Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7:
"Không" Anh vừa nói vừa hồi tưởng lại cảnh anh ôm cô về đến phòng, đúng lúc anh đang định đặt cô nằm xuống thì trong cơn say, cô đột ngột mạnh mẽ ấn ngược anh xuống giường.
Khoảnh khắc ấy, anh bất ngờ vô cùng, bất ngờ với sự khinh suất của mình. Nếu như đó là người muốn giết anh, trong phút ấy, hẳn là đã thành công lấy mạng anh rồi.
Xưa nay anh vẫn luôn đề cao cảnh giác, từ khi nào anh lại buông lỏng sự phòng vệ của mình như vậy rồi?
Chỉ là chưa đợi anh đứng dậy, cô đã đưa tay vén tóc mái của anh, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt anh.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
"Mắt của cậu đẹp quá... Tôi rất thích... thích." Cô thì thầm nói với anh.
"Thích?" Đối với anh, từ "thích" này cũng chẳng hề xa lạ. Dù sao, bên cạnh anh luôn luôn không thiếu phụ nữ nói những lời như họ thích anh, thích đôi mắt anh.
Đôi mắt này, có lẽ là điểm giống nhau duy nhất của anh và mẹ.
Hồi còn nhỏ, bố luôn nhìn vào mắt anh đến mức ngơ ngẩn, bố nói với anh: "Đôi mắt này, nhìn qua thì thấy đa tình, kì thực lại là vô tình nhất. Không biết Quân Phi lớn lên sẽ đa tình, hay là vô tình đây."
"Ừ, bởi vì... sạ... sạch sẽ..." Cô vừa nấc vừa nói.
Sạch sẽ? Anh cười khẩy một tiếng, đây là lần đầu tiên có người dùng từ sạch sẽ để miêu tả đôi mắt của anh.
"Cứ như là... chưa bao giờ phạm phải một chút tội lỗi nào... sạch sẽ làm sao." Lúc say rượu trồng cổ đáng yêu hơn bình thường, khuôn mặt cô dường như sắp dán vào mặt anh: "Bình Quân, đừng sợ... Tôi sẽ... bảo vệ cậu..."
Cô nói những lời này xong thì gục xuống ngực anh mà ngủ thiếp đi mất.
Bảo vệ anh sao? Cô gái này, ngay cả chính mình còn chưa bảo vệ được, vậy mà lại nói sẽ bảo vệ anh? Thật là nực cười!
"Chị không làm gì hết, chỉ say rồi ngủ luôn thôi. Còn giờ đây, anh lại nói với cô thế này.
Cô nghe vậy thì thở phào một hơi. Ánh mắt anh dừng lại ở vết sưng đỏ trên gò má cô: "Mặt có đau không?"
Cô giật mình, vội đáp: "Vẫn ổn." Lời này của cô là thật, dù sao lúc ở trong tù, đau đớn hơn thế này biết bao cô cũng đã trải qua rồi.
"Rốt cuộc hôm qua có chuyện gì thế, sao chị lại uống rượu rồi bị thương thế kia?" Đôi mắt anh vẫn dán chặt trên người cô, anh hỏi.
"Không có chuyện gì hết, gặp một tên say xỉn, đụng chạm một chút mà thôi." Cô tả lại một cách thản nhiên, không muốn kể với anh những chuyện tồi tệ tối hôm qua.
Vẫn luôn cảm thấy anh rất trong trẻo, sạch sẽ, dù cho có lưu lạc đầu đường góc chợ nhưng vẫn giữ nguyên được dáng vẻ ban đầu của mình. Nếu như có thể, cô mong anh sẽ mãi không thay đổi.
"Thật không?" Lông mi anh khẽ run lên, thu lại ánh sáng trong mắt: "Nếu tôi đến sớm hơn một chút thì tốt rồi, chị sẽ không bị thương như vậy."
