hơi mất kiên nhẫn, nói.
“Xem ra Nguyên thống của nước Dick không muốn nói chuyện với chúng ta rồi, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây, sau đó đến chiến trường, đưa người đó đi!”.
Hứa Chỉ Sương nói.
“Được!”.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”.
“Zero, mau điều tra tình hình chiến trường hiện nay, tìm vị trí cụ thể của người đó. Chúng ta nghĩ cách rời khỏi khách sạn”.
Hứa Chỉ Sương lên tiếng.
“Vâng, đội trưởng!”.
“Tất cả mọi người lập tức hành động!”.
“Vâng!”.
Tất cả các thành viên xung quanh đều dừng cuộc thảo luận và nhìn về phía Zero.
"Zero, anh có chắc chắn không? Đang yên đang lành, tại sao tất cả tung tích và dấu vết của Forever Night lại biến mất chứ?"
Hứa Chỉ Sương vẻ mặt trở nên căng thẳng, tiến lên mấy bước, trầm giọng hỏi: "Không tìm được bất cứ thông tin nào sao?"
"Không thể tìm được!"
Zero liếc nhìn máy tính, trầm giọng nói: “Dấu vết hoạt động của tất cả thành viên Forever Night đều biến mất, đồng thời họ cũng biến mất luôn".
"Không hay rồi!"
Sắc mặt Hứa Chỉ Sương trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số của Lôi Phúc.
"Đội trưởng Hứa, cô có phát hiện được gì không?"
Lôi Phúc trầm giọng hỏi.
Lôi Phúc đã biết Hứa Chỉ Sương là người phụ trách xử lý chuyện ở nước Dick.
"Lôi võ trưởng, chúng tôi vừa phát hiện mọi dấu hiệu hoạt động của tổ chức ngoại bang Forever Night đã hoàn toàn biến mất! Hiện tại, người của tôi không thể nắm bắt được bất kỳ tung tích nào của chúng!"
Hứa Chỉ Sương nghiêm túc nói.
"Điều đó có nghĩa là gì?"
Lôi Phúc cau mày hỏi.
Hứa Chỉ Sương nghe vậy thì bực mình gần chết, vội vàng giải thích: "Lôi võ trưởng, ông có biết lúc trước chiến trường phía Bắc đã xảy ra chuyện gì không? Sở dĩ quân An Thanh có thể dễ dàng tấn công cứ điểm thứ ba là bởi vì có thế lực Forever Night âm thầm giúp đỡ! Bây giờ ở Forever Night đã xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy, nếu bọn chúng ra tay và gây ra tai họa khác ở chiến trường phía Bắc thì chúng ta phải làm sao?"
Nghe xong, Lôi Phúc rốt cuộc cũng hiểu được tính chất nghiêm trọng của sự việc.
"Nhờ có tướng Lâm giúp đỡ, Forever Night đã không thành công và chúng tôi không gặp quá nhiều thương vong ở chiến trường phía Bắc. Nhưng tướng Lâm không thể lúc nào cũng canh giữ chiến trường phía Bắc".
Lôi Phúc nhíu mày suy nghĩ, sau đó nói: "Đội trưởng Hứa, tạm thời đừng lo lắng về chuyện của Forever Night. Cô lập tức đến nước Dick để thực hiện nhiệm vụ của mình. Tôi sẽ đến văn phòng ngay lập tức và tổ chức một cuộc gọi khẩn cấp để bàn biện pháp đối phó vấn đề này!”
"Lôi võ trưởng, chuyện này không thể coi thường. Forever Night là thế lực hết sức nguy hiểm!" Hứa Chỉ Sương khuyên nhủ.
"Đừng lo lắng, tôi hiểu!"
Lôi Phúc gật đầu: “Nhiệm vụ của cô ở nước Dick, cũng phải hết sức cẩn thận!”
"Vâng".
Hứa Chỉ Sương đáp lại rồi cúp điện thoại.
"Đội trưởng, có chuyện gì vậy?"
A Mai ngồi ở bên cạnh hỏi.
"Tôi đã thông báo cho Lôi võ trưởng rồi, Lôi võ trưởng sẽ xử lý".
