-
Chương 4806-4810
Chương 4806: Đều cho vào cả
“Anh bạn, anh điên rồi”, Cầm Kiếm Nữ lầm bầm, đầu óc trống rỗng.
“Không phải cô nói tôi không giết anh ta sao. Cô đã muốn cách thì chẳng phải đây là cách tốt nhất?”, Lâm Chính nói.
“Tôi...”, cô ta á khẩu nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
Cô ta rút trường kiếm ra đâm vào ngực Thương Lan Thiên Tuyệt.
Phụt! Thương Lan Thiên Tuyệt bị đâm xuyên tim. Hắn trố mắt nhìn cô rồi tắt thở.
Lâm Chính giật mình.
“Đã lựa chọn làm thì làm tới cùng. Vừa hay không có người, cũng không ai biết là chúng ta giết hắn. Dù Thương Lan Võ Thần có nghi ngờ thì chúng ta không nhận là được”, cô ta bặm môi.
Lâm Chính bàng hoàng nhìn cô ta. Không ngờ cô ta lại dám làm vậy.
Cô ta lấy ra một cái bình, đổ dịch lên người Thương Lan Thiên Tuyệt...Dịch vừa đổ lên người, tiếng xì xì vang lên.
Da thịt bắt đầu mục nát. Ở đây giết người mà không hủy xác thì coi như chưa giết chết hoàn toàn.
Với y thuật của người ở đây họ hoàn toàn có thể cứu sống người đã chết.
Nhìn chất dịch ăn mòn cơ thể đối phương, Cầm Kiếm Nữ nói: “Anh bạn, chúng ta mau đi thôi. Đừng để người khác nhìn thấy”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, nahnh chóng đi tới lối ra.
Thé nhưng bọn họ vừa đi được chưa bao xa thì có một bóng hình từ góc bước ra...
Khu lối ra máu chảy thành sông, kiếm quang chằng chịt. Kiếm quang này không phải do những kẻ giết nhau tạo ra mà là do các cơ quan tạo ra.
Cửa lớn tầng hai có bốn người cơ quan đang đứng đó. Tất cả đều được làm từ đá, để râu dài, mặc giáp sắt, tay cầm kiếm. Cứ ai tiếp cận thì đều bị họ khóa chặt và ra tay. Nếu không thể chống lại thì không thể nào thoát ra khỏi cửa và vào được tầng hai.
Diệp Viêm, Ám Minh Nguyệt đã không thấy bóng hình đâu nữa. Đến Thương Lan Phúc cũng vậy. Rõ ràng là họ đã sớm lên tầng hai rồi
Những người ở lại đều là những kẻ vô cùng tầm thường. Bọn họ thử xông vào tầng hai hết lần này đến lần khác nhưng đều bị bốn người cơ quan kia giết chết
Xác người chất thành đống trước cửa, ai cũng trố mắt, chết thảm. Máu chảy thành dòng.
Cầm Kiếm Nữ căng thẳng lao lên. Lâm Chính đột nhiên ngăn cô ta lại.
“Sao thế?”, cô ta hỏi.
“Thương Lan phủ đệ cử không ít người tham gia, Thương Lan Thiên Tuyệt chỉ là một trong số đó. Tôi nghĩ lầu hai cũng có người của họ. Cô đi như vậy, khó mà không bị họ tấn công”.
“Hay là...tôi dịch dung”, cô ta nói.
“Dịch dung thông thường họ vẫn phát hiện ra, cần dịch dung đặc biệt mà giờ lại không đủ nguyên liệu”.
“Vậy tôi phải làm sao?”
“Đơn giản, người đông thì dễ làm việc. Chúng ta cho người của tần một cùng vào, trà trộn với họ thì người của Thương Lan Nhất Tộc sẽ không thấy chúng ta nữa”, anh nói.
Chương 4807: Tầng hai Long Cung
Cô ta giật mình nhìn anh sau đó cười khổ: “Anh điên rồi. Nhiều người thế này chúng ta đưa vào kiểu gì?”
“Điều này không khó”.
“Anh định cản bốn thủ vệ đó sao? Tôi nói anh biết, thực lực của họ vô cùng khủng khiếp. Nếu để họ ra tay, thậm chí là họ có thể đánh cả Võ Thần. Nếu để họ cũng để ý thì chắc chỉ bỏ mạng thôi”, cô ta lắc đâu.
“Yên tâm, tôi có cách”.
Lâm Chính nói rồi dùng Hồng Mông Long Châm ghim lên người để gia tăng sức mạnh, đồng thời lấy đan dược ra nhét vào miệng và đi tới
“Các vị từ từ đã”, anh hô lên. Những kẻ đang định lao lên kia khựng người.
“Anh chính là người đối đầu với Thương Lan Thiên Tuyệt đó đúng không?”, có người nhận ra Lâm Chính bèn chau mày.
“Sao còn chưa chết thế?”
“Thương Lan Thiên Tuyệt đâu?”
Có người tỏ vẻ nghi ngờ. Cầm Kiếm Nữ tái mặt. Thế nhưng Lâm Chính không hề trả lời. Anh liếc nhìn bọn họ: “Các vị, tôi hỏi mọi người có muốn vào được tầng hai không?”
Dứt lời, đám đông bèn chuyển hướng tập trung.
“Ý anh là gì?", một người trầm giọng.
“Tôi có thể giúp mọi người vào được tầng hai”, anh nói.
“Giúp chúng tôi?”
“Làm gì có bữa cơm miễn phí nào trên đời. Anh và chúng tôi không quen biết, tôi không biết ý đồ của anh là gì. Vô duyên vô cớ anh tốt như vậy là có mục đích gì chứ?”
Một người phụ nữ đứng ra: “Tôi thấy chắc chắn anh muốn lợi dụng chúng tôi, thu hút sự chú ý của người cơ quan sau đó vào tầng hai trước đúng không?”
“Hóa ra là như vậy à?”
“Anh độc ác quá”
“Mẹ kiếp, coi chúng tôi là chó mèo đấy à?”
“Đồ súc sinh, chết đi”
Người phụ nữ kích động đám đông. Họ đồng loạt rút vũ khí và định ra tay với anh.
