-
Chương 290: Phẫu thuật thành công
Hai mươi phút sau, máy bay riêng của Diễn Hoàng từ sân bay quốc tế ở biên giới cất cánh bay về Nam Dương.
Thương Úc, Thu Hoàn và Âu Bạch ngồi rải rác trong khoang máy bay, xung quanh rất yên tĩnh, không ai nói chuyện.
Mà giờ phút này, ở phòng nghỉ phía sau, cửa đang đóng kín.
Lê Tiếu đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm Lê Tam đang hôn mê.
Nam Hân thì cúi đầu đứng sau lưng cô, thỉnh thoảng liếc trộm một cái, chứ không dám nói câu nào.
Lê Tiếu vẫn còn cầm hộp gấm đã biến dạng trên tay, im lặng hồi lâu mới chầm chậm quay người.
Cô không nói gì mà Nam Hân đã run chân muốn quỳ xuống: "Honey, là vấn đề của chị, chị xin lỗi, em muốn phạt chị thế nào cũng được."
Giọng Nam Hân không rõ ràng, cô cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp đã mất đi vẻ rực rỡ như ngày thường.
Lê Tiếu bình thản nhìn cô nàng, từ đầu đến cuối không nói câu nào, chỉ quay người rời khỏi phòng nghỉ.
Nam Hân lo lắng bất an, trong lòng rất khó chịu.
Cô nhìn gương mặt đã từng cương nghị, giờ đây lại tiều tụy và tái nhợt của Lê Tam, hốc mắt dần đỏ lên.
Lê Tiếu trở lại khoang máy bay, tìm một góc để ngồi xuống, nhìn mây trắng ngoài cửa sổ với vẻ mặt không cảm xúc, đôi mắt nhuốm vẻ lạnh lùng.
Thu Hoàn và Âu Bạch nhìn cô, cả hai đều không lên tiếng, còn Thương Úc thì đứng dậy bước tới.
Thấy thế, Thu Hoàn lập tức kéo Âu Bạch đi đến quầy bar nhỏ ở phía trước, nhường lại không gian cho bọn họ.
Ở bên kia, Thương Úc ngồi xuống bên cạnh Lê Tiếu, nhìn hộp gấm trên tay cô, hơi nhướng mày: "Em cầm gì đấy?"
Lê Tiếu lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ tới vật trên tay mình.
Vì trước đó nổi giận nhưng phải cố kiềm chế, cô luôn nắm chặt hộp gấm, bây giờ muốn bỏ ra thì ngón tay đã cứng đờ.
Thấy cô cố sức để giãn khớp xương, Thương Úc thở dài, rút hộp gấm ra khỏi tay cô.
Sau khi vuốt bàn tay cô ra, nhìn thấy vết rãnh do góc cạnh của hộp gấm in hằn trên đó, anh không vui mím môi, ném hộp gấm sang bên, rồi nhíu mày kéo tay cô qua, cẩn thận xoa bóp: "Vẫn chưa nguôi giận sao?"
Lê Tiếu hoạt động ngón tay, lắc đầu: "Em đang nghĩ những chuyện khác."
"Nghĩ chuyện gì?" Thương Úc lặng lẽ nhìn chiếc hộp gấm màu xanh nhạt. Tuy nó đã biến dạng, nhưng ký hiệu sư tử mạ vàng trên đó vẫn thấy rõ như cũ.
Được anh xoa bóp, ngón tay của Lê Tiếu từ từ thả lỏng. Cô dựa vào thành ghế, lẩm bẩm: "Nếu Lê Tam vẫn không tỉnh lại..."
Cô còn chưa nói dứt lời, Thương Úc đã nhếch môi, đan tay mình vào tay cô: "Em không tin khả năng chữa bệnh của Diễn Hoàng sao?"
Lê Tiếu nhìn anh: "Không phải."
Không muốn tiếp tục nói về chủ đề này, cô quay người cầm lấy hộp gấm.
