-
Chương 4766-4770
Chương 4766: Tư chất thiên nhân
Ám Minh Nguyệt không đi tu luyện.
Ám Thiên Võ Thần cũng không ép buộc cô ta.
Bởi ông ta biết, tâm cảnh của con gái mình đã bị ảnh hưởng.
Hơn nữa sự ảnh hưởng này không thể xóa bỏ chỉ bằng vài lời nói.
Mặc dù Ám Minh Nguyệt được xưng là người kế vị Võ Thần, có thiên phú vượt trội hơn so với người thường, nhưng trên thực tế vẫn có sự chênh lệch so với các yêu nghiệt tuyệt thế.
Tư chất màu lam của cô ta, có thể giải thích mọi thứ.
Sở dĩ Ám Minh Nguyệt ở độ tuổi này có thực lực như vậy, không thể phủ nhận cố gắng của cô ta, càng không thể phủ nhận cô ta là con gái của Võ Thần.
Tất cả tài nguyên của Ám Thiên Võ Thần đều dùng trên người cô ta, tận tâm bồi dưỡng, dùng vô số bảo vật thế gian giúp cô ta tu luyện.
Nhưng thiên phú thì không thể thay đổi được.
“Cách đây không lâu, có một người tên Diệp Viêm đăng ký vào Long Cung, hắn cũng có thần quang rực rỡ, con gái, thế giới này rất rộng lớn, có vô số thiên tài, nếu con vì thế mà sinh ra tâm ma, sẽ ảnh hưởng đến việc con tu hành”.
Ám Thiên Võ Thần khàn giọng nói.
“Bố, con biết...”
“Nếu tên họ Lâm kia có thần quang, chuyện này sẽ dễ dàng giải quyết, còn tên Diệp Viêm, nghe nói hắn có rất nhiều nhân vật lớn bảo vệ hắn, nhưng không sao cả, nếu hắn đăng ký vào Long Cung, con sẽ có cơ hội loại bỏ hắn ở trong Long Cung!”
“Loại bỏ?”
Hô hấp Ám Minh Nguyệt như thắt lại.
“Minh Nguyệt, con cho rằng tại sao Thất Võ Thần bọn ta có thể đứng ở đỉnh cao của long mạch dưới lòng đất này? Con cho rằng bọn ta dựa vào thiên phú sao? Không, trên thực tế sau khi bọn ta trở thành Thất Võ Thần, có vô số yêu nghiệt sinh ra đã có thiên phú mạnh hơn bọn ta gấp đôi thậm chí gấp mấy lần chúng ta, nhưng... chúng ta vẫn ngồi vững ở vị trí này, con nói xem, bọn ta dựa vào cái gì?”
Ám Thiên Võ Thần nghiêng đầu, lạnh lùng nói.
“Bố, ý của bố là...”
Ám Minh Nguyệt không nói nên lời.
“Chỉ bằng cách bóp chết những tên gọi là thiên tài yêu nghiệt kia từ trong nôi, chúng mới không lớn lên, đe dọa bọn ta nữa!"
“Có Võ Thần nào lại chưa từng dính máu của những thiên tài yêu nghiệt chứ? Bố nói thật cho con biết! Người được gọi là người kế vị Võ Thần, thậm chí những người được gọi là người khiêu chiến Võ Thần, cũng không thể trở thành Võ Thần mới, vì bọn ta biết, bọn họ không uy hiếp được bọn ta!”
“Mà những kẻ có khả năng uy hiếp bọn ta hoàn toàn không thể lớn lên!”
"Đây chính là nguyên nhân trăm năm nay long mạch khó xuất hiện Võ Thần mới!"
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
Những lời nói trắng trợn này khiến Ám Minh Nguyệt choáng váng đến mức tê cả da đầu.
Đến bây giờ cô ta mới hiểu được, cái gọi là con đường đi đến Võ Thần, hung bạo và đẫm máu đến mức nào!
Thất Võ Thần từ lâu đã khống chế toàn bộ long mạch dưới lòng đất!
Mà dưới chân Thất Võ Thần, là máu tươi vô tận và sự tàn ác...
“Võ Thần đại nhân!”
Lúc này, một người hầu bước vào, quỳ xuống trước mặt Ám Thiên Võ Thần.
Ám Thiên Võ Thần ngước mắt lên nhìn, trong làn sương đen mơ hồ, con mắt lạnh lùng đó nhìn chằm chằm vào người đến.
“Đại nhân, Khôi Cốc và Khôi Xuyên bị phát hiện chết trong Long Khẩu! Không thấy thần y Lâm đâu!”
“Cái gì?”
Vẻ mặt Ám Minh Nguyệt đầy khiếp sợ: “Khôi Cốc và Khôi Xuyên đều là cao thủ Lục Địa Thần Tiên! Bọn họ... sao có thể bị giết dễ dàng như vậy?”
“Xem ra thần y Lâm này không đơn giản”.
Một luồng khí đen quỷ dị gợn lên trong mắt Ám Thiên Võ Thần.
Ông ta xoay người, nhìn bốn bóng người đang đứng cách đó không xa.
Một trong số đó vuốt cằm gật đầu với ông ta, sau đó tung người nhảy lên, biến thành một luồng sáng đen, chạy về phía xa.
Vẻ mặt Ám Minh Nguyệt đầy kinh ngạc...
“Ám vệ? Bố...”
“Nếu người này có thể giết được mấy người Khôi Cốc e rằng đã có tư chất thiên nhân, cho dù người này không trêu chọc con thì bố cũng phải giết cậu ta!”
Ám Thiên Võ Thần nhìn về phương xa, sau đó cơ thể ông ta dần dần mơ hồ, sương mù dày đặc cũng dần tản đi...
“Đi tu luyện đi, mọi chuyện rồi sẽ kết thúc...”
Chương 4767: Long Tâm Thành náo động
“Tin nóng, tin nóng! Long Cung bất ngờ phát hiện người thứ hai có tư chất thần quang! Trận chiến ở Long Cung lần này sẽ là trận chiến hay nhất từ trước đến nay!”
“Tin cực nóng! Hai người hầu của Ám Thiên Võ Thần đều chết ở Long Cung, rất có khả năng đã bị người thứ hai có tư chất thần quang giết chết!”
“Nhật báo treo thưởng, mang đến cho bạn những tin tức mới nhất và hấp dẫn nhất mỗi ngày! Nếu muốn biết tin tức về long mạch dưới lòng đất, không thể bỏ lỡ!"
Trên các con phố ngõ hẻm của Long Tâm Thành, từng người ôm chồng báo la hét khắp phố lớn hẻm nhỏ.
Mặc dù ở thế giới thế tục, báo giấy gần như đã bị loại bỏ bởi điện thoại và máy tính, nhưng ở nơi như long mạch dưới lòng đất, sự tồn tại của báo giấy vẫn rất cần thiết.
Tu giả bế quan tu luyện, không có nghĩa họ không quan tâm đến chuyện thế tục.
Việc họ biết thêm về tình hình không có hại, ngược lại, còn có thể giúp họ nhanh chóng biết được những nhân vật mới, để họ biết ai là người không dễ trêu chọc, nơi nào có nhu cầu cao.
Vì vậy nhật báo treo thưởng do tòa nhà treo thưởng của Long Tâm Thành điều hành luôn rất hot.
Đây là một trong những nguồn thu nhập đan dược trọng yếu của tòa nhà treo thưởng.
“Cho tôi một tờ báo!”
Trước quán trà, một người đàn ông hét lên rồi ném mấy viên cực phẩm linh đan vào người bán báo.
Người bán báo thành thạo cầm tờ báo phía trên, rồi ném tờ báo vào bàn trà.
Tờ báo được mở ra.
Người xung quanh rối rít tụ tập quanh hắn ta.
Thấy tin tức được in chi chít trên mặt báo, trên đó có hai bức ảnh.
Nhìn thấy người trong ảnh, người xem lập tức nhận ra.
