Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155
Lúc đứa trẻ được vớt dưới giếng lên thì chẳng biết đã tắt thở từ bao giờ! Con dâu nhà họ Lý khóc lóc đòi chết, Lãnh Tam Gia cũng u sầu, bó tay chịu trói. Cuối cùng vẫn là ông nội chú họ ra mặt, đóng ba chiếc quan tài nhỏ, mai táng qua loa cho ba đứa trẻ.
Lãnh Tam Gia vì không cứu được ba đứa trẻ nên cũng bệnh nặng một phen. Ngay lúc mọi người đều cho rằng chuyện này đã kết thúc, thì vợ của em trai Lý Đắc Phúc lại bế tắc trong lòng, thắt cổ tự tử!
Lần này, người trong thôn cũng bắt đầu sợ hãi. Họ đã biết sự lợi hại của chồn vàng nên khi gặp phải chúng, trốn được thì chạy mất dạng, không bao giờ dám trêu chọc nữa. Nhưng chẳng hiểu sao, chồn vàng ở vùng lân cận càng lúc càng nhiều, lại như thể kết thù với người trong thôn, động chút là lại vào thôn quấy rối.
Không trộm gà của nhà này thì lại ăn sạch vịt của nhà kia. Tóm lại là trong một thời gian, thôn không có nổi một ngày yên bình, người dân khổ không tả xiết... Thậm chí có người còn muốn đuổi nhà họ Lý đi, đừng làm liên lụy đến thôn dân nữa.
Nhưng dù đám chồn vàng này có ầm ĩ đến mấy, thì cũng không đến nhà ông nội, như thể đó là cấm địa của chúng vậy. Chuyện này nhanh chóng bị Lãnh Tam Gia nhận ra, thế là ông đích thân đến tìm ông nội, nhờ ông ra mặt mời chồn mẹ kia về làm thần bảo hộ, hóa giải mối họa cho thôn…
Ông nội không nghĩ nhiều mà đồng ý ngay, ông ấy cũng muốn dẹp bỏ oán hận trong lòng đám chồn vàng này, để thôn dân được an lành. Thế là Lãnh Tam Gia chọn ngày tốt, đích thân vẽ một bức tranh chồn vàng cho ông nội, rồi dán vào nhà kho, nơi con chồn mẹ kia dưỡng thương.
Kể cũng lạ, từ lúc ông nội thờ chồn mẹ làm thần bảo hộ, trong thôn cũng bớt hẳn mối họa chồn vàng. Thôn dân nhận được một bài học nên cũng không dám trêu chọc chúng nữa. Nghe nói đến nay, thôn dân cứ thấy nhắc đến màu vàng là tái mặt.
Nghe chú họ kể câu chuyện về thần bảo hộ xong, tôi líu cả lưỡi: “Không ngờ con vật nhỏ như loài chồn mà lại ân oán rõ ràng đến thế!”
Chú họ dụi dụi mẩu thuốc trong tay: “Đương nhiên rồi! Cháu có ơn, chúng sẽ tìm cách báo đáp. Nếu cháu gây thù oán, thì tự cầu phúc đi!”
Nghĩ đến giọng nói vừa nghe được trong sân, tôi lại tò mò hỏi: “Chú họ, trước đây chú đã từng gặp thần bảo hộ này chưa?”
Không ngờ chú họ lại lắc đầu: “Chưa từng gặp, đừng nói là chú, ngay cả ông nội từ sau khi dán bức vẽ thần bảo hộ kia lên cũng không gặp lại bà ấy nữa. Nhưng cả nhà chúng ta đều biết bà ấy vẫn luôn ở đây...”
“Vẫn luôn ở đây! Không thể nào, chú chưa từng thấy thì sao biết bà ấy vẫn luôn ở đây?” Tôi khó tin.
Chú họ cười thần bí: “Cháu không biết rồi, chú nghe ông nội kể, năm đó lúc lấy bà nội, nhà bà không đồng ý, chê ông nội chú là thằng thợ mộc. Nhưng bà nội lại ưng nhân phẩm của ông, kết quả là ban đêm, cả nhà bà nội đều gặp phải một giấc mơ. Trong mơ có một người phụ nữ bận đồ trắng, tức giận nói với bọn họ rằng: "Nếu vẫn không đồng ý hôn sự này, ta sẽ cho các ngươi biết rõ sự lợi hại của bà cô Hoàng Tam ta đây!" Kết quả là ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, họ đã đưa bà nội đến nhà ông rồi.”
Tôi cười ha hả: “Giỏi quá đi mất, không ngờ thần bảo hộ cũng lo cả việc này cơ đấy?”