Thực ra, không phải anh không thể giải quyết chuyện này sớm hơn. Chỉ là, vốn dĩ đối với anh đây cũng chỉ là một trò chơi, tăng thêm chút thú vị cho cuộc sống nhàm chán của anh mà thôi. Thậm chí những chuyện khả năng phát sinh khi cô ngồi vào ghế, anh đều có thể đoán trước được hết.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nhưng giờ đây khi anh tận mắt nhìn thấy kết quả, anh chợt nhận ra mình cũng chẳng vui vẻ đến thế. "Cậu đến tận cửa hội sở đón tôi đã là tốt lắm rồi. Nếu không thì tôi phải ngủ màn trời chiếu đất một đêm.
mất." Lăng Y Mộc cầm tay anh, nói: "Bình Quân, cảm ơn cậu nhé, có cậu ở đây thật tốt biết bao. Tôi thật sự không sao hết, chỉ bị tát một cái mà thôi. Đối với tôi, như vậy cũng không thấm vào đâu cả."
Nụ cười của cô dịu dàng và thản nhiên là thế, nhưng cớ sao trong lòng anh vẫn cứ thấy khó chịu đến nhường này?
"Sao, Lăng Lạc Giao nó dám lừa cậu đi tiếp rượu á? Có còn liêm sỉ nữa hay không vậy? Mình phải đi tìm nó!" Tần Hoa Nhiên hôm nay đến gặp bạn thân, vậy mà lại thấy vết sưng đỏ mờ mờ trên mặt bạn mình, hỏi ra mới biết chuyện như vậy.
"Tìm được rồi thì thế nào nữa." Lăng Y Mộc kéo bạn mình lại: "Là tại mình vô ý quá, mình nghĩ cùng lắm thì nó vòi tiền của mình thôi, ai ngờ... Nhưng mà không sao đâu, lúc mình say đến mơ hồ ra đến cửa thì có Bình Quân đến đón mình về."
"Bình Quân?"
"Là người ở chung với mình, coi như là em trai của mình đi, cậu ta gọi tớ bằng chị" Lăng Y Mộc nhắc đến Bình Quân thì vô thức cười thật tươi.
"Em trai? Cậu ta bao nhiêu tuổi chứ?" Tần Hoa Nhiên hỏi.
"27 tuổi, kém mình mấy tháng."
Tần Hoa Nhiên suýt thì bị cô làm cho sặc nước bọt, không thể tin nổi là bạn thân của cô thế mà lại ở cùng với một người đàn ông trưởng thành như vậy.
"Cậu nghĩ gì vậy? Lỡ mà người ta có ý đồ xấu thì làm thế nào? Cậu có lường trước nguy hiểm không thể? Cậu còn là người học luật nữa, mấy cái chuyện nam nữ thuê chung rồi xảy ra chuyện này có phải chưa gặp bao giờ đâu? Như cậu bây giờ còn nguy hiểm hơn mấy người thuê chung!"
"Mình biết cậu lo cho mình rồi, nhưng mà, Hoa Nhiên à, có người ở cùng nhà với mình, mình sẽ cảm thấy bản thân không còn cô đơn như vậy nữa, với cả con người của Bình Quân cũng tốt lắm".
"Cô đơn gì chứ? Không phải cậu còn có mình đấy thôi!” Tân Hoa Nhiên nói: "Hay là mình xin chuyển ra, đến ở cùng cậu nhé?"
"Đừng, cậu mà xin chuyển ra ngoài thì chắc bố mẹ cậu còn ghét mình hơn nữa đấy." Lăng Y Mộc vội vàng ngăn cản.
Lúc cô gặp chuyện, rõ ràng cô không hề uống rượu, thế nhưng mọi bằng chứng lại dẫn về hướng cô lái xe trong lúc say rượu gây tai nạn. Không một ai ngoài Hoa Nhiên tin lời cô nói.