Cầm Kiếm Nữ thấy bất ổn bèn dùng sức mạnh phi thăng chuẩn bị nghênh chiến. Nhưng lúc này Lâm Chính đột nhiên quay người đi về phía bốn cơ quan.
“Các người không tin thì để tôi dùng hành động chứng minh”.
Đám đông ngạc nhiên, đồng loạt nhìn anh. Anh khởi động sức mạnh phi thăng, nhằm thẳng vào bốn người cơ quan.
Anh gầm lên, cơ thể phát ra ánh sáng vàng.Bốn người cơ quan lập tức bị thu hút và lao về phía anh. Kiếm quang khủng khiếp chém xuống.
“Xong đời rồi”.
Nhìn thấy cảnh tượng đó đám đông kêu lên. Thế nhưng khi đường kiếm chém xuống thì...
Keng...Âm thanh giòn giã vang lên. Bốn thanh kiếm chạm vào đầu anh nhưng không thể chém đứt.
“Đỡ được rồi”.
Bọn họ há hốc miệng.
“Còn đứng ngây ra làm gì, vào đi chứ”, Lâm Chính quay lại, hét lớn.
“Được được”
“Đại nhân cố gắng nhé”
“Mau vào đi”
Những người còn lại bừng tỉnh, lao vào. Cầm Kiếm Nữ bàng hoàng. Lâm Chính thu hút sự chút ý của đối phương để những người khác lao vào trong.
Một lúc sau, tầng một trống không. Chỉ còn lại tiếng sắt thép va chạm.
“Cô còn không mau vào sao?”, anh nhìn cô ta. Sức mạnh phi thăng của anh giảm đi nhiều, có vẻ sắp không cầm cự được nữa
“Anh vào kiểu gì?” ,cô ta hỏi
“Cô vào được là tôi cũng vào được”
“Vậy...thôi được”, cô ta bặm môi lao vào.
Mục tiêu của cô ta là tầng thứ ba. Giờ cần giữ thể lực. Cô ta lao qua, Lâm Chính cũng lao theo
Cánh cửa với ánh sáng màu vàng sau khi lao vào thì bị cản lại. Lao đi tầm năm sáu mét thì tầm nhìn được mở ra.
Lúc này mọi người đang đứng ở một nơi giống như mê cung. Phía trước là bảy, tám con đường không thấy điểm cuối
Những người trước đó chọn một con đường lao vào, vì con đường này thấy có không ít châu báu rơi vãi dưới đất
Ám Minh Nguyệt, Diệp Viêm dù đã tới tầng hai nhưng không bận tâm tới số châu báu đó.Bọn họ chỉ muốn lao ra khỏi cơ quan của tầng hai.
Long cung mở ra cũng ba ngày rồi. Bọn họ phải lao lên được tòa cao nhất trong ba ngày. Bởi vì thứ ở trên tầng cao nhất đó mới thật sự là bảo vật tuyệt thế.
Cầm Kiếm Nữ nhìn xung quanh và suy nghĩ. Lâm Chính thì ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần
Khi nãy đối kháng với bốn người cơ quan khiến cho anh tiêu hao không ít thể lực. Lúc này anh cần hồi phục.
“Anh hà tất phải khổ vậy. Với thực lực của anh, anh và tôi liên thủ thì có gì phải sợ người của Thương Lan. Giờ anh vì đám người kia mà tiêu hao năng lực, nếu gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào?”
Cầm Kiếm Nữ thở dài: “Hành trình này điều kiêng kị nhất là bị tiêu hao thể lực. Thời gian thì có hạn, chúng ta không có thời gian để hồi phục. Các thiên kiêu vào đây cũng chỉ vì không duy trì đủ thể lực mà bị ép rời đi. Anh làm vậy sợ rằng cao nhất chỉ xông lên đường tầng ba thôi”.
“Tôi lên tầng mấy không quan trọng, vì không cần lấy thứ gì ở đây cả”, anh lắc đầu.
“Vậy anh vì điều gì?”
Anh định nói ra thân phận nhưng sau đó lại thôi. Dù sao thì Thái Thiên Võ Thần vẫn còn ở bên ngoài nên không thể lôi cô ta vào chuyện này được.
Lâm Chính cũng không giải thích. Anh không bận tâm tới người của Thương Lan đệ phủ. Anh để nhiều người lao vào cùng chỉ vì muốn đối phó với Diệp Viêm.
“Đừng nói nhiều nữa, chúng ta đi thôi”, anh nuốt viên đan dược vào đứng lên...
Chương 4808: Ếch ngồi đáy giếng
Hai người đi tới một con đường khác không người. Thế nhưng đi được một đoạn thì họ thấy có máu. Đi thêm nữa họ thấy xác người còn ấm.
“Phía trước có người”, Cầm Kiếm Nữ đi chậm lại.
Lâm Chính gật đầu, phóng ra sức mạnh phi thăng, phủ rộng xung quanh. Sau đó anh dường như cảm nhận được thứ gì đó.
“Tầm 300 mét đang có chém giết. Tất cả những con đường này đều có thể thông tới lối đi tầng hai. Giờ chúng ta quay lại không kịp rồi, đi xem là bạn hay địch”.
Cầm Kiếm Nữ siết chặt thanh kiếm, tập trung tinh thần.
Vụt vụt...Tiếng da thịt nứt toác vang lên. Gần đó có tiếng va chạm.
“Chuyện gì vậy? Sao tầng hai có nhiều kẻ tạp nham thế”.
“Mẹ kiếp, dám cướp đồ với ông à. Đúng là chán sống”
“Với thực lực của các người thì không thể nào vào đây được...”
“Kỳ lạ”
Tiếng nói vang lên. Cầm Kiếm Nữ không nhìn thấy người, chỉ nghe thấy giọng nói. Cô ta mất kiên nhẫn. Vì không biết là địch hay bạn.
Vậy thì phải làm sao. Cô ta nhìn Lâm Chính. Lâm Chính không phản ứng lại, chỉ đi về phía trước.
Bỗng có người hô vang.
“Ai?”
Dứt lời, một bóng hình lao ra. Cầm Kiếm Nữ tái mặt. Rõ ràng đó là người của Thương Lan phủ đệ.
“Không hay rồi”, Cầm Kiếm Nữ quay người kéo Lâm Chính bỏ chạy.