“Đây không phải là Trần Trung sao?”
“Anh biết người này hả?”
“Biết, sao có thể không biết chứ? Trước đây nhà hắn đắc tội với nhân vật lớn, bị nhân vật kia tiêu diệt cả nhà, nhưng không giết hắn, chỉ phế bỏ võ công hắn, biến hắn thành kẻ tàn phế, người này không thể báo thù, nên ngày nào cũng xin ăn ở Long Khẩu, hy vọng đủ đan dược, để khôi phục công pháp, báo thù cho gia tộc!”
"Thật ư? Hình như tên này đêm qua đã tận mắt nhìn thấy người có tư chất thần quang thứ hai, đồng thời cũng chứng kiến người hầu của Ám Thiên Võ Thần bị giết, cho nên mới chạy đến tòa nhà treo thưởng để nhận phỏng vấn!”
“Trần Trung chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền, phí phỏng vấn của tòa nhà treo thưởng rất cao!”
“Rốt cuộc người này là ai? Dám động đến người hầu Võ Thần? Chán sống rồi à?”
“Có thể có tư chất thần quang, chắc chắn không phải người thường! Sao chúng ta có thể so sánh được?”
“Nhưng mấy người Võ Thần này rõ là ra vẻ đạo mạo, người có tư chất thần quang vừa xuất hiện, người của họ đã đến, đây chẳng phải là muốn bóp chết những thiên tài đó từ trong nôi sao?”
“Bằng không, anh cho rằng mấy Võ Thần này sao có thể ngồi vững ở vị trí đó mấy trăm năm?”
“Đúng là giả dối! Bỉ ổi!”
“Suỵt! Không muốn sống nữa à? Dám chỉ trích Võ Thần? Cẩn thận cái đầu của các anh đấy!”
Sắc mặt mấy người trong quán trà lập tức thay đổi, sau đó vội vàng giải tán, không nói thêm lời nào.
Theo số lượng báo bán ra, toàn bộ Long Tâm Thành đã nổ tung, vô cùng náo động.
Phủ Thương Lan.
“Đại nhân!”
Trên võ trường, một tên tùy tùng chạy nhanh đến, trên tay cầm nhật báo treo thưởng, hai tay nâng lên đưa cho Thương Lan Võ Thần.
“Khôi Cốc và Khôi Xuyên dưới trướng Ám Thiên Võ Thần đều chết ở Long Khẩu!”
“Ngoài ra, hôm qua ở Long Khẩu còn xuất hiện người có tư chất thần quang!”
Người đàn ông hét lớn.
“Cái gì?”
Thương Lan Võ Thần cau mày, lập tức cầm lấy tờ báo bắt đầu đọc.
Thương Lan Phúc đang luyện kiếm cách đó không xa, hơi giật mình, khẽ liếc nhìn, như đang nghĩ gì đó.
“Biết ai làm không?”
Thương Lan Võ Thần đặt tờ báo xuống, bình tĩnh hỏi.
“Vẫn chưa biết, nhưng tôi đã phái người đi điều ra”, người đàn ông cung kính nói.
“Võ Thần đại nhân, không lẽ là thần y Lâm kia?"
Người bên cạnh cẩn thận hỏi.
“Cũng có khả năng, người này giúp Thương Lan Phúc rời khỏi rừng rậm u minh, cậu ta có chút thủ đoạn...”
“Bây giờ tôi sẽ cử người đi giết hắn!”
“Không!”
Thương Lan Võ Thần lập tức giơ tay, suy nghĩ một lúc, ông ta bình tĩnh nói: “Thái Thiên Võ Thần sắp đến Long Tâm Thành, hiện giờ chúng ta không có thời gian quan tâm đến mấy con chó con mèo đó, cậu bảo vài người tiết lộ ít tin tức cho Ám Thiên Võ Thần, nói Khôi Cốc Khôi Xuyên bị thần y Lâm giết chết, để Ám Thiên Võ Thần xử lý người này! Chúng ta chỉ cần tập trung vào kế hoạch”.
“Tuân lệnh!”
Chương 4768: Không phận sự miễn vào
Phòng riêng ở tầng một của tòa nhà treo thưởng.
Tửu Ngọc đang ngồi bên trong uống từng ngụm trà lớn.
Bên cạnh là tờ báo ông ta mới mua.
Nhìn dòng tin tức giật gân, sắc mặt Tửu Ngọc nhất thời trở nên khó coi.
“Đại nhân!”
Lúc này Ngự Bích Hồng đẩy cửa bước vào, cô ta hơi sững sờ khi liếc nhìn căn phòng chỉ thấy mỗi Tửu Ngọc.
“Tửu Ngọc, đại nhân đâu?”
“Đại nhân đã mượn quản lý Đào một phòng tu luyện, đi bế quan rồi!”
Tửu Ngọc thờ ơ nói.
Mắt Ngự Bích Hồng hơi nheo lại, cô ta bước nhanh về trước, lấy ra một tờ báo, đặt lên bàn trà, khẽ nói: “Chuyện này là đại nhân làm à?”
“Cô nghĩ toàn bộ Long Tâm Thành này còn ai khác đủ tư cách có tư chất thần quang?”
Tửu Ngọc khẽ cười.
“Vậy chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với Ám Thiên Võ Thần...”
“Đúng vậy”.
Tửu Ngọc thở dài.
“Vậy xem như xong rồi”.
Sắc mặt Ngự Bích Hồng tái nhợt, căng cứng, cơ thể không khỏi run lên, trong con ngươi chẳng có gì ngoài vẻ sợ hãi.
Tửu Ngọc thấy vậy, ông ta hơi bối rối.
“Ngự thống lĩnh, cô sao vậy? Sao sợ hãi thế? Thậm chí ngay cả Thái Thiên Võ Thần chúng ta cũng đã đắc tội, còn sợ Ám Thiên Võ Thần sao?"
“Ông nghĩ chuyện này đơn giản ư?”
Ngự Bích Hồng hạ giọng nói: “Tôi đã điều tra, hiện giờ tai mắt Thương Lan Võ Thần đều nhìn chằm chằm vào đại nhân, hơn nữa... hai ngày nữa Thái Thiên Võ Thần sẽ đến Long Tâm Thành, nếu Ám Thiên Võ Thần cũng muốn đối phó với đại nhân, vậy trước mắt đại nhân phải đối mặt với... ba trong số bảy Võ Thần!”
Rầm!
Tửu Ngọc ngã xuống đất, nước trà đổ khắp người.
Nhưng ông ta không dám ngồi lâu, vội vàng đứng dậy, khó hiểu nhìn chằm chằm Ngự Bích Hồng.
“Thái Thiên Võ Thần sắp đến ư? Thương Lan Võ Thần... muốn đối phó với chúng ta hả? Những tin tức này... có chính xác không?”
“Ông cho rằng tôi cần lừa ông à?”
Ngự Bích Hồng hầm hừ.
Tửu Ngọc hoàn toàn choáng váng.
“Xong rồi... xong đời rồi... ba vị Võ Thần... trên trời dưới đất, không ai cứu được chúng ta...”
Ông ta ngơ ngác lẩm bẩm, trên mặt không chút hy vọng.
“Lúc này, chúng ta chỉ có thể chạy trốn! Tôi muốn gặp đại nhân, khuyên đại nhân đừng tìm Diệp Viêm nữa, nhanh trốn thoát mới là quyết định đúng đắn, chúng ta phải rời khỏi long mạch dưới lòng đất ngay lập tức!”
Ngự Bích Hồng âm thầm nghiến răng.
“Nói... nói đúng... đi... chúng ta tìm đại nhân!”
Tửu Ngọc nhanh chóng đứng dậy, chạy ra khỏi phòng với Ngự Bích Ngọc, lao xuống tầng hầm của tòa nhà treo thưởng.
Tầng hầm được xếp thành các phòng đặc chế.
