-
Chương 292: không phải em nghĩ anh muốn làm gì đấy chứ?
Câu này...
Lê Tiếu nhíu mày, cúi đầu xoa trán, không nói gì.
Thương Úc ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, giọng mang ý cười: "Không phải em nghĩ anh muốn làm gì đấy chứ?"
Lê Tiếu cúi đầu, ngửi mùi hương mát lạnh quyến rũ trên người anh, không kìm được mà ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của anh, rồi vùi mặt vào ngực anh, nói giọng buồn buồn: "Sao em biết được."
Ánh đèn tối mờ, bóng hai người chồng lên nhau.
Lồng ngực rộng lớn và cánh tay mạnh mẽ của Thương Úc giống như bến đỗ an toàn nhất đêm nay.
Lê Tiếu cọ vào áo sơ mi của anh, mí mắt ngày càng nặng.
"Em đi thay quần áo đi." Thương Úc đỡ vai cô dậy, đẩy nhẹ về phía trước, ra hiệu cho Lê Tiếu.
Cô chậm rãi kéo tủ quần áo bên giường ra, lúc ngoảnh lại đã thấy Thương Úc rảo bước đi ra ngoài cửa.
Cách bố trí ký túc xá của tòa nhà phòng thí nghiệm rất đơn giản, nên cũng không có phòng thay đồ riêng.
Thấy anh rời đi, mi tâm của Lê Tiếu giãn ra, cô thầm thở phào.
Thay đồ ngủ xong, cô đi rửa sơ mặt, lúc trở về phòng vẫn không thấy bóng dáng Thương Úc đâu.
Có lẽ anh đã đi rồi.
Lê Tiếu vén chăn nằm lên giường, nhìn lên trần nhà, nhắm mắt lại, suy nghĩ nặng nề dần trở nên mờ mịt.
"Cạch" một tiếng, cửa ký túc xá vang lên tiếng động.
Lê Tiếu bừng tỉnh, chống người nhìn ra.
Dưới ánh sáng mờ tối, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Thương Úc chậm rãi bước tới.
Cô ngái ngủ, hơi ngẩn ra.
Mãi đến khi anh bước đến bên mép giường và hơi cúi người, cô mới ngửi thấy mùi thuốc lá.
Thì ra là anh đi ra ngoài hút thuốc.
Lê Tiếu lại nằm xuống, lấy chăn đắp kín nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt nai đỏ phớt.
Thương Úc vuốt ve trán cô, nhếch môi, hạ thấp giọng, "Em ngủ đi."
Anh đến chỉ để dỗ cô ngủ thôi thật sao?
Mắt Lê Tiếu lóe lên, nắm lấy chăn, sau đó nhắm mắt lại.
Ba giây sau, cô bỗng kéo góc chăn ra, nhích người sang bên, từ từ nhắm mắt hỏi: "Anh có muốn nằm một lát không?"
Cả ngày nay anh đã đi tới đi lui với cô, dù sức khỏe có tốt cách mấy cũng khó tránh khỏi mệt mỏi.
Nói xong, không nghe thấy anh trả lời, Lê Tiếu nhíu mày rồi hé mắt nhìn lén.
Trong tầm mắt, Thương Úc đút một tay vào túi, mỉm cười.
Nụ cười dần sâu khi anh nhìn động tác vén chăn của cô.
Một lát sau, cánh tay giơ góc chăn của Lê Tiểu bắt đầu mỏi nhừ, nhưng thấy Thương Úc vẫn bất động, nên cô đành hậm hực bỏ tay xuống.
Tuy nhiên, cánh tay cô đột nhiên bị nắm chặt giữa không trung.
Theo mép giường lõm xuống, bóng dáng màu đen kia đã ngồi lên giường.
Thương Úc dựa lưng vào đầu giường, gối một tay ở sau ót, cánh tay còn lại thì luồn dưới cổ cô, hễ nhấc tay là Lê Tiếu sẽ bị anh cuộn vào lòng.
Tư thế của cả hai quá thân mật, Thương Úc nắm lấy vai cô, vỗ nhẹ từng cái một, tưởng chừng như đang dỗ cô ngủ thật vậy.
Hơi thở Lê Tiểu toàn là mùi hương quen thuộc, mơ hồ mê hoặc tâm trí cô.
Cô ngửa đầu, nhìn vào mắt Thương Úc.
Nhìn đôi mắt vằn tia máu của cô, anh chậm rãi cúi xuống, ánh mắt nghiền ngẫm: "Không buồn ngủ hả?"
Trực giác mách bảo Lê Tiếu rằng trong lời nói của anh có điềm, cô bèn nhắm nghiền mắt: "Buồn ngủ."
Thương Úc cất tiếng cười trầm, ôm sát cô, đồng thời phả hơi thở nóng hổi vào bên tai cô, trầm giọng trêu chọc: "Nếu không buồn ngủ, có thể cân nhắc làm những chuyện khác."
Những chuyện khác...
Lê Tiếu vùi mặt vào ngực anh, lẩm bẩm một câu như nói mê.
