Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161
Chương 161:
Còn Mộ Bắc Ngật không đi theo ngay, đợi sau khi cô xuống xe, anh đứng yên tại chỗ, một tay giữ của xe, mặt tràn ngập u ám và đáng sợ, thật ra cả đoạn đường anh đều rất tức giận.
Mộ Bắc Ngật có chút không dám tưởng tượng nếu vừa nãy anh đến muộn một bước thì sẽ có chuyện gì xảy ra, cái suy nghĩ Cố Tiểu Mạch bị chà đạp, Mộ Bắc Ngật nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng vô cùng, sau khi tâm trạng của anh dịu đi một chút, anh mới sải bước đi vào nhà.
Vừa bước vào nhà đã nghe thấy giọng nói hết sức quan tâm Cố Tiểu Mạch của Dịch Bách, còn Cố Tiểu Mạch cũng lễ phép cười đáp lại, Mộ Bắc Ngật không vui chút nào.
Anh bước đến, Dịch Bách nhìn Mộ Bắc Ngật nói, “Sếp, cô Cố muốn đưa Nám Nám về nhà, nhưng em vừa mỗi dỗ Nám Nám ngủ rồi, bây giờ phải làm sao ạ?”
“Hôm nay cô cũng ở đây”
Mộ Bắc Ngật liếc nhìn Cố Tiểu Mạch, chưa thèm nghĩ đã lên tiếng.
Cố Tiểu Mạch theo phản ứng tự nhiên muốn nói từ chối, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Tiểu Mạch khiến sợ hãi, “Nếu cô muốn để Nám Nám ở đây một mình thì bảo Dịch Bách đưa cô về nhà cũng được.”
Nám Nám không đi, cô đi, có ý gì?
Cố Tiểu Mạch bu môi, mặc dù không hài lòng nhưng cũng không dám cãi lại.
Ánh mắt của Mộ Bắc Ngật chuyển sang người Dịch Bách, ánh mắt như thể thẩm vấn tù nhân.
Nhất thời khiến Dịch Bách cảm thấy lo lắng, “Sếp…”
Lúc này Dịch Bách không thấy Mộ Bắc Ngật chất vấn hay trừng phạt gì cả mà chỉ nghe thấy Mộ Bắc Ngật kể lại chuyện xảy ra ở Đông Sơn.
Sắc mặt của Dịch Bách trở nên nghiêm túc, “Sếp, cô Cố không sao chứ?”
“Lúc đó tình hình không ổn, nếu tôi đến muộn một bước, Cố Tiểu Mạch đã nghĩ đến cắn lưỡi tự tử rồi” Sắc mặt Mộ Bắc Ngật vô cùng khó coi.
Một câu nói khiến Dịch Bách có chút kinh ngạc, hoảng hốt, một lúc sau mới tiếp nhận được chuyện này.
Dịch Bách dừng lại một hồi rồi trầm giọng nói tiếp, “Em sẽ cho người đi tìm bọn chúng”
“ừ”
Nói chuyện xong, Mộ Bắc Ngật đưa chìa khóa xe cho Dịch Bách, sau đó từ từ đi vào phòng khách, Dịch Bách vẫn đứng yên ở đó, nhìn bóng lưng của Mộ Bắc Ngật rất lâu.
Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, Mộ Bắc Ngật cũng không biết rằng bây giờ anh rất quan tâm Cố Tiểu Mạch.
Lúc Mộ Bắc Ngật đi vào phòng khách, Cố Tiểu Mạch không ở đó nữa, anh nhíu mày, đi lên tầng hai.
Lúc anh đi đến phòng Nám Nám đang ngủ, bên trong chỉ mở một chiếc đèn bàn màu vàng, Cố Tiểu Mạch quỳ Cối trước mặt Nám Nám, nhẹ nhàng nghiêng người hôn lên cái má mềm mại mũm mĩm của Nám Nám.
Mộ Bắc Ngật đứng yên tại chỗ, không kinh động làm phiền hai mẹ con, cũng có chút thất thần.
Vẫn là Cố Tiểu Mạch phát hiện ra Mộ Bắc Ngật, cô nghiêng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật tay đút vào túi, mặt lạnh lùng đứng ở đó, im lặng, rất đáng sợ.
Cô ngồi ở sàn nhà, sững sờ nhìn Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật lúc này cũng trở lại bình thường, anh liếc nhìn Cố Tiểu Mạch.
Ra ngoài.
Chỉ một ánh mắt, Mộ Bắc Ngật quay người đi, bước chân nhẹ nhàng, không có bất kỳ tiếng động nào.
Cố Tiểu Mạch chớp mắt, từ từ đứng lên, cũng nhón chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Lúc cô đi ra ngoài không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Bắc Ngật ở tầng dưới.
Còn căn phòng ngủ bỗng sáng đèn, Cố Tiểu Mạch mím môi, cô nghĩ giữa cô và Mộ Bắc Ngật có điều cần nói, đêm muộn yên tĩnh là lúc cảm xúc của con người dâng trào.
Cố Tiểu Mạch với bọn họ va chạm lâu như vậy, nhưng vì Mộ Bắc Ngật cô bằng lòng nhẫn nhịn và rút lui.
