Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 865
Mấy năm đầu, tính tình Đỗ Tiểu Lôi mềm yếu, trong công việc hay tình cảm đều là Tống Bằng Vũ nói gì nghe nấy. Nhưng dần dần cô ta trưởng thành hơn, đã biết rõ nếu mình còn tiếp tục như vậy, không “nói đến việc tiêu hao hết tuổi trẻ, cuối cùng cũng sẽ không chiếm được cái gì hết.
Cho nên2vào một năm trước, Đỗ Tiểu Lôi luôn luôn mềm yếu đột nhiên bắt đầu trở nên mạnh dạn, chưa nói đến biểu hiện của cô ta trong công việc, chèn ép Tống Bằng Vũ khắp nơi, mà trên mặt tình cảm cũng đề xuất với Tống Bằng Vũ, bảo anh ta ly hôn để ở bên mình.
Cô ta điên cuồng tạo cảm5giác tồn tại” như vậy là muốn để Tổng Bằng Vũ cảm thấy, bất kể về tuổi tác hay sự nghiệp, cô ta đều mạnh hơn vợ anh ta là Hồ Lệ Bình. Anh ta có thể lựa chọn ly hôn với Hồ Lệ Bình, sau đó cùng xây dựng gia đình lại với mình. Tuy nhiên Đỗ Tiểu Lôi không ngờ tới,6Tống Bằng Vũ lại từ chối cô ta thẳng thừng, lý do là hiện giờ đang đúng vào thời cơ quan trọng để anh ta mở rộng sự nghiệp, lúc này ly hôn chính là tự gây khó khăn cho mình...
Tuy rằng Đỗ Tiểu Lôi cũng biết Tống Bằng Vũ không hề muốn ly hôn, nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý5định: “Em còn trẻ, em có thể sinh con cho anh mà, Hồ Lệ Bình không thể sinh, khuyết điểm lớn như vậy mà anh cũng làm như không thấy sao?”.
Tống Bằng Vũ cười lạnh và nói: “Chính bởi vì cô ấy không thể sinh nên anh mới càng không thể rời bỏ cô ấy, chỉ có như vậy, ở trong mắt người3khác anh sẽ là một người đàn ông tốt trong tình trọng nghĩa.” Con người thường là như vậy, thứ càng không chiếm được thì càng muốn có, thậm chí còn đến nước điên cuồng... Tuy Tống Bằng Vũ đã nói rất rõ ràng với Đỗ Tiểu Lôi rằng mình sẽ không ly hôn, nếu cô ta thật sự không chấp nhận được thì quan hệ của hai người họ cũng chỉ có thể đến đây thôi.
Nhưng Đỗ Tiểu Lôi vẫn không chịu buông tha thứ tình cảm không được chúc phúc này. Thế vẫn chưa xong, cô ta còn thường xuyên đi tìm Hồ Lệ Bình nói những lời khó nghe, hy vọng Hồ Lệ Bình có thể chủ động đề xuất ly hôn với Tổng Bằng Vũ.
Kết quả Hồ Lệ Bình này cứ như một đống bông, mặc kệ Đỗ Tiểu Lôi ra sức như thế nào cũng vẫn không tiếp chiều, chỉ bày một tư thế người vợ tào khang không thể bỏ. Thậm chí Hồ Lệ Bình còn từng chủ động hẹn Đỗ Tiểu Lôi, nhưng lại không phải để khởi binh hỏi tội, trái lại còn tận tình khuyên bảo Đỗ Tiểu Lôi, vì người đàn ông như Tống Bằng Vũ thật sự không đáng, năm tháng tốt đẹp thế kia, đáng lẽ cô ta nên tìm một người đàn ông trẻ tuổi hơn, chân thành hơn, chứ không phải tên đàn ông dối trá giống như Tống Bằng Vũ này, rõ ràng đã có gia đình lại còn trêu ghẹo con gái bên ngoài...
Đỗ Tiểu Lôi nghe xong thì châm biếm: “Nếu người đàn ông này quá quắt như thế, vậy vì sao chị còn không chịu buông tay, cho anh ấy tự do chứ?” Hồ Lệ Bình thở dài nói: “Nếu tôi có tuổi trẻ và sự xinh đẹp của cô, tất nhiên tôi sẽ chọn rời khỏi anh ta, bắt đầu lại đời mình một lần nữa... Nhưng tôi không có, nếu bảo cô dùng năm tháng đẹp nhất của cô đổi lấy tôi của hiện giờ, cô có đồng ý không?” Đỗ Tiểu Lôi sửng sốt, cô ta không ngờ Hồ Lệ Bình sẽ hỏi mình một vấn đề như vậy, vì thế cô ta hơi do dự, rồi nói bằng vẻ mặt quả quyết: “Đương nhiên là tôi đồng ý rồi, bởi vì tôi yêu Bằng Vũ thật lòng...”
