-
Chương 4786-4790
Chương 4786: Không bán
Ba người dịch dung.
Nhưng Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng vô cùng lo lắng, đi theo sau Lâm Chính không ngừng nhìn Đông ngó Tây, đề phòng tai mắt của Thái Thiên Võ Thần.
Lâm Chính lại rất ung dung, đi thẳng về phía chợ dược liệu.
Long Tâm Thành rộng lớn, cần gì cũng có.
Chợ dược liệu ở đây hầu hết đều đến từ vực Diệt Vong.
Nhưng vẫn có một số dược liệu đặc biệt chỉ có ở long mạch dưới lòng đất chứ vực Diệt Vong không có.
Hơn nữa, những dược liệu này đều có giá cao ngất ngưởng.
“Chào đại nhân, anh cần những dược liệu gì?”.
Trước một tiệm thuốc rất sơ sài, một cô gái đang bốc thuốc thấy có khách vào, liền bỏ ngay dược liệu trong tay xuống, chạy bước nhỏ tới, nở nụ cười rạng rỡ.
"Xin hỏi cửa hàng các cô có đủ những loại thuốc này không?".
Lâm Chính chìa danh sách ra.
Cô gái cầm danh sách đọc kĩ một lượt, dường như muốn nín thở, vội gật đầu đáp: "Được, trong vòng nửa tiếng chắc chắn có đủ".
"Nửa tiếng?".
"Là thế này thưa đại nhân, một phần dược liệu trong danh sách này tiệm chúng tôi không có, nên tôi phải đến tiệm thuốc khác để lấy. Tóm lại nửa tiếng chắc chắn không vấn đề gì".
"Vậy được, bốc thuốc cho tôi đi".
"Vâng thưa anh".
Cô gái nở nụ cười ngọt ngào, lập tức xoay người định chạy đi.
"Nhóc Ngư, cháu làm cái gì vậy?".
Đúng lúc này, một tiếng trách mắng nghiêm nghị vang lên.
Chỉ thấy một ông lão mái tóc bạc phơ, già lụ khụ, ngậm một tẩu thuốc đi từ trong nhà ra.
Ông lão tóc bạc da mồi, vóc dáng gầy nhỏ, vẻ mặt rất nghiêm nghị.
Cô gái hoàn hồn, vội kêu lên: "Ông nội..."
"Những chuyện ông dặn cháu quên hết rồi sao?".
Ông lão hừ mũi nói, sau đó giật lại danh sách, xem một lát rồi trầm giọng nói: "Rất xin lỗi quý khách, là con bé này không hiểu chuyện! Những dược liệu cậu cần đều có giá trị đắt đỏ, thế nên phải trả tiền xong xuôi chúng tôi mới có thể bốc thuốc cho cậu".
"Trả tiền trước?".
Ngự Bích Hồng ở phía sau tức giận: "Đâu ra cái kiểu trả tiền trước bốc thuốc sau? Nếu các ông không có, hoặc lấy thuốc không đúng thì phải làm sao?".
"Nếu quý khách không hài lòng thì chúng tôi có thể trả lại tiền".
Ông lão bình thản đáp.
"Ông..."
Ngự Bích Hồng nổi giận, đang định rút kiếm ra.
Ông lão sợ hãi biến sắc, vội vàng lùi lại.
"Vị đại nhân này, xin đừng tức giận..."
Cô gái vội đi tới cúi người với Ngự Bích Hồng, vẻ mặt áy náy nói: "Ông tôi cũng là có nỗi khổ riêng, thế này đi, tôi bốc thuốc cho các cô trước... Các cô xem thuốc xong mà hài lòng thì trả tiền sau cũng được".
Nói xong liền chạy đi.
"Đúng là ngang ngược!".
Ngự Bích Hồng tra kiếm vào vỏ, nhưng vẫn chưa nguôi giận.
"Ông à, ông làm ăn như vậy thì không bền đâu".
Lâm Chính bình thản nói.
Ông lão há miệng, bất lực thở dài: "Đại nhân, tôi cũng chẳng còn cách nào khác... Cửa tiệm này của chúng tôi trước giờ làm ăn rất tốt, nhưng hai năm nay những người đến lấy hàng không trả tiền quá nhiều, thế nên... tôi cũng chỉ đành làm vậy... Mong đại nhân lượng thứ..."
"Lấy hàng không trả tiền? Đây là Long Tâm Thành cơ mà, kẻ nào mà coi trời bằng vung như vậy?".
Tửu Ngọc kinh ngạc nói.
"Còn có thể là ai chứ? Đương nhiên là người của nhà Võ Thần rồi!".
Ông lão lắc đầu.
"Người của nhà Võ Thần? Lẽ nào là Thương Lan Võ Thần?".
Lâm Chính hạ giọng hỏi.
Anh vừa dứt lời, ông lão liền biến sắc, vội vàng xua tay: "Đại nhân đừng nói nữa, đừng nói nữa, nói nữa là cả nhà tôi tiêu đời mất".
Lâm Chính đương nhiên hiểu được sự kiêng dè của ông lão.
Ở long mạch dưới lòng đất, Võ Thần có uy quyền tuyệt đối.
Cô gái nhanh chóng mang theo rất nhiều dược liệu chạy tới.
Cô ta hơi thở dốc, khuôn mặt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, đặt dược liệu lên quầy rồi cười nói: "Thưa quý khách, những thứ anh cần đều ở đây cả, anh xem đi".
"Ừ".
Lâm Chính gật đầu, bắt đầu kiểm kê.
Cô gái có chút lo lắng, chỉ sợ Lâm Chính không hài lòng.
Dù sao cũng mới nghe ông lão kể về cảnh ngộ của cửa tiệm này, cũng có thể hiểu được bọn họ đang rất cần một đơn hàng để xoay chuyển tình hình.
Nhưng đúng lúc này, có mấy tiếng bước chân ở ngoài cửa, sau đó một giọng nói lười nhác vang lên.
"Ngư Nhi, chuẩn bị nhung sâm cho chúng tôi, phải là loại 500 năm, rõ chưa?".
Cô gái nghe thấy thế liền tái mặt.
Ông lão cũng run bắn lên, kinh hãi nhìn ra ngoài cửa.
Lâm Chính nhíu mày ngoảnh đầu lại.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc kiếm phục xa hoa, dẫn theo mấy người nữa đi vào tiệm thuốc.
"Cậu... cậu Thương Lan?".
Cô gái lùi lại nửa bước, run rẩy kêu lên.
"Ủa? Cửa tiệm của các cô... cũng có khách khác cơ à?".
Người đàn ông liếc mắt nhìn mấy người Lâm Chính, nhếch môi mỉm cười nói: "Các anh mau cút đi, hôm nay cửa tiệm này không bán!".
Chương 4787: Không bằng chó lợn
Đám Lâm Chính nghe thấy thế liền nhíu mày.
Ngự Bích Hồng tính tình nóng nảy, nhưng cô ta không hề kích động.
Bởi vì cô ta nghe thấy xưng hô ông lão gọi người đàn ông này.
Cậu Thương Lan?
Lẽ nào người này là con trai của Thương Lan Võ Thần?
Thương Lan Phúc là con riêng của Thương Lan Võ Thần, nói một cách nghiêm túc thì chỉ là con vợ bé, không được công khai, đãi ngộ bình thường so với con cái của bà cả thì khác nhau một trời một vực.
Thế nên những người này có thể trực tiếp đại diện cho Thương Lan Võ Thần.
Ngự Bích Hồng nhìn về phía Lâm Chính, có chút không biết giải quyết thế nào.
"Anh là chủ cửa tiệm này sao?".
Lâm Chính tiếp tục kiểm kê dược liệu, không nhanh không chậm hỏi.
"Không phải".
"Vậy anh có quyền gì mà đuổi tôi?".
Lâm Chính lại nói.
Anh vừa dứt lời, đám thuộc hạ của người đàn ông lập tức nổi giận, xúm lại bao vây.
Nhưng người đàn ông lại giơ tay lên ngăn cản, nhìn Lâm Chính chằm chằm: "Thú vị đấy, thằng nhãi, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?".
