Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1413 "Quỳ xuống!"
Khi đang nói chuyện, ánh mắt của Hổ Đông An đột nhiên trở nên lạnh lùng, biểu cảm trở nên dữ tợn, anh ta hung hăng giơ dao găm lên.
Nhìn tư thế kia có lẽ là lần này anh ta muốn trực tiếp chém chết Tiền Tử Thiên ngay tại chỗ!
Tiền Tử Thiên sợ hãi, quần anh ta rỉ ra một thứ chất lỏng ngai ngái. Anh ta vội vàng cầu xin tha thứ: "Thần y Mạc Huy, thần y Mạc Huy, ngài tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu."
"Cầu xin ngài, cầu xin ngài, tha cho tôi đi."
"Tôi chỉ là một thằng nhóc mà thôi, ngài có giết tôi cũng vô dụng."
Lâm Mạc Huy cười: "Không muốn chết sao?"
"Không muốn chết, vậy thì dễ làm rồi."
"Cậu Tiền, chỉ cần cậu ngoan ngoãn trả lời mấy vấn đề của chúng tôi, vậy thì cậu vẫn có thể còn sống trở về."
Sắc mặt Tiền Tử Thiên ảm đạm phờ phạc, anh ta biết mấy vấn đề mà Lâm Mạc Huy muốn hỏi khẳng định là không hề đơn giản.
Nhưng nếu không trả lời thì chết ngay tại chỗ là điều không cần phải bàn cãi, cuối cùng anh ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Lâm Mạc Huy khoát tay một cái, bảo Hổ Đông An mang đám người Tiền Tử Thiện ra ngoài, tách ra giam tại những phòng khác nhau để thẩm vấn, đề phòng những người này bịa chuyện.
Mà Lâm Mạc Huy thì ở lại phòng này, anh thong thả ngồi xuống bên cạnh bàn.
Những người ở lại cũng không nhiều, chỉ có mấy người nhà họ Đường, cùng với Đường Vũ Tình đang đứng ở trong phòng.
Toàn thân Đường Vũ Tình đang run lẩy bẩy, cô ta biết tiếp theo sẽ xử lý đến chuyện của cô ta.
Nhìn Lâm Mạc Huy ngồi ở bên cạnh, trong lòng cô ta thật sự vô cùng hối hận.
Nhớ đến tình huống khi gặp Lâm Mạc Huy lần đầu tiên, lúc đó cô ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Nếu như cô ta đồng ý đến tiệm thuốc của Lâm Mạc Huy làm việc, thể thì cô ta đã trở thành người bên cạnh Lâm Mạc Huy từ lâu, địa vị ở tỉnh Hải Dương cũng sẽ tăng lên nhanh chóng.
Nhưng bởi vì lúc ấy mắt cô ta cao hơn đầu, không coi Lâm Mạc Huy ra gì cho nên mới bỏ lỡ cơ hội.
Mà cũng vì lần bỏ lỡ đó, cô ta cảm thấy mình bị sỉ nhục cho nên mới muốn mượn lần này để chứng minh bản lĩnh của bản thân.
Cô ta tốn bao công sức, không quản tôn nghiêm danh dự để cấu kết với Tiền Tử Thiên.
Vốn cho rằng trợ giúp Tiền Tử Thiên làm nhiều chuyện như vậy là có thể khiến cho địa vị của nhà họ Đường tăng cao, cô ta cũng có thể nở mày nở mặt.
Nhưng cô ta nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ là kết cục này.
Nghĩ đến những gì mình đã làm trong mấy ngày này, thật sự là cô ta khóc không ra nước mắt.
Tiền Tử Thiên không hề coi cô ta là con người, dùng mọi thủ đoạn để nhục mạ cô ta.
Cô ta cố nén những cảm giác khuất nhục kia xuống, thế mà cuối cùng lại nhận được kết quả này, hiện tại mới thực sự khiến cô ta khó lòng chấp nhận!
Lúc này, rốt cuộc gia chủ nhà họ Đường cũng động đậy.
Ông ta đi thẳng tới trước mặt Đường Vũ Tình, tát hai cái lên mặt cô ta, giận dữ quát lên: "Quỳ xuống!"
