Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 532
Tôi bắt máy, nghe thấy tiếng chị Bạch rất nôn nóng, chị nói hình như đêm qua có người đi vào căn phòng kia, bởi vì sáng nay chị phát hiện trên tường lại có thêm một cái bóng! Tôi vừa nghe thế thì buồn bực, bây2giờ trong trang viên rượu này còn có ai to gan như vậy hả, biết rõ là căn phòng có ma còn nhè buổi tối mà vào?
Chờ mấy người chúng tôi chạy tới, chị Bạch và quản lý trang viên đang đứng ngẩn ra đối diện với5bức tường. Tôi đi qua xem, mẹ kiếp! Đúng là có thêm một bóng người, xem chiều cao chắc là đàn ông trưởng thành.
Vì thế tôi quay sang hỏi chị Bạch: “Có biết trong trang viên thiếu ai không ạ?”
Chị Bạch lắc đầu nói: “Vừa rồi chị6đã kiểm kê số người một chút, cho tới bây giờ, tất cả công nhân trong trang viên đều không thiếu một ai!”
Tôi khẽ giật mình: “Vậy là chuyện quái lạ rồi đây! Cái gã tự nhiên lòi ra trên tường này là ai chứ? Lúc trước5là người sống đột nhiên tan biến vào hư không, mà giờ lại là từ hư không trồi ra một cái bóng ư?”
Chú Lê cũng âm trầm nhìn cái bóng kia, sau đó lại xoay người nhìn bày biện trong phòng, cảm thấy đồ đạc đều không3có gì thay đổi. Lúc này chú đi đến chỗ cái hộp nhạc ở đầu giường, cẩn thận quan sát chốc lát, phát hiện hộp nhạc nhỏ này từng bị người động vào…
Vốn từ sau khi Emma biến mất, không còn ai quét dọn căn phòng này nữa, đồ đạc trong phòng cũng đã phủ một tầng bụi dày. Nhưng bên cạnh hộp nhạc lại có một vệt không có bụi, rõ ràng là có người động vào hộp nhạc!
“Xem ra có người đã động vào đồ đạc trong phòng!” Chú Lê trầm giọng nói.
Lúc này mọi người mới phát hiện, trừ cái hộp nhạc ra, còn có không ít đồ trang trí đều bị người động vào, nhưng hình như lại đặt lại chỗ cũ.
Đinh Nhất vẫn luôn không nói gì đột nhiên đi đến bên cạnh sô pha, nhặt ở dưới đất lên một cái ví tiền, mở ra xem, giấy tờ bên trong là của một người đàn ông Pháp.
Vì thế anh ta tiện tay đưa ví tiền cho chị Bạch nói: “Người này là công nhân của trang viên rượu à?”
Chị Bạch nhận ví tiền, mở ra nhìn thoáng qua rồi nói: “Không phải, chị không quen người này…” Nói xong chị lại giơ cho quản lý trang viên rượu xem thử, ông ta cũng nói chưa từng gặp người này.
Tôi thấy khá kỳ quái, người này không phải công nhân của trang viên rượu, vậy hắn tới phòng này làm gì?
“Chẳng lẽ là muốn ăn trộm?” Tôi lẩm bẩm.
Chị Bạch vừa nghe tôi nói thế thì biến sắc. Lập tức quay qua bảo quản lý: “Báo cảnh sát đi!”
Sau khi cảnh sát tới điều tra chứng minh thư của người này, phát hiện đúng thật là hắn chẳng phải người tốt! Gã này tên Edward, là một thanh niên vô công rỗi nghề ở gần đây, thường xuyên làm mấy chuyện trộm cắp.
Như vậy xem ra, đêm qua hắn vào phòng này chắc chắn là muốn trộm đồ, kết quả không ngờ lại trúng chiêu, biến thành một cái bóng trên tường.
“Hắn không nên tới…” Chị Bạch nhìn cái bóng trên tường chậm rãi nói.
Nhưng chú Lê lại nói: “Người nào mệnh đó… Nếu hắn vì lòng tham nhất thời mà vào phòng này, vậy cũng chẳng trách người khác được!”
Lúc này tôi nhìn về phía hộp nhạc ở đầu giường, trực giác nói cho tôi biết nhất định là thằng nhóc kia đã động vào hộp nhạc này nên mới xảy ra chuyện.
Vì thế tôi cứ như bị ma ám từ từ đến gần hộp nhạc ấy, vươn tay muốn sờ vào nó…
“Đừng cử động!” Đinh Nhất hét lớn một tiếng.