"Không biết, cũng không muốn biết".
Lâm Chính tỏ vẻ không quan tâm.
Người đàn ông nheo mắt lại.
"Đại nhân, anh đừng nói nữa, đây là cậu hai Thương Lan Ngạo của Thương Lan Võ Thần, anh còn nói như vậy thì sẽ gặp họa đấy!".
Cô gái tên Ngư Nhi vội chạy ra khỏi quầy, không ngừng cúi người xin lỗi Thương Lan Ngạo.
"Cậu Ngạo, anh đại nhân đại lượng, đừng làm khó khách hàng của tôi, anh cần gì Ngư Nhi sẽ chuẩn bị thỏa đáng".
Cô gái tỏ vẻ lo lắng, nói đầy chân thành.
Nhưng Thương Lan Ngạo lại bật cười nhìn cô gái: "Ngư Nhi, cô nói thật chứ? Nếu tôi không làm khó hắn, thì tôi cần gì cô cũng chuẩn bị cho tôi sao?".
Ngư Nhi nghe thấy thế liền hơi biến sắc, ngập ngừng một lát nhưng không biết nên nói gì cho phải.
"Được rồi, cô đã nói như vậy thì tôi còn cằn nhằn cái gì nhỉ? Ngư Nhi, chắc cô hiểu ý tôi chứ?".
Thương Lan Ngạo cười nói: "Lát nữa đi theo tôi, đêm nay sẽ ở phủ của tôi! Chỉ cần cô hầu hạ tôi chu đáo, tôi đảm bảo tiệm thuốc của các cô sẽ càng ngày càng tốt, làm ăn thuận lợi, mỗi ngày đấu vàng".
Ngư Nhi sợ đến mức không dám hé răng nói gì.
Lâm Chính cũng coi như hiểu được tại sao tiệm thuốc này lại thê thảm như vậy.
Chắc là Thương Lan Ngạo nhìn trúng cháu gái của ông chủ cửa tiệm, muốn đưa cô ta về phủ của mình, nhưng đối phương không chịu, nên không ngừng gây áp lực, thường xuyên đến phá đám.
Hắn là con trai của Thương Lan Võ Thần, cả Long Tâm Thành có ai dám ra mặt giúp cửa tiệm này chứ?
Cửa tiệm tức giận mà không dám nói.
"Cậu Thương Lan, ngoài việc này ra thì chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với anh, anh đổi cái khác được không..."
Ngư Nhi muốn khóc mà không có nước mắt.
"Cậu Thương Lan, cậu tha cho cháu tôi đi, chỉ cần cậu bỏ qua cho nó thì bảo tôi làm trâu làm ngựa cũng được".
Ông lão lảo đảo đi tới, quỳ xuống đất vừa dập đầu vừa van xin.
"Cút sang một bên!".
Thương Lan Ngạo có chút tức giận, đạp ông lão một cái, lạnh lùng chửi bới: "Ông đây nhìn trúng cháu gái ông là phúc của nhà ông! Các ông còn dám từ chối à? Tôi nói cho các ông biết, Long Cung sắp bắt đầu, cháu gái ông bắt buộc phải hợp tu với tôi, nếu không hôm nay tôi không những lôi cháu gái ông đi, mà còn đập luôn cửa tiệm của ông!".
"Cậu Thương Lan!".
Ông lão nằm ở dưới đất, kêu lên thống thiết.
Cô gái cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Người đi đường ở bên ngoài nhao nhao nhìn vào trong hóng hớt.
Khi nhìn thấy người đứng ở đây là Thương Lan Ngạo, thì không ai dám nhiều chuyện nữa, vội vàng cúi đầu rời đi.
Không dám ở lại thêm chút nào.
"Đồ cặn bã!".
Tửu Ngọc tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngự Bích Hồng siết chặt chuôi kiếm, chỉ muốn rút luôn ra.
Nhưng Thương Lan Ngạo phớt lờ bọn họ, nheo mắt nhìn chằm chằm cô gái, chờ câu trả lời của đối phương.
Cô gái hoàn hồn lại, khóe mắt ầng ậng nước, chậm rãi nhắm mắt lại, dường như định thỏa hiệp.
Chẳng còn cách nào khác, cửa tiệm này là bát cơm của cả một gia đình.
Nếu hắn làm thật thì cả nhà sẽ không còn đường sống.
Nhưng đúng lúc cô gái định lên tiếng, thì một giọng nói bình thản vang lên.
"Đường đường là con cháu của Thương Lan Võ Thần, vậy mà đức hạnh lại không bằng chó lợn, đúng là khiến người ta thất vọng!".
Chương 4788: Cậu gây họa lớn rồi
Thương Lan Ngạo và một đám người lập tức quay sang nhìn.
Người nói chính là Lâm Chính.
Bọn họ đùng đùng nổi giận.
"Thằng chó, mày sủa cái gì đấy hả?".
"Mày chửi cậu chủ của bọn tao?".
"Mày chán sống à?".
Bọn họ tỏ thái độ hung thần ác sát, rút luôn kiếm bên hông ra.
Ngự Bích Hồng không thèm nhịn nữa, cũng rút cự kiếm ra chặn trước đám người.
Thanh cự kiếm dày rộng kia rất có sức uy hiếp.
Hai bên gườm gườm nhìn nhau.
"Tất cả bỏ vũ khí xuống!".
Thương Lan Ngạo bỗng lên tiếng.
Đám thuộc hạ kinh ngạc, đều quay sang nhìn hắn.
Chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm, khóe môi nở nụ cười dữ tợn.
Hắn cố gắng che giấu sự giận dữ trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Chính và Ngự Bích Hồng.
"Bọn mày... cũng có bản lĩnh gớm nhỉ? Rút kiếm ra làm gì? Muốn động đến tao à? Nào, tao đang đứng đây này, bọn mày có giỏi thì đâm tao đi! Đâm đi!".
Thương Lan Ngạo quát Ngự Bích Hồng.
Ngự Bích Hồng siết chặt thanh kiếm, mãi không dám động đậy.
Dù sao đây cũng là con trai của Thương Lan Võ Thần, khác với con riêng như Thương Lan Phúc, đây là con trai ruột chính thống của ông ta!
Động đến hắn chính là động đến Thương Lan Võ Thần.
"Còn ngây ra đó làm gì? Giết tao đi! Đâm đi!".
Vẻ mặt Thương Lan Ngạo đầy khinh miệt và dè bỉu: "Không dám thì cất kiếm của mày đi! Một lũ thấp kém vô dụng!".
"Anh..."
Ngự Bích Hồng tức điên lên, tâm trạng cũng sắp mất khống chế.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Bốp!
Một cái tát nặng nề vả vào mặt Thương Lan Ngạo.
Thương Lan Ngạo không kịp đề phòng, lập tức xoay hai vòng tại chỗ, sau đó ngã ngồi xuống đất, trên mặt là một dấu tay rõ ràng, đầu váng mắt hoa.
"Hả?".
"Cậu chủ, cậu không sao chứ?".
"Mày... mày dám đánh cậu chủ nhà tao?".
"Phản rồi! Phản rồi!".
"Mày công khai khiêu khích Võ Thần đại nhân sao?".
Đám thuộc hạ luống cuống đỡ Thương Lan Ngạo dây, tức giận gào thét với Lâm Chính.
Mấy thanh kiếm sắc lại được rút ra, chĩa về phía anh.
Còn hai ông cháu Ngư Nhi đã ngây ra như phỗng.
Ai mà ngờ được Lâm Chính lại trực tiếp ra tay, tát Thương Lan Ngạo trước mặt mọi người như vậy chứ?
Cái tát này không chỉ vả vào mặt Thương Lan Ngạo, mà chính là vả vào mặt Thương Lan Võ Thần.
"Khiêu khích Thương Lan Võ Thần? Không, tôi đang thay Thương Lan Võ Thần dạy dỗ các anh!".
