-
Chương 4631-4635
Chương 4631: Đều luyện được
Thật ra Lâm Chính không chỉ cân nhắc việc bị bại lộ, mà quan trọng là còn Diệp Viêm!
Diệp Viêm không giống ông tổ nhà họ Mãn.
Hắn là thiên tài tuyệt thế, từ lâu thực lực đã hơn xa ông tổ nhà họ Mãn, thiên phú đáng sợ, nghị lực và tâm trí mạnh mẽ sâu xa, không hề tầm thường.
Trong thời gian vào long mạch dưới lòng đất, Lâm Chính cũng không biết thực lực hiện nay của Diệp Viêm như thế nào.
Mặc dù anh cũng đã đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng rõ ràng còn kém xa một đoạn so với Diệp Viêm.
Nếu có thể dựa vào Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm giết Diệp Viêm, cướp lấy truyền thừa chí tôn thì anh cũng không uổng chuyến đi này.
Đương nhiên, Lâm Chính cũng không hoàn toàn tin tưởng Cầm Kiếm Nữ.
Băn khoăn của Tửu Ngọc là đúng.
Một khi hoàn thành giao dịch, Lâm Chính giao thuốc giải cho Cầm Kiếm Nữ, thế gia Cầm Kiếm đột nhiên nuốt lời thì anh sẽ rơi vào thế bất lợi.
Lâm Chính suy nghĩ dọc đường, chẳng mấy chốc đã tìm ra cách.
Sau khi đám người Cầm Kiếm Nữ uống thuốc vào thì cũng đã khôi phục được một chút.
Gã công tử bột kia được Sát Phủ Vương ôm trong lòng. Qua nửa ngày chữa trị, hai tay hai chân của gã đã mọc ra được một ít, nhưng vì vết thương quá nghiêm trọng nên vẫn không thể đi đứng.
“Tao cứ như nhặt được một thằng con vậy, má nó!”.
Sát Phủ Vương ôm gã công tử bột trong lòng, lầm bầm chửi mắng.
“Khốn kiếp!”.
Gã công tử bột tức giận mắng.
“Ha ha ha ha…”.
Mọi người cùng cười lớn.
Cầm Kiếm Nữ liếc nhìn bọn họ, lại nhìn sang Lâm Chính đang lặng lẽ bước đi ở phía trước, trong mắt lóe sáng.
Chẳng lâu sau, cả đoàn người đã đến gần điểm treo thưởng.
Lũng Huyết Hoàng được treo ở hàng đầu điểm treo thưởng này nhưng không có ai dám nhận. Bây giờ Lũng Huyết Hoàng đã bị diệt, đương nhiên phần thưởng này rơi vào tay Lâm Chính.
Lâm Chính nói Tửu Ngọc đi lãnh thưởng, còn anh và Cầm Kiếm Nữ mua ngựa ở điểm treo thưởng, chuẩn bị cưỡi ngựa quay về.
Vật tư ở long mạch dưới lòng đất vô cùng quý hiếm.
Ngựa cũng là hàng hiếm.
Dù gì long mạch dưới lòng đất cũng không có ánh mặt trời, không có thực vật sinh trưởng. Ngựa trong vực Diệt Vong thì không thể chịu được sự trùng kích của sát khí để vận chuyển vào long mạch dưới lòng đất.
Trước mắt, tất cả ngựa ở long mạch dưới lòng đất đều được người nuôi dưỡng, nghe nói có trang trại chuyên nuôi ngựa.
Tất cả ngựa trong trang trại đều được nuôi lớn bằng cỏ.
Tất cả cỏ chúng ăn là do người chăn nuôi lấy từ vực Diệt Vong về.
Lối ra vào từ long mạch dưới lòng đất đến vực Diệt Vong cũng không phải chỉ có một.
Loanh quanh cả nửa ngày, cuối cùng cũng có được ngựa.
Không lâu sau, Tửu Ngọc cũng quay về, trên tay còn cầm theo một rương báu.
“Đại nhân, phần thưởng của Sinh Vương đại năng đều ở đây, cậu xem xem”.
Tửu Ngọc phấn khởi nói.
Lâm Chính gật đầu nhận lấy rương, mở ra.
Trong nháy mắt, hương thơm lan tỏa.
Cả nhóm Cầm Kiếm Nữ, Sát Phủ Vương đều nhìn về phía rương.
Trong rương có những viên đan dược năm màu mười sắc.
Chỉ dựa vào màu sắc và hương thơm của những viên đan dược này đã có thể xác định chúng không phải vật bình thường.
“Má tôi ơi, toàn là đan dược vương phẩm? Sinh Vương thật là giàu có!”.
Sát Phủ Vương chậc lưỡi la lên.
“Dù sao Lâm đại nhân cũng thay ông ta trừ một mối họa lớn. Hơn nữa, người có thể diệt được Lũng Huyết Hoàng sao có thể là người tầm thường, sao Sinh Vương dám chậm trễ? Ông ta lấy những bảo bối này ra làm phần thưởng là lẽ đương nhiên”.
Cầm Kiếm Nữ bừng tỉnh, thản nhiên nói.
Những người khác cũng năm mồm bảy miệng, không ngừng tán thán.
Nhưng Lâm Chính lại không khỏi nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên.
Số đan dược này… đúng là rất tốt!
Ở vực Diệt Vong, chúng cũng thuộc hàng đan dược thần phẩm.
Nhưng số đan dược này… anh đều luyện được!
Chương 4632: Phiêu Diểu Thành
Lâm Chính có liên minh Thanh Huyền đương nhiên không tầm thường.
Tuy rằng liên minh không xưng bá vực Diệt Vong, nhưng cũng chiếm đa số tài nguyên ở vực Diệt Vong.
Dựa vào những tài nguyên đó, Lâm Chính muốn luyện chế ra đan dược tuyệt đỉnh không phải chuyện khó.
Tất cả đan dược trong rương này đối với anh mà nói không tính là quý hiếm.
Chỉ tính riêng trên người Lâm Chính đã có thể lấy ra không dưới mười viên đan dược mạnh hơn đan dược trong rương này.
Hơn nữa, số đan dược này không có lợi ích gì lớn cho Lâm Chính.
“Đại nhân, có thể bán cho tôi một viên đan dược không?”.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên, kèm theo sự khát khao.
Lâm Chính quay lại nhìn, hóa ra là gã công tử bột được Sát Phủ Vương ôm trong lòng.
“Bán cho anh một viên?”.
Lâm Chính cực kỳ tò mò.
“Đúng, bán cho tôi một viên! Đại nhân, tôi không chỉ bị đứt tay chân mà còn bị thương nặng, quan trọng là khí mạch của tôi cũng bị chấn thương. Nếu cứ khôi phục như vậy, dù vết thương chữa lành, tu vi cũng bị sụt giảm nghiêm trọng. Nhưng đan dược vương phẩm ở đây chắc chắn có thể khôi phục khí mạch cho tôi. Chỉ cần anh bán cho tôi một viên đan dược, tôi nhất định sẽ ghi nhớ ân tình của anh”, gã công tử bột sốt sắng nói.
Lâm Chính suy tư một lúc, bình thản hỏi: “Anh có thể cho tôi cái gì?”.
“À…”.
Gã công tử bột do dự.
Tiền tệ của long mạch dưới lòng đất cũng giống của vực Diệt Vong, đều dùng đan dược để trao đổi.
Ở thế giới tu vi là trên hết này, những đan dược có thể nâng cao tu vi, chữa lành vết thương mới là thứ có giá trị nhất.
