Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 590
Chương 590:
Cố Tiểu Mạch là người đầu tiên phản ứng, nhanh chóng rời khỏi môi Mộ Bắc Ngật. Mộ Bắc Ngật vẫn đang đè lên người cô, thậm chí không ngại ngùng mà cau mày khó chịu.
Thường ngày nếu là Dịch Bách, không cần anh làm gì đã tự động xéo luôn.
Nếu Cố Tiểu Mạch thực sự ghen vì Hứa Nhân Nhân, Mộ Bắc Ngật sẽ không ngại chặt ngay mầm mống từ gốc rễ!
Anh nghiêng người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to vì sốc của Cố Tiểu Mạch, thì thầm bằng một giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy: “Nghĩ cách để nó đi. Không được phép bỏ anh lại, cũng không được phép để nó làm gì anh. Nếu không, em sẽ biết hậu quả”
Đây đúng là ỷ mạnh hiếp yếu mà!
Nhìn Cố Tiểu Mạch ngây người như phỗng, Mộ Bắc Ngật vui vẻ đùa: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ không đứng dậy”
Vẻ mặt của Cố Tiểu Mạch sửng sốt. Cô tốn sức vét tiền trở lại, nhận bên được cái dạng này hả? Cô còn chẳng mấy khi hôn con gái r nhau chưa bao lâu, đã qua đêm cùng Mộ Bắc Ngật trong viện.
Còn phải giúp anh dứt nợ đào hoa.
Chờ đã, ai nói Hứa Nhân Nhân thích anh?
Mộ Bắc Ngật buông Cố Tiểu Mạch ra, sắc mặt anh dần hồi phục vẻ đứng đắn, nghiêm chỉnh ngồi trên giường.
Cố Tiểu Mạch bối rối sửa sang lại áo sơ mi nhăn nhó của mình, cười ngượng một cái: “Nhân Nhân, xin lỗi vì đã cho em thấy hình ảnh không phù hợp với trẻ em, xin lỗi nhé.”
Mộ Bắc Ngật nghe xong, khẽ cười như có như không, không hổ là Cố Tiểu Mạch của anh.
Trong lòng Hứa Nhân Nhân chua xót không thôi. Cô ta mang theo.
món quà ngây ngốc cười nói: “Chị Tiểu Mạch, địa điểm làm việc lần nào cũng không ổn nha. Lần trước là văn phòng, lần này là phòng bệnh”
Giọng điệu tràn đầy vị chua chát, môi không nhịn được cắn chặt.
Sau khi Cố Tiểu Mạch cười xong, cô bắt đầu nghiêm túc đứng lên: “Ai đó có quá nhiều năng lượng, không có nơi nào để trút bỏ thôi.”
Cô thực sự vẫn không giữ chút mặt mũi cho Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật quét mắt sắc bén, sau đó nhìn Hứa Nhân Nhân, lịch sự mà hời hợt nói: “Cô Hứa tới đây có chuyện gì vậy?”
“Anh Bắc Ngật, tối hôm qua vốn muốn đưa anh đến bệnh vi nhưng em say rượu không qua được nên sáng hôm nay em vội vàng tới xem anh có khỏe hơn không. Đây đều là những loại thuốc bổ tốt cho sức khỏe.”
“Tôi rất khỏe, không cần thuốc bổ” Mộ Bắc Ngật bình tĩnh sao chép nguyên văn. Cố Tiểu Mạch nghe vậy không khỏi thấy ngứa ngáy trong lòng.
Hứa Nhân Nhân nghẹn lời chỉ có thể nhìn Cố Tiểu Mạch, tiếp tục giọng ôn tồn ân cần, “Chị Tiểu Mạch, hai ngày qua chị đã đi đâu thế.
Anh Bắc Ngật và em đều rất lo lắng cho chị, sợ có chuyện gì xảy ra với chị. Anh Bắc Ngật bận thế vẫn không quên dành thời gian tìm chị.”
Từ đầu tới cuối, Hứa Nhân Nhân luôn duy trì dáng vẻ vô hại, nhưng sự u ám trong lòng dần dần nuốt chứng lý trí của cô ta.