Hơn nữa trong ba năm cỗ ngồi tù, Hoa Nhiên vẫn luôn chạy qua chạy lại vì vụ án của cô, thậm chí còn vì cô mà từ bỏ chuyện đi học cao ở nước ngoài, chuyện này làm cho bố mẹ Hoa Nhiên giận, cho rằng vì cô mà cuộc đời Hoa Nhiên phải lỡ dở.
Mà cũng đúng là như vậy, nếu như không có cô, cuộc đời của Hoa Nhiến bây giờ hẳn sẽ tốt đẹp lắm, chứ không chỉ làm một nhân viên thiết kế nho nhỏ ở sở thiết kế kiến trúc.
"Vả lại Bình Quân đối với mình cứ như là em trai ruột ấy, cậu biết mà, trước kia mình lúc nào cũng muốn. có em trai, giờ cũng có thể coi như cầu được ước thấy rồi" Lăng Y Mộc nói.
Tân Hoa Nhiên cảm thấy mình không cần được bạn, đành xuống nước nói: "Vậy thì lần sau giới thiệu cậu ấy cho mình nữa." Gặp trực tiếp rồi thì cô ấy mới có thể yên tâm được.
"Được." Lăng Y Mộc đáp. "À phải rồi, đây là bản sao hồ sơ vụ án lúc trước của cậu này, với cả mấy năm nay mình có tìm được một ít tin tức nữa." Tần Hoa Nhiên nói rồi lấy một tập tài liệu ra đưa cho Lăng Y Mộc: "Giờ cậu được thả rồi, có định lật lại bản án không?"
"Mình không biết nữa. Người chứng kiến năm đó thì giờ cũng không biết ở đâu, mà toàn bộ bằng chứng thì đều chỉ về mình hết. Ba năm nay không lật lại được bản án, sau này."
"Sau này có lẽ vẫn còn cơ hội lật lại. Cậu chính là Lăng Y Mộc đó, là Lăng Y Mộc mà mình quen biết, đầu phải người dễ dàng từ bỏ như vậy. Tân Hoa Nhiên nói.
Lăng Y Mộc gượng cười, có lẽ cô của ba năm về trước sẽ cố gắng lật lại bản án vì mình. Thế nhưng trải qua....
Khoảnh khắc ấy, anh bất ngờ vô cùng, bất ngờ với sự khinh suất của mình. Nếu như đó là người muốn giết anh, trong phút ấy, hẳn là đã thành công lấy mạng anh rồi.
Xưa nay anh vẫn luôn đề cao cảnh giác, từ khi nào anh lại buông lỏng sự phòng vệ của mình như vậy rồi?
Chỉ là chưa đợi anh đứng dậy, cô đã đưa tay vén tóc mái của anh, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt anh.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
"Mắt của cậu đẹp quá... Tôi rất thích... thích." Cô thì thầm nói với anh.
"Thích?" Đối với anh, từ "thích" này cũng chẳng hề xa lạ. Dù sao, bên cạnh anh luôn luôn không thiếu phụ nữ nói những lời như họ thích anh, thích đôi mắt anh.
Đôi mắt này, có lẽ là điểm giống nhau duy nhất của anh và mẹ.
Hồi còn nhỏ, bố luôn nhìn vào mắt anh đến mức ngơ ngẩn, bố nói với anh: "Đôi mắt này, nhìn qua thì thấy đa tình, kì thực lại là vô tình nhất. Không biết Quân Phi lớn lên sẽ đa tình, hay là vô tình đây."
"Ừ, bởi vì... sạ... sạch sẽ..." Cô vừa nấc vừa nói.
Sạch sẽ? Anh cười khẩy một tiếng, đây là lần đầu tiên có người dùng từ sạch sẽ để miêu tả đôi mắt của anh.
"Cứ như là... chưa bao giờ phạm phải một chút tội lỗi nào... sạch sẽ làm sao." Lúc say rượu trồng cổ đáng yêu hơn bình thường, khuôn mặt cô dường như sắp dán vào mặt anh: "Bình Quân, đừng sợ... Tôi sẽ... bảo vệ cậu..."