“Chạy gì chứ?”, Lâm Chính nhặt thanh kiếm dưới đất lên chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này...
Vụt vụt...Một đường sáng màu đỏ lướt tới. Ngay sau đó là vô số dây rợ từ phía sau lao tới cuốn lấy đám người này.
Vụt vụt...những sợi dây được kéo căng. Toàn bộ người của Thương Lan phủ đệ bị cắt khúc, đổ ra đất.
Lâm Chính và Cầm Kiếm Nữ giật mình. Họ thấy một bóng hình bước tới.
Hóa ra là Mị Mộng. Huyết Đao trong tay cô ta không ngờ có thể phân tách ra như thế.
“Cô Mị Mộng”, Cầm Kiếm Nữ vô thức lùi lại với vẻ cảnh giác.
“Các người không sao chứ?”, Mị Mộng khẽ mỉm cười.
“Chúng tôi không sao, cảm ơn cô”, Cầm Kiếm Nữ nói.
“Không sao là tốt rồi”.
Mị Mộng nói: “Đám người này đúng là vô pháp vô thiên, dám có ý định thanh trừng kẻ khác”.
“Thanh trừng sao?” Lâm Chính ngạc nhiên.
“Đúng vậy, có thể anh không biết lần này người của Thương Lan đệ phủ tới bao nhiêu người đâu. Tất cả đều là những kẻ tinh tuệ, bọn họ cử hàng trăm người trà trộn vào đám đông và trợ giúp cho những người cùng phe vào được tầng hai.
“Tại sao bọn họ làm như vậy?”
“Còn phải hỏi sao, để chiếm được bảo bối ở đây”.
Cô ta nhìn Lâm Chính: “Đến điều này mà anh cũng không biết à?”
“Tôi là ếch ngồi đáy giếng, biết không nhiều”.
“Chẳng trách thảo nào đắc tội cả với Võ Thần. Cũng chỉ có người như anh mới làm ra chuyện như vậy”, cô ta cười.
“Cùng đồng hành đều là oan gia, bảo bối ở tầng ba thu hút sự chú ý của đám võ thần, nếu như để họ lấy được chắc chắn thực lực của họ sẽ gia tăng và ảnh hưởng tới cục diện thống trị của các thế lực Võ Thần. Vì vậy hành vi thanh trừng của Thương Lan Võ Thần cũng chẳng có gì là kỳ lạ”.
Cầm Kiếm Nữ giải thích, đồng thời cũng nhìn Lâm Chính. Dù sao thì chuyện này cũng chẳng có gì là mới mẻ ở đây.
Tại sao người này lại không biết gì? Lẽ nào anh ta không phải người của vùng long mạch này.
Chương 4809: Quái vật tượng đá
“Được lĩnh giáo rồi”, Lâm Chính không giải thích, chỉ mỉm cười
“Thế nhưng hai người cũng giỏi đấy, dám lao vào tầng hai. Thương Lan Thiên Tuyệt không gây phiền phức cho hai người à?”
Mị Mộng dường như sức nhớ ra bèn hỏi. Cầm Kiếm Nữ khẽ tái mặt, không biết phải nói thế nào.
Lâm Chính vội vàng lên tiếng: “Chúng tôi núp rồi lén lút lên đây. Thương Lan Thiên Tuyệt không tìm thấy cúng tôi”.
“Vậy sao?”
Mị Mộng nhìn bằng vẻ nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều: “Hai người mau đi đi, nếu để Thương Lan Thiên Tuyệt nhìn thấy thì không hay đâu”.
Nói xong cô ta cũng biến mất. Cầm Kiếm Nữ nhìn chăm chăm.
Việc Thương Lan Thiên Tuyệt bị Lâm Chính giết không được nói ra. Nếu không sẽ vô cùng rắc rối.
Thế nhưng cũng không thể giấu giếm được. Một khi truyền ra ngoài thì hai người sẽ bị tình nghi ngay.
“Đi thôi”, Lâm Chính nói.
Cầm Kiếm Nữ gật đầu. Hai người nhanh chóng đi lên vị trí cơ quan ở tầng hai.
Lúc này có hàng trăm người tập trung ở đây. Diệp Viêm, Ám Minh Nguyệt, thậm chí là các cao thủ của Thái Thiên Võ Thần cũng đều có mặt.
Ngoài ra thì còn có rất nhiều người là tán tu.
“Trước kia vào được đây chỉ chưa tới mười mấy người, giờ sao có cả trăm người thế này?”
Ám Minh Nguyệt chau mày. Diệp Viên thì chẳng bận tâm. Hắn nhắm mắt như đang chuẩn bị.
Lâm Chính đi ra sau, nhìn chăm chăm hắn. Hắn không thể nhìn thấu được thực lực của Diệp Viêm.
Chẳng còn nghi ngờ giừ nữa, tu vi của Diệp Viêm là mạnh nhất ở đây. Thiên võ của người này không hề kém gì Lâm Chính.
Hơn nữa hắn còn tỉ mỉ trong từng chi tiết. Để có thể đạt được mục đích, hắn không từ thủ đoạn và hi sinh mọi thứ có thể.
Nhìn hắn một hồi, Lâm Chính quay qua nhìn tầng hai. Nếu đấu trực diện thì Lâm Chính không đủ tự tin có giết được hắn hay không. Dù có đánh bại được thì cũng khó có thể giữ hắn được.
Chỉ có thể mượn sự trợ lực của các cơ quan này thôi. Các cơ quan ở đây kinh khủng hơn ở tầng hai nhiều.
Đường lên tầng ba có một bức tượng đá ở bên cạnh. Bức tượng có hình dạng của một người thanh niên đang nhắm mắt với thanh trường kiếm trong tay áp sát thân.
Tất cả được làm từ đá, duy chỉ có thanh kiếm là phát ra ánh sáng đỏ nhìn là biết không phải vật tầm thường.
Điều khiến người khác cảm thấy da đầu tê dại đó chính là những hình vẽ trên người của người này.
Những hình vẽ phát ra ánh sáng màu bạc với sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nguồn sức mạnh tới từ chính những hình vẽ này.
Nguồn sức mạnh này chẳng không ngừng, thực lực của người này ít nhất là đã vượt qua cảnh giới Lục Địa Thần Tiên rồi.
