Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1036
Chương 1036
Mộ Dung Bắc Quý nhìn bóng lưng như mất hồn mất vía của Triệu Khương Lan, trong mắt hiện lên sự bi thương.
“Nàng không nên gặp phải những khắc nghiệt này, nàng tốt như vậy, vốn dĩ phải là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời”
Tân Khâm hơi buồn bã nghĩ, Mộ Dung Bắc Hải cũng tốt như vậy, không phải cũng đã trải qua kiếp nạn tương tự hay sao.
Ai có thể đảm bảo rằng người tốt thì sẽ được đền đáp chứ.
Cuối cùng hắn ta cũng không thể ngăn được Mộ Dung Bắc Hải, đành đưa hai người vào cung cùng nhau.
Bởi vì có Mộ Dung Bắc Hải ở đây, xe ngựa của vua đi thẳng vào trong thâm cung.
Mộ Dung Bắc Hải trực tiếp đi gặp Chiêu Vũ đế, theo phép tắc, tạm thời Triệu Khương Lan sẽ được bố trí ở tại Phương Niên điện.
Bên trong ngự thư phòng, Chiêu Vũ đế nghe nói Sơn vương muốn cầu kiến, nhẹ nhàng than một tiếng: “Cho mời Sơn vương vào.”
Mộ Dung Bắc Hải còn chưa kịp hành lễ, Chiêu Vũ đế đã khoát tay áo: “Không cần phải hành lễ, trắm biết con từ chỗ nào đến, càng biết con vì ai mà đến. Nếu như con đến để khuyên trẫm thu hồi thánh chỉ, vậy thì bây giờ con có thể về được rồi”
“Vừa nãy Uyên Nhi đã tỉnh lại rồi”
Chiêu Vũ đế thoáng một cái lập tức đứng dậy: “Thật sao? Con gặp Uyên Nhi rồi, vậy hắn có trợ ngại gì không, nhìn thấy có khỏe mạnh hay không?”
“Mọi chuyện đều rất tốt, có lẽ do lâu rồi không ăn uống nên cơ thể hơi suy yếu, những thái y cũng nói đây chỉ là chuyện nhỏ, ở đẳng sau dốc lòng điều trị thì rất nhanh sẽ khỏe mạnh lại thôi.
Chiêu Vũ đế yên tâm: “Vậy thì tốt rồi, thật sự quá tốt rồi”
“Nhưng Uyên Nhi vừa mở mắt, lại nhận nhầm nữ nhân khác là vương phi.”
Nghe được sự không tán thành trong lời nói của Mộ Dung Bắc Hải, Chiêu Vũ đế giận đến tái mặt nói: “Về sau Triệu Thanh Nghi cũng không còn là nữ nhân khác gì nữa hết, nàng là Thần vương phi mà trẫm đã ban tặng, cũng là Tứ đệ tức của con”
“Lúc Uyên Nhi nhận nhầm người, Triệu Khương Lan đang đứng đăng sau con, trơ mắt nhìn cảnh trước mặt”
Chiêu Vũ đế có chút tức giận: “Không phải trẫm đã nhắc nhở Tân Khâm không được phép để Khương Lan tới gần dù chỉ nửa bước rồi hay sao! Tại sao Khương Lan vẫn đi vào gặp Uyên Nhi?”
“Chuyện này không liên quan đến Tân Khâm, là do nhi thần đã cố ý dẫn muội ấy vào. Nhi thần thật sự không đành lòng, chứng kiến một màn kia so ra còn đau khổ hơn là giết muội ấy”
“Cho nên trãm mới không cho con bé vào trong”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Hải sáng lên: “Xin hỏi phụ hoàng, nguyên nhân khiến Khương Lan đau khổ, chẳng lẽ chỉ là vì muội ấy nhìn thấy cảnh kia sao, lý do khiến Khương Lan phải đau khổ, chính là bị ép phải rời xa người mà mình yêu thương, còn phải mang theo sự oán hận và không cam lòng để đi gả cho một người mà mình không hề yêu”
“Đó là số mệnh của con bé, trẫm đã tận tình tận nghĩa rồi!”
“Nhưng mà quốc gia Thịnh Khang mênh mông này, có đúng là cần một nữ nhân biết hi sinh để bảo vệ giang sơn xã tắc hay không? Vinh Dương có lập trường gì mà mở miệng nói cần một một vị vương phi để làm hoàng hậu của họ, chuyện này mà bị truyền ra ngoài, người trong thiên hạ đều sẽ chỉ trích quân vương Vinh Dương của họ ngu ngốc, không có đạo lý, thật sự rất buồn cười!”
