Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 707
Bởi vì thi thể của những người chết này có trạng thái rất bất thường, nhất thời rất khó xác định nguyên nhân cái chết, hơn nữa người chết quá nhiều, vụ án rất lớn,2tùy tiện công bố tin tức có thể sẽ khiến một bộ phận quần chúng bị khủng hoảng! Bởi vậy cảnh sát quyết định trước hết phong tỏa tin tức, chờ sau khi vụ án5có tiến triển thêm mới giải thích kỹ càng với bên ngoài.
Mà khi cảnh sát mang hết những thi thể đó về, lại phát hiện trong vụ án này càng ngày càng có thêm những6nghi vấn không cách nào giải thích nổi…
Đứng mũi chịu sào chính là nguyên nhân chết của những người này, trước hết pháp y Lãnh và những đồng nghiệp pháp y khác đã giải phẫu5vài xác chết tiêu biểu, nhưng lại phát hiện thi thể của những người chết này không có bất kỳ vết thương ngoài da nào, đồng thời cũng loại trừ khả năng hít thở không3thông và trúng độc đến chết.
Cuối cùng sau khi loại trừ từng nguyên nhân tử vong quen thuộc ra, kết quả khám nghiệm tử thi chỉ có thể miễn cưỡng xác định những người này chết do cơ quan suy kiệt. Nhưng trừ tài xế và hướng dẫn viên du lịch ra, những người khác đều có tuổi trung bình từ sáu mươi tuổi trở lên, cơ thể xuất hiện hiện tượng lão hoá cũng rất bình thường.
Tuy nhiên tài xế và hướng dẫn viên du lịch còn rất trẻ, hai người đều là thanh niên hơn ba mươi tuổi, nhưng các cơ quan của bọn họ lại cũng xuất hiện hiện tượng suy kiệt giống như những người già kia, điểm này cực kỳ bất thường.
Hơn nữa, toàn bộ làn da của họ đều phô ra hiện tượng mất nước và lão hoá nhanh chóng, nhưng lúc ấy trong chiếc xe kia khoá kín, bất kể là độ ấm và độ ẩm đều không thể nào khiến thi thể mới chết đi chưa đến mười lăm tiếng đồng hồ biến thành tình trạng như hiện giờ.
Bởi vì vụ án lớn nghiêm trọng, số lượng người chết lại nhiều như vậy, cho nên phía trên tạo áp lực cho Bạch Kiện, buộc anh ta phải phá được án trong thời gian quy định. Suy cho cùng đột nhiên chết nhiều người thế, muốn phong tỏa tin tức trong thời gian dài là chuyện không có khả năng.
Nhóm Bạch Kiện thấy nếu tạm thời không thể xác định nguyên nhân cái chết, vậy đành phải bắt tay điều tra từ quỹ đạo cuộc sống của những du khách này trước. Lúc ấy trên xe tổng cộng có năm mươi tư người, trừ hai hướng dẫn viên du lịch và tài xế ra, dư lại năm mươi hai cụ già đều là bạn bè quen biết lẫn nhau.
Những cụ già này thời trẻ đều đã từng xuống nông thôn tham gia đội sản xuất ở Lê Thụ Câu, bởi vậy lần này bọn họ tới chơi, chủ yếu cũng là vì muốn thăm lại mảnh đất nơi mình đã từng tưới mồ hôi xuống năm xưa.
Đây vốn là chuyện tốt, con cái trong nhà cũng rất ủng hộ, hơn nữa bọn họ đã từng tuổi này muốn đi chơi tập thể một lần cũng không dễ dàng, cho nên lúc trước đều đã liên hệ với nhau rất lâu mới chốt được, kết quả ai cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Những công việc như xoa dịu con cái của những cụ già đó, Bạch Kiện đều giao cả cho nhân viên quan hệ xã hội ở đơn vị. Một mặt phải ổn định cảm xúc của bọn họ, một mặt cũng phải để họ đừng để lộ ra ngoài trước khi vụ án chưa được điều tra rõ ràng.
Tuy nhiên nhóm Bạch Kiện đã thăm hỏi điều tra mấy ngày rồi mà lại không phát hiện ra bất kỳ manh mối có ích nào, ngược lại chuyện còn bình thường đến không thể bình thường hơn. Ngoài chút vấn đề lúc buổi tối hôm xảy ra vụ án, đoàn khách già này ghé vào homestay ra, còn lại không có bất cứ điều gì khác.
Hoá ra ngày đó vì công ty du lịch sơ sẩy, khi nhận đoàn khách già này cũng không đặt sẵn homestay kịp thời cho họ. Dù sao cũng là đoàn lớn hơn năm mươi người, homestay loại nhỏ nếu không đặt trước, về cơ bản là không có nhiều phòng trống như vậy để ở.
Kết quả chờ cả xe chơi đến khi trời sắp tối, hướng dẫn viên du lịch Lý Khai mới nhận được điện thoại của công ty, nói là chưa đặt trước homestay có những cụ già này, bảo anh ta đưa các cụ đến mấy nhà xem thử, tốt nhất là có thể sắp xếp cho khách ở một homestay, nếu thật sự không ở được cùng một nhà, vậy nhiều nhất cũng chỉ có thể sắp xếp ở hai nhà.