Rốt cuộc là ai đã tạo ra người này vậy. Lâm Chính nhìn chằm chằm với vẻ ngạc nhiên. Lẽ nào vào được tầng ba khó như vậy sao. Tầng một và hai độ khó đã chênh lệch rồi...
“Này...các người có lên không, không thì để tôi”.
Một người được Lâm Chính trợ giúp lao vào tầng hai cảm thấy mất kiên nhẫn bèn xách kiếm lao lên.
“Người anh em, đừng đi”, người bên cạnh vội nói.
Nhưng đã không kịp nữa rồi. Người tu sĩ đã lao lên.
Bức tượng từ từ mở mắt, thanh kiếm trong tay cũng được vung ra. Một mạng lưới kiếm quang trùm lên người tu sĩ.
Sau đó bức tượng trở về tư thế ban đầu, mắt nhắm lại, bất động.
Người tu sĩ hóa đá, cơ thể dần hiện ra các đường cắt, thịt rơi lả tả xuống đất. Chưa tới mười giây mà hắn đã hóa thành một đống bầy nhầy...
Chương 4810: Xúi giục
Phù!
Vô số người có mặt đều hít sâu, da đầu tê dại.
“Đây là gì?”
“Quái... quái vật phải không?”
“Trời ơi, ai có thể xông qua chứ?”
“Vừa nãy quái vật này rút kiếm lúc nào vậy tôi không thấy rõ...”
“Tôi... tôi không xông qua nữa đâu!”
"Có thể tiến vào tầng hai tôi đã rất hài lòng rồi!"
Rất nhiều người nơm nớp lo sợ, vô thức lùi về sau.
Cũng có người nhìn Lâm Chính.
“Người anh em, anh giúp chúng tôi lần này được không?”
Một vị tu sĩ đến gần Lâm Chính, trầm giọng nói.
“Khó”.
Lâm Chính lắc đầu: “Thứ này không thể so với bốn người máy thủ vệ trước đó, thực lực của nó, ít nhất cũng gấp mười lần người máy thủ vệ kia, huống hồ lúc trước tôi chống cự đám thủ vệ, sức mạnh phi thăng bị tiêu hao rất nhiều, bảo tôi dây dưa với con quái vật này, chả khác nào bảo tôi đi chịu chết!”
“Ờ...”
Mọi người thất vọng.
“Nhưng cũng không phải không có cách”.
Lâm Chính đột nhiên nói.
“Cách gì?”
Mọi người nhao nhao vây quanh, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Mọi người đều thấy rồi nhỉ? Ở đây có vài người là người kế vị Võ Thần, chắc chắn họ muốn vào tầng thứ ba, vậy mọi người cùng đi vào với bọn họ là được rồi!”
Lâm Chính cười nói.
“Ý của anh là đợi lúc bọn họ chiến đấu với quái vật, thì thừa cơ xông vào?”
“Đúng”.
“Cách này không phải chưa có người thử, nhưng... làm như vậy, sẽ bị mấy người kia oán hận, chỉ sợ khi vào tầng thứ ba, sẽ bị bọn họ giết để trả thù!”
Có người lo lắng nói.
“Đừng lo, đó là chuyện trước kia, lúc trước tầng hai không nhiều người như vậy, nhưng lần này có hàng trăm người tiến vào tầng hai, mọi người cùng ùa lên tầng ba, lấy được bảo bối rồi nói sau, chẳng lẽ mấy người không muốn có bảo vật tầng ba sao?”
Lâm Chính híp mắt nói.
Dứt lời, hô hấp mọi người trở nên nóng bừng.
Bảo vật tầng ba...
Đó chính là bảo bối thu hút sự chú ý của Võ Thần đấy!
Đồ ở tầng hai không thể sánh bằng.
Nhưng đối với những người này mà nói, bảo vật ở tầng hai đã được coi là vật quý hiếm.
Bảo vật tầng ba liệu sẽ có cấp bậc nào?
“Mẹ kiếp, liều mạng thôi! Cầu phú quý trong nguy hiểm! Đã đến đây rồi, bố mày còn sợ gì nữa chứ?”
“Đúng, liều mạng đi!”
“Mọi người cùng nhau tiến lên! Bảo bối tầng ba đang vẫy tay chào chúng ta!”
“Lát nữa đừng ai sợ nhé!”
Nhiều người quyết tâm, dự định liều thử một lần.
Nhưng vẫn có một số người sợ hãi, đứng sang một bên yên lặng không nói gì.
“Vị đại nhân này, anh nói xem, chúng ta nên đợi ai ra tay để cùng xông lên đây?”
Người đàn ông trước đó nhìn Diệp Viêm, hỏi thêm lần nữa.
“Là anh ta!”
Lâm Chính âm thầm chỉ vào Diệp Viêm.
“Tôi cũng định như vậy!”, người đó gật đầu nói: “Chắc Diệp Viêm đại nhân là người mạnh nhất trong mấy người này, có hắn khống chế quái vật, có lẽ con quái vật đó không có thời gian để quan tâm tới chúng ta đâu!”
“Chuẩn bị ra ra tay đi”.
Lâm Chính thì thầm, bước sang một bên.
Cầm Kiếm Nữ đứng bên cạnh đã lắng nghe hết toàn bộ.
Nhìn thấy Lâm Chính rút khỏi đám người, cô ta lập tức đi theo anh.
“Người anh em, sao anh lại giúp đỡ mấy người này? Nếu bọn họ xông vào lúc Diệp Viêm ra tay, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hành động của Diệp Viêm, một khi Diệp Viêm quy trách nhiệm cho anh, anh sẽ gặp rắc rối”.
Cầm Kiếm Nữ vội vàng nói.
“Không thành vấn đề, tôi không sợ Diệp Viêm quy trách nhiệm cho tôi, tôi chỉ muốn xem thực lực bây giờ của Diệp Viêm đến đâu thôi”.
Lâm Chính khẽ nói.
Cầm Kiếm Nữ mím môi, cuối cùng chọn cách im lặng.
Nhưng vào lúc này, một luồng sát khí đáng sợ đột nhiên tấn công.
Toàn thân Cầm Kiếm Nữ run rẩy, lập tức ngước mắt nhìn, sắc mặt chợt thay đổi.
