Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 720
Trương Khải Lượng nói xong, cửa sổ phòng thẩm vấn có tia nắng chiếu vào, trời đã sáng… Sau đó cơ thể cậu ta đổ gục xuống, ngất đi. Đến khi tỉnh lại, mơ hồ hỏi mọi người, sao lại bắt mình đến phòng thẩm vấn?
Về chuyện tối hôm qua, Trương Khải Lượng không nhớ chút gì, cậu ta chỉ nhớ hôm qua người khó chịu, đầu lúc nào cũng u mê. Cậu ta vốn định xin lãnh đạo cho nghỉ, về ký túc xá ngủ một chút.
Nhưng sau khi cậu ta2vừa vào phòng chính ủy Tôn thì không nhớ gì nữa, đến khi tỉnh lại hai tay đã bị còng ngồi trong phòng thẩm vấn.
Bạch Kiện nhìn vẻ mặt sợ hãi của Trương Khải Lượng, cảm thấy cậu ta không nói dối, dù sao cậu ta cũng mới biết chính ủy Tôn chưa tới một tuần, cũng không có hận thù sâu nặng gì đến mức nhất định phải dồn đối phương vào chỗ chết?
Nhưng khi bọn Bạch Kiện kiểm tra lại video giám sát hành lang, thấy rõ ràng sau khi5Trương Khải Lượng vào phòng chính ủy Tôn, không đến ba giây sau thì có tiếng súng vang lên. Nói cách khác, Trương Khải Lượng bước vào phòng đã lập tức nổ súng, không chút chần chờ.
Bây giờ tâm trạng của mọi người đều treo cao, chỉ mong bệnh viện sẽ truyền đến tin tốt, nếu như người không chết, chuyện gì cũng dễ nói. Nhưng thường thì sợ cái gì cái đó sẽ xảy ra, đúng lúc Bạch Kiện kể xong mọi chuyện cho tôi nghe, thì anh ta vẫn nhận6được một tin dữ từ bệnh viện truyền đến, chính ủy Tôn Ái Huy vì cấp cứu không thành đã tử vong nửa giờ trước.
Theo cái chết của Tôn Ái Huy, tính chất vụ án lại nâng lên một bậc, đến cùng trong căn phòng đó xảy ra chuyện gì? Thực sự không có ai biết.
Nghe Bạch Kiện nói xong, tôi suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu nói với anh ta: “Cho em gặp Trương Khải Lượng trước đã, bây giờ có ngồi đây đoán cũng không ra chuyện gì.”
Thế5là Bạch Kiện dẫn tôi đến gặo Trương Khải Lượng đang bị biệt giam, lần đầu tiên nhìn thấy tên nhóc đó, tôi biết cậu ta không phải kẻ giết người, ít nhất thì bây giờ không thể giết người.
Bởi vì ánh mắt cậu ta quá sạch sẽ, với tâm trí và từng trải của cậu ta hiện tại sẽ không giết người được. Đừng nói là giết lãnh đạo của mình, dù để cậu ta cầm súng bắn chết kẻ xấu tội ác tày trời cũng chưa chắc đã ra tay3được, huống chi là ba giây đã giết được một người.
Trương Khải Lượng thấy Bạch Kiện đưa theo tôi vào, dùng khuôn mặt đau khổ nói với anh ta: “Trưởng phòng Bạch, tôi thật sự không giết người! Tôi và chính ủy Tôn biết nhau còn chưa đến một tuần, sao tôi phải giết ông ấy chứ?”
Bạch Kiện nặng nề gật đầu: “Tiểu Trương, cậu đừng sợ, cố gắng nhớ lại xem hôm qua cậu đã làm những gì…”
Trương Khải Lượng không biết phải làm sao, ôm đầu nói: “Tôi thật sự không nhớ được gì cả! Tôi chỉ nhớ rõ, lúc đó tôi muốn đi tìm chính ủy Tôn định xin nghỉ, về ký túc xá ngủ một chút! Sau đó chuyện gì cũng không biết nữa. Sớm biết thế này, lúc đó tôi đã không mang theo súng rồi! Nếu không mang sẽ không xảy ra chuyện gì!”
Tôi nhìn cậu ta càng nói càng kích động, vội nháy mắt với Bạch Kiện, trấn an cậu ta một chút, chờ Trương Khải Lượng bình tĩnh hơn, tôi muốn lại gần nhìn dưới mí mắt của cậu ta xem sao…
Bạch Kiện ôn hòa nói với Trương Khải Lượng: “Tiểu Trương, cậu đừng vội, trước hết cậu phải tin chúng tôi, chỉ cần cậu không làm, chúng tôi chắc chắn sẽ không để cậu bị oan. Cho nên trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, cậu cần phải tích cực phối hợp với chúng tôi… được không?”
