Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 337
Tôi gật đầu nói, “Họ nghĩ ông chết trận ở Trung Quốc, hoàn toàn không biết gì về kế hoạch bí mật năm đó…”
Oshima Koichi thở dài một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên trời, lẩm bẩm tự nói: “Ánh trăng đẹp quá… Đã rất nhiều năm chưa được nhìn thấy rồi!” Xong rồi ông ta chuyển hướng về phía tôi nói: “Một nam một nữ bên kia là bạn của cậu?”
Tôi nghe thế thì giật nẩy lên, hoá ra ông ta đã sớm biết Đinh Nhất và Hàn Cẩn đang di chuyển về hướng chúng tôi. Vì thế tôi chột dạ gật đầu nói: “Mỗi người đều sẽ có một hai người làm ông bận lòng như vậy, cho dù… cho dù người này đã chết rất nhiều năm!”
Những lời cuối cùng này của tôi là nói cho Oshima Koichi nghe, hy vọng ông ta đừng tóm chặt tôi không thả có được không… Nhưng không ngờ câu nói tiếp theo của ông ta lại làm tôi hoảng sợ đến nỗi máu trong người đều lạnh đi!
Chỉ nghe ông ta đột nhiên hạ giọng nói: “Nếu bây giờ tôi cắn cậu một nhát, cậu nói xem bọn họ có lập tức chuyển nòng súng về phía cậu không?!”
Tôi thật sự là thầm thăm hỏi mẹ cái gã Nhật Bản này trong lòng một vạn lần! Quả nhiên quỷ Nhật đúng là quỷ Nhật, thời nào cũng đều biến thái như vậy!
Oshima Koichi thấy vẻ mặt hoảng sợ của tôi thì nhấc tôi lên, há mồm muốn cắn xuống cổ tôi! Lòng tôi nghĩ thế này xem như xong rồi! Đinh Nhất cách tôi quá xa, cho dù con dao bạc nhỏ trong tay anh ta phóng trúng vào đầu Oshima Koichi, một nhát cắn này của ông ta cũng cắn được rồi.
Ngay lúc lòng như tro tàn, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng súng nổ vang lên cách đó không xa, tiếp theo tôi cảm thấy một thứ ghê tởm gì đó văng lên mặt mình, mà sức mạnh vừa nãy tóm lấy tôi cũng biến mất trong nháy mắt, chân tôi mềm nhũn ngã phịch xuống đất…
Lúc này Đinh Nhất lo lắng chạy tới, kiểm tra tôi từ trên xuống dưới xem có bị cắn hay không. Tôi xua xua tay nói với anh ta: “Oshima Koichi không cắn được tôi, chỉ là mồm miệng tôi bị văng đầy những máu, quá con mẹ nó ghê tởm!”
Khi ấy Đinh Nhất mới phát hiện, quả nhiên mặt tôi toàn là chất lỏng sền sệt đen sì sì. Anh ta lập tức gỡ bình nước trên người xuống, dốc nước tưới vào mặt tôi, cuối cùng còn cho tôi súc miệng mấy lần…
Bị anh ta lăn qua lăn lại cả buổi, tôi cũng nôn khan trên mặt đất cả buổi, lúc này mới nhớ ra hỏi Đinh Nhất: “Vừa rồi là ai nổ súng?”
“Hàn Cẩn.” Biểu cảm của Đinh Nhất nói cho tôi biết, kỳ thật anh ta cũng rất bất ngờ, không ngờ Hàn Cẩn có thể thật sự giết chết Oshima Koichi để cứu tôi, suy cho cùng ông ta cũng là “Chiến sĩ siêu cấp” cuối cùng trên đời này!
Nghe Đinh Nhất nói như vậy, tôi lập tức nhìn Hàn Cẩn ở phía xa, phát hiện cô ta cũng tái mét mặt mày đứng tại chỗ nhìn tôi, có lẽ đang hối hận mình nhất thời xúc động đã bắn chết Oshima Koichi, cũng có thể đang suy nghĩ xem làm như vậy có đáng giá hay không… Tóm lại, ánh mắt cô ta nhìn tôi cực kỳ phức tạp.
Lúc này thuộc hạ của cô ta nghe thấy tiếng súng đều ào ào chạy tới, khi bọn họ nhìn thấy Oshima Koichi đã chết bên cạnh tôi, sắc mặt của cả đám còn khó coi hơn cha chết… Một người trong đó vừa muốn nói gì lại bị Hàn Cẩn ngăn lại, sau đó xoay người nói với hắn: “Sau khi trời hửng sáng sẽ xuất phát quay về, mọi chuyện không liên quan đến các anh, tự tôi sẽ trở về giải thích...”
Hàn Cẩn nói xong cũng không quay đầu lại mà đi về phía họ cắm trại!
Lúc này tôi lại quay đầu nhìn Oshima Koichi nằm trên mặt đất, chỉ thấy thi thể của ông ta đang nhanh chóng khô quắt lại, từ có máu có thịt trong nháy mắt đã biến thành một bộ xương khô…
“Tình huống này là thế nào?” Tôi giật mình nói.