Thương Úc không hỏi tiếp, buông tay cô ra, dựa vào lan can.
Trong hộp gấm là một con dao găm hình lưỡi liềm sắc lẹm.
Trên cán dao cũng khắc ký hiệu sư tử, lưỡi dao bạc lạnh lẽo chạm trổ hoa văn mây, lóe ánh sáng bén ngót dưới ánh đèn trong khoang máy bay.
Lê Tiếu vung tay múa dao. Nhỏ gọn dễ mang theo, là đồ tốt.
Thương Úc trầm giọng hỏi: "Em thích dao găm?"
Lê Tiếu chạm vào mũi dao, hờ hững nói một câu: "Một chút."
Nghe vậy, Thương Úc cúi đầu chỉnh lại ống tay áo, rồi lại nhìn ký hiệu sư tử trên hộp gấm.
Đội chấp hành chuyên biệt Myanmar!...
Tám giờ tối, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Nam Dương. Ánh sáng lờ mờ trong khoang máy bay cũng dần sáng tỏ.
Lê Tiếu tỉnh dậy trong vòng tay Thương Úc, giọng vừa nhỏ vừa khàn, "Đã đến nơi rồi hả?"
"Ừ, em có mệt không?" Thương Úc quay sang hôn lên trán cô.
Lê Tiếu dụi vào cổ anh, thì thầm: "Vẫn ổn."
Thật ra, cả buổi chiều đi tới đi lui giữa biên giới và Nam Dương, ngồi trên máy bay thời gian dài, cộng thêm lo lắng cho Lê Tam quả thực đã làm Lê Tiếu lao tâm lao lực quá độ.
Cô ngồi dậy, xoa bóp bả vai tê cứng, tùy ý nhìn ra cửa sổ thì thấy đèn báo động màu xanh lam của xe cứu thương đang nhấp nháy bên ngoài máy bay.
Lúc này, cửa khoang máy bay mở ra, Thương Úc kéo Lê Tiếu đứng dậy.
Thu Hoàn và Âu Bạch đi theo, nhưng từ đầu đến cuối Âu Bạch luôn giữ khoảng cách an toàn với Lê Tiếu.
Ngay sau đó, nhân viên phi hành đoàn liền dẫn đầu đội ngũ cấp cứu y tế, khiêng Lê Tam ra ngoài.
Lưu Vân, Lạc Vũ và Nam Hân đi ra gần đường băng chờ. Âu Bạch dựa vào người Thu Hoàn, cố tình tránh ánh mắt của Lê Tiếu và Thương Úc một cách rõ rệt.
Lúc này, Thu Hoàn nhìn xung quanh, rồi nói với Lê Tiếu: "Em đừng quá lo lắng, anh của em chắc chắn sẽ không sao."
Lê Tiếu không nói gì, chỉ gật đầu coi như đáp lại.
Ngay sau đó, Thu Hoàn tạm biệt bọn họ, rồi đưa Âu Bạch rời sân bay trước.
Xe cứu thương đã chuẩn bị sẵn sàng hết thảy, mấy người Lê Tiếu cùng lên xe chuyên dụng....
Nửa tiếng sau, tại bệnh viện quốc tế tư nhân Diễn Hoàng.
Trong phòng nghỉ VIP, Lê Tiếu và Thương Úc ngồi trên sofa, đám Lưu Vân thì canh gác bên ngoài hành lang.
Tất cả chuyên gia của khoa não đang kiểm tra tổng quát cho Lê Tam. Màn hình trên tường có thể theo dõi trực tiếp buổi hội chẩn.
Không đầy hai mươi phút sau, viện trưởng cầm các hồ sơ bệnh án và phim não vội vàng đi vào phòng nghỉ.
Viện trưởng tên là Thường Vinh, khoảng hơn bốn mươi, tạng người hơi béo, mặt mày chính trực, phong thái quả quyết.