Hứa Chỉ Sương nhìn về phía Zero: "Zero, trong khoảng thời gian này phải luôn chú ý tới động thái của Forever Night, nếu phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào của bọn chúng phải lập tức báo cho tôi!"
"Vâng thưa đội trưởng, nhưng hiện tại trên toàn mạng không có động tĩnh gì của Forever Night, kỳ quái quá! Tôi vào web đen kiểm tra!"
Zero vừa nói vừa gõ ngón tay thật nhanh trên bàn phím.
Trong tíc tắc, URL của trang web đen đã hiện ra.
Zero im lặng duyệt web.
Hứa Chỉ Sương sai người sắp xếp việc đổi vé, lập tức lên kế hoạch đưa người đến nước Dick bí mật điều tra.
"Hả?"
Lúc này, Zero dường như đã phát hiện ra điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
"Đội trưởng, mau tới xem!"
Zero đột nhiên hét lên, cảm xúc của anh ta dường như có chút mất kiểm soát!
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Hứa Chỉ Sương lập tức chạy tới, háo hức hỏi.
Zero run rẩy chỉ vào màn hình, nói: "Đội trưởng! Vừa rồi có một người dùng đăng bài lên web đen, nói rằng có người đã giết hàng chục nghìn người ở đất nước Dick".
"Cái gì?"
Hứa Chỉ Sương thất thanh kêu lên, tim đập loạn xạ, một lúc sau mới vội hỏi: “Quân của nước Dick toàn lũ phế vật sao? Tại sao không ngăn cản?”
Zero nhìn chằm chằm vào màn hình và lẩm bẩm.
"Không thể ngăn nổi".
"Tại sao?"
"Bởi vì thứ mà người đàn ông này tàn sát chính là quân đội của nước Dick".
Chương 4522: Đại khai sát giới
Bài đăng này làm xôn xao web đen.
Nhiều người bình luận dưới bài đăng, cao thủ các nước có đủ.
Ai cũng không dám tin là người này nói sự thật.
“Chiến sĩ ở mỗi đất nước đều là những người mạnh nhất! Dù cảnh giới thực lực của một người đạt tới cực hạn, đạt tới độ cao hơn người cũng không thể đối kháng với quân đội của một quốc gia! Rõ ràng anh đang lan tin đồn!”.
Một cao thủ kiếm thuật của nước Y lên tiếng chất vấn.
“Đúng vậy, mặc dù nước Dick không phải cường quốc, nhưng suy cho cùng cũng là quốc gia có đến mấy triệu người dân, quân đội mấy trăm nghìn người. Hơn nữa, quốc gia đó toàn dân là binh sĩ, bất cứ một người dân nào cũng có thể cầm súng chiến đấu. Sao lại có người không biết sống chết chạy tới đó làm loạn, còn đi một mình?”.
Cao thủ quyền kích của nước F cũng hùa theo bình luận.
“Thật nhảm nhí!”.
Bình luận thứ ba xuất hiện.
“Tôi thà tin rằng Chúa đang trừng phạt nước Dick!”.
“Tôi thà tin rằng tôi là Chúa!”.
Người thứ tư, thứ năm đồng loạt lên tiếng.
Những bình luận bên dưới cơ bản đều khác nhau.
Không ai dám tin vào chuyện kinh hãi thế tục đó.
Đó là quân đội của một đất nước!
Ưu thế của bọn họ không phải về nhân số, mà là độ mạnh của cơ khí quốc gia và sự đáng sợ của khoa học kỹ thuật hiện đại.
Một võ giả khổ tu mười năm hay hai mươi năm, đánh ra một quyền chưa chắc đã có uy lực của một viên đạn.
Cho dù có thể có uy lực đáng sợ như vậy thì có thể đánh ra được mấy quyền?
Nhưng trước mặt vũ khí chiến tranh thì khác!
Tập hợp sức mạnh của cả quốc độ, bọn họ có thể vận chuyển mười, một trăm thậm chí là một nghìn tên lửa đạn đạo tấn công những võ giả này!
Một quyền đối chọi với uy lực bùng nổ của tên lửa đạn đạo ít nhất phải là cao thủ siêu cấp trên tông sư, muốn liên tục đánh ra hàng trăm nghìn quyền như vậy đã vượt qua cực hạn của nhân loại theo kiến thức bình thường.
