Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Chương 130:
Bởi vì từ trước đến giờ… cũng chỉ là một trò chơi, trò chơi giữa một người có tiền và một người nghèo mà thôi.
Mà anh, chắc hẳn là dự định đợi đến khi cô xuất viện, lại nói cho cô biết thân phận thật sự của anh, sau đó tuyên bố trò chơi này kết thúc sao?
Cô bình tĩnh như thế lại khiến cảm giác sợ hãi của Dịch Quân Phi càng thêm mãnh liệt. Rõ ràng là cô đang đứng trước mặt anh, nhưng lại khiến anh cảm thấy hai người dường như cách nhau rất xa, “Cậu là Dịch Quân Phi sao?” Cô lại mở miệng hỏi anh câu như vậy, vẫn rất bình tĩnh, dường như chỉ đơn giản là đang chờ đợi một đáp án mà thôi.
Đôi môi mỏng của anh mím chặt, mắt hoa đào thâm thúy, nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh trong veo, qua một lúc lâu, đôi môi mỏng rốt cuộc cũng khẽ mở, nói ra một chữ “Phải”.
Rrong lòng của Lăng Y Mộc cảm thấy đắng chát, quả nhiên, người đàn ông này chính là Dịch Quân Phi. Thật ra, rõ ràng là cô có thể xác định, nhưng mà… nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn nghe chính miệng anh nói ra.
“Vậy thì tốt, tôi biết rồi” Cô nhẹ nhàng hạ tâm mắt xuống, ngồi xổm người xống nhặt điện thoại từ dưới đất lên, xoay người, muốn kéo cánh cửa thủy tỉnh ra rồi rời đi Chỉ là rất nhanh sau đó, cánh tay của cô bỗng nhiên bị một cánh tay khác níu lại, mà một cánh tay khác của anh thì đè lên cánh cửa thủy tỉnh, vây cả người của cô lại giữa cánh cửa thủy tỉnh và anh.
“Chị biết cái gì?” Anh cúi đầu nhìn chắm chăm cô mà nói.
“Biết được cậu chính là Dịch Quân Phi, biết được rắng đây chỉ là một trò chơi.” Lăng Y Mộc bình tĩnh nói: “Cậu Dịch, cậu yên tâm, tôi biết tôi nên làm thế nào, nếu như đây là sự trả thù của cậu, vậy thì tôi nghĩ…
những ngày này, cậu cũng có thể nhận ra rằng, những cái tôi nên mất đi thì cũng đã mất hết, đã không còn gì đáng giá để cậu trả thù, để tôi có thể mất đi được nữa”
Tròng mắt của anh không hỏi híp lại, trả thù… người phụ nữ này nghĩ răng anh đang trả thù sao? Trả thù vì Hách Thanh Mai?
Hách Thanh Mai cũng không thể đáng giá cho anh làm những chuyện này.
Thế nhưng mà cô càng bình tĩnh, càng khiến anh tức giận, tại sao anh phải sợ hãi đến như vậy, sợ sự bình tĩnh của cô, sợ nhìn thấy cô?
Ngay cả chính anh cũng không phân biệt rõ, bây giờ là anh đang giận cô hay là giận chính bản thân mình.
“Giống như chị nói, chị có gì đáng giá để tôi trả thù?” Anh lạnh lùng thốt lên một câu.
€ô cười khổ một cái, đúng thật như vậy, nói trả thù, lại là đánh giá cao bản thân, thật sự anh hoàn toàn không cần hạ mình như vậy, hoàn toàn có thể giống như những ngày cô sống trong tù, tìm người khác làm thay.
Chắc chản rắng sẽ có rất nhiều người vì muốn nịnh bợ anh mà khiến cô nếm mùi đau khổ.
“Cậu Dịch, mời cậu nhường đường một chút được không? Tôi… tôi muốn về phòng bệnh dọn đẹp đồ trước.” Cô nói, giờ phút này, khoảng cách của hai người gần như vậy, hơi thở của anh vờn quanh ở chóp mũi của cô, khiến cô không thoải mái.
“Tôi cũng không có chép chị rời khỏi bệnh viện.” Anh nói, có hơi cúi người, khuôn mặt lại càng thêm xích lại gần khuôn mặt của cô hơn, con ngươi xinh đẹp mà thâm thúy, nhìn khuôn mặt tái nhợt như tuyết của cô: “Còn nữa, trước đó chị đã gọi tôi là Bình Quân, thì bây giờ cứ gọi là như vậy đi.”
“Cậu Dịch, bây giờ đã không còn cần thiết chơi trò chơi này nữa, tôi nghĩ tôi cũng không cần thiết phải tiếp tục ở trong bệnh viện nữa”
Bình Quân… cái tên này dường như là muốn nhắc nhở cho cô biết, trước kia cô đã ngu ngốc như thế nào.
Lúc trước cô đã nghĩ, từ nay về sau cô sẽ có thêm một người em trai bầu bạn, nhưng lại không ngờ rằng người làm bạn với cô, lại chính là người mà cô muốn né tránh nhất!
Trò chơi à… Dịch Quân Phi trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cho dù ngay từ đầu với anh mà nói, thì đây chính xác là một trò chơi, nhưng mà về sau, lại không phải là trò chơi.
“Nếu như chị cảm thấy đây thật sự là một trò chơi, thì thời gian kết thúc trò chơi này, là do tôi quyết định” Anh nhắm mắt lại, gương mặt nhẹ nhàng áp lên gương mặt của cô, da thịt nhẹ nhàng cọ, dường như là thân mật vô cùng.
