Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1418-1423
Chương 1418
Bởi vì liên quan đến Sơn Vương phủ, Hứa phu nhân cũng biết, mọi việc trong Sơn Vương phủ đều rất cẩn thận. Đề phòng ngừa Tử Trúc lộ ra bất kì sơ hở nào, Hứa phu nhân lại dặn dò thêm một câu.
“Nếu như người thật sự không đủ thận trọng, bị người bên cạnh nhìn thấy và bắt được nhược điểm thì phải nhớ rằng, nói chuyện này là do Hứa Mạn Nhi bảo người làm, không có liên quan gì đến nhà họ Hứa.
Hứa phu nhân trừng mắt, mấp máy mỗi nói: “Đến lúc đó, người hãy đổ hết gáo nước bẩn này lên đầu Hứa Mạn Nhi. Nói rằng nàng ta có được phương thuốc dân gian, muốn mượn thứ đồ này để sinh con trai. Như vậy mà nói, cho dù bị người khác bắt được thì bọn họ cũng chỉ cảm thấy là do Hứa Mạn Nhi tham lam ích kỷ mới không nghĩ đến sức khỏe của Sơn Vương điện hạ.
Tử Trúc cắn môi, một lần nữa đồng ý.
Nói trong lòng không sợ là điều không thể, dù sao thì coi như thứ đồ này không có độc, nhưng mà đối với cơ thể Mộ Dung Bắc Hải là không tốt.
Trong trường hợp không may bị người khác phát hiện, nàng ta làm thế nào cũng không thể rửa bỏ tội danh, phần lớn sẽ đi vào con đường chết.
Nhưng nếu như nàng ta không làm thì cũng là đường chết.
Tử Trúc và những nha hoàn khác vốn không giống nhau. Tất cả người nhà của nàng ta đều ở nhà họ Hứa và tất cả đều ký một văn tự bán đứt.
Nói cách khác, nếu như nhà họ Hứa có bất kỳ điều gì không hài lòng với bọn họ thì đều có thể tùy ý xử lý bọn họ, cho dù báo quan cũng không có tác gì.
Bởi vì tính mạng của bọn họ đều thuộc về nhà họ Hứa. Hơn nữa huynh trưởng của nàng ta, hiện tại đang là thư đồng của nhị thiếu gia nhà họ Hứa.
Tuy nói là một nô tài nhưng cũng có chí hướng vươn lên, là niềm hy vọng của toàn gia đình.
Nếu như một mình nàng ta xảy ra chuyện gì thì cũng không nói, nhưng mà sẽ kéo theo cả gia đình, đặc biệt là còn có người có hi vọng sẽ thoát khỏi kiếp nô lệ, huynh trưởng nổi bật kia.
Vậy nàng ta làm sao không thể tha thứ cho chính mình, vì vậy cho dù Hứa phu nhân có yêu cầu nàng ta làm bất cứ chuyện gì đi chăng nữa thì nàng ta cũng nhất định sẽ làm, cho dù máu chảy đầu rơi.
Sau khi rời khỏi quán trà này, Tử Trúc cẩn thận lấy thứ đồ đó giấu vào trong tay áo. Sau đó lại thay Hứa Mạn Nhi mua đồ rồi mới trở về Sơn Vương phủ.
Nguyên liệu ăn cơm và thuốc thang sử dụng thường ngày của Mộ Dung Bắc Hải đều do đầu bếp nữ và nha hoàn tin cận trong phủ kiểm tra, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kì sai sót nào.
Vì vậy muốn lén bỏ đồ gì bên cạnh thức ăn và thuốc thang của hắn hoàn toàn không có một tia hi vọng.
Tuy nhiên, Tử Trúc rất nhanh đã phát hiện được một thời cơ mới.
Không phải bên cạnh chính là nhân sâm mà hoàng hậu nương nương đã tặng cho Hứa Mạn Nhi và Mộ Dung Bắc Hải.
