Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 718
Chương 718:
Chán ghét anh như vậy sao?
Ánh mắt của Mộ Bắc Ngật trầm xuống, vẻ mặt thờ ơ, không rõ tâm tình, anh cụp mắt xuống, nhìn có phần cô đơn và thất vọng, Cố Tiểu Mạch ngồi một bên, thỉnh thoảng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mộ Bắc Ngật đáp lại lời.
Mỗi từ mỗi chữ đều có thể làm lòng Cố Tiểu Mạch run lên, trong lòng cô nảy sinh ra một cảm giác khác thường.
Cho tới khi Mộ Bắc Ngật đặt ly rượu xuống, tạo nên tiếng vang không lớn không nhỏ trên bàn, Ngu Sâm đang chuẩn bị nói về xu hướng chung trên thị trường quốc tế thấy vậy thì im lặng, nhìn thoáng qua Mộ Bắc Ngật..
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật tái nhợt, sự đau đớn trong dạ dày như cào xé nội tâm anh, nhưng nét mặt anh vẫn bình thản không chút gợn sóng, giọng nói trầm nặng: “Hai người cứ trò chuyện đi, tôi ra ngoài một chút.”
Mộ Bắc Ngật nói xong đứng dậy, bước ra ngoài không hề quay đầu lại.
Chỉ để lại cho Cố Tiểu Mạch thấy một bóng lưng cao thẳng thon gầy, khi kéo cửa ra ngoài, ánh sáng hắt vào mặt anh một thoáng rồi chợt tắt.
Cố Tiểu Mạch nhìn chăm chú theo bóng lưng của Mộ Bắc Ngật, tim đập loạn nhịp, trong chốc lát, đầu óc cô bỗng trở nên rối loạn như mớ bòng bong.
Rõ ràng trong lòng tự nhủ phải rời xa anh, không được quan tâm tới anh, thế nhưng khi thấy bóng lưng đơn độc không biết thật hay diễn này của anh, cô lại bất giác mà run rẩy.
Cố Tiểu Mạch đang sững sờ, Ngu Sâm để ly rượu trong tay lên bàn, rõ ràng ban nãy Mộ Bắc Ngật đi rồi, nhưng anh ta vẫn uống cạn không chừa một giọt.
“Tôi giúp cô loại bỏ cục phiền phức lớn này rồi, bây giờ cô còn giận dỗi với tôi sao?” Ngu Sâm vắt chéo hai tay, nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, dò hỏi.
Cố Tiểu Mạch đặt tay trên đùi, giọng nói không rõ tâm trạng: “Tôi có bao giờ nói anh ấy là cục phiền phức lớn đâu”
“Không phải cô nói chán ghét anh ấy, không muốn gặp lại anh ấy, khi nào hai người chạm mặt mong tôi đứng giữa giúp đỡ cô một chút hay sao, ban nãy không nói lời nào, coi anh ấy như cầm thú, đồ quỷ sứ à?”
Ngu Sâm thong thả nói từng câu một.
Vẻ mặt Cố Tiểu Mạch càng ngày càng đen: “Tôi đâu có thái quá như vậy chứ, huống chỉ…”
“Tôi nói với anh rằng anh ấy là cầm thú bao giờ?”
Ha ha, Cố Tiểu Mạch vì tức giận quá nên xù lông, lập tức tìm một đường lui thật qua loa: “Tôi đi nhà vệ sinh đây”
Dứt lời, Cố Tiểu Mạch đi luôn không hề ngoảnh lại, Ngu Sâm thấy bóng lưng vội vã của Cố Tiểu Mạch, khoé môi cong cong, cười khẽ: “Quả nhiên vẫn cần tới chiêu khích tướng này, ban nấy không biết tổng giám đốc Mộ diễn vở khổ vì tình, hay là bị đau thật đây”
Tới khi Cố Tiểu Mạch đi thẳng ra ngoài phòng bao, cảm giác đè nén trong lòng mới dần dần tiêu tan.
Hành lang vừa dài vừa sâu, không gian trải rộng, đèn huỳnh quang phát ra ánh sáng, Cố Tiểu Mạch bỗng chốc không phân biệt được.
phương hướng, đột nhiên phát hiện mình cứ mù quáng đi tìm như vậy thì sao có thể tìm được Mộ Bắc Ngật?
Cố Tiểu Mạch thở dài một hơi, bình thường mày mạnh miệng cho lắm vào, bây giờ mới chỉ nhìn bóng lưng cô đơn của người ta thôi mà mày đã không chịu nổi rồi.
Cô chỉ có thể bước vào nhà vệ sinh, dù sao cũng nên đi tìm thử một phen.
Mộ Bắc Ngật lúc này đang ở lối rẽ vào hành lang của tầng, cả cơ thể anh dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt như vậy, vầng trán đổ mồ hôi lạnh.
Bệnh dạ dày không phải chuyện mới ngày một ngày hai, ban nấy còn để bụng rỗng uống nhiều rượu với Ngu Sâm, trong bụng bây giờ toàn là rượu, càng đau đớn hơn.
Anh hơi khom lưng, một tay ôm bụng, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, im lặng không nói lời nào.
Trên gương mặt anh tuấn không có chút nhiệt độ, dưới sự đau đớn khó có thể chịu đựng nổi, trước mắt anh vẫn hiện lên cảnh tượng ban nấy, Cố Tiểu Mạch kéo tay Ngu Sâm.
Ánh mắt bỗng trầm xuống, toả ra ý lạnh, quả tim như thể bị con dao rạch, so với sự đau đớn từ dạ dày còn hơn vài phần.
Mộ Bắc Ngật, mày mà cũng có ngày hôm nay, đúng là quả báo, chuộc tội.
