Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143-148
Chương 143
“Tôi không thể cự tuyệt phải không?” Cô hỏi.
Ánh mắt anh hơi lóe sáng, nụ cười trên mặt dần biến mất, sau đó anh chậm rãi đứng thẳng dậy, đứng từ trên cao nhìn xuống cô, nói: “Không, chị có thể cự tuyệt, tôi cho chị quyền được cự tuyệt, chỉ là.
Ngừng lại một chút, anh cười như không cười rồi nhìn chằm chằm cô: “Chị à, chị thật sự muốn cự tuyệt sao?”
Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy ngay tại giờ khắc này, bầu không khí xung quanh gần như đông đặc lại. Nếu như cô đồng ý thì cô sẽ có được rất nhiều lợi ích, thậm chí có thể thay đổi cả vận mệnh của chính mình.
Nếu thay bằng một người khác nói với cô những lời này, thì có lẽ cô sẽ đồng ý rồi.
Chỉ là Dịch Quân Phi… Cô vẫn luôn có một cảm giác sợ hãi khi đối diện với người đàn ông này, anh chưa từng dù chỉ một lần tổn hại đến cô, chỉ là một câu nói của anh đã khiến cô nhân hết mọi khốn khổ trên đời.
Ba năm ở trong ngục, thậm chí lúc trước khi toà án thẩm vấn, cũng bởi vì những luật sự nghe được nạn nhân của vụ tai nạn xe cộ là vị hôn thê của Dịch Quân Phi mà không có ai dám nhận biện hộ cho vụ án của cô.
Thậm chí những chứng cứ giả khi đó và những nhân chứng vẫn luôn miệng nói cô uống rượu say năm đó, không biết tất cả có phải đều là do anh sắp đặt hay không.
Gặp người đàn ông này giống như là bị bóng đè ép cô tới mức: không thở nổi, thậm chí sau khi biết được thân phận thật sự của anh, thì chỉ cần anh tới gần cô, cả người cô sẽ không nhịn được mà cứng đờ.
Chỉ cần thân thể cô phải tiếp xúc với anh thì sẽ vô thức run rẩy không ngừng.
Một người đàn ông như vậy làm sao cô có thể ở lại bên cạnh anh được!
Cô hít sâu một hơi để cố gắng khiến bản thân thôi run rẩy, rồi nói với anh: “Vậy, tôi muốn từ chối”
Sắc mặt của anh lập tức trầm xuống, đôi mắt đen trở nên rét lạnh: “Chị thật sự muốn từ chối?”
“Ừ” Cô lên tiếng.
Anh đột nhiên cười lạnh: “Hay đấy, không ngờ được thật sự có một ngày, tôi lại bị phụ nữ từ chối. Lăng Y Mộc, chị nghĩ cho kỹ, nếu như không có tôi che chở, chị tiếp tục ở lại Thanh Thuỷ sẽ có kết cục như: thế nào, cho dù nhà họ Tiêu và nhà họ Hách không gây phiền phức cho chị nữa, chẳng lẽ chị định quét rác cả đời hay sao?”
Cô cần môi, nói: “Đó là chuyện của tôi”
Anh mím chặt môi, lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn như muốn xông thẳng lên đỉnh đầu vậy. Lần đầu tiên anh hao tổn tâm tư với một người phụ nữ như vậy, nhưng cô lại hoàn toàn không cảm kích, còn một mực muốn rời khỏi anh.
Anh chưa bao giờ bị chọc giận đến mức này, hận không thể lập tức bóp chết cô, nhưng rồi lại luyến tiếc.
Luyến tiếc?
Anh mà cũng có ngày phải dùng đến hai chữ này, thật là vô cùng nực cười.
Dịch Quân Phi không nói một lời đã lập tức rời đi, Lăng Y Mộc đợi đến lúc anh rời khỏi thì thân thể mới hết thấy căng thẳng.
Bác sĩ vẫn đến đây kiểm tra cho Lăng Y Mộc mỗi ngày như thường lệ, rồi thông báo cho cô biết rằng bây giờ thân thể của cô đã khôi phục, sau khi thử máu thì không phát hiện ra tàn dư của thứ thuốc đó nữa.
“Vậy là tôi có thể xuất viện rồi sao?” Lăng Y Mộc hỏi.
Chương 144
“Chỉ cần cậu Dịch đồng ý, cô Lăng đây có thể xuất viện bất cứ lúc nào” Bác sĩ nói.
Lăng Y Mộc đột nhiên có loại cảm giác nói không nên lời, bây giờ cô muốn xuất viện thôi cũng phải cần có sự đồng ý của Dịch Quân Phi sao?
“Được, tôi biết rồi” Cô lên tiếng.
Chờ đến khi bác sĩ cà hộ sĩ đã rời đi, cô đi vào buồng vệ sinh, nhìn bản thân mình trong gương, khuôn mặt trong gương cũng tương đối thanh tú, lông mày lá liễu, mắt hạnh mũi cao, cánh môi màu hoa đào, loé sáng dưới ánh đèn.
Khuôn mặt như vậy nếu so với bằng chung thì cũng có thể xem là đẹp, nhưng từ trước đến giờ ở bên người Dịch Quân Phi không thiếu nhất chính là người đẹp, so sánh với những người đó, cô thật sự không có điểm nào nổi bật cả.
Dịch Quân Phi rốt cuộc coi trọng cô ở điểm nào? Lăng Y Mộc cười khổ, chẳng lẽ là do lúc đầu bởi vì cô hiểu lâm anh là kẻ lang thang, cho nên anh cảm thấy thú vị, muốn tiếp tục chơi trò chị em này với cô sao?
Cô giơ tay xoa nhẹ lên môi mình, trong đầu hiện lên cảnh anh hôn cô.
Còn nhớ trước kia Hoa Nhiên đã từng nói: “Vẫn giống như trước vậy, cậu có biết đôi môi của cậu rất đẹp hay không?”
“Môi mình đẹp à?” Cô chưa bao giờ dành nhiều sự chú ý cho môi của mình như vậy, co chỉ biết hình môi của mình cũng khá ổn nhưng cũng không nhận ra có chỗ nào đặc biệt hơn người .
“Đúng vậy, thật xinh đẹp, hình môi của cậu sẽ khiến người ta không nhịn được muốn hôn lên, ưm… Xem như là dạng hình môi mà đàn ông muốn hôn nhất đấy”
Khi đó cô chỉ cảm thấy buồn cười, đây là kiếu miêu tả kỳ quái gì vậy chứ!