Cho nên một mình chiến đấu với nghìn quân là chuyện không thể!
Có lẽ một người có thể giết chết hàng nghìn vạn người, nhưng muốn tiêu diệt quân đội trên mười nghìn người của một quốc gia thì với bất cứ ai mà nói cũng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Dưới bài đăng toàn là câu hỏi nghi ngờ, thành viên đội Cấm Vệ cũng hồi hộp xem lướt qua.
Nhưng người đăng bài không giải thích gì nhiều với những người đó, chỉ đăng vài bức ảnh.
Trên ảnh là cảnh sa mạc bên ngoài biên cảnh nước Dick.
Lúc này, cả sa mạc đã máu đổ thành sông, thi thể đầy đất.
Vô số người dùng trên web đen lướt xem bức ảnh đó.
Thành viên đội Cấm Vệ cũng chú ý đến bức ảnh đó.
Người trong ảnh cách chiến trường rất xa, bọn họ không nhìn rõ hình dạng của người đang chiến đấu với chiến sĩ nước Dick.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng người thẳng tắp nhưng mơ hồ xuất hiện trên bức ảnh.
Anh toàn thân đầy máu, cứ vậy đứng giữa thi thể vô số chiến sĩ nước Dick, quay lưng với người chụp ảnh, chỉ nhìn chằm chằm phía trước.
Ở phía trước, người của nước Dick đông đen.
Nhưng lúc này không ai trong bọn họ không dám tiến tới.
“Mau phân tích xem bức ảnh này có qua xử lý hậu kỳ không”.
Hứa Chỉ Sương lập tức ra lệnh.
Zero sực tỉnh, vội vàng lưu bức ảnh lại, sau đó mở phần mềm phân tích ra.
Một phút sau, vẻ mặt của Zero trở nên vô cùng đặc sắc.
“Bức ảnh không qua xử lý gì, là thật!”.
Mọi người kinh hãi.
“Nói vậy là thật sự có người… đang đại khai sát giới ở nước Dick?”.
Hứa Chỉ Sương lắp bắp.
“Đội trưởng! Người này… phải chăng là người mà cấp trên cho chúng ta điều tra?”.
A Mai ở cạnh hỏi.
“Không rõ, nhưng giờ xem ra chuyện nước Dick sẽ gây chấn động thế giới. Mọi người hãy đi theo tôi, ngay lập tức lên đường đến nước Dick! Mau!”.
Hứa Chỉ Sương nói.
“Vâng!”.
Chương 4523: Lôi Điện
Keng!
Gạt tàn thủy tinh bị ném đi, đập vào đầu người đàn ông đang quỳ dưới đất.
Người đàn ông bị đập chảy máu đầu nhưng không dám tùy tiện cử động, cúi đầu run rẩy, mặc cho máu chảy xuống trán.
“Nhiều chiến sĩ chết trận như vậy, cậu có biết điều này có nghĩa gì không? Cậu có biết không?”.
“Mấy chục nghìn người mà không giải quyết được một người của Long Quốc, các cậu đang làm gì vậy?”.
“Nghe đây, tôi cho các cậu nửa tiếng! Trong vòng nửa tiếng phải bắt được kẻ đó đưa đến đây quỳ trước mặt tôi! Nếu không, các cậu sẽ là tội nhân của nước Dick! Tôi sẽ giam các cậu vào tù!”.
Nguyên Thống đứng dậy khỏi ghế, chỉ vào người đàn ông bên dưới, tức giận quát.
Người đàn ông vội vàng cúi đầu, run rẩy nói: “Nguyên thống, người đó khác hoàn toàn với tưởng tượng của chúng ta, súng đạn của chúng ta không có hiệu quả. Người đó là quái vật, sự tấn công của chiến sĩ chúng ta không đe dọa được cậu ta… Tôi nghi ngờ đây là một võ giả siêu cấp, một võ giả siêu cấp trước nay chưa từng có!”.
“Võ giả siêu cấp thì sao? Cậu ta có một mình, thể lực chắc chắn cũng có hạn! Chẳng lẽ nhiều người như vậy mà không tiêu hao được thể lực cậu ta?”.
