Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Chú Lê vừa ra lệnh, tôi bị người của anh Hào giữ chặt lấy tay chân, Đinh Nhất thì đè đầu xuống…
Chú Lê lấy cái túi nhỏ ra, trong đó đựng kim châm cứu ngắn dài đủ loại. Chú ấy rút một cây kim, vạch mí mắt tôi ra rồi đâm vào đường chỉ đen.
Lúc bị ép xuống, tôi không có phản ứng gì mấy, nhưng khi chú Lê chuẩn bị châm kim thì tôi lại giãy giụa điên cuồng, mấy người khỏe mạnh cũng không giữ được.
Chú Lê gọi thêm người đến giúp, cuối cùng đến cả Hàn Cẩn cũng phải vào giữ mới đè được tôi xuống. Chú Lê thấy tôi bị ép lại thì nhắm kim vào đường đen trong mắt.
Tiếng “xoẹt xẹt” vang lên, một làn khói đen từ mắt tôi bay ra. Mọi người hoảng hồn lùi ra sau, chỉ còn Đinh Nhất giữ tôi lại. Sau khi bị chú Lê đâm vào mắt, tôi xụi lơ.
Chú Lê gọi thử mấy lần nhưng tôi không phản ứng gì, đến khi bị chú châm vào huyệt nhân trung thì tôi lập tức tỉnh lại.
Nghe Phương Thanh Bình kể xong, tôi cảm thấy như mình đang nghe chuyện ma của ai vậy! Nhưng thấy mình nhếch nhác và cả ánh mắt người ta nhìn, tôi không thể không tin đó là thật.
Tôi uống hết cốc nước Phương Thanh Bình đưa, mới cảm nhận được thân thể lại là của mình.
Nghĩ lại hiểm cảnh lúc nãy, tôi lo sợ hỏi chú Lê: “Chú, cháu bị sao vậy? Bị thứ gì ám thế?”
Chú Lê cũng chịu không nổi, chắc đã mất rất nhiều sức. Chú ấy ngồi uể oải trên ghế sô pha: “Đó là một loại sát khí trên biển, tùy địa phương mà người ta sẽ có cách gọi khác nhau, có nơi gọi là Quỷ biển, có nơi gọi là Khỉ biển, nhưng tóm lại đó là thứ không tốt.”
Tôi trượt xuống bàn, dù sao để mọi người nhìn chằm chằm mình ngồi trên bàn cũng hơi thiếu tự nhiên. Nhưng chân vừa chạm đất thì tôi đã sụp xuống, mất hết sức, may mà có Đinh Nhất nhanh tay đỡ sang ngồi cạnh chú Lê.
Sau khi ngồi xuống, tôi hỏi chú ấy: “Đó là yêu quái trên biển ạ, thế nó có đến tìm cháu nữa không?”
Chú Lê bị chọc cười, đập vào gáy tôi một cái: “Yêu quái cái gì, đó chỉ là oán khí do hồn phách những người chết hóa thành, nếu thứ này lên được thuyền… chậc chậc, hậu quả khó mà nói được. Nghĩ lại vừa nãy cũng rất nguy hiểm, chắc là oán khí bám theo từ lúc mọi người lên thuyền đó. Nếu như không phải có tôi, chắc mọi người cũng sẽ có kết cục giống người trên du thuyền kia.”
Mọi người nghe thế thì lo lắng, ngay cả Hàn Cẩn luôn khinh thường thì bây giờ cũng nghiêm túc, căng thẳng, có lẽ lúc nãy đã bị tôi hù cho sợ!
Luật sư Nghiêm nói: “Lê đại sư đúng là cao nhân, may mà có ngài, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này, xem ra Lâm nữ sĩ đã tìm đúng người rồi.”
Chú Lê cười không nói gì, tôi biết đây chính là tác phong của lão gia hỏa này, rất ưa nịnh.
