Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1255
Chương 1255
Lúc quay về, Triệu An Hinh đột nhiên mở miệng hỏi Triệu An Linh.
“Nhị tỷ cảm thấy đại tỷ không phải là hung thủ thật sự sao?”
Trong lòng Triệu An Linh nhảy lên thình thịch, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi gì.
Nàng ấy hỏi Triệu An Hinh: “Vậy đệ cảm thấy Triệu Khương Lan kia có động cơ giết người sao?”
“Mặc dù trước đây đệ cũng cảm thấy đại tỷ chắc hẳn là sẽ không làm ra mấy chuyện xúc động không suy nghĩ như vậy. Thế nhưng tất cả chứng cứ đều đang chỉ về phía đại tỷ, hơn nữa tỷ ấy và mẹ vẫn luôn không cùng quan điểm. Thật sự khó tránh việc khiến người ta suy nghĩ nhiều”
Triệu An Linh thuận nước đẩy thuyền gật đầu: “Đệ nói cũng đúng.
Dù sao thì chúng ta đã điều tra nhiều người như vậy cũng không phát hiện ra ai khác tình nghỉ cả. Vậy nên chuyện này hơn một nửa khả năng vẫn là do Triệu Khương Lan gây ra. Chỉ là chuyện này không thể khinh thường được. Chúng ta phải chờ đến khi nàng ấy hoàn toàn nhận tội mới được thông báo kết quả ra bên ngoài, tránh cho miệng lưỡi thế gian, vô duyên vô cớ lại bị chỉ trích”
Nghe thấy Triệu An Linh nói như vậy, Triệu An Hinh liên tục gật đầu.
Chỉ là lúc nhìn bóng lưng bước về phía trước của hản, Triệu An Linh dường như có điều gì đó suy nghĩ.
Hôm sau quản gia đã thông báo cho Triệu An Linh, nói rằng mới sáng sớm Triệu An Hinh đã ra ngoài.
Ông ta đã phái người đi theo Triệu An Hinh, nhưng tạm thời bây giờ vẫn không biết hẳn đang đi đâu.
Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn thì chỗ muốn đến chắc hẳn cách phủ nhà họ Triệu một đoạn, vậy nên ông ta hỏi Triệu An Linh xem có muốn vào phòng Triệu An Hinh điều tra hay không.
Lúc này Triệu An Linh mới cho người đến mở khoá.
Nàng ấy không dám đánh động đến những hạ nhân khác, chỉ lặng lẽ đi vào một mình, lục tung các ngõ ngách lên điều tra một lần.
Triệu An Linh muốn biết, Triệu An Hinh có lén giấu nàng cất giữ mấy loại thuốc khả nghỉ trong phòng hay không.
Bởi vì mấy ngày nay Mộ Dung Bắc Uyên đã hạ lệnh tra xét phủ đệ nghiêm túc.
Đám hạ nhân ra vào cùng với những vật mà họ mang theo bên mình đều được người giám sát chặt chẽ.
Hơn nữa lúc trước bọc dược liệu do Triệu Khương Lan lấy ra nhìn vừa dài vừa nhỏ, giấu vào người cũng không tốt lắm.
‘Vậy nên nếu chuyện này thật sự là do Triệu An Hinh làm, chắc chắn hẳn sẽ không đưa thứ này ra bên ngoài trong hai ngày lục soát các phòng, như vậy sẽ càng khiến người ta chú ý.
Thế nên cách tốt nhất mà hẳn làm chính là giấu thứ đó ở trong phòng trước đã.
Chờ thêm mấy ngày nữa, sự chú ý của mọi người đã tản sang chuyện khác, hản lại lén lút đưa ra ngoài Đến lúc đó muốn ném đi hay là huỷ đi thì sẽ không có người nào phát hiện ra.
Thế nhưng Triệu An Linh lục tung khắp phòng ngủ rồi cả các ngăn tử cũng không thấy viên Long Đình Tán nào.
Chẳng lẽ hắn không giấu mấy thứ ấy trong phòng sao?
Triệu An Linh ngó nghiêng khắp bốn phía một vòng, ánh mắt nàng ấy đột nhiên dừng lại ở chiếc bình hoa trong phòng.
Chiếc bình hoa này, bên trong có hơn một nửa loại cây thân cao như vậy.
Ngày bình thường, cho dù nha hoàn có đến đây quét dọn cũng tuyệt đối không dám ngó vào bên trong để xem.
Vậy là Triệu An Linh di chuyển một cái ghế đến, nàng ấy đứng thẳng lên ghế, nhìn vào miệng bình.
Nhưng mà bởi vì nguyên nhân ánh sáng, bên trong chỉ mà một khoảng đen kịt, nhìn không ra cuối cùng trong đó là gì.
Nàng ấy liền vươn tay ra đưa vào xem thử.
Ai ngờ thật sự lại mò được một chiếc túi vải mềm.
Triệu An Linh cẩn thận lấy chiếc túi vải kia ra, sau khi lấy ra hết thì mới mở túi Phát hiện ra bên trong là thứ cực kỳ giống với Vi Hàn Tán, là một loại dược liệu có cây màu đen, thân dài.
Nàng ấy lập tức bịt miệng lại. Đây chẳng lẽ là Long Đinh Tán thật sự do Triệu Khương Lan cầm đến nhà họ Triệu lúc trước sao?
Vậy nên, người thật sự hãi chết Quận chúa Di Thanh, vốn dĩ không phải Triệu Khương Lan mà chính là Triệu An Hinh sao?