Đây là nơi tòa nhà treo thưởng cung cấp cho người khác đến bế quan tu luyện.
Mỗi phòng đều được bảo vệ bởi một kết giới đặc biệt, đá trong mỗi phòng, được chế tạo từ long nham cứng nhất trong long mạch dưới lòng đất, không dễ dàng bị phá hủy.
Ở đây người tu luyện không cần lo lắng sẽ bị bên ngoài làm phiền, bởi chỉ cần vào phòng bế quan của tòa nhà treo thưởng, bất kỳ ai cũng được tòa nhà treo thưởng bảo vệ.
Hai người bước nhanh về phía trước, xuyên qua hành lang rồi đi thẳng đến phòng trong cùng.
Hóa ra sau khi Lâm Chính chế ngự được Đào Thành bằng mấy viên đan dược, Đào Thành rất ngạc nhiên trước chất lượng của đan dược, nên thẳng tay sắp xếp một phòng tổng thống để anh tu luyện.
Thậm chí còn có hai tên bảo vệ đứng trước cửa.
Khi nhìn thấy Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đang chạy đến, hai tên bảo vệ lập tức rút đao bên hông, quát lớn: “Nơi bế quan, không phận sự miễn vào! Mong hai vị nhanh chóng rời đi!"
Dứt lời, hai tên bảo vệ thúc giục sức mạnh phi thăng.
Đằng đằng sát khí!
Chương 4769: Không có cửa thắng
Hai người ngơ ngác.
Tửu Ngọc vội vàng giải thích: “Hai vị đại nhân, bọn tôi là cấp dưới của người đang ở trong kia! Bọn tôi có việc quan trọng cần phải gặp người đó, xin hai đại nhân hãy cho bọn tôi vào!”
“Biến ngay!”
Thái độ hai thủ vệ rất kiên quyết, hoàn toàn không cho phép thương lượng.
Tửu Ngọc sửng sốt, không biết phải làm sao.
“Hai anh bạn, bây giờ bọn tôi nhất định phải gặp người ở trong đó, mong hai người đừng làm khó bọn tôi!”
Ánh mắt của Ngự Bích Hồng lạnh lùng, cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
“Tôi thấy là hai người đang làm khó bọn tôi!”
“Quy tắc của căn phòng này là một khi chủ sở hữu của nó vào trong bế quan, trừ khi chủ sở hữu của nó tự đi ra ngoài, nếu không dù xảy ra bất kỳ chuyện gì đi nữa cũng không được phép làm phiền!”
“Nếu mấy người biết điều, lập tức rời khỏi đây, còn không, bọn tôi có quyền giết hai người!”
Vừa nói xong, hai người họ đồng loạt bước về phía trước, như thể chuẩn bị ra tay.
Áp lực của Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng tăng lên gấp đôi.
“Ngự thống lĩnh, hai thằng ngu này nói cũng chẳng thèm nghe, hay là chúng ta đi tìm quản lý Đào rồi mời quản lý Đào đứng ra khuyên giùm!”
Tửu Ngọc hơi tức giận, không nhịn được chửi rủa.
“Cũng được!”
Ngự Bích Hồng im lặng gật đầu.
Mặc dù cô ta không sợ hai người họ, nhưng nếu thật sự ra tay, cô ta cũng không hoàn toàn tự tin rằng mình có thể đối phó được hai gã thủ vệ này.
Dù sao bây giờ Tửu Ngọc vẫn chưa có tu vi, ông ta chẳng giúp được gì.
Xem ra, bây giờ đi tìm Đào Thành là lựa chọn hợp lí nhất.
“Hai người tìm quản lý Đào cũng vô dụng thôi!”
Một gã thủ vệ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó bỏ đao vào vỏ.
Hai người hung hăng trừng mắt nhìn hai gã thủ vệ, quay người định rời đi.
Nhưng khi hai người vừa mới quay đi, lại chợt giật mình.
Chẳng biết từ lúc nào, đã có một người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện ở cuối hành lang.
Người đàn ông đó có mái tóc dài, mặt mày tái nhợt, vẻ ngoài điển trai, trông chỉ mới hơn hai mươi.
Hắn mỉm cười, chậm rãi bước đến.
Thắt lưng có đeo một cái chuông.
Khi người đàn ông đến gần, cái chuông thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu lanh lảnh.
“Người này thật kỳ lạ?”
Tửu Ngọc cũng chỉ nói một câu, không để ý cho lắm.
Nhưng Ngự Bích Hồng dường như đã nhận ra điều gì đó, vội vàng đặt tay lên thanh kiếm khổng lồ ở sau lưng.
“Ngự thống lĩnh? Cô sao vậy?”
Tửu Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Người này... rất nguy hiểm! Tôi không thể nhìn thấu tu vi của hắn được!”
Ngự Bích Hồng gằn giọng nói.
“Thật hả?”
Đôi mắt Tửu Ngọc mở to ra, đầy kinh ngạc.
“Cẩn thận!”
Ngự Bích Hồng khàn giọng nói.
Hai người chăm chú nhìn người đàn ông.
Người đàn ông cũng nhẹ nhàng nhìn Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc.
Nhưng ngay sau đó, hắn nhìn về phía hai thủ vệ ở sau lưng hai người.
Hiển nhiên, hai người đều không lọt vào mắt của hắn.
“Có phải anh muốn đến căn phòng cuối cùng kia không?”
Nhìn thấy người đàn ông phớt lờ căn phòng bên cạnh và đi thẳng về phía cuối, Ngự Bích Hồng nắm chặt thanh kiếm khổng lồ, gằn giọng hỏi.
“Đúng rồi, cô gái, cô có vấn đề gì sao?”
Người đàn ông mỉm cười hỏi.
Tửu Ngọc vừa nghe đã hiểu ngay.
“Anh là ai?”, Ngự Bích Hồng hỏi.
“Cô gái, đây không phải là chuyện mà cô có thể hỏi”.
Người đàn ông cười nói, sau đó phớt lờ Ngự Bích Hồng, tiếp tục đi về phía trước.
“Cái này...”
Tửu Ngọc muốn làm gì đó nhưng lại bị Ngự Bích Hồng cản lại.
Cô ta nháy mắt với Tửu Ngọc, ra hiệu cho ông ta đừng hành động hấp tấp.
“Đánh luôn không được sao?”
Tửu Ngọc hỏi nhỏ.
Ngự Bích Hồng lắc đầu: “Tôi... không có cửa thắng...”
“Vậy bây giờ... phải làm gì đây?”
Tửu Ngọc cau mày bất lực hỏi.
Ngự Bích Hồng suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Mau đi tìm quản lý Đào, bảo ông ta lập tức mời cao thủ ở tòa nhà treo thưởng tới đây!”
Chương 4770: Đáng sợ
Tửu Ngọc không dám do dự, lập tức quay người bỏ chạy.
Ngự Bích Hồng lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông.
Giờ phút này, người đàn ông đó đã bước tới chỗ hai thủ vệ.
“Đứng lại, người không phận sự không được tới gần, mời anh rời đi ngay lập tức!”
Hai thủ vệ rút đao ra hét lên.
Có lẽ đã cảm nhận được khí tức kinh khủng tỏa ra từ người đàn ông, hai người họ cũng nói chuyện nhỏ nhẹ hơn một chút.
“Mở cửa”.
Người đàn ông cười nói.
“Anh nghe không hiểu câu tôi nói sao? Hay là anh không biết đây là chỗ nào?”
Một thủ vệ nói khẽ.
Nhưng khi gã vừa dứt lời.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang đột nhiên lướt qua.
Sau đó, cơ thể gã thủ vệ cứng đờ.
Người bên cạnh giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn.
Chỉ nhìn thấy cơ thể gã thủ vệ kia bị xẻ thành nhiều mảnh, ngã xuống đất, máu thịt ruột gan vương vãi khắp mặt đất, chết thẳng cẳng.
“Cái gì?”
Người bên cạnh gã sợ hết hồn.