Lâm Chính không nhanh không chậm nói: "Giữa thanh thiên bạch nhật cưỡng đoạt dân nữ, ức hiếp người già, làm những chuyện không bằng cầm thú. Nếu để các anh đắc thủ thì chẳng phải Thương Lan Võ Thần sẽ mất hết mặt mũi sao? Tôi làm vậy là để giữ danh dự cho Thương Lan Võ Thần, sao có thể là khiêu khích được?".
"Mày..."
Bọn họ tức điên lên.
Lúc này, Thương Lan Ngạo cũng đã hoàn hồn, hắn lấy tay ôm mặt, thẹn quá hóa giận, khẽ gầm lên: "Lũ vô tích sự này! Còn ngây ra đó làm gì? Xông lên bắt hắn cho tôi! Tôi phải đưa người này về phủ, bằm thây vạn đoạn, luyện sống hắn luôn!".
"Lên!".
Một đám thuộc hạ lập tức xông tới.
"Dựa vào bọn mày mà cũng muốn khiến đại nhân bị thương sao? Nằm mơ đi!".
Ngự Bích Hồng hừ mũi nói, giơ cự kiếm lên đánh nhau với bọn họ.
Thuộc hạ của Thương Lan Ngạo sao có thể là đối thủ của Ngự Bích Hồng? Chẳng mấy chốc đã bị đánh te tua, nằm bẹp một chỗ rên la oai oái, không thể động đậy.
Trận đánh nhau trong nhà lập tức thu hút sự chú ý của người đi đường.
Càng ngày càng nhiều người vây xem.
Ông lão chứng kiến cảnh này thì vô cùng sợ hãi, vội chắp tay lạy lục.
"Đại nhân, đại nhân! Cậu mau dẫn người đi đi, cậu gây họa lớn rồi!".
Chương 4789: Anh cứ thử ra tay xem
"Ông à, tôi đang dạy dỗ lũ thất đức này cho ông mà ông lại bảo tôi đi, ông không sợ tôi đi rồi chúng lại ức hiếp các ông sao?".
Lâm Chính bình thản nói.
"Việc này..."
Ông lão có chút lúng túng.
Nhưng đúng lúc này, cô gái tên Ngư Nhi lại dũng cảm đứng ra, nói với vẻ cảm kích: "Cảm ơn anh đã ra mặt giúp chúng tôi, để báo đáp, số dược liệu này... chúng tôi tặng miễn phí!".
"Tặng miễn phí?".
Lâm Chính có chút ngạc nhiên: "Số dược liệu này không hề rẻ, tiệm thuốc nhà cô có gánh nổi không?".
"Không sao".
Cô gái nở nụ cười chua chát: "Đại nhân, anh mau cầm những thứ này rồi đi đi, tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa người của phủ Thương Lan sẽ đến, đến lúc đó anh muốn đi cũng không kịp đâu".
"Tôi đi rồi các cô phải làm sao?", Lâm Chính hỏi.
"Chúng tôi sẽ cho phủ Thương Lan một câu trả lời!".
"Câu trả lời?".
Lâm Chính đã nhận ra ý định của cô gái.
Cô ta cảm kích vì Lâm Chính ra mặt giúp mình, định thỏa hiệp với phủ Thương Lan để gánh tội thay anh.
Nhưng một khi thỏa hiệp thì tiệm thuốc này cũng không thể tồn tại được nữa.
Dù sao tát Thương Lan Ngạo trước mặt mọi người cũng không phải là chuyện nhỏ.
Việc này liên quan đến thể diện của cả Thương Lan Võ Thần.
"Cậu Thương Lan, tôi đồng ý theo anh về phủ, chỉ mong anh bỏ qua chuyện này, được không?".
Cô gái cúi đầu, nước mắt giàn giụa nói.
"Mẹ kiếp, vậy là tao chịu oan cái tát này sao?".
Thương Lan Ngạo tức giận chửi.
Cô gái không biết phải làm thế nào, liền chộp lấy con dao ở trên quầy, kề vào cổ mình.
Mọi người sửng sốt.
Hình như cô gái cảm thấy chưa đủ, lại cầm chiếc đèn dầu ở bên cạnh lên, nói chắc nịch: "Cậu Thương Lan, nếu anh không đồng ý, thì tôi sẽ tự sát tự thiêu, để anh không có được tôi! Tôi biết sở dĩ anh muốn tôi hầu hạ anh là vì thể chất Bạch Hà của tôi! Nhưng nếu tôi tự thiêu thì anh sẽ chẳng có gì cả!".
Lần này thì Thương Lan Ngạo đã kinh hãi.
"Cô... cô dừng tay!".
Thương Lan Ngạo có chút đau đầu, thầm chửi: "Con khốn này dám đe dọa mình? Chết tiệt!".
"Cậu chủ, cậu miễn cưỡng đồng ý với con khốn này đi, chờ sau khi cô ta hợp tu với cậu, hưởng thụ lợi ích do thể chất mang lại, thì chúng ta lại tìm thằng súc sinh này tính sổ!".
Gã thuộc hạ ở bên cạnh ghé tai nói nhỏ.
"Anh ngu thế? Chờ tôi hợp tu xong thì tên này chạy mất tăm mất tích rồi, tôi biết đi đâu tìm hắn tính sổ?".
Thương Lan Phúc trừng mắt nhìn gã.
"Không sao đâu cậu chủ, tôi sẽ phái ngay người theo sát hắn, không cho hắn rời khỏi Long Tâm Thành".
Gã thuộc hạ kia vội nói.
Thương Lan Phúc nghe thấy thế, không khỏi rơi vào trầm tư, sau đó gật đầu nói: "Được, Ngư Nhi, tôi hứa với cô sẽ không truy cứu thằng chó này! Chỉ cần cô ngoan ngoãn theo tôi về phủ, thì tôi sẽ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra".
"Cảm ơn cậu Thương Lan".
Cô gái nghẹn ngào đáp, sau đó nhìn ông nội mình rất lâu, rồi lại nhìn Lâm Chính, cúi đầu khom lưng với anh, rồi đi về phía Thương Lan Ngạo.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng chìa tay ra đặt lên vai cô gái.
"Cô Ngư Nhi, cô không cần đi đâu".
Cô gái sửng sốt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt kinh ngạc.
"Tôi đã làm thì sẽ không để người khác chịu trách nhiệm thay tôi! Hôm nay có tôi ở đây, không ai có thể động đến cô cả!".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thằng chó! Mày nghĩ tao không giết được mày sao?".
Thương Lan Ngạo tức muốn bốc khói, lập tức huy động sức mạnh phi thăng, rút bội kiếm ở hông ra, sát khí đằng đằng. L
Là con trai của Thương Lan Võ Thần, thực lực của hắn hơn đứt đám thuộc hạ này.
Ngự Bích Hồng cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.
Nhưng Lâm Chính vẫn rất bình thản: "Anh xứng giết tôi sao?".
"Vậy thì để xem tao có xứng không!".
Thương Lan Ngạo tức giận gầm lên, đang định ra tay.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Thương Lan Ngạo, anh cứ thử ra tay xem!".
Chương 4790: Anh đến hay không cũng vậy
Dứt lời, đám người chen chúc ở bên ngoài cửa tiệm lập tức tách ra.
Sau đó, một thanh niên mặc kiếm phục màu lam, tay cầm bội kiếm nhanh chân đi vào.
Người đến không phải ai khác, mà chính là Thương Lan Phúc!
Thương Lan Ngạo sửng sốt, quay đầu sang nhìn, sau đó cười khẩy.
“Tao còn tưởng là ai đến chứ! Hóa ra là thằng con hoang này!”.
“Anh nói ai là con hoang?”.
Thương Lan Phúc không nhẫn nhịn Thương Lan Ngạo, giọng nói lạnh lùng, chứa đầy địch ý.
Tuy Thương Lan Ngạo lớn tuổi hơn, theo lý mà nói Thương Lan Phúc phải gọi một câu anh, nhưng do thân phận con riêng mà bao năm nay Thương Lan Ngạo bắt nạt Thương Lan Phúc không ít.
Thế nên Thương Lan Phúc không thèm coi Thương Lan Ngạo là anh trai.