“Toàn thân của Lăng Y Mộc cứng ngắc, rõ ràng là hơi thở của anh ấm áp đến như vậy, nhưng mà cô chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Bởi vì từ trước đến giờ… cũng chỉ là một trò chơi, trò chơi giữa một người có tiền và một người nghèo mà thôi.
Mà anh, chắc hẳn là dự định đợi đến khi cô xuất viện, lại nói cho cô biết thân phận thật sự của anh, sau đó tuyên bố trò chơi này kết thúc sao?
Cô bình tĩnh như thế lại khiến cảm giác sợ hãi của Dịch Quân Phi càng thêm mãnh liệt. Rõ ràng là cô đang đứng trước mặt anh, nhưng lại khiến anh cảm thấy hai người dường như cách nhau rất xa, “Cậu là Dịch Quân Phi sao?” Cô lại mở miệng hỏi anh câu như vậy, vẫn rất bình tĩnh, dường như chỉ đơn giản là đang chờ đợi một đáp án mà thôi.
Đôi môi mỏng của anh mím chặt, mắt hoa đào thâm thúy, nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh trong veo, qua một lúc lâu, đôi môi mỏng rốt cuộc cũng khẽ mở, nói ra một chữ “Phải”.
Rrong lòng của Lăng Y Mộc cảm thấy đắng chát, quả nhiên, người đàn ông này chính là Dịch Quân Phi. Thật ra, rõ ràng là cô có thể xác định, nhưng mà… nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn nghe chính miệng anh nói ra.
“Vậy thì tốt, tôi biết rồi” Cô nhẹ nhàng hạ tâm mắt xuống, ngồi xổm người xống nhặt điện thoại từ dưới đất lên, xoay người, muốn kéo cánh cửa thủy tỉnh ra rồi rời đi Chỉ là rất nhanh sau đó, cánh tay của cô bỗng nhiên bị một cánh tay khác níu lại, mà một cánh tay khác của anh thì đè lên cánh cửa thủy tỉnh, vây cả người của cô lại giữa cánh cửa thủy tỉnh và anh.
“Chị biết cái gì?” Anh cúi đầu nhìn chắm chăm cô mà nói.
“Biết được cậu chính là Dịch Quân Phi, biết được rắng đây chỉ là một trò chơi.” Lăng Y Mộc bình tĩnh nói: “Cậu Dịch, cậu yên tâm, tôi biết tôi nên làm thế nào, nếu như đây là sự trả thù của cậu, vậy thì tôi nghĩ…
những ngày này, cậu cũng có thể nhận ra rằng, những cái tôi nên mất đi thì cũng đã mất hết, đã không còn gì đáng giá để cậu trả thù, để tôi có thể mất đi được nữa”
Tròng mắt của anh không hỏi híp lại, trả thù… người phụ nữ này nghĩ răng anh đang trả thù sao? Trả thù vì Hách Thanh Mai?
Hách Thanh Mai cũng không thể đáng giá cho anh làm những chuyện này.
Thế nhưng mà cô càng bình tĩnh, càng khiến anh tức giận, tại sao anh phải sợ hãi đến như vậy, sợ sự bình tĩnh của cô, sợ nhìn thấy cô?
Ngay cả chính anh cũng không phân biệt rõ, bây giờ là anh đang giận cô hay là giận chính bản thân mình.
“Giống như chị nói, chị có gì đáng giá để tôi trả thù?” Anh lạnh lùng thốt lên một câu.
€ô cười khổ một cái, đúng thật như vậy, nói trả thù, lại là đánh giá cao bản thân, thật sự anh hoàn toàn không cần hạ mình như vậy, hoàn toàn có thể giống như những ngày cô sống trong tù, tìm người khác làm thay.
Chắc chản rắng sẽ có rất nhiều người vì muốn nịnh bợ anh mà khiến cô nếm mùi đau khổ.
“Cậu Dịch, mời cậu nhường đường một chút được không? Tôi… tôi muốn về phòng bệnh dọn đẹp đồ trước.” Cô nói, giờ phút này, khoảng cách của hai người gần như vậy, hơi thở của anh vờn quanh ở chóp mũi của cô, khiến cô không thoải mái.
“Tôi cũng không có chép chị rời khỏi bệnh viện.” Anh nói, có hơi cúi người, khuôn mặt lại càng thêm xích lại gần khuôn mặt của cô hơn, con ngươi xinh đẹp mà thâm thúy, nhìn khuôn mặt tái nhợt như tuyết của cô: “Còn nữa, trước đó chị đã gọi tôi là Bình Quân, thì bây giờ cứ gọi là như vậy đi.”
“Cậu Dịch, bây giờ đã không còn cần thiết chơi trò chơi này nữa, tôi nghĩ tôi cũng không cần thiết phải tiếp tục ở trong bệnh viện nữa”
Bình Quân… cái tên này dường như là muốn nhắc nhở cho cô biết, trước kia cô đã ngu ngốc như thế nào.
Lúc trước cô đã nghĩ, từ nay về sau cô sẽ có thêm một người em trai bầu bạn, nhưng lại không ngờ rằng người làm bạn với cô, lại chính là người mà cô muốn né tránh nhất!
Trò chơi à… Dịch Quân Phi trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cho dù ngay từ đầu với anh mà nói, thì đây chính xác là một trò chơi, nhưng mà về sau, lại không phải là trò chơi.
“Nếu như chị cảm thấy đây thật sự là một trò chơi, thì thời gian kết thúc trò chơi này, là do tôi quyết định” Anh nhắm mắt lại, gương mặt nhẹ nhàng áp lên gương mặt của cô, da thịt nhẹ nhàng cọ, dường như là thân mật vô cùng.
“Toàn thân của Lăng Y Mộc cứng ngắc, rõ ràng là hơi thở của anh ấm áp đến như vậy, nhưng mà cô chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.