Ngự Bích Hồng trợn to mắt.
Nhát kiếm vừa rồi là của đối phương sao?
Hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ!
Hơn nữa, trong mắt Ngự Bích Hồng, từ đầu đến cuối người đàn ông này hoàn toàn không hề cử động!
Thật... thật đáng sợ!
“Còn đợi tôi lặp lại nữa sao? Mở cửa ra, tôi không kiên nhẫn lắm nên đừng để tôi tốn nước bọt, hiểu chưa?”
Người đàn ông mỉm cười.
Đôi mắt gã thủ vệ đầy sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy.
Gã biết, thực lực của người đứng trước mặt gã này mạnh hơn gã rất nhiều.
Nếu đánh nhau, gã hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng gã thủ vệ này vẫn không nhân nhượng, mà hét lớn một tiếng.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Bộ áo giáp trên người gã lập tức bắn ra ba tia sáng như thể đã được cường hóa, sau đó gã gào lên giận dữ, lao tới tấn công người đàn ông.
“Không biết tự lượng sức!”
Người đàn ông lắc đầu, vẻ mặt đầy nuối tiếc.
“Nếu anh đã muốn chết thì đừng trách tôi! Mặc dù mở cánh cửa này rất phiền phức, nhưng không phải là tôi không thể tự mở nó được”.
Nói rồi, người đàn ông lại ra tay giải quyết gã thủ vệ.
Nhưng khi người đàn ông chuẩn bị sử dụng kiếm khí, đột nhiên lại cảm nhận được điều gì đó, hơi nghiêng đầu qua nhìn.
Ngự Bích Hồng dùng thanh kiếm khổng lồ bổ tới với sức mạnh áp đảo.
“Hử?”
Người đàn ông hơi bất ngờ, nhưng không hề hoảng sợ.
Hắn chỉ nhẹ nhàng búng tay.
Vèo!
Một luồng kiếm khí đen nhánh lập tức bung ra từ đầu ngón tay, nhanh chóng bao phủ toàn bộ cơ thể hắn.
Thanh kiếm của gã thủ vệ và Ngự Bích Hồng cùng đụng vào kiếm khí màu đen, nhưng không thể làm tổn hại nó chút nào.
“A!”
Ngự Bích Hồng gào lên, tập trung toàn bộ sức mạnh phi thăng lên thanh kiếm khổng lồ.
Thanh kiếm khổng lồ phát ra luồng kiếm áp đảo kinh hoàng.
Nhưng cho dù cô ta thúc giục như thế nào, cũng đều không thể xé kiếm khí này ra dù chỉ là một nửa.
“Nực cười”.
Người đàn ông lắc đầu, vẻ mặt đầy bất lực: “Sao hai đứa ngu các người có thể tồn tại trên thế giới này vậy? Rõ ràng là tôi không định giết các người, tôi đã từ bi bỏ qua cho mấy người rồi, nhưng mấy người vẫn muốn khiêu khích tôi! Tại sao lại không biết tiếc mạng vậy hả?”
Nói xong, người đàn ông cử động ngón tay.
Bùm!
Kiếm khí màu đen nổ tung.
Một luồng năng lượng khủng khếp lập tức tràn ra bốn phía.
Ngự Bích Hồng không thể chống cự, thậm chí cả người và thanh kiếm đều bị đánh văng ra bên ngoài, nặng nè té xuống ở cuối hành lang.
Gã thủ vệ kia còn thê thảm hơn, bị luồng năng lượng bùng nổ đánh văng ra phía sau, cơ thể đập mạnh vào cánh cửa.
Cú va chạm mạnh đến nỗi da thịt gã bị xé nát, miệng trào máu tươi, khi rơi xuống đất đã bị thương cực kỳ nặng rồi.
Bộ áo giáp trên người biến dạng hoàn toàn.
Gã nắm chặt thanh đao dài, vẫn muốn đứng dậy thêm lần nữa.
Nhưng vào giây tiếp theo, người đàn ông đã bóp cổ gã, dùng một tay nâng gã lên.
“Tôi là người của tòa nhà treo thưởng.... anh không thể giết tôi! Cho dù anh là ai cũng không thể chống lại tòa nhà treo thưởng...”
Gã thủ vệ giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông, phát ra lời đe dọa yếu ớt.
“Ha ha ha...”
Người đàn ông không nói gì, chỉ nở một nụ cười đầy khinh bỉ, khẽ lắc đầu, miệng liên tục phát ra tiếng tặc lưỡi.
Gã thủ vệ giãy giụa như vẫn muốn nói gì đó.
Rắc rắc!
Tiếng xương gãy lìa vang lên.
Sau đó, đầu gã thủ vệ nghiêng qua rồi từ từ rớt ra khỏi cổ, rơi mạnh xuống đất.
Thoạt nhìn, cổ của gã thủ vệ đã bị người đàn ông bóp đứt.
“Gì cơ?”
Ngự Bích Hồng ngây người.
Cô ta biết rất rõ thực lực của gã thủ vệ kia ra sao.
Nhưng khi ở trước mặt người này, lại không thể đánh được một đòn nào...
Rốt cuộc người này là ai vậy?
Da đầu Ngự Bích Hồng tê dại, bàn tay cầm thanh kiếm khổng lồ cũng run rẩy.
“Muốn chết toàn thây không?”
Người đàn ông cúi xuống, vừa mò mẫm tìm chìa khóa ở trên người gã thủ vệ, vừa lên tiếng: “Nếu muốn còn toàn thây thì tự làm đi, nếu không đợi tới lúc tôi ra tay, cô chết còn khó coi hơn cả hai gã đó”.
“À đúng rồi, đừng hòng nghĩ tới việc chạy trốn, ai đã bị tôi để mắt tới đều không thể sống sót”.
Người đàn ông mỉm cười nói.
Khuôn mặt ấm áp có vẻ vô hại.
Nhưng khi ở trong mắt Ngự Bích Hồng, nó còn kinh khủng hơn cả ác ma.
Ngự Bích Hồng nuốt nước bọt, không biết nên làm gì.
Nhưng vào lúc này, rất nhiều tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía cầu thang.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn của Đào Thành, mười mấy nhân viên bảo vệ được trang bị đầy đủ của tòa nhà treo thưởng lao vào hành lang!
Ngự Bích Hồng vui mừng khôn xiết!
Cứu viện đến rồi!
“Quản lý Đào! Là người đó!
Tửu Ngọc chạy tới đầu tiên, lập tức chỉ tay vào người đàn ông rồi hét lên.
Đào Thành nhanh chóng bước về phía trước, khi nhìn thấy hai gã thủ vệ đã chết, vẻ mặt ông ta lập tức tái mét.
“Chào cậu, xin cho hỏi cậu là ai? Tại sao lại đến tòa nhà treo thưởng gây chuyện?”
Đào Thành nén lửa giận, lạnh lùng hỏi.
“Nghe đây, tôi chỉ tới tìm người ở trong kia, nếu mấy người không cản trở, tôi có thể tha cho mấy người một mạng, còn nếu không, tôi cũng chẳng kiêng dè tới mấy thân phận người làm trong tòa nhà treo thưởng của mấy người đâu, ông nghe rõ chưa?”
Người đàn ông vẫn tiếp tục lục tìm chìa khóa, cũng không ngẩng đầu lên, nhưng trên gương mặt vẫn đang nở nụ cười nhạt.
Đào Thành nhìn kỹ cách ăn mặc của người đàn ông, cũng mơ hồ đoán được thân phận của đối phương.
Ông ta biết, nếu chỉ dựa vào lời nói thì sẽ không thể thuyết phục được đối phương.
“Tấn công đi, bắt người này lại trước rồi tính sau!”
Đào Thành hít một hơi thật sâu, quát lên.
“Tuân lệnh!”
Mười mấy cao thủ của tòa nhà treo thưởng đồng loạt rút đao kiếm ra, thúc giục sức mạnh phi thăng, lao tới giết hắn...