Nhưng bây giờ, khi cô nghĩ đến Dịch Quân Phi đã hôn qua môi mình, cô lập tức cảm thấy môi mình sưng đau.
Đừng nghĩ nữa, không được nghĩ thêm chuyện này nữa!
Lăng Y Mộc không ngừng lặp đi lặp lại những lời này với bản thân, nếu Dịch Quân Phi đã nói sẽ cho cô cơ hội để lựa chọn, thì hẳn đó là nói thật rồi.
Kiểu người đàn ông như anh hẳn là sẽ không nuốt lời.
Cứ để tất cả những chuyện này trở thành một giấc g đi, chỉ là một giấc mộng, trong mộng cô quen biết một người đàn ông tên Bình Quân, bọn họ quý trọng lẫn nhau, mỗi ngày trôi qua thật sự hạnh phúc.
Mà sau khi mộng tỉnh, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình cô mà thôi.
Lăng Y Mộc ra khỏi buồng vệ sinh, bắt đầu thay đồ bệnh nhân ra, mặc đồ mà bản thân mặc đến bệnh viện ngày hôm đó vào lại.
Gòn lại thì cũng chỉ có một cái túi xách và một chiếc điện thoại di động mà thôi, ngoài ra cũng chẳng còn thứ gì khác nữa.
Lăng Y Mộc sau khi chuẩn bị xong xuôi thì yên lặng ngồi trên ghế sô pha, đợi Dịch Quân Phi đến.
Trong nhà họ Dịch, Cao Kiến Vĩ đến bên cạnh Dịch Quân Phi nói: “Cậu Dịch, cô Lăng đang ở trong phòng bệnh chờ cậu, nói là muốn xuất viện”
Cao Kiến Vĩ nói những lời này bằng giọng điệu rất cẩn thận, sau khi cậu Dịch rời khỏi bệnh viện ngày hôm qua, cả ngày hôm nay vẫn luôn ở nhà không hề đến bệnh viện.
Dịch Quân Phi nhìn chăm chú vào chiếc khăn quàng cổ, đôi mắt khép hờ, giống như đang suy ngẫm gì đó. Không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc đứng lên nói: “Đi bệnh viện”
Chương 145
“Đúng vậy” Cao Kiến Vĩ vội vàng đáp lời, theo chân Dịch Quân Phi rời khỏi nhà họ Dịch, đến bệnh viện.
Ngay khi bước vào phòng bệnh, Dịch Quân Phi thấy Lăng Y Mộc đang ngồi ngay ngắn trên sô pha.
Đúng vậy, “ngay ngắn” là cảm giác đầu tiên của Dịch Quân Phi. Cô ngồi thẳng, tay đặt trên đầu gối, giống như tư thế ngồi trong sách giáo khoa “Chị muốn xuất viện à?” Dịch Quân Phi hỏi.
“Ừ” Cô đáp, ánh mắt bất giác rơi trên chiếc khăn quàng cố của anh. Đó là chiếc khăn cô tự mình đan cho anh, lúc đó, cô sợ anh lạnh, mong khi mùa đông đến anh sẽ ấm hơn.
Nhưng thật ra cô căn bản không cần phải lầm những việc thừa thải này, anh có rất nhiều khăn quàng cổ, có rất nhiều cách để giữ ấm, không thiếu chiếc khăn quàng cổ này của cô.
“Tôi có thể cho chị một cơ hội khác để thay đổi sự lựa chọn ngày hôm qua, chị thật sự muốn từ chối việc ở lại bên tôi sao?” Anh hỏi.
Trước nay, anh không bao giờ cho người ta cơ hội thứ hai, nhưng cô… dường như là một cái ngoại lệ.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt anh mang một loại áp lực, khiến không khí xung quanh tràn ngập áp suất thấp.
Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, nếu cô trả lời sai thì thứ nghênh đón cô phía trước rất có thể là vạn kiếp bất phục!
Từ chối? Hay là đồng ý?
Chỉ cần ở lại bên cạnh Dịch Quân Phi, vận mệnh của cô sẽ thay đổi.
Nhưng… đợi đến khi anh chơi chán cái trò chơi chị em này, cô sẽ lưu lạc đến bước đường nào đây? Sẽ càng thảm khốc hơn sao?
Hơn nữa, anh là Dịch Quân Phi, người đàn ông tựa như một cơn ác mộng đối với cô. Thậm chí khi còn ở trong tù, có một đoạn thời gian chỉ cần nghe thấy tên anh, toàn thân cô sẽ run rẩy, lâm vào sự sợ hãi.
Sau khi ra tù cũng chỉ khá hơn một chút, nhưng nếu cứ tiếp tục ở bên cạnh anh thì cảm giác sợ hãi này có lẽ sẽ như hình cới bóng, đi theo cô suốt đời.
*Ừ, tôi muốn… ở một mình, không cần ai bên cạnh cả” Cô nuốt nước miếng trả lời.
Tức khắc, sắc mặt anh trầm xuống, ánh áng lạnh lẽo tỏa ra từ đôi mắt anh như muốn đông lạnh cô…
“Không hối hận?” Giọng nói anh lộ ra cảm giác nguy hiểm.
Cơ thể cô không khỏi run lên: “Ừ”
Vừa dứt lời, anh đột nhiên kéo cô qua, vứt cô lên giường.
“AI” Cô hét lên, theo bản năng giấy giụa suy muốn ngồi dậy.
Nhưng ngay sau đó, anh đột nhiên đè cả người lên người cô, hai tay siết chặt lấy cổ tay cô, khiến cô nhớ lại lần trước, anh cũng đè cô trên giường bệnh như thế này.
“Dịch Quân Phi, cậu… cậu muốn làm gì?” Lăng Y Mộc kêu lên.
“Tôi hối hận, lẽ ra tôi không nên cho chị bất kỳ quyền lựa chọn nào cả” Anh trầm giọng nói, áp môi lên má cô, khế hôn khuôn mặt cô.
Nụ hôn của anh thật nhẹ nhàng, tựa như đang hôn món bảo vật trân quý nhất trên đời.
Nhưng anh lại nắm chặt lấy mười ngón tay cô, dùng sức thật mạnh, không cho phép cô giấy giụa.
“Đừng!” Cô lắc đầu nguầy nguậy, muốn tránh đi nụ hôn của anh.
Nhưng nụ hôn cứ đi theo cô như bóng với hình, chẳng cách nào tránh khỏi.
