Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1103
Chương 1103
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy ấm áp và không khỏi bật cười.
Sương Nhi cáo trạng với Mộ Dung Bắc Uyên bằng một giọng nói rất trẻ con: “Tứ thúc, nó mới ăn vụng đồ ăn vặt của con”
Tiên nữ không phục ngự lắc cái đuôi kêu to.
Mộ Dung Bắc Uyên bật cười: xem nó hiểu đấy”
Sương Nhi dẩu miệng ra: “Hồ ly xấu xa, nể tình cô cô đưa ngươi tới đây, ta không so đo với ngươi nữa”
Mộ Dung Bắc Uyên ôm lấy Sương Nhi: “Con thích cô cô vậy sao?”
“Vâng, Sương Nhi rất thích cô cô”
“Tại sao? Cả ngày con đều ở bên cạnh thẩm thẩm nhưng ta chưa nghe thấy con nói thích thẩm thẩm. Con mới gặp cô cô được có mấy lần”
Con cũng không thể nói xấu nó, con Sương Nhi chọc chọc khuôn mặt nhỏ của mình, thấy Nhật Nhi ngồi đối diện nháy mắt điên cuồng nên nó đành nói ra một cách rất không tình nguyện: “Bởi vì cô cô đẹp hơn thẩm thẩm”
Mộ Dung Bắc Uyên dở khóc dở cười: “Sao Sương Nhi có thể nông cạn như vậy? Con chỉ thích những người đẹp thôi sao? Con tuyệt đối không được nói điều này trước mặt thẩm thẩm, nếu không thẩm thẩm sẽ không vui”
Vừa nhắc tới Triệu Thanh Nghi là Triệu Thanh Nghỉ tới ngay.
Thật ra kể từ khi Mộ Dung Bắc Uyên đến ở ở Tịch Chiếu Các, Triệu Thanh Nghỉ rất không muốn đến đây.
Dù sao nàng ta cũng biết rõ đây là nơi ở trước đây của Triệu Khương Lan, nàng ta còn định khuyên Mộ Dung Bắc Uyên để hắn về lại tẩm điện của mình.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên thích nơi này nên nàng ta cũng không thể làm gì được nữa.
Mô Dung Bắc Uyên ôm Sương Nhi, nhìn về phía Triệu Thanh Nghỉ: “Sao Vương phi cũng tới đây?”
“Hôm nay là sinh thần của vương gia, cho dù thế nào thần thiếp cũng nên chuẩn bị quà. Vậy nên ban nãy thần thiếp mới cố ý ra ngoài, tìm tới một cửa tiệm hương liệu tốt nhất ở kinh thành để mua cho vương gia một hộp trà hương”
Nàng ta đưa chiếc hộp gỗ trong tay mình ra: “Nghe chưởng quầy nói đây là một loại ngưng thủy hương vô cùng quý giá, mỗi ngày chỉ cần đốt một mảnh thì cả căn phòng đều rất thơm. Thần thiếp vụng về, không giỏi chọn quà cho người khác nhưng khi chọn quà tặng vương gia, thần thiếp vô cùng cẩn thận, hy vọng vương gia thích nó, bình thường cũng hay dùng đến nó”
Triệu Thanh Nghỉ có ý tốt nên Mộ Dung Bắc Uyên cũng không từ chối: “Đa tạ Vương phi, khi nào rảnh rỗi bản vương sẽ dùng”
Triệu Thanh Nghỉ gặp Mộ Dung Bắc Uyên không từ chối thì ân cần nói: “Hay hôm nay vương gia đốt một mảnh xem thử mùi hương thế nào. Nếu vương gia thích thì về sau thần thiếp sẽ thay vương gia chuẩn bị những món đồ hương liệu này”
Tịnh Sở và Mai Hương liếc nhau một cái rồi cùng im lặng.
Trong căn phòng trước đây Triệu Khương Lan ở, gần như không bao giờ đốt hương.
Chỉ trong một số trường hợp quan trọng, lễ tết gì đó thì nàng mới bảo hạ nhân dùng hương xông vào y phục.
Bởi vì Triệu Khương Lan là đại phu, nàng cho rằng phần lớn các hương liệu chưa chắc đã vô hại với cơ thể con người.
Nhất là dùng những loại hương liệu rẻ tiền, ngửi thời gian dài thậm chí còn khiến tim đập nhanh hoặc thành nghiện.