Gã công tử bột không thể lấy một đống đan dược bình thường để đổi lấy đan dược vương phẩm, như thế thì giá trị không tương đương.
Suy đi nghĩ lại, gã đột nhiên cắn răng lên tiếng: “Tôi lấy Tuyệt Hồn Châm Quyết của nhà họ Dương chúng tôi trao đổi với anh, thế nào?”.
“Cái gì? Tuyệt Hồn Châm Quyết?”.
Tửu Ngọc ở bên cạnh kinh ngạc.
“Ông từng nghe qua sao?”.
Lâm Chính quay đầu.
“Đương nhiên là đã nghe qua! Nghe nói một trăm năm trước từng xuất hiện một đại năng, dựa vào một bộ châm quyết xưng bá toàn bộ long mạch dưới lòng đất. Châm quyết đó là Tuyệt Hồn Châm Quyết, nhưng mà…”.
“Nhưng gì?".
“Nhưng vị đại năng đó chỉ xuất hiện chớp nhoáng, xưng bá chưa tới một năm đã chết, hơn nữa Tuyệt Hồn Châm Quyết cũng không rõ tung tích…”.
Tửu Ngọc quay đầu, nhỏ giọng nói.
“Đại năng một trăm năm trước mà ông nói chính là người nhà họ Dương chúng tôi. Tuyệt Hồn Châm Quyết cũng là bảo vật gia truyền của nhà họ Dương”.
Dương Lệ cười đáp.
“Thế à? Anh đã lấy bảo bối như vậy ra để trao đổi thì được thôi!”.
Lâm Chính nổi hứng thú, lấy một viên đan dược từ trong rương ra ném cho Dương Lệ.
Dương Lệ mừng rỡ, vội vàng đưa cánh tay vừa mới mọc dài ra bắt lấy đan dược, như có được bảo bối.
Gã không vội nuốt xuống mà mỉm cười lấy một cuốn bí kíp ra ném về phía Lâm Chính.
“Đại nhân, như vậy là chúng ta không nợ gì nhau nữa!”.
Nói xong, gã đưa đan dược vào miệng, mau chóng nuốt xuống.
Đan dược vào bụng, cơ thể của Dương Lệ bắt đầu nóng lên, đến mức Sát Phủ Vương không ôm nổi nữa, ném gã xuống đất.
Nhưng Dương Lệ không thấy đau, ngược lại kêu lên một cách khoan khoái.
Không lâu sau, tay vừa mới mọc ra của gã đã khôi phục sức mạnh, vết thương trên người cũng bắt đầu lành lại.
Người xung quanh đều sáng mắt lên.
“Quả nhiên là đan dược vương phẩm có khác!”.
“Đúng là lợi hại!”.
Tiếng hô không ngừng vang lên.
Không đợi dược hiệu phát huy hoàn toàn, Dương Lệ đã nóng lòng đứng dậy, chắp tay với Lâm Chính.
“Cảm ơn đại nhân!”.
“Khách sáo rồi!”.
Lâm Chính nhìn Tuyệt Hồn Châm Quyết trong tay mình, khẽ gật đầu.
“Cô Tình Nhi, hôm nay tôi bị thương không thể ở lại lâu, đợi sau này lành vết thương tôi sẽ đến tìm cô”.
Dương Lệ nói, vội vàng quay người lên ngựa, quất ngựa rời đi.
Đi một cách đột ngột.
Mọi người đều sửng sốt.
Lâm Chính cũng hơi bất ngờ.
Anh đột nhiên ý thức được điều gì, vội mở Tuyệt Hồn Châm Quyết ra xem.
“Ồ? Tàn quyển?”.
Tửu Ngọc ở bên cạnh kinh ngạc: “Không hay! Đại nhân, chúng ta mắc bẫy rồi!”.
Người xung quanh nghe vậy lập tức thấy vui trong lòng.
Chẳng trách Dương Lệ lại chịu lấy bảo vật gia truyền của tổ tông để lại đổi một viên đan dược!
Hóa ra Tuyệt Hồn Châm Quyết này chỉ là tàn quyển.
Trong mắt Cầm Kiếm Nữ cũng toát ra ý cười.
Thật ra cô ta biết đây chỉ là tàn quyển từ trước, nhưng cô ta không lên tiếng.
Dù sao cô ta cũng chưa bao giờ thấy Dương Lệ sử dụng Tuyệt Hồn Châm Quyết.
“Đại nhân, chúng ta đuổi theo mau!”.
Tửu Ngọc gào lên, quay người lên ngựa định đuổi theo, nhưng bị Lâm Chính cản lại.
“Không cần!”.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn chữ viết trên Tuyệt Hồn Châm Quyết, bình tĩnh nói: “Tàn quyển thì tàn quyển, một viên đan dược mà thôi, không sao”.
“Đại nhân, đó… đó là đan dược vương phẩm!”.
“Không sao! Chúng ta nên nhanh chóng lên đường thôi!”.
Lâm Chính nói, sau đó cất tàn quyển vào, quay người lên ngựa.
Tửu Ngọc thấy vậy cũng chỉ đành từ bỏ.
Chẳng lâu sau, cả nhóm người cưỡi ngựa rời khỏi điểm treo thưởng.
Những người này đều là tay sai do Cầm Kiếm Nữ tìm về.
Bây giờ nhiệm vụ đã kết thúc, Cầm Kiếm Nữ trả thù lao cho bọn họ xong thì nói bọn họ giải tán.
“Đại nhân, xin mời đi theo tôi!”.
Cầm Kiếm Nữ nói, sau đó kéo dây cương, dẫn Lâm Chính và Tửu Ngọc đến Phiêu Diểu Thành, nơi ở của thế gia Cầm Kiếm.
Dọc đường toàn là sa mạc hoang thạch.
Trừ chút ánh sáng tỏa ra từ trên tầng nham thạch trên cùng, cả long mạch dưới lòng đất có thể nói là tối tăm mù mịt.
Bọn họ đi nửa ngày, cuối cùng, một thành trì đèn đuốc sáng rực đập vào mắt Lâm Chính.
Đó là một trong những thành lớn ở long mạch dưới lòng đất.
Phiêu Diểu Thành!
Chương 4633: Thế gia Cầm Kiếm
“Anh Lâm, đến Phiêu Diểu Thành rồi!”.
Nhìn thành trì tràn đầy khí tức khói lửa ở phía xa, hai mắt Cầm Kiếm Nữ tràn ngập kích động, quay đầu cười nói.
Lúc này Lâm Chính còn đang cầm cuốn Tuyệt Hồn Châm Quyết tàn quyển say mê đọc gì đó.
Cầm Kiếm Nữ nhíu mày, lại gọi một tiếng: “Lâm đại nhân?”.
Tửu Ngọc ở bên cạnh thấy vậy vội vàng vỗ Lâm Chính.
“Sao rồi?”.
Lúc đó Lâm Chính mới hoàn hồn, vội cất Tuyệt Hồn Châm Quyết đi.
“Anh Lâm, Tuyệt Hồn Châm Quyết tuy tốt, nhưng vì là tàn quyển nên không còn giá trị gì nữa. Nếu sử dụng bậy bạ châm thức được viết trên đó thì rất dễ mất mạng, cần gì phải học mấy thứ vô bổ đó?”.
Cầm Kiếm Nữ lên tiếng.
Nếu thật sự có giá trị, sao Dương Lệ lại dễ dàng đưa ra, còn không phải vì tàn quyển này hoàn toàn không có giá trị nào đáng nói hay sao?