Bởi vì nhân sâm này vô cùng quý, không thể dễ dàng lấy dùng. Mà thứ đồ này, trên danh nghĩa là tặng cho Hứa Mạn Nhi và lẽ ra là do Hứa Mạn Nhi bố trí.
Hứa Mạn Nhi cũng không nghĩ nhiều, trong lòng biết hoàng hậu sở dĩ chuẩn bị những thứ này cũng là vì sức khỏe của bọn họ, đặc biệt là có thể hữu ích cho sự hồi phục của Mộ Dung Bắc Hải.
Vì vậy Hứa Mạn Nhi hỏi thăm Thúy Ngọc và Tử Trúc, hỏi bọn họ có biết nấu canh nhân sâm không?
Tất nhiên đây là một cơ hội hiếm có.
Tử Trúc nghĩ đến lời bà lão mù kia, vội vàng nói: “Nô tỳ biết ạ, còn nghe nói loại nhân sâm này dùng nồi đất nấu thì hiệu quả sẽ tốt hơn. Đúng lúc, trong viện của chúng ta có nồi đất, không cần phải làm phiền các tỷ tỷ ở phòng bếp nữa.”
Hứa Mạn Nhi cũng không quan tâm, chỉ gật đầu.
“Vậy thì tốt, vậy thì các ngươi tự sắp xếp đi. Chỉ cần không làm hỏng đồ tốt, có thể làm cho điện hạ sử dụng thuận lợi là được rồi.”
Nói xong lời này, nàng lại nhìn về phía Tử Trúc.
“Mặc dù ngươi là người cậu sắp xếp ở bên ta, nhưng người đã theo ta vào Vương phủ, sau này ta sẽ coi người là người của ta. Trước đây ta không ở nhà họ Hứa, vì vậy cũng chưa có quen thuộc với người, nhưng giữa người với người xem trọng duyên phận, có lẽ bây giờ người có thể theo ta đến vương phủ chính là duyên phận chủ tớ của ta và người. Hi vọng những ngày sau này ba người chúng ta có thể chung sống với nhau, cùng nhau chăm sóc cho điện hạ thật tốt. Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ đối xử tốt với người, trong lòng ta cũng sẽ thương yêu người giống như là Thủy Ngọc”
Chương 1419
Tử Trúc nghe thấy nàng nói như vậy, trái tim bỗng nhiên có thắt lại.
Vốn dĩ nàng ta không có cảm giác gì với Hứa Mạn Nhi, một lòng chỉ nghĩ đến việc bảo vệ người nhà của mình, mặc cho Hửa phu nhân sai khiến.
Nhưng mà bây giờ, đột nhiên Hứa Mạn Nhi lại nói với nàng ta những lời chân thành như vậy làm cho trong lòng Tử Trúc có chút phân vân.
Bất giác, lòng bàn tay nàng ta bởi vì căng thẳng mà toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cố gắng nặn ra một nụ cười, giả vở đưa ra bộ mặt vui vẻ.
“Nô tỳ cảm ơn trắc phi đã đồng cảm, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm hầu hạ trắc phi, cùng với Thúy Ngọc tỷ tỷ chăm sóc tốt cho người và điện hạ.”
Hứa Mạn Nhi cười hiền hậu: “Được, sau này đều nhờ các ngươi chăm sóc rồi.”
Rất nhanh, Hứa Mạn Nhi đã đem nhân sâm do hoàng hậu ban thưởng đưa cho bọn họ.
“Các ngươi nhận thứ này đi, mỗi lần nấu thì lấy một ít. Hai người lần lượt đáp lại, ngày hôm đó cẩn thận lấy một cây cho vào nồi đất rồi đun trên lửa nhỏ.
Trong thời gian này, Tử Trúc không phải là không có cơ hội ra tay.
Nhưng mà nàng ta hít một hơi thật sâu, vẫn không có can đảm để bỏ thứ mà bà lão mắt mù kia đưa cho nàng ta vào trong nồi.
Nàng ta không còn cách nào khác ngoài an ủi bản thân, vẫn nên đợi qua vài ngày nữa rồi nói, bây giờ vẫn không vội.
