-
Chương 47
Có chuyện gì vậy?? Nghe thấy tiếng hét đó, những người khác cũng giật mình, nhìn qua.
“Anh, anh làm sao vậy?”
Lý Long dè dặt hỏi một câu, cơ thể lại cứng đờ không dám cử động.
Từ Kinh đi tới, nhạy bén nhìn thấy cậu hình như hơi run rẩy đang che tay, hắn nhíu mày: “Cháu bị zombie cào xước rồi.”
Lý Tiểu Tửu đột nhiên liếc nhìn hắn nhưng không dám tới gần bọn họ. Cậu nhịn lâu rồi, trong cổ họng cuối cùng cũng nghẹn ngào2nói ra một câu: “Cháu bị cào xước rồi, cháu sẽ chết.”
Cậu nhớ tới mẹ cũng bị quái vật cào xước bàn tay. Cậu trốn chạy lâu như vậy, lẽ nào cũng sẽ có kết cục giống như mẹ sao?
Vì sao nhiều nguy hiểm như vậy đều vượt qua được, nhưng vào lúc này, cậu lại không cẩn thận như vậy...
Dương Nam đi lên vài bước, xem thường nói: “Không sao đâu, cháu không cần phải sợ. Người có dị năng sẽ không bị lây nhiễm, hì hì... Trước đây chú từng bị cho rất nhiều lần, cháu nhìn chú xem, không phải bây giờ vẫn còn sống sao...”
Anh đang trấn an thì đột nhiên dừng lại, vì anh nhìn thấy tay của Lý Tiểu Tửu đang nhanh chóng sưng lên. Anh bị dọa đến mức tim cũng sắp vọt ra ngoài, sợ hãi kêu lên một7tiếng và chạy tới vội bể cậu lên: “Sao có thể như vậy được?”
Những người khác cũng lo lắng chạy tới. Sau khi bọn họ nhìn thấy tay của Lý Tiểu Tửu sưng lên, tất cả đều thấy trong lòng lạnh giá. Bọn họ nhìn chằm chằm vào Lý Tiểu Tửu và cảm thấy khó tin: “Sao có thể như vậy được? Không phải cháu là người có dị năng sao? Làm sao có thể bị nhiễm virus của zombie được?”
“Anh, anh sẽ không sao, đúng không?” Lý Long chạy tới, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tiểu Tửu đang được Dương Nam bế, cậu bé thò tay muốn kéo cậu lại. Lưu Luyến cuống quýt lấy ra mấy viên thuốc từ trong không gian, sau khi bóp nát thì rắc vào trên vết thương của cậu. Trong miệng Dương Nam vẫn lảm nhảm không ngừng: “Chắc1chắn sẽ không sao hết. Cơ thể cháu yếu, cho nên không khôi phục nhanh thôi.”
Lý Tiểu Tửu cắn chặt môi, cậu ngẩng đầu nhìn Dương Nam đang bế mình, trong miệng anh rõ ràng đang an ủi, nhưng nước mắt lại đong đầy. Cậu nhìn những người khác, bọn họ đều lộ vẻ mặt không thể tin nổi. Bộ dạng Tiểu Long trước mặt suy sụp, trong giây lát không biết phải làm sao.
Bọn họ đều đang lo lắng cho cậu sao?
Dương Nam thật sự rất lo lắng. Anh nhìn thấy bột thuốc được rắc lên không có chút tác dụng nào, hơn thể vết thương còn có dấu hiệu đen hơn.
Lý Long suy sụp nhìn gương mặt anh mình bắt đầu tái xanh, cậu bé gào khóc: “Oa... Anh, anh đừng dọa Tiểu Long mà.” Lý Tiểu Tửu giãy giụa vài cái, nhảy khỏi vòng7tay của Dương Nam và kéo Lý Long tới. Cậu không nói được câu nào, muốn giơ tay lên lau nước mắt cho cậu bé, nhưng sợ vết thương của mình dọa cậu bé. Cậu cảm giác trên tay có hơi lạnh đang tràn vào cơ thể của mình, hơi lạnh dần dần thay thế nguồn nhiệt trong cơ thể. Cậu bắt đầu đứng không vững, cơ thể cũng run rẩy. Cuối cùng cậu hiểu rõ, lúc đó mẹ thà nhảy vào trong biển zombie cũng không muốn để cậu tận mắt thấy mẹ mình biến thành quái vật, hóa ra cảm giác lại đau khổ như vậy. Cậu hít mũi một cái, rõ ràng muốn khóc, nhưng không có vết nước mắt chảy xuống, miệng khẽ giật, cuối cùng khẽ xoa đầu của Lý Long rồi biến mất trong không trung. Bàn tay Lý Long đang0lau nước mắt chợt dừng lại, sau khi ngây ra vài giây, cậu bé hoảng hốt lo sợ, gọi Lý Tiểu Tửu: “Anh ơi, anh đi đâu rồi? Anh trở về đi, anh ơi.”