“Hừ, ở đây ngoài mày thì còn ai là con hoang chứ? Mẹ mày vốn là một kẻ thấp hèn, nếu không phải năm đó bố uống rượu say thì làm gì có mày?”.
Thương Lan Ngạo nói đầy khinh miệt.
“Ha ha ha…”
Đám thuộc hạ cười lớn phụ họa.
“Chán sống à?”.
Thương Lan Phúc nổi giận, rút luôn kiếm ra chém về phía Thương Lan Ngạo.
“Đồ con hoang! Mày cũng dám đánh với tao sao?”.
Thương Lan Ngạo không chút sợ hãi, giơ kiếm lên nghênh chiến.
Trong mắt Thương Lan Ngạo thì Thương Lan Phúc không đáng để hắn phải lo lắng.
Tuy Thương Lan Võ Thần cũng coi như nuôi nấng đứa con riêng này, còn cho anh ta một chiếc thẻ VIP chí tôn, để anh ta có thể ra vào một số nơi đặc biệt ở Long Tâm Thành.
Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Về võ kỹ thì ông ta gần như không dạy dỗ gì.
Tất cả kiếm kỹ của Thương Lan Phúc đều là tự đọc sách rồi học theo.
Loại vô dụng không có người chỉ dạy như vậy thì sao hắn phải sợ?
Trước kia hắn từng giao đấu với Thương Lan Phúc không ít, nhưng lần nào Thương Lan Phúc cũng thảm bại.
Thế nên lần này, Thương Lan Ngạo cũng tràn trề tự tin.
Nhưng sau mười mấy chiêu, nụ cười tự tin trên mặt Thương Lan Ngạo đã dần biến mất.
Hắn phát hiện… kiếm kỹ của Thương Lan Phúc hình như đã khác so với trước kia.
Kiếm chiêu của anh ta hiện giờ sắc bén hơn, xảo quyệt hơn, cũng… hoàn mĩ hơn.
Sau khi đấu được hai mươi chiêu, Thương Lan Ngạo đã cảm thấy hơi vất vả.
Nhưng xung quanh đang có bao nhiêu người đang nhìn, sao hắn có thể nhận thua được?
Hắn cắn chặt răng, tiếp tục vung kiếm một cách điên cuồng.
Khi đấu đến ba mươi chiêu, hắn đã rơi xuống thế hạ phong, không thể chủ động tấn công mà chỉ đành phòng thủ một cách bị động.
Chuyện này là sao?
Thực lực của thằng con hoang này tinh tiến nhiều như vậy từ khi nào?
Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thua.
Không thể nào!
Hắn tuyệt đối không thể thua thằng con hoang này!
Tuyệt đối không thể!
Đôi mắt Thương Lan Ngạo dần trở nên đỏ ngầu như máu, sức mạnh phi thăng trong người cũng được huy động một cách cuồng bạo hơn.
Hắn định phản kích.
Nhưng những đòn tấn công dày đặc và hoàn mĩ của Thương Lan Phúc khiến hắn không thể tìm được sơ hở nào để phản kích.
Hắn biết mình đã bị áp chế hoàn toàn.
Nhưng hắn không thể chấp nhận được kết quả này.
Tâm cảnh của Thương Lan Ngạo dần trở nên rối rắm, kiếm chiêu cũng hỗn loạn hoàn toàn.
Bên hắn vừa loạn liền mang lại cơ hội tuyệt vời cho Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc nhắm trúng thời cơ, thanh kiếm sắc đâm thẳng tới, giống như rắn độc thè lưỡi, trong chớp mắt đã dán vào bàn tay của Thương Lan Ngạo.
Lướt qua!
Xoẹt!
Bàn tay Thương Lan Ngạo trúng một nhát kiếm.
Nỗi đau đớn đớn dữ dội khiến hắn không cầm nổi kiếm nữa.
Keng!
Thanh trường kiếm rơi xuống đất.
Thương Lan Ngạo cả kinh, định nhặt kiếm lên, nhưng Thương Lan Phúc đã kề kiếm vào cổ hắn.
Cơ thể của Thương Lan Ngạo cứng ngắc, không dám động đậy.
“Hay!”.
Tửu Ngọc thấy thế liền hưng phấn vỗ tay hét lớn.
Ngự Bích Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng những người đang vây xem đều vô cùng kinh ngạc, tỏ vẻ khó tin.
Thương Lan Ngạo lại càng đứng sững như trời trồng.
“Thương Lan Ngạo, anh nói xem thực lực của tôi có dám đánh với anh không?”.
Thương Lan Phúc lạnh lùng hừ mũi nói.
“Mày…”
Thương Lan Ngạo nghiến răng nghiến lợi, khẽ gầm lên: “Mày có giỏi thì giết tao đi!”.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không giết anh, nếu không cũng khó ăn nói với bố! Nhưng anh ức hiếp bạn bè tôi, còn ở đây làm bại hoại danh tiếng của bố thì tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được!”.
Dứt lời, thanh kiếm sắc của Thương Lan Phúc lại vung lên, chặt một cánh tay của Thương Lan Ngạo.
Phập!
Âm thanh quái dị vang lên.
Cánh tay trái của Thương Lan Ngạo lập tức rơi xuống, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ quầy thuốc bên cạnh.
“A!”.
Thương Lan Ngạo đau đớn đến mức khuôn mặt vặn vẹo, gào thét không ngừng, toàn thân run lên bần bật.
“Cậu chủ!”.
Các thuộc hạ ở xung quanh vội vàng xúm đến, lấy châm bạc ra giảm đau cho hắn.
“Không được dùng châm!”.
Thương Lan Phúc lại quát.
Đám thuộc hạ khựng lại.
“Trước khi về phủ, cấm không ai được chữa trị cho anh ta, nếu không anh ta sẽ không nhận được bài học!”.
Thương Lan Phúc hừ mũi nói: “Nghe đây, tiệm thuốc này đã được tôi bảo vệ! Các anh nói với bố cũng chẳng sao hết! Nhưng nếu để tôi biết các anh còn dám tác oai tác quái, thì lần sau tôi sẽ không nương tay như vậy đâu, tôi sẽ lấy luôn mạng của các anh!”.
Mọi người nghe thấy thế đều run như cầy sấy, không dám ho he gì.
“Đưa đồ vô dụng này biến đi!”.
Thương Lan Phúc quát lớn.
“Thương Lan Phúc! Mày nhớ đấy! Món nợ này tao nhất định sẽ tìm mày tính sổ!”.
Đôi mắt Thương Lan Ngạo đỏ ngầu, phát ra lời thề độc, sau đó được thuộc hạ dìu khỏi tiệm thuốc.
Những người vây xem vội vàng giải tán, không dám ở lại hóng hớt nữa.
Ai cũng biết phủ Thương Lan sắp xảy ra chuyện lớn.
Chờ mọi người tản hết, Thương Lan Phúc mới vội xoay người lại, ôm quyền hành lễ với Lâm Chính.
“Đồ đệ đến muộn, khiến sư phụ bị kinh hãi, xin sư phụ giáng tội!”.
Thương Lan Phúc nói đầy tự trách.
“Không sao, anh đến hay không cũng vậy, một Thương Lan Ngạo tép riu tôi vẫn đối phó được”.
Lâm Chính bình thản nói.
Thương Lan Phúc sửng sốt, có chút không biết trả lời thế nào.
Làm gì có ai không khách sáo như vậy chứ?
Anh ta ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn: “Sư phụ, tôi ra tay khác với sư phụ ra tay, nếu là tôi ra tay thì đây chỉ là chuyện nhà của tộc Thương Lan chúng tôi. Nhưng nếu là anh ra tay, chỉ sợ… sẽ bị bố tôi trả thù…”
“Không sao”.
Lâm Chính lắc đầu: “Nếu bố anh ra tay với tôi… cũng không có gì ghê gớm cả”.
Anh vừa dứt lời, hơi thở của Thương Lan Phúc liền trở nên run rẩy.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng lại càng kinh hãi.
Lâm Chính nói cái gì vậy?
Lẽ nào… anh không còn sợ Thương Lan Võ Thần nữa?
