-
Chương 296: Lê Tiếu đang buồn bực
Cảnh Thụy An nhìn Lê Tiếu bằng ánh mắt nóng bỏng, cực kỳ vui vẻ.
Anh ta cụp mắt, nhìn túi da cô đang cầm, tìm đề tài trò chuyện: "Cô Lê dạo phố một mình sao?"
"Phải." Lê Tiếu hời hợt đáp, tập trung nhìn con số trên thang máy.
Cảnh Thụy An ngó lơ sự lạnh nhạt của cô, cẩn thận đánh giá ba túi da riêng biệt, cười nói: "Đây là sơ mi hãng TA, thương hiệu chuyên dùng của hoàng thất, cô Lê thật tinh mắt."
Vấn đề là áo sơ mi TA dành cho nam giới, cô mua cho ai?
Cảnh Thụy An muốn gặng hỏi nhưng lại sợ quá đường đột.
Lê Tiếu nhìn theo tầm mắt anh ta, lắc túi da, thờ ơ nói: "Cũng không hẳn, chủ yếu là bạn trai thích."
Cảnh Thụy An choáng váng. Cô có bạn trai sao? Từ lúc nào?
Cảnh Thụy An vẫn cho rằng, nếu muốn hỏi cưới nhà họ Lê thì người xứng với Lê Tiếu nhất trong năm nhà là anh ta.
Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cô đã lấy đâu ra bạn trai?
"Cô Lê..." Cảnh Thụy An ngạc nhiên, còn chưa nói xong, cửa thang máy đã mở ra.
Lê Tiếu cúi đầu chào tạm biệt, đi thẳng ra khỏi thang máy.
Cảnh Thụy An nhìn theo bóng cô, vô thức muốn ra ngoài theo, nhưng người bạn đồng hành không hiểu rõ tình hình đã kéo anh ta lại: "Thụy An, ra làm gì, vẫn chưa lên tầng bốn mà?"
Vì bạn đồng hành ngăn lại, Cảnh Thụy An không bước ra thang máy nữa.
Cửa dần đóng lại, anh ta chỉ có thể thấy bóng dáng Lê Tiếu càng lúc càng đi xa.
Bạn trai cô là ai? Bác Lê có biết không?
Cảnh Thụy An bối rối, về nhà họ Cảnh liền chạy thẳng vào phòng sách của Cảnh Hằng Thăng. ...
Một giờ chiều, Lê Tiếu lái xe từ quốc lộ Bàn Sơn đến biệt thự, thấy rìa núi nơi xảy ra chuyện lúc trước đã được rào bằng lưới kẽm, đoạn đường hư hại cũng sửa xong.
Chỉ trong mấy ngày đã sửa được như vậy là tốt lắm rồi.
Lê Tiếu nhanh chóng lái Mercedes vào sân trời.
Đỗ xe xong, cô cầm sơ mi bên ghế phó lái vào phòng khách biệt thự.
Có vệ sĩ đi ngang qua thấy cô, cung kính gọi cô Lê.
Quan hệ giữa Lê Tiếu và Thương Úc ở biệt thự Nam Dương giờ này chẳng còn là bí mật nữa.
Ngay lối vào phòng khách, Lê Tiếu đã nghe giọng của Âu Bạch: "Thiếu Diễn, thế bao giờ tôi sang Anh quay phim vậy?"
Lê Tiếu dừng bước, mặt mày lạnh như băng.
Thương Úc muốn đưa Âu Bạch sang Anh?
Ngay hôm Lê Tam vừa tỉnh lại, anh đã muốn đưa người anh em của mình rời khỏi? Bảo vệ anh ta sao?
Lê Tiếu cụp mắt, giấu đi vẻ lạnh lùng bên trong, ổn định tâm trạng rồi bước vào phòng khách.
Lúc này, thấy Lê Tiếu xuất hiện, đôi mắt Thương Úc ánh lên ý cười.
Cụp mắt thấy túi da trong tay cô, anh nhướng mày rậm: "Em cầm gì thế?"
Lê Tiếu không nói gì, đi đến trước sofa ngồi xuống, đặt túi da lên tay vịn, nghiêng người dựa lưng, sau đó cúi đầu nghịch móng tay, giữ im lặng.
Âu Bạch nhìn cô, chột dạ ngồi thẳng người, bỗng nghĩ đến gì đó nên bình tĩnh lại.
Lúc ở sân bay biên giới, chính Lê Tiếu đã nói, chỉ cần Lê Tam không sao, anh ta cũng sẽ bình yên.
Nghe nói sáng nay tên thổ phỉ kia đã tỉnh lại, Lê Tiếu đồng ý rồi sẽ không nuốt lời chứ?
Thương Úc nhạy bén nhận ra Lê Tiếu đang buồn bực.
