Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 689
Chương 689:
Mộ Bắc Ngật cùng người phục vụ đi đến cửa nhà vệ sinh thì thấy Hứa Nhân Nhân sắc mặt tái nhợt đứng dựa vào cửa phòng tắm, cắn chặt môi, dáng vẻ yếu ớt, những ngón tay buông hờ, anh có thể thấy cài vết màu còn lưu lại ở các khớp ngón tay.
Mộ Bắc Ngật nhìn cô ta trên dưới một lần, phát hiện có chút bất thường: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh Bắc Ngật, em sơ ý trượt ngã trong phòng tắm, đầu có chút choáng váng. Anh đưa em về trước có được không?” – Cô ta vẫn một bộ dạng giả vờ, bởi vì cô cùng người phục vụ kia đã sớm thông đồng với nhau, tấm gương sớm được thay đi.
Hứa Nhân Nhân từ nói với bản thân, dù cho có dùng hết thủ đoạn không thể để Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch chạm mặt nhau. Tuyệt đối không!
Mộ Bắc Ngật đầy vẻ thờ ơ, không nhìn ra cảm xúc gì, anh nhìn gương mặt tái nhợt của Hứa Nhân Nhân hỏi: “Có thể chống đỡ được bao lâu nữa?”
Hứa Nhân Nhân chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú còn tỏ ra một chút bướng bỉnh, thật sự có chút giống Cố Tiểu Mạch.
Nếu không phải anh biết rất rõ người trước mắt là ai, anh sẽ cho rằng Cố Tiểu Mạch trở về tìm anh một lần nữa.
“Anh Bắc Ngật, người ta… không thoải mái… anh giúp em đi”
Cố Tiểu Mạch theo Ngu Sâm đi xả giao với mấy vị ông chủ lớn một lượt, lấy nước thay rượu cũng uống không ít liền nói muốn vào nhà vệ sinh một chút. Cố Tiểu Mạch mang theo một thân váy đỏ, cẩn thận di chuyển, nước biển cuồn cuộn bên tai cùng với sự rung lắc của du thuyền khiến cô hơi chóng mặt.
Nhà vệ sinh nam và nữ trên tàu được thiết kế thông với nhau, có không gian mở. Cô vừa đi đến gần đã nghe được giọng nói mềm mại của nữ nhân mà cái loại câu từ này thật sự khiến người ta đỏ mặt.
Không phải chứ? Có người không nhịn được muốn “chơi ngay trên du thuyền luôn sao?
Cố Tiểu Mạch cầm chặt chiếc váy đỏ của mình, mặc dù biết bên trong đang diễn ra cảnh ân ái nhưng cô thật sự cần giải quyết nhu cầu sinh lý. Cố Tiểu Mạch không còn cách nào khác, nhắm mắt bước vào.
Trước mắt cô hiện ra một người đàn ông cao lớn, mặc vest đen, đứng chắn hoàn toàn thân hình người phụ nữ bên trong. Cố Tiểu Mạch không quan tâm nhiều nữa, hai người chặn ở cửa nhà vệ sinh, dù không muốn làm phiền nhưng cô vẫn nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, anh có thể cho tôi đi qua được không?”
Đột nhiên cơ mặt của Hứa Nhân Nhân cứng đờ mà người đang đứng ngay trước mắt Cố Tiểu Mạch, Mộ Bắc Ngật cả người cũng bất động, không có chút phản ứng.
Ngày qua ngày, đêm qua đêm, anh vẫn thường mơ thấy giọng nói quen thuộc của cô bên tay, lúc này Mộ Bắc Ngật còn cho rằng lỗ tai mình sinh ảo giác.
Móng tay của Hứa Nhân Nhân bấu chặt vào lòng bàn tay, vết máu ngày càng hiện rõ, sóng gió đang đón chờ cô ta sao? Ánh mắt cô ta từ đầu đến cuối hướng về Cố Tiểu Mạch đều là lãnh ý.
Mộ Bắc Ngật nãy giờ vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, anh chưa đưa ra phản ứng gì. Duy có Cố Tiểu Mạch là mặt hơi đỏ lên, cô chỉ muốn đi vào nhà vệ sinh thôi, không hề có ý phá hoại “chuyện tốt’ của ai. Mà bất ngờ tiếp theo khiến Cố Tiểu Mạch trợn to mắt, là người đàn ông đang ở trước mắt cô cư nhiên bắt lấy cánh tay cô… còn nắm tay cô.
Cố Tiểu Mạch ngay lập tức có cảm giác mình đang bị quỷ háo sắc ức hiếp, cô nhanh chóng muốn rút tay lại nhưng người đàn ông này lại càng nắm chặt hơn. Cố Tiểu Mạch không thể kéo ra, cô lạnh giọng: “Tiên sinh, xin hãy tự trọng”
Cố Tiểu Mạch vừa dứt lời, Mộ Bắc Ngật lại càng nhìn cô say đắm hơn. Nửa năm trời chờ đợi, bao nhiêu đè nén trong lòng, giờ đây nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tất cả như được giải phóng, bừng lên rực rỡ như pháo hoa. Mộ Bắc Ngật cảm giác như chiếc xương sườn mà Chúa đã tàn nhẫn cướp đi khỏi anh bây giờ đã trở lại rồi.