Thương Úc nhìn xuống thì thấy cô đã ngủ rồi...
Lê Tiếu nhíu mày, cúi đầu xoa trán, không nói gì.
Thương Úc ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, giọng mang ý cười: "Không phải em nghĩ anh muốn làm gì đấy chứ?"
Lê Tiếu cúi đầu, ngửi mùi hương mát lạnh quyến rũ trên người anh, không kìm được mà ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của anh, rồi vùi mặt vào ngực anh, nói giọng buồn buồn: "Sao em biết được."
Ánh đèn tối mờ, bóng hai người chồng lên nhau.
Lồng ngực rộng lớn và cánh tay mạnh mẽ của Thương Úc giống như bến đỗ an toàn nhất đêm nay.
Lê Tiếu cọ vào áo sơ mi của anh, mí mắt ngày càng nặng.
"Em đi thay quần áo đi." Thương Úc đỡ vai cô dậy, đẩy nhẹ về phía trước, ra hiệu cho Lê Tiếu.
Cô chậm rãi kéo tủ quần áo bên giường ra, lúc ngoảnh lại đã thấy Thương Úc rảo bước đi ra ngoài cửa.
Cách bố trí ký túc xá của tòa nhà phòng thí nghiệm rất đơn giản, nên cũng không có phòng thay đồ riêng.
Thấy anh rời đi, mi tâm của Lê Tiếu giãn ra, cô thầm thở phào.
Thay đồ ngủ xong, cô đi rửa sơ mặt, lúc trở về phòng vẫn không thấy bóng dáng Thương Úc đâu.
Có lẽ anh đã đi rồi.
Lê Tiếu vén chăn nằm lên giường, nhìn lên trần nhà, nhắm mắt lại, suy nghĩ nặng nề dần trở nên mờ mịt.
"Cạch" một tiếng, cửa ký túc xá vang lên tiếng động.
Lê Tiếu bừng tỉnh, chống người nhìn ra.
Dưới ánh sáng mờ tối, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Thương Úc chậm rãi bước tới.
Cô ngái ngủ, hơi ngẩn ra.
Mãi đến khi anh bước đến bên mép giường và hơi cúi người, cô mới ngửi thấy mùi thuốc lá.
Thì ra là anh đi ra ngoài hút thuốc.
Lê Tiếu lại nằm xuống, lấy chăn đắp kín nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt nai đỏ phớt.
Thương Úc vuốt ve trán cô, nhếch môi, hạ thấp giọng, "Em ngủ đi."
Anh đến chỉ để dỗ cô ngủ thôi thật sao?
Mắt Lê Tiếu lóe lên, nắm lấy chăn, sau đó nhắm mắt lại.
Ba giây sau, cô bỗng kéo góc chăn ra, nhích người sang bên, từ từ nhắm mắt hỏi: "Anh có muốn nằm một lát không?"
Cả ngày nay anh đã đi tới đi lui với cô, dù sức khỏe có tốt cách mấy cũng khó tránh khỏi mệt mỏi.
Nói xong, không nghe thấy anh trả lời, Lê Tiếu nhíu mày rồi hé mắt nhìn lén.
Trong tầm mắt, Thương Úc đút một tay vào túi, mỉm cười.
Nụ cười dần sâu khi anh nhìn động tác vén chăn của cô.
Một lát sau, cánh tay giơ góc chăn của Lê Tiểu bắt đầu mỏi nhừ, nhưng thấy Thương Úc vẫn bất động, nên cô đành hậm hực bỏ tay xuống.
Tuy nhiên, cánh tay cô đột nhiên bị nắm chặt giữa không trung.
Theo mép giường lõm xuống, bóng dáng màu đen kia đã ngồi lên giường.
Thương Úc dựa lưng vào đầu giường, gối một tay ở sau ót, cánh tay còn lại thì luồn dưới cổ cô, hễ nhấc tay là Lê Tiếu sẽ bị anh cuộn vào lòng.
Tư thế của cả hai quá thân mật, Thương Úc nắm lấy vai cô, vỗ nhẹ từng cái một, tưởng chừng như đang dỗ cô ngủ thật vậy.
Hơi thở Lê Tiểu toàn là mùi hương quen thuộc, mơ hồ mê hoặc tâm trí cô.
Cô ngửa đầu, nhìn vào mắt Thương Úc.
Nhìn đôi mắt vằn tia máu của cô, anh chậm rãi cúi xuống, ánh mắt nghiền ngẫm: "Không buồn ngủ hả?"
Trực giác mách bảo Lê Tiếu rằng trong lời nói của anh có điềm, cô bèn nhắm nghiền mắt: "Buồn ngủ."
Thương Úc cất tiếng cười trầm, ôm sát cô, đồng thời phả hơi thở nóng hổi vào bên tai cô, trầm giọng trêu chọc: "Nếu không buồn ngủ, có thể cân nhắc làm những chuyện khác."
Những chuyện khác...
Lê Tiếu vùi mặt vào ngực anh, lẩm bẩm một câu như nói mê.
Thương Úc nhìn xuống thì thấy cô đã ngủ rồi...