Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1154
Chương 1154
Mộ Dung Bắc Uyên cố gắng quay đi: “Nhi thần và Vương phi thực sự khó có thể hòa hợp, cứ như thể giữa nhi thần và nàng có điều gì ẩn khúc. Nhi thần thật sự không có lòng tin vào việc Vương Phi và nhi thần có thể sống hòa thuận với nhau”
Chiêu Vũ đế càng thêm đau lòng khi nghe điều này, hắn không ngờ răng, Mộ Dung Bắc Uyên vẫn rất kén chọn ngay cả khi bị mất trí nhớ.
Nhưng kể cả việc Mộ Dung Bắc Uyên có không thích đi chăng nữa thì hắn cũng phải chịu đựng. Thay vì chọn ba chọn bốn, chọn Đông chọn Tây, thì hắn lại chọn Triệu Khương Lan.
Chiêu Vũ Đế cười khẩy: “Vậy ư? Vương phi có đắc tội gì mà con lại muốn hưu thê? Khi con sinh bệnh, con bé không rời một bước chăm sóc cho con, chưa từng rời bỏ con, cùng con đồng cam cộng khổ, con không thể coi Vương phi như bằng hữu! Như vậy đâu khác nào lấy oán trả ơn?”
Mộ Dung Bắc Uyên đương nhiên biết. Hắn thực sự quan tâm tới điều này, sở dĩ Triệu Thanh Nghi sử dụng dầu thơm là để hắn hài lòng với nàng ta. Nàng ta ức hiếp Tiên Nữ, cũng có dể do Tiên Nữ đã mạo phạm tới danh phận Vương phi của nàng. Vậy nên, chỉ từ những điều này thôi thì hắn đã hoàn toàn không có bất kì biện pháp nào để trách phạt Triệu Thanh Nghi.
Thực tế, hăn không làm điều gì tổn hại đến nàng. Mộ Dung Bắc Uyên cũng không phải người vong ơn bội nghĩa, tuy rằng luôn lên tiếng cảnh cáo Triệu Thanh Nghi nhưng cũng chưa lần nào xuống tay với nàng ta.
Chiêu Vũ đế trông thấy sự suy nghĩ của hắn liền nói: “Nếu đã không hưu thê với Vương phi, danh phận Vương phi của Triệu Thanh Nghi sẽ không vì người khác mà bị dao động. Con lại có ý với công chúa Nhã Lan, vậy vị trí của con bé ở đâu? Con muốn con bé đường đường chính chính bước vào Thần Vương phủ trở thành thê thiếp của con sao? Hay là làm vợ lẽ của con? Con mơ cũng đẹp quá đấy!”
Mộ Dung Bắc Uyên bị lời phản bác tàn nhẫn không một chút nể nang làm chen nghẹn cổ họng. Hắn cúi đầu đau khổ: “Nhi thần không có ý nghĩ sai trái, chỉ là không nỡ để nàng ấy rời xa”
Chiêu Vũ đế nắm bắt thời cơ, rèn sắt khi còn nóng, sau đó liền giáng cho hẳn ta một đòn chí mạng: “Con có tiếc nuối thì cũng chẳng có lợi ích gì, ngay cả khi con bé không gả tới Vinh Dương, thì cũng sẽ được gả đi cho người khác, trẫm chỉ muốn nói với con điều này, con không phải người duy nhất có ý với con bé, mà kể cả tam huynh của con cũng vậy”
Mộ Dung Bắc Uyên sững sờ, thật ra anh cũng cảm thấy thái độ của Mộ Dung Bắc Hải đối với công chúa Nhã Lan rất bất thường, chỉ là không dồn hết tâm trí vì chuyện đó. Bây giờ lại bị Chiêu Vũ đế nói ra, hắn vô cùng ái ngại.
Điều này cũng không sai, khi hắn và công chúa Nhã Lan quen biết nhau được một thời gian thì tam huynh và nàng đã biết nhau từ rất lâu trước đó. Hơn nữa, hai người họ không gì là không kể cho nhau, sớm đã trở thành một đôi tri kỷ.
Nếu mang ra so sánh thì hắn đâu khác nào người ngoài. Hớn nữa, hắn đã có thê tử, cũng đâu còn tư cách gì để tơ tưởng đến công chúa Nhã Lan?
Càng chìm đắm vào suy nghĩ ấy, Mộ Dung Bắc Uyên lại càng thêm thất vọng.
Trông dáng vẻ của hản bi thương đến cùng cực, Chiêu Vũ đế cũng không đành lòng.
Chiêu Vũ đế không thể không thuyết phục hắn: “Tại sao con lại hồ đồ như vậy? Nếu con không thể hòa hợp với Triệu Thanh Nghị, vậy thì hãy tìm một Trắc Phi có cùng tính khí là được. Không cần gia cảnh hiển hách, quan trọng là nhất kiến chung tình, trẫm không ngăn cản con. Nhưng công chúa Nhã Lan thì tuyệt đối không được, con bé có liên quan tới sự hòa hảo giữa hai quốc gia, nếu con mắc phải sai lầm mà phá vỡ sự hòa hảo này, cái giá mà Thịnh Khang phải trả, trẫm và con đều không thể lường trước được! Uyên nhỉ, con là hoàng tử, sinh ra mang dòng máu của hoàng tộc, người của thiên hạ đều là người của chúng ta. Con phải có trách nhiệm với giang sơn đất nước”
Mộ Dung Bắc Uyên cố gắng quay đi: “Nhi thần và Vương phi thực sự khó có thể hòa hợp, cứ như thể giữa nhi thần và nàng có điều gì ẩn khúc. Nhi thần thật sự không có lòng tin vào việc Vương Phi và nhi thần có thể sống hòa thuận với nhau”
Chiêu Vũ đế càng thêm đau lòng khi nghe điều này, hắn không ngờ răng, Mộ Dung Bắc Uyên vẫn rất kén chọn ngay cả khi bị mất trí nhớ.
