Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 533
Sau khi bé gái ra khỏi phòng, thì giống như bị thứ gì đó gọi lại, nhanh chóng bay về bên cạnh Juliane, nhưng lúc này Juliane đã treo cổ tự vẫn trên xà nhà.
Trước đó trong ký ức của Bruno tôi không thấy rõ ràng lắm, bây2giờ nhìn thấy thi thể Juliane, tôi lại cảm thấy có nhiều điều kỳ lạ… Mặc dù xác của cô ấy bị treo trên xà nhà kho, nhưng dường như tay cô ấy nắm chặt thứ gì đó, hình như đang nhỏ máu không ngừng.
Còn cách dưới chân5cô ấy chưa tới nửa mét, có một hình thù kỳ quái được bện bằng cành cây, bên trên còn có vết máu và lông vũ. Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thứ này, nhưng hiển nhiên đó là một loại nghi lễ triệu6hồi Tà Thần.
Tôi đã từng nhìn thấy nó trong một quyển sách, trong đó liệt kê rất kỹ một số dạng Tà giáo mà người phương Tây thường theo. Những giáo phái này cũng có tín đồ sùng đạo, hơn nữa lại rất điên cuồng, thậm chí đến5bây giờ vẫn còn nhiều tín đồ thực hiện nghi lễ hiến tế người sống.
Chắc chắn Juliane đang triệu hồi một Tà Thần nào đó… Mặc dù văn hóa khác nhau, tôi không hiểu đây là loại Tà Thần gì, nhưng nếu đã dùng mạng sống của cô3ấy để đánh đổi, đó chắc chắn không phải thứ có thể khinh thường.
Đúng lúc này, một đôi tay khô quắt từ trong bóng tối nhà kho chậm rãi vươn ra, tiếp đó một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào “tôi”. Ánh mắt tà ác kia khiến người ta có cảm giác chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến cả người lạnh lẽo…
Nhìn theo thứ kia từ trong bóng tối dần đi ra, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ hình dạng của nó, thứ kia trên đầu có một đôi sừng dê, toàn thân cháy đen, bên dưới da mặt còn cảm giác như có dung nham chuyển động… Mỗi bước đi của nó đều để lại một dấu chân lửa.
Lúc này nó đi về phía “tôi”, duỗi một ngón tay ra, nhìn ngọn lửa nhảy múa trên đầu ngón tay đó, “tôi” cũng chầm chậm đưa tay ra…
Nhìn thấy cô bé đưa tay chạm vào đầu ngón tay kia, mặc dù tôi rất muốn ngăn cản, nhưng cũng đành bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ ký kết một khế ước nào đó.
Ánh sáng chớp nhoáng, một làn khói đen men theo đầu ngón tay cô bé chui vào trong cơ thể, tôi biết khế ước này đã thành, cô bé bây giờ đã là hóa thân của tà ma.
Hình ảnh lại chuyển, “tôi” lại quay về căn phòng của sĩ quan Đức, lúc này hắn vẫn ngủ say. Nhưng khi cô bé nhìn thấy thi thể mình, trong mắt có ánh lửa ẩn hiện, cô bé tức giận muốn khiến kẻ đã giết mình trở thành tro bụi…
Nhưng đúng lúc này, sĩ quan người Đức kia trở mình, trong lúc vô tình làm rơi hộp nhạc trên đầu giường xuống đất. Trong lúc rơi xuống, nắp hộp nhạc mở ra, một đoạn nhạc trong trẻo vang lên, thu hút sự chú ý của “tôi”.
Tất cả các cạnh bên trong chiếc hộp nhạc đều được làm bằng gương, lúc “tôi” nhìn về phía hộp nhạc, lại bị nó hút vào trong kính, khi hộp nhạc rơi xuống đất, cái nắp đã đóng lại.
“Tôi” bị Tà Thần chọn, rồi lại bị phong ấn trong hộp nhạc này, cũng mãi không có ai mở nó ra…
“Đây chính là sự thật?” Tôi chậm rãi nói.
Âm thanh kia lại vang lên: “Đây chính là sự thật…”
“Vậy phải làm thế nào mới có thể loại trừ Tà Thần?”
“Các người không có năng lực loại bỏ Tà Thần, nó đến từ địa ngục cai quản nghiệp hỏa Tà Thần, đừng nói là cậu bây giờ, là cậu trước đây cũng không được!”