Chiêu Vũ đế nheo mắt lại: “Con đã biết hắn ta thần trí không tỉnh táo thì cũng nên hiểu rõ, phát động chiến tranh mà hắn ta đưa ra tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là uy hiếp. Hắn ta thật sự đã có ý định này, nếu trãm không giao Khương Lan ra, con nói với trâm, trãm nên làm thế nào để giữ vững giang sơn đây. Nghỉ ngơi lấy lại sức sau chiến tranh quan trọng biết bao! Nhưng dân chúng Tây Bắc, Nguyên Ải, họ vẫn chưa hồi phục sau vết thương của cuộc chiến vừa qua, con bảo họ phải lấy cái gì để đối mặt với một cuộc chiến tranh còn tàn khốc hơn như vậy nữa đây!”
Ánh mắt của hắn ta nghiêm túc, sắc bén.
“Mộ Dung Bắc Hải, hôm nay. Con là Sơn vương, có lẽ con sẽ xem thời cuộc chỉ là phù du. Nhưng con cũng đừng quên con đã từng là người như thế nào! Con là thái tử mà trãm đích thân bồi dưỡng, là thái tử điện hạ của con dân Thịnh Khang. Vốn dĩ con phải nên gánh vác trách nhiệm nặng nề của quốc gia. Ngồi ở cái vị trí này, mỗi quyết định đều có thể xoay chuyển trời đất, con có thể cho rằng trẫm ích kỷ, tàn nhãn, nhưng với tình hình như bây giờ, chỉ có một mình Triệu Khương Lan mới có thể giảm bớt tổn thất!”
Mộ Dung Bắc Hải mím môi: “Nếu phụ hoàng đã phán đoán như vậy thì lần này chúng con sẽ lùi một bước, nhưng liệu Vinh Dương tràn đầy dã tâm kia có từng bước dồn ép, khiến chúng ta không còn đường rút lui hay không. Đến ngay cả việc cầu hôn vương phi họ cũng có thể đề ra, vậy nếu một ngày nào đó họ muốn thành trì, muốn lãnh thổ của chúng †a, lẽ nào chúng ta cũng phải chắp tay nhường cho họ sao!”
“Đây là hai chuyện khác nhau, không thể đánh đồng với nhau được”
“Phụ hoàng luôn miệng nói là yêu dân như con. Vậy Thần vương phi không phải con dân của người hay sao, thậm chí muội ấy còn hơn cả những người bình thường, vậy dựa vào cái gì mà lại bị quốc gia của muội ấy, quân vương của muội ấy vứt bỏ”
Mộ Dung Bắc Quý nhìn bóng lưng như mất hồn mất vía của Triệu Khương Lan, trong mắt hiện lên sự bi thương.
“Nàng không nên gặp phải những khắc nghiệt này, nàng tốt như vậy, vốn dĩ phải là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời”
Tân Khâm hơi buồn bã nghĩ, Mộ Dung Bắc Hải cũng tốt như vậy, không phải cũng đã trải qua kiếp nạn tương tự hay sao.
Ai có thể đảm bảo rằng người tốt thì sẽ được đền đáp chứ.
Cuối cùng hắn ta cũng không thể ngăn được Mộ Dung Bắc Hải, đành đưa hai người vào cung cùng nhau.
Bởi vì có Mộ Dung Bắc Hải ở đây, xe ngựa của vua đi thẳng vào trong thâm cung.
Mộ Dung Bắc Hải trực tiếp đi gặp Chiêu Vũ đế, theo phép tắc, tạm thời Triệu Khương Lan sẽ được bố trí ở tại Phương Niên điện.
Bên trong ngự thư phòng, Chiêu Vũ đế nghe nói Sơn vương muốn cầu kiến, nhẹ nhàng than một tiếng: “Cho mời Sơn vương vào.”
Mộ Dung Bắc Hải còn chưa kịp hành lễ, Chiêu Vũ đế đã khoát tay áo: “Không cần phải hành lễ, trắm biết con từ chỗ nào đến, càng biết con vì ai mà đến. Nếu như con đến để khuyên trẫm thu hồi thánh chỉ, vậy thì bây giờ con có thể về được rồi”
“Vừa nãy Uyên Nhi đã tỉnh lại rồi”
Chiêu Vũ đế thoáng một cái lập tức đứng dậy: “Thật sao? Con gặp Uyên Nhi rồi, vậy hắn có trợ ngại gì không, nhìn thấy có khỏe mạnh hay không?”
“Mọi chuyện đều rất tốt, có lẽ do lâu rồi không ăn uống nên cơ thể hơi suy yếu, những thái y cũng nói đây chỉ là chuyện nhỏ, ở đẳng sau dốc lòng điều trị thì rất nhanh sẽ khỏe mạnh lại thôi.
Chiêu Vũ đế yên tâm: “Vậy thì tốt rồi, thật sự quá tốt rồi”
“Nhưng Uyên Nhi vừa mở mắt, lại nhận nhầm nữ nhân khác là vương phi.”