“Cô nói đúng!”.
Lâm Chính mỉm cười: “Tuyệt Hồn Châm Quyết này thiếu mất phần phía trước, nên nhiều người đọc phần phía sau sẽ không hiểu. Cho dù có học được cách sử dụng mà không có kiến thức nửa phần trước của châm quyết thì có sử dụng cũng sẽ không thành công. Nhưng không sao… tôi chỉ xem sơ qua”.
Cầm Kiếm Nữ gật đầu, sau đó nói: “Anh Lâm, anh vào thành cùng tôi hay là đợi ở đây? Tôi đi một mình về thế gia lấy Bút Họa Kiếm ra giao dịch với anh”.
“Cũng được!”.
Tửu Ngọc ở cạnh vội vàng gật đầu: “Cô Cầm Kiếm, làm phiền cô vào trong lấy đi”.
“Chúng tôi đi cùng cô!”.
Tửu Ngọc vừa nói xong, Lâm Chính đã lên tiếng.
“Đại nhân, cậu điên rồi sao? Cần gì phải đi vào hang cọp? Nếu bọn họ nuốt lời, sao chúng ta thoát được?”.
Tửu Ngọc sốt ruột, vội vàng dùng cánh tay huých Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không để ý, bình tĩnh nói: “Yên tâm, tôi tin cô Cầm Kiếm Nữ là người đáng tin. Huống hồ thế gia Cầm Kiếm muốn nuốt lời, chúng ta giao dịch ở đây cũng vô ích, bọn họ sẽ truy sát chúng ta đến mỗi một góc xó ở long mạch dưới lòng đất!”.
“Chuyện đó…”.
Tửu Ngọc á khẩu.
Cầm Kiếm Nữ sững sờ, không ngờ Lâm Chính lại có thành ý và tâm thái như vậy, nhất thời lại không biết nên nói gì mới phải.
“Anh Lâm, mời đi theo tôi!”.
Cầm Kiếm Nữ kéo dây cương, cưỡi ngựa đi qua cổng Phiêu Diểu Thành.
Trong cổng thành người qua lại đông đúc.
Nhưng người ở đây ít có ai ăn mặc giản dị giống như người dân, đa số người ra vào đều có khí tức đáng sợ, quần áo cũng vô cùng quái dị.
“Phiêu Diểu Thành cấm cưỡi ngựa, xin mời xuống ngựa vào thành!”.
Một người đàn ông mặc áo giáp, thắt lưng đeo bội kiếm chặn ba người lại, lớn giọng quát.
Cầm Kiếm Nữ không tỏ cảm xúc gì, tháo lệnh bài ở thắt lưng xuống đưa tới.
Người đàn ông thấy vậy thì biến sắc, vội vàng khom lưng chắp tay: “Không biết là cô chủ của nhà Cầm Kiếm, xin hãy thứ tội, thứ tội!”.
Cầm Kiếm Nữ không nói lời nào, kiêu ngạo cưỡi ngựa vào thành.
Người có thể cưỡi ngựa trong thành đều có thân phận không tầm thường, người đi trên đường đều nhường đường cho Cầm Kiếm Nữ, không ai dám đắc tội.
Chẳng lâu sau, ba người nghênh ngang đến trước một tòa nhà xa hoa ở phía Đông Phiêu Diểu Thành.
Đến gần tòa nhà, Lâm Chính cảm nhận được một trận ấn thiên nhiên bố trí xung quanh tòa nhà.
“Kiếm trận?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Sao trận ấn lại kích hoạt rồi? Chẳng lẽ… có người đến thế gia Cầm Kiếm gây chuyện sao?”.
Cầm Kiếm Nữ cũng nhận ra gì đó, nhíu mày, vội vàng quay người xuống ngựa, đi về phía cửa lớn.
Đúng lúc đó, một bóng người lảo đảo chạy ra, vô cùng chật vật, suýt chút nữa đâm phải Cầm Kiếm Nữ.
“Lão kiếm nô?”.
Cầm Kiếm Nữ nhìn rõ người đó, không khỏi sửng sốt gọi.
“Cô chủ?”.
Bóng người già nua đó hoàn hồn lại, lúc này mới nhìn thấy Cầm Kiếm Nữ, mừng rỡ nói: “Cô chủ, cô về rồi thật tốt! Có chuyện rồi! Có chuyện rồi!”.
Chương 4634: Bị thương nặng
Khuôn mặt của Cầm Kiếm Nữ trở nên lạnh lùng, nắm cánh tay của lão kiếm nô, lạnh lùng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Rốt cuộc là ai dám ngang tàng ở thế gia Cầm Kiếm chúng ta?”.
Lão kiếm nô do dự một lúc, run rẩy nói: “Là… Tiêu Kiếm Ngọc…”.
“Tiêu Kiếm Ngọc?”.
Cầm Kiếm Nữ kinh hãi, lửa giận chợt tắt, dường như nghĩ tới chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ.
Lâm Chính ở bên cạnh nhíu mày nhìn, nhưng không nói gì.
“Cô chủ, cô đến thì tốt rồi, có cô ở đây chắc là có thể đối phó với cậu Tiêu. Tôi không thể làm lỡ chuyện nữa, tôi phải mau chóng đến phía Tây thành mời gia chủ Đồng đến trấn áp”.
“Đúng, nên đi, đi mau đi!”.
Cầm Kiếm Nữ gật đầu, vội vàng thúc giục.
Lão kiếm nô lập tức chạy ra khỏi phủ.
Cầm Kiếm Nữ lộ vẻ do dự, chần chừ một lúc mới nói: “Anh Lâm, nhà chúng tôi xảy ra chút chuyện, có khách không mời mà tới, nhưng chắc sẽ không ảnh hưởng gì. Anh đi cùng tôi vào trong, tôi lấy Bút Họa Kiếm cho anh, anh đưa tôi thuốc giải!”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
Ba người đi vào phủ.
Cầm Kiếm Nữ vốn định đi vòng qua đại sảnh đến thẳng phòng mình lấy Bút Họa Kiếm.
Cô ta là trưởng nữ của gia chủ thế gia Cầm Kiếm, Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm được gia chủ giao cho cô ta bảo quản, muốn lấy đương nhiên rất dễ.
Nhưng ba người vừa đến phòng của Cầm Kiếm Nữ, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở hành lang.
“Chị? Chị về rồi à? Tốt quá rồi! Tốt quá rồi chị cả! Em cứ tưởng chị sẽ không về nữa!”.
Đó là một cô bé tám chín tuổi, vẻ ngoài tinh xảo trắng nõn, đáng yêu giống như búp bê sứ.
Nhưng lúc này cô bé lại khóc như mưa, nhào vào lòng Cầm Kiếm Nữ òa khóc.
“Tiểu Sênh? Sao vậy? Vì sao lại khóc?”.
Cầm Kiếm Nữ ngạc nhiên, vội ôm em gái an ủi.
Cầm Sênh khóc nức nở, nói: “Chị, có anh kia xấu xa đánh anh Nham và các chị bị thương! Nhất là chị Nam… chị ấy sắp chết rồi! Chị đi xem đi, cứu chị Nam với! Hu hu hu…”.
“Cái gì?”.
Cầm Kiếm Nữ kinh ngạc, chợt ý thức được điều gì, vội đi về phía cuối hành lang.
“Ê? Chuyện này…”.
Tửu Ngọc ở phía sau ngây ra, há hốc miệng, nhìn sang Lâm Chính.
