-
Chương 283: Lê Tam xảy ra chuyện
Lê Tiếu nhìn Thương Úc, thấy anh cụp mắt như ngầm thừa nhận liền biết Thu Hoàn không nói dối.
Cô bình thản vuốt ve tách trà, nhìn bề mặt tách, cảm thấy không hiểu: "Sao anh Ba tôi phải động vào hàng của anh?"
Liệu hai người có va chạm gì không?
Dựa vào hiểu biết của cô và Lê Tam, anh sẽ không thể vô duyên vô cớ động vào linh kiện của nhà họ Thu.
Hơn nữa biên giới cũng không cần đến những thứ đó.
Thu Hoàn nhìn Lê Tiếu chằm chằm, nghiêm túc hỏi lại: "Em gái, em có thấy đây là vấn đề em nên hỏi anh Ba em mới đúng không?"
Lê Tiếu nhìn anh ta bằng ánh mắt sâu kín, ngón tay xoay tách trà: "Nếu anh Thu không nói thật, chắc tôi không thể giúp đỡ được rồi."
"Trong đội ngũ giao hàng có Âu Bạch."
Thu Hoàn nghe lời uy hiếp của Lê Tiếu thì nhanh chóng nói thật.
Lê Tiếu nhìn Thu Hoàn: "Sao Âu Bạch lại ở biên giới?"
Thu Hoàn bị cô nhìn đến mức da đầu tê dại, nhụt chí dựa vào ghế: "Đống linh kiện đó cần xuất khẩu, Âu Bạch biết đường dây vận chuyển biên giới. Lúc đó cậu ta nói với tôi rảnh quá muốn ra ngoài giải sầu. Sao... sao tôi biết cậu ta nói giải sầu là giả, thực tế là chạy đến biên giới làm phiền Lê Tam chứ? Giờ tôi cũng không liên lạc được với cậu ta, tên chó Lê Tam không biết có bốc dỡ cậu ta luôn rồi không."
Dứt lời, Thu Hoàn cảm giác sau gáy lành lạnh, ngẩng đầu va phải đôi mắt tối tăm của Lê Tiếu, ngực căng thẳng, mi mắt nhảy không ngừng.
Vừa rồi không phải anh ta đã mắng Lê Tam chứ?
Dù không tiếp xúc nhiều với Lê Tiếu, nhưng anh ta hiểu rõ cô rất bao che.
Hơn nữa, nghe nói ở nhà, quan hệ giữa cô và Lê Tam tốt nhất.
Thu Hoàn hơi hối hận vì mình nhanh miệng quá, nâng tách trà uống cạn.
Sau đó, mặt đỏ bừng.
Nóng quá đi, f*ck!
Lê Tiếu câm nín dời tầm mắt, cúi đầu nhìn điện thoại rồi đứng dậy nói với Thương Úc: "Em ra ngoài một lát."
"Ừ, đừng đi xa." Thương Úc dặn dò, Lê Tiếu gật đầu rời khỏi phòng bao. ...
Sau khi cô đi, Thu Hoàn đạp chân bàn, gương mặt anh tuấn rất buồn bực: "Cậu nói xem, có phải Lê Tam điên rồi không, còn chưa chịu bỏ quá chút xích mích giữa cậu ta với Âu Bạch?"
Vấn đề là... giữa hai người có xích mích thì động vào hàng của công xưởng cơ giới làm gì?
Thương Úc liếc bộ dạng lo âu của Thu Hoàn, nhếch môi mỏng: "Nếu Âu Bạch chủ động gây phiền thì việc Lê Tam chặn hàng của cậu cũng chẳng oan."
Thu Hoàn nghẹn họng, trợn mắt nhìn Thương Úc, giận đến bật cười.
Anh ta run chân, chống mép bàn, nghiêng người hỏi: "Thiếu Diễn, rốt cuộc cậu là anh em của ai thế?"