Sự kinh hỉ này đến quá đột ngột, ánh mặt vỗn đạm mạc của Mộ Bất Ngật giờ lại nhưng ngàn ngọn sóng dâng trào. Cố Tiểu Mạch thật sự không hiểu nỗi, tại sao người đàn ông lại nhìn cô như nhìn bảo bối?
Chẳng phải mới nãy người phụ nữ kia còn đang quyến rũ anh ta và bọn họ sắp ân ái hay sao?
Mộ Bắc Ngật đè thấp giọng nói, nói ra từng chữ khắc cốt ghi tâm: “Cố Tiểu Mạch”
Tại sao anh ta lại biết tên cô? Ngay cả người phụ nữ bên cạnh cũng không kìm nước mắt mà hỏi cô: “Chị Tiểu Mạch, là chị sao?”
Cố Tiểu Mạch không biết tại sao khi nhìn người phụ nữ này rơi nước mắt cô lại khó chịu, cảm giác trái tim bị đâm thủng. Đây là lần đầu cô có phản ứng như vậy, cô không vui nói: “Nhận nhầm ngư ¡, anh buông tôi ra đi”
“Em đang nói gì vậy?” – Sắt mặt Mộ Bắt Ngập lập tức trở nên băng lạnh, anh nhìn chăm chằm cô, trong mắt không thể che giấu khát khao muốn được ở bên cạnh cô.
“Cố Tiểu Mạch nửa năm qua em đã đi đâu? Bây giờ em lại muốn đi đâu nữa?”
Cố Tiểu Mạch nghe anh nói thế lại càng thêm mờ mịt, không khỏi nhíu mày, ngay có giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị: “Tiên sinh, tôi không biết anh. Lần đầu tiên gặp mặt đã nắm tay tôi nhất quyết không buông thế này đúng là so với những người đàn ông trước đây theo đuổi tôi táo bạo hơn rất nhiều. Nhưng hiện tại đang ở trước nhà vệ sinh, anh có thể buông tôi ra trước được không? Như này rất bất lịch sự”
Mộ Bắc Ngật cùng người phục vụ đi đến cửa nhà vệ sinh thì thấy Hứa Nhân Nhân sắc mặt tái nhợt đứng dựa vào cửa phòng tắm, cắn chặt môi, dáng vẻ yếu ớt, những ngón tay buông hờ, anh có thể thấy cài vết màu còn lưu lại ở các khớp ngón tay.
Mộ Bắc Ngật nhìn cô ta trên dưới một lần, phát hiện có chút bất thường: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh Bắc Ngật, em sơ ý trượt ngã trong phòng tắm, đầu có chút choáng váng. Anh đưa em về trước có được không?” – Cô ta vẫn một bộ dạng giả vờ, bởi vì cô cùng người phục vụ kia đã sớm thông đồng với nhau, tấm gương sớm được thay đi.
Hứa Nhân Nhân từ nói với bản thân, dù cho có dùng hết thủ đoạn không thể để Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch chạm mặt nhau. Tuyệt đối không!
Mộ Bắc Ngật đầy vẻ thờ ơ, không nhìn ra cảm xúc gì, anh nhìn gương mặt tái nhợt của Hứa Nhân Nhân hỏi: “Có thể chống đỡ được bao lâu nữa?”
Hứa Nhân Nhân chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú còn tỏ ra một chút bướng bỉnh, thật sự có chút giống Cố Tiểu Mạch.
Nếu không phải anh biết rất rõ người trước mắt là ai, anh sẽ cho rằng Cố Tiểu Mạch trở về tìm anh một lần nữa.
“Anh Bắc Ngật, người ta… không thoải mái… anh giúp em đi”
Cố Tiểu Mạch theo Ngu Sâm đi xả giao với mấy vị ông chủ lớn một lượt, lấy nước thay rượu cũng uống không ít liền nói muốn vào nhà vệ sinh một chút. Cố Tiểu Mạch mang theo một thân váy đỏ, cẩn thận di chuyển, nước biển cuồn cuộn bên tai cùng với sự rung lắc của du thuyền khiến cô hơi chóng mặt.
Nhà vệ sinh nam và nữ trên tàu được thiết kế thông với nhau, có không gian mở. Cô vừa đi đến gần đã nghe được giọng nói mềm mại của nữ nhân mà cái loại câu từ này thật sự khiến người ta đỏ mặt.
Không phải chứ? Có người không nhịn được muốn “chơi ngay trên du thuyền luôn sao?