“Không được, người anh em! Chúng ta mau rời đi thôi!"
“Anh bạn, anh điên rồi”, Cầm Kiếm Nữ lầm bầm, đầu óc trống rỗng.
“Không phải cô nói tôi không giết anh ta sao. Cô đã muốn cách thì chẳng phải đây là cách tốt nhất?”, Lâm Chính nói.
“Tôi...”, cô ta á khẩu nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
Cô ta rút trường kiếm ra đâm vào ngực Thương Lan Thiên Tuyệt.
Phụt! Thương Lan Thiên Tuyệt bị đâm xuyên tim. Hắn trố mắt nhìn cô rồi tắt thở.
Lâm Chính giật mình.
“Đã lựa chọn làm thì làm tới cùng. Vừa hay không có người, cũng không ai biết là chúng ta giết hắn. Dù Thương Lan Võ Thần có nghi ngờ thì chúng ta không nhận là được”, cô ta bặm môi.
Lâm Chính bàng hoàng nhìn cô ta. Không ngờ cô ta lại dám làm vậy.
Cô ta lấy ra một cái bình, đổ dịch lên người Thương Lan Thiên Tuyệt...Dịch vừa đổ lên người, tiếng xì xì vang lên.
Da thịt bắt đầu mục nát. Ở đây giết người mà không hủy xác thì coi như chưa giết chết hoàn toàn.
Với y thuật của người ở đây họ hoàn toàn có thể cứu sống người đã chết.
Nhìn chất dịch ăn mòn cơ thể đối phương, Cầm Kiếm Nữ nói: “Anh bạn, chúng ta mau đi thôi. Đừng để người khác nhìn thấy”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, nahnh chóng đi tới lối ra.
Thé nhưng bọn họ vừa đi được chưa bao xa thì có một bóng hình từ góc bước ra...
Khu lối ra máu chảy thành sông, kiếm quang chằng chịt. Kiếm quang này không phải do những kẻ giết nhau tạo ra mà là do các cơ quan tạo ra.
Cửa lớn tầng hai có bốn người cơ quan đang đứng đó. Tất cả đều được làm từ đá, để râu dài, mặc giáp sắt, tay cầm kiếm. Cứ ai tiếp cận thì đều bị họ khóa chặt và ra tay. Nếu không thể chống lại thì không thể nào thoát ra khỏi cửa và vào được tầng hai.
Diệp Viêm, Ám Minh Nguyệt đã không thấy bóng hình đâu nữa. Đến Thương Lan Phúc cũng vậy. Rõ ràng là họ đã sớm lên tầng hai rồi
Những người ở lại đều là những kẻ vô cùng tầm thường. Bọn họ thử xông vào tầng hai hết lần này đến lần khác nhưng đều bị bốn người cơ quan kia giết chết
Xác người chất thành đống trước cửa, ai cũng trố mắt, chết thảm. Máu chảy thành dòng.
Cầm Kiếm Nữ căng thẳng lao lên. Lâm Chính đột nhiên ngăn cô ta lại.
“Sao thế?”, cô ta hỏi.
“Thương Lan phủ đệ cử không ít người tham gia, Thương Lan Thiên Tuyệt chỉ là một trong số đó. Tôi nghĩ lầu hai cũng có người của họ. Cô đi như vậy, khó mà không bị họ tấn công”.
“Hay là...tôi dịch dung”, cô ta nói.
“Dịch dung thông thường họ vẫn phát hiện ra, cần dịch dung đặc biệt mà giờ lại không đủ nguyên liệu”.
“Vậy tôi phải làm sao?”
“Đơn giản, người đông thì dễ làm việc. Chúng ta cho người của tần một cùng vào, trà trộn với họ thì người của Thương Lan Nhất Tộc sẽ không thấy chúng ta nữa”, anh nói.
Chương 4807: Tầng hai Long Cung
Cô ta giật mình nhìn anh sau đó cười khổ: “Anh điên rồi. Nhiều người thế này chúng ta đưa vào kiểu gì?”
“Điều này không khó”.
“Anh định cản bốn thủ vệ đó sao? Tôi nói anh biết, thực lực của họ vô cùng khủng khiếp. Nếu để họ ra tay, thậm chí là họ có thể đánh cả Võ Thần. Nếu để họ cũng để ý thì chắc chỉ bỏ mạng thôi”, cô ta lắc đâu.
“Yên tâm, tôi có cách”.
Lâm Chính nói rồi dùng Hồng Mông Long Châm ghim lên người để gia tăng sức mạnh, đồng thời lấy đan dược ra nhét vào miệng và đi tới
“Các vị từ từ đã”, anh hô lên. Những kẻ đang định lao lên kia khựng người.
“Anh chính là người đối đầu với Thương Lan Thiên Tuyệt đó đúng không?”, có người nhận ra Lâm Chính bèn chau mày.
“Sao còn chưa chết thế?”
“Thương Lan Thiên Tuyệt đâu?”
Có người tỏ vẻ nghi ngờ. Cầm Kiếm Nữ tái mặt. Thế nhưng Lâm Chính không hề trả lời. Anh liếc nhìn bọn họ: “Các vị, tôi hỏi mọi người có muốn vào được tầng hai không?”
Dứt lời, đám đông bèn chuyển hướng tập trung.
“Ý anh là gì?", một người trầm giọng.
“Tôi có thể giúp mọi người vào được tầng hai”, anh nói.
“Giúp chúng tôi?”
“Làm gì có bữa cơm miễn phí nào trên đời. Anh và chúng tôi không quen biết, tôi không biết ý đồ của anh là gì. Vô duyên vô cớ anh tốt như vậy là có mục đích gì chứ?”
Một người phụ nữ đứng ra: “Tôi thấy chắc chắn anh muốn lợi dụng chúng tôi, thu hút sự chú ý của người cơ quan sau đó vào tầng hai trước đúng không?”
“Hóa ra là như vậy à?”
“Anh độc ác quá”
“Mẹ kiếp, coi chúng tôi là chó mèo đấy à?”
“Đồ súc sinh, chết đi”
Người phụ nữ kích động đám đông. Họ đồng loạt rút vũ khí và định ra tay với anh.
Cầm Kiếm Nữ thấy bất ổn bèn dùng sức mạnh phi thăng chuẩn bị nghênh chiến. Nhưng lúc này Lâm Chính đột nhiên quay người đi về phía bốn cơ quan.
