-
Chương 294: Em muốn nương nhờ ai?
Đám người Lê Tiếu vào phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng gay mũi bao trùm.
Lê Tiếu đứng ngay cửa nhìn Lê Tam nằm trên giường bệnh truyền nước biển, ổn định tinh thần rồi bước về phía trước.
Người đàn ông từng kiên cường giờ lại bệnh hoạn thiếu sức sống, đầu quấn gạc, mặc đồ bệnh nhân nằm sấp trên giường trông hơi mất hình tượng.
Đúng lúc này, Lê Tam trợn tròn mắt, nằm nghiêng đầu, nhìn Lê Tiếu chằm chằm cứ như không quen biết cô.
Hai anh em đối mặt mấy giây, Lê Tiếu đứng cách anh mấy bước, chậm rãi nheo mắt, nhướng mày hỏi: "Anh mất trí nhớ rồi à?"
Nam Hân đi sau Lê Tiếu nheo mắt, đặt hộp thức ăn vào ngực Lưu Vân, đến trước giường, mặt mày tái nhợt cúi người xuống: "Lão đại, tôi là ai?"
Nếu Lê Tam thật sự mất trí nhớ, liệu anh còn nhớ cô không?
Nam Hân thầm văng tục rồi lại muốn khóc!
Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.
Dù Lê Tam đã tỉnh lại nhưng bị thương ở đầu nên vẫn còn rất yếu.
Thấy hốc mắt đỏ ửng của Nam Hân, chóp mũi có gì đó long lanh, Lê Tam cho rằng là nước mũi nên chán ghét nhíu mày.
Một lúc sau, anh mới mấp máy môi nói: "Xấu quá..."
Sao dáng vẻ cô nàng này cứ như mới bị xe cán qua vậy, trong thời gian anh hôn mê, cô đã trải qua những gì?
Lê Tam nhắm mắt không đành lòng nhìn thẳng, Nam Hân xoay người vào phòng vệ sinh.
Lê Tiếu đứng cách đó không xa nghe Lê Tam nói, khóe môi cong lên, gật đầu, xem ra không mất trí nhớ.
Cô đến mép giường, nhìn xuống đánh giá anh mình.
Hai anh em lại đối mặt nhau, Lê Tam chậm rãi hỏi: "Đây là đâu?"
"Nam Dương"
Nghe vậy, Lê Tam hít vào một hơi sâu, quả như anh nghĩ.
Cách bài trí của phòng bệnh sang trọng thế này, nhìn qua là biết không phải hàng biên giới.
Anh cử động chân, tư thế nằm sấp rất khó chịu, híp mắt, lại hỏi: "Âu Bạch đâu?"
Lê Tiếu kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, cầm ly nước trên bàn, dùng mu bàn tay thử nhiệt độ, trả lời: "Giữ lại cho anh rồi."
"Ừm, hiểu chuyện." Lê Tam vui vẻ cảm khái, bắt đầu suy tính xem sẽ chơi Âu Bạch như thế nào khi anh xuất viện.
Vì giờ vẫn còn rất yếu, chỉ trò chuyện mấy câu, anh đã nhắm mắt buồn ngủ.
Lê Tam ngủ thiếp đi thì Nam Hân cũng ra khỏi phòng vệ sinh.
Chỉnh trang đơn giản xong, dù nét mặt vẫn tiều tụy như cũ nhưng đầu mày cuối mắt đã kiêu ngạo xinh đẹp lúc trước.
Lê Tiếu không ở bệnh viện lâu, cô dặn Nam Hân chăm sóc cẩn thận, ở đó thêm một lát rồi xuống lầu lái xe về phòng thí nghiệm.
Lúc cô đến dưới lầu thí nghiệm, vẫn chưa đến chín giờ sáng.
Lê Tiếu nhìn hộp gấm nhỏ trên ghế phó lái, thoáng trầm ngâm rồi cho vào hộp lưu trữ.
Cô không lên tầng ba mà đến phòng nghiên cứu thuốc ở tầng hai.