Đường Vũ Tình bị đánh, mặt đỏ bừng cả lên, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống.
Nhìn tư thế kia có lẽ là lần này anh ta muốn trực tiếp chém chết Tiền Tử Thiên ngay tại chỗ!
Tiền Tử Thiên sợ hãi, quần anh ta rỉ ra một thứ chất lỏng ngai ngái. Anh ta vội vàng cầu xin tha thứ: "Thần y Mạc Huy, thần y Mạc Huy, ngài tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu."
"Cầu xin ngài, cầu xin ngài, tha cho tôi đi."
"Tôi chỉ là một thằng nhóc mà thôi, ngài có giết tôi cũng vô dụng."
Lâm Mạc Huy cười: "Không muốn chết sao?"
"Không muốn chết, vậy thì dễ làm rồi."
"Cậu Tiền, chỉ cần cậu ngoan ngoãn trả lời mấy vấn đề của chúng tôi, vậy thì cậu vẫn có thể còn sống trở về."
Sắc mặt Tiền Tử Thiên ảm đạm phờ phạc, anh ta biết mấy vấn đề mà Lâm Mạc Huy muốn hỏi khẳng định là không hề đơn giản.
Nhưng nếu không trả lời thì chết ngay tại chỗ là điều không cần phải bàn cãi, cuối cùng anh ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Lâm Mạc Huy khoát tay một cái, bảo Hổ Đông An mang đám người Tiền Tử Thiện ra ngoài, tách ra giam tại những phòng khác nhau để thẩm vấn, đề phòng những người này bịa chuyện.
Mà Lâm Mạc Huy thì ở lại phòng này, anh thong thả ngồi xuống bên cạnh bàn.
Những người ở lại cũng không nhiều, chỉ có mấy người nhà họ Đường, cùng với Đường Vũ Tình đang đứng ở trong phòng.
Toàn thân Đường Vũ Tình đang run lẩy bẩy, cô ta biết tiếp theo sẽ xử lý đến chuyện của cô ta.
Nhìn Lâm Mạc Huy ngồi ở bên cạnh, trong lòng cô ta thật sự vô cùng hối hận.
Nhớ đến tình huống khi gặp Lâm Mạc Huy lần đầu tiên, lúc đó cô ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Nếu như cô ta đồng ý đến tiệm thuốc của Lâm Mạc Huy làm việc, thể thì cô ta đã trở thành người bên cạnh Lâm Mạc Huy từ lâu, địa vị ở tỉnh Hải Dương cũng sẽ tăng lên nhanh chóng.
Nhưng bởi vì lúc ấy mắt cô ta cao hơn đầu, không coi Lâm Mạc Huy ra gì cho nên mới bỏ lỡ cơ hội.
Mà cũng vì lần bỏ lỡ đó, cô ta cảm thấy mình bị sỉ nhục cho nên mới muốn mượn lần này để chứng minh bản lĩnh của bản thân.
Cô ta tốn bao công sức, không quản tôn nghiêm danh dự để cấu kết với Tiền Tử Thiên.
Vốn cho rằng trợ giúp Tiền Tử Thiên làm nhiều chuyện như vậy là có thể khiến cho địa vị của nhà họ Đường tăng cao, cô ta cũng có thể nở mày nở mặt.
Nhưng cô ta nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ là kết cục này.
Nghĩ đến những gì mình đã làm trong mấy ngày này, thật sự là cô ta khóc không ra nước mắt.
Tiền Tử Thiên không hề coi cô ta là con người, dùng mọi thủ đoạn để nhục mạ cô ta.
Cô ta cố nén những cảm giác khuất nhục kia xuống, thế mà cuối cùng lại nhận được kết quả này, hiện tại mới thực sự khiến cô ta khó lòng chấp nhận!
Lúc này, rốt cuộc gia chủ nhà họ Đường cũng động đậy.
Ông ta đi thẳng tới trước mặt Đường Vũ Tình, tát hai cái lên mặt cô ta, giận dữ quát lên: "Quỳ xuống!"
Đường Vũ Tình bị đánh, mặt đỏ bừng cả lên, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống.