Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 752
Chương 752:
Cố Tiểu Mạch liếc mắt một cái, liền biết không có cái gì là có thể chạy thoát khỏi mắt của Ông chủ mài!
Chẳng qua cô liền lập tức trở về chủ đề chính, dùng điện thoại di động mà gõ ra: “Ông chủ, hôm nay y tá tới đưa thuốc cho tôi, không phải là thuốc chữa trị họng mà là sẽ phá hủy họng”
Ngu Sâm vào lúc nhìn thấy một câu ngắn gọn này, trong nháy mắt mặt sa sầm xuống, nhanh chóng ngước mắt nhìn vào cô, tỉ mĩ nhìn!
Cố Tiểu Mạch liền vội vàng gõ chữ ra: “Tôi không uống, nhưng mà Mộ Bắc Ngật suýt chút nữa là uống rồi, tôi đang suy nghĩ, kẻ đầu sỏ đứng ở phía sau rốt cuộc là ai”
Giữa hai hàng chân mày của Ngu Sâm chau lại, và lý do anh không muốn Cố Tiểu Mạch tham gia vào chuyện đẫm mưa máu này là do anh không muốn trái tim yếu ớt mong manh của cô tiếp tục bị tổn thương.
Cho dù Ngu Sâm không biết được Cố Tiểu Mạch lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng không đoán không được, Cố Tiểu Mạch ở Kinh Đô đã phải chịu những tổn thương rất lớn, mới bị vứt lại ở biển, sống chết mặc cô.
Tinh thần chịu nổi đau rất lớn, đến ký ức cũng loạn xạ cả lên, chỉ nhớ đến cái đẹp, không nhớ bất kỳ sự đau đớn nào.
Ngu Sâm nâng mắt lên: “ Thật sự muốn biết? Nếu như những bí mật dần được hóa giải, cô có thể chịu đựng nổi không? Những kẻ xấu xa đó rất có thể là vẫn còn sống và đang được tự do. Nếu cô biết được bọn nó là ai, cô sẽ như thế nào?”.
Hai người rốt cuộc cũng mở cửa sổ ra cho sáng sủa để nói chuyện.
“Ông chủ, anh cứ không cho tôi can thiệp, anh cũng không can thiệp nhiều. Anh muốn để cho Mộ Bắc Ngật chịu tất cả những áp lực này sao? Anh ta biết, vì vậy mỗi khi khẩn cấp đều ra tay thay tôi giải quyết, không phải sao…
Cố Tiểu Mạch nhanh chóng gõ điện thoại, nét mặt không có bất kỳ cảm xúc đùa giỡn nào, vô cũng nghiêm túc.
Ngu Sâm đột nhiên cười lên một tiếng: “Không phải không thích anh ta sao? Nhanh như vậy đã nghĩ đến anh ta rồi!”
Cố Tiểu Mạch lập tức cau mày, nhìn Ngu Sâm với vẻ mặt không hài lòng, nói việc quan trọng là nói việc quan trọng, sao lại bắt đầu đùa giỡn cô.
Cô vẫn chưa hết thất vọng trốn tránh hiện thực, đem tất cả mọi việc giao cho Mộ Bắc Ngật làm.
Anh ta không cần, cũng thật sự… không cần vì cô mà làm nhiều như vậy!
Ngu Sâm nhàn nhạt nhướng mày: “Cô biết tôi là người xấu, việc tôi thích nhất là thủ đoạn xảo quyệt, chuyển giao trách nhiệm, có Mộ Bắc Ngật đến xử lý, đỡ biết bao nhiêu rắc rối, tôi vì sao còn phải đi làm chứ?”
Không thể không nói, Ngu Sâm quá chân thực, ánh mắt của Cố Tiểu Mạc giật giật.
Ngu Sâm lạnh lùng liếc cô một cái: “Nếu như cô muốn lấy lại ký ức, không phải là tôi không thể giúp cô, chỉ là, nếu cô nhớ lại, đến lúc đó sẽ phải đối diện với chuyện khó khăn gì, hửm? Nếu như sợ tổn thương, thì nên ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, có tôi đây, ai dám nói cô là một đứa nhát gan chỉ biết trốn tránh? Tôi đánh gãy chân nó”
Ngu Sâm càng như vậy, khi cố giấu đi những khuyết điểm của mình, vậy thì không phải là đùa giỡn.