Đúng lúc mấy người phụ trách đang chỉnh lý tài liệu, thấy Lê Tiếu thì nhiệt tình đứng dậy chào đón: "Chào Tiểu Lê."
Lê Tiếu giải thích đơn giản lý do mình tới đây.
Người phụ trách nghiên cứu lập tức lấy mấy chai thuốc thử nghiệm trong tủ thuốc ra: "Mấy chai thuốc đặc hiệu này có hiệu quả trị ngoại thương rất tốt, đã trải qua kiểm nghiệm của Sở nghiên cứu rồi. Chúng ta có nhiều lắm, nếu không đủ thì cô lấy thêm."
"Vâng, cảm ơn thầy Chương." Lê Tiếu cầm mấy chai thuốc, nói cảm ơn rồi lên tầng ba.
Thầy Chương nhìn bóng lưng cô, ngẫm nghĩ một thoáng, vội gọi phụ tá của mình: "Tiểu Lưu, lát nữa trò đến Sở nghiên cứu lấy thêm mấy chai thuốc thử nghiệm trị ngoại thương đã nghiên cứu lúc trước, cầm về thì đưa hết cho Tiểu Lê."
Lê Tiếu chỉnh lý tài liệu cho hội giao lưu với Liên Trinh trong phòng thí nghiệm cả buổi sáng, đến gần trưa công việc mới hoàn tất.
"Ăn cơm chung chứ?" Liên Trinh nhìn đồng hồ đeo tay, đánh dấu tài liệu trong kẹp hồ sơ, quay đầu hỏi.
Lê Tiếu cầm điện thoại lên xem, lắc đầu: "Không đâu, em có việc phải ra ngoài một chuyển."
Dứt lời, cô đứng dậy, gật đầu chào Liên Trinh rồi rời khỏi tòa lầu thí nghiệm.
Đúng lúc đó Viện sĩ Giang ra khỏi phòng làm việc, thấy Lê Tiếu không mặc áo blouse trắng, ông vào phòng nghiên cứu thì hỏi Liên Trinh ngay: "Tiếu Tiếu lại ra ngoài à?"
Liên Trinh đáp: "Em ấy nói có việc cần xử lý."
Viện sĩ Giang tháo kính lão xuống cho vào túi áo, tặc lưỡi: "Con cái nhà giàu đúng là không nhàn rỗi. Chậc, ưu tú quá mà."
Liên Trinh: "..."
Anh đã quen với việc ngày nào Viện sĩ Giang cũng khen Lê Tiếu rồi. ...
Mười hai giờ trưa, Lê Tiếu lại ghé bệnh viện đưa thuốc thử nghiệm cho Lê Tam.
Thuốc này đã trải qua kiểm nghiệm của Sở nghiên cứu, còn chưa được bán trên thị thường, là thuốc đặc hiệu nội bộ, hiệu quả rất tốt.
Cô đi xuyên qua sảnh bệnh viện, lên thẳng khu phòng bệnh cao cấp.
Lúc này cửa phòng bệnh khép hờ, cô đưa tay định đẩy cửa thì lại nghe cuộc trò chuyện thế này.
"Lúc tôi hôn mê, có phải em nói chuyện với tôi không?" Là giọng Lê Tam, dù nói rất chậm, những đã ổn hơn lúc mới tỉnh lại rồi.
Tiếp đó là một tiếng "xoảng", hình như là tiếng ly vỡ.
Nam Hân luống cuống chân tay lau bàn, ấp úng hỏi lại: "Hả? Gì cơ? Đâu có nói gì."
Giọng điệu này không hề có sự sắc bén của đóa hồng lửa cay độc biên giới, mà ngược lại, nó giống như của một cô gái hồi hộp vì tâm tư bị vạch trần.
Phản ứng của Nam Hân thật khác thường, ánh mắt Lê Tiếu lóe lên.
Cô không muốn vào trong nữa, mà dựa ngay cửa, thoải mái nghe lén.