“Chị quên rồi sao? Nếu tôi muốn thì chị thật sự chẳng có chút quyền lợi nào cả” Dịch Quân Phi lẩm bẩm, giọng nói vốn lạnh lẽo lúc này lại như khan đi vì động tình, êm tai đến cực điểm.
Chương 146
Lăng Y Mộc cứng đờ người. Đúng vậy, cho dù lúc này cô lớn tiếng kêu cứu thì sẽ có ai xông vào giải cứu cô chứ?
Cứu cô chính là kẻ thù của Dịch Quân Phi, làm gì có ai ngốc như: vậy!
Khi cô còn đang xuất thần, anh đột nhiên hôn lên môi cô, cạy hàm răng cô ra, chiếm lấy tất cả ngọt ngào.
Không! Cô không muốn thế này!
Cô gần như theo bản năng cần mạnh xuống.
Ngay sau đó, miệng cô tràn ngập mùi máu tanh. Lăng Y Mộc giật mình, đó là… máu của Dịch Quân Phi, cô biết vừa rồi mình đã cản lưỡi anh.
Nhưng dù vậy, anh vẫn tiếp tục nụ hôn này, mạnh mẽ ép cô nuốt xuống máu của anh!
Không biết qua bao lâu, khi nụ hôn này kết thúc, cô chỉ cảm thấy môi mình tê dại, mùi máu tươi trong miệng càng nồng nặc hơn.
“Uống ngon không?” Anh thì thâm nói, môi nhếch lên, một vệt mau chảy xuống dọc theo khóe môi.
Anh cười nhạt, trên nền máu đỏ tươi, nụ cười lại trở nên vô cùng diễm lệ.
Cô vừa mở miệng, mùi máu tươi càng nồng nặc hơn, nước bọt hòa lẫn máu tươi chảy xuống từ khóe miệng.
Anh nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng lau khóe môi đỏ tươi của cô: “Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên có phụ nữ uống máu của tôi, chị à, chị thật sự đã làm cho tôi phá lệ nhiều lần đấy”
“Cậu thả tôi đi được không?” Cô gian nan nói.
“Chị không muốn ở bên cạnh tôi đến thế sao?” Anh hỏi, ngón tay xoa nhẹ mái tóc óng ả của cô.
Động tác của anh rất dịu dàng nhưng cơ thể cô lại bất giác run lên, lông tơ trên người cũng dựng đứng.
“Tôi chỉ muốn… sống yên ổn” Mỗi lần cô nuốt nước bọt đều có cảm giác như đang uống máu của anh.
“Ở bên cạnh tôi là không yên ổn à?” Anh cười nói, duỗi nhón tay, đột nhiên xốc quần áo của cô lên.
‘Tức khắc, một mảnh da thịt trên vai cô lộ ra ngoài không khí.
Lăng Y Mộc cứng đờ cả người, nhẳm chặt hai mắt lại, không nhúc nhích.
Nếu giấy giụa là vô ích thì điều duy nhất cô có thế làm là bị động thừa nhận nó mà thôi.
Đạo lý này cô đã hiểu rõ khi còn ở trong tù.
Cô có thể cảm giác được bờ môi anh đang hôn lên cổ, xương quai xanh của cô, ngón tay anh cũng đang lướt trên da thịt của cô…
Nhịn xuống đi, nhịn xuống đi, cứ xem anh là “Bình Quân” thay vì Dịch Quân Phi!
Cô không ngừng tự nhủ thầm trong lòng, nhưng cơ thể cô lại không thể dùng suy nghĩ này để kiềm chế, càng ngày càng run rẩy kịch liệt, mãi cho đến khi cảm giác buồn nôn ập đến, mùi máu khi nãy cũng từ cổ họng trào lên…
“Ưm!” Lăng Y Mộc đột nhiên mở mắt, lấy tay che kín miệng mình.
Sau đó cô cảm thấy sức mạnh nãy giờ đang buộc chặt lấn buông lỏng, cô vội vã bước xuống giường, lao vào toilet, bắt đầu nôn thóc nôn tháo trong bồn rửa tay.
“0e… Oe..” Hôm nay cô hầu như không ăn gì, dạ dày vốn dĩ trống rỗng, ngoại trừ một ít nước chua thì chẳng có gì.
Chương 147
Cô vừa nôn mửa vừa run rẩy, khi nôn đến lúc gần như ngã quy, ngay cả nước chua cũng không nôn được nữa mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài toilet.
Bóng người cao ráo đang đứng ngoài toilet, khuôn mặt điển trai bị sương mù bao phủ.
Con ngươi đen nhánh lạnh lùng nhìn chăm chằm vào cô: “Chán ghét tôi đến mức này rồi à?”
Sắc mặt cô tái nhợt, cô co rúm thân mình như muốn cách xa anh ngàn dặm.
Dịch Quân Phi mím chặt đôi môi mỏng, từ bao giờ anh lại cần người phụ nữ như vậy? Anh là Dịch Quân Phi, ở Thanh Thủy, anh muốn loại phụ nữ gì mà không có chứ?
Còn cô chẳng qua chỉ là mộ người phụ nữ bình thường mà thôi, cho dù có chút thú vị nhưng… anh cũng khinh thường đi chiếm đoạt một người phụ nữ chán ghét anh như thế.
“Được, Lăng Y Mộc, nếu chị đã chán ghét tôi như vậy thì tôi sẽ thả chị đi” Dịch Quân Phi lạnh lùng nói, đôi mắt đào môi xinh đẹp phủ một tầng băng tuyết dày: “Tuy nhiên tôi cũng đã nói rồi, dù tương lai chị có hối hận, tôi cũng sẽ không cần chị nữa. Dịch Quân Phi tôi trước giờ đều không bao giờ cho người nào cơ hội thứ hai”
Nói xong, anh xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Lăng Y Mộc chống hai tay lên bồn rửa mặt, dường như phải cố gắng hết sức mới không để mình ngã xụi lơ trên mặt đất.
Điều này có nghĩa là… cô có thể rời khỏi bệnh viện ư?
Cô chỉnh đốn lại bồ quần áo nhăn nhúm trên người, chải chuốt lại mái tóc, sau đó nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, không khỏi nở nụ cười khổ.
Khi Lăng Y Mộc đến cổng bệnh viện thì đột nhiên có người xông về phía cô.
“Chính là cô ta, cô ta là kẻ đã đâm chết người, Lăng Y Mộc!”
“Trời ạ, cô ta thật sự nằm viện ở đây à! Cô ta đâm chết người khác, nghe nói chỉ ngồi tù ba năm đã được thả ra. Một mạng người, ba năm quá đơn giản cho cô ta!”