Cố Tiểu Mạch trong lòng ấm áp, nở một nụ cười nhẹ nhõm, nhưng khi nghe câu nói tiếp theo của Ngu Sâm thì lập tức thay đổi sắc mặt: “Ngày mai có kết quả của trận chung kết, nếu như bản thiết kế của cô không đạt được giải thưởng, thì đợi bị CK đuổi việc đi”
Qua hai ngày sau, cổ họng Cố Tiểu Mạch đã được chữa trị, Mộ Bắc Ngật ngày khác… cũng không thấy đến thăm cô.
Khi cô tỉnh dậy một lần nữa, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, giống như đang ở sa mạc, rất muốn uống nước.
Cố Tiểu Mạch trở mình đứng dậy, lấy một cốc nước lớn uống một hơi, làm dịu đi cơn khát của cô một chút.
Liên tục ba ngày không nói chuyện, Cố Tiểu Mạch dường như đã thích nghi được cuộc sống của một người câm, ít nhất đây là cách cô ấy tự bảo vệ mình, không muốn nói chuyện không muốn trả lời những câu hỏi gay gắt, đổi lại đây là biện pháp tốt.
Nhưng mà hiện tại, Tiểu Bất Điểm vừa bước vào phòng bệnh: Tiểu Mạch, nghe nói chị hôm nay có thể nói chuyện rồi…”
“Tiểu Bất Điểm” Cố Tiểu Mạch vừa lên tiếng, giọng khàn khàn, giống như… một bà lão ngoài tám mươi tuổi vậy.
Sau ba giây im lặng, Tiểu Bất Điểm cũng không nhịn được và bật cười: “Phù, Cố Tiểu Mạch giọng của chị tại sao lại thành ra thế này rồi, lúc trước em còn cảm nhận được giọng của chị rất là dễ nghe, rất thích hợp với ca hát, bây giờ.”
Cố Tiểu Mạch liếc mắt một cái, liền biết không có cái gì là có thể chạy thoát khỏi mắt của Ông chủ mài!
Chẳng qua cô liền lập tức trở về chủ đề chính, dùng điện thoại di động mà gõ ra: “Ông chủ, hôm nay y tá tới đưa thuốc cho tôi, không phải là thuốc chữa trị họng mà là sẽ phá hủy họng”
Ngu Sâm vào lúc nhìn thấy một câu ngắn gọn này, trong nháy mắt mặt sa sầm xuống, nhanh chóng ngước mắt nhìn vào cô, tỉ mĩ nhìn!
Cố Tiểu Mạch liền vội vàng gõ chữ ra: “Tôi không uống, nhưng mà Mộ Bắc Ngật suýt chút nữa là uống rồi, tôi đang suy nghĩ, kẻ đầu sỏ đứng ở phía sau rốt cuộc là ai”
Giữa hai hàng chân mày của Ngu Sâm chau lại, và lý do anh không muốn Cố Tiểu Mạch tham gia vào chuyện đẫm mưa máu này là do anh không muốn trái tim yếu ớt mong manh của cô tiếp tục bị tổn thương.
Cho dù Ngu Sâm không biết được Cố Tiểu Mạch lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng không đoán không được, Cố Tiểu Mạch ở Kinh Đô đã phải chịu những tổn thương rất lớn, mới bị vứt lại ở biển, sống chết mặc cô.
Tinh thần chịu nổi đau rất lớn, đến ký ức cũng loạn xạ cả lên, chỉ nhớ đến cái đẹp, không nhớ bất kỳ sự đau đớn nào.
Ngu Sâm nâng mắt lên: “ Thật sự muốn biết? Nếu như những bí mật dần được hóa giải, cô có thể chịu đựng nổi không? Những kẻ xấu xa đó rất có thể là vẫn còn sống và đang được tự do. Nếu cô biết được bọn nó là ai, cô sẽ như thế nào?”.