Cố Tiểu Mạch hài hước nói: “Chị không lo anh ấy sẽ không tìm thấy chị, vì chị là người quan trọng nhất của anh ấy. Nhân Nhân, cảm ơn sự quan tâm của em”.
Sau khi nói xong lời này, Cố Tiểu Mạch có chút hối hận. Có phải ấy đã nặng lời với một cô bé không Nhất thời nhớ tới lúc cô mới quay lại, dáng vẻ Cố Lan Tâm khi nhìn cô chẳng khác hổ báo cáo chồn, hận không thể khiến cô vĩnh viễn không quay lại được. Trái tim Cố Tiểu Mạch bình ổn trở lại, cô quả thực rất bao dung.
Bác sĩ từ bên ngoài bước vào, nhìn Cố Bắc Thần, ôn hòa đề nghị: “Mộ tổng, tôi đề nghị anh ở lại bệnh viện quan sát kỹ hơn. Sức khỏe của anh quan trọng hơn công việc.”
“Cô ấy không thích mùi thuốc khử trùng của bệnh viện. Dịch Bách sẽ làm thủ tục xuất viện. Tôi biết rất rõ tình trạng cơ thể mình” Mộ Bắc Ngật bước ra khỏi giường, thờ ơ đáp lời.
Cố Tiểu Mạch hít mạnh một hơi. Cô không thích bệnh viện, dường như không chỉ vì mùi thuốc khử trùng…
Hứa Nhân Nhân cũng có chút quan tâm nói: “Anh Bắc Ngật, nếu không thì anh ở lại thêm một ngày nữa đi. Chị Tiểu Mạch đã về rồi, ưu phiền cũng có thể buông được rồi. Anh đừng lo lắng quá”
“Cám ơn quan tâm, không cần đâu Anh trả lời hời hợt rồi quay đầu nhìn Cố Tiểu Mạch: “Em vẫn ở đó làm gì? Giúp anh vào phòng tắm thay quần áo.”
Cố Tiểu Mạch là người đầu tiên phản ứng, nhanh chóng rời khỏi môi Mộ Bắc Ngật. Mộ Bắc Ngật vẫn đang đè lên người cô, thậm chí không ngại ngùng mà cau mày khó chịu.
Thường ngày nếu là Dịch Bách, không cần anh làm gì đã tự động xéo luôn.
Nếu Cố Tiểu Mạch thực sự ghen vì Hứa Nhân Nhân, Mộ Bắc Ngật sẽ không ngại chặt ngay mầm mống từ gốc rễ!
Anh nghiêng người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to vì sốc của Cố Tiểu Mạch, thì thầm bằng một giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy: “Nghĩ cách để nó đi. Không được phép bỏ anh lại, cũng không được phép để nó làm gì anh. Nếu không, em sẽ biết hậu quả”
Đây đúng là ỷ mạnh hiếp yếu mà!
Nhìn Cố Tiểu Mạch ngây người như phỗng, Mộ Bắc Ngật vui vẻ đùa: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ không đứng dậy”
Vẻ mặt của Cố Tiểu Mạch sửng sốt. Cô tốn sức vét tiền trở lại, nhận bên được cái dạng này hả? Cô còn chẳng mấy khi hôn con gái r nhau chưa bao lâu, đã qua đêm cùng Mộ Bắc Ngật trong viện.
Còn phải giúp anh dứt nợ đào hoa.
Chờ đã, ai nói Hứa Nhân Nhân thích anh?
Mộ Bắc Ngật buông Cố Tiểu Mạch ra, sắc mặt anh dần hồi phục vẻ đứng đắn, nghiêm chỉnh ngồi trên giường.
Cố Tiểu Mạch bối rối sửa sang lại áo sơ mi nhăn nhó của mình, cười ngượng một cái: “Nhân Nhân, xin lỗi vì đã cho em thấy hình ảnh không phù hợp với trẻ em, xin lỗi nhé.”
