Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 693
Chương 693:
Mà vị chủ nợ được nhắc đến kia, hôm nay trở về nhà rửa mặt xong lên giường liền cầm trong tay dây chuyền ngọc bích của Cố Tiểu Mạch không muốn buông. Khóe miệng cũng cong lên, đôi mắt đen láy cuối cùng mỉm cười.
Điện thoại trên đầu giường vang lên liên tục, ngay khi anh bắt máy đã nghe được giọng nói gấp gáp của Dịch Bách: “Tổng giám đốc Mội! Tổng giám đốc Mội Tôi tra ra người thiết kế bên cạnh Ngu Sâm rồi, người phụ nữ này không những trùng tên với Cố Tiểu Mạch mà ngoại hình cũng giống nhau y đúc”
“Cô ấy là Cố Tiểu Mạch” – Mộ Bäc Ngật khẳng định lại.
“Cái gì? Thật sự là Cố Tiểu Mạch sao? Nếu đã tìm thấy rồi sao anh không cột cô ấy lại bên người mà để cô ấy đi?”
“Đặt vé đi Hải Thành, ngay ngày mai” – Giọng của anh có chút bưồn bã.
Cố Tiểu Mạch, nửa năm rồi, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại.
Lần này, cho dù em có quên tôi, em có không nhớ mặt tôi, trách tôi, hận tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ buông tay em.
Một đêm đó, Mộ Bắc Ngật an giấc còn Cố Tiểu Mạch thì trằn trọc khó ngủ. Không biết sao anh cứ xuất hiện trong tâm trí cô, dù đã cố xua đuổi nhiều lần nhưng người đàn ông tên Mộ Bắc Ngật đó cứ hiện ra.
Tại sao cô cứ nghĩ đến anh, anh nói anh biết cô nhưng cô và Cố Tiểu Mạch anh quen biết hình như không phải một người. Cô thức đến năm giờ sáng thì không gắng gượng được nữa, trong giấc mơ cô thấy một người rất ôn nhu ru cô vào giấc ngủ còn gọi cô là “Tiểu Mạch.
Ngày kế, Ngu Sâm không khỏi ngạc nhiên vì cái vị Tổng giám đốc Mộ này không cần ai mời đã tự mình chạy đến cửa. Hai người ngồi trên sofa, Ngu Sâm phân phó người hầu: “Tổng giám đốc Mộ thích uống trà gì? Nơi này trà nào cũng có”
Mộ Bắc Ngật liếc nhìn vào bên trong của biệt thự, Ngu Sâm tất nhiên biết Mộ Bắc Ngật đã điều tra hết thảy mọi chuyện mới tự tin đến đây, có che giấu cũng không được.
“Hôm nay Tổng giám đốc Mộ đến là vì chuyện gì?” – Ngu Sâm hỏi thẳng.
“Cố Tiểu Mạch là người của tôi”
Ngu Sâm thấy còn may vì trà chưa mang ra, nếu không anh đã phun hết trà ra ngoài rồi, cái gì mà người của tôi?
“Tổng giám đốc Mộ rốt cuộc có ý gì?”
“Quá khứ của tôi cùng cô ấy không thể một lời nói hết, nhưng chúng tôi thật sự từng yêu nhau. Tôi chỉ muốn hỏi, Tổng giám đốc Ngu đã cứu được cô ấy ở đâu?”
“Cứu?” – Ngu Sâm lười biếng nhắc lại, Tổng giám đốc Mộ biết anh cứu được Cố Tiểu Mạch. Nghĩa là biết được Cố Tiểu Mạch thê thảm ra sao, những thương tích trên người cô có lẽ không phải do Mộ Bắc Ngật gây ra nhưng hơn phân nửa là có liên quan đến anh ta.
Sắc mặt Ngu Sâm trở nên lạnh lẽo, Mộ Bắc Ngật nói tiếp: “Ta tìm nàng nửa năm, suốt nửa năm, thậm chí có lúc tôi còn muốn từ bỏ Mộ thị toàn tâm toàn ý đi tìm cô ấy. Lúc đó cô ấy đang đợi tôi về, ngày hôm sau tôi sẽ cầu hôn cô ấy nhưng đêm đó xảy ra chuyện. Người làm tổn thương cô ấy giờ đã chết rồi, người muốn làm tổn thương cô ấy cũng bị tra tấn thành kẻ mất trí…
Phải nói là câu này của Mộc Bắc Ngật khiến Ngu Sâm kinh ngạc. Ấn tượng xấu có chút thay đổi, xem ra nửa năm qua Mộ Bắc Ngật sống không tốt chút nào, còn bởi vì sự cố chấp với cô mà dày vò nhiều người.