Mà bọn họ nấu canh sâm mang tới cũng cần thông qua người hầu trong vương phủ dùng thìa bạc để giám sát xem có độc tính hay không.
Người hầu sợ Hứa Mạn Nhi không vui, có chút áy náy nhìn về phía Hứa Mạn Nhi: “Vẫn hi vọng trắc phi bỏ qua cho, nô tỳ làm như này là quy định ở trong vương phủ, bởi vì thân phận đặc biệt của Sơn Vương điện hạ, tất cả đồ ăn vào miệng đều bắt buộc phải dùng thìa bạc để phân biệt. Như vậy để đề phòng có người lợi dụng sơ hở để hại điện hạ.”
Hứa Mạn Nhi đương nhiên là không ý kiến: “Tất cả đều lấy sự an toàn của điện hạ làm trọng, ta sẽ không để ý đâu.
Nhìn thấy bọn họ thận trọng như vậy, trong lòng Tử Trúc càng thêm bất an.
Nàng ta vốn chậm chạp không dám ra tay, nhưng mà dường như Hứa phu nhân đang theo dõi nàng ta, cách vài ngày lại lén lút phái người gặp mặt nàng ta.
Vừa gặp mặt liền thúc giục hỏi: “Sao rồi? Thuốc đó có hiệu quả không? Tính tình của Sơn Vương điện hạ như thế nào, thái độ với Hứa Mạn Nhi như thế nào?”
Tử Trúc gấp đến độ loanh quanh, sau khi tường thuật mọi chuyện với người của nhà họ Hứa, rồi lại quay trở về Sơn Vương phủ và hạ quyết tâm.
Không chậm trễ được nữa rồi!
Vì vậy, thừa dịp lúc Thủy Ngọc không có phòng bị, nàng ta liền lên rắc một ít bột thuốc vào trong canh nhân sâm.
Bởi vì không xác định được dược tính nên lần đầu nàng ta bỏ không nhiều.
Đợi đến lúc những người hầu trong phủ đến kiểm tra, nhìn món đồ bằng bạc cắm vào trong canh sâm, Tử Trúc suýt nữa thở không nổi.
Nhưng may mắn thay, món đồ bằng bạc không bị chuyển sang màu đen.
Nàng ta liền chắc chắn rằng bà lãi mù không có lừa người. Mà Mộ Dung Bắc Hải nào có nghĩ rằng, người bên cạnh Hứa Mạn Nhi lại có lòng xấu xa.
Hắn vẫn như thường lệ, uống hết canh sâm mà không hề phòng bị.
Hứa Mạn Nhi lại không uống, bởi vì nàng ấy không thích mùi vị của canh sâm lắm.
Vì vậy, sau ngày đầu tiên uống một chút thì không đụng đến nó nữa.
Tử Trúc vẫn cẩn thận quan sát phản ứng của Mộ Dung Bắc Hải, nàng ta vốn nghĩ rằng bản thân cho vào không nhiều, cho dù Mộ Dung Bắc Hải có xuất hiện sự khó chịu thì cũng sẽ không phản ứng quá dữ dội.
Dù sao thì đồ bạc kia cũng không chuyển sang màu đen, chứng tỏ là độc tính không mạnh.
Hơn nữa bà lão mắt mù kia cũng nói, thuốc này cần thời gian dài sử dụng chứ không phải một sớm một chiều là có thể có hiệu quả gì.
Chương 1420
Nhưng điều làm cho Tử Trúc không nghĩ đến đó là, sau một nén nhang, Mộ Dung Bắc Hại lại đột nhiên cảm thấy nhức đầu như muốn nứt đầu ra.
Lúc đầu, Hứa Mạn Nhi còn không nghĩ đến phương diện đầu độc.
Chỉ cho rằng gần đây Mộ Dung Bắc Hải phải xử lý công việc quá nhiều, có chút bận rộn nên mới mệt mỏi quá độ.