Ba người dịch dung.
Nhưng Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng vô cùng lo lắng, đi theo sau Lâm Chính không ngừng nhìn Đông ngó Tây, đề phòng tai mắt của Thái Thiên Võ Thần.
Lâm Chính lại rất ung dung, đi thẳng về phía chợ dược liệu.
Long Tâm Thành rộng lớn, cần gì cũng có.
Chợ dược liệu ở đây hầu hết đều đến từ vực Diệt Vong.
Nhưng vẫn có một số dược liệu đặc biệt chỉ có ở long mạch dưới lòng đất chứ vực Diệt Vong không có.
Hơn nữa, những dược liệu này đều có giá cao ngất ngưởng.
“Chào đại nhân, anh cần những dược liệu gì?”.
Trước một tiệm thuốc rất sơ sài, một cô gái đang bốc thuốc thấy có khách vào, liền bỏ ngay dược liệu trong tay xuống, chạy bước nhỏ tới, nở nụ cười rạng rỡ.
"Xin hỏi cửa hàng các cô có đủ những loại thuốc này không?".
Lâm Chính chìa danh sách ra.
Cô gái cầm danh sách đọc kĩ một lượt, dường như muốn nín thở, vội gật đầu đáp: "Được, trong vòng nửa tiếng chắc chắn có đủ".
"Nửa tiếng?".
"Là thế này thưa đại nhân, một phần dược liệu trong danh sách này tiệm chúng tôi không có, nên tôi phải đến tiệm thuốc khác để lấy. Tóm lại nửa tiếng chắc chắn không vấn đề gì".
"Vậy được, bốc thuốc cho tôi đi".
"Vâng thưa anh".
Cô gái nở nụ cười ngọt ngào, lập tức xoay người định chạy đi.
"Nhóc Ngư, cháu làm cái gì vậy?".
Đúng lúc này, một tiếng trách mắng nghiêm nghị vang lên.
Chỉ thấy một ông lão mái tóc bạc phơ, già lụ khụ, ngậm một tẩu thuốc đi từ trong nhà ra.
Ông lão tóc bạc da mồi, vóc dáng gầy nhỏ, vẻ mặt rất nghiêm nghị.
Cô gái hoàn hồn, vội kêu lên: "Ông nội..."
"Những chuyện ông dặn cháu quên hết rồi sao?".
Ông lão hừ mũi nói, sau đó giật lại danh sách, xem một lát rồi trầm giọng nói: "Rất xin lỗi quý khách, là con bé này không hiểu chuyện! Những dược liệu cậu cần đều có giá trị đắt đỏ, thế nên phải trả tiền xong xuôi chúng tôi mới có thể bốc thuốc cho cậu".
"Trả tiền trước?".
Ngự Bích Hồng ở phía sau tức giận: "Đâu ra cái kiểu trả tiền trước bốc thuốc sau? Nếu các ông không có, hoặc lấy thuốc không đúng thì phải làm sao?".
"Nếu quý khách không hài lòng thì chúng tôi có thể trả lại tiền".
Ông lão bình thản đáp.
"Ông..."
Ngự Bích Hồng nổi giận, đang định rút kiếm ra.
Ông lão sợ hãi biến sắc, vội vàng lùi lại.
"Vị đại nhân này, xin đừng tức giận..."
Cô gái vội đi tới cúi người với Ngự Bích Hồng, vẻ mặt áy náy nói: "Ông tôi cũng là có nỗi khổ riêng, thế này đi, tôi bốc thuốc cho các cô trước... Các cô xem thuốc xong mà hài lòng thì trả tiền sau cũng được".
Nói xong liền chạy đi.
"Đúng là ngang ngược!".
Ngự Bích Hồng tra kiếm vào vỏ, nhưng vẫn chưa nguôi giận.
"Ông à, ông làm ăn như vậy thì không bền đâu".
Lâm Chính bình thản nói.
Ông lão há miệng, bất lực thở dài: "Đại nhân, tôi cũng chẳng còn cách nào khác... Cửa tiệm này của chúng tôi trước giờ làm ăn rất tốt, nhưng hai năm nay những người đến lấy hàng không trả tiền quá nhiều, thế nên... tôi cũng chỉ đành làm vậy... Mong đại nhân lượng thứ..."
"Lấy hàng không trả tiền? Đây là Long Tâm Thành cơ mà, kẻ nào mà coi trời bằng vung như vậy?".
Tửu Ngọc kinh ngạc nói.
"Còn có thể là ai chứ? Đương nhiên là người của nhà Võ Thần rồi!".
Ông lão lắc đầu.
"Người của nhà Võ Thần? Lẽ nào là Thương Lan Võ Thần?".
Lâm Chính hạ giọng hỏi.
Anh vừa dứt lời, ông lão liền biến sắc, vội vàng xua tay: "Đại nhân đừng nói nữa, đừng nói nữa, nói nữa là cả nhà tôi tiêu đời mất".
Lâm Chính đương nhiên hiểu được sự kiêng dè của ông lão.
Ở long mạch dưới lòng đất, Võ Thần có uy quyền tuyệt đối.
Cô gái nhanh chóng mang theo rất nhiều dược liệu chạy tới.
Cô ta hơi thở dốc, khuôn mặt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, đặt dược liệu lên quầy rồi cười nói: "Thưa quý khách, những thứ anh cần đều ở đây cả, anh xem đi".
"Ừ".
Lâm Chính gật đầu, bắt đầu kiểm kê.
Cô gái có chút lo lắng, chỉ sợ Lâm Chính không hài lòng.
Dù sao cũng mới nghe ông lão kể về cảnh ngộ của cửa tiệm này, cũng có thể hiểu được bọn họ đang rất cần một đơn hàng để xoay chuyển tình hình.
Nhưng đúng lúc này, có mấy tiếng bước chân ở ngoài cửa, sau đó một giọng nói lười nhác vang lên.
"Ngư Nhi, chuẩn bị nhung sâm cho chúng tôi, phải là loại 500 năm, rõ chưa?".
Cô gái nghe thấy thế liền tái mặt.
Ông lão cũng run bắn lên, kinh hãi nhìn ra ngoài cửa.
Lâm Chính nhíu mày ngoảnh đầu lại.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc kiếm phục xa hoa, dẫn theo mấy người nữa đi vào tiệm thuốc.
"Cậu... cậu Thương Lan?".
Cô gái lùi lại nửa bước, run rẩy kêu lên.
"Ủa? Cửa tiệm của các cô... cũng có khách khác cơ à?".
Người đàn ông liếc mắt nhìn mấy người Lâm Chính, nhếch môi mỉm cười nói: "Các anh mau cút đi, hôm nay cửa tiệm này không bán!".
Chương 4787: Không bằng chó lợn
Đám Lâm Chính nghe thấy thế liền nhíu mày.
Ngự Bích Hồng tính tình nóng nảy, nhưng cô ta không hề kích động.
Bởi vì cô ta nghe thấy xưng hô ông lão gọi người đàn ông này.
Cậu Thương Lan?
Lẽ nào người này là con trai của Thương Lan Võ Thần?
Thương Lan Phúc là con riêng của Thương Lan Võ Thần, nói một cách nghiêm túc thì chỉ là con vợ bé, không được công khai, đãi ngộ bình thường so với con cái của bà cả thì khác nhau một trời một vực.
Thế nên những người này có thể trực tiếp đại diện cho Thương Lan Võ Thần.
Ngự Bích Hồng nhìn về phía Lâm Chính, có chút không biết giải quyết thế nào.
"Anh là chủ cửa tiệm này sao?".
Lâm Chính tiếp tục kiểm kê dược liệu, không nhanh không chậm hỏi.
"Không phải".
"Vậy anh có quyền gì mà đuổi tôi?".
Lâm Chính lại nói.
Anh vừa dứt lời, đám thuộc hạ của người đàn ông lập tức nổi giận, xúm lại bao vây.
Nhưng người đàn ông lại giơ tay lên ngăn cản, nhìn Lâm Chính chằm chằm: "Thú vị đấy, thằng nhãi, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?".