“Tiểu Mạch bây giờ không nhớ rõ anh, cũng không biết anh, làm sao có thể tin anh?”
“Cô ấy mất trí nhớ sao? Nếu không cô ấy chắc chắn đi theo tôi” – Giọng nói của anh khi nhắc tới cô trở nên dịu dàng hơn.
Cố Tiểu Mạch ngủ không ngon như có gì đè nén, cô vừa bước khỏi phòng nhìn thấy nam nhân trong phòng khách không khỏi nín thở.
Cô nghe hết những lời anh nói nhưng lại không đặt nó vào tai, đi thẳng đến, mím môi: “Tôi không mất trí nhớ cũng không biết anh, tôi không đi theo anh”
Hai người này thật sự đang nói về cô sao? Cố Tiểu Mạc trong miệng Tổng giám đốc Mộ là cô? Ngu Sâm sẽ đuổi cô đi sao?
Ngu Sâm cũng nhận ra Cố Tiểu Mạch đang tức giận mình, cười giả lả nói: “Hiện tại Tiểu Mạch là nhà thiết kế chính của CK, tôi sao có thể thả người được”
Mộ Bắc Ngật nhìn cô, ánh mắt nồng nàn, cô lại tìm cách né tránh, một lần nữa nói ra quan điểm của mình: “Ông chủ đừng lo, tôi sẽ không rời khỏi CK đâu”
“Cố Tiểu Mạch, Tổng giám đốc Mộ nói anh ta và cô là người yêu” – Ngu Sâm nghĩ chuyện này nên làm rõ.
Nhưng khi nói chưa hết câu đã bị Mộ Bắc Ngật chen ngang: “Tổng giám đốc Ngu, chuyện này không cần gấp, đừng khiến Tiểu Mạch tức giận làm tổn hại thân thể”
Cho dù tình huống hiện tại vô cùng khó xử thì Mộ Bắc Ngật vẫn không quên lo lắng cho cô, vừa nhìn một cái là biết tối qua cô không ngủ ngon. Ánh mắt của anh khiến cô hít thở không thông, lảng tránh nói: “Tôi đi hóng gió một chút”
Mà vị chủ nợ được nhắc đến kia, hôm nay trở về nhà rửa mặt xong lên giường liền cầm trong tay dây chuyền ngọc bích của Cố Tiểu Mạch không muốn buông. Khóe miệng cũng cong lên, đôi mắt đen láy cuối cùng mỉm cười.
Điện thoại trên đầu giường vang lên liên tục, ngay khi anh bắt máy đã nghe được giọng nói gấp gáp của Dịch Bách: “Tổng giám đốc Mội! Tổng giám đốc Mội Tôi tra ra người thiết kế bên cạnh Ngu Sâm rồi, người phụ nữ này không những trùng tên với Cố Tiểu Mạch mà ngoại hình cũng giống nhau y đúc”
“Cô ấy là Cố Tiểu Mạch” – Mộ Bäc Ngật khẳng định lại.
“Cái gì? Thật sự là Cố Tiểu Mạch sao? Nếu đã tìm thấy rồi sao anh không cột cô ấy lại bên người mà để cô ấy đi?”
“Đặt vé đi Hải Thành, ngay ngày mai” – Giọng của anh có chút bưồn bã.
Cố Tiểu Mạch, nửa năm rồi, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại.
Lần này, cho dù em có quên tôi, em có không nhớ mặt tôi, trách tôi, hận tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ buông tay em.
Một đêm đó, Mộ Bắc Ngật an giấc còn Cố Tiểu Mạch thì trằn trọc khó ngủ. Không biết sao anh cứ xuất hiện trong tâm trí cô, dù đã cố xua đuổi nhiều lần nhưng người đàn ông tên Mộ Bắc Ngật đó cứ hiện ra.
Tại sao cô cứ nghĩ đến anh, anh nói anh biết cô nhưng cô và Cố Tiểu Mạch anh quen biết hình như không phải một người. Cô thức đến năm giờ sáng thì không gắng gượng được nữa, trong giấc mơ cô thấy một người rất ôn nhu ru cô vào giấc ngủ còn gọi cô là “Tiểu Mạch.