Nhưng đã muộn, ngón tay tôi đã chạm vào chiếc hộp, tiếp theo tôi cảm thấy cơ thể của mình đột nhiên bị một lực đánh văng ra, đầu lập tức ong lên, mất ý thức ngay lập tức…
Điều cuối cùng tôi nghe thấy là Đinh Nhất gọi lớn tên mình, nhưng tiếng của anh ta lại xa xôi giống như cách một tầng chăn bông, càng ngày càng nghe không rõ lắm, thế giới của tôi cũng dần dần tĩnh lặng, trừ tiếng hít thở của chính mình thì chẳng còn gì khác…
Tôi đã chết ư? Bằng không vì sao thế giới của tôi lại yên tĩnh như thế? Nhưng trong lúc hoảng hốt tôi lại thấy được chú Lê và Đinh Nhất đang vây quanh mình không biết nói cái gì, vẻ mặt vô cùng căng thẳng!
“Cậu không chết, chẳng qua là hồn phách rời xác thôi…” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi.
“Anh là ai?” Tôi giật mình nói.
“Tôi là cậu…”
“Nói hươu nói vượn!”
“Không tin cũng được, có điều ác linh trong hộp nhạc kia vướng vào nghiệp hoả địa ngục, nhất định không được phép tuỳ tiện mở ra…”
“Làm sao mà anh biết được?”
“Chuyện này cậu đừng quan tâm, bây giờ tôi sẽ cho cậu xem lai lịch của hộp nhạc này, cậu sẽ biết thứ mình đối mặt là gì…”
Theo giọng nói kia biến mất, cảnh vật xung quanh tôi bắt đầu dần dần rõ ràng hơn, nhưng tôi nhanh chóng đã phát hiện cảnh vật trước mắt không phải thời đại mình sống, mà là về lại trang viên rượu của Bruno mấy chục năm trước.
Hồi ấy bởi vì nơi nơi chiến tranh không ngừng, dường như bầu trời cũng bị khói thuốc súng khắp nơi nhuộm vàng. Lúc này có một đám lính Đức đang di chuyển rương đạn dược ra khỏi ô tô, mà Bruno thì dắt theo người nhà và công nhân cấp dưới trốn trong phòng run bần bật.
Ông ta hy vọng đám lính Đức này mau rời khỏi, đừng gây nên giết chóc gì trong trang viên rượu của mình…
Nhưng lúc này tầm nhìn của “tôi” lại đang di chuyển! “Tôi” nhìn lên mỗi một binh lính Đức đang bận rộn. Hiển nhiên “tôi” vẫn là một đứa bé. Lúc này một sĩ quan người Đức tới gần, hắn móc từ trong túi ra một viên kẹo trái cây đưa cho “tôi”.
“Tôi” vui vẻ nhận kẹo trái cây, còn nói một câu tiếng Pháp không biết có nghĩa là gì, tiếp theo tên sĩ quan Đức gọi một binh lính đeo máy ảnh tới, bảo anh ta chụp một tấm ảnh chung cho tôi và vị sĩ quan Đức này.
Sau đó “tôi” vui vẻ quay về bên cạnh một người phụ nữ, nhưng lại thấy được vẻ hoảng sợ trên mặt người đó, bà chắc là mẹ của “tôi”, Juliane.
Hình ảnh lại chuyển, tên sĩ quan Đức kia đưa tôi tới căn phòng “đặc biệt” đó, tiếp tới tôi thấy Juliane đẩy cửa đi vào. Tuy rằng tôi nghe không hiểu bọn họ nói gì, nhưng tôi có thể nhìn ra Juliane đang đau khổ cầu xin tên sĩ quan Đức này.
Nhưng vẻ mặt của tên sĩ quan Đức lại tức giận gọi hai gã lính tới, bảo bọn họ kéo Juliane đi ra ngoài. Kế tiếp tên sĩ quan Đức mang tâm trạng rất xấu bắt đầu dùng dây lưng quất lên người “tôi”, mà “tôi” cũng đau khổ cầu xin giống như Juliane vừa rồi, khóc thút thít… Nhưng tôi lại thấy trên mặt tên sĩ quan Đức kia có vẻ càng thêm hào hứng.
Đêm hôm đó như dài dằng dặc, bằng thị giác của cô bé, tôi đã trải qua một loạt tra tấn không phải người, tuy có thể nghe thấy nhưng lại không cảm nhận được đau đớn trên cơ thể của cô bé. Lúc tên sĩ quan Đức đã ngủ, thị giác của “tôi” lại bắt đầu di chuyển.
Nhưng lần này cô bé lại không giống như bước đi, từ thị giác của “tôi” mà xem, cô bé càng giống như trôi nổi… Nhưng vào lúc này, tôi thấy thi thể của cô bé trên mặt đất, hoá ra cô bé đã chết, mà lúc này đang trôi nổi giữa không trung là linh hồn của cô.