Nguyên Thống xông tới nắm cổ áo người đàn ông đó, quát lên: “Bây giờ càng kéo dài thời gian thì người chết sẽ càng nhiều, chuyện này càng có khả năng bị đồn ra ngoài! Đến lúc đó, cả thế giới sẽ biết quân đội quốc gia nước Dick lại không bắt được một con người! Vinh dự của quốc gia sẽ mất sạch! Với vai trò tổng chỉ huy của sự kiện lần này, cậu sẽ là tội nhân của quốc gia, là tội nhân trong lịch sử nước Dick! Cậu hiểu chưa?”.
Vừa nghe vậy, người đàn ông biến sắc, há hốc miệng, sau đó run rẩy nói: “Nguyên thống, tôi đề nghị… cho điều động máy bay chiến đấu Lôi Điện!”.
“Cậu chắc chứ?”.
Nguyên Thống hỏi.
“Muốn tốc chiến tốc thắng thì chỉ có thể dựa vào đạn đạo Lôi Điện của máy bay chiến đấu Lôi Điện! Tôi nói rồi, súng ống bình thường không giết được người đó…”.
Người đàn ông cắn răng nói.
Nguyên Thống rơi vào im lặng, cuối cùng ông ta buông tay, lạnh lùng quát: “Tôi cho phép cậu điều động máy bay chiến đấu Lôi Điện. Nhưng cậu phải nhớ, tuyệt đối không được thất bại! Nhiều lắm là một tiếng, nếu một tiếng không thể kết thúc chiến đấu, vậy thì ai cũng không thu dọn được tàn cục!”.
“Nguyên thống yên tâm!”.
Người đàn ông hô lên, sau đó vội vã chạy ra ngoài.
Lúc này, ngoài chiến trường nước Dick.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn quân đội nước Dick đong đen ở phía xa.
Anh bước tới trước từng bước, mặc dù bước đi chậm rãi nhưng lại tràn đầy áp lực.
Các chiến sĩ của nước Dick đã bị dọa vỡ mật từ lâu.
Bọn họ sợ hãi nhìn Lâm Chính, ai nấy không ngừng lùi về sau, súng trong tay cũng không cầm vững.
Có người thử nhắm bắn Lâm Chính, nhưng cuối cùng vẫn vứt súng ống đi.
Bởi vì đạn không bắn chết được người này…
“Hắn là quái vật… Hắn… Hắn là quái vật…”.
“Cứu mạng… Cứu mạng…”.
“Không giết được hắn! Chúng ta đang chiến đấu với ma quỷ!”.
Tiếng la sợ hãi vang lên từ các chiến sĩ nước Dick.
“Các người có thể chạy!”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
Giọng nói không lớn truyền khắp mỗi một góc trên chiến trường.
Giọng nói đó giống như đã phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng các chiến sĩ.
Bọn họ không chịu đựng nổi nữa, tất cả quay người chạy về phía biên giới.
Quân đội nước Dick lập tức tan rã.
Không phải bọn họ không dũng cảm, mà là đối mặt với tồn tại gần như vô địch như vậy, bọn họ không biết nên dùng cách gì để chiến thắng đối phương!
Sự tuyệt vọng từ cảm giác mê man, bất lực này dù là ai cũng không chịu đựng được.
Nhưng không phải tất cả bọn họ đều từ bỏ chiến đấu, vẫn còn vô số người cầm quân đao đi về phía Lâm Chính.
Tín ngưỡng trong lòng bọn họ vô cùng kiên định, bọn họ tin tưởng mình đang chiến đấu vì đất nước, mình đang bảo vệ cho đất nước.
Kiểu người như họ không sợ chết.
Đây cũng là những người mà Lâm Chính khâm phục nhất, không muốn giao đấu nhất.
Chỉ là anh đã đứng đây thì không thể nhân từ nương tay.
Nếu không thì sẽ là tàn nhẫn với bản thân mình.
Lâm Chính chậm rãi đưa tay ra, sức mạnh phi thăng vô tận tuôn trào từ cánh tay anh, giống như gió bão thổi cho mặt đất xung quanh rung chuyển.
Các chiến sĩ gào thét, sau đó xông về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đang định tấn công.
Ầm ầm!
Một tiếng sấm đáng sợ đột nhiên vang lên từ xa chân trời.