“Hách Dĩ Mạt đã đau khổ bao lâu nay vì chuyện của chị gái cô ấy đấy! Tất cả đều tại cô ta nên Hách Dĩ Mạt mới thương tâm khổ sở, khiến Hách Dĩ Mạt mất đi chị gái!”
Những người đó không chỉ luôn miệng chửi rủa mà còn ném rau và trứng thối vào người Lăng Y Mộc.
Mặc dù Lăng Y Mộc đã cố gắng tránh né nhưng vẫn bị ném trúng không ít.
Bên cạnh còn có phóng viên chụp ảnh như thể muốn tạo ra tin tức.
Cách đó không xa, trong chiếc Bentley màu đen, Cao Kiến Vĩ nhìn Lăng Y Mộc đang chật vật rồi lại quay sang nhìn Dịch Quân Phi lạnh lùng, không nói lời nào ở ghế sau, không nhịn được lên tiếng: “Anh Dịch, có cần tôi đi giúp cô Lăng không?”
“Không cần” Dịch Quân Phi lạnh lùng đáp. Nếu cô đã không muốn ở bên anh thì cô nên biết rõ, đây là những thứ mà cô hẳn phải chịu.
anh chậm rãi nhắm mắt lại, nói: “Đi thôi!”
“Ừ” Cao Kiến Vĩ đáp. Chiếc xe từ từ lăn bánh, rời khỏi công bệnh viện. Nhưng Cao Kiến Vĩ lại không phát hiện ra rằng đôi tay đang đặt trên đầu gối của ông chủ mình không ngừng siết chặt lại.
Đó là… một sự kiềm chế cực độ.
Chương 148
Lăng Y Mộc chật vật về đến nhà thuê. Từ lúc rời đi vào đêm 30 đó cho đến hôm nay trở về mới chỉ có vỏn vẹn vài ngày ngắn ngủi mà lại như cả đời người.
Nhìn căn phòng thuê nhỏ hẹp, không khí dường như cũng trở nên lạnh lẽo, Lăng Y Mộc không khỏi nở nụ cười khổ. Từ nay về sau chỉ có mình cô sống ở đây.
Sẽ không còn ai bầu bạn với cô, sẽ không còn ai tâm sự cùng cô mỗi đêm khuya tĩnh lặng, cũng sẽ không còn ai mỉm cười, gọi cô là chị!
Cô cầm quần áo đi tắm rửa, rửa sạch những vết bẩn trên người trước rồi bắt đầu thu dọn nhà cửa.
Tuy Dịch Quân Phi chỉ sống ở đây một khoảng thời gian nhưng anh ác đã để lại rất nhiều dấu vết trong căn phòng này, chén đũa, ly nước anh đã sử dụng, khăn lông, bàn chải đánh răng, quần áo, giày dép mà anh đã mặc…
Cô sắp xếp lại từng thứ một, cuối cùng bỏ hết vào một thùng giấy carton.
Tại sao không vứt chúng đi? Cô tự hỏi, mấy thứ này để lại cũng chỉ chiếm không gian mà thôi nhưng cô lại cứ để vậy. Thật buồn cười, cô thế mà còn nhớ đến những tháng ngày sống cùng Bình Quân.
Rõ ràng Bình Quân cũng chỉ là hư ảo, là một lời nói dối mà Dịch Quân Phi đã tạo ra, nhưng… tình cảm mà cô dàng cho Bình Quân lại là sự thật!
Những tháng ngày ở bên Bình Quân, cô rất hạnh phúc, như thể cuối cùng đã không còn cô đơn lẻ bóng một mình nữa.
Lăng Y Mộc cầm đôi găng tay mà cô đang đan dở trên đầu giường lên, vốn đĩ cô còn định sẽ dành thời gian đan tiếp nó rồi tự tay mang lên cho anh, nhưng bây giờ… đôi gang tay này sế không bao giờ được hoàn thành.
Cô ném găng tay, kim chỉ và len vào thùng carton, sau đó dùng băng keo dán kín miệng thùng carton lại rồi bỏ vào một góc phòng.
Từ nay về sau, cô vẫn sẽ sống một mình, Bình Quân cũng chỉ là một người trong giấc mộng của cô mà thôi, Lăng Y Mộc thâm tự nhủ với bản thân.
Ban đêm, cô không tắt đèn mà để điện sáng ngủ. Lúc trước, sau khi ra tù, không có Bình Quân, cô vẫn luôn để đèn sáng đi ngủ, bởi vì bóng tối sẽ nhắc cô nhớ lại những chuyện ở trong tù. làm cô nhớ tới ở trong tù chuyện này.
Nhưng sau này, khi Bình Quân sống cùng cô, chẳng biết từ bao giờ, cô đã không cần bật đèn mà vẫn có thể chìm vào giấc ngủ.
Bây giờ thói quen này đã khôi phục trở lại..
Buổi tối, Lăng Y Mộc gọi điện cho Tân Hoa Nhiên, báo cho bạn tốt biết cô đã trở về phòng thuê.
“Ngày mai cậu có ở phòng thuê chứ? Tớ đến tìm cậu” Tân Hoa Nhiên nói.
“Ừ” Cô đáp, dường như ngoại trừ căn phòng thuê này, cô chẳng còn nơi nào để đi nữa.
Đêm nay, Lăng Y Mộc mất ngủ, cứ nhắm mắt lại thì khuôn mặt của Dịch Quân Phi lại hiện lên, mùi máu tươi trong khoang miệng dường như vẫn còn chưa tiêu tán.
Cả đêm cô súc miệng không biết bao nhiêu lần nhưng mùi máu tươi trong miệng vẫn vô cùng rõ ràng Ngày hôm sau, Tân Hoa Nhiên đến phòng thuê, thấy bộ dạng mỏi mệt của Lăng Y Mộc, cô ấy vội vàng hỏi: “Tớ mới xem tin tức sáng nay, hôm qua lúc cậu rời khỏi bệnh viện bị người chặn lại ở cồng à? Có bị thương ở đâu không?”
Lăng Y Mộc lắc đầu, đáp: “Chỉ trông có vẻ chật vật chút thôi, không bị thương”
Nhìn vẻ tự giếu trên khuôn mặt bạn tốt, Tân Hoa Nhiên vừa tức vừa đau lòng. Cô ấy tức những người đó căn bản chẳng biết gì mà lại đi xử xự như thế với một người vô tội, lại đau lòng cho cô bạn thân rõ ràng không uống rượu lại bị kết tội say xỉn rồi làm loạn.