Lưu Vân mở cửa cho Thường Vinh, ông ta rảo bước đi vào, hơi cúi người với Thương Úc, nghiêm cẩn báo cáo: "Diễn gia, đã có kết quả kiểm tra rồi. Ngoài vết thương ở sau gáy, bệnh nhân còn một mảnh đạn chưa được lấy ra hết. Hiện giờ chúng tôi định tiến hành phẫu thuật loại bỏ mảnh đạn cho bệnh nhân, ý ngài thế nào?"
Thương Úc vân vê đầu ngón tay, nhìn sang cô gái bên cạnh.
Lê Tiếu dựa vào ghế sofa, chống tay lên trán, gật đầu không chút nghĩ ngợi, "Vậy thì phẫu thuật đi."
Thường Vinh dè dặt nheo mắt nhìn cô, có vẻ hơi ngạc nhiên.
Diễn gia rất hiếm khi đích thân đến bệnh viện, lần này anh không những hạ mình tới đây mà còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp.
Hiếm gặp, hiếm gặp!
Thương Úc nheo mắt nhìn Thường Vinh, phất tay: "Ông mau đi sắp xếp ca mổ đi."
"Vâng, Diễn gia."
Thường Vinh không khỏi ngạc nhiên khi nhận được ánh mắt cảnh cáo đầy hàm ý của Thương Úc, rụt cổ rồi vội vàng đi ra ngoài....
Mười giờ rưỡi đêm hôm đó, ca mổ thành công.
Viện trưởng quay lại phòng nghỉ VIP, trên tay còn bưng một cái khay, phía trên có một mảnh đạn cực nhỏ nhuốm máu: "Diễn gia, ca mổ rất thành công. Mảnh đạn này tuy không lớn nhưng nó vừa hay đè vào dây thần kinh não của bệnh nhân. Cũng may là phát hiện kịp thời, nếu không thì..."
Nếu không thì như thế nào, ai cũng biết rõ.
Lê Tiếu nhìn khay phẫu thuật không chớp mắt, rồi ngẩng đầu hỏi Thường Vinh: "Khi nào anh ấy mới tỉnh lại?"
Thương Úc, Thu Hoàn và Âu Bạch ngồi rải rác trong khoang máy bay, xung quanh rất yên tĩnh, không ai nói chuyện.
Mà giờ phút này, ở phòng nghỉ phía sau, cửa đang đóng kín.
Lê Tiếu đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm Lê Tam đang hôn mê.
Nam Hân thì cúi đầu đứng sau lưng cô, thỉnh thoảng liếc trộm một cái, chứ không dám nói câu nào.
Lê Tiếu vẫn còn cầm hộp gấm đã biến dạng trên tay, im lặng hồi lâu mới chầm chậm quay người.
Cô không nói gì mà Nam Hân đã run chân muốn quỳ xuống: "Honey, là vấn đề của chị, chị xin lỗi, em muốn phạt chị thế nào cũng được."
Giọng Nam Hân không rõ ràng, cô cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp đã mất đi vẻ rực rỡ như ngày thường.
Lê Tiếu bình thản nhìn cô nàng, từ đầu đến cuối không nói câu nào, chỉ quay người rời khỏi phòng nghỉ.
Nam Hân lo lắng bất an, trong lòng rất khó chịu.
Cô nhìn gương mặt đã từng cương nghị, giờ đây lại tiều tụy và tái nhợt của Lê Tam, hốc mắt dần đỏ lên.
Lê Tiếu trở lại khoang máy bay, tìm một góc để ngồi xuống, nhìn mây trắng ngoài cửa sổ với vẻ mặt không cảm xúc, đôi mắt nhuốm vẻ lạnh lùng.
Thu Hoàn và Âu Bạch nhìn cô, cả hai đều không lên tiếng, còn Thương Úc thì đứng dậy bước tới.
Thấy thế, Thu Hoàn lập tức kéo Âu Bạch đi đến quầy bar nhỏ ở phía trước, nhường lại không gian cho bọn họ.