Lâm Chính sững người, ngước mắt nhìn lên.
Ở xa chân trời lóe lên hai tia sét phóng tới phía này.
“Là máy bay chiến đấu Lôi Điện!”.
Không biết là ai kinh ngạc kêu lên.
“Máy bay chiến đấu Lôi Điện?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, không kịp phản ứng.
Ầm ầm!
Hai tia chớp màu xanh lam bỗng chốc đánh xuống, nhắm thẳng đến Lâm Chính.
Lâm Chính bị tia sét đó đánh trúng liên tục lùi lại, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
Máy bay chiến đấu Lôi Điện là một trong những máy bay chiến đấu mạnh nhất, tiên tiến nhất trên thế giới hiện nay.
Nước Dick không thể nào nghiên cứu ra vũ khí như vậy. Không nghi ngờ gì nữa, hai chiếc máy bay chiến đấu này là bọn họ dùng số tiền lớn mua của nước Mĩ Kiên.
Hai chiếc máy bay chiến đấu xuất hiện khiến bước tiến của Lâm Chính bị cản trở.
Dù sao sấm sét chúng phóng ra là sấm sét mạnh nhất giữa tầng mây trên trời.
Theo sự xuất hiện của hai chiếc máy bay chiến đấu, chiến trường vang lên tiếng hô hào phấn khích.
Các chiến sĩ nước Dick kích động giơ cao hai tay, hoan hô đón chào máy bay chiến đấu Lôi Điện lao nhanh như chớp trong không trung.
Hai chiếc máy bay chiến đấu Lôi Điện bay qua đỉnh đầu Lâm Chính, sau đó, bề ngoài của máy bay chiến đấu lại sáng lên, nhiều tia sấm sét lóe lên giữa tầng mây dường như bị chúng hút lấy, hội tụ ở miệng pháo của chúng, tấn công Lâm Chính.
Ầm ầm!
Hai tia chớp đáng sợ lại đánh xuống phía Lâm Chính!
Tốc độ rất nhanh khiến người ta không nhìn kịp.
Ầm!
Lâm Chính lại bị sét đánh trúng, lùi về sau. Khói đen dâng lên cuồn cuộn, mặt đất xung quanh anh cũng bị sấm sét bắn ra làm cháy sém.
Mọi người thấy vậy đều kinh hãi.
Anh hứng hai đòn sấm sét mà vẫn không chết…
Thật đáng sợ!
“Tiếp tục! Tiếp tục!”.
“Không được dừng lại, tiếp tục tấn công!”.
Chỉ huy ở bên dưới dùng hết sức gào lên với máy bay chiến đấu trên đỉnh đầu.
Máy bay chiến đấu lập tức ấp ủ đợt tấn công tiếp theo.
Lúc này, Lâm Chính đã đưa một tay lên.
Dần dần bầu trời trở nên tối đen.
Những tia sấm sét như rồng xuất hiện giữa đám mây điện tích dày dặn…
Chương 4524: Vô tình
Các chiến sĩ ở bên dưới ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn bầu trời dần trở nên tối đen dày nặng, vẻ mặt đầy chấn động.
“Đây là uy lực của máy bay chiến đấu Lôi Điện sao?”.
“Không lẽ hệ thống vũ khí của chúng đã thăng cấp rồi?”.
Có người lẩm bẩm, giọng run run.
Nhưng sự thật không phải vậy.
Máy bay chiến đấu Lôi Điện lại phát động đòn tấn công sấm sét, đánh về phía Lâm Chính.
Nhưng phương thức tấn công không khác gì trước kia.
Vài đường sấm sét đánh lên người Lâm Chính, nổ ra vô số tia lửa.
Lần này Lâm Chính không bị đánh lùi nữa, ngược lại đứng sừng sững ở phía xa, không hề động đậy, giống như tượng điêu khắc.
Những người khác mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Ầm ầm!
Lúc này, một tia sét thô to từ trên trời giáng xuống, đánh lên người Lâm Chính.
Cường độ của sấm sét mạnh hơn đòn tấn công của máy bay chiến đấu Lôi Điện nhiều.
Dường như Lâm Chính đang chịu sự tẩy rửa của sấm sét, đợi sấm sét tan đi, cơ thể của anh lại xao động rất nhiều sấm sét.