Hồ Lệ Bình nghe vậy, ấy thế nhưng lại lộ ra một nụ cười rất hài lòng. Tuy ngay lúc đó Đỗ Tiểu Lôi cũng không phát hiện cô ta không thích hợp chỗ nào, nhưng tôi lại mơ hồ cảm thấy bất an, bởi vì đó không phải là nụ cười có ý tốt. Hồ Lệ Bình này chắc hẳn không đơn giản như bề ngoài, tôi càng không tin lời Tống Bằng Vũ, bởi vì hắn cũng không phải là người tốt gì... Nếu ngay lúc đó Đỗ Tiểu Lôi có thể dứt ra đúng lúc, có lẽ sẽ không rơi vào kết cục như hiện giờ. Vì thời gian tối ở gần những phần xương cốt đó quá ngắn, nên tàn hồn thuộc về Đỗ Tiểu Lôi mà tôi có thể nhìn thấy thật sự có hạn, chỉ biết là trước khi cô ta chết đã từng đi tìm Tống Bằng Vũ để ngả bài, bây giờ xem ra kết quả ngả bài cũng không tốt đẹp. Đáng lý ra hiện giờ cảnh sát đã tìm được xương cốt của Đỗ Tiểu Lôi, muốn xác nhận thân phận của cô ta cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, nhưng không ngờ lại khó khăn hơn nhiều so với chúng tôi tưởng. Đến giờ đừng nói là tìm được hung thủ, cho dù là tên Tống Bằng Vũ có hiềm nghi lớn nhất này, ấy vậy mà cũng không rơi vào tầm ngắm của cảnh sát. Lúc ấy tôi còn rất bực kia, hiệu suất phá án của cảnh sát hiện giờ sao có thể thấp như vậy được! Kết quả sau đó tôi mới biết, hoá ra chuyện này có điều bí ẩn...
Tuy rằng đối với chúng tôi mà nói, vụ án này không có bất kỳ lợi ích kinh tế gì cả, nhưng tôi và Đinh Nhất vẫn luôn lặng lẽ chú ý, suy cho cùng trong tủ lạnh của chú Lê còn đang đông lạnh một ít “nhân sủi cảo thịt người” kia kìa.
Tuy nhiên đợi vài ngày sau, lại nghe “Trạm tuyên truyền tin đồn” trong khu chung cư nói, cảnh sát vẫn còn chưa xác nhận được thân phận của bộ xương! Tôi và Đinh Nhất nghe vậy đều cảm thấy chuyện này là không thế nào?!
Chẳng lẽ ngay cả người nhà, bạn bè, đồng nghiệp linh tinh, Đỗ Tiểu Lôi cũng không có ư? Vẫn phải có người phát hiện ra vấn đề khi cô ta mất tích chứ? Một người đang yên lành, nói biến mất là biến mất, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, chẳng lẽ không có ai báo cảnh sát sao? Tôi biết ban đầu khi điều tra thi thể, đầu tiên cảnh sát sẽ nghĩ đến cư dân mất tích trong vùng, cho nên chỉ cần người nhà Đỗ Tiểu Lôi hay bạn bè cũng được, chỉ cần họ đến Cục cảnh sát báo án, tất nhiên có thể tra ra cô ta.
Trừ khi ngoài Tống Bằng Vũ, Đỗ Tiểu Lôi chưa bao giờ qua lại cùng những người khác? Nhưng thế cũng không đúng, cô ta cũng phải có người nhà chứ? Kể cả là người nhà không hay liên hệ, nhưng đồng nghiệp ở đơn vị cũng phải gặp nhau mỗi ngày chứ? Chẳng lẽ thật sự không có một ai để ý sự sống chết, quan tâm rất cuộc bây giờ cô ta ở đâu ư? Vụ án gây nên tiếng vang không nhỏ trong khu chung cư của chúng tôi, nhưng lại chậm chạp không có kết quả, ít nhiều làm lòng người của các chủ hộ trong khu chung cư hoảng sợ. Còn có lời đồn nói đây là một băng nhóm tội phạm chuyên giết người lấy nội tạng, chuyên tìm người độc thân sống một mình để ra tay.
Cuối cùng tôi thật sự không nhịn nổi, bèn gọi cho Bạch Kiện, muốn nhờ hỏi thăm giúp tôi xem tiến triển của vụ án này thế nào rồi? Thằng cha này vừa đi làm lại sau khi hồi phục, nghe tôi kể xong thì trêu chọc: “Cái cậu này sao đen đủi như vậy hả! Đi đến đâu cũng có người chết thế?!”
Tôi cũng hơi bất đắc dĩ nói: “Đâu có cách nào, cho nên tôi chỉ có thể làm cái nghề này thôi.”
Bởi vì lý do sức khỏe, tạm thời Bạch Kiện vẫn còn chưa làm vụ án nào, nên trước mắt anh ta là người rảnh rỗi trong đơn vị. Sau khi biết chuyện trong khu chung cư nhà tôi phát hiện xương người, anh ta lập tức gọi điện thoại cho phân cục bên dưới, muốn xem thử vụ án này giờ đã tiến triển đến bước nào rồi. Kết quả hỏi ra mới được biết, một chút manh mối cũng không có!
Những khúc xương người bị thu hồi đó đã cực kỳ không hoàn chỉnh, có không ít cái còn bị chó hoang gặm cắn đến không còn hình dạng, tuy pháp y vất vả lắm mới ghép được chúng lại với nhau, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể thông qua xương chậu bị hư hại để đoán ra người chết là phái nữ thôi.