Trương Khải Lượng liều mạng gật đầu: “Trưởng phòng Bạch yên tâm, tôi chắc chắn sẽ phối hợp điều tra!”
Tôi nhìn Trương Khải Lượng đã ổn định cảm xúc, từ từ lại gần cậu ta nói: “Đồng chí Tiểu Trương, tôi là người ngoài Trưởng phòng Bạch mời đến, tôi sẽ kiểm tra cậu một chút, cậu không cần lo lắng!”
Mặc dù Trương Khải Lượng không hiểu, cũng không biết tại sao Cục công an lại muốn nhờ người ngoài? Nhưng cậu ta vẫn thành thật phối hợp với tôi. Thật ra tôi muốn kiểm tra dưới mí mắt của Trương Khải Lượng, vì chú Lê đã từng nói, người bị ma nhập dưới mí mắt sẽ có một đường màu đen nhàn nhạt. Nhưng theo vật u ám rời đi, đường màu đen này sẽ dần biến mất.
Nhưng khi tôi vạch mí mắt Trương Khải Lượng, bị dọa giật mình không nhẹ, ông trời ơi! Dưới mí mắt cậu ta đâu phải chỉ có một đường màu đen nhạt, mà là đen kịt một màu!
Tôi hoảng hốt lùi về sau, nhìn thoáng qua đồng hồ, may mà bây giờ còn cách lúc trời tối mấy tiếng nữa, xem ra trước khi tối hẳn tôi phải chuẩn bị sẵn sàng.
Nghĩ vậy, tôi quay lại thì thầm với Bạch Kiện: “Anh còng hai tay cậu ta cẩn thận đấy, tôi nói cho anh biết, tên nhóc này lúc trời tối có thể sẽ gây chuyện tiếp, thứ kia vẫn ở trên người cậu ta!”
Bạch Kiện nghe vậy cũng biến sắc: “Ý cậu nói là đồng đội đã hy sinh kia của tôi thực sự bám trên người cậu ta ư? Nhưng cho dù cậu ta chết không nhắm mắt, vì sao lại muốn giết Tôn Quang Huy?”
Tôi lắc đầu: “Bây giờ cũng không nói rõ được, đáp án phải đợi đến đêm mới biết, tôi phải gọi điện hỏi ý kiến chú Lê một chút, mấy chuyện ma quỷ này không phải sở trường của tôi!”
Sau đó tôi gọi điện cho chú Lê, kể sơ qua mọi chuyện, khi chú ấy nghe nói dưới mí mắt tên nhóc kia đen sì, lập tức nặng nề nói: “Cậu ta bị lệ quỷ nhập vào người, còn chưa bỏ đi à? Cháu phải thật cẩn thận, để chú bảo Đinh Nhất qua giúp cháu!”
Vừa nghe thấy Đinh Nhất sẽ đến, tôi như được tiếp thêm sức mạnh, có anh ta là được rồi, lỡ như Trương Khải Lượng nổi điên ít nhất cũng có người có thể khống chế cậu ta lại.
Bạch Kiện nghe tôi nói khi trời tối Trương Khải Lượng sẽ có chuyện, không dám cho cậu ta về phòng giam nữa mà giữ lại phòng thẩm vấn, cho người theo dõi thường xuyên.
Từng giây từng phút trôi qua, sắc trời dần tối đen. Bạch Kiện thấy tôi và Đinh Nhất cũng vất vả nên gọi cho chúng tôi hai phần đồ ăn xa xỉ.
Nhưng Trương Khải Lượng trong phòng thẩm vấn từ đêm qua đến giờ cũng chưa ăn gì, ban ngày mọi người cũng đưa cơm cho cậu ta hai lần, nhưng cậu ta đều nói không ăn nổi. Cũng đúng thôi, với kinh nghiệm sống của cậu ta, đột nhiên gặp một biến cố lớn như thế, không có tâm trạng ăn cơm cũng là bình thường.
Nhưng cậu ta càng không ăn, càng không có sức chống cự, đến lúc đó muốn ép thứ trong người cậu ta ra càng khó hơn, nghĩ vậy tôi bê một hộp cơm đi vào.
Trương Khải Lượng đang cúi đầu, nghe thấy có tiếng động ngẩng đầu lên nhìn thấy hộp cơm trong tay rôi buồn rầu nói: “Tôi thực sự không nuốt trôi…”
Tôi thở dài đi đến trước mặt cậu ta: “Tôi tin cậu không phải kẻ giết người…”
Trương Khải Lượng nghe thấy câu này mắt sáng lên, nhưng tôi tiếp tục nói: “Nhưng ông ta đúng là bị cơ thể cậu giết chết!”