Nghe được sự không tán thành trong lời nói của Mộ Dung Bắc Hải, Chiêu Vũ đế giận đến tái mặt nói: “Về sau Triệu Thanh Nghi cũng không còn là nữ nhân khác gì nữa hết, nàng là Thần vương phi mà trẫm đã ban tặng, cũng là Tứ đệ tức của con”
“Lúc Uyên Nhi nhận nhầm người, Triệu Khương Lan đang đứng đăng sau con, trơ mắt nhìn cảnh trước mặt”
Chiêu Vũ đế có chút tức giận: “Không phải trẫm đã nhắc nhở Tân Khâm không được phép để Khương Lan tới gần dù chỉ nửa bước rồi hay sao! Tại sao Khương Lan vẫn đi vào gặp Uyên Nhi?”
“Chuyện này không liên quan đến Tân Khâm, là do nhi thần đã cố ý dẫn muội ấy vào. Nhi thần thật sự không đành lòng, chứng kiến một màn kia so ra còn đau khổ hơn là giết muội ấy”
“Cho nên trãm mới không cho con bé vào trong”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Hải sáng lên: “Xin hỏi phụ hoàng, nguyên nhân khiến Khương Lan đau khổ, chẳng lẽ chỉ là vì muội ấy nhìn thấy cảnh kia sao, lý do khiến Khương Lan phải đau khổ, chính là bị ép phải rời xa người mà mình yêu thương, còn phải mang theo sự oán hận và không cam lòng để đi gả cho một người mà mình không hề yêu”
“Đó là số mệnh của con bé, trẫm đã tận tình tận nghĩa rồi!”
“Nhưng mà quốc gia Thịnh Khang mênh mông này, có đúng là cần một nữ nhân biết hi sinh để bảo vệ giang sơn xã tắc hay không? Vinh Dương có lập trường gì mà mở miệng nói cần một một vị vương phi để làm hoàng hậu của họ, chuyện này mà bị truyền ra ngoài, người trong thiên hạ đều sẽ chỉ trích quân vương Vinh Dương của họ ngu ngốc, không có đạo lý, thật sự rất buồn cười!”
Chiêu Vũ đế nheo mắt lại: “Con đã biết hắn ta thần trí không tỉnh táo thì cũng nên hiểu rõ, phát động chiến tranh mà hắn ta đưa ra tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là uy hiếp. Hắn ta thật sự đã có ý định này, nếu trãm không giao Khương Lan ra, con nói với trâm, trãm nên làm thế nào để giữ vững giang sơn đây. Nghỉ ngơi lấy lại sức sau chiến tranh quan trọng biết bao! Nhưng dân chúng Tây Bắc, Nguyên Ải, họ vẫn chưa hồi phục sau vết thương của cuộc chiến vừa qua, con bảo họ phải lấy cái gì để đối mặt với một cuộc chiến tranh còn tàn khốc hơn như vậy nữa đây!”
Ánh mắt của hắn ta nghiêm túc, sắc bén.
“Mộ Dung Bắc Hải, hôm nay. Con là Sơn vương, có lẽ con sẽ xem thời cuộc chỉ là phù du. Nhưng con cũng đừng quên con đã từng là người như thế nào! Con là thái tử mà trãm đích thân bồi dưỡng, là thái tử điện hạ của con dân Thịnh Khang. Vốn dĩ con phải nên gánh vác trách nhiệm nặng nề của quốc gia. Ngồi ở cái vị trí này, mỗi quyết định đều có thể xoay chuyển trời đất, con có thể cho rằng trẫm ích kỷ, tàn nhãn, nhưng với tình hình như bây giờ, chỉ có một mình Triệu Khương Lan mới có thể giảm bớt tổn thất!”
Mộ Dung Bắc Hải mím môi: “Nếu phụ hoàng đã phán đoán như vậy thì lần này chúng con sẽ lùi một bước, nhưng liệu Vinh Dương tràn đầy dã tâm kia có từng bước dồn ép, khiến chúng ta không còn đường rút lui hay không. Đến ngay cả việc cầu hôn vương phi họ cũng có thể đề ra, vậy nếu một ngày nào đó họ muốn thành trì, muốn lãnh thổ của chúng †a, lẽ nào chúng ta cũng phải chắp tay nhường cho họ sao!”
“Đây là hai chuyện khác nhau, không thể đánh đồng với nhau được”
“Phụ hoàng luôn miệng nói là yêu dân như con. Vậy Thần vương phi không phải con dân của người hay sao, thậm chí muội ấy còn hơn cả những người bình thường, vậy dựa vào cái gì mà lại bị quốc gia của muội ấy, quân vương của muội ấy vứt bỏ”