Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131
Chương 131:
“Chị nói có đúng không? Chị?” Hơi thở của anh rất ấm áp, anh vẫn giống như trước đây, gọi cô là chị, âm cuối hơi giương cao, dường như mang theo một cảm giác không muốn xa rời.
Thế nhưng mà cô lại chỉ cảm thấy như có rất nhiều ngọn núi đè trong lồng ngực của mình, ép đến nổi dường như cô không thể thở.
Lăng Y Mộc và Dịch Quân Phi cùng nhau trở về phòng bệnh, bước vào phòng bệnh, Dịch Quân Phi ngay lập tức bảo nhân viên điều dưỡng ra ngoài.
Lập tức, trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Lăng Y Mộc cứng đờ ngồi trên ghế, cúi đầu. Cô không biết rốt cuộc là anh muốn làm gì, nếu như anh cảm thấy rắng sau khi cô ra tù còn chưa đủ thê thảm, muốn chém thêm cô một nhát nữa, vậy thì tại sao vào đêm sinh nhật ba mươi tuổi còn đến cứu cô?
Chỉ cần mặc cho mọi chuyện xảy ra, thì cô cũng đủ trở nên thê thảm hơn rồi, không phải sao?
Chẳng qua là mặc kệ anh muốn làm gì cô, cô đều không thế phản kháng, trải qua ba năm ngồi tù, cô phải gánh lấy số phận nặng nề, hiểu được số phận khắc nghiệt thế nào, cũng hiểu được cô nhỏ bé ra sao.
Ở trong mắt của những người ngồi tít ở trên cao kia, cùng lắm thì cô cũng chỉ là một con sâu con kiến, có thể tùy tiện đùa bỡn.
“Chị không còn gì muốn hỏi lại tôi sao?” Giọng nói tao nhã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
Cơ thể của Lăng Y Mộc hơi run lên một cái, giọng nói của anh dễ nghe như vậy, ở trong đêm yên tĩnh, tựa như là tiếng sáo trúc, vừa êm tai lại vừa có cảm giác đẹp đế, rực rỡ.
Chậm rãi nâng tâm mắt, đập vào mắt cô là một khuôn mặt đẹp trai nhưng cũng rất cao quý, màu da như mây, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng có vương chút ý cười, một đôi mắt màu đào hoa lấp lánh, vô cùng rực rỡ.
Anh đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, như thể rằng mọi thứ về cô, anh đều nằm hết trong lòng bàn tay.
Lăng Y Mộc cắn cánh môi trong vô thức, dùng sức mà cản, thế nhưng dường như chính cô lại không cảm thấy đau đớn.
Ngược lại, anh lại nhíu mày, sau đó đưa tay nắm lấy hàm dưới của cô, dịu dàng nói: “Đừng cản môi, sẽ khiến mình bị đau đấy,”
Dịu dàng như vậy, giống như anh vẫn còn là Bình Quân của cô, chứ không phải là Dịch Quân Phi khiến cô phải e ngại kia.
Lăng Y Mộc kinh ngạc nhìn Dịch Quân Phi, đôi môi vô thức thả lỏng.
Lòng bàn tay của anh nhẹ nhàng ma sát qua bờ môi của cô, khiến đôi môi của cô như muốn bốc cháy, vô cùng nóng.
Cô bỗng nhiên quay đầu, cơ thể ngửa ra sau: “Anh Dịch, rốt cuộc trò chơi này đến khi nào mới kết thúc?”
Sắc mặt của anh có hơi trầm xuống: “Chị cũng chỉ muốn hỏi điều này hay sao?”
Từ chuyện này ra, còn chuyện gì để cô hỏi hay sao? Muốn trả thù, muốn cô nghèo túng thê thảm đến mức độ nào, đều dựa vào câu nói của anh, mà cô, cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Ba năm trước đây chính là như thế, ba năm sau, chẳng lẽ còn có gì khác hay sao?
Cô không lên tiếng.
Mà anh đã nắm lấy hai tay của cô, đặt tay của cô vào trong lòng bàn tay của mình: “Tay của chị hơi lạnh” Anh vừa nói, vừa chà chà đôi tay của cô, để tay của cô nóng lên.