Số sấm sét đó giống như rắn quấn quanh người anh, hơn nữa còn tỏa ra những đốm sáng lấp lánh, nối liền với mây dày đặc trên bầu trời.
Gào!
Lúc này, không biết là tiếng sấm chớp hay là tiếng rồng gầm quái dị vang lên từ tầng mây.
Vô số người ngước mắt nhìn về phía mây mù ở xa xa.
Trong mây mù dường như có vài con rồng sấm thô to đang bay lượn.
Lâm Chính chậm rãi đưa tay lên, hờ hững nhìn hai chiếc máy bay chiến đấu.
Đợi máy bay chiến đấu đến gần, anh chợt vung tay.
Ầm!
Trong mây mù vang lên tiếng sấm kinh hồn.
Sau đó, hai con rồng sấm to lớn lao ra khỏi tầng mây, đâm vào hai chiếc máy bay chiến đấu.
Rồng sấm khổng lồ tỏa ra đốm lửa sấm sét vô tận, giống như hai vết nứt sâu hoắm màu xanh lam xuất hiện giữa trời đêm.
Máy bay chiến đấu không kịp né tránh, bị hai con rồng sấm bao phủ.
Đợi rồng sấm tan đi, máy bay chiến đấu đã hóa thành cát bụi tan rã giữa trời, cuối cùng biến mất không thấy.
Máy bay chiến đấu Lôi Điện lại bị hủy diệt bằng cách đó!
Người bên dưới đều sững sờ.
Đó là một trong những máy bay chiến đấu tiên tiến nhất, lực sát thương mạnh nhất trên thế giới, thế mà lại dễ dàng bị hủy hoại như vậy…
“Không còn cách nào… Không còn cách nào nữa! Không thể giết được người này!”.
“Chúng ta không thể chiến thắng được hắn!”.
“Cứu mạng… Cứu mạng…”.
Càng lúc càng nhiều người suy sụp.
Ngay cả lực sát thương của máy bay chiến đấu cũng không làm gì được người đó, bọn họ dựa vào đâu để chiến thắng?
“Tôi nói rồi, các người có thể chạy!”.
Lúc này, Lâm Chính ngẩng đầu lên, hai mắt như chứa sấm sét quét qua đại quân nước Dick ở trước mặt, sau đó vung tay lên.
Ầm…
Mây điện tích trên trời lóe lên hàng nghìn tia sấm sét, giống như những cánh tay thiên thần vung ra, lan tới mặt đất.
Các chiến sĩ nước Dick ở bên dưới kinh hãi, lập tức bỏ chạy tứ tán.
Nhưng sấm sét đã giáng xuống.
Vô số sấm sét biến nơi này thành địa ngục.
Mặt đất bị sấm sét làm thủng lỗ chỗ, không ngừng rung chuyển. Mỗi một tấc đất đều nổ tung, đất bùn đen kịt cuộn lên khiến người khác không dám nhìn.
Giờ phút này, trời và đất giống như được nối liền bởi sấm sét. Vô số bóng người như sâu kiến yếu ớt mà bất lực trước sấm sét đáng sợ.
Lâm Chính giơ cao hai tay, điều khiển sấm sét điên cuồng đánh giết, không hề nương tay.
Cuối cùng, các chiến sĩ nước Dick bị nỗi sợ vô tận bao trùm, không kiên trì được nữa.
Tất cả ném súng trong tay xuống, quay người chạy trốn như điên.
Không còn ai dám phản kháng…
Chương 4525: Chặn đường
Hứa Chỉ Sương dẫn theo người vội vã đi ra khỏi sân bay thủ đô của nước Dick.
Cô ta thấp thỏm bất an, bước chân vội vã.
Cả nhóm vừa mới ra khỏi cửa sân bay đã bị một nhóm người khác chặn lại.
“Xin hỏi các vị đến từ Long Quốc sao?”.
Một người đàn ông mặc đồng phục mặt mày hung dữ hỏi mấy người Hứa Chỉ Sương bằng giọng cục cằn.
“Có chuyện gì sao?”.
Hứa Chỉ Sương nhíu mày, cảnh giác hỏi.
