Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1140
Chương 1140
Ngay sau đó, Linh Đan đi chợ bí mật mua một cái kẹp chuột. Cái kẹp chuột này do một thợ thủ công phát minh ra. Bởi vì có rất nhiều chuột phá đồng ruộng nên nếu để nhiều cái này vào đồng ruộng thì chuột sẽ không dám xâm phạm. Cứ thế, thứ này lập tức trở nên phổ biến ở kinh thành. Thứ đồ chơi này trông nhỏ nhưng lại vô cùng có sức mạnh. Nghe nói những con vật lớn hơn cũng có thể bị bắt.
Linh Đan lẻn đi vào dưới gốc cây mà buổi tối tiểu hồ ly thường lui tới. Nhân lúc không ai để ý đem cái kẹp này vùi dưới lớp lá rụng trên mặt đất. Cứ như vậy, chỉ cần tiểu hồ ly chạm vào cái kẹp này là có thể bị bắt. Đến lúc đó thì nó chịu không nổi nữa rồi!
Quả nhiên, đêm nay Tiên Nữ lại đến. Như thường lệ, nó lắc lư dưới gốc cây, vừa mới chuẩn bị nhảy lên cây thì đâu ai biết bàn chân nhỏ của Tiên Nữ lại dẫm lên mảnh đất đó. Đột nhiên nghe táp một tiếng, kẹp trên mặt đất rung chuyển. Tiên Nữ á á vài tiếng, đau đến nỗi không thể cử động.
Triệu Thanh Nghi và Linh Đan cách đó không xa đợi nó mắc bấy. Khi thấy con hồ ly bị thương, hai người nhìn nhau cười. Lúc này mới chậm rãi đi tới. Mắt thấy xung quanh vắng lặng, bàn chân trắng như tuyết của con hồ ly đáng thương này bị thương dính máu. Thấy có người đến gần, con hồ ly kêu càng thảm thiết. Tiên Nữ muốn cầu cứu. Ai ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt cười mỉm của đối phương.
Linh Đan bỏ đá xuống giếng mắng: “Không ngờ nó sập bãy thật.
Thật đúng là loại ham ăn ngu xuẩn”
Lời này đã khiến Tiên Nữ tức giận căn răng chịu đựng. Hận không thể xé nát mặt bọn họ. Thật tiếc bởi vì quá đau, nó không thể di chuyển và chỉ có thể vô tội bị người khác nhắc đến.
Linh Đan mở kẹp ra. Trên cái kẹp cũng dính không ít máu.
Triệu Thanh Nghi nói với Linh Đan: “Ngươi cần phải nhớ đem cái kẹp này vứt ra thật xa. Không được để người trong phủ nhìn thấy. Nếu không, trách nhiệm đổ lên đầu chúng ta thì khó mà giải thích được”
Linh Đan cam đoan ba lần: “Vương phi yên tâm, nô tỳ nhất định giữ bí mật”
Lúc này Triệu Thanh Nghỉ mới cảm thấy hài lòng quay về. Linh Đan không quan tâm đến Tiên Nữ trên mặt đất nữa, bước đi không nhìn lại.
Thấy họ cứ như vậy rời đi mà không để ý mình sống chết, Tiên Nữ không thể không giận. Nó lê những bước chân nặng nề trở lại tẩm điện.
Mai Hương đang tìm kiếm tung tích của nó khắp nơi, vất vả lắm mới nhìn thấy bóng dáng từ đằng xa, vừa định quở trách nó hai câu thì đột nhiên nhìn thấy chân Tiên Nữ có vết máu. Mai Hương che miệng thất kinh: “Ngươi làm sao thế này?”
Tiểu hồ ly ôm đầu không chịu để ý đến người khác, đương nhiên là tâm tình không tốt.
Mai Hương chợt than thở: “Bảo ngươi không được chạy lung tung.
Cũng không biết làm sao lại dính phải bẫy chuột khiến ngươi bị thương vậy”
Nói xong mà trong lòng nàng ấy vẫn còn lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, chưa bao giờ nghe qua trong phủ lại có loại ám khí này. Tiểu hồ ly này sao lại gặp được?”
Lúc trước, Triệu Khương Lan để lại rất nhiều thuốc ở trong tẩm điện.
Mai Hương cùng với Tịnh Sở luống cuống băng bó lại cho nó.