Trong phòng bệnh, sau một thoáng im lặng, Lê Tam liếc Nam Hân, giọng nặng nề: "Chắc chứ? Em biết hậu quả khi lừa tôi chứ."
Xem đi, giọng uy hiếp của hai anh em y hệt nhau.
Nam Hân quay lưng về phía anh, thấp thỏm lau bàn.
Đến khi ổn định được tâm trạng, cô mới tỏ ra thiếu đứng đắn: "Lão đại, rốt cuộc anh đang nói gì, tôi nghe không hiểu."
Thế này gọi là cố làm ra vẻ nhỉ, Nam Hân tự khinh bỉ chính mình.
Nhưng ngoài thế này ra, cô biết làm sao nữa? Tâm sự không dám bộc lộ, chỉ có thể giấu tận đáy lòng, tự mình cảm động thôi.
Lê Tam nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm: "Bớt giả bộ giùm, chẳng phải em nói muốn đi theo người khác à?"
Nam Hân ngừng động tác lau bàn, tâm trạng căng thẳng lập tức thả lỏng.
Ồ, hóa ra là chuyện này!
Cô ném khăn giấy vào thùng rác, xoay người dựa mép bàn, vuốt mái tóc dài, ánh mắt quyến rũ như tơ, cười nói: "Anh nghe thấy rồi?"
Nhìn dáng vẻ này của cô, Lê Tam kích động muốn rút súng ra.
Nhưng giờ vẫn chưa khôi phục sức khỏe, anh chỉ có thể nằm sấp trên giường, đứng dậy cũng tốn sức.
Anh híp đôi mắt lạnh, nghiến từng chữ: "Nói đi, ngoại trừ tôi, em muốn nương nhờ ai?"
Nam Hân sửng sốt, thấy sát khí hiện lên đáy mắt Lê Tam, không kìm được mà cụp mắt, tự giễu.
Chắc anh cho rằng cô muốn phản bội anh nên mới tức giận như vậy.
Nam Hân rót ly nước khác, thở dài đi về phía đầu giường.
Lê Tiếu đứng ngay cửa nhìn Lê Tam nằm trên giường bệnh truyền nước biển, ổn định tinh thần rồi bước về phía trước.
Người đàn ông từng kiên cường giờ lại bệnh hoạn thiếu sức sống, đầu quấn gạc, mặc đồ bệnh nhân nằm sấp trên giường trông hơi mất hình tượng.
Đúng lúc này, Lê Tam trợn tròn mắt, nằm nghiêng đầu, nhìn Lê Tiếu chằm chằm cứ như không quen biết cô.
Hai anh em đối mặt mấy giây, Lê Tiếu đứng cách anh mấy bước, chậm rãi nheo mắt, nhướng mày hỏi: "Anh mất trí nhớ rồi à?"
Nam Hân đi sau Lê Tiếu nheo mắt, đặt hộp thức ăn vào ngực Lưu Vân, đến trước giường, mặt mày tái nhợt cúi người xuống: "Lão đại, tôi là ai?"
Nếu Lê Tam thật sự mất trí nhớ, liệu anh còn nhớ cô không?
Nam Hân thầm văng tục rồi lại muốn khóc!
Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.
Dù Lê Tam đã tỉnh lại nhưng bị thương ở đầu nên vẫn còn rất yếu.
Thấy hốc mắt đỏ ửng của Nam Hân, chóp mũi có gì đó long lanh, Lê Tam cho rằng là nước mũi nên chán ghét nhíu mày.
Một lúc sau, anh mới mấp máy môi nói: "Xấu quá..."
Sao dáng vẻ cô nàng này cứ như mới bị xe cán qua vậy, trong thời gian anh hôn mê, cô đã trải qua những gì?
Lê Tam nhắm mắt không đành lòng nhìn thẳng, Nam Hân xoay người vào phòng vệ sinh.
Lê Tiếu đứng cách đó không xa nghe Lê Tam nói, khóe môi cong lên, gật đầu, xem ra không mất trí nhớ.