Nhưng mà không ngờ qua một lúc sau, hắn lại cảm thấy tức ngực, thậm chí thở không nổi, đến tầm nhìn cũng trở nên mờ đi.
Điều này khiến cho mọi người trong vương phủ vô cùng sợ hãi.
Hứa Mạn Nhi lo lắng đến độ xoay quanh: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Không lẽ là hôm nay điện hạ đã ăn phải thứ gì không tốt sao? Tại sao đang bình thường mà chàng lại biến thành dáng vẻ khó chịu như thế này?”
Quản gia vội vàng mời đại phu đến xem, sau khi đại phu bắt mạch cho Mộ Dung Bắc Hại đã vô cùng khiếp sợ không thôi.
“Cái này, từ mạch đập Sơn Vương điện hạ mà nói, ngài ấy có dấu hiệu của việc bị trúng độc!”
Đám người hầu ở trong vương phủ nghe thấy câu này tất cả đều kinh ngạc.
Rõ ràng là Mộ Dung Bắc Hải chưa bao giờ gặp phải tình huống này trong ngày thường, đồ hẳn ăn đều rất bình thường, còn có người hầu nếm thử thức ăn trước khi chia
Nếu như thật sự có vấn đề, vậy thì người hầu thử thức ăn kia đã sớm xảy ra chuyện rồi, tại sao lại có thể rơi lên đầu Mộ Dung Bắc Hải được chứ? Trong tất cả những đồ được Mộ Dung Hải sử dụng, chỉ có canh sâm là không có người nếm thử trước. Nhưng mà canh sâm cũng đã sử dụng kim bạc để kiểm tra, rõ ràng là không có vấn đề gì.
Mắt thấy đại phu này cũng không có chút mặt mũi nào, quản gia liền vội vàng cho người đi đến Thần vương phủ mời Triệu Khương Lan đến.
Sau khi Triệu Khương Lan nghe tin thực hư Mộ Dung Bắc Hải bị trúng độc, trong lòng liên chấn động mạnh. Nàng và Mộ Dung Bắc Uyên không chút do dự vội vàng chạy đến.
Giờ phút này, Mộ Dung Bắc Hải đã rơi vào trạng thái hôn mê, thậm chí cơ thể còn co quắp lại, chỉ có thể nằm ở trên giường không hay biết gì.
Hứa Mạn Nhi lo lắng đến độ rơm rớm nước mắt, nhìn thấy Triệu Khương Lan, nàng ấy lập tức tiến đến đón.
“Thần vương phi, cầu xin muội, mau xem giúp điện hạ. Cũng không biết điện hạ bị làm sao, bỗng nhiên không có ý thức, làm cho muội sợ hãi. Triệu Khương Lan vội vàng bắt mạch cho Mộ Dung Bắc Hải, sau khi xem xong mạch tượng của Mộ Dung Bắc Hải, sắc mặt của nàng đột nhiên thay đổi.
“Quả thực là tam ca đã trúng độc, tại sao lại như vậy? Không lẽ không có người thay huynh ấy thử độc sao?”
Quản gia lau mồ hội trên trán: “Tất cả thức ăn của điện hạ, bọn thần đều thay nhau chú ý, thậm chí có còn có người nếm thử trước, thật sự không biết được chuyện này là như thế nào?”
“Trừ thức ăn ra thì sao? Huynh ấy có uống trà gi không?”
“Cũng không có trà, nhưng gần đây điện hạ vẫn luôn sử dụng một loại canh sâm, là hoàng hậu nương nương ban thưởng, dùng để bồi bổ khí tức cho ngài ấy.
“Canh sâm?”
Triệu Khương Lan nhíu mày: “Nếu như chỉ là cam sâm bình thường hắn sẽ không xuất hiện loại triệu chứng này, đem nhân sâm đến đây cho bổn cung xem.”
Thúy Ngọc liền cầm lấy nhân sâm chạy qua, Triệu Khương Lan quan sát tỉ mỉ, thậm chí còn cắn một miếng.