Ngay sau đó, Linh Đan đi chợ bí mật mua một cái kẹp chuột. Cái kẹp chuột này do một thợ thủ công phát minh ra. Bởi vì có rất nhiều chuột phá đồng ruộng nên nếu để nhiều cái này vào đồng ruộng thì chuột sẽ không dám xâm phạm. Cứ thế, thứ này lập tức trở nên phổ biến ở kinh thành. Thứ đồ chơi này trông nhỏ nhưng lại vô cùng có sức mạnh. Nghe nói những con vật lớn hơn cũng có thể bị bắt.
Linh Đan lẻn đi vào dưới gốc cây mà buổi tối tiểu hồ ly thường lui tới. Nhân lúc không ai để ý đem cái kẹp này vùi dưới lớp lá rụng trên mặt đất. Cứ như vậy, chỉ cần tiểu hồ ly chạm vào cái kẹp này là có thể bị bắt. Đến lúc đó thì nó chịu không nổi nữa rồi!
Quả nhiên, đêm nay Tiên Nữ lại đến. Như thường lệ, nó lắc lư dưới gốc cây, vừa mới chuẩn bị nhảy lên cây thì đâu ai biết bàn chân nhỏ của Tiên Nữ lại dẫm lên mảnh đất đó. Đột nhiên nghe táp một tiếng, kẹp trên mặt đất rung chuyển. Tiên Nữ á á vài tiếng, đau đến nỗi không thể cử động.
Triệu Thanh Nghi và Linh Đan cách đó không xa đợi nó mắc bấy. Khi thấy con hồ ly bị thương, hai người nhìn nhau cười. Lúc này mới chậm rãi đi tới. Mắt thấy xung quanh vắng lặng, bàn chân trắng như tuyết của con hồ ly đáng thương này bị thương dính máu. Thấy có người đến gần, con hồ ly kêu càng thảm thiết. Tiên Nữ muốn cầu cứu. Ai ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt cười mỉm của đối phương.
Linh Đan bỏ đá xuống giếng mắng: “Không ngờ nó sập bãy thật.
Thật đúng là loại ham ăn ngu xuẩn”
Lời này đã khiến Tiên Nữ tức giận căn răng chịu đựng. Hận không thể xé nát mặt bọn họ. Thật tiếc bởi vì quá đau, nó không thể di chuyển và chỉ có thể vô tội bị người khác nhắc đến.
Linh Đan mở kẹp ra. Trên cái kẹp cũng dính không ít máu.
Triệu Thanh Nghi nói với Linh Đan: “Ngươi cần phải nhớ đem cái kẹp này vứt ra thật xa. Không được để người trong phủ nhìn thấy. Nếu không, trách nhiệm đổ lên đầu chúng ta thì khó mà giải thích được”
Linh Đan cam đoan ba lần: “Vương phi yên tâm, nô tỳ nhất định giữ bí mật”
Lúc này Triệu Thanh Nghỉ mới cảm thấy hài lòng quay về. Linh Đan không quan tâm đến Tiên Nữ trên mặt đất nữa, bước đi không nhìn lại.
Thấy họ cứ như vậy rời đi mà không để ý mình sống chết, Tiên Nữ không thể không giận. Nó lê những bước chân nặng nề trở lại tẩm điện.
Mai Hương đang tìm kiếm tung tích của nó khắp nơi, vất vả lắm mới nhìn thấy bóng dáng từ đằng xa, vừa định quở trách nó hai câu thì đột nhiên nhìn thấy chân Tiên Nữ có vết máu. Mai Hương che miệng thất kinh: “Ngươi làm sao thế này?”
Tiểu hồ ly ôm đầu không chịu để ý đến người khác, đương nhiên là tâm tình không tốt.
Mai Hương chợt than thở: “Bảo ngươi không được chạy lung tung.
Cũng không biết làm sao lại dính phải bẫy chuột khiến ngươi bị thương vậy”
Nói xong mà trong lòng nàng ấy vẫn còn lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, chưa bao giờ nghe qua trong phủ lại có loại ám khí này. Tiểu hồ ly này sao lại gặp được?”
Lúc trước, Triệu Khương Lan để lại rất nhiều thuốc ở trong tẩm điện.
Mai Hương cùng với Tịnh Sở luống cuống băng bó lại cho nó.