"Không biết, cũng không muốn biết".
Lâm Chính tỏ vẻ không quan tâm.
Người đàn ông nheo mắt lại.
"Đại nhân, anh đừng nói nữa, đây là cậu hai Thương Lan Ngạo của Thương Lan Võ Thần, anh còn nói như vậy thì sẽ gặp họa đấy!".
Cô gái tên Ngư Nhi vội chạy ra khỏi quầy, không ngừng cúi người xin lỗi Thương Lan Ngạo.
"Cậu Ngạo, anh đại nhân đại lượng, đừng làm khó khách hàng của tôi, anh cần gì Ngư Nhi sẽ chuẩn bị thỏa đáng".
Cô gái tỏ vẻ lo lắng, nói đầy chân thành.
Nhưng Thương Lan Ngạo lại bật cười nhìn cô gái: "Ngư Nhi, cô nói thật chứ? Nếu tôi không làm khó hắn, thì tôi cần gì cô cũng chuẩn bị cho tôi sao?".
Ngư Nhi nghe thấy thế liền hơi biến sắc, ngập ngừng một lát nhưng không biết nên nói gì cho phải.
"Được rồi, cô đã nói như vậy thì tôi còn cằn nhằn cái gì nhỉ? Ngư Nhi, chắc cô hiểu ý tôi chứ?".
Thương Lan Ngạo cười nói: "Lát nữa đi theo tôi, đêm nay sẽ ở phủ của tôi! Chỉ cần cô hầu hạ tôi chu đáo, tôi đảm bảo tiệm thuốc của các cô sẽ càng ngày càng tốt, làm ăn thuận lợi, mỗi ngày đấu vàng".
Ngư Nhi sợ đến mức không dám hé răng nói gì.
Lâm Chính cũng coi như hiểu được tại sao tiệm thuốc này lại thê thảm như vậy.
Chắc là Thương Lan Ngạo nhìn trúng cháu gái của ông chủ cửa tiệm, muốn đưa cô ta về phủ của mình, nhưng đối phương không chịu, nên không ngừng gây áp lực, thường xuyên đến phá đám.
Hắn là con trai của Thương Lan Võ Thần, cả Long Tâm Thành có ai dám ra mặt giúp cửa tiệm này chứ?
Cửa tiệm tức giận mà không dám nói.
"Cậu Thương Lan, ngoài việc này ra thì chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với anh, anh đổi cái khác được không..."
Ngư Nhi muốn khóc mà không có nước mắt.
"Cậu Thương Lan, cậu tha cho cháu tôi đi, chỉ cần cậu bỏ qua cho nó thì bảo tôi làm trâu làm ngựa cũng được".
Ông lão lảo đảo đi tới, quỳ xuống đất vừa dập đầu vừa van xin.
"Cút sang một bên!".
Thương Lan Ngạo có chút tức giận, đạp ông lão một cái, lạnh lùng chửi bới: "Ông đây nhìn trúng cháu gái ông là phúc của nhà ông! Các ông còn dám từ chối à? Tôi nói cho các ông biết, Long Cung sắp bắt đầu, cháu gái ông bắt buộc phải hợp tu với tôi, nếu không hôm nay tôi không những lôi cháu gái ông đi, mà còn đập luôn cửa tiệm của ông!".
"Cậu Thương Lan!".
Ông lão nằm ở dưới đất, kêu lên thống thiết.
Cô gái cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Người đi đường ở bên ngoài nhao nhao nhìn vào trong hóng hớt.
Khi nhìn thấy người đứng ở đây là Thương Lan Ngạo, thì không ai dám nhiều chuyện nữa, vội vàng cúi đầu rời đi.
Không dám ở lại thêm chút nào.
"Đồ cặn bã!".
Tửu Ngọc tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngự Bích Hồng siết chặt chuôi kiếm, chỉ muốn rút luôn ra.
Nhưng Thương Lan Ngạo phớt lờ bọn họ, nheo mắt nhìn chằm chằm cô gái, chờ câu trả lời của đối phương.
Cô gái hoàn hồn lại, khóe mắt ầng ậng nước, chậm rãi nhắm mắt lại, dường như định thỏa hiệp.
Chẳng còn cách nào khác, cửa tiệm này là bát cơm của cả một gia đình.
Nếu hắn làm thật thì cả nhà sẽ không còn đường sống.
Nhưng đúng lúc cô gái định lên tiếng, thì một giọng nói bình thản vang lên.
"Đường đường là con cháu của Thương Lan Võ Thần, vậy mà đức hạnh lại không bằng chó lợn, đúng là khiến người ta thất vọng!".
Chương 4788: Cậu gây họa lớn rồi
Thương Lan Ngạo và một đám người lập tức quay sang nhìn.
Người nói chính là Lâm Chính.
Bọn họ đùng đùng nổi giận.
"Thằng chó, mày sủa cái gì đấy hả?".
"Mày chửi cậu chủ của bọn tao?".
"Mày chán sống à?".
Bọn họ tỏ thái độ hung thần ác sát, rút luôn kiếm bên hông ra.
Ngự Bích Hồng không thèm nhịn nữa, cũng rút cự kiếm ra chặn trước đám người.
Thanh cự kiếm dày rộng kia rất có sức uy hiếp.
Hai bên gườm gườm nhìn nhau.
"Tất cả bỏ vũ khí xuống!".
Thương Lan Ngạo bỗng lên tiếng.
Đám thuộc hạ kinh ngạc, đều quay sang nhìn hắn.
Chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm, khóe môi nở nụ cười dữ tợn.
Hắn cố gắng che giấu sự giận dữ trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Chính và Ngự Bích Hồng.
"Bọn mày... cũng có bản lĩnh gớm nhỉ? Rút kiếm ra làm gì? Muốn động đến tao à? Nào, tao đang đứng đây này, bọn mày có giỏi thì đâm tao đi! Đâm đi!".
Thương Lan Ngạo quát Ngự Bích Hồng.
Ngự Bích Hồng siết chặt thanh kiếm, mãi không dám động đậy.
Dù sao đây cũng là con trai của Thương Lan Võ Thần, khác với con riêng như Thương Lan Phúc, đây là con trai ruột chính thống của ông ta!
Động đến hắn chính là động đến Thương Lan Võ Thần.
"Còn ngây ra đó làm gì? Giết tao đi! Đâm đi!".
Vẻ mặt Thương Lan Ngạo đầy khinh miệt và dè bỉu: "Không dám thì cất kiếm của mày đi! Một lũ thấp kém vô dụng!".
"Anh..."
Ngự Bích Hồng tức điên lên, tâm trạng cũng sắp mất khống chế.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Bốp!
Một cái tát nặng nề vả vào mặt Thương Lan Ngạo.
Thương Lan Ngạo không kịp đề phòng, lập tức xoay hai vòng tại chỗ, sau đó ngã ngồi xuống đất, trên mặt là một dấu tay rõ ràng, đầu váng mắt hoa.
"Hả?".
"Cậu chủ, cậu không sao chứ?".
"Mày... mày dám đánh cậu chủ nhà tao?".
"Phản rồi! Phản rồi!".
"Mày công khai khiêu khích Võ Thần đại nhân sao?".
Đám thuộc hạ luống cuống đỡ Thương Lan Ngạo dây, tức giận gào thét với Lâm Chính.
Mấy thanh kiếm sắc lại được rút ra, chĩa về phía anh.
Còn hai ông cháu Ngư Nhi đã ngây ra như phỗng.
Ai mà ngờ được Lâm Chính lại trực tiếp ra tay, tát Thương Lan Ngạo trước mặt mọi người như vậy chứ?
Cái tát này không chỉ vả vào mặt Thương Lan Ngạo, mà chính là vả vào mặt Thương Lan Võ Thần.
"Khiêu khích Thương Lan Võ Thần? Không, tôi đang thay Thương Lan Võ Thần dạy dỗ các anh!".