“Tôi không thể cự tuyệt phải không?” Cô hỏi.
Ánh mắt anh hơi lóe sáng, nụ cười trên mặt dần biến mất, sau đó anh chậm rãi đứng thẳng dậy, đứng từ trên cao nhìn xuống cô, nói: “Không, chị có thể cự tuyệt, tôi cho chị quyền được cự tuyệt, chỉ là.
Ngừng lại một chút, anh cười như không cười rồi nhìn chằm chằm cô: “Chị à, chị thật sự muốn cự tuyệt sao?”
Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy ngay tại giờ khắc này, bầu không khí xung quanh gần như đông đặc lại. Nếu như cô đồng ý thì cô sẽ có được rất nhiều lợi ích, thậm chí có thể thay đổi cả vận mệnh của chính mình.
Nếu thay bằng một người khác nói với cô những lời này, thì có lẽ cô sẽ đồng ý rồi.
Chỉ là Dịch Quân Phi… Cô vẫn luôn có một cảm giác sợ hãi khi đối diện với người đàn ông này, anh chưa từng dù chỉ một lần tổn hại đến cô, chỉ là một câu nói của anh đã khiến cô nhân hết mọi khốn khổ trên đời.
Ba năm ở trong ngục, thậm chí lúc trước khi toà án thẩm vấn, cũng bởi vì những luật sự nghe được nạn nhân của vụ tai nạn xe cộ là vị hôn thê của Dịch Quân Phi mà không có ai dám nhận biện hộ cho vụ án của cô.
Thậm chí những chứng cứ giả khi đó và những nhân chứng vẫn luôn miệng nói cô uống rượu say năm đó, không biết tất cả có phải đều là do anh sắp đặt hay không.
Gặp người đàn ông này giống như là bị bóng đè ép cô tới mức: không thở nổi, thậm chí sau khi biết được thân phận thật sự của anh, thì chỉ cần anh tới gần cô, cả người cô sẽ không nhịn được mà cứng đờ.
Chỉ cần thân thể cô phải tiếp xúc với anh thì sẽ vô thức run rẩy không ngừng.
Một người đàn ông như vậy làm sao cô có thể ở lại bên cạnh anh được!
Cô hít sâu một hơi để cố gắng khiến bản thân thôi run rẩy, rồi nói với anh: “Vậy, tôi muốn từ chối”
Sắc mặt của anh lập tức trầm xuống, đôi mắt đen trở nên rét lạnh: “Chị thật sự muốn từ chối?”
“Ừ” Cô lên tiếng.
Anh đột nhiên cười lạnh: “Hay đấy, không ngờ được thật sự có một ngày, tôi lại bị phụ nữ từ chối. Lăng Y Mộc, chị nghĩ cho kỹ, nếu như không có tôi che chở, chị tiếp tục ở lại Thanh Thuỷ sẽ có kết cục như: thế nào, cho dù nhà họ Tiêu và nhà họ Hách không gây phiền phức cho chị nữa, chẳng lẽ chị định quét rác cả đời hay sao?”
Cô cần môi, nói: “Đó là chuyện của tôi”
Anh mím chặt môi, lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn như muốn xông thẳng lên đỉnh đầu vậy. Lần đầu tiên anh hao tổn tâm tư với một người phụ nữ như vậy, nhưng cô lại hoàn toàn không cảm kích, còn một mực muốn rời khỏi anh.
Anh chưa bao giờ bị chọc giận đến mức này, hận không thể lập tức bóp chết cô, nhưng rồi lại luyến tiếc.
Luyến tiếc?
Anh mà cũng có ngày phải dùng đến hai chữ này, thật là vô cùng nực cười.
Dịch Quân Phi không nói một lời đã lập tức rời đi, Lăng Y Mộc đợi đến lúc anh rời khỏi thì thân thể mới hết thấy căng thẳng.
Bác sĩ vẫn đến đây kiểm tra cho Lăng Y Mộc mỗi ngày như thường lệ, rồi thông báo cho cô biết rằng bây giờ thân thể của cô đã khôi phục, sau khi thử máu thì không phát hiện ra tàn dư của thứ thuốc đó nữa.
“Vậy là tôi có thể xuất viện rồi sao?” Lăng Y Mộc hỏi.
Chương 144
“Chỉ cần cậu Dịch đồng ý, cô Lăng đây có thể xuất viện bất cứ lúc nào” Bác sĩ nói.
Lăng Y Mộc đột nhiên có loại cảm giác nói không nên lời, bây giờ cô muốn xuất viện thôi cũng phải cần có sự đồng ý của Dịch Quân Phi sao?
“Được, tôi biết rồi” Cô lên tiếng.
Chờ đến khi bác sĩ cà hộ sĩ đã rời đi, cô đi vào buồng vệ sinh, nhìn bản thân mình trong gương, khuôn mặt trong gương cũng tương đối thanh tú, lông mày lá liễu, mắt hạnh mũi cao, cánh môi màu hoa đào, loé sáng dưới ánh đèn.
Khuôn mặt như vậy nếu so với bằng chung thì cũng có thể xem là đẹp, nhưng từ trước đến giờ ở bên người Dịch Quân Phi không thiếu nhất chính là người đẹp, so sánh với những người đó, cô thật sự không có điểm nào nổi bật cả.
Dịch Quân Phi rốt cuộc coi trọng cô ở điểm nào? Lăng Y Mộc cười khổ, chẳng lẽ là do lúc đầu bởi vì cô hiểu lâm anh là kẻ lang thang, cho nên anh cảm thấy thú vị, muốn tiếp tục chơi trò chị em này với cô sao?
Cô giơ tay xoa nhẹ lên môi mình, trong đầu hiện lên cảnh anh hôn cô.
Còn nhớ trước kia Hoa Nhiên đã từng nói: “Vẫn giống như trước vậy, cậu có biết đôi môi của cậu rất đẹp hay không?”
“Môi mình đẹp à?” Cô chưa bao giờ dành nhiều sự chú ý cho môi của mình như vậy, co chỉ biết hình môi của mình cũng khá ổn nhưng cũng không nhận ra có chỗ nào đặc biệt hơn người .
“Đúng vậy, thật xinh đẹp, hình môi của cậu sẽ khiến người ta không nhịn được muốn hôn lên, ưm… Xem như là dạng hình môi mà đàn ông muốn hôn nhất đấy”
Khi đó cô chỉ cảm thấy buồn cười, đây là kiếu miêu tả kỳ quái gì vậy chứ!