Ở bên kia, Thương Úc ngồi xuống bên cạnh Lê Tiếu, nhìn hộp gấm trên tay cô, hơi nhướng mày: "Em cầm gì đấy?"
Lê Tiếu lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ tới vật trên tay mình.
Vì trước đó nổi giận nhưng phải cố kiềm chế, cô luôn nắm chặt hộp gấm, bây giờ muốn bỏ ra thì ngón tay đã cứng đờ.
Thấy cô cố sức để giãn khớp xương, Thương Úc thở dài, rút hộp gấm ra khỏi tay cô.
Sau khi vuốt bàn tay cô ra, nhìn thấy vết rãnh do góc cạnh của hộp gấm in hằn trên đó, anh không vui mím môi, ném hộp gấm sang bên, rồi nhíu mày kéo tay cô qua, cẩn thận xoa bóp: "Vẫn chưa nguôi giận sao?"
Lê Tiếu hoạt động ngón tay, lắc đầu: "Em đang nghĩ những chuyện khác."
"Nghĩ chuyện gì?" Thương Úc lặng lẽ nhìn chiếc hộp gấm màu xanh nhạt. Tuy nó đã biến dạng, nhưng ký hiệu sư tử mạ vàng trên đó vẫn thấy rõ như cũ.
Được anh xoa bóp, ngón tay của Lê Tiếu từ từ thả lỏng. Cô dựa vào thành ghế, lẩm bẩm: "Nếu Lê Tam vẫn không tỉnh lại..."
Cô còn chưa nói dứt lời, Thương Úc đã nhếch môi, đan tay mình vào tay cô: "Em không tin khả năng chữa bệnh của Diễn Hoàng sao?"
Lê Tiếu nhìn anh: "Không phải."
Không muốn tiếp tục nói về chủ đề này, cô quay người cầm lấy hộp gấm.
Thương Úc không hỏi tiếp, buông tay cô ra, dựa vào lan can.
Trong hộp gấm là một con dao găm hình lưỡi liềm sắc lẹm.
Trên cán dao cũng khắc ký hiệu sư tử, lưỡi dao bạc lạnh lẽo chạm trổ hoa văn mây, lóe ánh sáng bén ngót dưới ánh đèn trong khoang máy bay.
Lê Tiếu vung tay múa dao. Nhỏ gọn dễ mang theo, là đồ tốt.
Thương Úc trầm giọng hỏi: "Em thích dao găm?"
Lê Tiếu chạm vào mũi dao, hờ hững nói một câu: "Một chút."
Nghe vậy, Thương Úc cúi đầu chỉnh lại ống tay áo, rồi lại nhìn ký hiệu sư tử trên hộp gấm.
Đội chấp hành chuyên biệt Myanmar!...
Tám giờ tối, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Nam Dương. Ánh sáng lờ mờ trong khoang máy bay cũng dần sáng tỏ.
Lê Tiếu tỉnh dậy trong vòng tay Thương Úc, giọng vừa nhỏ vừa khàn, "Đã đến nơi rồi hả?"
"Ừ, em có mệt không?" Thương Úc quay sang hôn lên trán cô.
Lê Tiếu dụi vào cổ anh, thì thầm: "Vẫn ổn."
Thật ra, cả buổi chiều đi tới đi lui giữa biên giới và Nam Dương, ngồi trên máy bay thời gian dài, cộng thêm lo lắng cho Lê Tam quả thực đã làm Lê Tiếu lao tâm lao lực quá độ.
Cô ngồi dậy, xoa bóp bả vai tê cứng, tùy ý nhìn ra cửa sổ thì thấy đèn báo động màu xanh lam của xe cứu thương đang nhấp nháy bên ngoài máy bay.
Lúc này, cửa khoang máy bay mở ra, Thương Úc kéo Lê Tiếu đứng dậy.
Thu Hoàn và Âu Bạch đi theo, nhưng từ đầu đến cuối Âu Bạch luôn giữ khoảng cách an toàn với Lê Tiếu.