“Đi xem xem”.
Lâm Chính nói, đi lên theo.
Tửu Ngọc bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành nhắm mắt theo đuôi.
Chẳng mấy chốc, hai người đi theo Cầm Kiếm Nữ đến một căn phòng ở chỗ rẽ.
Lúc này liên tục có người ra vào cửa phòng, bên trong vang lên tiếng khóc đau khổ.
Cầm Kiếm Nữ run rẩy, nhìn thấy người đi ra cầm theo rất nhiều băng gạc cầm máu, cô ta nhanh chóng chạy vào phòng.
“Cô chủ?”.
“Cô về rồi à?”.
Người của thế gia Cầm Kiếm vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng Cầm Kiếm Nữ không có tâm tư để ý đến bọn họ.
Sau khi vào phòng, Cầm Kiếm Nữ nhìn quanh, lập tức hóa đá.
Trong phòng có bốn người toàn thân đầy máu.
Bọn họ hoặc là bị đứt tay hoặc là bị cắt tai mũi, ai cũng vô cùng thê thảm, không ra hình người.
Nhưng may là bọn họ vẫn còn sống, không nguy hiểm tính mạng.
“Cầm Nam đang ở đâu?”.
Cầm Kiếm Nữ quay đầu gào lên.
“Bẩm cô chủ, ở… ở phòng trong…”.
Người bên cạnh vội đáp.
Phòng trong?
Đó là phòng chữa trị bệnh nặng!
Cầm Kiếm Nữ nín thở, bước nhanh vào trong.
Vừa vào phòng, gương mặt của Cầm Kiếm Nữ trắng bệch, lùi về sau hai bước, suýt thì ngã xuống đất.
Lâm Chính ở phía sau theo bản năng đỡ lấy Cầm Kiếm Nữ, nhìn vào phòng, lập tức nhíu chặt mày…
Chương 4635: Phương pháp không đúng
Trong phòng bệnh có một chiếc giường, một cái tủ gỗ và hai ấm sắc thuốc.
Có hai người của Cầm Kiếm thế gia đang túc trực bên cạnh giường, chữa bệnh cho cô gái nằm trên đó.
Hai chân và một cánh tay của cô gái đã hoàn toàn bị cắt rời, trên phần bụng cũng nhiều vết thương sâu hoắm, đến cả một con mắt cũng bị đâm chột.
Càng khiến người ta sợ hãi là...thận của cô gái đã bị móc ra.
"Nam Nhi!"
Cầm Kiếm Nữ hoàn hồn, nước mặt giàn giụa lao vào phòng bệnh.
Hai người đang chữa trị giật mình.
"Là đại tiểu thư sao?"
"Đại tiểu thư, sao cô lại đến đây?"
Hai người kia không khỏi kinh ngạc.
"Là kẻ nào dám hại Nam Nhi đến nông nỗi này? Là kẻ nào?"
Cầm Kiếm Nữ điên cuồng trong cơn giận dữ.
"Đại tiểu thư, giờ chưa phải lúc để giải thích những chuyện này. Hiện giờ tình hình của Nam Nhi tiểu thư rất tệ, chúng tôi phải làm sạch tử khí trong cơ thể cô ấy, nếu không thực sự không còn cách nào cứu cô ấy nữa!"
Một người vội nói.
"Tử khí?"
Cầm Kiếm Nữ vẻ mặt lạnh như băng.
Với y thuật của Cầm Kiếm thế gia ở long mạch này thì bị cắt đứt các chi hay thậm chí không còn nội tạng thì cũng không phải là vấn đề lớn. Với tu vi cao thâm và đan dược hiếm có của họ, muốn tái sinh những bộ phận này không phải việc quá khó khăn.
Nhưng cũng vì y thuật của người ở dưới long mạch này quá cao minh, nên đã sinh ra một loại tử khí có khả năng phá hoại quá trình trị liệu!
Cũng tương tự như loại tử khí Lâm Chính từng gặp ở vực Diệt Vong.
Có điều tử khí ở nơi này còn mạnh và hung bạo hơn!
Nếu không thể hút sạch tử khí trong một thời gian ngắn, một khi bỏ lỡ thời điểm vàng để chữa trị thì cho dù có Đại La Kim Tiên tới cũng không cứu nổi người bệnh...
Cầm Kiếm Nữ nhìn cô em gái Cầm Nam lúc này đã không còn mấy phần sự sống, vội vã hỏi: "Mọi người đã dùng tuyệt học "Cầm Vũ Châm Pháp" của Cầm Kiếm thế gia chúng ta chưa?"
"Đã sử dụng rồi nhưng không hiệu quả..."
"Thương Thương Hoàn Đan thì sao? Đến phòng bố tôi lấy đan dược đến đây! Cho con bé uống ngay!"
"Không có tác dụng thưa tiểu thư. Tử khí bên trong cơ thể cô ấy quá đáng sợ, chúng tôi đã mổ cho cô ấy rồi đưa thuốc vào bên trong nhưng cũng chẳng ăn thua. Tử khí này có thể làm hỏng dược tính..."
"Cái gì?"
Cầm Kiếm Nữ nhìn trân trân vào thi thể em gái mình, nước mắt không ngừng chảy xuống gương mặt trắng ngần.
Nếu còn không làm sạch được tử khí thì nhiều lắm chỉ mười phút nữa là Cầm Nam thực sự ra đi.
Nhưng nhìn dáng vẻ của hai vị bác sĩ này thì đừng nói là mười phút, có khi đến nửa tiếng cũng không hút sạch được tử khí!
"Để tôi!"
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng, bước lên phía trước đẩy vị bác sĩ kia ra. Cô ta cầm kim châm lên rồi huy động sức mạnh phi thăng, châm cứu cho Cầm Nam.
Nhưng cho dù là Cầm Kiếm Nữ cũng không giải quyết được vấn đề này.
Những người đứng ở cửa đều ủ rũ cúi đầu.
"Đại tiểu thư... cô vừa mới về, mau đi nghỉ ngơi đi... Còn Cầm Nam tiểu thư...chúng tôi sẽ nghĩ cách".
Vị bác sĩ vừa bị đẩy ra thở dài, nhẹ nhàng nói.
"Không thể nào... không thể nào, Nam Nhi không thể chết như vậy! Không thể nào!"
Cầm Kiếm Nữ nghiến chặt hàm răng như sắp vỡ vụn, điên cuồng dùng sức mạnh phi thăng ép tử khí ra bên ngoài.
Nhưng vì quá vội vã nên sức mạnh phi thăng của cô ta thậm chí còn làm tổn hại thêm cơ thể Cầm Nam.
Phụt!
Bị áp lực tác động mạnh, Cầm Nam đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Cầm Kiếm Nữ vội vã dừng lại, đứng như trời trồng...
"Không cứu được nữa rồi".
Tửu Ngọc đứng ở cửa không khỏi cảm thán.
"Ông nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!"
Hai mắt Cầm Kiếm Nữ đỏ ngàu, đột ngột quay người xách cổ áo Tửu Ngọc lên.
Tửu Ngọc sợ hãi nhìn dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Cầm Kiếm Nữ mà run rẩy không dám đáp lời. Ông ta đành quay sang nhìn Lâm Chính cầu cứu.
Nhưng Lâm Chính cũng lắc đầu.
"Tửu Ngọc, ông nói vậy là sai rồi. Rõ ràng cô ấy vẫn có thể cứu được, sao ông lại nói là hết cứu?"
Anh vừa dứt lời, những người xung quanh lập tức đứng hình.
Thật ra Lâm Chính không chỉ cân nhắc việc bị bại lộ, mà quan trọng là còn Diệp Viêm!
Diệp Viêm không giống ông tổ nhà họ Mãn.
Hắn là thiên tài tuyệt thế, từ lâu thực lực đã hơn xa ông tổ nhà họ Mãn, thiên phú đáng sợ, nghị lực và tâm trí mạnh mẽ sâu xa, không hề tầm thường.
Trong thời gian vào long mạch dưới lòng đất, Lâm Chính cũng không biết thực lực hiện nay của Diệp Viêm như thế nào.
Mặc dù anh cũng đã đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng rõ ràng còn kém xa một đoạn so với Diệp Viêm.
Nếu có thể dựa vào Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm giết Diệp Viêm, cướp lấy truyền thừa chí tôn thì anh cũng không uổng chuyến đi này.
Đương nhiên, Lâm Chính cũng không hoàn toàn tin tưởng Cầm Kiếm Nữ.
Băn khoăn của Tửu Ngọc là đúng.
Một khi hoàn thành giao dịch, Lâm Chính giao thuốc giải cho Cầm Kiếm Nữ, thế gia Cầm Kiếm đột nhiên nuốt lời thì anh sẽ rơi vào thế bất lợi.
Lâm Chính suy nghĩ dọc đường, chẳng mấy chốc đã tìm ra cách.
Sau khi đám người Cầm Kiếm Nữ uống thuốc vào thì cũng đã khôi phục được một chút.
Gã công tử bột kia được Sát Phủ Vương ôm trong lòng. Qua nửa ngày chữa trị, hai tay hai chân của gã đã mọc ra được một ít, nhưng vì vết thương quá nghiêm trọng nên vẫn không thể đi đứng.
“Tao cứ như nhặt được một thằng con vậy, má nó!”.
Sát Phủ Vương ôm gã công tử bột trong lòng, lầm bầm chửi mắng.
“Khốn kiếp!”.
Gã công tử bột tức giận mắng.
“Ha ha ha ha…”.
Mọi người cùng cười lớn.
Cầm Kiếm Nữ liếc nhìn bọn họ, lại nhìn sang Lâm Chính đang lặng lẽ bước đi ở phía trước, trong mắt lóe sáng.
Chẳng lâu sau, cả đoàn người đã đến gần điểm treo thưởng.
Lũng Huyết Hoàng được treo ở hàng đầu điểm treo thưởng này nhưng không có ai dám nhận. Bây giờ Lũng Huyết Hoàng đã bị diệt, đương nhiên phần thưởng này rơi vào tay Lâm Chính.
Lâm Chính nói Tửu Ngọc đi lãnh thưởng, còn anh và Cầm Kiếm Nữ mua ngựa ở điểm treo thưởng, chuẩn bị cưỡi ngựa quay về.
Vật tư ở long mạch dưới lòng đất vô cùng quý hiếm.
Ngựa cũng là hàng hiếm.
Dù gì long mạch dưới lòng đất cũng không có ánh mặt trời, không có thực vật sinh trưởng. Ngựa trong vực Diệt Vong thì không thể chịu được sự trùng kích của sát khí để vận chuyển vào long mạch dưới lòng đất.
Trước mắt, tất cả ngựa ở long mạch dưới lòng đất đều được người nuôi dưỡng, nghe nói có trang trại chuyên nuôi ngựa.
Tất cả ngựa trong trang trại đều được nuôi lớn bằng cỏ.
Tất cả cỏ chúng ăn là do người chăn nuôi lấy từ vực Diệt Vong về.
Lối ra vào từ long mạch dưới lòng đất đến vực Diệt Vong cũng không phải chỉ có một.
Loanh quanh cả nửa ngày, cuối cùng cũng có được ngựa.
Không lâu sau, Tửu Ngọc cũng quay về, trên tay còn cầm theo một rương báu.
“Đại nhân, phần thưởng của Sinh Vương đại năng đều ở đây, cậu xem xem”.
Tửu Ngọc phấn khởi nói.
Lâm Chính gật đầu nhận lấy rương, mở ra.
Trong nháy mắt, hương thơm lan tỏa.
Cả nhóm Cầm Kiếm Nữ, Sát Phủ Vương đều nhìn về phía rương.
Trong rương có những viên đan dược năm màu mười sắc.
Chỉ dựa vào màu sắc và hương thơm của những viên đan dược này đã có thể xác định chúng không phải vật bình thường.
“Má tôi ơi, toàn là đan dược vương phẩm? Sinh Vương thật là giàu có!”.
Sát Phủ Vương chậc lưỡi la lên.
“Dù sao Lâm đại nhân cũng thay ông ta trừ một mối họa lớn. Hơn nữa, người có thể diệt được Lũng Huyết Hoàng sao có thể là người tầm thường, sao Sinh Vương dám chậm trễ? Ông ta lấy những bảo bối này ra làm phần thưởng là lẽ đương nhiên”.
Cầm Kiếm Nữ bừng tỉnh, thản nhiên nói.
Những người khác cũng năm mồm bảy miệng, không ngừng tán thán.
Nhưng Lâm Chính lại không khỏi nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên.
Số đan dược này… đúng là rất tốt!
Ở vực Diệt Vong, chúng cũng thuộc hàng đan dược thần phẩm.
Nhưng số đan dược này… anh đều luyện được!
Chương 4632: Phiêu Diểu Thành
Lâm Chính có liên minh Thanh Huyền đương nhiên không tầm thường.
Tuy rằng liên minh không xưng bá vực Diệt Vong, nhưng cũng chiếm đa số tài nguyên ở vực Diệt Vong.
Dựa vào những tài nguyên đó, Lâm Chính muốn luyện chế ra đan dược tuyệt đỉnh không phải chuyện khó.
Tất cả đan dược trong rương này đối với anh mà nói không tính là quý hiếm.
Chỉ tính riêng trên người Lâm Chính đã có thể lấy ra không dưới mười viên đan dược mạnh hơn đan dược trong rương này.
Hơn nữa, số đan dược này không có lợi ích gì lớn cho Lâm Chính.
“Đại nhân, có thể bán cho tôi một viên đan dược không?”.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên, kèm theo sự khát khao.
Lâm Chính quay lại nhìn, hóa ra là gã công tử bột được Sát Phủ Vương ôm trong lòng.
“Bán cho anh một viên?”.
Lâm Chính cực kỳ tò mò.
“Đúng, bán cho tôi một viên! Đại nhân, tôi không chỉ bị đứt tay chân mà còn bị thương nặng, quan trọng là khí mạch của tôi cũng bị chấn thương. Nếu cứ khôi phục như vậy, dù vết thương chữa lành, tu vi cũng bị sụt giảm nghiêm trọng. Nhưng đan dược vương phẩm ở đây chắc chắn có thể khôi phục khí mạch cho tôi. Chỉ cần anh bán cho tôi một viên đan dược, tôi nhất định sẽ ghi nhớ ân tình của anh”, gã công tử bột sốt sắng nói.
Lâm Chính suy tư một lúc, bình thản hỏi: “Anh có thể cho tôi cái gì?”.
“À…”.
Gã công tử bột do dự.
Tiền tệ của long mạch dưới lòng đất cũng giống của vực Diệt Vong, đều dùng đan dược để trao đổi.
Ở thế giới tu vi là trên hết này, những đan dược có thể nâng cao tu vi, chữa lành vết thương mới là thứ có giá trị nhất.