Hai người rốt cuộc cũng mở cửa sổ ra cho sáng sủa để nói chuyện.
“Ông chủ, anh cứ không cho tôi can thiệp, anh cũng không can thiệp nhiều. Anh muốn để cho Mộ Bắc Ngật chịu tất cả những áp lực này sao? Anh ta biết, vì vậy mỗi khi khẩn cấp đều ra tay thay tôi giải quyết, không phải sao…
Cố Tiểu Mạch nhanh chóng gõ điện thoại, nét mặt không có bất kỳ cảm xúc đùa giỡn nào, vô cũng nghiêm túc.
Ngu Sâm đột nhiên cười lên một tiếng: “Không phải không thích anh ta sao? Nhanh như vậy đã nghĩ đến anh ta rồi!”
Cố Tiểu Mạch lập tức cau mày, nhìn Ngu Sâm với vẻ mặt không hài lòng, nói việc quan trọng là nói việc quan trọng, sao lại bắt đầu đùa giỡn cô.
Cô vẫn chưa hết thất vọng trốn tránh hiện thực, đem tất cả mọi việc giao cho Mộ Bắc Ngật làm.
Anh ta không cần, cũng thật sự… không cần vì cô mà làm nhiều như vậy!
Ngu Sâm nhàn nhạt nhướng mày: “Cô biết tôi là người xấu, việc tôi thích nhất là thủ đoạn xảo quyệt, chuyển giao trách nhiệm, có Mộ Bắc Ngật đến xử lý, đỡ biết bao nhiêu rắc rối, tôi vì sao còn phải đi làm chứ?”
Không thể không nói, Ngu Sâm quá chân thực, ánh mắt của Cố Tiểu Mạc giật giật.
Ngu Sâm lạnh lùng liếc cô một cái: “Nếu như cô muốn lấy lại ký ức, không phải là tôi không thể giúp cô, chỉ là, nếu cô nhớ lại, đến lúc đó sẽ phải đối diện với chuyện khó khăn gì, hửm? Nếu như sợ tổn thương, thì nên ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, có tôi đây, ai dám nói cô là một đứa nhát gan chỉ biết trốn tránh? Tôi đánh gãy chân nó”
Ngu Sâm càng như vậy, khi cố giấu đi những khuyết điểm của mình, vậy thì không phải là đùa giỡn.
Cố Tiểu Mạch trong lòng ấm áp, nở một nụ cười nhẹ nhõm, nhưng khi nghe câu nói tiếp theo của Ngu Sâm thì lập tức thay đổi sắc mặt: “Ngày mai có kết quả của trận chung kết, nếu như bản thiết kế của cô không đạt được giải thưởng, thì đợi bị CK đuổi việc đi”
Qua hai ngày sau, cổ họng Cố Tiểu Mạch đã được chữa trị, Mộ Bắc Ngật ngày khác… cũng không thấy đến thăm cô.
Khi cô tỉnh dậy một lần nữa, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, giống như đang ở sa mạc, rất muốn uống nước.
Cố Tiểu Mạch trở mình đứng dậy, lấy một cốc nước lớn uống một hơi, làm dịu đi cơn khát của cô một chút.
Liên tục ba ngày không nói chuyện, Cố Tiểu Mạch dường như đã thích nghi được cuộc sống của một người câm, ít nhất đây là cách cô ấy tự bảo vệ mình, không muốn nói chuyện không muốn trả lời những câu hỏi gay gắt, đổi lại đây là biện pháp tốt.
Nhưng mà hiện tại, Tiểu Bất Điểm vừa bước vào phòng bệnh: Tiểu Mạch, nghe nói chị hôm nay có thể nói chuyện rồi…”
“Tiểu Bất Điểm” Cố Tiểu Mạch vừa lên tiếng, giọng khàn khàn, giống như… một bà lão ngoài tám mươi tuổi vậy.
Sau ba giây im lặng, Tiểu Bất Điểm cũng không nhịn được và bật cười: “Phù, Cố Tiểu Mạch giọng của chị tại sao lại thành ra thế này rồi, lúc trước em còn cảm nhận được giọng của chị rất là dễ nghe, rất thích hợp với ca hát, bây giờ.”