Cô nói những lời này xong thì gục xuống ngực anh mà ngủ thiếp đi mất.
Bảo vệ anh sao? Cô gái này, ngay cả chính mình còn chưa bảo vệ được, vậy mà lại nói sẽ bảo vệ anh? Thật là nực cười!
"Chị không làm gì hết, chỉ say rồi ngủ luôn thôi. Còn giờ đây, anh lại nói với cô thế này.
Cô nghe vậy thì thở phào một hơi. Ánh mắt anh dừng lại ở vết sưng đỏ trên gò má cô: "Mặt có đau không?"
Cô giật mình, vội đáp: "Vẫn ổn." Lời này của cô là thật, dù sao lúc ở trong tù, đau đớn hơn thế này biết bao cô cũng đã trải qua rồi.
"Rốt cuộc hôm qua có chuyện gì thế, sao chị lại uống rượu rồi bị thương thế kia?" Đôi mắt anh vẫn dán chặt trên người cô, anh hỏi.
"Không có chuyện gì hết, gặp một tên say xỉn, đụng chạm một chút mà thôi." Cô tả lại một cách thản nhiên, không muốn kể với anh những chuyện tồi tệ tối hôm qua.
Vẫn luôn cảm thấy anh rất trong trẻo, sạch sẽ, dù cho có lưu lạc đầu đường góc chợ nhưng vẫn giữ nguyên được dáng vẻ ban đầu của mình. Nếu như có thể, cô mong anh sẽ mãi không thay đổi.
"Thật không?" Lông mi anh khẽ run lên, thu lại ánh sáng trong mắt: "Nếu tôi đến sớm hơn một chút thì tốt rồi, chị sẽ không bị thương như vậy."
Thực ra, không phải anh không thể giải quyết chuyện này sớm hơn. Chỉ là, vốn dĩ đối với anh đây cũng chỉ là một trò chơi, tăng thêm chút thú vị cho cuộc sống nhàm chán của anh mà thôi. Thậm chí những chuyện khả năng phát sinh khi cô ngồi vào ghế, anh đều có thể đoán trước được hết.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nhưng giờ đây khi anh tận mắt nhìn thấy kết quả, anh chợt nhận ra mình cũng chẳng vui vẻ đến thế. "Cậu đến tận cửa hội sở đón tôi đã là tốt lắm rồi. Nếu không thì tôi phải ngủ màn trời chiếu đất một đêm.
mất." Lăng Y Mộc cầm tay anh, nói: "Bình Quân, cảm ơn cậu nhé, có cậu ở đây thật tốt biết bao. Tôi thật sự không sao hết, chỉ bị tát một cái mà thôi. Đối với tôi, như vậy cũng không thấm vào đâu cả."
Nụ cười của cô dịu dàng và thản nhiên là thế, nhưng cớ sao trong lòng anh vẫn cứ thấy khó chịu đến nhường này?
"Sao, Lăng Lạc Giao nó dám lừa cậu đi tiếp rượu á? Có còn liêm sỉ nữa hay không vậy? Mình phải đi tìm nó!" Tần Hoa Nhiên hôm nay đến gặp bạn thân, vậy mà lại thấy vết sưng đỏ mờ mờ trên mặt bạn mình, hỏi ra mới biết chuyện như vậy.
"Tìm được rồi thì thế nào nữa." Lăng Y Mộc kéo bạn mình lại: "Là tại mình vô ý quá, mình nghĩ cùng lắm thì nó vòi tiền của mình thôi, ai ngờ... Nhưng mà không sao đâu, lúc mình say đến mơ hồ ra đến cửa thì có Bình Quân đến đón mình về."
"Bình Quân?"
"Là người ở chung với mình, coi như là em trai của mình đi, cậu ta gọi tớ bằng chị" Lăng Y Mộc nhắc đến Bình Quân thì vô thức cười thật tươi.