Ngay sau đó, nhân viên phi hành đoàn liền dẫn đầu đội ngũ cấp cứu y tế, khiêng Lê Tam ra ngoài.
Lưu Vân, Lạc Vũ và Nam Hân đi ra gần đường băng chờ. Âu Bạch dựa vào người Thu Hoàn, cố tình tránh ánh mắt của Lê Tiếu và Thương Úc một cách rõ rệt.
Lúc này, Thu Hoàn nhìn xung quanh, rồi nói với Lê Tiếu: "Em đừng quá lo lắng, anh của em chắc chắn sẽ không sao."
Lê Tiếu không nói gì, chỉ gật đầu coi như đáp lại.
Ngay sau đó, Thu Hoàn tạm biệt bọn họ, rồi đưa Âu Bạch rời sân bay trước.
Xe cứu thương đã chuẩn bị sẵn sàng hết thảy, mấy người Lê Tiếu cùng lên xe chuyên dụng....
Nửa tiếng sau, tại bệnh viện quốc tế tư nhân Diễn Hoàng.
Trong phòng nghỉ VIP, Lê Tiếu và Thương Úc ngồi trên sofa, đám Lưu Vân thì canh gác bên ngoài hành lang.
Tất cả chuyên gia của khoa não đang kiểm tra tổng quát cho Lê Tam. Màn hình trên tường có thể theo dõi trực tiếp buổi hội chẩn.
Không đầy hai mươi phút sau, viện trưởng cầm các hồ sơ bệnh án và phim não vội vàng đi vào phòng nghỉ.
Viện trưởng tên là Thường Vinh, khoảng hơn bốn mươi, tạng người hơi béo, mặt mày chính trực, phong thái quả quyết.
Lưu Vân mở cửa cho Thường Vinh, ông ta rảo bước đi vào, hơi cúi người với Thương Úc, nghiêm cẩn báo cáo: "Diễn gia, đã có kết quả kiểm tra rồi. Ngoài vết thương ở sau gáy, bệnh nhân còn một mảnh đạn chưa được lấy ra hết. Hiện giờ chúng tôi định tiến hành phẫu thuật loại bỏ mảnh đạn cho bệnh nhân, ý ngài thế nào?"
Thương Úc vân vê đầu ngón tay, nhìn sang cô gái bên cạnh.
Lê Tiếu dựa vào ghế sofa, chống tay lên trán, gật đầu không chút nghĩ ngợi, "Vậy thì phẫu thuật đi."
Thường Vinh dè dặt nheo mắt nhìn cô, có vẻ hơi ngạc nhiên.
Diễn gia rất hiếm khi đích thân đến bệnh viện, lần này anh không những hạ mình tới đây mà còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp.
Hiếm gặp, hiếm gặp!
Thương Úc nheo mắt nhìn Thường Vinh, phất tay: "Ông mau đi sắp xếp ca mổ đi."
"Vâng, Diễn gia."
Thường Vinh không khỏi ngạc nhiên khi nhận được ánh mắt cảnh cáo đầy hàm ý của Thương Úc, rụt cổ rồi vội vàng đi ra ngoài....
Mười giờ rưỡi đêm hôm đó, ca mổ thành công.
Viện trưởng quay lại phòng nghỉ VIP, trên tay còn bưng một cái khay, phía trên có một mảnh đạn cực nhỏ nhuốm máu: "Diễn gia, ca mổ rất thành công. Mảnh đạn này tuy không lớn nhưng nó vừa hay đè vào dây thần kinh não của bệnh nhân. Cũng may là phát hiện kịp thời, nếu không thì..."
Nếu không thì như thế nào, ai cũng biết rõ.
Lê Tiếu nhìn khay phẫu thuật không chớp mắt, rồi ngẩng đầu hỏi Thường Vinh: "Khi nào anh ấy mới tỉnh lại?"