Nhưng bây giờ, khi cô nghĩ đến Dịch Quân Phi đã hôn qua môi mình, cô lập tức cảm thấy môi mình sưng đau.
Đừng nghĩ nữa, không được nghĩ thêm chuyện này nữa!
Lăng Y Mộc không ngừng lặp đi lặp lại những lời này với bản thân, nếu Dịch Quân Phi đã nói sẽ cho cô cơ hội để lựa chọn, thì hẳn đó là nói thật rồi.
Kiểu người đàn ông như anh hẳn là sẽ không nuốt lời.
Cứ để tất cả những chuyện này trở thành một giấc g đi, chỉ là một giấc mộng, trong mộng cô quen biết một người đàn ông tên Bình Quân, bọn họ quý trọng lẫn nhau, mỗi ngày trôi qua thật sự hạnh phúc.
Mà sau khi mộng tỉnh, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình cô mà thôi.
Lăng Y Mộc ra khỏi buồng vệ sinh, bắt đầu thay đồ bệnh nhân ra, mặc đồ mà bản thân mặc đến bệnh viện ngày hôm đó vào lại.
Gòn lại thì cũng chỉ có một cái túi xách và một chiếc điện thoại di động mà thôi, ngoài ra cũng chẳng còn thứ gì khác nữa.
Lăng Y Mộc sau khi chuẩn bị xong xuôi thì yên lặng ngồi trên ghế sô pha, đợi Dịch Quân Phi đến.
Trong nhà họ Dịch, Cao Kiến Vĩ đến bên cạnh Dịch Quân Phi nói: “Cậu Dịch, cô Lăng đang ở trong phòng bệnh chờ cậu, nói là muốn xuất viện”
Cao Kiến Vĩ nói những lời này bằng giọng điệu rất cẩn thận, sau khi cậu Dịch rời khỏi bệnh viện ngày hôm qua, cả ngày hôm nay vẫn luôn ở nhà không hề đến bệnh viện.
Dịch Quân Phi nhìn chăm chú vào chiếc khăn quàng cổ, đôi mắt khép hờ, giống như đang suy ngẫm gì đó. Không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc đứng lên nói: “Đi bệnh viện”
Chương 145
“Đúng vậy” Cao Kiến Vĩ vội vàng đáp lời, theo chân Dịch Quân Phi rời khỏi nhà họ Dịch, đến bệnh viện.
Ngay khi bước vào phòng bệnh, Dịch Quân Phi thấy Lăng Y Mộc đang ngồi ngay ngắn trên sô pha.
Đúng vậy, “ngay ngắn” là cảm giác đầu tiên của Dịch Quân Phi. Cô ngồi thẳng, tay đặt trên đầu gối, giống như tư thế ngồi trong sách giáo khoa “Chị muốn xuất viện à?” Dịch Quân Phi hỏi.
“Ừ” Cô đáp, ánh mắt bất giác rơi trên chiếc khăn quàng cố của anh. Đó là chiếc khăn cô tự mình đan cho anh, lúc đó, cô sợ anh lạnh, mong khi mùa đông đến anh sẽ ấm hơn.
Nhưng thật ra cô căn bản không cần phải lầm những việc thừa thải này, anh có rất nhiều khăn quàng cổ, có rất nhiều cách để giữ ấm, không thiếu chiếc khăn quàng cổ này của cô.
“Tôi có thể cho chị một cơ hội khác để thay đổi sự lựa chọn ngày hôm qua, chị thật sự muốn từ chối việc ở lại bên tôi sao?” Anh hỏi.
Trước nay, anh không bao giờ cho người ta cơ hội thứ hai, nhưng cô… dường như là một cái ngoại lệ.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt anh mang một loại áp lực, khiến không khí xung quanh tràn ngập áp suất thấp.
Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, nếu cô trả lời sai thì thứ nghênh đón cô phía trước rất có thể là vạn kiếp bất phục!
Từ chối? Hay là đồng ý?
Chỉ cần ở lại bên cạnh Dịch Quân Phi, vận mệnh của cô sẽ thay đổi.
Nhưng… đợi đến khi anh chơi chán cái trò chơi chị em này, cô sẽ lưu lạc đến bước đường nào đây? Sẽ càng thảm khốc hơn sao?
Hơn nữa, anh là Dịch Quân Phi, người đàn ông tựa như một cơn ác mộng đối với cô. Thậm chí khi còn ở trong tù, có một đoạn thời gian chỉ cần nghe thấy tên anh, toàn thân cô sẽ run rẩy, lâm vào sự sợ hãi.
Sau khi ra tù cũng chỉ khá hơn một chút, nhưng nếu cứ tiếp tục ở bên cạnh anh thì cảm giác sợ hãi này có lẽ sẽ như hình cới bóng, đi theo cô suốt đời.
*Ừ, tôi muốn… ở một mình, không cần ai bên cạnh cả” Cô nuốt nước miếng trả lời.
Tức khắc, sắc mặt anh trầm xuống, ánh áng lạnh lẽo tỏa ra từ đôi mắt anh như muốn đông lạnh cô…
“Không hối hận?” Giọng nói anh lộ ra cảm giác nguy hiểm.
Cơ thể cô không khỏi run lên: “Ừ”
Vừa dứt lời, anh đột nhiên kéo cô qua, vứt cô lên giường.
“AI” Cô hét lên, theo bản năng giấy giụa suy muốn ngồi dậy.
Nhưng ngay sau đó, anh đột nhiên đè cả người lên người cô, hai tay siết chặt lấy cổ tay cô, khiến cô nhớ lại lần trước, anh cũng đè cô trên giường bệnh như thế này.
“Dịch Quân Phi, cậu… cậu muốn làm gì?” Lăng Y Mộc kêu lên.
“Tôi hối hận, lẽ ra tôi không nên cho chị bất kỳ quyền lựa chọn nào cả” Anh trầm giọng nói, áp môi lên má cô, khế hôn khuôn mặt cô.
Nụ hôn của anh thật nhẹ nhàng, tựa như đang hôn món bảo vật trân quý nhất trên đời.
Nhưng anh lại nắm chặt lấy mười ngón tay cô, dùng sức thật mạnh, không cho phép cô giấy giụa.
“Đừng!” Cô lắc đầu nguầy nguậy, muốn tránh đi nụ hôn của anh.
Nhưng nụ hôn cứ đi theo cô như bóng với hình, chẳng cách nào tránh khỏi.