Trong không gian, một bóng người rơi nhanh từ trên cao xuống. Ý thức của Lý Tiểu Tửu đã có phần không rõ ràng, chỉ cảm thấy cơ thể rơi thẳng xuống, sau đó ẩm một cái, không biết đụng đổ thứ gì, cơ thể lăn vài vòng trên mặt đất rồi rơi vào trong nước. Cậu đột nhiên cảm giác không thở nổi, cảm giác muốn được sống mãnh liệt trỗi dậy làm cậu không thể không vùng vẫy trong nước, nhưng cơ thể nặng nề vẫn không ngừng rơi xuống dưới, Lý Tiểu Tửu há miệng, nước không ngừng tràn vào trong làm cậu bị sặc ho khan một lúc, cuối cùng bàn tay đang vùng vẫy cũng từ từ dừng lại, cả người chậm rãi chìm xuống đáy nước. “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đám Dương Nam trợn tròn mắt, không thể tin nổi khi thấy Lý Tiểu Tửu đột nhiên biến mất.
Lý Long khóc tới khản cả giọng, cả người run rẩy, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại một câu: “Anh đã nói sẽ không bỏ lại Tiểu Long một mình mà. Nói dối! Anh là một kẻ nói dối!”
Lưu Luyến đi tới muốn kéo Lý Long, nhưng bị cậu bé đẩy ra, những người khác quá kinh ngạc trước chuyện bất ngờ xảy ra, cũng quên cả đau lòng. Nhưng Lý Tiểu Tửu rõ ràng đã biến mất ở ngay trước mắt bọn họ.
Từ Kinh cẩn thận quan sát xung quanh. Đại Bạch nằm bên cạnh đang lười biếng nheo mắt. Cửa đại sảnh đang đóng. Cũng không có thứ gì có tốc độ nhanh tới mức mang một người sống đi ngay trước mắt bọn họ như vậy được. Nhưng sao cậu đột nhiên biến mất được? Nhưng trực giác nói cho hắn biết, có thể đây cũng không phải là chuyện xấu.
Mặc dù Từ Kinh không hối hận khi để hai đứa trẻ đi theo mình chịu nhiều khổ sở như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút hổ thẹn. Đặc biệt là giây phút nhìn thấy Lý Tiểu Tửu bị lây nhiễm virus zombie, hắn không thể không ép tấm tình hốt hoảng của mình xuống, an ủi mình sẽ không thể có chuyện gì được.
“Tiểu Long, cháu đừng lo lắng, anh cháu sẽ không sao đâu.” Lưu Luyến đứng phía sau, tuy không dám tới gần Lý Long đang đối mặt với sự suy sụp, nhưng cô vẫn khẽ an ủi cậu bé. Lý Long khóc tới không biết gì nữa. Ở trong lòng cậu bé, Lý Tiểu Tửu hoàn toàn là bầu trời, là trụ cột tinh thần vĩnh viễn sẽ không đổ. Cho dù lần đầu tiên gặp người xấu đến cướp đoạt, bị zombie bao vây tấn công, Đại Bạch muốn ăn cậu bé, trong lòng cậu bé cũng chưa từng thấy khủng hoảng và sợ hãi như lúc này.
Từ Kinh đi tới và nắm lấy vai của Lý Long: “Anh cháu không thể đột nhiên biến mất được. Cháu suy nghĩ xem có phải anh cháu còn có dị năng gì khác như tàng hình gì đó, rồi tự mình rời đi không? Theo lý mà nói, người có dị năng không có khả năng bị lây nhiễm.” Đương nhiên, nếu như cơ thể suy yếu, hoặc là sức chống cự kém, khó tránh khỏi sẽ bị lây nhiễm, nhưng đó chỉ là suy đoán, đây cũng lần đầu tiên hắn thấy tình huống như vậy.