Gã công tử bột không thể lấy một đống đan dược bình thường để đổi lấy đan dược vương phẩm, như thế thì giá trị không tương đương.
Suy đi nghĩ lại, gã đột nhiên cắn răng lên tiếng: “Tôi lấy Tuyệt Hồn Châm Quyết của nhà họ Dương chúng tôi trao đổi với anh, thế nào?”.
“Cái gì? Tuyệt Hồn Châm Quyết?”.
Tửu Ngọc ở bên cạnh kinh ngạc.
“Ông từng nghe qua sao?”.
Lâm Chính quay đầu.
“Đương nhiên là đã nghe qua! Nghe nói một trăm năm trước từng xuất hiện một đại năng, dựa vào một bộ châm quyết xưng bá toàn bộ long mạch dưới lòng đất. Châm quyết đó là Tuyệt Hồn Châm Quyết, nhưng mà…”.
“Nhưng gì?".
“Nhưng vị đại năng đó chỉ xuất hiện chớp nhoáng, xưng bá chưa tới một năm đã chết, hơn nữa Tuyệt Hồn Châm Quyết cũng không rõ tung tích…”.
Tửu Ngọc quay đầu, nhỏ giọng nói.
“Đại năng một trăm năm trước mà ông nói chính là người nhà họ Dương chúng tôi. Tuyệt Hồn Châm Quyết cũng là bảo vật gia truyền của nhà họ Dương”.
Dương Lệ cười đáp.
“Thế à? Anh đã lấy bảo bối như vậy ra để trao đổi thì được thôi!”.
Lâm Chính nổi hứng thú, lấy một viên đan dược từ trong rương ra ném cho Dương Lệ.
Dương Lệ mừng rỡ, vội vàng đưa cánh tay vừa mới mọc dài ra bắt lấy đan dược, như có được bảo bối.
Gã không vội nuốt xuống mà mỉm cười lấy một cuốn bí kíp ra ném về phía Lâm Chính.
“Đại nhân, như vậy là chúng ta không nợ gì nhau nữa!”.
Nói xong, gã đưa đan dược vào miệng, mau chóng nuốt xuống.
Đan dược vào bụng, cơ thể của Dương Lệ bắt đầu nóng lên, đến mức Sát Phủ Vương không ôm nổi nữa, ném gã xuống đất.
Nhưng Dương Lệ không thấy đau, ngược lại kêu lên một cách khoan khoái.
Không lâu sau, tay vừa mới mọc ra của gã đã khôi phục sức mạnh, vết thương trên người cũng bắt đầu lành lại.
Người xung quanh đều sáng mắt lên.
“Quả nhiên là đan dược vương phẩm có khác!”.
“Đúng là lợi hại!”.
Tiếng hô không ngừng vang lên.
Không đợi dược hiệu phát huy hoàn toàn, Dương Lệ đã nóng lòng đứng dậy, chắp tay với Lâm Chính.
“Cảm ơn đại nhân!”.
“Khách sáo rồi!”.
Lâm Chính nhìn Tuyệt Hồn Châm Quyết trong tay mình, khẽ gật đầu.
“Cô Tình Nhi, hôm nay tôi bị thương không thể ở lại lâu, đợi sau này lành vết thương tôi sẽ đến tìm cô”.
Dương Lệ nói, vội vàng quay người lên ngựa, quất ngựa rời đi.
Đi một cách đột ngột.
Mọi người đều sửng sốt.
Lâm Chính cũng hơi bất ngờ.
Anh đột nhiên ý thức được điều gì, vội mở Tuyệt Hồn Châm Quyết ra xem.
“Ồ? Tàn quyển?”.
Tửu Ngọc ở bên cạnh kinh ngạc: “Không hay! Đại nhân, chúng ta mắc bẫy rồi!”.
Người xung quanh nghe vậy lập tức thấy vui trong lòng.
Chẳng trách Dương Lệ lại chịu lấy bảo vật gia truyền của tổ tông để lại đổi một viên đan dược!
Hóa ra Tuyệt Hồn Châm Quyết này chỉ là tàn quyển.
Trong mắt Cầm Kiếm Nữ cũng toát ra ý cười.
Thật ra cô ta biết đây chỉ là tàn quyển từ trước, nhưng cô ta không lên tiếng.
Dù sao cô ta cũng chưa bao giờ thấy Dương Lệ sử dụng Tuyệt Hồn Châm Quyết.
“Đại nhân, chúng ta đuổi theo mau!”.
Tửu Ngọc gào lên, quay người lên ngựa định đuổi theo, nhưng bị Lâm Chính cản lại.
“Không cần!”.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn chữ viết trên Tuyệt Hồn Châm Quyết, bình tĩnh nói: “Tàn quyển thì tàn quyển, một viên đan dược mà thôi, không sao”.
“Đại nhân, đó… đó là đan dược vương phẩm!”.
“Không sao! Chúng ta nên nhanh chóng lên đường thôi!”.
Lâm Chính nói, sau đó cất tàn quyển vào, quay người lên ngựa.
Tửu Ngọc thấy vậy cũng chỉ đành từ bỏ.
Chẳng lâu sau, cả nhóm người cưỡi ngựa rời khỏi điểm treo thưởng.
Những người này đều là tay sai do Cầm Kiếm Nữ tìm về.
Bây giờ nhiệm vụ đã kết thúc, Cầm Kiếm Nữ trả thù lao cho bọn họ xong thì nói bọn họ giải tán.
“Đại nhân, xin mời đi theo tôi!”.
Cầm Kiếm Nữ nói, sau đó kéo dây cương, dẫn Lâm Chính và Tửu Ngọc đến Phiêu Diểu Thành, nơi ở của thế gia Cầm Kiếm.
Dọc đường toàn là sa mạc hoang thạch.
Trừ chút ánh sáng tỏa ra từ trên tầng nham thạch trên cùng, cả long mạch dưới lòng đất có thể nói là tối tăm mù mịt.
Bọn họ đi nửa ngày, cuối cùng, một thành trì đèn đuốc sáng rực đập vào mắt Lâm Chính.
Đó là một trong những thành lớn ở long mạch dưới lòng đất.
Phiêu Diểu Thành!
Chương 4633: Thế gia Cầm Kiếm
“Anh Lâm, đến Phiêu Diểu Thành rồi!”.
Nhìn thành trì tràn đầy khí tức khói lửa ở phía xa, hai mắt Cầm Kiếm Nữ tràn ngập kích động, quay đầu cười nói.
Lúc này Lâm Chính còn đang cầm cuốn Tuyệt Hồn Châm Quyết tàn quyển say mê đọc gì đó.
Cầm Kiếm Nữ nhíu mày, lại gọi một tiếng: “Lâm đại nhân?”.
Tửu Ngọc ở bên cạnh thấy vậy vội vàng vỗ Lâm Chính.
“Sao rồi?”.
Lúc đó Lâm Chính mới hoàn hồn, vội cất Tuyệt Hồn Châm Quyết đi.
“Anh Lâm, Tuyệt Hồn Châm Quyết tuy tốt, nhưng vì là tàn quyển nên không còn giá trị gì nữa. Nếu sử dụng bậy bạ châm thức được viết trên đó thì rất dễ mất mạng, cần gì phải học mấy thứ vô bổ đó?”.
Cầm Kiếm Nữ lên tiếng.
Nếu thật sự có giá trị, sao Dương Lệ lại dễ dàng đưa ra, còn không phải vì tàn quyển này hoàn toàn không có giá trị nào đáng nói hay sao?