Lâm Chính không nhanh không chậm nói: "Giữa thanh thiên bạch nhật cưỡng đoạt dân nữ, ức hiếp người già, làm những chuyện không bằng cầm thú. Nếu để các anh đắc thủ thì chẳng phải Thương Lan Võ Thần sẽ mất hết mặt mũi sao? Tôi làm vậy là để giữ danh dự cho Thương Lan Võ Thần, sao có thể là khiêu khích được?".
"Mày..."
Bọn họ tức điên lên.
Lúc này, Thương Lan Ngạo cũng đã hoàn hồn, hắn lấy tay ôm mặt, thẹn quá hóa giận, khẽ gầm lên: "Lũ vô tích sự này! Còn ngây ra đó làm gì? Xông lên bắt hắn cho tôi! Tôi phải đưa người này về phủ, bằm thây vạn đoạn, luyện sống hắn luôn!".
"Lên!".
Một đám thuộc hạ lập tức xông tới.
"Dựa vào bọn mày mà cũng muốn khiến đại nhân bị thương sao? Nằm mơ đi!".
Ngự Bích Hồng hừ mũi nói, giơ cự kiếm lên đánh nhau với bọn họ.
Thuộc hạ của Thương Lan Ngạo sao có thể là đối thủ của Ngự Bích Hồng? Chẳng mấy chốc đã bị đánh te tua, nằm bẹp một chỗ rên la oai oái, không thể động đậy.
Trận đánh nhau trong nhà lập tức thu hút sự chú ý của người đi đường.
Càng ngày càng nhiều người vây xem.
Ông lão chứng kiến cảnh này thì vô cùng sợ hãi, vội chắp tay lạy lục.
"Đại nhân, đại nhân! Cậu mau dẫn người đi đi, cậu gây họa lớn rồi!".
Chương 4789: Anh cứ thử ra tay xem
"Ông à, tôi đang dạy dỗ lũ thất đức này cho ông mà ông lại bảo tôi đi, ông không sợ tôi đi rồi chúng lại ức hiếp các ông sao?".
Lâm Chính bình thản nói.
"Việc này..."
Ông lão có chút lúng túng.
Nhưng đúng lúc này, cô gái tên Ngư Nhi lại dũng cảm đứng ra, nói với vẻ cảm kích: "Cảm ơn anh đã ra mặt giúp chúng tôi, để báo đáp, số dược liệu này... chúng tôi tặng miễn phí!".
"Tặng miễn phí?".
Lâm Chính có chút ngạc nhiên: "Số dược liệu này không hề rẻ, tiệm thuốc nhà cô có gánh nổi không?".
"Không sao".
Cô gái nở nụ cười chua chát: "Đại nhân, anh mau cầm những thứ này rồi đi đi, tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa người của phủ Thương Lan sẽ đến, đến lúc đó anh muốn đi cũng không kịp đâu".
"Tôi đi rồi các cô phải làm sao?", Lâm Chính hỏi.
"Chúng tôi sẽ cho phủ Thương Lan một câu trả lời!".
"Câu trả lời?".
Lâm Chính đã nhận ra ý định của cô gái.
Cô ta cảm kích vì Lâm Chính ra mặt giúp mình, định thỏa hiệp với phủ Thương Lan để gánh tội thay anh.
Nhưng một khi thỏa hiệp thì tiệm thuốc này cũng không thể tồn tại được nữa.
Dù sao tát Thương Lan Ngạo trước mặt mọi người cũng không phải là chuyện nhỏ.
Việc này liên quan đến thể diện của cả Thương Lan Võ Thần.
"Cậu Thương Lan, tôi đồng ý theo anh về phủ, chỉ mong anh bỏ qua chuyện này, được không?".
Cô gái cúi đầu, nước mắt giàn giụa nói.
"Mẹ kiếp, vậy là tao chịu oan cái tát này sao?".
Thương Lan Ngạo tức giận chửi.
Cô gái không biết phải làm thế nào, liền chộp lấy con dao ở trên quầy, kề vào cổ mình.
Mọi người sửng sốt.
Hình như cô gái cảm thấy chưa đủ, lại cầm chiếc đèn dầu ở bên cạnh lên, nói chắc nịch: "Cậu Thương Lan, nếu anh không đồng ý, thì tôi sẽ tự sát tự thiêu, để anh không có được tôi! Tôi biết sở dĩ anh muốn tôi hầu hạ anh là vì thể chất Bạch Hà của tôi! Nhưng nếu tôi tự thiêu thì anh sẽ chẳng có gì cả!".
Lần này thì Thương Lan Ngạo đã kinh hãi.
"Cô... cô dừng tay!".
Thương Lan Ngạo có chút đau đầu, thầm chửi: "Con khốn này dám đe dọa mình? Chết tiệt!".
"Cậu chủ, cậu miễn cưỡng đồng ý với con khốn này đi, chờ sau khi cô ta hợp tu với cậu, hưởng thụ lợi ích do thể chất mang lại, thì chúng ta lại tìm thằng súc sinh này tính sổ!".
Gã thuộc hạ ở bên cạnh ghé tai nói nhỏ.
"Anh ngu thế? Chờ tôi hợp tu xong thì tên này chạy mất tăm mất tích rồi, tôi biết đi đâu tìm hắn tính sổ?".
Thương Lan Phúc trừng mắt nhìn gã.
"Không sao đâu cậu chủ, tôi sẽ phái ngay người theo sát hắn, không cho hắn rời khỏi Long Tâm Thành".
Gã thuộc hạ kia vội nói.
Thương Lan Phúc nghe thấy thế, không khỏi rơi vào trầm tư, sau đó gật đầu nói: "Được, Ngư Nhi, tôi hứa với cô sẽ không truy cứu thằng chó này! Chỉ cần cô ngoan ngoãn theo tôi về phủ, thì tôi sẽ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra".
"Cảm ơn cậu Thương Lan".
Cô gái nghẹn ngào đáp, sau đó nhìn ông nội mình rất lâu, rồi lại nhìn Lâm Chính, cúi đầu khom lưng với anh, rồi đi về phía Thương Lan Ngạo.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng chìa tay ra đặt lên vai cô gái.
"Cô Ngư Nhi, cô không cần đi đâu".
Cô gái sửng sốt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt kinh ngạc.
"Tôi đã làm thì sẽ không để người khác chịu trách nhiệm thay tôi! Hôm nay có tôi ở đây, không ai có thể động đến cô cả!".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thằng chó! Mày nghĩ tao không giết được mày sao?".
Thương Lan Ngạo tức muốn bốc khói, lập tức huy động sức mạnh phi thăng, rút bội kiếm ở hông ra, sát khí đằng đằng. L
Là con trai của Thương Lan Võ Thần, thực lực của hắn hơn đứt đám thuộc hạ này.
Ngự Bích Hồng cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.
Nhưng Lâm Chính vẫn rất bình thản: "Anh xứng giết tôi sao?".
"Vậy thì để xem tao có xứng không!".
Thương Lan Ngạo tức giận gầm lên, đang định ra tay.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Thương Lan Ngạo, anh cứ thử ra tay xem!".
Chương 4790: Anh đến hay không cũng vậy
Dứt lời, đám người chen chúc ở bên ngoài cửa tiệm lập tức tách ra.
Sau đó, một thanh niên mặc kiếm phục màu lam, tay cầm bội kiếm nhanh chân đi vào.
Người đến không phải ai khác, mà chính là Thương Lan Phúc!
Thương Lan Ngạo sửng sốt, quay đầu sang nhìn, sau đó cười khẩy.
“Tao còn tưởng là ai đến chứ! Hóa ra là thằng con hoang này!”.
“Anh nói ai là con hoang?”.
Thương Lan Phúc không nhẫn nhịn Thương Lan Ngạo, giọng nói lạnh lùng, chứa đầy địch ý.
Tuy Thương Lan Ngạo lớn tuổi hơn, theo lý mà nói Thương Lan Phúc phải gọi một câu anh, nhưng do thân phận con riêng mà bao năm nay Thương Lan Ngạo bắt nạt Thương Lan Phúc không ít.
Thế nên Thương Lan Phúc không thèm coi Thương Lan Ngạo là anh trai.