Thương Úc nhìn đối phương thật sâu, lấy gói thuốc ra, kẹp một điếu đặt bên mép, khi châm lửa thì liếc anh ta: "Bảo phòng bếp xử lý chân cua xong rồi mang lên."
Thu Hoàn liếm răng cấm, không muốn nói thêm với Thương Úc.
Âu Bạch sống chết không hay, hàng của anh ta cũng không rõ tung tích, thế mà người này lại đi lo chuyện bảo phòng bếp làm sẵn chân cua cho cô gái của mình.
Tuyệt giao! ...
Ngoài phòng bao, khúc rẽ hành lang.
Lê Tiếu nghiêng người dựa tường, co một chân trước người, tìm số Lê Tam gọi đi.
Điện thoại đổ ba hồi chuông thì thông.
Nhưng không phải Lê Tam.
"Honey?" Giọng Nam Hân ngọt ngào dễ nghe.
Lê Tiếu nhìn màn hình, chắc chắn không gọi nhầm số mới nhàn nhạt hỏi: "Anh em đâu?"
Nam Hân cười, vờ giận hỏi: "Em không muốn trò chuyện với chị thế à?"
Đáy mắt Lê Tiếu lướt qua ý cười, cô ngửa đầu dựa tường, kiên nhẫn giải thích: "Tìm anh ấy có việc, trước để anh ấy nghe máy đã."
Trong điện thoại truyền đến tiếng ồn ào, sau đó Nam Hân mới nói tiếp: "Honey, thật không may, sáng nay anh ấy ra ngoài không mang điện thoại theo, nhưng đừng lo, tối nay em gọi lại nhé?"
"Gấp lắm." Lê Tiếu thản nhiên buột miệng khiến Nam Hân sửng sốt.
Cô nàng che điện thoại, liếc Lê Thừa đang hôn mê nằm trong lều, cắn răng hít thở sâu, giọng có vẻ kiềm chế, cười nói với Lê Tiếu: "Vậy chị đi tìm anh ấy, lát nữa bảo anh ấy gọi lại em nhé?"
Trực giác Lê Tiếu nhận ra có gì đó không ổn, nhưng vẫn đồng ý với đề nghị của Nam Hân: "Ừ, phải nhanh đấy."
"Được, cúp máy đây." Nam Hân vội cúp điện thoại, đặt lên ghế, sau lưng túa mồ hôi lạnh.
Lê Tiếu không dễ gạt, giờ cô đang phát rầu, lát nữa phải kiếm cớ gì để lừa qua cửa được đây?
Hôm qua Lê Tam bị trúng đạn, giờ vẫn chưa tỉnh.
Phát súng đó trúng vào gáy, may không xuyên thẳng qua.
Bác sĩ giỏi nhất biên giới đều đã đến khám, luôn miệng chắc chắn không thương tổn vào nơi yếu hại.
Nhưng anh vẫn cứ hôn mê bất tỉnh khiến họ đều bó tay chịu chết.
Nam Hân rất lo, ngồi ở đầu giường trông chừng Lê Thừa, chọt chọt bả vai anh: "Lão đại, có nghe không, Tiếu Tiếu gọi điện cho anh đấy, anh còn bất tỉnh thì tôi không gạt được thêm đâu."
Cô biết rõ quan hệ giữa Lê Tiếu và Lê Tam tốt nhường nào.
Một khi Lê Tiếu biết chuyện này, cô thật không dám nghĩ đến hậu quả.
Nam Hân trông chừng Lê Thừa một lúc lâu rồi đứng dậy ra khỏi lều.
Hai thuộc hạ cầm súng liên thanh đứng ngoài cửa nhìn thấy Nam Hân liền rối rít gật đầu cung kính: "Chị Hân."
Nam Hân mặc đồ huấn luyện màu đen, buộc nịt da bên hông nên thân hình thon thả uyển chuyển.
Cô lạnh lùng nhìn quanh rồi nói: "Dẫn tên họ Âu đến đây."
"Vâng." ...