Cô đến mép giường, nhìn xuống đánh giá anh mình.
Hai anh em lại đối mặt nhau, Lê Tam chậm rãi hỏi: "Đây là đâu?"
"Nam Dương"
Nghe vậy, Lê Tam hít vào một hơi sâu, quả như anh nghĩ.
Cách bài trí của phòng bệnh sang trọng thế này, nhìn qua là biết không phải hàng biên giới.
Anh cử động chân, tư thế nằm sấp rất khó chịu, híp mắt, lại hỏi: "Âu Bạch đâu?"
Lê Tiếu kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, cầm ly nước trên bàn, dùng mu bàn tay thử nhiệt độ, trả lời: "Giữ lại cho anh rồi."
"Ừm, hiểu chuyện." Lê Tam vui vẻ cảm khái, bắt đầu suy tính xem sẽ chơi Âu Bạch như thế nào khi anh xuất viện.
Vì giờ vẫn còn rất yếu, chỉ trò chuyện mấy câu, anh đã nhắm mắt buồn ngủ.
Lê Tam ngủ thiếp đi thì Nam Hân cũng ra khỏi phòng vệ sinh.
Chỉnh trang đơn giản xong, dù nét mặt vẫn tiều tụy như cũ nhưng đầu mày cuối mắt đã kiêu ngạo xinh đẹp lúc trước.
Lê Tiếu không ở bệnh viện lâu, cô dặn Nam Hân chăm sóc cẩn thận, ở đó thêm một lát rồi xuống lầu lái xe về phòng thí nghiệm.
Lúc cô đến dưới lầu thí nghiệm, vẫn chưa đến chín giờ sáng.
Lê Tiếu nhìn hộp gấm nhỏ trên ghế phó lái, thoáng trầm ngâm rồi cho vào hộp lưu trữ.
Cô không lên tầng ba mà đến phòng nghiên cứu thuốc ở tầng hai.
Đúng lúc mấy người phụ trách đang chỉnh lý tài liệu, thấy Lê Tiếu thì nhiệt tình đứng dậy chào đón: "Chào Tiểu Lê."
Lê Tiếu giải thích đơn giản lý do mình tới đây.
Người phụ trách nghiên cứu lập tức lấy mấy chai thuốc thử nghiệm trong tủ thuốc ra: "Mấy chai thuốc đặc hiệu này có hiệu quả trị ngoại thương rất tốt, đã trải qua kiểm nghiệm của Sở nghiên cứu rồi. Chúng ta có nhiều lắm, nếu không đủ thì cô lấy thêm."
"Vâng, cảm ơn thầy Chương." Lê Tiếu cầm mấy chai thuốc, nói cảm ơn rồi lên tầng ba.
Thầy Chương nhìn bóng lưng cô, ngẫm nghĩ một thoáng, vội gọi phụ tá của mình: "Tiểu Lưu, lát nữa trò đến Sở nghiên cứu lấy thêm mấy chai thuốc thử nghiệm trị ngoại thương đã nghiên cứu lúc trước, cầm về thì đưa hết cho Tiểu Lê."
Lê Tiếu chỉnh lý tài liệu cho hội giao lưu với Liên Trinh trong phòng thí nghiệm cả buổi sáng, đến gần trưa công việc mới hoàn tất.
"Ăn cơm chung chứ?" Liên Trinh nhìn đồng hồ đeo tay, đánh dấu tài liệu trong kẹp hồ sơ, quay đầu hỏi.
Lê Tiếu cầm điện thoại lên xem, lắc đầu: "Không đâu, em có việc phải ra ngoài một chuyển."
Dứt lời, cô đứng dậy, gật đầu chào Liên Trinh rồi rời khỏi tòa lầu thí nghiệm.
Đúng lúc đó Viện sĩ Giang ra khỏi phòng làm việc, thấy Lê Tiếu không mặc áo blouse trắng, ông vào phòng nghiên cứu thì hỏi Liên Trinh ngay: "Tiếu Tiếu lại ra ngoài à?"