Ám Minh Nguyệt không đi tu luyện.
Ám Thiên Võ Thần cũng không ép buộc cô ta.
Bởi ông ta biết, tâm cảnh của con gái mình đã bị ảnh hưởng.
Hơn nữa sự ảnh hưởng này không thể xóa bỏ chỉ bằng vài lời nói.
Mặc dù Ám Minh Nguyệt được xưng là người kế vị Võ Thần, có thiên phú vượt trội hơn so với người thường, nhưng trên thực tế vẫn có sự chênh lệch so với các yêu nghiệt tuyệt thế.
Tư chất màu lam của cô ta, có thể giải thích mọi thứ.
Sở dĩ Ám Minh Nguyệt ở độ tuổi này có thực lực như vậy, không thể phủ nhận cố gắng của cô ta, càng không thể phủ nhận cô ta là con gái của Võ Thần.
Tất cả tài nguyên của Ám Thiên Võ Thần đều dùng trên người cô ta, tận tâm bồi dưỡng, dùng vô số bảo vật thế gian giúp cô ta tu luyện.
Nhưng thiên phú thì không thể thay đổi được.
“Cách đây không lâu, có một người tên Diệp Viêm đăng ký vào Long Cung, hắn cũng có thần quang rực rỡ, con gái, thế giới này rất rộng lớn, có vô số thiên tài, nếu con vì thế mà sinh ra tâm ma, sẽ ảnh hưởng đến việc con tu hành”.
Ám Thiên Võ Thần khàn giọng nói.
“Bố, con biết...”
“Nếu tên họ Lâm kia có thần quang, chuyện này sẽ dễ dàng giải quyết, còn tên Diệp Viêm, nghe nói hắn có rất nhiều nhân vật lớn bảo vệ hắn, nhưng không sao cả, nếu hắn đăng ký vào Long Cung, con sẽ có cơ hội loại bỏ hắn ở trong Long Cung!”
“Loại bỏ?”
Hô hấp Ám Minh Nguyệt như thắt lại.
“Minh Nguyệt, con cho rằng tại sao Thất Võ Thần bọn ta có thể đứng ở đỉnh cao của long mạch dưới lòng đất này? Con cho rằng bọn ta dựa vào thiên phú sao? Không, trên thực tế sau khi bọn ta trở thành Thất Võ Thần, có vô số yêu nghiệt sinh ra đã có thiên phú mạnh hơn bọn ta gấp đôi thậm chí gấp mấy lần chúng ta, nhưng... chúng ta vẫn ngồi vững ở vị trí này, con nói xem, bọn ta dựa vào cái gì?”
Ám Thiên Võ Thần nghiêng đầu, lạnh lùng nói.
“Bố, ý của bố là...”
Ám Minh Nguyệt không nói nên lời.
“Chỉ bằng cách bóp chết những tên gọi là thiên tài yêu nghiệt kia từ trong nôi, chúng mới không lớn lên, đe dọa bọn ta nữa!"
“Có Võ Thần nào lại chưa từng dính máu của những thiên tài yêu nghiệt chứ? Bố nói thật cho con biết! Người được gọi là người kế vị Võ Thần, thậm chí những người được gọi là người khiêu chiến Võ Thần, cũng không thể trở thành Võ Thần mới, vì bọn ta biết, bọn họ không uy hiếp được bọn ta!”
“Mà những kẻ có khả năng uy hiếp bọn ta hoàn toàn không thể lớn lên!”
"Đây chính là nguyên nhân trăm năm nay long mạch khó xuất hiện Võ Thần mới!"
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
Những lời nói trắng trợn này khiến Ám Minh Nguyệt choáng váng đến mức tê cả da đầu.
Đến bây giờ cô ta mới hiểu được, cái gọi là con đường đi đến Võ Thần, hung bạo và đẫm máu đến mức nào!
Thất Võ Thần từ lâu đã khống chế toàn bộ long mạch dưới lòng đất!
Mà dưới chân Thất Võ Thần, là máu tươi vô tận và sự tàn ác...
“Võ Thần đại nhân!”
Lúc này, một người hầu bước vào, quỳ xuống trước mặt Ám Thiên Võ Thần.
Ám Thiên Võ Thần ngước mắt lên nhìn, trong làn sương đen mơ hồ, con mắt lạnh lùng đó nhìn chằm chằm vào người đến.
“Đại nhân, Khôi Cốc và Khôi Xuyên bị phát hiện chết trong Long Khẩu! Không thấy thần y Lâm đâu!”
“Cái gì?”
Vẻ mặt Ám Minh Nguyệt đầy khiếp sợ: “Khôi Cốc và Khôi Xuyên đều là cao thủ Lục Địa Thần Tiên! Bọn họ... sao có thể bị giết dễ dàng như vậy?”
“Xem ra thần y Lâm này không đơn giản”.
Một luồng khí đen quỷ dị gợn lên trong mắt Ám Thiên Võ Thần.
Ông ta xoay người, nhìn bốn bóng người đang đứng cách đó không xa.
Một trong số đó vuốt cằm gật đầu với ông ta, sau đó tung người nhảy lên, biến thành một luồng sáng đen, chạy về phía xa.
Vẻ mặt Ám Minh Nguyệt đầy kinh ngạc...
“Ám vệ? Bố...”
“Nếu người này có thể giết được mấy người Khôi Cốc e rằng đã có tư chất thiên nhân, cho dù người này không trêu chọc con thì bố cũng phải giết cậu ta!”
Ám Thiên Võ Thần nhìn về phương xa, sau đó cơ thể ông ta dần dần mơ hồ, sương mù dày đặc cũng dần tản đi...
“Đi tu luyện đi, mọi chuyện rồi sẽ kết thúc...”
Chương 4767: Long Tâm Thành náo động
“Tin nóng, tin nóng! Long Cung bất ngờ phát hiện người thứ hai có tư chất thần quang! Trận chiến ở Long Cung lần này sẽ là trận chiến hay nhất từ trước đến nay!”
“Tin cực nóng! Hai người hầu của Ám Thiên Võ Thần đều chết ở Long Cung, rất có khả năng đã bị người thứ hai có tư chất thần quang giết chết!”
“Nhật báo treo thưởng, mang đến cho bạn những tin tức mới nhất và hấp dẫn nhất mỗi ngày! Nếu muốn biết tin tức về long mạch dưới lòng đất, không thể bỏ lỡ!"
Trên các con phố ngõ hẻm của Long Tâm Thành, từng người ôm chồng báo la hét khắp phố lớn hẻm nhỏ.
Mặc dù ở thế giới thế tục, báo giấy gần như đã bị loại bỏ bởi điện thoại và máy tính, nhưng ở nơi như long mạch dưới lòng đất, sự tồn tại của báo giấy vẫn rất cần thiết.
Tu giả bế quan tu luyện, không có nghĩa họ không quan tâm đến chuyện thế tục.
Việc họ biết thêm về tình hình không có hại, ngược lại, còn có thể giúp họ nhanh chóng biết được những nhân vật mới, để họ biết ai là người không dễ trêu chọc, nơi nào có nhu cầu cao.
Vì vậy nhật báo treo thưởng do tòa nhà treo thưởng của Long Tâm Thành điều hành luôn rất hot.
Đây là một trong những nguồn thu nhập đan dược trọng yếu của tòa nhà treo thưởng.
“Cho tôi một tờ báo!”
Trước quán trà, một người đàn ông hét lên rồi ném mấy viên cực phẩm linh đan vào người bán báo.
Người bán báo thành thạo cầm tờ báo phía trên, rồi ném tờ báo vào bàn trà.
Tờ báo được mở ra.
Người xung quanh rối rít tụ tập quanh hắn ta.
Thấy tin tức được in chi chít trên mặt báo, trên đó có hai bức ảnh.
Nhìn thấy người trong ảnh, người xem lập tức nhận ra.
“Đây không phải là Trần Trung sao?”