Mấy phút sau, Âu Bạch đã bị hai tên cường tráng lôi vào lều vải.
Lê Thừa đang nằm bên mép giường buông mành che, khuất đi gương mặt anh tuấn nhợt nhạt đang hôn mê.
Nam Hân ngồi giữa bàn vuông, một tay móc súng lục tinh xảo, ngẩng đầu nhìn gương mặt chật vật nhưng kiêu ngạo của Âu Bạch: "Mày muốn chết kiểu gì?"
Âu Bạch vùng khỏi sự kiềm chế của người bên cạnh, khinh miệt liếc Nam Hân: "Chỉ mày mà muốn động vào tao?"
Dù anh ta không có thể lực ở biên giới, nhưng nhà họ Âu ở Nam Dương không thể khinh thường.
Đối mặt với Âu Bạch nói dóc không ngượng miệng, Nam Hân cố nhịn, nhưng không nén được lửa giận trong lòng, đứng dậy vung chân đá vào bụng Âu Bạch.
Anh ta không hề đề phòng, ôm bụng kêu rên: "Ối, f*ck!"
Súng trong tay Nam Hân đặt ngay thái dương Âu Bạch, cô dùng một tay níu lấy cổ áo sơ mi của anh ta, tức giận gắn từng chữ: "Tốt nhất là mày nên cầu cho anh ấy không có việc gì, nếu không tạo bằm chết mày."
Mặt mày Âu Bạch trắng bệch, đồng tử đỏ rực, khom người ngẩng đầu trợn mắt nhìn Nam Hân, không giận mà còn cười: "Hắn vẫn chưa chết à?"
Nam Hân hít một hơi sâu, nện báng súng vào cằm Âu Bạch làm rách một đường, máu tươi rơi từ cằm xuống đất.
Cô nắm tóc Âu Bạch, thì thầm bên tai anh ta: "Mày đừng có vội, dù có chết, mày cũng phải chết trước mặt anh ấy."
Thật ra Nam Hân tức giận như vậy không phải không có lý do.
Vì Lê Thừa đột ngột bị thương là do bị Âu Bạch liên lụy.
Cô bình thản vuốt ve tách trà, nhìn bề mặt tách, cảm thấy không hiểu: "Sao anh Ba tôi phải động vào hàng của anh?"
Liệu hai người có va chạm gì không?
Dựa vào hiểu biết của cô và Lê Tam, anh sẽ không thể vô duyên vô cớ động vào linh kiện của nhà họ Thu.
Hơn nữa biên giới cũng không cần đến những thứ đó.
Thu Hoàn nhìn Lê Tiếu chằm chằm, nghiêm túc hỏi lại: "Em gái, em có thấy đây là vấn đề em nên hỏi anh Ba em mới đúng không?"
Lê Tiếu nhìn anh ta bằng ánh mắt sâu kín, ngón tay xoay tách trà: "Nếu anh Thu không nói thật, chắc tôi không thể giúp đỡ được rồi."
"Trong đội ngũ giao hàng có Âu Bạch."
Thu Hoàn nghe lời uy hiếp của Lê Tiếu thì nhanh chóng nói thật.
Lê Tiếu nhìn Thu Hoàn: "Sao Âu Bạch lại ở biên giới?"
Thu Hoàn bị cô nhìn đến mức da đầu tê dại, nhụt chí dựa vào ghế: "Đống linh kiện đó cần xuất khẩu, Âu Bạch biết đường dây vận chuyển biên giới. Lúc đó cậu ta nói với tôi rảnh quá muốn ra ngoài giải sầu. Sao... sao tôi biết cậu ta nói giải sầu là giả, thực tế là chạy đến biên giới làm phiền Lê Tam chứ? Giờ tôi cũng không liên lạc được với cậu ta, tên chó Lê Tam không biết có bốc dỡ cậu ta luôn rồi không."
Dứt lời, Thu Hoàn cảm giác sau gáy lành lạnh, ngẩng đầu va phải đôi mắt tối tăm của Lê Tiếu, ngực căng thẳng, mi mắt nhảy không ngừng.