Liên Trinh đáp: "Em ấy nói có việc cần xử lý."
Viện sĩ Giang tháo kính lão xuống cho vào túi áo, tặc lưỡi: "Con cái nhà giàu đúng là không nhàn rỗi. Chậc, ưu tú quá mà."
Liên Trinh: "..."
Anh đã quen với việc ngày nào Viện sĩ Giang cũng khen Lê Tiếu rồi. ...
Mười hai giờ trưa, Lê Tiếu lại ghé bệnh viện đưa thuốc thử nghiệm cho Lê Tam.
Thuốc này đã trải qua kiểm nghiệm của Sở nghiên cứu, còn chưa được bán trên thị thường, là thuốc đặc hiệu nội bộ, hiệu quả rất tốt.
Cô đi xuyên qua sảnh bệnh viện, lên thẳng khu phòng bệnh cao cấp.
Lúc này cửa phòng bệnh khép hờ, cô đưa tay định đẩy cửa thì lại nghe cuộc trò chuyện thế này.
"Lúc tôi hôn mê, có phải em nói chuyện với tôi không?" Là giọng Lê Tam, dù nói rất chậm, những đã ổn hơn lúc mới tỉnh lại rồi.
Tiếp đó là một tiếng "xoảng", hình như là tiếng ly vỡ.
Nam Hân luống cuống chân tay lau bàn, ấp úng hỏi lại: "Hả? Gì cơ? Đâu có nói gì."
Giọng điệu này không hề có sự sắc bén của đóa hồng lửa cay độc biên giới, mà ngược lại, nó giống như của một cô gái hồi hộp vì tâm tư bị vạch trần.
Phản ứng của Nam Hân thật khác thường, ánh mắt Lê Tiếu lóe lên.
Cô không muốn vào trong nữa, mà dựa ngay cửa, thoải mái nghe lén.
Trong phòng bệnh, sau một thoáng im lặng, Lê Tam liếc Nam Hân, giọng nặng nề: "Chắc chứ? Em biết hậu quả khi lừa tôi chứ."
Xem đi, giọng uy hiếp của hai anh em y hệt nhau.
Nam Hân quay lưng về phía anh, thấp thỏm lau bàn.
Đến khi ổn định được tâm trạng, cô mới tỏ ra thiếu đứng đắn: "Lão đại, rốt cuộc anh đang nói gì, tôi nghe không hiểu."
Thế này gọi là cố làm ra vẻ nhỉ, Nam Hân tự khinh bỉ chính mình.
Nhưng ngoài thế này ra, cô biết làm sao nữa? Tâm sự không dám bộc lộ, chỉ có thể giấu tận đáy lòng, tự mình cảm động thôi.
Lê Tam nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm: "Bớt giả bộ giùm, chẳng phải em nói muốn đi theo người khác à?"
Nam Hân ngừng động tác lau bàn, tâm trạng căng thẳng lập tức thả lỏng.
Ồ, hóa ra là chuyện này!
Cô ném khăn giấy vào thùng rác, xoay người dựa mép bàn, vuốt mái tóc dài, ánh mắt quyến rũ như tơ, cười nói: "Anh nghe thấy rồi?"
Nhìn dáng vẻ này của cô, Lê Tam kích động muốn rút súng ra.
Nhưng giờ vẫn chưa khôi phục sức khỏe, anh chỉ có thể nằm sấp trên giường, đứng dậy cũng tốn sức.
Anh híp đôi mắt lạnh, nghiến từng chữ: "Nói đi, ngoại trừ tôi, em muốn nương nhờ ai?"
Nam Hân sửng sốt, thấy sát khí hiện lên đáy mắt Lê Tam, không kìm được mà cụp mắt, tự giễu.
Chắc anh cho rằng cô muốn phản bội anh nên mới tức giận như vậy.
Nam Hân rót ly nước khác, thở dài đi về phía đầu giường.