Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 896
“Là cô bé ấy!? Xem ra cuối cùng cô bé vẫn chết ở đây...” Tôi hơi thất vọng nói.
Bé gái trong hòm thuỷ tinh chính là chủ nhân của cái kẹp tóc kia, cô con gái nhỏ của mục sư người Nhật Bản. Cô bé bình thản bồng bềnh bên trong, giống như chỉ đang ngủ thôi. Trong ký ức, cô bé là một đứa trẻ lương thiện vui vẻ, tuy2không biết tại sao cha phải tới Trung Quốc, nhưng cô bé vẫn thích tất cả mọi thứ ở đây.
Bé gái tên Akiyama Natsuki, cha của cô bé là Akiyama Toshio, mẹ của bé Natsuki đã bị bệnh qua đời năm cô bé ba tuổi, cho nên cô bé và cha vẫn luôn sống nương tựa vào nhau. Trong ký ức của mình, cô bé cũng không biết thân phận thật5của cha là gì, chỉ biết cha là một mục sư.
Năm đầu tiên mới tới Trung Quốc, Natsuki rất thích những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi, muốn làm bạn với chúng. Nhưng dần dần cô bé phát hiện, những đứa trẻ này vẫn luôn rất sợ mình, hoặc nói một cách chính xác là rất sợ cha mình.
Ngay từ đầu, Natsuki vẫn chưa rõ tại sao, chỉ đơn thuần6cảm thấy có thể bởi vì mình là người Nhật Bản, nên cô bé luôn cố gắng muốn làm bạn với chúng. Tuy nhiên đến một ngày, cô bé phát hiện một vấn đề... Đó chính là qua một khoảng thời gian, cha cô bé sẽ chọn ra một đứa trẻ trong trại mồ côi để đưa đi, sau đó đứa trẻ này sẽ không bao giờ trở lại nữa...
Cuối cùng5cô bé đã hiểu vì sao những đứa trẻ đó lại sợ cha mình như vậy!! Nhưng cô bé lại không biết những đứa trẻ đó bị đưa đến đâu? Vì thế có một lần, Natsuki lén đi theo cha, đi đến cái tầng hầm dưới đất đáng sợ kia, lúc này cô bé mới phát hiện bí mật mà cha vẫn luôn che giấu...
Bởi vì Akiyama Toshio cũng không biết3con gái đi theo mình vào phòng thí nghiệm, cho nên khi hắn rời khỏi thì tiện tay khoá luôn cửa phòng thí nghiệm lại. Một mình Natsuki trốn trong phòng thí nghiệm tối thui khóc không ngừng, bởi vì lúc ấy cô bé quá sợ hãi nên không cẩn thận đánh đổ một bình đựng nuôi cấy vi khuẩn...
Chờ đến khi Akiyama Toshio phát hiện con gái mất tích, hắn tìm khắp cả trại trẻ mồ côi, nhưng cũng không thể nào tìm thấy bóng dáng của cô bé. Lúc này linh cảm không hay nảy sinh, chẳng lẽ Natsuki đã đi theo hắn vào phòng thí nghiệm rồi?!
Kết quả khi hắn chạy đến phòng thí nghiệm, phát hiện Natsuki đã lây nhiễm siêu virus mà mình mới nuôi cấy được... Mặc dù virus này do hắn nghiên cứu phát minh ra, nhưng hắn lại không biết phải chữa nó như thế nào. Akiyama Toshio chỉ có thể tuyệt vọng nhìn con gái mình từ từ chết đi...
Cuối cùng bởi vì thật sự quá luyến tiếc, Akiyama Toshio bèn bảo tồn xác của Natsuki trong phòng thí nghiệm, nhưng hắn không biết, bởi vậy mà hồn phách của Natsuki cũng vĩnh viễn bị nhốt ở đây.
Mỗi ngày cô bé nhìn cha và đồng nghiệp giống như ác ma đối xử tàn nhẫn với những đứa trẻ mồ côi đó, vì thế nỗi oán hận trong lòng cô bé trở nên càng ngày càng nặng thêm... Thật ra khi Nhật Bản tuyên bố đầu hàng vô điều kiện, thủ trưởng của Akiyama Toshio đã ra lệnh cho hắn phá huỷ tất cả thành quả nghiên cứu ở đây, không giữ lại bất kỳ chứng cứ gì cho người Trung Quốc.
Nhưng vì hắn quá luyến tiếc khi để xác của con gái cứ thể biến mất, cho nên hắn không chấp hành mệnh lệnh của thủ trưởng mà ra lệnh bịt kín cửa vào phòng thí nghiệm bí mật dưới đất, chờ sau này có cơ hội, hắn sẽ quay lại lấy xác của Natsuki đi.
Natsuki chỉ là một cô bé đã chứng kiến hành vi độc ác của cha mình và cũng vì thế mà chết thảm, đáng lẽ cô bé nên quên đi nỗi đau của đời này, an tâm rời đi, nhưng vì một quyết định ích kỷ của cha mình lại làm cô bé bị mắc kẹt ở đây vĩnh viễn. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô bé, tôi có thể cảm thấy rõ ràng là cô bé không muốn biến thành lệ quỷ, nhưng trong dòng thời gian đợi chờ dài đằng đẵng, cô bé dần dần bị lạc lối, đã không còn phân biệt được cái gì là thiện, cái gì là ác nữa rồi.
Tôi nhìn Natsuki trong hòm thuỷ tinh, thầm bóp tay thở dài... Cô bé đáng yêu biết bao nhiêu, nụ hoa còn chưa kịp chớm nở thì đã chết yểu vì tội ác của người lớn.
Ngay khi ba chúng tôi không biết phải làm gì với xác chết của đứa trẻ này, đèn chân không xung quanh đột nhiên bắt đầu chớp tắt lúc sáng lúc tối, Đinh Nhất ở bên cạnh bất ngờ căng cứng cả người và nói: “Có thứ gì đó đang đến...”
Theo từng bóng đèn chân không chớp tắt, từ các góc tối tăm ở bốn phương tám hướng bò ra rất nhiều quái vật nhỏ hình thù kỳ quái... Trên người chúng đều tản ra thứ mùi gay mũi, xộc lên làm tôi không thể không bịt kín miệng mũi lại.
“Những thứ này là gì thế!! Sao có mùi cay xè mắt như vậy??” Tôi hơi giật mình. Chú Lê thở dài nói: “Chắc chúng là do những oán khí của tất cả những đứa trẻ đã chết ở đây hoá thành, mùi này chắc là formalin...”
Người ta đều nói quỷ nhỏ khó chơi, nói gì lần này lại có nhiều quỷ nhỏ như vậy, đúng là làm chúng tôi trở tay không kịp. Cái ông thầy bói chú Lê này còn coi như bình tĩnh, chú ấy lấy trong người ra một cái túi giấy, mở ra rồi rắc bột phấn màu vàng xuống xung quanh chúng tôi, vẽ thành một vòng bảo vệ tạm thời. Đám quái vật nhỏ này ngay cả mắt cũng không có, vừa đụng tới bột phấn màu vàng trên mặt đất là đau đến ré loạn lên. Có mấy con còn phát ra tiếng khóc nỉ non của trẻ con, nghe mà khiến lòng tôi khắc khoải.
“Những con quỷ nhỏ này chưa thành người, căn bản không thể kết nối với chúng, nếu thật sự không được thì cũng chỉ có thể đánh tan hết hồn phách của chúng thôi!” Chú Lê nói với vẻ mặt khó coi.
Tôi nghe thể thì không đành lòng: “Chúng cũng chỉ là những đứa trẻ đáng thương, có cách gì đưa tiễn được hết chúng không?”
Lúc này quỷ nhỏ chung quanh đã tụ tập càng ngày càng nhiều, mắt thấy vòng bảo vệ này sắp không trụ nổi nữa. Chú Lê đột nhiên nhìn về phía tôi và nói: “Chú có cách có thể một lần đưa tiễn hết chúng, còn về việc chúng có thể chuyển thể làm người hay không thì phải xem tạo hoá của chúng thôi!”
“Cách gì ạ?” Tôi sốt ruột hỏi. Mắt chú Lê hấp háy nhìn tôi: “Đốt tấm thẻ đen của cháu đi! Gọi Hắc Bạch Vô Thường lại đây, một lần thu được nhiều hồn phách như vậy, chắc họ sẽ không dị nghị gì đâu.” Tôi thầm chột dạ: “Lần trước bọn họ đã bảo, không có chuyện quan trọng thì không được đốt thẻ đen lung tung!” Chú Lê khuyên tôi: “Chỉ cần liên quan đến sống chết của cháu thì đều là chuyện lớn, quan tâm họ nói gì chứ!!”
Tôi nghĩ bụng cũng đúng! Vì thế vội lấy tấm thẻ đen trong người ra, sau đó lấy bật lửa từ chỗ Đinh Nhất đốt nó. Tấm thẻ đen kia bén lửa rồi biến mất trong không trung như pháo hoa, tiếp theo đó là hai bóng người lập tức xuất hiện ở lối vào phòng thí nghiệm ngầm.
Chỉ nghe lão Bạch tức tối với tôi: “Tiến Bảo, có phải cậu lại đốt lung tung rồi hay không...” Nhưng anh ta mới nói được một nửa thì nhìn thấy quái vật nhỏ khắp mặt đất, vì thế anh ta lại giật mình nói: “Ôi chu choa! Nhiều quỷ nhỏ thế! Đây đúng là việc lớn nha!”