Còn Mộ Bắc Ngật không đi theo ngay, đợi sau khi cô xuống xe, anh đứng yên tại chỗ, một tay giữ của xe, mặt tràn ngập u ám và đáng sợ, thật ra cả đoạn đường anh đều rất tức giận.
Mộ Bắc Ngật có chút không dám tưởng tượng nếu vừa nãy anh đến muộn một bước thì sẽ có chuyện gì xảy ra, cái suy nghĩ Cố Tiểu Mạch bị chà đạp, Mộ Bắc Ngật nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng vô cùng, sau khi tâm trạng của anh dịu đi một chút, anh mới sải bước đi vào nhà.
Vừa bước vào nhà đã nghe thấy giọng nói hết sức quan tâm Cố Tiểu Mạch của Dịch Bách, còn Cố Tiểu Mạch cũng lễ phép cười đáp lại, Mộ Bắc Ngật không vui chút nào.
Anh bước đến, Dịch Bách nhìn Mộ Bắc Ngật nói, “Sếp, cô Cố muốn đưa Nám Nám về nhà, nhưng em vừa mỗi dỗ Nám Nám ngủ rồi, bây giờ phải làm sao ạ?”
“Hôm nay cô cũng ở đây”
Mộ Bắc Ngật liếc nhìn Cố Tiểu Mạch, chưa thèm nghĩ đã lên tiếng.
Cố Tiểu Mạch theo phản ứng tự nhiên muốn nói từ chối, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Tiểu Mạch khiến sợ hãi, “Nếu cô muốn để Nám Nám ở đây một mình thì bảo Dịch Bách đưa cô về nhà cũng được.”
Nám Nám không đi, cô đi, có ý gì?
Cố Tiểu Mạch bu môi, mặc dù không hài lòng nhưng cũng không dám cãi lại.
Ánh mắt của Mộ Bắc Ngật chuyển sang người Dịch Bách, ánh mắt như thể thẩm vấn tù nhân.
Nhất thời khiến Dịch Bách cảm thấy lo lắng, “Sếp…”
Lúc này Dịch Bách không thấy Mộ Bắc Ngật chất vấn hay trừng phạt gì cả mà chỉ nghe thấy Mộ Bắc Ngật kể lại chuyện xảy ra ở Đông Sơn.
Sắc mặt của Dịch Bách trở nên nghiêm túc, “Sếp, cô Cố không sao chứ?”
“Lúc đó tình hình không ổn, nếu tôi đến muộn một bước, Cố Tiểu Mạch đã nghĩ đến cắn lưỡi tự tử rồi” Sắc mặt Mộ Bắc Ngật vô cùng khó coi.
Một câu nói khiến Dịch Bách có chút kinh ngạc, hoảng hốt, một lúc sau mới tiếp nhận được chuyện này.
Dịch Bách dừng lại một hồi rồi trầm giọng nói tiếp, “Em sẽ cho người đi tìm bọn chúng”
“ừ”
Nói chuyện xong, Mộ Bắc Ngật đưa chìa khóa xe cho Dịch Bách, sau đó từ từ đi vào phòng khách, Dịch Bách vẫn đứng yên ở đó, nhìn bóng lưng của Mộ Bắc Ngật rất lâu.
Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, Mộ Bắc Ngật cũng không biết rằng bây giờ anh rất quan tâm Cố Tiểu Mạch.
Lúc Mộ Bắc Ngật đi vào phòng khách, Cố Tiểu Mạch không ở đó nữa, anh nhíu mày, đi lên tầng hai.
Lúc anh đi đến phòng Nám Nám đang ngủ, bên trong chỉ mở một chiếc đèn bàn màu vàng, Cố Tiểu Mạch quỳ Cối trước mặt Nám Nám, nhẹ nhàng nghiêng người hôn lên cái má mềm mại mũm mĩm của Nám Nám.
Mộ Bắc Ngật đứng yên tại chỗ, không kinh động làm phiền hai mẹ con, cũng có chút thất thần.
Vẫn là Cố Tiểu Mạch phát hiện ra Mộ Bắc Ngật, cô nghiêng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật tay đút vào túi, mặt lạnh lùng đứng ở đó, im lặng, rất đáng sợ.
Cô ngồi ở sàn nhà, sững sờ nhìn Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật lúc này cũng trở lại bình thường, anh liếc nhìn Cố Tiểu Mạch.
Ra ngoài.
Chỉ một ánh mắt, Mộ Bắc Ngật quay người đi, bước chân nhẹ nhàng, không có bất kỳ tiếng động nào.
Cố Tiểu Mạch chớp mắt, từ từ đứng lên, cũng nhón chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Lúc cô đi ra ngoài không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Bắc Ngật ở tầng dưới.
Còn căn phòng ngủ bỗng sáng đèn, Cố Tiểu Mạch mím môi, cô nghĩ giữa cô và Mộ Bắc Ngật có điều cần nói, đêm muộn yên tĩnh là lúc cảm xúc của con người dâng trào.
Cố Tiểu Mạch với bọn họ va chạm lâu như vậy, nhưng vì Mộ Bắc Ngật cô bằng lòng nhẫn nhịn và rút lui.