Tài xế và Lý Khai nghe thế cũng ôm cả bụng tức, nhưng khi đó trời đã tối rồi, bảo họ đi đâu tìm homestay hay nhà trọ tạm thời có thể chứa nhiều người như vậy vào ở hả!? Nhưng bực thì bực, công việc vẫn phải làm thôi, nếu không chẳng lẽ có thể bỏ lại nhóm cụ ông cụ bà này trên núi à?
Tuy nhiên con người một khi đã xui xẻo, uống nước trắng cũng bị nghẹn. Tài xế lái xe đến mấy homestay liên tiếp đều không có quá nhiều phòng để đáp ứng được, đều chỉ còn một hai gian phòng trống.
Lý Khai suy xét đến việc trên xe đều là người già, nếu thật sự tách bọn họ ra chia vào nhiều homestay, trước hết chưa nói sáng hôm sau chỉ đi đón bọn họ thôi đã phải lãng phí thời gian một buổi sáng, chỉ nói lỡ như lại có một hai người xảy ra chuyện gì đó, vậy lần này bọn họ không chỉ làm việc uổng công, làm không tốt trái lại còn bị trừ tiền.
Nhưng sau khi công ty nhận được điện thoại của Lý Khai, nói rõ tình huống mà bọn họ đang gặp phải hiện giờ, thì không còn liên hệ được với xe khách này nữa. Bởi vì lúc ấy đã khuya, hơn nữa nhóm Lý Khai cũng không chủ động liên hệ lại với công ty nữa. Bởi vậy phía công ty cứ đinh ninh cho rằng nhóm Lý Khai đã tìm được homestay có thể ở rồi, cho nên cũng không lo lắng gì thêm.
Nhưng trên thực tế, Lý Khai dắt cả một xe khách này tìm được đến một homestay tên “Homestay Hoà Phong”, nhưng vẫn không vào ở được như cũ, rồi anh ta lại đưa xe khách đến một trang trại ăn tối, sau đó chiếc xe buýt này không còn xuất hiện trong bất kỳ camera giám sát nào nữa.
Nhóm Bạch Kiện phá án sợ nhất chính là gặp phải vụ án không có đầu mối kiểu này, bề ngoài thoạt nhìn hết thảy bình thường, nhưng năm mươi tư cái xác khô lại rất không bình thường. Cuối cùng hết cách nên lúc này Bạch Kiện mới nhớ đến đi tìm tôi nhờ xem mấy thi thể đó, để biết rốt cuộc là họ chết như thế nào.
Sau khi nghe Bạch Kiện kể xong, tôi nói với anh ta, thật ra cùng ngày xe buýt xảy ra chuyện, đám chúng tôi cũng đúng lúc ở Lê Thụ Câu, cái chết của cả xe người đó chắc chắn không đơn giản…
Bạch Kiện vừa nghe nói lúc ấy tôi cũng đúng lúc có ở hiện trường thì ảo não: “Nếu sớm biết cậu cũng ở Lê Thụ Câu, anh đã bảo cậu đến thẳng hiện trường xem thử, đỡ cho anh phải chạy một chuyến thế này!”
Tôi trừng anh ta rồi nói: “Lúc ấy không phải là tôi cũng muốn đến phía trước nhìn thử xem đó sao, kết quả bị cảnh sát nhân dân các anh ngăn lại ở ngoài dải phân cách!”
Bạch Kiện nghe thế thì không nói hai lời đòi lôi tôi đi, tôi vội rút tay về nói: “Ấy ấy ấy… Làm gì thế! Anh đừng nói đêm hôm thế này bảo tôi đi xem mấy cái xác khô đó nhá!”
“Buổi tối có làm sao? Cậu đừng nói với anh là đại sư phong thuỷ như cậu đây còn sợ tối nhé!” Bạch Kiện buồn cười nói.
Nhưng tôi lại lắc đầu như trống bỏi: “Tôi cũng không phải là đại sư phong thuỷ gì, bảo tôi đi xem những cái xác khô đó của anh cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ không được, anh cũng đừng có gấp, gấp nữa cũng không gấp thêm được đêm nay, tôi thấy anh vẫn nên ngủ một giấc ở chỗ tôi trước, sáng ngày mai rồi nói sau!”
Ai ngờ Bạch Kiện lại khuyên cái gì cũng không nghe, cứ nói bây giờ trong cục ít người, anh ta dẫn chúng tôi quay lại đó thì không có ai biết. Tôi vừa nghe thế thì không hài lòng nói: “Hoá ra tụi tôi không thể cho người ta thấy mặt như vậy à! Thế thì thôi đi! Lỡ như để người trong cục các anh nhìn thấy, lại nói anh làm chuyện mê tín dị đoan thì không hay!”
Cuối cùng tôi thật sự không lay chuyển được Bạch Kiện, đành phải đêm hôm khuya khoắt đi theo anh ta đến nhà xác…