"Em trai? Cậu ta bao nhiêu tuổi chứ?" Tần Hoa Nhiên hỏi.
"27 tuổi, kém mình mấy tháng."
Tần Hoa Nhiên suýt thì bị cô làm cho sặc nước bọt, không thể tin nổi là bạn thân của cô thế mà lại ở cùng với một người đàn ông trưởng thành như vậy.
"Cậu nghĩ gì vậy? Lỡ mà người ta có ý đồ xấu thì làm thế nào? Cậu có lường trước nguy hiểm không thể? Cậu còn là người học luật nữa, mấy cái chuyện nam nữ thuê chung rồi xảy ra chuyện này có phải chưa gặp bao giờ đâu? Như cậu bây giờ còn nguy hiểm hơn mấy người thuê chung!"
"Mình biết cậu lo cho mình rồi, nhưng mà, Hoa Nhiên à, có người ở cùng nhà với mình, mình sẽ cảm thấy bản thân không còn cô đơn như vậy nữa, với cả con người của Bình Quân cũng tốt lắm".
"Cô đơn gì chứ? Không phải cậu còn có mình đấy thôi!” Tân Hoa Nhiên nói: "Hay là mình xin chuyển ra, đến ở cùng cậu nhé?"
"Đừng, cậu mà xin chuyển ra ngoài thì chắc bố mẹ cậu còn ghét mình hơn nữa đấy." Lăng Y Mộc vội vàng ngăn cản.
Lúc cô gặp chuyện, rõ ràng cô không hề uống rượu, thế nhưng mọi bằng chứng lại dẫn về hướng cô lái xe trong lúc say rượu gây tai nạn. Không một ai ngoài Hoa Nhiên tin lời cô nói.
Hơn nữa trong ba năm cỗ ngồi tù, Hoa Nhiên vẫn luôn chạy qua chạy lại vì vụ án của cô, thậm chí còn vì cô mà từ bỏ chuyện đi học cao ở nước ngoài, chuyện này làm cho bố mẹ Hoa Nhiên giận, cho rằng vì cô mà cuộc đời Hoa Nhiên phải lỡ dở.
Mà cũng đúng là như vậy, nếu như không có cô, cuộc đời của Hoa Nhiến bây giờ hẳn sẽ tốt đẹp lắm, chứ không chỉ làm một nhân viên thiết kế nho nhỏ ở sở thiết kế kiến trúc.
"Vả lại Bình Quân đối với mình cứ như là em trai ruột ấy, cậu biết mà, trước kia mình lúc nào cũng muốn. có em trai, giờ cũng có thể coi như cầu được ước thấy rồi" Lăng Y Mộc nói.
Tân Hoa Nhiên cảm thấy mình không cần được bạn, đành xuống nước nói: "Vậy thì lần sau giới thiệu cậu ấy cho mình nữa." Gặp trực tiếp rồi thì cô ấy mới có thể yên tâm được.
"Được." Lăng Y Mộc đáp. "À phải rồi, đây là bản sao hồ sơ vụ án lúc trước của cậu này, với cả mấy năm nay mình có tìm được một ít tin tức nữa." Tần Hoa Nhiên nói rồi lấy một tập tài liệu ra đưa cho Lăng Y Mộc: "Giờ cậu được thả rồi, có định lật lại bản án không?"
"Mình không biết nữa. Người chứng kiến năm đó thì giờ cũng không biết ở đâu, mà toàn bộ bằng chứng thì đều chỉ về mình hết. Ba năm nay không lật lại được bản án, sau này."
"Sau này có lẽ vẫn còn cơ hội lật lại. Cậu chính là Lăng Y Mộc đó, là Lăng Y Mộc mà mình quen biết, đầu phải người dễ dàng từ bỏ như vậy. Tân Hoa Nhiên nói.
Lăng Y Mộc gượng cười, có lẽ cô của ba năm về trước sẽ cố gắng lật lại bản án vì mình. Thế nhưng trải qua....