Ngày kế, Ngu Sâm không khỏi ngạc nhiên vì cái vị Tổng giám đốc Mộ này không cần ai mời đã tự mình chạy đến cửa. Hai người ngồi trên sofa, Ngu Sâm phân phó người hầu: “Tổng giám đốc Mộ thích uống trà gì? Nơi này trà nào cũng có”
Mộ Bắc Ngật liếc nhìn vào bên trong của biệt thự, Ngu Sâm tất nhiên biết Mộ Bắc Ngật đã điều tra hết thảy mọi chuyện mới tự tin đến đây, có che giấu cũng không được.
“Hôm nay Tổng giám đốc Mộ đến là vì chuyện gì?” – Ngu Sâm hỏi thẳng.
“Cố Tiểu Mạch là người của tôi”
Ngu Sâm thấy còn may vì trà chưa mang ra, nếu không anh đã phun hết trà ra ngoài rồi, cái gì mà người của tôi?
“Tổng giám đốc Mộ rốt cuộc có ý gì?”
“Quá khứ của tôi cùng cô ấy không thể một lời nói hết, nhưng chúng tôi thật sự từng yêu nhau. Tôi chỉ muốn hỏi, Tổng giám đốc Ngu đã cứu được cô ấy ở đâu?”
“Cứu?” – Ngu Sâm lười biếng nhắc lại, Tổng giám đốc Mộ biết anh cứu được Cố Tiểu Mạch. Nghĩa là biết được Cố Tiểu Mạch thê thảm ra sao, những thương tích trên người cô có lẽ không phải do Mộ Bắc Ngật gây ra nhưng hơn phân nửa là có liên quan đến anh ta.
Sắc mặt Ngu Sâm trở nên lạnh lẽo, Mộ Bắc Ngật nói tiếp: “Ta tìm nàng nửa năm, suốt nửa năm, thậm chí có lúc tôi còn muốn từ bỏ Mộ thị toàn tâm toàn ý đi tìm cô ấy. Lúc đó cô ấy đang đợi tôi về, ngày hôm sau tôi sẽ cầu hôn cô ấy nhưng đêm đó xảy ra chuyện. Người làm tổn thương cô ấy giờ đã chết rồi, người muốn làm tổn thương cô ấy cũng bị tra tấn thành kẻ mất trí…
Phải nói là câu này của Mộc Bắc Ngật khiến Ngu Sâm kinh ngạc. Ấn tượng xấu có chút thay đổi, xem ra nửa năm qua Mộ Bắc Ngật sống không tốt chút nào, còn bởi vì sự cố chấp với cô mà dày vò nhiều người.
“Tiểu Mạch bây giờ không nhớ rõ anh, cũng không biết anh, làm sao có thể tin anh?”
“Cô ấy mất trí nhớ sao? Nếu không cô ấy chắc chắn đi theo tôi” – Giọng nói của anh khi nhắc tới cô trở nên dịu dàng hơn.
Cố Tiểu Mạch ngủ không ngon như có gì đè nén, cô vừa bước khỏi phòng nhìn thấy nam nhân trong phòng khách không khỏi nín thở.
Cô nghe hết những lời anh nói nhưng lại không đặt nó vào tai, đi thẳng đến, mím môi: “Tôi không mất trí nhớ cũng không biết anh, tôi không đi theo anh”
Hai người này thật sự đang nói về cô sao? Cố Tiểu Mạc trong miệng Tổng giám đốc Mộ là cô? Ngu Sâm sẽ đuổi cô đi sao?
Ngu Sâm cũng nhận ra Cố Tiểu Mạch đang tức giận mình, cười giả lả nói: “Hiện tại Tiểu Mạch là nhà thiết kế chính của CK, tôi sao có thể thả người được”
Mộ Bắc Ngật nhìn cô, ánh mắt nồng nàn, cô lại tìm cách né tránh, một lần nữa nói ra quan điểm của mình: “Ông chủ đừng lo, tôi sẽ không rời khỏi CK đâu”
“Cố Tiểu Mạch, Tổng giám đốc Mộ nói anh ta và cô là người yêu” – Ngu Sâm nghĩ chuyện này nên làm rõ.
Nhưng khi nói chưa hết câu đã bị Mộ Bắc Ngật chen ngang: “Tổng giám đốc Ngu, chuyện này không cần gấp, đừng khiến Tiểu Mạch tức giận làm tổn hại thân thể”
Cho dù tình huống hiện tại vô cùng khó xử thì Mộ Bắc Ngật vẫn không quên lo lắng cho cô, vừa nhìn một cái là biết tối qua cô không ngủ ngon. Ánh mắt của anh khiến cô hít thở không thông, lảng tránh nói: “Tôi đi hóng gió một chút”