“Chị quên rồi sao? Nếu tôi muốn thì chị thật sự chẳng có chút quyền lợi nào cả” Dịch Quân Phi lẩm bẩm, giọng nói vốn lạnh lẽo lúc này lại như khan đi vì động tình, êm tai đến cực điểm.
Chương 146
Lăng Y Mộc cứng đờ người. Đúng vậy, cho dù lúc này cô lớn tiếng kêu cứu thì sẽ có ai xông vào giải cứu cô chứ?
Cứu cô chính là kẻ thù của Dịch Quân Phi, làm gì có ai ngốc như: vậy!
Khi cô còn đang xuất thần, anh đột nhiên hôn lên môi cô, cạy hàm răng cô ra, chiếm lấy tất cả ngọt ngào.
Không! Cô không muốn thế này!
Cô gần như theo bản năng cần mạnh xuống.
Ngay sau đó, miệng cô tràn ngập mùi máu tanh. Lăng Y Mộc giật mình, đó là… máu của Dịch Quân Phi, cô biết vừa rồi mình đã cản lưỡi anh.
Nhưng dù vậy, anh vẫn tiếp tục nụ hôn này, mạnh mẽ ép cô nuốt xuống máu của anh!
Không biết qua bao lâu, khi nụ hôn này kết thúc, cô chỉ cảm thấy môi mình tê dại, mùi máu tươi trong miệng càng nồng nặc hơn.
“Uống ngon không?” Anh thì thâm nói, môi nhếch lên, một vệt mau chảy xuống dọc theo khóe môi.
Anh cười nhạt, trên nền máu đỏ tươi, nụ cười lại trở nên vô cùng diễm lệ.
Cô vừa mở miệng, mùi máu tươi càng nồng nặc hơn, nước bọt hòa lẫn máu tươi chảy xuống từ khóe miệng.
Anh nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng lau khóe môi đỏ tươi của cô: “Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên có phụ nữ uống máu của tôi, chị à, chị thật sự đã làm cho tôi phá lệ nhiều lần đấy”
“Cậu thả tôi đi được không?” Cô gian nan nói.
“Chị không muốn ở bên cạnh tôi đến thế sao?” Anh hỏi, ngón tay xoa nhẹ mái tóc óng ả của cô.
Động tác của anh rất dịu dàng nhưng cơ thể cô lại bất giác run lên, lông tơ trên người cũng dựng đứng.
“Tôi chỉ muốn… sống yên ổn” Mỗi lần cô nuốt nước bọt đều có cảm giác như đang uống máu của anh.
“Ở bên cạnh tôi là không yên ổn à?” Anh cười nói, duỗi nhón tay, đột nhiên xốc quần áo của cô lên.
‘Tức khắc, một mảnh da thịt trên vai cô lộ ra ngoài không khí.
Lăng Y Mộc cứng đờ cả người, nhẳm chặt hai mắt lại, không nhúc nhích.
Nếu giấy giụa là vô ích thì điều duy nhất cô có thế làm là bị động thừa nhận nó mà thôi.
Đạo lý này cô đã hiểu rõ khi còn ở trong tù.
Cô có thể cảm giác được bờ môi anh đang hôn lên cổ, xương quai xanh của cô, ngón tay anh cũng đang lướt trên da thịt của cô…
Nhịn xuống đi, nhịn xuống đi, cứ xem anh là “Bình Quân” thay vì Dịch Quân Phi!
Cô không ngừng tự nhủ thầm trong lòng, nhưng cơ thể cô lại không thể dùng suy nghĩ này để kiềm chế, càng ngày càng run rẩy kịch liệt, mãi cho đến khi cảm giác buồn nôn ập đến, mùi máu khi nãy cũng từ cổ họng trào lên…
“Ưm!” Lăng Y Mộc đột nhiên mở mắt, lấy tay che kín miệng mình.
Sau đó cô cảm thấy sức mạnh nãy giờ đang buộc chặt lấn buông lỏng, cô vội vã bước xuống giường, lao vào toilet, bắt đầu nôn thóc nôn tháo trong bồn rửa tay.
“0e… Oe..” Hôm nay cô hầu như không ăn gì, dạ dày vốn dĩ trống rỗng, ngoại trừ một ít nước chua thì chẳng có gì.
Chương 147
Cô vừa nôn mửa vừa run rẩy, khi nôn đến lúc gần như ngã quy, ngay cả nước chua cũng không nôn được nữa mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài toilet.
Bóng người cao ráo đang đứng ngoài toilet, khuôn mặt điển trai bị sương mù bao phủ.
Con ngươi đen nhánh lạnh lùng nhìn chăm chằm vào cô: “Chán ghét tôi đến mức này rồi à?”
Sắc mặt cô tái nhợt, cô co rúm thân mình như muốn cách xa anh ngàn dặm.
Dịch Quân Phi mím chặt đôi môi mỏng, từ bao giờ anh lại cần người phụ nữ như vậy? Anh là Dịch Quân Phi, ở Thanh Thủy, anh muốn loại phụ nữ gì mà không có chứ?
Còn cô chẳng qua chỉ là mộ người phụ nữ bình thường mà thôi, cho dù có chút thú vị nhưng… anh cũng khinh thường đi chiếm đoạt một người phụ nữ chán ghét anh như thế.
“Được, Lăng Y Mộc, nếu chị đã chán ghét tôi như vậy thì tôi sẽ thả chị đi” Dịch Quân Phi lạnh lùng nói, đôi mắt đào môi xinh đẹp phủ một tầng băng tuyết dày: “Tuy nhiên tôi cũng đã nói rồi, dù tương lai chị có hối hận, tôi cũng sẽ không cần chị nữa. Dịch Quân Phi tôi trước giờ đều không bao giờ cho người nào cơ hội thứ hai”
Nói xong, anh xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Lăng Y Mộc chống hai tay lên bồn rửa mặt, dường như phải cố gắng hết sức mới không để mình ngã xụi lơ trên mặt đất.
Điều này có nghĩa là… cô có thể rời khỏi bệnh viện ư?
Cô chỉnh đốn lại bồ quần áo nhăn nhúm trên người, chải chuốt lại mái tóc, sau đó nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, không khỏi nở nụ cười khổ.
Khi Lăng Y Mộc đến cổng bệnh viện thì đột nhiên có người xông về phía cô.
“Chính là cô ta, cô ta là kẻ đã đâm chết người, Lăng Y Mộc!”
“Trời ạ, cô ta thật sự nằm viện ở đây à! Cô ta đâm chết người khác, nghe nói chỉ ngồi tù ba năm đã được thả ra. Một mạng người, ba năm quá đơn giản cho cô ta!”