“Anh biết người này hả?”
“Biết, sao có thể không biết chứ? Trước đây nhà hắn đắc tội với nhân vật lớn, bị nhân vật kia tiêu diệt cả nhà, nhưng không giết hắn, chỉ phế bỏ võ công hắn, biến hắn thành kẻ tàn phế, người này không thể báo thù, nên ngày nào cũng xin ăn ở Long Khẩu, hy vọng đủ đan dược, để khôi phục công pháp, báo thù cho gia tộc!”
"Thật ư? Hình như tên này đêm qua đã tận mắt nhìn thấy người có tư chất thần quang thứ hai, đồng thời cũng chứng kiến người hầu của Ám Thiên Võ Thần bị giết, cho nên mới chạy đến tòa nhà treo thưởng để nhận phỏng vấn!”
“Trần Trung chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền, phí phỏng vấn của tòa nhà treo thưởng rất cao!”
“Rốt cuộc người này là ai? Dám động đến người hầu Võ Thần? Chán sống rồi à?”
“Có thể có tư chất thần quang, chắc chắn không phải người thường! Sao chúng ta có thể so sánh được?”
“Nhưng mấy người Võ Thần này rõ là ra vẻ đạo mạo, người có tư chất thần quang vừa xuất hiện, người của họ đã đến, đây chẳng phải là muốn bóp chết những thiên tài đó từ trong nôi sao?”
“Bằng không, anh cho rằng mấy Võ Thần này sao có thể ngồi vững ở vị trí đó mấy trăm năm?”
“Đúng là giả dối! Bỉ ổi!”
“Suỵt! Không muốn sống nữa à? Dám chỉ trích Võ Thần? Cẩn thận cái đầu của các anh đấy!”
Sắc mặt mấy người trong quán trà lập tức thay đổi, sau đó vội vàng giải tán, không nói thêm lời nào.
Theo số lượng báo bán ra, toàn bộ Long Tâm Thành đã nổ tung, vô cùng náo động.
Phủ Thương Lan.
“Đại nhân!”
Trên võ trường, một tên tùy tùng chạy nhanh đến, trên tay cầm nhật báo treo thưởng, hai tay nâng lên đưa cho Thương Lan Võ Thần.
“Khôi Cốc và Khôi Xuyên dưới trướng Ám Thiên Võ Thần đều chết ở Long Khẩu!”
“Ngoài ra, hôm qua ở Long Khẩu còn xuất hiện người có tư chất thần quang!”
Người đàn ông hét lớn.
“Cái gì?”
Thương Lan Võ Thần cau mày, lập tức cầm lấy tờ báo bắt đầu đọc.
Thương Lan Phúc đang luyện kiếm cách đó không xa, hơi giật mình, khẽ liếc nhìn, như đang nghĩ gì đó.
“Biết ai làm không?”
Thương Lan Võ Thần đặt tờ báo xuống, bình tĩnh hỏi.
“Vẫn chưa biết, nhưng tôi đã phái người đi điều ra”, người đàn ông cung kính nói.
“Võ Thần đại nhân, không lẽ là thần y Lâm kia?"
Người bên cạnh cẩn thận hỏi.
“Cũng có khả năng, người này giúp Thương Lan Phúc rời khỏi rừng rậm u minh, cậu ta có chút thủ đoạn...”
“Bây giờ tôi sẽ cử người đi giết hắn!”
“Không!”
Thương Lan Võ Thần lập tức giơ tay, suy nghĩ một lúc, ông ta bình tĩnh nói: “Thái Thiên Võ Thần sắp đến Long Tâm Thành, hiện giờ chúng ta không có thời gian quan tâm đến mấy con chó con mèo đó, cậu bảo vài người tiết lộ ít tin tức cho Ám Thiên Võ Thần, nói Khôi Cốc Khôi Xuyên bị thần y Lâm giết chết, để Ám Thiên Võ Thần xử lý người này! Chúng ta chỉ cần tập trung vào kế hoạch”.
“Tuân lệnh!”
Chương 4768: Không phận sự miễn vào
Phòng riêng ở tầng một của tòa nhà treo thưởng.
Tửu Ngọc đang ngồi bên trong uống từng ngụm trà lớn.
Bên cạnh là tờ báo ông ta mới mua.
Nhìn dòng tin tức giật gân, sắc mặt Tửu Ngọc nhất thời trở nên khó coi.
“Đại nhân!”
Lúc này Ngự Bích Hồng đẩy cửa bước vào, cô ta hơi sững sờ khi liếc nhìn căn phòng chỉ thấy mỗi Tửu Ngọc.
“Tửu Ngọc, đại nhân đâu?”
“Đại nhân đã mượn quản lý Đào một phòng tu luyện, đi bế quan rồi!”
Tửu Ngọc thờ ơ nói.
Mắt Ngự Bích Hồng hơi nheo lại, cô ta bước nhanh về trước, lấy ra một tờ báo, đặt lên bàn trà, khẽ nói: “Chuyện này là đại nhân làm à?”
“Cô nghĩ toàn bộ Long Tâm Thành này còn ai khác đủ tư cách có tư chất thần quang?”
Tửu Ngọc khẽ cười.
“Vậy chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với Ám Thiên Võ Thần...”
“Đúng vậy”.
Tửu Ngọc thở dài.
“Vậy xem như xong rồi”.
Sắc mặt Ngự Bích Hồng tái nhợt, căng cứng, cơ thể không khỏi run lên, trong con ngươi chẳng có gì ngoài vẻ sợ hãi.
Tửu Ngọc thấy vậy, ông ta hơi bối rối.
“Ngự thống lĩnh, cô sao vậy? Sao sợ hãi thế? Thậm chí ngay cả Thái Thiên Võ Thần chúng ta cũng đã đắc tội, còn sợ Ám Thiên Võ Thần sao?"
“Ông nghĩ chuyện này đơn giản ư?”
Ngự Bích Hồng hạ giọng nói: “Tôi đã điều tra, hiện giờ tai mắt Thương Lan Võ Thần đều nhìn chằm chằm vào đại nhân, hơn nữa... hai ngày nữa Thái Thiên Võ Thần sẽ đến Long Tâm Thành, nếu Ám Thiên Võ Thần cũng muốn đối phó với đại nhân, vậy trước mắt đại nhân phải đối mặt với... ba trong số bảy Võ Thần!”
Rầm!
Tửu Ngọc ngã xuống đất, nước trà đổ khắp người.
Nhưng ông ta không dám ngồi lâu, vội vàng đứng dậy, khó hiểu nhìn chằm chằm Ngự Bích Hồng.
“Thái Thiên Võ Thần sắp đến ư? Thương Lan Võ Thần... muốn đối phó với chúng ta hả? Những tin tức này... có chính xác không?”
“Ông cho rằng tôi cần lừa ông à?”
Ngự Bích Hồng hầm hừ.
Tửu Ngọc hoàn toàn choáng váng.
“Xong rồi... xong đời rồi... ba vị Võ Thần... trên trời dưới đất, không ai cứu được chúng ta...”
Ông ta ngơ ngác lẩm bẩm, trên mặt không chút hy vọng.
“Lúc này, chúng ta chỉ có thể chạy trốn! Tôi muốn gặp đại nhân, khuyên đại nhân đừng tìm Diệp Viêm nữa, nhanh trốn thoát mới là quyết định đúng đắn, chúng ta phải rời khỏi long mạch dưới lòng đất ngay lập tức!”
Ngự Bích Hồng âm thầm nghiến răng.
“Nói... nói đúng... đi... chúng ta tìm đại nhân!”
Tửu Ngọc nhanh chóng đứng dậy, chạy ra khỏi phòng với Ngự Bích Ngọc, lao xuống tầng hầm của tòa nhà treo thưởng.
Tầng hầm được xếp thành các phòng đặc chế.
Đây là nơi tòa nhà treo thưởng cung cấp cho người khác đến bế quan tu luyện.