“Cô nói đúng!”.
Lâm Chính mỉm cười: “Tuyệt Hồn Châm Quyết này thiếu mất phần phía trước, nên nhiều người đọc phần phía sau sẽ không hiểu. Cho dù có học được cách sử dụng mà không có kiến thức nửa phần trước của châm quyết thì có sử dụng cũng sẽ không thành công. Nhưng không sao… tôi chỉ xem sơ qua”.
Cầm Kiếm Nữ gật đầu, sau đó nói: “Anh Lâm, anh vào thành cùng tôi hay là đợi ở đây? Tôi đi một mình về thế gia lấy Bút Họa Kiếm ra giao dịch với anh”.
“Cũng được!”.
Tửu Ngọc ở cạnh vội vàng gật đầu: “Cô Cầm Kiếm, làm phiền cô vào trong lấy đi”.
“Chúng tôi đi cùng cô!”.
Tửu Ngọc vừa nói xong, Lâm Chính đã lên tiếng.
“Đại nhân, cậu điên rồi sao? Cần gì phải đi vào hang cọp? Nếu bọn họ nuốt lời, sao chúng ta thoát được?”.
Tửu Ngọc sốt ruột, vội vàng dùng cánh tay huých Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không để ý, bình tĩnh nói: “Yên tâm, tôi tin cô Cầm Kiếm Nữ là người đáng tin. Huống hồ thế gia Cầm Kiếm muốn nuốt lời, chúng ta giao dịch ở đây cũng vô ích, bọn họ sẽ truy sát chúng ta đến mỗi một góc xó ở long mạch dưới lòng đất!”.
“Chuyện đó…”.
Tửu Ngọc á khẩu.
Cầm Kiếm Nữ sững sờ, không ngờ Lâm Chính lại có thành ý và tâm thái như vậy, nhất thời lại không biết nên nói gì mới phải.
“Anh Lâm, mời đi theo tôi!”.
Cầm Kiếm Nữ kéo dây cương, cưỡi ngựa đi qua cổng Phiêu Diểu Thành.
Trong cổng thành người qua lại đông đúc.
Nhưng người ở đây ít có ai ăn mặc giản dị giống như người dân, đa số người ra vào đều có khí tức đáng sợ, quần áo cũng vô cùng quái dị.
“Phiêu Diểu Thành cấm cưỡi ngựa, xin mời xuống ngựa vào thành!”.
Một người đàn ông mặc áo giáp, thắt lưng đeo bội kiếm chặn ba người lại, lớn giọng quát.
Cầm Kiếm Nữ không tỏ cảm xúc gì, tháo lệnh bài ở thắt lưng xuống đưa tới.
Người đàn ông thấy vậy thì biến sắc, vội vàng khom lưng chắp tay: “Không biết là cô chủ của nhà Cầm Kiếm, xin hãy thứ tội, thứ tội!”.
Cầm Kiếm Nữ không nói lời nào, kiêu ngạo cưỡi ngựa vào thành.
Người có thể cưỡi ngựa trong thành đều có thân phận không tầm thường, người đi trên đường đều nhường đường cho Cầm Kiếm Nữ, không ai dám đắc tội.
Chẳng lâu sau, ba người nghênh ngang đến trước một tòa nhà xa hoa ở phía Đông Phiêu Diểu Thành.
Đến gần tòa nhà, Lâm Chính cảm nhận được một trận ấn thiên nhiên bố trí xung quanh tòa nhà.
“Kiếm trận?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Sao trận ấn lại kích hoạt rồi? Chẳng lẽ… có người đến thế gia Cầm Kiếm gây chuyện sao?”.
Cầm Kiếm Nữ cũng nhận ra gì đó, nhíu mày, vội vàng quay người xuống ngựa, đi về phía cửa lớn.
Đúng lúc đó, một bóng người lảo đảo chạy ra, vô cùng chật vật, suýt chút nữa đâm phải Cầm Kiếm Nữ.
“Lão kiếm nô?”.
Cầm Kiếm Nữ nhìn rõ người đó, không khỏi sửng sốt gọi.
“Cô chủ?”.
Bóng người già nua đó hoàn hồn lại, lúc này mới nhìn thấy Cầm Kiếm Nữ, mừng rỡ nói: “Cô chủ, cô về rồi thật tốt! Có chuyện rồi! Có chuyện rồi!”.
Chương 4634: Bị thương nặng
Khuôn mặt của Cầm Kiếm Nữ trở nên lạnh lùng, nắm cánh tay của lão kiếm nô, lạnh lùng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Rốt cuộc là ai dám ngang tàng ở thế gia Cầm Kiếm chúng ta?”.
Lão kiếm nô do dự một lúc, run rẩy nói: “Là… Tiêu Kiếm Ngọc…”.
“Tiêu Kiếm Ngọc?”.
Cầm Kiếm Nữ kinh hãi, lửa giận chợt tắt, dường như nghĩ tới chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ.
Lâm Chính ở bên cạnh nhíu mày nhìn, nhưng không nói gì.
“Cô chủ, cô đến thì tốt rồi, có cô ở đây chắc là có thể đối phó với cậu Tiêu. Tôi không thể làm lỡ chuyện nữa, tôi phải mau chóng đến phía Tây thành mời gia chủ Đồng đến trấn áp”.
“Đúng, nên đi, đi mau đi!”.
Cầm Kiếm Nữ gật đầu, vội vàng thúc giục.
Lão kiếm nô lập tức chạy ra khỏi phủ.
Cầm Kiếm Nữ lộ vẻ do dự, chần chừ một lúc mới nói: “Anh Lâm, nhà chúng tôi xảy ra chút chuyện, có khách không mời mà tới, nhưng chắc sẽ không ảnh hưởng gì. Anh đi cùng tôi vào trong, tôi lấy Bút Họa Kiếm cho anh, anh đưa tôi thuốc giải!”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
Ba người đi vào phủ.
Cầm Kiếm Nữ vốn định đi vòng qua đại sảnh đến thẳng phòng mình lấy Bút Họa Kiếm.
Cô ta là trưởng nữ của gia chủ thế gia Cầm Kiếm, Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm được gia chủ giao cho cô ta bảo quản, muốn lấy đương nhiên rất dễ.
Nhưng ba người vừa đến phòng của Cầm Kiếm Nữ, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở hành lang.
“Chị? Chị về rồi à? Tốt quá rồi! Tốt quá rồi chị cả! Em cứ tưởng chị sẽ không về nữa!”.
Đó là một cô bé tám chín tuổi, vẻ ngoài tinh xảo trắng nõn, đáng yêu giống như búp bê sứ.
Nhưng lúc này cô bé lại khóc như mưa, nhào vào lòng Cầm Kiếm Nữ òa khóc.
“Tiểu Sênh? Sao vậy? Vì sao lại khóc?”.
Cầm Kiếm Nữ ngạc nhiên, vội ôm em gái an ủi.
Cầm Sênh khóc nức nở, nói: “Chị, có anh kia xấu xa đánh anh Nham và các chị bị thương! Nhất là chị Nam… chị ấy sắp chết rồi! Chị đi xem đi, cứu chị Nam với! Hu hu hu…”.
“Cái gì?”.
Cầm Kiếm Nữ kinh ngạc, chợt ý thức được điều gì, vội đi về phía cuối hành lang.
“Ê? Chuyện này…”.
Tửu Ngọc ở phía sau ngây ra, há hốc miệng, nhìn sang Lâm Chính.
“Đi xem xem”.