Vừa rồi không phải anh ta đã mắng Lê Tam chứ?
Dù không tiếp xúc nhiều với Lê Tiếu, nhưng anh ta hiểu rõ cô rất bao che.
Hơn nữa, nghe nói ở nhà, quan hệ giữa cô và Lê Tam tốt nhất.
Thu Hoàn hơi hối hận vì mình nhanh miệng quá, nâng tách trà uống cạn.
Sau đó, mặt đỏ bừng.
Nóng quá đi, f*ck!
Lê Tiếu câm nín dời tầm mắt, cúi đầu nhìn điện thoại rồi đứng dậy nói với Thương Úc: "Em ra ngoài một lát."
"Ừ, đừng đi xa." Thương Úc dặn dò, Lê Tiếu gật đầu rời khỏi phòng bao. ...
Sau khi cô đi, Thu Hoàn đạp chân bàn, gương mặt anh tuấn rất buồn bực: "Cậu nói xem, có phải Lê Tam điên rồi không, còn chưa chịu bỏ quá chút xích mích giữa cậu ta với Âu Bạch?"
Vấn đề là... giữa hai người có xích mích thì động vào hàng của công xưởng cơ giới làm gì?
Thương Úc liếc bộ dạng lo âu của Thu Hoàn, nhếch môi mỏng: "Nếu Âu Bạch chủ động gây phiền thì việc Lê Tam chặn hàng của cậu cũng chẳng oan."
Thu Hoàn nghẹn họng, trợn mắt nhìn Thương Úc, giận đến bật cười.
Anh ta run chân, chống mép bàn, nghiêng người hỏi: "Thiếu Diễn, rốt cuộc cậu là anh em của ai thế?"
Thương Úc nhìn đối phương thật sâu, lấy gói thuốc ra, kẹp một điếu đặt bên mép, khi châm lửa thì liếc anh ta: "Bảo phòng bếp xử lý chân cua xong rồi mang lên."
Thu Hoàn liếm răng cấm, không muốn nói thêm với Thương Úc.
Âu Bạch sống chết không hay, hàng của anh ta cũng không rõ tung tích, thế mà người này lại đi lo chuyện bảo phòng bếp làm sẵn chân cua cho cô gái của mình.
Tuyệt giao! ...
Ngoài phòng bao, khúc rẽ hành lang.
Lê Tiếu nghiêng người dựa tường, co một chân trước người, tìm số Lê Tam gọi đi.
Điện thoại đổ ba hồi chuông thì thông.
Nhưng không phải Lê Tam.
"Honey?" Giọng Nam Hân ngọt ngào dễ nghe.
Lê Tiếu nhìn màn hình, chắc chắn không gọi nhầm số mới nhàn nhạt hỏi: "Anh em đâu?"
Nam Hân cười, vờ giận hỏi: "Em không muốn trò chuyện với chị thế à?"
Đáy mắt Lê Tiếu lướt qua ý cười, cô ngửa đầu dựa tường, kiên nhẫn giải thích: "Tìm anh ấy có việc, trước để anh ấy nghe máy đã."
Trong điện thoại truyền đến tiếng ồn ào, sau đó Nam Hân mới nói tiếp: "Honey, thật không may, sáng nay anh ấy ra ngoài không mang điện thoại theo, nhưng đừng lo, tối nay em gọi lại nhé?"
"Gấp lắm." Lê Tiếu thản nhiên buột miệng khiến Nam Hân sửng sốt.
Cô nàng che điện thoại, liếc Lê Thừa đang hôn mê nằm trong lều, cắn răng hít thở sâu, giọng có vẻ kiềm chế, cười nói với Lê Tiếu: "Vậy chị đi tìm anh ấy, lát nữa bảo anh ấy gọi lại em nhé?"
Trực giác Lê Tiếu nhận ra có gì đó không ổn, nhưng vẫn đồng ý với đề nghị của Nam Hân: "Ừ, phải nhanh đấy."
