Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 951
Kỳ thực Ngô Kiến Vũ chỉ phô trương thanh thế, mượn việc báo cảnh sát để dọa người đàn ông này rời đi thôi. Nhưng người đàn ông kia lại cười lạnh một tiếng nói: “Ta là ai không quan trọng,2quan trọng là... ta có thể giúp cậu đứng vững bất bại ở công ty, từng bước thăng chức, thế nào?”
Người này nói hai câu đã trúng ước mong của Ngô Kiến Vũ, đây đúng là mong muốn hiện tại của5anh ta, làm anh ta đột nhiên có cảm giác có thể tin tưởng người này. Dù sao bỗng xuất hiện một người đàn ông mặc kimono nói: “Ta có thể giúp cậu thực hiện nguyện vọng...” Làm thế nào anh6ta cũng cảm thấy không thực tế, vì vậy Ngô Kiến Vũ bày ra vẻ mặt nghi hoặc nói: “Tôi dựa vào cái gì mà tin ông có thể giúp tôi thực hiện nguyện vọng? Ông... rốt cuộc là ai?”. Lúc5này người đó chỉ vào thanh kiếm trong tay Ngô Kiến Vũ nói: “Ta là kiếm thần, đến từ Nhật Bản, có thể giúp cậu thực hiện bất kì nguyện vọng gì, chỉ cần cậu đồng ý đem linh hồn của3cậu cho ta...”
Khi nghe Ngô Kiến Vũ kể đến đó, trong lòng tôi không nhịn được cười! Không ngờ thanh yêu kiểm kia lại tự xưng là kiếm thần, thế thì ai cũng có thể làm thần rồi.
Lời nói dối vụng về như vậy mà Ngô Kiến Vũ cũng tin, rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao anh ta lại trở thành con tốt thí trong cuộc tranh đấu của công ty rồi, với trí thông minh này thật không thích hợp chơi trò tranh đấu chính trị. Trong lòng tôi nghĩ vậy, nhưng vẫn không cắt lời Ngô Kiến Vũ mà tiếp tục nghe anh ta nói.
Sau đó, Ngô Kiến Vũ cũng bán tín bán nghi, yêu cầu người đàn ông mặc kimono chứng minh mình là “kiếm thần” thật. Vì vậy, người kia thể hiện một số phép thuật nhỏ hù dọa Ngô Kiến Vũ, làm cho anh ta tin lời của mình.
Nhưng Ngô Kiến Vũ không hiểu việc người kia nói đến lấy linh hồn là thế nào, còn đơn thuần nghĩ rằng đợi sau khi anh ta qua đời, linh hồn sẽ đi theo kiếm thần. Dĩ nhiên, anh ta nghĩ vậy cũng không sai, chỉ là anh ta nghĩ quá tốt đẹp, nghĩ cây yêu kiếm này đợi đến khi anh ta già và chết đi sao? Thực sự rất ngu xuẩn.
Sau đó Ngô Kiến Vũ thầm nghĩ, tình hình của anh ta hiện tại đang rất tồi tệ rồi, không thể tệ hơn được nữa, vì vậy anh ta không suy nghĩ nhiều liền đồng ý giao dịch này. Đêm đó, tâm tình Ngô Kiến Vũ không tốt nên ở trong nhà uống rượu, vì thế hôm sau, lúc tỉnh lại, anh ta cũng không rõ chuyện tối qua rốt cuộc do mình nằm mơ hay là thực sự phát sinh nữa?
Mà khi anh ta đi tới công ty, lại xảy ra sự việc không thể tin được, tổng giám đốc trước đó còn đối với anh ta rất lạnh nhạt, vậy mà đột nhiên gọi anh ta tới phòng làm việc, ôn hòa nói: “Quản lý Vương đột nhiên nghỉ việc, bây giờ có thể tiếp nhận các công việc của ông ta cũng chỉ có cậu thôi, Tiểu Ngô à, cậu làm rất tốt, đừng phụ sự kỳ vọng của tôi đối với cậu nhé.”
Lần này thực sự Ngô Kiến Vũ cũng bối rối, khi anh ta rời khỏi văn phòng của tổng giám đốc còn tự bấm mình một cái vào đùi, muốn xem có phải đang mơ không... Chuyện trước mắt quả nhiên giống như lời “kiếm thần” nói đêm đó, mình thực sự sẽ từng bước thăng chức!