Anh hé mí mắt, nhìn Thu Hoàn ở đối diện, hất cằm hướng cửa phòng khách.
Thu Hoàn lập tức hiểu ý, cúi người cầm mấy bản hợp đồng trên bàn trà, đấm lên ngực Âu Bạch, kéo đối phương đứng dậy: "Chúng tôi còn có việc, đi trước đây."
Âu Bạch không hiểu nhưng cũng không từ chối.
Giờ tâm trạng của anh ta với Lê Tiếu rất phức tạp, càng không muốn tiếp xúc nhiều với cô.
Hai người họ nhanh chóng trốn khỏi phòng khách.
Lưu Vân và Lạc Vũ đứng một bên, thấy tình hình này cũng thầm né vội.
Phòng khách yên ắng khiến người ta bí bách.
Lê Tiếu vẫn ngồi đó nghịch móng tay, liếc bóng râm bên cạnh tấn công đến, cô xụ mặt nhích người đi một chút, nhìn ra cửa sổ, rõ ràng đang giận lẫy.
"Giận à?" Lòng bàn tay ấm áp của Thương Úc đặt lên đỉnh đầu cô.
Lê Tiếu lắc đầu, duy trì tư thế ngắm cảnh, không đáp mà hỏi lại: "Em giận gì chứ?"
Anh nhoẻn cười, gác tay lên lưng sofa, nghiêng người về phía trước, tư thế này khiến cổ áo anh mở rộng, để lộ xương quai xanh đẹp mắt: "Chẳng lẽ không phải em đang trách anh đưa Âu Bạch đi sao?"
Nhắc đến Âu Bạch, Lê Tiếu nghẹn họng, nghiêng đầu nhìn Thương Úc, vẻ mặt lạnh nhạt.
Cô mím môi, nói với ý tứ không rõ ràng: "Điều này đáng để tức giận sao? Dù gì anh ta cũng là bạn của Diễn gia, em hiểu mà."
Miệng thì nói hiểu, nhưng trong lòng nghĩ thế nào ai biết.
Thương Úc trầm giọng cười, đôi mắt sâu thẳm kia khóa chặt Lê Tiếu, đường nét lạnh lùng cũng dịu đi rất nhiều.
Anh cười, không nói gì. Ánh mắt Lê Tiếu càng thêm tối tăm, có gì buồn cười đâu?
Cô liếc nhìn áo sơ mi mới mua, mím môi đứng dậy ra ngoài: "Em về phòng thí nghiệm đây."
Lê Tiếu hiểu rõ, lập trường của hai người trong chuyện này hoàn toàn khác nhau.
Nhưng dù thế đi nữa, cô vẫn sẽ khó chịu. Anh Ba cô trúng đạn ở gáy, chứ không phải chỉ chịu một đấm tầm phào.
Nếu không nhờ may mắn, giờ lão Tam nhà cô đã phải vào quan tài rồi.
Cô có thể nương tay Âu Bạch vì nể Thương Úc, nhưng anh lại cướp người trên tay cô.
Lê Tiếu mới đi được hai bước, eo đã bị siết lại, người bị Thương Úc lôi ngược về.
Cô không kịp đề phòng ngã vào lòng anh, chóp mũi cũng và vào xương quai xanh cứng ngắc của anh.
Lê Tiếu rên một tiếng, đỡ vai anh giãy giụa.
"Đừng nhúc nhích." Thương Úc siết vòng tay, trầm giọng cảnh cáo bên tai cô.
Lê Tiếu ngồi yên nhưng đôi mắt nai u ám hừng hực ánh lửa.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nhướng mày khiêu khích.
Có phải anh nghĩ rằng cô không đánh lại anh?
Thương Úc nhìn dáng vẻ kiêu ngạo trước mắt thì không kìm được mà râm ran.
Anh híp mắt, véo nhẹ eo Lê Tiếu, gan bàn tay ghì cằm cô, hỏi: "Không cho anh cơ hội giải thích sao?"
Lê Tiếu vẫn xụ mặt như cũ, nghiêng đầu dời cằm khỏi tay Thương Úc, khoanh tay trước ngực, ngồi thẳng lại trong lòng anh rồi liếc anh: "Thế anh nói đi."
Thương Úc nhếch môi cười, cánh tay to lớn ghì cô chặt hơn: "Thật sự cho rằng anh sẽ vì cậu ta mà mặc kệ cảm nhận của bạn gái sao?"
Lời này thật dễ nghe.
Lê Tiếu mềm lòng, ánh mắt lấp lánh, cụp mi đáp lại: "Nhìn qua đúng là thế."
Ý cười bên môi Thương Úc nhạt đi, anh đặt tay bên hông cô, nghiêng người kéo gần khoảng cách, nâng mặt cô đến trước mặt mình, không nói tiếng nào, cúi đầu hôn mạnh môi cô như trừng phạt.