“Các người không tin thì để tôi dùng hành động chứng minh”.
Đám đông ngạc nhiên, đồng loạt nhìn anh. Anh khởi động sức mạnh phi thăng, nhằm thẳng vào bốn người cơ quan.
Anh gầm lên, cơ thể phát ra ánh sáng vàng.Bốn người cơ quan lập tức bị thu hút và lao về phía anh. Kiếm quang khủng khiếp chém xuống.
“Xong đời rồi”.
Nhìn thấy cảnh tượng đó đám đông kêu lên. Thế nhưng khi đường kiếm chém xuống thì...
Keng...Âm thanh giòn giã vang lên. Bốn thanh kiếm chạm vào đầu anh nhưng không thể chém đứt.
“Đỡ được rồi”.
Bọn họ há hốc miệng.
“Còn đứng ngây ra làm gì, vào đi chứ”, Lâm Chính quay lại, hét lớn.
“Được được”
“Đại nhân cố gắng nhé”
“Mau vào đi”
Những người còn lại bừng tỉnh, lao vào. Cầm Kiếm Nữ bàng hoàng. Lâm Chính thu hút sự chút ý của đối phương để những người khác lao vào trong.
Một lúc sau, tầng một trống không. Chỉ còn lại tiếng sắt thép va chạm.
“Cô còn không mau vào sao?”, anh nhìn cô ta. Sức mạnh phi thăng của anh giảm đi nhiều, có vẻ sắp không cầm cự được nữa
“Anh vào kiểu gì?” ,cô ta hỏi
“Cô vào được là tôi cũng vào được”
“Vậy...thôi được”, cô ta bặm môi lao vào.
Mục tiêu của cô ta là tầng thứ ba. Giờ cần giữ thể lực. Cô ta lao qua, Lâm Chính cũng lao theo
Cánh cửa với ánh sáng màu vàng sau khi lao vào thì bị cản lại. Lao đi tầm năm sáu mét thì tầm nhìn được mở ra.
Lúc này mọi người đang đứng ở một nơi giống như mê cung. Phía trước là bảy, tám con đường không thấy điểm cuối
Những người trước đó chọn một con đường lao vào, vì con đường này thấy có không ít châu báu rơi vãi dưới đất
Ám Minh Nguyệt, Diệp Viêm dù đã tới tầng hai nhưng không bận tâm tới số châu báu đó.Bọn họ chỉ muốn lao ra khỏi cơ quan của tầng hai.
Long cung mở ra cũng ba ngày rồi. Bọn họ phải lao lên được tòa cao nhất trong ba ngày. Bởi vì thứ ở trên tầng cao nhất đó mới thật sự là bảo vật tuyệt thế.
Cầm Kiếm Nữ nhìn xung quanh và suy nghĩ. Lâm Chính thì ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần
Khi nãy đối kháng với bốn người cơ quan khiến cho anh tiêu hao không ít thể lực. Lúc này anh cần hồi phục.
“Anh hà tất phải khổ vậy. Với thực lực của anh, anh và tôi liên thủ thì có gì phải sợ người của Thương Lan. Giờ anh vì đám người kia mà tiêu hao năng lực, nếu gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào?”
Cầm Kiếm Nữ thở dài: “Hành trình này điều kiêng kị nhất là bị tiêu hao thể lực. Thời gian thì có hạn, chúng ta không có thời gian để hồi phục. Các thiên kiêu vào đây cũng chỉ vì không duy trì đủ thể lực mà bị ép rời đi. Anh làm vậy sợ rằng cao nhất chỉ xông lên đường tầng ba thôi”.
“Tôi lên tầng mấy không quan trọng, vì không cần lấy thứ gì ở đây cả”, anh lắc đầu.
“Vậy anh vì điều gì?”
Anh định nói ra thân phận nhưng sau đó lại thôi. Dù sao thì Thái Thiên Võ Thần vẫn còn ở bên ngoài nên không thể lôi cô ta vào chuyện này được.
Lâm Chính cũng không giải thích. Anh không bận tâm tới người của Thương Lan đệ phủ. Anh để nhiều người lao vào cùng chỉ vì muốn đối phó với Diệp Viêm.
“Đừng nói nhiều nữa, chúng ta đi thôi”, anh nuốt viên đan dược vào đứng lên...
Chương 4808: Ếch ngồi đáy giếng
Hai người đi tới một con đường khác không người. Thế nhưng đi được một đoạn thì họ thấy có máu. Đi thêm nữa họ thấy xác người còn ấm.
“Phía trước có người”, Cầm Kiếm Nữ đi chậm lại.
Lâm Chính gật đầu, phóng ra sức mạnh phi thăng, phủ rộng xung quanh. Sau đó anh dường như cảm nhận được thứ gì đó.
“Tầm 300 mét đang có chém giết. Tất cả những con đường này đều có thể thông tới lối đi tầng hai. Giờ chúng ta quay lại không kịp rồi, đi xem là bạn hay địch”.
Cầm Kiếm Nữ siết chặt thanh kiếm, tập trung tinh thần.
Vụt vụt...Tiếng da thịt nứt toác vang lên. Gần đó có tiếng va chạm.
“Chuyện gì vậy? Sao tầng hai có nhiều kẻ tạp nham thế”.
“Mẹ kiếp, dám cướp đồ với ông à. Đúng là chán sống”
“Với thực lực của các người thì không thể nào vào đây được...”
“Kỳ lạ”
Tiếng nói vang lên. Cầm Kiếm Nữ không nhìn thấy người, chỉ nghe thấy giọng nói. Cô ta mất kiên nhẫn. Vì không biết là địch hay bạn.
Vậy thì phải làm sao. Cô ta nhìn Lâm Chính. Lâm Chính không phản ứng lại, chỉ đi về phía trước.
Bỗng có người hô vang.
“Ai?”
Dứt lời, một bóng hình lao ra. Cầm Kiếm Nữ tái mặt. Rõ ràng đó là người của Thương Lan phủ đệ.
“Không hay rồi”, Cầm Kiếm Nữ quay người kéo Lâm Chính bỏ chạy.
“Chạy gì chứ?”, Lâm Chính nhặt thanh kiếm dưới đất lên chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này...