“Là thế này, thưa cô, Nguyên thống chúng tôi vừa ra lệnh bất cứ du khách nào từ Long Quốc đến đều phải đợi ba ngày ở khách sạn chỉ định, sau đó mới có thể vào lãnh thổ nước Dick chúng tôi”.
Người đàn ông hạ giọng nói.
“Đợi ba ngày?”.
Hứa Chỉ Sương sa sầm mặt, lập tức hiểu ra thái độ của nước Dick.
Chắc chắn bọn họ đã nhận được tin bên Long Quốc phái người tới, nên mới đến những nơi xuất nhập cảnh ở sân bay, trạm xe ở nước Dick chặn đường.
Hễ là người của Long Quốc thì đều chặn lại.
Chỉ cần có thể ngăn chặn người của Long Quốc giết hại công dân nước Dick là được!
“Chúng tôi đến nước Dick du lịch, không phải đến để bị các người giam giữ! Các người dựa vào đâu mà làm vậy?”.
A Mai mất kiên nhẫn hét lên, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Nhưng người kia không quan tâm đến bọn họ, lạnh lùng nói: “Đây là quy định của cấp trên, chúng tôi cũng chỉ làm theo quy định. Nếu các cô không chịu phối hợp với chúng tôi, chúng tôi có quyền bắt các cô lại!”.
“Anh…”.
A Mai sốt ruột, vừa định chửi mắng thì bị Hứa Chỉ Sương ngăn lại.
Hứa Chỉ Sương hít sâu một hơi, quay đầu nói: “Chào anh, chúng tôi là đoàn đội được Long Quốc phái đến giao thiệp với quý quốc về vụ án mạng xảy ra cách đây không lâu. Chúng tôi đến đây để bàn cách xử lý với quý quốc, cho nên không cần đến khách sạn nữa, hi vọng anh có thể dẫn chúng tôi đến gặp cấp trên của các anh!”.
Cô ta nói xong, người của đội Cấm Vệ đều sững sờ.
“Đội trưởng, không phải nói là bí mật hành động sao? Sao cô lại nói hết ra vậy?”..
Đội viên ở cạnh ngạc nhiên hỏi.
“Bây giờ chúng ta còn không vào được nước Dick thì còn che giấu làm gì? Huống hồ thời gian chúng ta không nhiều, nếu người đó mở ra chiến trường ở biên giới nước Dick, chúng ta phải ngăn chặn việc này ác hóa, cho nên thẳng thắn là cách tốt nhất!”.
Hứa Chỉ Sương nói.
Bọn họ im lặng gật đầu.
Người đàn ông kia nghe xong lại cười lạnh lùng: “Hóa ra là các người à? Ha, hay lắm, đi theo tôi!”.
“Chúng tôi muốn gặp Nguyên thống của các người!”.
Hứa Chỉ Sương hét lên.
“Được được được! Muốn gặp Nguyên thống? Đi theo tôi!”.
Người đó cười đáp, sau đó đi trước dẫn đường.
Bọn họ có vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo.
Thành viên đội Cấm Vệ đi trên chuyên xe khoảng mười mấy phút, sau đó dừng ở một khách sạn.
“Nguyên thống gặp chúng tôi ở đây sao?”.
Hứa Chỉ Sương nhíu mày hỏi.
“Phải”.
“Khi nào gặp?”.
“Không rõ, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi, nếu Nguyên thống có thời gian sẽ thông báo cho mọi người!”.
Người đó cười đáp, quay người rời đi.
Hứa Chỉ Sương sa sầm mặt, trong ánh mắt dâng lên lửa giận.
“Đội trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao? Ở đây đợi sao?”.
A Mai hơi mất kiên nhẫn, nói.
“Xem ra Nguyên thống của nước Dick không muốn nói chuyện với chúng ta rồi, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây, sau đó đến chiến trường, đưa người đó đi!”.
Hứa Chỉ Sương nói.
“Được!”.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”.
“Zero, mau điều tra tình hình chiến trường hiện nay, tìm vị trí cụ thể của người đó. Chúng ta nghĩ cách rời khỏi khách sạn”.
Hứa Chỉ Sương lên tiếng.
“Vâng, đội trưởng!”.
“Tất cả mọi người lập tức hành động!”.
“Vâng!”.