Lê Tiếu bị đau, nhíu mày, không cam lòng chịu thua nên há miệng cắn anh.
Anh ta cụp mắt, nhìn túi da cô đang cầm, tìm đề tài trò chuyện: "Cô Lê dạo phố một mình sao?"
"Phải." Lê Tiếu hời hợt đáp, tập trung nhìn con số trên thang máy.
Cảnh Thụy An ngó lơ sự lạnh nhạt của cô, cẩn thận đánh giá ba túi da riêng biệt, cười nói: "Đây là sơ mi hãng TA, thương hiệu chuyên dùng của hoàng thất, cô Lê thật tinh mắt."
Vấn đề là áo sơ mi TA dành cho nam giới, cô mua cho ai?
Cảnh Thụy An muốn gặng hỏi nhưng lại sợ quá đường đột.
Lê Tiếu nhìn theo tầm mắt anh ta, lắc túi da, thờ ơ nói: "Cũng không hẳn, chủ yếu là bạn trai thích."
Cảnh Thụy An choáng váng. Cô có bạn trai sao? Từ lúc nào?
Cảnh Thụy An vẫn cho rằng, nếu muốn hỏi cưới nhà họ Lê thì người xứng với Lê Tiếu nhất trong năm nhà là anh ta.
Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cô đã lấy đâu ra bạn trai?
"Cô Lê..." Cảnh Thụy An ngạc nhiên, còn chưa nói xong, cửa thang máy đã mở ra.
Lê Tiếu cúi đầu chào tạm biệt, đi thẳng ra khỏi thang máy.
Cảnh Thụy An nhìn theo bóng cô, vô thức muốn ra ngoài theo, nhưng người bạn đồng hành không hiểu rõ tình hình đã kéo anh ta lại: "Thụy An, ra làm gì, vẫn chưa lên tầng bốn mà?"
Vì bạn đồng hành ngăn lại, Cảnh Thụy An không bước ra thang máy nữa.
Cửa dần đóng lại, anh ta chỉ có thể thấy bóng dáng Lê Tiếu càng lúc càng đi xa.
Bạn trai cô là ai? Bác Lê có biết không?
Cảnh Thụy An bối rối, về nhà họ Cảnh liền chạy thẳng vào phòng sách của Cảnh Hằng Thăng. ...
Một giờ chiều, Lê Tiếu lái xe từ quốc lộ Bàn Sơn đến biệt thự, thấy rìa núi nơi xảy ra chuyện lúc trước đã được rào bằng lưới kẽm, đoạn đường hư hại cũng sửa xong.
Chỉ trong mấy ngày đã sửa được như vậy là tốt lắm rồi.
Lê Tiếu nhanh chóng lái Mercedes vào sân trời.
Đỗ xe xong, cô cầm sơ mi bên ghế phó lái vào phòng khách biệt thự.
Có vệ sĩ đi ngang qua thấy cô, cung kính gọi cô Lê.
Quan hệ giữa Lê Tiếu và Thương Úc ở biệt thự Nam Dương giờ này chẳng còn là bí mật nữa.
Ngay lối vào phòng khách, Lê Tiếu đã nghe giọng của Âu Bạch: "Thiếu Diễn, thế bao giờ tôi sang Anh quay phim vậy?"
Lê Tiếu dừng bước, mặt mày lạnh như băng.
Thương Úc muốn đưa Âu Bạch sang Anh?
Ngay hôm Lê Tam vừa tỉnh lại, anh đã muốn đưa người anh em của mình rời khỏi? Bảo vệ anh ta sao?
Lê Tiếu cụp mắt, giấu đi vẻ lạnh lùng bên trong, ổn định tâm trạng rồi bước vào phòng khách.
Lúc này, thấy Lê Tiếu xuất hiện, đôi mắt Thương Úc ánh lên ý cười.
Cụp mắt thấy túi da trong tay cô, anh nhướng mày rậm: "Em cầm gì thế?"
Lê Tiếu không nói gì, đi đến trước sofa ngồi xuống, đặt túi da lên tay vịn, nghiêng người dựa lưng, sau đó cúi đầu nghịch móng tay, giữ im lặng.
Âu Bạch nhìn cô, chột dạ ngồi thẳng người, bỗng nghĩ đến gì đó nên bình tĩnh lại.
Lúc ở sân bay biên giới, chính Lê Tiếu đã nói, chỉ cần Lê Tam không sao, anh ta cũng sẽ bình yên.
Nghe nói sáng nay tên thổ phỉ kia đã tỉnh lại, Lê Tiếu đồng ý rồi sẽ không nuốt lời chứ?
Thương Úc nhạy bén nhận ra Lê Tiếu đang buồn bực.
Anh hé mí mắt, nhìn Thu Hoàn ở đối diện, hất cằm hướng cửa phòng khách.