Ngực Lý Long thắt lại, gương mặt dính đầy nước mắt, nước mũi. Khi cậu bé nghe Từ Kinh nói vậy thì kích động quát lớn: “Anh trai cháu sẽ không tự mình rời đi, anh cháu đã từng nói sẽ luôn ở bên cạnh cháu, sao có thể bỏ cháu lại được?”
Anh em Dương Nam đứng phía sau nhìn nhau, trong mắt lộ ra sự đau đớn. Đứa trẻ kia sẽ thật sự chết sao? Bọn họ không thể tin được. Mạnh Đào đứng bên cạnh, mặc dù sắc mặt không thay đổi nhưng vẫn nói: “Lẽ nào một người như vậy có thể bốc hơi khỏi thế giới này sao?” Lưu Luyến mím môi, trong mắt hơi ướt. Cô lấy ra chiếc khăn tay từ trong không gian ra, đi tới trước mặt Lý Long và cẩn thận lau nước mắt cho cậu bé. Thấy cậu bé khóc đến cả người run rẩy, cô không nhịn được cũng rơi nước mắt.
Lúc này, cô thậm chí oán trách vì sao Từ lão đại muốn dẫn hai đứa trẻ theo bọn họ. Nếu không phải vì bọn họ, đứa bé kia cũng sẽ không chết. Trong đại sảnh, khắp nơi đều là những xác chết, mùi thối rữa và tanh tươi vẫn xông lên mũi. Một phút trước bọn họ còn thấy may mắn thoát khỏi nguy hiểm, trong phút chốc phải đối mặt với sinh ly tử biệt sao?
“Khé! Khè! Khé!”
Xung quanh vọng đến tiếng của các zombie. Một đợt tấn công nữa sắp tới. Tiếng động kia đã đánh thức đám người Từ Kinh còn đang bối rối. Bọn họ nhìn nhau rồi nhìn Lý Long đang nức nở, kéo cậu bé chạy vào phòng khám của đại sảnh.
Lý Long vùng vẫy thì bị Từ Kinh bịt miệng, hắn cúi đầu ghé sát tai cậu bé khẽ nói: “Cháu phải tin tưởng, anh cháu sẽ không chết!”
***
Lý Tiểu Tửu rơi vào trong nước và hôn mê, dòng nước quanh người đột nhiên dao động rất nhanh. Cũng vào giờ phút này, cái bình thủy tinh rơi ở dưới cây táo đột nhiên nổ mạnh, chất lỏng màu xanh nhạt chậm rãi chảy vào trong sống, ngấm vào trong đất. Cả không gian cùng chấn động mạnh, quả táo rơi xuống đầy đất, chất lỏng màu xanh nhạt bốc hơi thành sương mù, bay trong không khí và dần dần hòa cùng sương mù trắng xung quanh, sau đó lan rộng ra và biến mất. Chất lỏng màu xanh nhạt hòa cùng nước sông nổi sóng, khi dừng lại, con sông đã lớn hơn gấp đôi. Dưới nước, gương mặt bắt đầu sưng đen của Lý Tiểu Tửu đã dần dần biến mất, khôi phục vẻ tái nhợt. Theo dòng nước chảy, vết thương thối rữa trên bàn tay cũng khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Dưới cây táo, cơ thể của cô bé co quắp giữa những mảnh vỡ thủy tinh, lạ lùng chính là chúng không hề làm cô bé bị thương.
Cô bé vẫn nằm trên mặt đất giống như một người chết, nhưng nếu đi tới gần nhìn kỹ sẽ phát hiện lông mày màu trắng của cô bé khẽ động.
Lý Tiểu Tửu cảm thấy mình nằm mơ rất lâu, hơn nữa còn là một giấc mơ rất đáng sợ. Cậu mơ thấy mình biến thành zombie, đi theo rất nhiều zombie khác đuổi theo cắn Tiểu Long, Tiểu Long vừa khóc vừa bảo cậu cứu, nhưng cậu lại không khống chế được, đẩy ngã em trai, sau đó cùng một đám zombie tranh nhau ăn em trai.
Lý Tiểu Tửu tỉnh lại trong tiếng khóc nghẹn ngào. Kết quả, cậu vừa mở mắt thì ngày người! Cậu mở miệng muốn nói gì đó, kết quả nước lại tràn vào trong miệng làm cậu bị sặc, ho khan vài tiếng, cổ họng đau rát.