Sau khi Ngô Kiến Vũ kể xong, chú Lê nói với anh ta: “Thanh yêu kiếm trong phòng của cậu đúng là có khả năng giúp cậu từng bước thăng tiến, nhưng mười năm sau nó sẽ tới lấy hồn phách của cậu, đến lúc đó, kể cả cậu có bằng lòng hay không, đều phải mổ bụng tể kiếm... Đường Lượng chết khổ sở như thế nào, cậu có thể nhìn lại, chính hắn tự mổ bụng không nói, đầu còn bị yêu kiếm cắt phăng, trong tay tôi còn nhiều ảnh chụp đây, cậu có muốn xem không?” Ngô Kiến Vũ đã bị dọa sợ đến nói không nên lời từ lâu, cũng muốn nhìn những ảnh chụp chú Lê nói, nhưng bây giờ anh ta đã rất sợ hãi, vẻ mặt vặn vẹo. Tôi lúc này có hơi lo lắng, nếu họ đã hoàn thành giao dịch, liệu có dễ dàng cắt đứt không? Vì vậy mới hỏi nhỏ chú Lê.
Chú Lê cũng do dự nói: “Đúng vậy, chúng ta cũng chỉ có thể thử xem, bây giờ Ngô Kiến Vũ vẫn chưa hoàn toàn u mê, bằng không cậu ta sống chết cũng sẽ không đồng ý để chúng ta nhúng tay vào, nếu đến bước đó thì thần tiên cũng khó. Cuối cùng, Ngô Kiến Vũ tích cực phối hợp, chúng tôi bảo anh ta gói yêu kiếm Katana vào một tấm vải đầy chữ Phạn, sau đó mang về nhà.
Dù sao thanh kiếm này đã hoàn thành khế ước với Ngô Kiến Vũ ở nhà anh ta, cho nên muốn giải trừ khế ước thì phải trở về nhà anh ta mới được. Nhưng Ngô Kiến Vũ đã vô cùng sợ hãi, liên tục hỏi chúng tôi xem anh ta có thể tránh đi, đến lúc chúng tôi giải xong mới quay lại được không?
Chú Lệ sầm mặt nói: “Cậu không ở đây, sẽ không thể gọi kiếm phách của yêu kiếm kia ra, cậu có còn muốn cái mạng của mình không!” Ngô Kiến Vũ run lẩy bẩy, sau đó chán nản ngồi trên ghế salon nhà mình, tôi vừa nhìn sự kinh sợ của Ngô Kiến Vũ thì biết lần này yêu kiếm tìm lầm người rồi. Về việc này, kể cả chúng tôi hay Bạch Kiện đều có cùng quan điểm, đối với một kẻ thiếu quyết đoán như Ngô Kiến Vũ, tuy dễ dàng bị mê hoặc, nhưng sẽ không bị chìm quá sâu vào trong đó, chỉ cần có người chỉ lối, anh ta sẽ lập tức thay đổi ước nguyện ban đầu, nói trắng ra là người như thế đều không thể giữ chữ tín với bất kể là người hay ma. Có chữ Phạn bao vây, thanh yêu kiểm không thể tạo ra sóng gió gì, nhưng dù là như thế, màn đêm vừa buông xuống, từ lớp vải nhung bọc kiếm lộ ra tầng khí đen, như đang muốn thoát khỏi trói buộc.
Đương nhiên chú Lê sẽ không để nó có cơ hội, chú ấy lập tức cầm một lá bùa màu vàng, miệng niệm những chú ngữ mà tôi không hiểu. Lúc đầu tôi cứ ngỡ chú đang nghĩ cách trấn áp kiếm phách trong thanh yêu kiếm, nhưng nhìn một lúc mới hiểu hóa ra chú ấy đang gọi nó...
Bùa vàng trong tay chú Lê không đốt mà tự cháy, một tầng khí đen từ tấm vải bọc kiếm bay ra, ngay sau đó, người đàn ông mặc kimono Nhật Bản từng xuất hiện trong video hiện ra trước mặt chúng tôi.
Người đàn ông kia thấy còn có những người khác ở đây, vậy mà mặt không đổi sắc, nói với Ngô Kiến Vũ: “Cậu Ngô, bây giờ ta chỉ có thể hoàn thành tâm nguyện của cậu thôi, nếu họ cũng muốn cầu nguyện thì phải xếp hàng.”
Tôi nghe mà suýt không nhịn được cười, thầm nghĩ ông nội đây thèm cầu nguyện với mi à? Nó tưởng mình là kiếm thần thật chắc? Vì vậy tôi quát to: “Đừng ở trước mặt ta giả dạng kiếm thần, bọn ta đã biết mi là ai rồi.” Người kia nghe tôi nói không chút khách sáo như vậy, sắc mặt cũng trở nên ấm trầm: “Người Trung Quốc đáng ghét kia, lại dám vô lễ với bản thân như vậy!”
Tôi nghe người Nhật này mở miệng là nói “người Trung Quốc đáng ghét”, tức đến bốc khói trên đầu, lập tức quay lại nói với chú Lê: “Chú có thể nhịn nhưng cháu thì không thể, chú thu phục tên này đi.”