Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
Chương 140:
Tiêu Tử Miên vẫn cố gắng bôi đen Lăng Y Mộc.
Nhưng Dịch Quân Phi không thèm đếm xỉa, anh vẫn mân mê ngón tay Lăng Y Mộc, thản nhiên nị ôi chỉ bảo cô tạm thời làm công việc.
lau giày một chút thôi, cô có ý kiến gì sao? Nếu như hôm nay tôi đã muốn thì dù là con gái của chủ tịch thành phố cũng phải lau giày cho cô ấy”
Tiêu Tử Miên nghẹn họng không thể nói lại được gì, bởi vì rõ ràng cô ta không thể nào bằng con gái của chủ tịch thành phố.
“Cô Tiêu, mời cô đi nhanh lên cho, anh Dịch không kiên nhãn như: cô nghĩ đâu.”
Cao Kiến Vĩ đứng ở một bên liên tục thúc giục: “Nếu như cô để cho anh Dịch mất kiên nhãn thì việc cô phải làm không chỉ đơn giản là đánh giày thôi đâu”
Tiêu Tử Miên không cam tâm, cô ta căn cắn môi. Nhưng cho dù trong lòng Tiêu Tử Miên có khó chịu bất mãn đến đâu thì cô ta vẫn chỉ có thể từng bước đi đến bên cạnh Lăng Y Mộc, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm khăn tay và bắt đầu lau đôi giày vốn dĩ vẫn rất sạch sẽ trên chân Lăng Y Mộc.
Lăng Y Mộc nhìn Tiêu Tử Miên đang cúi người lau giày cho mình, trong lòng bồn chồn không yên, trái tim cô không ngừng loạn nhịp. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày như hôm nay, những gì mà Tiêu Tử Miên đang trải qua chính là những gì Hoa Nhiên từng phải chịu đựng trong quá khứ.
Không biết khi đó tâm trạng của Hoa Nhiên như thế nào?
Giờ khắc này Lăng Y Mộc vẫn thấy đau lòng cho người bạn thân của mình. Đồng thời cô cũng hiểu được phần nào lý do Dịch Quân Phi lại cố tình gọi Tiêu Tử Miên qua đây, sau đó cố ý diễn cảnh này trước mặt cô †a.
€ó lẽ Dịch Quân Phi muốn nói cho cô biết anh cũng dễ dàng làm thay đổi mọi thứ, khiến cho người khác phải khuất phục. Cho dù những người từng giễu võ giương oai trước mắt cô, khinh thường cô không ra gì thì chỉ cần anh nói một câu cũng khiến cho họ sẵn sàng ngồi xuống đất lau giày cho Lăng Y Mộc.
Tiêu Tử Miên lau một lúc lâu sau đó nói: “Anh Dịch, như thế này có lẽ đã được rồi”
Dịch Quân Phi nhếch môi cười: “Vẫn chưa được đâu, làm sao tôi có thể để cho cô đi được?”
Ngay sau đó, Cao Ki cô ta: “Cô Tiêu, đắc tội bàn tay của Tiêu Tử Miên Tiêu Tử Miên đau đến mức kêu lên một tiếng: “Anh… anh Dịch, anh làm gì vậy?”
“Chỉ là thực hiện lại những việc cô từng làm với Tân Hoa Nhiên vào buổi tối hôm trước thôi. Hay cô định nói là cô chưa từng làm những việc như vậy?” Dịch Quân Phi thản nhiên hỏi ngược lại.
Vĩ bước đến bên cạnh Tiêu Tử Miên, nói với ¡” Dứt lời, anh ta dùng chân dẫm mạnh lên mu Đương nhiên là Tiêu Tử Miên từng làm những việc này, cho nên không thể phản bác lại dù chỉ một câu.
Ngược lại Dịch Quân Phi vẫn ôn tồn nói với Lăng Y Mộc: “Chị à, không phải chị từng nói Tân Hoa Nhiên là người rất quan trọng với chị hay sao? Bây giờ tôi giúp chị xả giận cho cô ấy, chị thấy vui hơn không?”
Dáng vẻ của anh lúc nói ra những lời này thậm chí còn lộ ra sự hồn nhiên đơn thuần, giống như đang cố tình lấy lòng Lăng Y Mộc vậy. Anh vừa nói vừa mân mê bàn tay trái của cô, sau đó từ từ đan những ngón tay của mình vào bàn tay của Lăng Y Mộc, khiến cho cả mười ngón tay đều siết chặt vào nhau.
Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy bàn tay mình bị Dịch Quân Phi nắm nóng đến mức chỉ muốn rút ra khỏi tay của anh.
Nhưng rõ ràng Lăng Y Mộc bị kẹp chặt không thể nào cử động, điều đó đã phá vỡ ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu cô.
Một Bình Quân như vậy chẳng hề giống người mà cô từng quen biết. Có lẽ đây mới là con người thật sự của anh, có thể vừa nói vừa cười làm những chuyện mạnh mẽ dứt khoát thế này, còn người mà cô biết trong quá khứ chảng qua chỉ là giả dối mà thôi.
Bây giờ bàn tay của Tiêu Tử Miên không ngừng đau nhức, cô ta biết nếu mình vẫn bị giãm như thế này thì chắc chắn bàn tay sẽ có kết cục y hệt đôi chân.
“Anh Dịch… tôi… tay của tôi bị giãm nát mất… xin anh… xin anh hãy tha cho tôi đi!” Tiêu Tử Miên bị đau đến mức nước mắt nước mũi giàn dụa, không còn một chút hình tượng nào nữa.