Lúc quay về, Triệu An Hinh đột nhiên mở miệng hỏi Triệu An Linh.
“Nhị tỷ cảm thấy đại tỷ không phải là hung thủ thật sự sao?”
Trong lòng Triệu An Linh nhảy lên thình thịch, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi gì.
Nàng ấy hỏi Triệu An Hinh: “Vậy đệ cảm thấy Triệu Khương Lan kia có động cơ giết người sao?”
“Mặc dù trước đây đệ cũng cảm thấy đại tỷ chắc hẳn là sẽ không làm ra mấy chuyện xúc động không suy nghĩ như vậy. Thế nhưng tất cả chứng cứ đều đang chỉ về phía đại tỷ, hơn nữa tỷ ấy và mẹ vẫn luôn không cùng quan điểm. Thật sự khó tránh việc khiến người ta suy nghĩ nhiều”
Triệu An Linh thuận nước đẩy thuyền gật đầu: “Đệ nói cũng đúng.
Dù sao thì chúng ta đã điều tra nhiều người như vậy cũng không phát hiện ra ai khác tình nghỉ cả. Vậy nên chuyện này hơn một nửa khả năng vẫn là do Triệu Khương Lan gây ra. Chỉ là chuyện này không thể khinh thường được. Chúng ta phải chờ đến khi nàng ấy hoàn toàn nhận tội mới được thông báo kết quả ra bên ngoài, tránh cho miệng lưỡi thế gian, vô duyên vô cớ lại bị chỉ trích”
Nghe thấy Triệu An Linh nói như vậy, Triệu An Hinh liên tục gật đầu.
Chỉ là lúc nhìn bóng lưng bước về phía trước của hản, Triệu An Linh dường như có điều gì đó suy nghĩ.
Hôm sau quản gia đã thông báo cho Triệu An Linh, nói rằng mới sáng sớm Triệu An Hinh đã ra ngoài.
Ông ta đã phái người đi theo Triệu An Hinh, nhưng tạm thời bây giờ vẫn không biết hẳn đang đi đâu.
Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn thì chỗ muốn đến chắc hẳn cách phủ nhà họ Triệu một đoạn, vậy nên ông ta hỏi Triệu An Linh xem có muốn vào phòng Triệu An Hinh điều tra hay không.
Lúc này Triệu An Linh mới cho người đến mở khoá.
Nàng ấy không dám đánh động đến những hạ nhân khác, chỉ lặng lẽ đi vào một mình, lục tung các ngõ ngách lên điều tra một lần.
Triệu An Linh muốn biết, Triệu An Hinh có lén giấu nàng cất giữ mấy loại thuốc khả nghỉ trong phòng hay không.
Bởi vì mấy ngày nay Mộ Dung Bắc Uyên đã hạ lệnh tra xét phủ đệ nghiêm túc.
Đám hạ nhân ra vào cùng với những vật mà họ mang theo bên mình đều được người giám sát chặt chẽ.
Hơn nữa lúc trước bọc dược liệu do Triệu Khương Lan lấy ra nhìn vừa dài vừa nhỏ, giấu vào người cũng không tốt lắm.
‘Vậy nên nếu chuyện này thật sự là do Triệu An Hinh làm, chắc chắn hẳn sẽ không đưa thứ này ra bên ngoài trong hai ngày lục soát các phòng, như vậy sẽ càng khiến người ta chú ý.
Thế nên cách tốt nhất mà hẳn làm chính là giấu thứ đó ở trong phòng trước đã.
Chờ thêm mấy ngày nữa, sự chú ý của mọi người đã tản sang chuyện khác, hản lại lén lút đưa ra ngoài Đến lúc đó muốn ném đi hay là huỷ đi thì sẽ không có người nào phát hiện ra.
Thế nhưng Triệu An Linh lục tung khắp phòng ngủ rồi cả các ngăn tử cũng không thấy viên Long Đình Tán nào.
Chẳng lẽ hắn không giấu mấy thứ ấy trong phòng sao?
Triệu An Linh ngó nghiêng khắp bốn phía một vòng, ánh mắt nàng ấy đột nhiên dừng lại ở chiếc bình hoa trong phòng.
Chiếc bình hoa này, bên trong có hơn một nửa loại cây thân cao như vậy.
Ngày bình thường, cho dù nha hoàn có đến đây quét dọn cũng tuyệt đối không dám ngó vào bên trong để xem.
Vậy là Triệu An Linh di chuyển một cái ghế đến, nàng ấy đứng thẳng lên ghế, nhìn vào miệng bình.
Nhưng mà bởi vì nguyên nhân ánh sáng, bên trong chỉ mà một khoảng đen kịt, nhìn không ra cuối cùng trong đó là gì.
Nàng ấy liền vươn tay ra đưa vào xem thử.
Ai ngờ thật sự lại mò được một chiếc túi vải mềm.
Triệu An Linh cẩn thận lấy chiếc túi vải kia ra, sau khi lấy ra hết thì mới mở túi Phát hiện ra bên trong là thứ cực kỳ giống với Vi Hàn Tán, là một loại dược liệu có cây màu đen, thân dài.
Nàng ấy lập tức bịt miệng lại. Đây chẳng lẽ là Long Đinh Tán thật sự do Triệu Khương Lan cầm đến nhà họ Triệu lúc trước sao?
Vậy nên, người thật sự hãi chết Quận chúa Di Thanh, vốn dĩ không phải Triệu Khương Lan mà chính là Triệu An Hinh sao?