Mỗi phòng đều được bảo vệ bởi một kết giới đặc biệt, đá trong mỗi phòng, được chế tạo từ long nham cứng nhất trong long mạch dưới lòng đất, không dễ dàng bị phá hủy.
Ở đây người tu luyện không cần lo lắng sẽ bị bên ngoài làm phiền, bởi chỉ cần vào phòng bế quan của tòa nhà treo thưởng, bất kỳ ai cũng được tòa nhà treo thưởng bảo vệ.
Hai người bước nhanh về phía trước, xuyên qua hành lang rồi đi thẳng đến phòng trong cùng.
Hóa ra sau khi Lâm Chính chế ngự được Đào Thành bằng mấy viên đan dược, Đào Thành rất ngạc nhiên trước chất lượng của đan dược, nên thẳng tay sắp xếp một phòng tổng thống để anh tu luyện.
Thậm chí còn có hai tên bảo vệ đứng trước cửa.
Khi nhìn thấy Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đang chạy đến, hai tên bảo vệ lập tức rút đao bên hông, quát lớn: “Nơi bế quan, không phận sự miễn vào! Mong hai vị nhanh chóng rời đi!"
Dứt lời, hai tên bảo vệ thúc giục sức mạnh phi thăng.
Đằng đằng sát khí!
Chương 4769: Không có cửa thắng
Hai người ngơ ngác.
Tửu Ngọc vội vàng giải thích: “Hai vị đại nhân, bọn tôi là cấp dưới của người đang ở trong kia! Bọn tôi có việc quan trọng cần phải gặp người đó, xin hai đại nhân hãy cho bọn tôi vào!”
“Biến ngay!”
Thái độ hai thủ vệ rất kiên quyết, hoàn toàn không cho phép thương lượng.
Tửu Ngọc sửng sốt, không biết phải làm sao.
“Hai anh bạn, bây giờ bọn tôi nhất định phải gặp người ở trong đó, mong hai người đừng làm khó bọn tôi!”
Ánh mắt của Ngự Bích Hồng lạnh lùng, cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
“Tôi thấy là hai người đang làm khó bọn tôi!”
“Quy tắc của căn phòng này là một khi chủ sở hữu của nó vào trong bế quan, trừ khi chủ sở hữu của nó tự đi ra ngoài, nếu không dù xảy ra bất kỳ chuyện gì đi nữa cũng không được phép làm phiền!”
“Nếu mấy người biết điều, lập tức rời khỏi đây, còn không, bọn tôi có quyền giết hai người!”
Vừa nói xong, hai người họ đồng loạt bước về phía trước, như thể chuẩn bị ra tay.
Áp lực của Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng tăng lên gấp đôi.
“Ngự thống lĩnh, hai thằng ngu này nói cũng chẳng thèm nghe, hay là chúng ta đi tìm quản lý Đào rồi mời quản lý Đào đứng ra khuyên giùm!”
Tửu Ngọc hơi tức giận, không nhịn được chửi rủa.
“Cũng được!”
Ngự Bích Hồng im lặng gật đầu.
Mặc dù cô ta không sợ hai người họ, nhưng nếu thật sự ra tay, cô ta cũng không hoàn toàn tự tin rằng mình có thể đối phó được hai gã thủ vệ này.
Dù sao bây giờ Tửu Ngọc vẫn chưa có tu vi, ông ta chẳng giúp được gì.
Xem ra, bây giờ đi tìm Đào Thành là lựa chọn hợp lí nhất.
“Hai người tìm quản lý Đào cũng vô dụng thôi!”
Một gã thủ vệ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó bỏ đao vào vỏ.
Hai người hung hăng trừng mắt nhìn hai gã thủ vệ, quay người định rời đi.
Nhưng khi hai người vừa mới quay đi, lại chợt giật mình.
Chẳng biết từ lúc nào, đã có một người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện ở cuối hành lang.
Người đàn ông đó có mái tóc dài, mặt mày tái nhợt, vẻ ngoài điển trai, trông chỉ mới hơn hai mươi.
Hắn mỉm cười, chậm rãi bước đến.
Thắt lưng có đeo một cái chuông.
Khi người đàn ông đến gần, cái chuông thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu lanh lảnh.
“Người này thật kỳ lạ?”
Tửu Ngọc cũng chỉ nói một câu, không để ý cho lắm.
Nhưng Ngự Bích Hồng dường như đã nhận ra điều gì đó, vội vàng đặt tay lên thanh kiếm khổng lồ ở sau lưng.
“Ngự thống lĩnh? Cô sao vậy?”
Tửu Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Người này... rất nguy hiểm! Tôi không thể nhìn thấu tu vi của hắn được!”
Ngự Bích Hồng gằn giọng nói.
“Thật hả?”
Đôi mắt Tửu Ngọc mở to ra, đầy kinh ngạc.
“Cẩn thận!”
Ngự Bích Hồng khàn giọng nói.
Hai người chăm chú nhìn người đàn ông.
Người đàn ông cũng nhẹ nhàng nhìn Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc.
Nhưng ngay sau đó, hắn nhìn về phía hai thủ vệ ở sau lưng hai người.
Hiển nhiên, hai người đều không lọt vào mắt của hắn.
“Có phải anh muốn đến căn phòng cuối cùng kia không?”
Nhìn thấy người đàn ông phớt lờ căn phòng bên cạnh và đi thẳng về phía cuối, Ngự Bích Hồng nắm chặt thanh kiếm khổng lồ, gằn giọng hỏi.
“Đúng rồi, cô gái, cô có vấn đề gì sao?”
Người đàn ông mỉm cười hỏi.
Tửu Ngọc vừa nghe đã hiểu ngay.
“Anh là ai?”, Ngự Bích Hồng hỏi.
“Cô gái, đây không phải là chuyện mà cô có thể hỏi”.
Người đàn ông cười nói, sau đó phớt lờ Ngự Bích Hồng, tiếp tục đi về phía trước.
“Cái này...”
Tửu Ngọc muốn làm gì đó nhưng lại bị Ngự Bích Hồng cản lại.
Cô ta nháy mắt với Tửu Ngọc, ra hiệu cho ông ta đừng hành động hấp tấp.
“Đánh luôn không được sao?”
Tửu Ngọc hỏi nhỏ.
Ngự Bích Hồng lắc đầu: “Tôi... không có cửa thắng...”
“Vậy bây giờ... phải làm gì đây?”
Tửu Ngọc cau mày bất lực hỏi.
Ngự Bích Hồng suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Mau đi tìm quản lý Đào, bảo ông ta lập tức mời cao thủ ở tòa nhà treo thưởng tới đây!”
Chương 4770: Đáng sợ
Tửu Ngọc không dám do dự, lập tức quay người bỏ chạy.
Ngự Bích Hồng lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông.
Giờ phút này, người đàn ông đó đã bước tới chỗ hai thủ vệ.
“Đứng lại, người không phận sự không được tới gần, mời anh rời đi ngay lập tức!”
Hai thủ vệ rút đao ra hét lên.
Có lẽ đã cảm nhận được khí tức kinh khủng tỏa ra từ người đàn ông, hai người họ cũng nói chuyện nhỏ nhẹ hơn một chút.
“Mở cửa”.
Người đàn ông cười nói.
“Anh nghe không hiểu câu tôi nói sao? Hay là anh không biết đây là chỗ nào?”
Một thủ vệ nói khẽ.
Nhưng khi gã vừa dứt lời.
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang đột nhiên lướt qua.
Sau đó, cơ thể gã thủ vệ cứng đờ.
Người bên cạnh giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn.
Chỉ nhìn thấy cơ thể gã thủ vệ kia bị xẻ thành nhiều mảnh, ngã xuống đất, máu thịt ruột gan vương vãi khắp mặt đất, chết thẳng cẳng.
“Cái gì?”
Người bên cạnh gã sợ hết hồn.
Ngự Bích Hồng trợn to mắt.