Cố Tiểu Mạch cầm chặt chiếc váy đỏ của mình, mặc dù biết bên trong đang diễn ra cảnh ân ái nhưng cô thật sự cần giải quyết nhu cầu sinh lý. Cố Tiểu Mạch không còn cách nào khác, nhắm mắt bước vào.
Trước mắt cô hiện ra một người đàn ông cao lớn, mặc vest đen, đứng chắn hoàn toàn thân hình người phụ nữ bên trong. Cố Tiểu Mạch không quan tâm nhiều nữa, hai người chặn ở cửa nhà vệ sinh, dù không muốn làm phiền nhưng cô vẫn nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, anh có thể cho tôi đi qua được không?”
Đột nhiên cơ mặt của Hứa Nhân Nhân cứng đờ mà người đang đứng ngay trước mắt Cố Tiểu Mạch, Mộ Bắc Ngật cả người cũng bất động, không có chút phản ứng.
Ngày qua ngày, đêm qua đêm, anh vẫn thường mơ thấy giọng nói quen thuộc của cô bên tay, lúc này Mộ Bắc Ngật còn cho rằng lỗ tai mình sinh ảo giác.
Móng tay của Hứa Nhân Nhân bấu chặt vào lòng bàn tay, vết máu ngày càng hiện rõ, sóng gió đang đón chờ cô ta sao? Ánh mắt cô ta từ đầu đến cuối hướng về Cố Tiểu Mạch đều là lãnh ý.
Mộ Bắc Ngật nãy giờ vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, anh chưa đưa ra phản ứng gì. Duy có Cố Tiểu Mạch là mặt hơi đỏ lên, cô chỉ muốn đi vào nhà vệ sinh thôi, không hề có ý phá hoại “chuyện tốt’ của ai. Mà bất ngờ tiếp theo khiến Cố Tiểu Mạch trợn to mắt, là người đàn ông đang ở trước mắt cô cư nhiên bắt lấy cánh tay cô… còn nắm tay cô.
Cố Tiểu Mạch ngay lập tức có cảm giác mình đang bị quỷ háo sắc ức hiếp, cô nhanh chóng muốn rút tay lại nhưng người đàn ông này lại càng nắm chặt hơn. Cố Tiểu Mạch không thể kéo ra, cô lạnh giọng: “Tiên sinh, xin hãy tự trọng”
Cố Tiểu Mạch vừa dứt lời, Mộ Bắc Ngật lại càng nhìn cô say đắm hơn. Nửa năm trời chờ đợi, bao nhiêu đè nén trong lòng, giờ đây nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tất cả như được giải phóng, bừng lên rực rỡ như pháo hoa. Mộ Bắc Ngật cảm giác như chiếc xương sườn mà Chúa đã tàn nhẫn cướp đi khỏi anh bây giờ đã trở lại rồi.
Sự kinh hỉ này đến quá đột ngột, ánh mặt vỗn đạm mạc của Mộ Bất Ngật giờ lại nhưng ngàn ngọn sóng dâng trào. Cố Tiểu Mạch thật sự không hiểu nỗi, tại sao người đàn ông lại nhìn cô như nhìn bảo bối?
Chẳng phải mới nãy người phụ nữ kia còn đang quyến rũ anh ta và bọn họ sắp ân ái hay sao?
Mộ Bắc Ngật đè thấp giọng nói, nói ra từng chữ khắc cốt ghi tâm: “Cố Tiểu Mạch”
Tại sao anh ta lại biết tên cô? Ngay cả người phụ nữ bên cạnh cũng không kìm nước mắt mà hỏi cô: “Chị Tiểu Mạch, là chị sao?”
Cố Tiểu Mạch không biết tại sao khi nhìn người phụ nữ này rơi nước mắt cô lại khó chịu, cảm giác trái tim bị đâm thủng. Đây là lần đầu cô có phản ứng như vậy, cô không vui nói: “Nhận nhầm ngư ¡, anh buông tôi ra đi”
“Em đang nói gì vậy?” – Sắt mặt Mộ Bắt Ngập lập tức trở nên băng lạnh, anh nhìn chăm chằm cô, trong mắt không thể che giấu khát khao muốn được ở bên cạnh cô.
“Cố Tiểu Mạch nửa năm qua em đã đi đâu? Bây giờ em lại muốn đi đâu nữa?”
Cố Tiểu Mạch nghe anh nói thế lại càng thêm mờ mịt, không khỏi nhíu mày, ngay có giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị: “Tiên sinh, tôi không biết anh. Lần đầu tiên gặp mặt đã nắm tay tôi nhất quyết không buông thế này đúng là so với những người đàn ông trước đây theo đuổi tôi táo bạo hơn rất nhiều. Nhưng hiện tại đang ở trước nhà vệ sinh, anh có thể buông tôi ra trước được không? Như này rất bất lịch sự”