La Hải và chú Lê cũng chạy tới, vừa thấy hài cốt của Oshima Koichi cũng đều liên tục lấy làm kỳ lạ, nói thẳng đúng thật là sống lâu rồi chuyện kỳ quái gì đều có thể nhìn thấy mà!
Lúc này tôi mới nhớ ra hỏi Đinh Nhất, vừa rồi anh ta chạy đến chỗ nào vậy?
Đinh Nhất nói với tôi, hoá ra vừa rồi sau khi anh ta ra khỏi lều, theo âm thanh đi đến chỗ cắm trại của nhóm Hàn Cẩn, thấy Oshima Koichi lúc ấy đang bị thuộc hạ của Hàn Cẩn bao vây chung quanh, anh ta cũng không biết gã này làm sao chạy ra được nên lập tức qua đó hỗ trợ.
Vì không thể đánh chết ông ta, mà lưới bắt thú của Hàn Cẩn đã dùng hết vào ban ngày rồi, nên chỉ có thể bao vây quanh ông ta như vậy! Nhưng đúng lúc Oshima Koichi nhìn thấy Đinh Nhất đi đến, lập tức phát điên đánh hai người bị thương, nhảy ra khỏi vòng vây chạy vào trong núi!
Mọi người lập tức đuổi theo phía sau không bỏ, Đinh Nhất đương nhiên cũng đi theo! Nhưng đuổi theo được một lúc, đột nhiên anh ta cảm thấy không đúng, thế nên mới quay đầu chạy về hướng lều của chúng tôi. Trên đường vừa hay gặp Hàn Cẩn, cô ta thấy Đinh Nhất liều mạng chạy ngược lại thì hiểu mục tiêu thật sự của Oshima Koichi là tôi, vì thế cùng Đinh Nhất đi vội về phía lều của chúng tôi… Kết quả mới vừa đuổi tới thì nhìn thấy tôi đang bị Oshima Koichi xách lên đứng ngoài lều…
Sáng sớm hôm sau chờ khi chúng tôi dậy, Hàn Cẩn và người của cô ta đã đi từ lâu rồi! Chỗ họ dựng trại không để lại bất kỳ dấu vết gì, ngoại trừ một đống lửa đã tắt.
Nghĩ lại bộ dạng ngày hôm qua của Hàn Cẩn, trong lòng tôi âm ỉ không yên. Ông chủ tập đoàn Thái Long kia tuyệt đối là kẻ vì lợi ích của mình có thể dễ dàng hy sinh tính mạng của người khác, họ có trách tội Hàn Cẩn hay không?
Ba ngày sau, chúng tôi đem bộ xương khô của Oshima Koichi trở về, sau đó tự mình giao cho Oshima Masao, hơn nữa nói rất chắc chắn rằng đây là ông nội Oshima Koichi của ông ta, nếu có nghi ngờ gì có thể đi xét nghiệm ADN!
Kỳ thật tôi biết, cho dù chúng tôi không nói vậy, người Nhật Bản này cũng sẽ làm thôi, ông ta là một người làm ăn, sao dễ dàng tin tưởng người khác như thế, tùy tiện mang một bộ hài cốt về làm tổ tiên để thờ cúng?
Có điều Oshima Masao vẫn dựa theo giao ước thanh toán đủ con số 30% tiền thưởng như đã nói trước! Tuy rằng ông ta lại truy hỏi lần nữa năm đó ông nội mình tham gia tổ hành động đặc biệt đó là để làm gì, nhưng chúng tôi cũng không nói thẳng tình hình thực tế ra, càng không đề cập một chữ nào đến kế hoạch siêu cấp kia.
Chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói, bọn họ làm một vài thí nghiệm về vi khuẩn trong hang động, về sau vì một binh lính sống trong hang quá lâu nên tâm lý chịu áp lực quá lớn, dẫn đến vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, cuối cùng anh ta làm nổ kho vũ khí trong hang, khiến cho hang động đá vôi bị sụp, tất cả mọi người ở tổ đặc biệt bị mắc kẹt đến chết trong hang…
Tuy tôi không biết Oshima Masao có thể chấp nhận cách giải thích này hay không, nhưng cá nhân tôi cảm thấy thế này càng dễ chấp nhận hơn so với tình huống thực tế.
Sau khi về đến nhà, chú Lê bảo Đinh Nhất đưa tôi đến bệnh viện làm xét nghiệm máu, xem thử xem rốt cuộc máu đen bắn vào miệng tôi lúc đó có tạo nên ảnh hưởng gì không? Kết quả sau khi tôi đi, bác sĩ rút của tôi ba ống máu nhưng cả cái rắm cũng không xét nghiệm ra, tất cả đều bình thường! Đương nhiên, nhiều lắm là gan hơi nhiễm mỡ, cuối cùng bác sĩ nói tôi nên giảm béo!
Tôi nên giảm béo!? Nghe thấy tin dữ này, tôi về nhà soi gương cả đêm, dáng người của anh đây hoàn hảo như vậy mà cần giảm béo sao? Cần sao?