“Hừ, ở đây ngoài mày thì còn ai là con hoang chứ? Mẹ mày vốn là một kẻ thấp hèn, nếu không phải năm đó bố uống rượu say thì làm gì có mày?”.
Thương Lan Ngạo nói đầy khinh miệt.
“Ha ha ha…”
Đám thuộc hạ cười lớn phụ họa.
“Chán sống à?”.
Thương Lan Phúc nổi giận, rút luôn kiếm ra chém về phía Thương Lan Ngạo.
“Đồ con hoang! Mày cũng dám đánh với tao sao?”.
Thương Lan Ngạo không chút sợ hãi, giơ kiếm lên nghênh chiến.
Trong mắt Thương Lan Ngạo thì Thương Lan Phúc không đáng để hắn phải lo lắng.
Tuy Thương Lan Võ Thần cũng coi như nuôi nấng đứa con riêng này, còn cho anh ta một chiếc thẻ VIP chí tôn, để anh ta có thể ra vào một số nơi đặc biệt ở Long Tâm Thành.
Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Về võ kỹ thì ông ta gần như không dạy dỗ gì.
Tất cả kiếm kỹ của Thương Lan Phúc đều là tự đọc sách rồi học theo.
Loại vô dụng không có người chỉ dạy như vậy thì sao hắn phải sợ?
Trước kia hắn từng giao đấu với Thương Lan Phúc không ít, nhưng lần nào Thương Lan Phúc cũng thảm bại.
Thế nên lần này, Thương Lan Ngạo cũng tràn trề tự tin.
Nhưng sau mười mấy chiêu, nụ cười tự tin trên mặt Thương Lan Ngạo đã dần biến mất.
Hắn phát hiện… kiếm kỹ của Thương Lan Phúc hình như đã khác so với trước kia.
Kiếm chiêu của anh ta hiện giờ sắc bén hơn, xảo quyệt hơn, cũng… hoàn mĩ hơn.
Sau khi đấu được hai mươi chiêu, Thương Lan Ngạo đã cảm thấy hơi vất vả.
Nhưng xung quanh đang có bao nhiêu người đang nhìn, sao hắn có thể nhận thua được?
Hắn cắn chặt răng, tiếp tục vung kiếm một cách điên cuồng.
Khi đấu đến ba mươi chiêu, hắn đã rơi xuống thế hạ phong, không thể chủ động tấn công mà chỉ đành phòng thủ một cách bị động.
Chuyện này là sao?
Thực lực của thằng con hoang này tinh tiến nhiều như vậy từ khi nào?
Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thua.
Không thể nào!
Hắn tuyệt đối không thể thua thằng con hoang này!
Tuyệt đối không thể!
Đôi mắt Thương Lan Ngạo dần trở nên đỏ ngầu như máu, sức mạnh phi thăng trong người cũng được huy động một cách cuồng bạo hơn.
Hắn định phản kích.
Nhưng những đòn tấn công dày đặc và hoàn mĩ của Thương Lan Phúc khiến hắn không thể tìm được sơ hở nào để phản kích.
Hắn biết mình đã bị áp chế hoàn toàn.
Nhưng hắn không thể chấp nhận được kết quả này.
Tâm cảnh của Thương Lan Ngạo dần trở nên rối rắm, kiếm chiêu cũng hỗn loạn hoàn toàn.
Bên hắn vừa loạn liền mang lại cơ hội tuyệt vời cho Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc nhắm trúng thời cơ, thanh kiếm sắc đâm thẳng tới, giống như rắn độc thè lưỡi, trong chớp mắt đã dán vào bàn tay của Thương Lan Ngạo.
Lướt qua!
Xoẹt!
Bàn tay Thương Lan Ngạo trúng một nhát kiếm.
Nỗi đau đớn đớn dữ dội khiến hắn không cầm nổi kiếm nữa.
Keng!
Thanh trường kiếm rơi xuống đất.
Thương Lan Ngạo cả kinh, định nhặt kiếm lên, nhưng Thương Lan Phúc đã kề kiếm vào cổ hắn.
Cơ thể của Thương Lan Ngạo cứng ngắc, không dám động đậy.
“Hay!”.
Tửu Ngọc thấy thế liền hưng phấn vỗ tay hét lớn.
Ngự Bích Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng những người đang vây xem đều vô cùng kinh ngạc, tỏ vẻ khó tin.
Thương Lan Ngạo lại càng đứng sững như trời trồng.
“Thương Lan Ngạo, anh nói xem thực lực của tôi có dám đánh với anh không?”.
Thương Lan Phúc lạnh lùng hừ mũi nói.
“Mày…”
Thương Lan Ngạo nghiến răng nghiến lợi, khẽ gầm lên: “Mày có giỏi thì giết tao đi!”.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không giết anh, nếu không cũng khó ăn nói với bố! Nhưng anh ức hiếp bạn bè tôi, còn ở đây làm bại hoại danh tiếng của bố thì tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được!”.
Dứt lời, thanh kiếm sắc của Thương Lan Phúc lại vung lên, chặt một cánh tay của Thương Lan Ngạo.
Phập!
Âm thanh quái dị vang lên.
Cánh tay trái của Thương Lan Ngạo lập tức rơi xuống, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ quầy thuốc bên cạnh.
“A!”.
Thương Lan Ngạo đau đớn đến mức khuôn mặt vặn vẹo, gào thét không ngừng, toàn thân run lên bần bật.
“Cậu chủ!”.
Các thuộc hạ ở xung quanh vội vàng xúm đến, lấy châm bạc ra giảm đau cho hắn.
“Không được dùng châm!”.
Thương Lan Phúc lại quát.
Đám thuộc hạ khựng lại.
“Trước khi về phủ, cấm không ai được chữa trị cho anh ta, nếu không anh ta sẽ không nhận được bài học!”.
Thương Lan Phúc hừ mũi nói: “Nghe đây, tiệm thuốc này đã được tôi bảo vệ! Các anh nói với bố cũng chẳng sao hết! Nhưng nếu để tôi biết các anh còn dám tác oai tác quái, thì lần sau tôi sẽ không nương tay như vậy đâu, tôi sẽ lấy luôn mạng của các anh!”.
Mọi người nghe thấy thế đều run như cầy sấy, không dám ho he gì.
“Đưa đồ vô dụng này biến đi!”.
Thương Lan Phúc quát lớn.
“Thương Lan Phúc! Mày nhớ đấy! Món nợ này tao nhất định sẽ tìm mày tính sổ!”.
Đôi mắt Thương Lan Ngạo đỏ ngầu, phát ra lời thề độc, sau đó được thuộc hạ dìu khỏi tiệm thuốc.
Những người vây xem vội vàng giải tán, không dám ở lại hóng hớt nữa.
Ai cũng biết phủ Thương Lan sắp xảy ra chuyện lớn.
Chờ mọi người tản hết, Thương Lan Phúc mới vội xoay người lại, ôm quyền hành lễ với Lâm Chính.
“Đồ đệ đến muộn, khiến sư phụ bị kinh hãi, xin sư phụ giáng tội!”.
Thương Lan Phúc nói đầy tự trách.
“Không sao, anh đến hay không cũng vậy, một Thương Lan Ngạo tép riu tôi vẫn đối phó được”.
Lâm Chính bình thản nói.
Thương Lan Phúc sửng sốt, có chút không biết trả lời thế nào.
Làm gì có ai không khách sáo như vậy chứ?
Anh ta ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn: “Sư phụ, tôi ra tay khác với sư phụ ra tay, nếu là tôi ra tay thì đây chỉ là chuyện nhà của tộc Thương Lan chúng tôi. Nhưng nếu là anh ra tay, chỉ sợ… sẽ bị bố tôi trả thù…”
“Không sao”.
Lâm Chính lắc đầu: “Nếu bố anh ra tay với tôi… cũng không có gì ghê gớm cả”.
Anh vừa dứt lời, hơi thở của Thương Lan Phúc liền trở nên run rẩy.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng lại càng kinh hãi.
Lâm Chính nói cái gì vậy?
Lẽ nào… anh không còn sợ Thương Lan Võ Thần nữa?