Chán ghét anh như vậy sao?
Ánh mắt của Mộ Bắc Ngật trầm xuống, vẻ mặt thờ ơ, không rõ tâm tình, anh cụp mắt xuống, nhìn có phần cô đơn và thất vọng, Cố Tiểu Mạch ngồi một bên, thỉnh thoảng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mộ Bắc Ngật đáp lại lời.
Mỗi từ mỗi chữ đều có thể làm lòng Cố Tiểu Mạch run lên, trong lòng cô nảy sinh ra một cảm giác khác thường.
Cho tới khi Mộ Bắc Ngật đặt ly rượu xuống, tạo nên tiếng vang không lớn không nhỏ trên bàn, Ngu Sâm đang chuẩn bị nói về xu hướng chung trên thị trường quốc tế thấy vậy thì im lặng, nhìn thoáng qua Mộ Bắc Ngật..
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật tái nhợt, sự đau đớn trong dạ dày như cào xé nội tâm anh, nhưng nét mặt anh vẫn bình thản không chút gợn sóng, giọng nói trầm nặng: “Hai người cứ trò chuyện đi, tôi ra ngoài một chút.”
Mộ Bắc Ngật nói xong đứng dậy, bước ra ngoài không hề quay đầu lại.
Chỉ để lại cho Cố Tiểu Mạch thấy một bóng lưng cao thẳng thon gầy, khi kéo cửa ra ngoài, ánh sáng hắt vào mặt anh một thoáng rồi chợt tắt.
Cố Tiểu Mạch nhìn chăm chú theo bóng lưng của Mộ Bắc Ngật, tim đập loạn nhịp, trong chốc lát, đầu óc cô bỗng trở nên rối loạn như mớ bòng bong.
Rõ ràng trong lòng tự nhủ phải rời xa anh, không được quan tâm tới anh, thế nhưng khi thấy bóng lưng đơn độc không biết thật hay diễn này của anh, cô lại bất giác mà run rẩy.
Cố Tiểu Mạch đang sững sờ, Ngu Sâm để ly rượu trong tay lên bàn, rõ ràng ban nãy Mộ Bắc Ngật đi rồi, nhưng anh ta vẫn uống cạn không chừa một giọt.
“Tôi giúp cô loại bỏ cục phiền phức lớn này rồi, bây giờ cô còn giận dỗi với tôi sao?” Ngu Sâm vắt chéo hai tay, nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, dò hỏi.
Cố Tiểu Mạch đặt tay trên đùi, giọng nói không rõ tâm trạng: “Tôi có bao giờ nói anh ấy là cục phiền phức lớn đâu”
“Không phải cô nói chán ghét anh ấy, không muốn gặp lại anh ấy, khi nào hai người chạm mặt mong tôi đứng giữa giúp đỡ cô một chút hay sao, ban nãy không nói lời nào, coi anh ấy như cầm thú, đồ quỷ sứ à?”
Ngu Sâm thong thả nói từng câu một.
Vẻ mặt Cố Tiểu Mạch càng ngày càng đen: “Tôi đâu có thái quá như vậy chứ, huống chỉ…”
“Tôi nói với anh rằng anh ấy là cầm thú bao giờ?”
Ha ha, Cố Tiểu Mạch vì tức giận quá nên xù lông, lập tức tìm một đường lui thật qua loa: “Tôi đi nhà vệ sinh đây”
Dứt lời, Cố Tiểu Mạch đi luôn không hề ngoảnh lại, Ngu Sâm thấy bóng lưng vội vã của Cố Tiểu Mạch, khoé môi cong cong, cười khẽ: “Quả nhiên vẫn cần tới chiêu khích tướng này, ban nấy không biết tổng giám đốc Mộ diễn vở khổ vì tình, hay là bị đau thật đây”
Tới khi Cố Tiểu Mạch đi thẳng ra ngoài phòng bao, cảm giác đè nén trong lòng mới dần dần tiêu tan.
Hành lang vừa dài vừa sâu, không gian trải rộng, đèn huỳnh quang phát ra ánh sáng, Cố Tiểu Mạch bỗng chốc không phân biệt được.
phương hướng, đột nhiên phát hiện mình cứ mù quáng đi tìm như vậy thì sao có thể tìm được Mộ Bắc Ngật?
Cố Tiểu Mạch thở dài một hơi, bình thường mày mạnh miệng cho lắm vào, bây giờ mới chỉ nhìn bóng lưng cô đơn của người ta thôi mà mày đã không chịu nổi rồi.
Cô chỉ có thể bước vào nhà vệ sinh, dù sao cũng nên đi tìm thử một phen.
Mộ Bắc Ngật lúc này đang ở lối rẽ vào hành lang của tầng, cả cơ thể anh dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt như vậy, vầng trán đổ mồ hôi lạnh.
Bệnh dạ dày không phải chuyện mới ngày một ngày hai, ban nấy còn để bụng rỗng uống nhiều rượu với Ngu Sâm, trong bụng bây giờ toàn là rượu, càng đau đớn hơn.
Anh hơi khom lưng, một tay ôm bụng, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, im lặng không nói lời nào.
Trên gương mặt anh tuấn không có chút nhiệt độ, dưới sự đau đớn khó có thể chịu đựng nổi, trước mắt anh vẫn hiện lên cảnh tượng ban nấy, Cố Tiểu Mạch kéo tay Ngu Sâm.
Ánh mắt bỗng trầm xuống, toả ra ý lạnh, quả tim như thể bị con dao rạch, so với sự đau đớn từ dạ dày còn hơn vài phần.
Mộ Bắc Ngật, mày mà cũng có ngày hôm nay, đúng là quả báo, chuộc tội.