Đinh Nhất đưa tôi hai cái bánh mì để bổ sung thể lực, bị con Khỉ biển chết tiệt kia hành cho mệt lử nên tôi đói mềm cả người. Tôi ăn ngấu nghiến, hai ba miếng đã hết cái bánh mì, may mà được Phương Thanh Bình rót cho cốc nước nên mới không bị nghẹn.
Chú Lê uống trà nóng, từ từ thưởng thức, thấy tôi ăn vội ăn vàng thì nói: “Ăn từ từ thôi, không lại nghẹn bây giờ, làm gì mà cứ như đi ăn cướp thế.”
Nghe chú ấy nói thế, tôi ăn chậm lại, cũng không muốn là người đầu tiên chết vì nghẹn bánh mì.
Ăn xong, chú Lê bảo Đinh Nhất đưa tôi về phòng nghỉ ngơi, mới bước vào phòng thì đã thấy chú Lê cầm theo hai cái đùi gà đi sau, cười bước vào.
“Ái chà chà, xem hai cái đùi gà mập này, vẫn là chú Lê quan tâm cháu nhất!” Nói rồi, tôi cầm hai cái đùi ăn liền tù tì. Trong phòng không có người ngoài, lúc này tôi mới vừa ăn vừa nghĩ lại cảnh mình đã nhìn thấy lúc đó.
Đinh Nhất thấy tôi không nói gì thì hỏi: “Lúc nãy cậu đã nhìn thấy gì?”
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt “đúng là chỉ có anh hiểu tôi”, dù ở cùng Đinh Nhất chưa lâu, nhưng tôi phát hiện mình và anh ta rất hợp ý. Thế là tôi cười thần bí, kể cho anh ta nghe những chuyện tôi thấy trong oán khí kia.
Trên du thuyền Sophia có bảy người, bốn nam ba nữ. Lúc đầu họ chơi rất vui vẻ, nhưng đến chiều sắc trời thay đổi, dù không có sóng gió gì nhưng mưa lại rất lớn.
Mưa tạnh, họ vừa định lái thuyền về cảng, thì thấy có một chiếc thuyền đánh cá rách nát từ xa tới. Trên thuyền là một người đàn ông gầy khô đang đứng, mặt toát ra tử khí. Người lái thuyền Sophia chính là con trai vị khách họ Ngũ của luật sư Nghiêm, cậu ta nhìn chiếc thuyền rách nát và người đàn ông như quỷ kia, cảm thấy xui xẻo nên lái thuyền bỏ đi.
Nhưng kỳ quái là, dù cậu ta có lái nhanh đến mấy, thì chiếc thuyền đánh cá kia vẫn bám theo một khoảng cách nhất định. Vị thiếu gia này cũng thuộc dạng nóng tính, nên quay đầu thuyền, mở hết tốc lực lao thẳng tới chiếc thuyền kia…
Không nói cũng biết, chiếc thuyền rách nát kia và người đàn ông rơi xuống biển…
Ba người con gái trên thuyền sợ hãi hét lên, một chàng trai cũng sợ hãi nói: “Anh Ngũ, ông ta sẽ không chết chứ?”
Vị Ngũ thiếu gia này vênh mặt nói: “Sợ gì? Biển chỗ này không có sóng lớn, cũng cách bờ không xa, ông ta bơi ra được thì bơi vào được, không chết đâu.”
Nghe Ngũ thiếu gia nói vậy, họ chẳng còn sợ gì, cũng không quan tâm tới. Lúc này trời trong trở lại, bọn họ bàn bạc rồi quyết định qua đêm trên biển, sáng mai trở về.
Trời tối rất nhanh, ngoài vui chơi ăn uống trên biển, đương nhiên là còn nhiều tiết mục khác, đặc biệt là anh Ngũ kia, cái gì cũng dám chơi. Lúc này cậu ta đang cùng một thanh niên khác mây mưa với một cô gái chếnh choáng say rượu ở phòng khách.