Vụt vụt...Một đường sáng màu đỏ lướt tới. Ngay sau đó là vô số dây rợ từ phía sau lao tới cuốn lấy đám người này.
Vụt vụt...những sợi dây được kéo căng. Toàn bộ người của Thương Lan phủ đệ bị cắt khúc, đổ ra đất.
Lâm Chính và Cầm Kiếm Nữ giật mình. Họ thấy một bóng hình bước tới.
Hóa ra là Mị Mộng. Huyết Đao trong tay cô ta không ngờ có thể phân tách ra như thế.
“Cô Mị Mộng”, Cầm Kiếm Nữ vô thức lùi lại với vẻ cảnh giác.
“Các người không sao chứ?”, Mị Mộng khẽ mỉm cười.
“Chúng tôi không sao, cảm ơn cô”, Cầm Kiếm Nữ nói.
“Không sao là tốt rồi”.
Mị Mộng nói: “Đám người này đúng là vô pháp vô thiên, dám có ý định thanh trừng kẻ khác”.
“Thanh trừng sao?” Lâm Chính ngạc nhiên.
“Đúng vậy, có thể anh không biết lần này người của Thương Lan đệ phủ tới bao nhiêu người đâu. Tất cả đều là những kẻ tinh tuệ, bọn họ cử hàng trăm người trà trộn vào đám đông và trợ giúp cho những người cùng phe vào được tầng hai.
“Tại sao bọn họ làm như vậy?”
“Còn phải hỏi sao, để chiếm được bảo bối ở đây”.
Cô ta nhìn Lâm Chính: “Đến điều này mà anh cũng không biết à?”
“Tôi là ếch ngồi đáy giếng, biết không nhiều”.
“Chẳng trách thảo nào đắc tội cả với Võ Thần. Cũng chỉ có người như anh mới làm ra chuyện như vậy”, cô ta cười.
“Cùng đồng hành đều là oan gia, bảo bối ở tầng ba thu hút sự chú ý của đám võ thần, nếu như để họ lấy được chắc chắn thực lực của họ sẽ gia tăng và ảnh hưởng tới cục diện thống trị của các thế lực Võ Thần. Vì vậy hành vi thanh trừng của Thương Lan Võ Thần cũng chẳng có gì là kỳ lạ”.
Cầm Kiếm Nữ giải thích, đồng thời cũng nhìn Lâm Chính. Dù sao thì chuyện này cũng chẳng có gì là mới mẻ ở đây.
Tại sao người này lại không biết gì? Lẽ nào anh ta không phải người của vùng long mạch này.
Chương 4809: Quái vật tượng đá
“Được lĩnh giáo rồi”, Lâm Chính không giải thích, chỉ mỉm cười
“Thế nhưng hai người cũng giỏi đấy, dám lao vào tầng hai. Thương Lan Thiên Tuyệt không gây phiền phức cho hai người à?”
Mị Mộng dường như sức nhớ ra bèn hỏi. Cầm Kiếm Nữ khẽ tái mặt, không biết phải nói thế nào.
Lâm Chính vội vàng lên tiếng: “Chúng tôi núp rồi lén lút lên đây. Thương Lan Thiên Tuyệt không tìm thấy cúng tôi”.
“Vậy sao?”
Mị Mộng nhìn bằng vẻ nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều: “Hai người mau đi đi, nếu để Thương Lan Thiên Tuyệt nhìn thấy thì không hay đâu”.
Nói xong cô ta cũng biến mất. Cầm Kiếm Nữ nhìn chăm chăm.
Việc Thương Lan Thiên Tuyệt bị Lâm Chính giết không được nói ra. Nếu không sẽ vô cùng rắc rối.
Thế nhưng cũng không thể giấu giếm được. Một khi truyền ra ngoài thì hai người sẽ bị tình nghi ngay.
“Đi thôi”, Lâm Chính nói.
Cầm Kiếm Nữ gật đầu. Hai người nhanh chóng đi lên vị trí cơ quan ở tầng hai.
Lúc này có hàng trăm người tập trung ở đây. Diệp Viêm, Ám Minh Nguyệt, thậm chí là các cao thủ của Thái Thiên Võ Thần cũng đều có mặt.
Ngoài ra thì còn có rất nhiều người là tán tu.
“Trước kia vào được đây chỉ chưa tới mười mấy người, giờ sao có cả trăm người thế này?”
Ám Minh Nguyệt chau mày. Diệp Viên thì chẳng bận tâm. Hắn nhắm mắt như đang chuẩn bị.
Lâm Chính đi ra sau, nhìn chăm chăm hắn. Hắn không thể nhìn thấu được thực lực của Diệp Viêm.
Chẳng còn nghi ngờ giừ nữa, tu vi của Diệp Viêm là mạnh nhất ở đây. Thiên võ của người này không hề kém gì Lâm Chính.
Hơn nữa hắn còn tỉ mỉ trong từng chi tiết. Để có thể đạt được mục đích, hắn không từ thủ đoạn và hi sinh mọi thứ có thể.
Nhìn hắn một hồi, Lâm Chính quay qua nhìn tầng hai. Nếu đấu trực diện thì Lâm Chính không đủ tự tin có giết được hắn hay không. Dù có đánh bại được thì cũng khó có thể giữ hắn được.
Chỉ có thể mượn sự trợ lực của các cơ quan này thôi. Các cơ quan ở đây kinh khủng hơn ở tầng hai nhiều.
Đường lên tầng ba có một bức tượng đá ở bên cạnh. Bức tượng có hình dạng của một người thanh niên đang nhắm mắt với thanh trường kiếm trong tay áp sát thân.
Tất cả được làm từ đá, duy chỉ có thanh kiếm là phát ra ánh sáng đỏ nhìn là biết không phải vật tầm thường.
Điều khiến người khác cảm thấy da đầu tê dại đó chính là những hình vẽ trên người của người này.
Những hình vẽ phát ra ánh sáng màu bạc với sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nguồn sức mạnh tới từ chính những hình vẽ này.
Nguồn sức mạnh này chẳng không ngừng, thực lực của người này ít nhất là đã vượt qua cảnh giới Lục Địa Thần Tiên rồi.