“Hách Dĩ Mạt đã đau khổ bao lâu nay vì chuyện của chị gái cô ấy đấy! Tất cả đều tại cô ta nên Hách Dĩ Mạt mới thương tâm khổ sở, khiến Hách Dĩ Mạt mất đi chị gái!”
Những người đó không chỉ luôn miệng chửi rủa mà còn ném rau và trứng thối vào người Lăng Y Mộc.
Mặc dù Lăng Y Mộc đã cố gắng tránh né nhưng vẫn bị ném trúng không ít.
Bên cạnh còn có phóng viên chụp ảnh như thể muốn tạo ra tin tức.
Cách đó không xa, trong chiếc Bentley màu đen, Cao Kiến Vĩ nhìn Lăng Y Mộc đang chật vật rồi lại quay sang nhìn Dịch Quân Phi lạnh lùng, không nói lời nào ở ghế sau, không nhịn được lên tiếng: “Anh Dịch, có cần tôi đi giúp cô Lăng không?”
“Không cần” Dịch Quân Phi lạnh lùng đáp. Nếu cô đã không muốn ở bên anh thì cô nên biết rõ, đây là những thứ mà cô hẳn phải chịu.
anh chậm rãi nhắm mắt lại, nói: “Đi thôi!”
“Ừ” Cao Kiến Vĩ đáp. Chiếc xe từ từ lăn bánh, rời khỏi công bệnh viện. Nhưng Cao Kiến Vĩ lại không phát hiện ra rằng đôi tay đang đặt trên đầu gối của ông chủ mình không ngừng siết chặt lại.
Đó là… một sự kiềm chế cực độ.
Chương 148
Lăng Y Mộc chật vật về đến nhà thuê. Từ lúc rời đi vào đêm 30 đó cho đến hôm nay trở về mới chỉ có vỏn vẹn vài ngày ngắn ngủi mà lại như cả đời người.
Nhìn căn phòng thuê nhỏ hẹp, không khí dường như cũng trở nên lạnh lẽo, Lăng Y Mộc không khỏi nở nụ cười khổ. Từ nay về sau chỉ có mình cô sống ở đây.
Sẽ không còn ai bầu bạn với cô, sẽ không còn ai tâm sự cùng cô mỗi đêm khuya tĩnh lặng, cũng sẽ không còn ai mỉm cười, gọi cô là chị!
Cô cầm quần áo đi tắm rửa, rửa sạch những vết bẩn trên người trước rồi bắt đầu thu dọn nhà cửa.
Tuy Dịch Quân Phi chỉ sống ở đây một khoảng thời gian nhưng anh ác đã để lại rất nhiều dấu vết trong căn phòng này, chén đũa, ly nước anh đã sử dụng, khăn lông, bàn chải đánh răng, quần áo, giày dép mà anh đã mặc…
Cô sắp xếp lại từng thứ một, cuối cùng bỏ hết vào một thùng giấy carton.
Tại sao không vứt chúng đi? Cô tự hỏi, mấy thứ này để lại cũng chỉ chiếm không gian mà thôi nhưng cô lại cứ để vậy. Thật buồn cười, cô thế mà còn nhớ đến những tháng ngày sống cùng Bình Quân.
Rõ ràng Bình Quân cũng chỉ là hư ảo, là một lời nói dối mà Dịch Quân Phi đã tạo ra, nhưng… tình cảm mà cô dàng cho Bình Quân lại là sự thật!
Những tháng ngày ở bên Bình Quân, cô rất hạnh phúc, như thể cuối cùng đã không còn cô đơn lẻ bóng một mình nữa.
Lăng Y Mộc cầm đôi găng tay mà cô đang đan dở trên đầu giường lên, vốn đĩ cô còn định sẽ dành thời gian đan tiếp nó rồi tự tay mang lên cho anh, nhưng bây giờ… đôi gang tay này sế không bao giờ được hoàn thành.
Cô ném găng tay, kim chỉ và len vào thùng carton, sau đó dùng băng keo dán kín miệng thùng carton lại rồi bỏ vào một góc phòng.
Từ nay về sau, cô vẫn sẽ sống một mình, Bình Quân cũng chỉ là một người trong giấc mộng của cô mà thôi, Lăng Y Mộc thâm tự nhủ với bản thân.
Ban đêm, cô không tắt đèn mà để điện sáng ngủ. Lúc trước, sau khi ra tù, không có Bình Quân, cô vẫn luôn để đèn sáng đi ngủ, bởi vì bóng tối sẽ nhắc cô nhớ lại những chuyện ở trong tù. làm cô nhớ tới ở trong tù chuyện này.
Nhưng sau này, khi Bình Quân sống cùng cô, chẳng biết từ bao giờ, cô đã không cần bật đèn mà vẫn có thể chìm vào giấc ngủ.
Bây giờ thói quen này đã khôi phục trở lại..
Buổi tối, Lăng Y Mộc gọi điện cho Tân Hoa Nhiên, báo cho bạn tốt biết cô đã trở về phòng thuê.
“Ngày mai cậu có ở phòng thuê chứ? Tớ đến tìm cậu” Tân Hoa Nhiên nói.
“Ừ” Cô đáp, dường như ngoại trừ căn phòng thuê này, cô chẳng còn nơi nào để đi nữa.
Đêm nay, Lăng Y Mộc mất ngủ, cứ nhắm mắt lại thì khuôn mặt của Dịch Quân Phi lại hiện lên, mùi máu tươi trong khoang miệng dường như vẫn còn chưa tiêu tán.
Cả đêm cô súc miệng không biết bao nhiêu lần nhưng mùi máu tươi trong miệng vẫn vô cùng rõ ràng Ngày hôm sau, Tân Hoa Nhiên đến phòng thuê, thấy bộ dạng mỏi mệt của Lăng Y Mộc, cô ấy vội vàng hỏi: “Tớ mới xem tin tức sáng nay, hôm qua lúc cậu rời khỏi bệnh viện bị người chặn lại ở cồng à? Có bị thương ở đâu không?”
Lăng Y Mộc lắc đầu, đáp: “Chỉ trông có vẻ chật vật chút thôi, không bị thương”
Nhìn vẻ tự giếu trên khuôn mặt bạn tốt, Tân Hoa Nhiên vừa tức vừa đau lòng. Cô ấy tức những người đó căn bản chẳng biết gì mà lại đi xử xự như thế với một người vô tội, lại đau lòng cho cô bạn thân rõ ràng không uống rượu lại bị kết tội say xỉn rồi làm loạn.