"Được, cúp máy đây." Nam Hân vội cúp điện thoại, đặt lên ghế, sau lưng túa mồ hôi lạnh.
Lê Tiếu không dễ gạt, giờ cô đang phát rầu, lát nữa phải kiếm cớ gì để lừa qua cửa được đây?
Hôm qua Lê Tam bị trúng đạn, giờ vẫn chưa tỉnh.
Phát súng đó trúng vào gáy, may không xuyên thẳng qua.
Bác sĩ giỏi nhất biên giới đều đã đến khám, luôn miệng chắc chắn không thương tổn vào nơi yếu hại.
Nhưng anh vẫn cứ hôn mê bất tỉnh khiến họ đều bó tay chịu chết.
Nam Hân rất lo, ngồi ở đầu giường trông chừng Lê Thừa, chọt chọt bả vai anh: "Lão đại, có nghe không, Tiếu Tiếu gọi điện cho anh đấy, anh còn bất tỉnh thì tôi không gạt được thêm đâu."
Cô biết rõ quan hệ giữa Lê Tiếu và Lê Tam tốt nhường nào.
Một khi Lê Tiếu biết chuyện này, cô thật không dám nghĩ đến hậu quả.
Nam Hân trông chừng Lê Thừa một lúc lâu rồi đứng dậy ra khỏi lều.
Hai thuộc hạ cầm súng liên thanh đứng ngoài cửa nhìn thấy Nam Hân liền rối rít gật đầu cung kính: "Chị Hân."
Nam Hân mặc đồ huấn luyện màu đen, buộc nịt da bên hông nên thân hình thon thả uyển chuyển.
Cô lạnh lùng nhìn quanh rồi nói: "Dẫn tên họ Âu đến đây."
"Vâng." ...
Mấy phút sau, Âu Bạch đã bị hai tên cường tráng lôi vào lều vải.
Lê Thừa đang nằm bên mép giường buông mành che, khuất đi gương mặt anh tuấn nhợt nhạt đang hôn mê.
Nam Hân ngồi giữa bàn vuông, một tay móc súng lục tinh xảo, ngẩng đầu nhìn gương mặt chật vật nhưng kiêu ngạo của Âu Bạch: "Mày muốn chết kiểu gì?"
Âu Bạch vùng khỏi sự kiềm chế của người bên cạnh, khinh miệt liếc Nam Hân: "Chỉ mày mà muốn động vào tao?"
Dù anh ta không có thể lực ở biên giới, nhưng nhà họ Âu ở Nam Dương không thể khinh thường.
Đối mặt với Âu Bạch nói dóc không ngượng miệng, Nam Hân cố nhịn, nhưng không nén được lửa giận trong lòng, đứng dậy vung chân đá vào bụng Âu Bạch.
Anh ta không hề đề phòng, ôm bụng kêu rên: "Ối, f*ck!"
Súng trong tay Nam Hân đặt ngay thái dương Âu Bạch, cô dùng một tay níu lấy cổ áo sơ mi của anh ta, tức giận gắn từng chữ: "Tốt nhất là mày nên cầu cho anh ấy không có việc gì, nếu không tạo bằm chết mày."
Mặt mày Âu Bạch trắng bệch, đồng tử đỏ rực, khom người ngẩng đầu trợn mắt nhìn Nam Hân, không giận mà còn cười: "Hắn vẫn chưa chết à?"
Nam Hân hít một hơi sâu, nện báng súng vào cằm Âu Bạch làm rách một đường, máu tươi rơi từ cằm xuống đất.
Cô nắm tóc Âu Bạch, thì thầm bên tai anh ta: "Mày đừng có vội, dù có chết, mày cũng phải chết trước mặt anh ấy."
Thật ra Nam Hân tức giận như vậy không phải không có lý do.
Vì Lê Thừa đột ngột bị thương là do bị Âu Bạch liên lụy.