Nhát kiếm vừa rồi là của đối phương sao?
Hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ!
Hơn nữa, trong mắt Ngự Bích Hồng, từ đầu đến cuối người đàn ông này hoàn toàn không hề cử động!
Thật... thật đáng sợ!
“Còn đợi tôi lặp lại nữa sao? Mở cửa ra, tôi không kiên nhẫn lắm nên đừng để tôi tốn nước bọt, hiểu chưa?”
Người đàn ông mỉm cười.
Đôi mắt gã thủ vệ đầy sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy.
Gã biết, thực lực của người đứng trước mặt gã này mạnh hơn gã rất nhiều.
Nếu đánh nhau, gã hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng gã thủ vệ này vẫn không nhân nhượng, mà hét lớn một tiếng.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Bộ áo giáp trên người gã lập tức bắn ra ba tia sáng như thể đã được cường hóa, sau đó gã gào lên giận dữ, lao tới tấn công người đàn ông.
“Không biết tự lượng sức!”
Người đàn ông lắc đầu, vẻ mặt đầy nuối tiếc.
“Nếu anh đã muốn chết thì đừng trách tôi! Mặc dù mở cánh cửa này rất phiền phức, nhưng không phải là tôi không thể tự mở nó được”.
Nói rồi, người đàn ông lại ra tay giải quyết gã thủ vệ.
Nhưng khi người đàn ông chuẩn bị sử dụng kiếm khí, đột nhiên lại cảm nhận được điều gì đó, hơi nghiêng đầu qua nhìn.
Ngự Bích Hồng dùng thanh kiếm khổng lồ bổ tới với sức mạnh áp đảo.
“Hử?”
Người đàn ông hơi bất ngờ, nhưng không hề hoảng sợ.
Hắn chỉ nhẹ nhàng búng tay.
Vèo!
Một luồng kiếm khí đen nhánh lập tức bung ra từ đầu ngón tay, nhanh chóng bao phủ toàn bộ cơ thể hắn.
Thanh kiếm của gã thủ vệ và Ngự Bích Hồng cùng đụng vào kiếm khí màu đen, nhưng không thể làm tổn hại nó chút nào.
“A!”
Ngự Bích Hồng gào lên, tập trung toàn bộ sức mạnh phi thăng lên thanh kiếm khổng lồ.
Thanh kiếm khổng lồ phát ra luồng kiếm áp đảo kinh hoàng.
Nhưng cho dù cô ta thúc giục như thế nào, cũng đều không thể xé kiếm khí này ra dù chỉ là một nửa.
“Nực cười”.
Người đàn ông lắc đầu, vẻ mặt đầy bất lực: “Sao hai đứa ngu các người có thể tồn tại trên thế giới này vậy? Rõ ràng là tôi không định giết các người, tôi đã từ bi bỏ qua cho mấy người rồi, nhưng mấy người vẫn muốn khiêu khích tôi! Tại sao lại không biết tiếc mạng vậy hả?”
Nói xong, người đàn ông cử động ngón tay.
Bùm!
Kiếm khí màu đen nổ tung.
Một luồng năng lượng khủng khếp lập tức tràn ra bốn phía.
Ngự Bích Hồng không thể chống cự, thậm chí cả người và thanh kiếm đều bị đánh văng ra bên ngoài, nặng nè té xuống ở cuối hành lang.
Gã thủ vệ kia còn thê thảm hơn, bị luồng năng lượng bùng nổ đánh văng ra phía sau, cơ thể đập mạnh vào cánh cửa.
Cú va chạm mạnh đến nỗi da thịt gã bị xé nát, miệng trào máu tươi, khi rơi xuống đất đã bị thương cực kỳ nặng rồi.
Bộ áo giáp trên người biến dạng hoàn toàn.
Gã nắm chặt thanh đao dài, vẫn muốn đứng dậy thêm lần nữa.
Nhưng vào giây tiếp theo, người đàn ông đã bóp cổ gã, dùng một tay nâng gã lên.
“Tôi là người của tòa nhà treo thưởng.... anh không thể giết tôi! Cho dù anh là ai cũng không thể chống lại tòa nhà treo thưởng...”
Gã thủ vệ giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông, phát ra lời đe dọa yếu ớt.
“Ha ha ha...”
Người đàn ông không nói gì, chỉ nở một nụ cười đầy khinh bỉ, khẽ lắc đầu, miệng liên tục phát ra tiếng tặc lưỡi.
Gã thủ vệ giãy giụa như vẫn muốn nói gì đó.
Rắc rắc!
Tiếng xương gãy lìa vang lên.
Sau đó, đầu gã thủ vệ nghiêng qua rồi từ từ rớt ra khỏi cổ, rơi mạnh xuống đất.
Thoạt nhìn, cổ của gã thủ vệ đã bị người đàn ông bóp đứt.
“Gì cơ?”
Ngự Bích Hồng ngây người.
Cô ta biết rất rõ thực lực của gã thủ vệ kia ra sao.
Nhưng khi ở trước mặt người này, lại không thể đánh được một đòn nào...
Rốt cuộc người này là ai vậy?
Da đầu Ngự Bích Hồng tê dại, bàn tay cầm thanh kiếm khổng lồ cũng run rẩy.
“Muốn chết toàn thây không?”
Người đàn ông cúi xuống, vừa mò mẫm tìm chìa khóa ở trên người gã thủ vệ, vừa lên tiếng: “Nếu muốn còn toàn thây thì tự làm đi, nếu không đợi tới lúc tôi ra tay, cô chết còn khó coi hơn cả hai gã đó”.
“À đúng rồi, đừng hòng nghĩ tới việc chạy trốn, ai đã bị tôi để mắt tới đều không thể sống sót”.
Người đàn ông mỉm cười nói.
Khuôn mặt ấm áp có vẻ vô hại.
Nhưng khi ở trong mắt Ngự Bích Hồng, nó còn kinh khủng hơn cả ác ma.
Ngự Bích Hồng nuốt nước bọt, không biết nên làm gì.
Nhưng vào lúc này, rất nhiều tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía cầu thang.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn của Đào Thành, mười mấy nhân viên bảo vệ được trang bị đầy đủ của tòa nhà treo thưởng lao vào hành lang!
Ngự Bích Hồng vui mừng khôn xiết!
Cứu viện đến rồi!
“Quản lý Đào! Là người đó!
Tửu Ngọc chạy tới đầu tiên, lập tức chỉ tay vào người đàn ông rồi hét lên.
Đào Thành nhanh chóng bước về phía trước, khi nhìn thấy hai gã thủ vệ đã chết, vẻ mặt ông ta lập tức tái mét.
“Chào cậu, xin cho hỏi cậu là ai? Tại sao lại đến tòa nhà treo thưởng gây chuyện?”
Đào Thành nén lửa giận, lạnh lùng hỏi.
“Nghe đây, tôi chỉ tới tìm người ở trong kia, nếu mấy người không cản trở, tôi có thể tha cho mấy người một mạng, còn nếu không, tôi cũng chẳng kiêng dè tới mấy thân phận người làm trong tòa nhà treo thưởng của mấy người đâu, ông nghe rõ chưa?”
Người đàn ông vẫn tiếp tục lục tìm chìa khóa, cũng không ngẩng đầu lên, nhưng trên gương mặt vẫn đang nở nụ cười nhạt.
Đào Thành nhìn kỹ cách ăn mặc của người đàn ông, cũng mơ hồ đoán được thân phận của đối phương.
Ông ta biết, nếu chỉ dựa vào lời nói thì sẽ không thể thuyết phục được đối phương.
“Tấn công đi, bắt người này lại trước rồi tính sau!”
Đào Thành hít một hơi thật sâu, quát lên.
“Tuân lệnh!”
Mười mấy cao thủ của tòa nhà treo thưởng đồng loạt rút đao kiếm ra, thúc giục sức mạnh phi thăng, lao tới giết hắn...