“Chị nói có đúng không? Chị?” Hơi thở của anh rất ấm áp, anh vẫn giống như trước đây, gọi cô là chị, âm cuối hơi giương cao, dường như mang theo một cảm giác không muốn xa rời.
Thế nhưng mà cô lại chỉ cảm thấy như có rất nhiều ngọn núi đè trong lồng ngực của mình, ép đến nổi dường như cô không thể thở.
Lăng Y Mộc và Dịch Quân Phi cùng nhau trở về phòng bệnh, bước vào phòng bệnh, Dịch Quân Phi ngay lập tức bảo nhân viên điều dưỡng ra ngoài.
Lập tức, trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Lăng Y Mộc cứng đờ ngồi trên ghế, cúi đầu. Cô không biết rốt cuộc là anh muốn làm gì, nếu như anh cảm thấy rắng sau khi cô ra tù còn chưa đủ thê thảm, muốn chém thêm cô một nhát nữa, vậy thì tại sao vào đêm sinh nhật ba mươi tuổi còn đến cứu cô?
Chỉ cần mặc cho mọi chuyện xảy ra, thì cô cũng đủ trở nên thê thảm hơn rồi, không phải sao?
Chẳng qua là mặc kệ anh muốn làm gì cô, cô đều không thế phản kháng, trải qua ba năm ngồi tù, cô phải gánh lấy số phận nặng nề, hiểu được số phận khắc nghiệt thế nào, cũng hiểu được cô nhỏ bé ra sao.
Ở trong mắt của những người ngồi tít ở trên cao kia, cùng lắm thì cô cũng chỉ là một con sâu con kiến, có thể tùy tiện đùa bỡn.
“Chị không còn gì muốn hỏi lại tôi sao?” Giọng nói tao nhã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
Cơ thể của Lăng Y Mộc hơi run lên một cái, giọng nói của anh dễ nghe như vậy, ở trong đêm yên tĩnh, tựa như là tiếng sáo trúc, vừa êm tai lại vừa có cảm giác đẹp đế, rực rỡ.
Chậm rãi nâng tâm mắt, đập vào mắt cô là một khuôn mặt đẹp trai nhưng cũng rất cao quý, màu da như mây, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng có vương chút ý cười, một đôi mắt màu đào hoa lấp lánh, vô cùng rực rỡ.
Anh đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, như thể rằng mọi thứ về cô, anh đều nằm hết trong lòng bàn tay.
Lăng Y Mộc cắn cánh môi trong vô thức, dùng sức mà cản, thế nhưng dường như chính cô lại không cảm thấy đau đớn.
Ngược lại, anh lại nhíu mày, sau đó đưa tay nắm lấy hàm dưới của cô, dịu dàng nói: “Đừng cản môi, sẽ khiến mình bị đau đấy,”
Dịu dàng như vậy, giống như anh vẫn còn là Bình Quân của cô, chứ không phải là Dịch Quân Phi khiến cô phải e ngại kia.
Lăng Y Mộc kinh ngạc nhìn Dịch Quân Phi, đôi môi vô thức thả lỏng.
Lòng bàn tay của anh nhẹ nhàng ma sát qua bờ môi của cô, khiến đôi môi của cô như muốn bốc cháy, vô cùng nóng.
Cô bỗng nhiên quay đầu, cơ thể ngửa ra sau: “Anh Dịch, rốt cuộc trò chơi này đến khi nào mới kết thúc?”
Sắc mặt của anh có hơi trầm xuống: “Chị cũng chỉ muốn hỏi điều này hay sao?”
Từ chuyện này ra, còn chuyện gì để cô hỏi hay sao? Muốn trả thù, muốn cô nghèo túng thê thảm đến mức độ nào, đều dựa vào câu nói của anh, mà cô, cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Ba năm trước đây chính là như thế, ba năm sau, chẳng lẽ còn có gì khác hay sao?
Cô không lên tiếng.
Mà anh đã nắm lấy hai tay của cô, đặt tay của cô vào trong lòng bàn tay của mình: “Tay của chị hơi lạnh” Anh vừa nói, vừa chà chà đôi tay của cô, để tay của cô nóng lên.