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy ấm áp và không khỏi bật cười.
Sương Nhi cáo trạng với Mộ Dung Bắc Uyên bằng một giọng nói rất trẻ con: “Tứ thúc, nó mới ăn vụng đồ ăn vặt của con”
Tiên nữ không phục ngự lắc cái đuôi kêu to.
Mộ Dung Bắc Uyên bật cười: xem nó hiểu đấy”
Sương Nhi dẩu miệng ra: “Hồ ly xấu xa, nể tình cô cô đưa ngươi tới đây, ta không so đo với ngươi nữa”
Mộ Dung Bắc Uyên ôm lấy Sương Nhi: “Con thích cô cô vậy sao?”
“Vâng, Sương Nhi rất thích cô cô”
“Tại sao? Cả ngày con đều ở bên cạnh thẩm thẩm nhưng ta chưa nghe thấy con nói thích thẩm thẩm. Con mới gặp cô cô được có mấy lần”
Con cũng không thể nói xấu nó, con Sương Nhi chọc chọc khuôn mặt nhỏ của mình, thấy Nhật Nhi ngồi đối diện nháy mắt điên cuồng nên nó đành nói ra một cách rất không tình nguyện: “Bởi vì cô cô đẹp hơn thẩm thẩm”
Mộ Dung Bắc Uyên dở khóc dở cười: “Sao Sương Nhi có thể nông cạn như vậy? Con chỉ thích những người đẹp thôi sao? Con tuyệt đối không được nói điều này trước mặt thẩm thẩm, nếu không thẩm thẩm sẽ không vui”
Vừa nhắc tới Triệu Thanh Nghi là Triệu Thanh Nghỉ tới ngay.
Thật ra kể từ khi Mộ Dung Bắc Uyên đến ở ở Tịch Chiếu Các, Triệu Thanh Nghỉ rất không muốn đến đây.
Dù sao nàng ta cũng biết rõ đây là nơi ở trước đây của Triệu Khương Lan, nàng ta còn định khuyên Mộ Dung Bắc Uyên để hắn về lại tẩm điện của mình.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên thích nơi này nên nàng ta cũng không thể làm gì được nữa.
Mô Dung Bắc Uyên ôm Sương Nhi, nhìn về phía Triệu Thanh Nghỉ: “Sao Vương phi cũng tới đây?”
“Hôm nay là sinh thần của vương gia, cho dù thế nào thần thiếp cũng nên chuẩn bị quà. Vậy nên ban nãy thần thiếp mới cố ý ra ngoài, tìm tới một cửa tiệm hương liệu tốt nhất ở kinh thành để mua cho vương gia một hộp trà hương”
Nàng ta đưa chiếc hộp gỗ trong tay mình ra: “Nghe chưởng quầy nói đây là một loại ngưng thủy hương vô cùng quý giá, mỗi ngày chỉ cần đốt một mảnh thì cả căn phòng đều rất thơm. Thần thiếp vụng về, không giỏi chọn quà cho người khác nhưng khi chọn quà tặng vương gia, thần thiếp vô cùng cẩn thận, hy vọng vương gia thích nó, bình thường cũng hay dùng đến nó”
Triệu Thanh Nghỉ có ý tốt nên Mộ Dung Bắc Uyên cũng không từ chối: “Đa tạ Vương phi, khi nào rảnh rỗi bản vương sẽ dùng”
Triệu Thanh Nghỉ gặp Mộ Dung Bắc Uyên không từ chối thì ân cần nói: “Hay hôm nay vương gia đốt một mảnh xem thử mùi hương thế nào. Nếu vương gia thích thì về sau thần thiếp sẽ thay vương gia chuẩn bị những món đồ hương liệu này”
Tịnh Sở và Mai Hương liếc nhau một cái rồi cùng im lặng.
Trong căn phòng trước đây Triệu Khương Lan ở, gần như không bao giờ đốt hương.
Chỉ trong một số trường hợp quan trọng, lễ tết gì đó thì nàng mới bảo hạ nhân dùng hương xông vào y phục.
Bởi vì Triệu Khương Lan là đại phu, nàng cho rằng phần lớn các hương liệu chưa chắc đã vô hại với cơ thể con người.
Nhất là dùng những loại hương liệu rẻ tiền, ngửi thời gian dài thậm chí còn khiến tim đập nhanh hoặc thành nghiện.