Thu Hoàn lập tức hiểu ý, cúi người cầm mấy bản hợp đồng trên bàn trà, đấm lên ngực Âu Bạch, kéo đối phương đứng dậy: "Chúng tôi còn có việc, đi trước đây."
Âu Bạch không hiểu nhưng cũng không từ chối.
Giờ tâm trạng của anh ta với Lê Tiếu rất phức tạp, càng không muốn tiếp xúc nhiều với cô.
Hai người họ nhanh chóng trốn khỏi phòng khách.
Lưu Vân và Lạc Vũ đứng một bên, thấy tình hình này cũng thầm né vội.
Phòng khách yên ắng khiến người ta bí bách.
Lê Tiếu vẫn ngồi đó nghịch móng tay, liếc bóng râm bên cạnh tấn công đến, cô xụ mặt nhích người đi một chút, nhìn ra cửa sổ, rõ ràng đang giận lẫy.
"Giận à?" Lòng bàn tay ấm áp của Thương Úc đặt lên đỉnh đầu cô.
Lê Tiếu lắc đầu, duy trì tư thế ngắm cảnh, không đáp mà hỏi lại: "Em giận gì chứ?"
Anh nhoẻn cười, gác tay lên lưng sofa, nghiêng người về phía trước, tư thế này khiến cổ áo anh mở rộng, để lộ xương quai xanh đẹp mắt: "Chẳng lẽ không phải em đang trách anh đưa Âu Bạch đi sao?"
Nhắc đến Âu Bạch, Lê Tiếu nghẹn họng, nghiêng đầu nhìn Thương Úc, vẻ mặt lạnh nhạt.
Cô mím môi, nói với ý tứ không rõ ràng: "Điều này đáng để tức giận sao? Dù gì anh ta cũng là bạn của Diễn gia, em hiểu mà."
Miệng thì nói hiểu, nhưng trong lòng nghĩ thế nào ai biết.
Thương Úc trầm giọng cười, đôi mắt sâu thẳm kia khóa chặt Lê Tiếu, đường nét lạnh lùng cũng dịu đi rất nhiều.
Anh cười, không nói gì. Ánh mắt Lê Tiếu càng thêm tối tăm, có gì buồn cười đâu?
Cô liếc nhìn áo sơ mi mới mua, mím môi đứng dậy ra ngoài: "Em về phòng thí nghiệm đây."
Lê Tiếu hiểu rõ, lập trường của hai người trong chuyện này hoàn toàn khác nhau.
Nhưng dù thế đi nữa, cô vẫn sẽ khó chịu. Anh Ba cô trúng đạn ở gáy, chứ không phải chỉ chịu một đấm tầm phào.
Nếu không nhờ may mắn, giờ lão Tam nhà cô đã phải vào quan tài rồi.
Cô có thể nương tay Âu Bạch vì nể Thương Úc, nhưng anh lại cướp người trên tay cô.
Lê Tiếu mới đi được hai bước, eo đã bị siết lại, người bị Thương Úc lôi ngược về.
Cô không kịp đề phòng ngã vào lòng anh, chóp mũi cũng và vào xương quai xanh cứng ngắc của anh.
Lê Tiếu rên một tiếng, đỡ vai anh giãy giụa.
"Đừng nhúc nhích." Thương Úc siết vòng tay, trầm giọng cảnh cáo bên tai cô.
Lê Tiếu ngồi yên nhưng đôi mắt nai u ám hừng hực ánh lửa.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nhướng mày khiêu khích.
Có phải anh nghĩ rằng cô không đánh lại anh?
Thương Úc nhìn dáng vẻ kiêu ngạo trước mắt thì không kìm được mà râm ran.
Anh híp mắt, véo nhẹ eo Lê Tiếu, gan bàn tay ghì cằm cô, hỏi: "Không cho anh cơ hội giải thích sao?"
Lê Tiếu vẫn xụ mặt như cũ, nghiêng đầu dời cằm khỏi tay Thương Úc, khoanh tay trước ngực, ngồi thẳng lại trong lòng anh rồi liếc anh: "Thế anh nói đi."
Thương Úc nhếch môi cười, cánh tay to lớn ghì cô chặt hơn: "Thật sự cho rằng anh sẽ vì cậu ta mà mặc kệ cảm nhận của bạn gái sao?"
Lời này thật dễ nghe.
Lê Tiếu mềm lòng, ánh mắt lấp lánh, cụp mi đáp lại: "Nhìn qua đúng là thế."
Ý cười bên môi Thương Úc nhạt đi, anh đặt tay bên hông cô, nghiêng người kéo gần khoảng cách, nâng mặt cô đến trước mặt mình, không nói tiếng nào, cúi đầu hôn mạnh môi cô như trừng phạt.
Lê Tiếu bị đau, nhíu mày, không cam lòng chịu thua nên há miệng cắn anh.