Nhưng kể cả việc Mộ Dung Bắc Uyên có không thích đi chăng nữa thì hắn cũng phải chịu đựng. Thay vì chọn ba chọn bốn, chọn Đông chọn Tây, thì hắn lại chọn Triệu Khương Lan.
Chiêu Vũ Đế cười khẩy: “Vậy ư? Vương phi có đắc tội gì mà con lại muốn hưu thê? Khi con sinh bệnh, con bé không rời một bước chăm sóc cho con, chưa từng rời bỏ con, cùng con đồng cam cộng khổ, con không thể coi Vương phi như bằng hữu! Như vậy đâu khác nào lấy oán trả ơn?”
Mộ Dung Bắc Uyên đương nhiên biết. Hắn thực sự quan tâm tới điều này, sở dĩ Triệu Thanh Nghi sử dụng dầu thơm là để hắn hài lòng với nàng ta. Nàng ta ức hiếp Tiên Nữ, cũng có dể do Tiên Nữ đã mạo phạm tới danh phận Vương phi của nàng. Vậy nên, chỉ từ những điều này thôi thì hắn đã hoàn toàn không có bất kì biện pháp nào để trách phạt Triệu Thanh Nghi.
Thực tế, hăn không làm điều gì tổn hại đến nàng. Mộ Dung Bắc Uyên cũng không phải người vong ơn bội nghĩa, tuy rằng luôn lên tiếng cảnh cáo Triệu Thanh Nghi nhưng cũng chưa lần nào xuống tay với nàng ta.
Chiêu Vũ đế trông thấy sự suy nghĩ của hắn liền nói: “Nếu đã không hưu thê với Vương phi, danh phận Vương phi của Triệu Thanh Nghi sẽ không vì người khác mà bị dao động. Con lại có ý với công chúa Nhã Lan, vậy vị trí của con bé ở đâu? Con muốn con bé đường đường chính chính bước vào Thần Vương phủ trở thành thê thiếp của con sao? Hay là làm vợ lẽ của con? Con mơ cũng đẹp quá đấy!”
Mộ Dung Bắc Uyên bị lời phản bác tàn nhẫn không một chút nể nang làm chen nghẹn cổ họng. Hắn cúi đầu đau khổ: “Nhi thần không có ý nghĩ sai trái, chỉ là không nỡ để nàng ấy rời xa”
Chiêu Vũ đế nắm bắt thời cơ, rèn sắt khi còn nóng, sau đó liền giáng cho hẳn ta một đòn chí mạng: “Con có tiếc nuối thì cũng chẳng có lợi ích gì, ngay cả khi con bé không gả tới Vinh Dương, thì cũng sẽ được gả đi cho người khác, trẫm chỉ muốn nói với con điều này, con không phải người duy nhất có ý với con bé, mà kể cả tam huynh của con cũng vậy”
Mộ Dung Bắc Uyên sững sờ, thật ra anh cũng cảm thấy thái độ của Mộ Dung Bắc Hải đối với công chúa Nhã Lan rất bất thường, chỉ là không dồn hết tâm trí vì chuyện đó. Bây giờ lại bị Chiêu Vũ đế nói ra, hắn vô cùng ái ngại.
Điều này cũng không sai, khi hắn và công chúa Nhã Lan quen biết nhau được một thời gian thì tam huynh và nàng đã biết nhau từ rất lâu trước đó. Hơn nữa, hai người họ không gì là không kể cho nhau, sớm đã trở thành một đôi tri kỷ.
Nếu mang ra so sánh thì hắn đâu khác nào người ngoài. Hớn nữa, hắn đã có thê tử, cũng đâu còn tư cách gì để tơ tưởng đến công chúa Nhã Lan?
Càng chìm đắm vào suy nghĩ ấy, Mộ Dung Bắc Uyên lại càng thêm thất vọng.
Trông dáng vẻ của hản bi thương đến cùng cực, Chiêu Vũ đế cũng không đành lòng.
Chiêu Vũ đế không thể không thuyết phục hắn: “Tại sao con lại hồ đồ như vậy? Nếu con không thể hòa hợp với Triệu Thanh Nghị, vậy thì hãy tìm một Trắc Phi có cùng tính khí là được. Không cần gia cảnh hiển hách, quan trọng là nhất kiến chung tình, trẫm không ngăn cản con. Nhưng công chúa Nhã Lan thì tuyệt đối không được, con bé có liên quan tới sự hòa hảo giữa hai quốc gia, nếu con mắc phải sai lầm mà phá vỡ sự hòa hảo này, cái giá mà Thịnh Khang phải trả, trẫm và con đều không thể lường trước được! Uyên nhỉ, con là hoàng tử, sinh ra mang dòng máu của hoàng tộc, người của thiên hạ đều là người của chúng ta. Con phải có trách nhiệm với giang sơn đất nước”