Lâm Chính nói, đi lên theo.
Tửu Ngọc bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành nhắm mắt theo đuôi.
Chẳng mấy chốc, hai người đi theo Cầm Kiếm Nữ đến một căn phòng ở chỗ rẽ.
Lúc này liên tục có người ra vào cửa phòng, bên trong vang lên tiếng khóc đau khổ.
Cầm Kiếm Nữ run rẩy, nhìn thấy người đi ra cầm theo rất nhiều băng gạc cầm máu, cô ta nhanh chóng chạy vào phòng.
“Cô chủ?”.
“Cô về rồi à?”.
Người của thế gia Cầm Kiếm vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng Cầm Kiếm Nữ không có tâm tư để ý đến bọn họ.
Sau khi vào phòng, Cầm Kiếm Nữ nhìn quanh, lập tức hóa đá.
Trong phòng có bốn người toàn thân đầy máu.
Bọn họ hoặc là bị đứt tay hoặc là bị cắt tai mũi, ai cũng vô cùng thê thảm, không ra hình người.
Nhưng may là bọn họ vẫn còn sống, không nguy hiểm tính mạng.
“Cầm Nam đang ở đâu?”.
Cầm Kiếm Nữ quay đầu gào lên.
“Bẩm cô chủ, ở… ở phòng trong…”.
Người bên cạnh vội đáp.
Phòng trong?
Đó là phòng chữa trị bệnh nặng!
Cầm Kiếm Nữ nín thở, bước nhanh vào trong.
Vừa vào phòng, gương mặt của Cầm Kiếm Nữ trắng bệch, lùi về sau hai bước, suýt thì ngã xuống đất.
Lâm Chính ở phía sau theo bản năng đỡ lấy Cầm Kiếm Nữ, nhìn vào phòng, lập tức nhíu chặt mày…
Chương 4635: Phương pháp không đúng
Trong phòng bệnh có một chiếc giường, một cái tủ gỗ và hai ấm sắc thuốc.
Có hai người của Cầm Kiếm thế gia đang túc trực bên cạnh giường, chữa bệnh cho cô gái nằm trên đó.
Hai chân và một cánh tay của cô gái đã hoàn toàn bị cắt rời, trên phần bụng cũng nhiều vết thương sâu hoắm, đến cả một con mắt cũng bị đâm chột.
Càng khiến người ta sợ hãi là...thận của cô gái đã bị móc ra.
"Nam Nhi!"
Cầm Kiếm Nữ hoàn hồn, nước mặt giàn giụa lao vào phòng bệnh.
Hai người đang chữa trị giật mình.
"Là đại tiểu thư sao?"
"Đại tiểu thư, sao cô lại đến đây?"
Hai người kia không khỏi kinh ngạc.
"Là kẻ nào dám hại Nam Nhi đến nông nỗi này? Là kẻ nào?"
Cầm Kiếm Nữ điên cuồng trong cơn giận dữ.
"Đại tiểu thư, giờ chưa phải lúc để giải thích những chuyện này. Hiện giờ tình hình của Nam Nhi tiểu thư rất tệ, chúng tôi phải làm sạch tử khí trong cơ thể cô ấy, nếu không thực sự không còn cách nào cứu cô ấy nữa!"
Một người vội nói.
"Tử khí?"
Cầm Kiếm Nữ vẻ mặt lạnh như băng.
Với y thuật của Cầm Kiếm thế gia ở long mạch này thì bị cắt đứt các chi hay thậm chí không còn nội tạng thì cũng không phải là vấn đề lớn. Với tu vi cao thâm và đan dược hiếm có của họ, muốn tái sinh những bộ phận này không phải việc quá khó khăn.
Nhưng cũng vì y thuật của người ở dưới long mạch này quá cao minh, nên đã sinh ra một loại tử khí có khả năng phá hoại quá trình trị liệu!
Cũng tương tự như loại tử khí Lâm Chính từng gặp ở vực Diệt Vong.
Có điều tử khí ở nơi này còn mạnh và hung bạo hơn!
Nếu không thể hút sạch tử khí trong một thời gian ngắn, một khi bỏ lỡ thời điểm vàng để chữa trị thì cho dù có Đại La Kim Tiên tới cũng không cứu nổi người bệnh...
Cầm Kiếm Nữ nhìn cô em gái Cầm Nam lúc này đã không còn mấy phần sự sống, vội vã hỏi: "Mọi người đã dùng tuyệt học "Cầm Vũ Châm Pháp" của Cầm Kiếm thế gia chúng ta chưa?"
"Đã sử dụng rồi nhưng không hiệu quả..."
"Thương Thương Hoàn Đan thì sao? Đến phòng bố tôi lấy đan dược đến đây! Cho con bé uống ngay!"
"Không có tác dụng thưa tiểu thư. Tử khí bên trong cơ thể cô ấy quá đáng sợ, chúng tôi đã mổ cho cô ấy rồi đưa thuốc vào bên trong nhưng cũng chẳng ăn thua. Tử khí này có thể làm hỏng dược tính..."
"Cái gì?"
Cầm Kiếm Nữ nhìn trân trân vào thi thể em gái mình, nước mắt không ngừng chảy xuống gương mặt trắng ngần.
Nếu còn không làm sạch được tử khí thì nhiều lắm chỉ mười phút nữa là Cầm Nam thực sự ra đi.
Nhưng nhìn dáng vẻ của hai vị bác sĩ này thì đừng nói là mười phút, có khi đến nửa tiếng cũng không hút sạch được tử khí!
"Để tôi!"
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng, bước lên phía trước đẩy vị bác sĩ kia ra. Cô ta cầm kim châm lên rồi huy động sức mạnh phi thăng, châm cứu cho Cầm Nam.
Nhưng cho dù là Cầm Kiếm Nữ cũng không giải quyết được vấn đề này.
Những người đứng ở cửa đều ủ rũ cúi đầu.
"Đại tiểu thư... cô vừa mới về, mau đi nghỉ ngơi đi... Còn Cầm Nam tiểu thư...chúng tôi sẽ nghĩ cách".
Vị bác sĩ vừa bị đẩy ra thở dài, nhẹ nhàng nói.
"Không thể nào... không thể nào, Nam Nhi không thể chết như vậy! Không thể nào!"
Cầm Kiếm Nữ nghiến chặt hàm răng như sắp vỡ vụn, điên cuồng dùng sức mạnh phi thăng ép tử khí ra bên ngoài.
Nhưng vì quá vội vã nên sức mạnh phi thăng của cô ta thậm chí còn làm tổn hại thêm cơ thể Cầm Nam.
Phụt!
Bị áp lực tác động mạnh, Cầm Nam đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Cầm Kiếm Nữ vội vã dừng lại, đứng như trời trồng...
"Không cứu được nữa rồi".
Tửu Ngọc đứng ở cửa không khỏi cảm thán.
"Ông nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!"
Hai mắt Cầm Kiếm Nữ đỏ ngàu, đột ngột quay người xách cổ áo Tửu Ngọc lên.
Tửu Ngọc sợ hãi nhìn dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Cầm Kiếm Nữ mà run rẩy không dám đáp lời. Ông ta đành quay sang nhìn Lâm Chính cầu cứu.
Nhưng Lâm Chính cũng lắc đầu.
"Tửu Ngọc, ông nói vậy là sai rồi. Rõ ràng cô ấy vẫn có thể cứu được, sao ông lại nói là hết cứu?"
Anh vừa dứt lời, những người xung quanh lập tức đứng hình.