Tôi như lạc vào sương mù, cái gì mà tôi hiện tại hay tôi trước đây? Tôi tức giận nói: “Vậy thì trả nó về địa ngục là được!”
“Nghi thức triệu hồi một khi đã hoàn thành thì không thể đưa nó về được nữa.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cái gì cũng không được!”
“Đem hộp nhạc đó chôn ở một nơi không có người… Đảm bảo vĩnh viễn không bị mở ra.”
“Cái gì? Chỉ đơn giản như vậy à?” Tôi còn tưởng mình nghe nhầm.
“Đơn giản hay không sau này cậu tự biết…” Sau khi nói xong câu đó, người kia không nói thêm gì nữa, tôi cũng thấy ngực đau nhói rồi tỉnh lại….
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, thấy có một người nước ngoài nói gì đó trước mặt mình. Lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên: “Bác sĩ hỏi cậu cảm thấy thế nào?”
Tôi nghiêng đầu nhìn, ra là chị Bạch và chú Lê đang đứng cạnh giường.
“Đây là đâu?” Tôi chột dạ hỏi.
Chị Bạch thở dài nói: “Coi như tỉnh rồi, đây là bệnh viện, cậu đã hôn mê ba ngày rồi!”
Ba ngày? Không nói quá đấy chứ, sao tôi có cảm giác mình chỉ bị choáng trong chốc lát thôi vậy?
“Tôi bị làm sao thế?” Đầu óc tôi hơi choáng váng.
Chị Bạch nghe thế thì quay ra hỏi bác sĩ người nước ngoài kia bằng tiếng Pháp, có lẽ là hỏi xem tình trạng của tôi thế nào? Bác sĩ người Pháp kia nói một tràng dài với chị Bạch, nhìn nét mặt chị ấy dần thả lỏng, xem ra tôi cũng không bị nặng.
Sau khi bác sĩ đi, chú Lê gõ vào cái đầu quấn băng của tôi nói: “Thằng nhóc thối kia, cháu định hù chết người đấy à?”
Tôi ai ui một tiếng: “Ôi chú ơi! Cháu vừa tỉnh dậy, chú đã ra tay ác thế, nếu cháu lại ngất đi thì chú đừng hối hận đấy!”
Chị Bạch cười nói: “Yên tâm đi! Bác sĩ nói cậu hoàn toàn bình thường! Chuyện lúc trước không nhớ ra chỉ là tạm thời, mấy ngày nữa sẽ khỏe lại thôi.”
Lúc này ngoài cửa có một người đi vào, tôi híp mắt một lúc mới nhận ra người đến là Đinh Nhất, tôi vừa cười vừa vẫy tay, không ngờ anh lại nói: “Đúng là người tốt thì không sống lâu, tai họa sống ngàn năm!”
“Tôi khinh! Tốt xấu gì tôi cũng vừa tỉnh lại, anh không nói được câu gì dễ nghe hơn à?” Tôi tức giận nói.
Không ngờ Đinh Nhất vẫn giữ cái mặt như tôi nợ anh ta tám trăm vạn: “Cậu còn nằm đó mà nói! Biết rõ hộp nhạc kia có vấn đề còn chạm vào? Tay của cậu giống tay người khác à? Không phải tìm chết thì là gì!”
Tôi thấy lần này Đinh Nhất tức giận thật, đành phải mặt dày xin lỗi: “Bây giờ anh có tức giận với tôi cũng không được gì đâu, tôi còn chẳng nhớ mình ngất đi thế nào!”
Đinh Nhất khó tin nhìn chị Bạch, chị Bạch gật đầu nói: “Bác sĩ nói có thể là tạm thời mất trí nhớ, mấy ngày nữa sẽ khỏe lại thôi!”
Tôi cười thầm, thật ra tôi vẫn nhớ mọi chuyện đã xảy ra, chỉ là không muốn bị bọn họ dạy dỗ, nên đành giả bệnh thôi!
Có điều, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ, khó trách Đinh Nhất lại tức giận đến vậy! Sau này tôi nghe chú Lê nói, lúc đó khi tôi đi về phía cái hộp nhạc, còn tưởng tôi chỉ muốn nhìn kỹ hơn, nhưng khi thấy tôi đưa tay chạm vào nó thì đã muộn.
Tôi cũng không biết lúc đó sức mạnh nào đã đẩy tôi ra, nhưng kỳ quái là, về sau dù là chú Lê hay Đinh Nhất sờ vào hộp nhạc đó, đều không có phản ứng gì.