Tiêu Tử Miên vẫn cố gắng bôi đen Lăng Y Mộc.
Nhưng Dịch Quân Phi không thèm đếm xỉa, anh vẫn mân mê ngón tay Lăng Y Mộc, thản nhiên nị ôi chỉ bảo cô tạm thời làm công việc.
lau giày một chút thôi, cô có ý kiến gì sao? Nếu như hôm nay tôi đã muốn thì dù là con gái của chủ tịch thành phố cũng phải lau giày cho cô ấy”
Tiêu Tử Miên nghẹn họng không thể nói lại được gì, bởi vì rõ ràng cô ta không thể nào bằng con gái của chủ tịch thành phố.
“Cô Tiêu, mời cô đi nhanh lên cho, anh Dịch không kiên nhãn như: cô nghĩ đâu.”
Cao Kiến Vĩ đứng ở một bên liên tục thúc giục: “Nếu như cô để cho anh Dịch mất kiên nhãn thì việc cô phải làm không chỉ đơn giản là đánh giày thôi đâu”
Tiêu Tử Miên không cam tâm, cô ta căn cắn môi. Nhưng cho dù trong lòng Tiêu Tử Miên có khó chịu bất mãn đến đâu thì cô ta vẫn chỉ có thể từng bước đi đến bên cạnh Lăng Y Mộc, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm khăn tay và bắt đầu lau đôi giày vốn dĩ vẫn rất sạch sẽ trên chân Lăng Y Mộc.
Lăng Y Mộc nhìn Tiêu Tử Miên đang cúi người lau giày cho mình, trong lòng bồn chồn không yên, trái tim cô không ngừng loạn nhịp. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày như hôm nay, những gì mà Tiêu Tử Miên đang trải qua chính là những gì Hoa Nhiên từng phải chịu đựng trong quá khứ.
Không biết khi đó tâm trạng của Hoa Nhiên như thế nào?
Giờ khắc này Lăng Y Mộc vẫn thấy đau lòng cho người bạn thân của mình. Đồng thời cô cũng hiểu được phần nào lý do Dịch Quân Phi lại cố tình gọi Tiêu Tử Miên qua đây, sau đó cố ý diễn cảnh này trước mặt cô †a.
€ó lẽ Dịch Quân Phi muốn nói cho cô biết anh cũng dễ dàng làm thay đổi mọi thứ, khiến cho người khác phải khuất phục. Cho dù những người từng giễu võ giương oai trước mắt cô, khinh thường cô không ra gì thì chỉ cần anh nói một câu cũng khiến cho họ sẵn sàng ngồi xuống đất lau giày cho Lăng Y Mộc.
Tiêu Tử Miên lau một lúc lâu sau đó nói: “Anh Dịch, như thế này có lẽ đã được rồi”
Dịch Quân Phi nhếch môi cười: “Vẫn chưa được đâu, làm sao tôi có thể để cho cô đi được?”
Ngay sau đó, Cao Ki cô ta: “Cô Tiêu, đắc tội bàn tay của Tiêu Tử Miên Tiêu Tử Miên đau đến mức kêu lên một tiếng: “Anh… anh Dịch, anh làm gì vậy?”
“Chỉ là thực hiện lại những việc cô từng làm với Tân Hoa Nhiên vào buổi tối hôm trước thôi. Hay cô định nói là cô chưa từng làm những việc như vậy?” Dịch Quân Phi thản nhiên hỏi ngược lại.
Vĩ bước đến bên cạnh Tiêu Tử Miên, nói với ¡” Dứt lời, anh ta dùng chân dẫm mạnh lên mu Đương nhiên là Tiêu Tử Miên từng làm những việc này, cho nên không thể phản bác lại dù chỉ một câu.
Ngược lại Dịch Quân Phi vẫn ôn tồn nói với Lăng Y Mộc: “Chị à, không phải chị từng nói Tân Hoa Nhiên là người rất quan trọng với chị hay sao? Bây giờ tôi giúp chị xả giận cho cô ấy, chị thấy vui hơn không?”
Dáng vẻ của anh lúc nói ra những lời này thậm chí còn lộ ra sự hồn nhiên đơn thuần, giống như đang cố tình lấy lòng Lăng Y Mộc vậy. Anh vừa nói vừa mân mê bàn tay trái của cô, sau đó từ từ đan những ngón tay của mình vào bàn tay của Lăng Y Mộc, khiến cho cả mười ngón tay đều siết chặt vào nhau.
Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy bàn tay mình bị Dịch Quân Phi nắm nóng đến mức chỉ muốn rút ra khỏi tay của anh.
Nhưng rõ ràng Lăng Y Mộc bị kẹp chặt không thể nào cử động, điều đó đã phá vỡ ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu cô.
Một Bình Quân như vậy chẳng hề giống người mà cô từng quen biết. Có lẽ đây mới là con người thật sự của anh, có thể vừa nói vừa cười làm những chuyện mạnh mẽ dứt khoát thế này, còn người mà cô biết trong quá khứ chảng qua chỉ là giả dối mà thôi.
Bây giờ bàn tay của Tiêu Tử Miên không ngừng đau nhức, cô ta biết nếu mình vẫn bị giãm như thế này thì chắc chắn bàn tay sẽ có kết cục y hệt đôi chân.
“Anh Dịch… tôi… tay của tôi bị giãm nát mất… xin anh… xin anh hãy tha cho tôi đi!” Tiêu Tử Miên bị đau đến mức nước mắt nước mũi giàn dụa, không còn một chút hình tượng nào nữa.