Mộ Bắc Ngật nghe xong, khẽ cười như có như không, không hổ là Cố Tiểu Mạch của anh.
Trong lòng Hứa Nhân Nhân chua xót không thôi. Cô ta mang theo.
món quà ngây ngốc cười nói: “Chị Tiểu Mạch, địa điểm làm việc lần nào cũng không ổn nha. Lần trước là văn phòng, lần này là phòng bệnh”
Giọng điệu tràn đầy vị chua chát, môi không nhịn được cắn chặt.
Sau khi Cố Tiểu Mạch cười xong, cô bắt đầu nghiêm túc đứng lên: “Ai đó có quá nhiều năng lượng, không có nơi nào để trút bỏ thôi.”
Cô thực sự vẫn không giữ chút mặt mũi cho Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật quét mắt sắc bén, sau đó nhìn Hứa Nhân Nhân, lịch sự mà hời hợt nói: “Cô Hứa tới đây có chuyện gì vậy?”
“Anh Bắc Ngật, tối hôm qua vốn muốn đưa anh đến bệnh vi nhưng em say rượu không qua được nên sáng hôm nay em vội vàng tới xem anh có khỏe hơn không. Đây đều là những loại thuốc bổ tốt cho sức khỏe.”
“Tôi rất khỏe, không cần thuốc bổ” Mộ Bắc Ngật bình tĩnh sao chép nguyên văn. Cố Tiểu Mạch nghe vậy không khỏi thấy ngứa ngáy trong lòng.
Hứa Nhân Nhân nghẹn lời chỉ có thể nhìn Cố Tiểu Mạch, tiếp tục giọng ôn tồn ân cần, “Chị Tiểu Mạch, hai ngày qua chị đã đi đâu thế.
Anh Bắc Ngật và em đều rất lo lắng cho chị, sợ có chuyện gì xảy ra với chị. Anh Bắc Ngật bận thế vẫn không quên dành thời gian tìm chị.”
Từ đầu tới cuối, Hứa Nhân Nhân luôn duy trì dáng vẻ vô hại, nhưng sự u ám trong lòng dần dần nuốt chứng lý trí của cô ta.
Cố Tiểu Mạch hài hước nói: “Chị không lo anh ấy sẽ không tìm thấy chị, vì chị là người quan trọng nhất của anh ấy. Nhân Nhân, cảm ơn sự quan tâm của em”.
Sau khi nói xong lời này, Cố Tiểu Mạch có chút hối hận. Có phải ấy đã nặng lời với một cô bé không Nhất thời nhớ tới lúc cô mới quay lại, dáng vẻ Cố Lan Tâm khi nhìn cô chẳng khác hổ báo cáo chồn, hận không thể khiến cô vĩnh viễn không quay lại được. Trái tim Cố Tiểu Mạch bình ổn trở lại, cô quả thực rất bao dung.
Bác sĩ từ bên ngoài bước vào, nhìn Cố Bắc Thần, ôn hòa đề nghị: “Mộ tổng, tôi đề nghị anh ở lại bệnh viện quan sát kỹ hơn. Sức khỏe của anh quan trọng hơn công việc.”
“Cô ấy không thích mùi thuốc khử trùng của bệnh viện. Dịch Bách sẽ làm thủ tục xuất viện. Tôi biết rất rõ tình trạng cơ thể mình” Mộ Bắc Ngật bước ra khỏi giường, thờ ơ đáp lời.
Cố Tiểu Mạch hít mạnh một hơi. Cô không thích bệnh viện, dường như không chỉ vì mùi thuốc khử trùng…
Hứa Nhân Nhân cũng có chút quan tâm nói: “Anh Bắc Ngật, nếu không thì anh ở lại thêm một ngày nữa đi. Chị Tiểu Mạch đã về rồi, ưu phiền cũng có thể buông được rồi. Anh đừng lo lắng quá”
“Cám ơn quan tâm, không cần đâu Anh trả lời hời hợt rồi quay đầu nhìn Cố Tiểu Mạch: “Em vẫn ở đó làm gì? Giúp anh vào phòng tắm thay quần áo.”