“Đương nhiên rồi, chỉ cần là chuyện trong nhà thì bà ấy đều lo hết...” Chú họ cười nói.
Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi: “Vậy còn chú? Chú đã từng được vị Hoàng Tam này chăm sóc chưa?”
Không ngờ chú họ lại chỉ vào trong nhà: “Toàn bộ đồ đạc trong nhà chú đều là do bà ấy cho đấy!”
Tôi thắc mắc: “Bà ấy cho? Cho thế nào được?”
Chú họ vỗ ngực: “Bản lĩnh của chú bây giờ cũng nhờ bà ấy mới học được đấy! Năm đó ông nội có bố chú, ông Lãnh đã chủ động đề nghị muốn nhận bố chú làm đồ đệ, truyền thụ bản lĩnh cả đời cho bố. Sau đó bố lại truyền cho chú, vậy cháu nói thử xem, có phải bản lĩnh của chú đều được thần bảo hộ ban tặng không?”
Chú họ nói vậy hình như cũng có lý…
Chú họ thấy tôi có hứng thú về chuyện thần bảo hộ như vậy, vỗ vai tôi rồi nói: “Tiến Bảo, cháu nói là nghe thấy thần bảo hộ nói chuyện. Nhưng bao nhiêu năm vậy rồi mà chú chưa nghe bao giờ, chú nghĩ bà ấy có thể nói chuyện với cháu cũng là có lý do!”
“Lý do gì ạ?!” Tôi kinh ngạc.
Chú họ cười nói: “Đừng lo! Xem cháu bị hù kìa! Cháu nghĩ đi, chú cháu cũng không có con, lại thân với cháu nhất trong đám con cháu. Hơn nữa mệnh cách của cháu cũng đặc biệt, chú đoán là bà ấy ưng cháu rồi, muốn sau khi chú chết thì để cháu tiếp nhận nhánh bảo hộ này.”
Tôi sững sờ, cảm thấy là lạ: “Chú nói gì đó, vừa sang năm mới mà!”
Nhưng chú họ lại trưng vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Không sao, con người rồi cũng sẽ phải chết. Tất cả số phận đều đã được định sẵn rồi. Chú đã tính xem bao giờ mình chết từ lâu rồi, nên không quan tâm những chuyện này...”
Tôi biết chú họ thoải mái, nhưng không ngờ lại thoải mái đến mức này... Lúc bấy giờ, thím vào nhà đưa hạt dưa vừa rang cho chúng tôi, rồi lại tới bếp bận bịu.
Tôi nhìn thím họ, yếu ớt nói: “Chú họ, chú không thể nghĩ thế được, còn thím thì sao đây?”
Không ngờ lời tiếp theo của chú họ lại khiến tôi kinh sợ hơn, mãi không nói nên lời: “Cháu yên tâm, chú cũng đã tính rồi, bà ấy trước chú...”
Tôi rất tin vào chú họ, vì thế định hỏi chú cụ thể là bao giờ, nhưng bị ngăn lại: “Đến lúc đó cháu sẽ biết, trẻ con biết nhiều như thế làm gì?”
Nhưng mắt tôi lại đỏ hoe: “Chú họ, bây giờ cháu rất sợ đối mặt với chuyện sống chết, chú cũng không thể làm cháu sốc đột ngột được!”
Chú họ nặng nề, sau đó lại tươi cười ngay: “Yên tâm đi, vẫn còn sớm lắm, đến lúc đó chú sẽ làm công tác chuẩn bị tâm lý cho cháu!”
Đảo mắt đã hết tháng Giêng. Buổi sáng hôm đó, Đinh Nhất gọi điện đến, nói chú Lê lại nhận một vụ lớn, bây giờ chỉ chờ tôi trở lại thôi. Tôi hơi bất đắc dĩ, tại sao thời gian hạnh phúc vui vẻ luôn ngắn chẳng tày gang chứ?
Buổi tối trước ngày rời đi, chú lại bảo tôi đi thắp hương cho thần bảo hộ trong nhà kho, để bà ấy phù hộ bình an!
Sau khi trở về, việc đầu tiên tôi làm là đi thăm Chiêu Tài. Chị ấy vẫn như cũ, không tốt lên, cũng chẳng xấu đi. Tôi trò chuyện với chị hộ lý mấy câu rồi đi tìm bác sĩ Triệu. Bác sĩ bảo tôi phải có lòng tin, không được từ bỏ! Thật ra dù bác sĩ không nói, tôi cũng không thể nào từ bỏ được.
Buổi trưa ấy, Đinh Nhất đến nhà đón tôi. Chú Lê làm rất nhiều món ngon, mọi người cũng không gặp nhau gần nửa tháng rồi, tôi cũng rất nhớ họ…