Rốt cuộc là ai đã tạo ra người này vậy. Lâm Chính nhìn chằm chằm với vẻ ngạc nhiên. Lẽ nào vào được tầng ba khó như vậy sao. Tầng một và hai độ khó đã chênh lệch rồi...
“Này...các người có lên không, không thì để tôi”.
Một người được Lâm Chính trợ giúp lao vào tầng hai cảm thấy mất kiên nhẫn bèn xách kiếm lao lên.
“Người anh em, đừng đi”, người bên cạnh vội nói.
Nhưng đã không kịp nữa rồi. Người tu sĩ đã lao lên.
Bức tượng từ từ mở mắt, thanh kiếm trong tay cũng được vung ra. Một mạng lưới kiếm quang trùm lên người tu sĩ.
Sau đó bức tượng trở về tư thế ban đầu, mắt nhắm lại, bất động.
Người tu sĩ hóa đá, cơ thể dần hiện ra các đường cắt, thịt rơi lả tả xuống đất. Chưa tới mười giây mà hắn đã hóa thành một đống bầy nhầy...
Chương 4810: Xúi giục
Phù!
Vô số người có mặt đều hít sâu, da đầu tê dại.
“Đây là gì?”
“Quái... quái vật phải không?”
“Trời ơi, ai có thể xông qua chứ?”
“Vừa nãy quái vật này rút kiếm lúc nào vậy tôi không thấy rõ...”
“Tôi... tôi không xông qua nữa đâu!”
"Có thể tiến vào tầng hai tôi đã rất hài lòng rồi!"
Rất nhiều người nơm nớp lo sợ, vô thức lùi về sau.
Cũng có người nhìn Lâm Chính.
“Người anh em, anh giúp chúng tôi lần này được không?”
Một vị tu sĩ đến gần Lâm Chính, trầm giọng nói.
“Khó”.
Lâm Chính lắc đầu: “Thứ này không thể so với bốn người máy thủ vệ trước đó, thực lực của nó, ít nhất cũng gấp mười lần người máy thủ vệ kia, huống hồ lúc trước tôi chống cự đám thủ vệ, sức mạnh phi thăng bị tiêu hao rất nhiều, bảo tôi dây dưa với con quái vật này, chả khác nào bảo tôi đi chịu chết!”
“Ờ...”
Mọi người thất vọng.
“Nhưng cũng không phải không có cách”.
Lâm Chính đột nhiên nói.
“Cách gì?”
Mọi người nhao nhao vây quanh, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Mọi người đều thấy rồi nhỉ? Ở đây có vài người là người kế vị Võ Thần, chắc chắn họ muốn vào tầng thứ ba, vậy mọi người cùng đi vào với bọn họ là được rồi!”
Lâm Chính cười nói.
“Ý của anh là đợi lúc bọn họ chiến đấu với quái vật, thì thừa cơ xông vào?”
“Đúng”.
“Cách này không phải chưa có người thử, nhưng... làm như vậy, sẽ bị mấy người kia oán hận, chỉ sợ khi vào tầng thứ ba, sẽ bị bọn họ giết để trả thù!”
Có người lo lắng nói.
“Đừng lo, đó là chuyện trước kia, lúc trước tầng hai không nhiều người như vậy, nhưng lần này có hàng trăm người tiến vào tầng hai, mọi người cùng ùa lên tầng ba, lấy được bảo bối rồi nói sau, chẳng lẽ mấy người không muốn có bảo vật tầng ba sao?”
Lâm Chính híp mắt nói.
Dứt lời, hô hấp mọi người trở nên nóng bừng.
Bảo vật tầng ba...
Đó chính là bảo bối thu hút sự chú ý của Võ Thần đấy!
Đồ ở tầng hai không thể sánh bằng.
Nhưng đối với những người này mà nói, bảo vật ở tầng hai đã được coi là vật quý hiếm.
Bảo vật tầng ba liệu sẽ có cấp bậc nào?
“Mẹ kiếp, liều mạng thôi! Cầu phú quý trong nguy hiểm! Đã đến đây rồi, bố mày còn sợ gì nữa chứ?”
“Đúng, liều mạng đi!”
“Mọi người cùng nhau tiến lên! Bảo bối tầng ba đang vẫy tay chào chúng ta!”
“Lát nữa đừng ai sợ nhé!”
Nhiều người quyết tâm, dự định liều thử một lần.
Nhưng vẫn có một số người sợ hãi, đứng sang một bên yên lặng không nói gì.
“Vị đại nhân này, anh nói xem, chúng ta nên đợi ai ra tay để cùng xông lên đây?”
Người đàn ông trước đó nhìn Diệp Viêm, hỏi thêm lần nữa.
“Là anh ta!”
Lâm Chính âm thầm chỉ vào Diệp Viêm.
“Tôi cũng định như vậy!”, người đó gật đầu nói: “Chắc Diệp Viêm đại nhân là người mạnh nhất trong mấy người này, có hắn khống chế quái vật, có lẽ con quái vật đó không có thời gian để quan tâm tới chúng ta đâu!”
“Chuẩn bị ra ra tay đi”.
Lâm Chính thì thầm, bước sang một bên.
Cầm Kiếm Nữ đứng bên cạnh đã lắng nghe hết toàn bộ.
Nhìn thấy Lâm Chính rút khỏi đám người, cô ta lập tức đi theo anh.
“Người anh em, sao anh lại giúp đỡ mấy người này? Nếu bọn họ xông vào lúc Diệp Viêm ra tay, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hành động của Diệp Viêm, một khi Diệp Viêm quy trách nhiệm cho anh, anh sẽ gặp rắc rối”.
Cầm Kiếm Nữ vội vàng nói.
“Không thành vấn đề, tôi không sợ Diệp Viêm quy trách nhiệm cho tôi, tôi chỉ muốn xem thực lực bây giờ của Diệp Viêm đến đâu thôi”.
Lâm Chính khẽ nói.
Cầm Kiếm Nữ mím môi, cuối cùng chọn cách im lặng.
Nhưng vào lúc này, một luồng sát khí đáng sợ đột nhiên tấn công.
Toàn thân Cầm Kiếm Nữ run rẩy, lập tức ngước mắt nhìn, sắc mặt chợt thay đổi.
“Không được, người anh em! Chúng ta mau rời đi thôi!"