Mộ Dung Bắc Uyên giật mình, muốn cản cũng cản không kịp. Cũng may là nhân sâm không có vấn đề gì, Triệu Khương Lan lắc đầu một cái.
“Thứ này không có vấn đề gì. Rốt cuộc là chuyện gì? Các người nấu canh nhân sâm thế nào?”
Thúy Ngọc chỉ đành thành thật trả lời: “Nô tỳ dùng nồi nhỏ mà đun, ngoài nước trắng ra thì cũng không bỏ thêm thứ gì khác, bây giờ cũng không biết đây rốt cuộc là chuyện gì.
Tử Trúc sớm đã bị dọa đến không dám nói chuyện, nhưng vẻ mặt lại rất điềm tĩnh, không thể để cho người khác nhìn thấy sơ hở.
Chương 1421
Triệu Khương Lan sắc mặt u ám: “Có còn canh nhân sâm không, múc phần còn lại đem qua đây!”
Với lại đồng thời, phải loại bỏ chất độc trong người của Mộ Dung Bắc Hải ra ngoài càng sớm càng tốt.
Nhưng hắn bây giờ không còn ý thức nữa, không thể chủ động phối hợp chữa trị.
Triệu Khương Lan nghiến răng: “Mau đi tìm một cái ống rỗng tới đây, ví dụ như ống sậy
Người hầu cũng không dám hỏi tại sao, liền nhanh chóng làm theo.
Triều Khương Lan lại ra lệnh cho người chuẩn bị nước muối ăn, đổ cả một chén nước muối vào trong miệng của Mộ Dung Bắc Hải.
Đợi khi ống sậy được mang đến, nàng không ngừng dùng ống sậy chọc vào cổ họng của hắn, muốn làm cho hắn có cảm giác buồn nôn.
Dù cho Mộ Dung Bắc Hải bây giờ không còn ý thức nữa, nhưng cơ thể của hắn cũng sẽ phản ứng với sự kích thích như này.
Đúng như dự đoán, trong khoảng thời gian khoảng tầm một nén hương, Triệu Khương Lan nhìn thấy ngực của
Mộ Dung Bắc Hải nhấp nhô, liền biết rằng hắn đã có phản ứng.
Nàng liền sai người đỡ cơ thể của hắn dậy, rất nhanh Mộ Dung Bắc Hải đã nôn ra rồi. Nhưng ý thức của hắn vô cùng kém, vừa nôn xong thì lại liền rơi vào hôn mê sâu, rõ ràng là độc vẫn chưa được giải hết. Triệu Khương Lan lo lắng đến nỗi cau mày.
Nàng vẫn chưa làm rõ được, độc này rốt cuộc là loại độc gì.
Sau khi nhìn lại phần canh nhân sâm còn sót lại, nàng đột nhiên nghĩ ra gì đó, liền nhanh chóng đi ra ngoài. Cây dâu tằm trong vườn của Mộ Dung Bắc Hải
Triệu Khương Lan đi loanh quanh dưới tán cây dâu tắm mấy vòng, rồi đột nhiên với tay bắt lấy một con sâu mềm nhũn.
Đây là loại sâu bông, những khả năng khác thì không có, nhưng lại có khả năng thử độc rất tốt. Nó khác với trầm bạc, trâm bạc thì có thể dùng để kiểm tra được những đồ vật có chứa lưu huỳnh. Nhưng nếu đó là độc của côn trùng hoặc động vật, hoặc là độc của một số loại cây cỏ có mang độc tính thì trâm bạc sẽ không kiểm tra không ra.
Nhưng con sâu này thì khác, nếu như nó gặp một số loại độc từ trong cơ thể của các vật sống, nó sẽ nhanh chóng biến thành màu đỏ
Bởi vậy, Triệu Khương Lan không chút do dự mà ném con sâu vào phần canh nhân sâm còn sót lại. Chỉ thấy con sâu vốn là màu trắng trong, đột nhiên biến thành màu đỏ chói, khiến người ta vô cùng hoảng sợ.
Khi con sâu đang bơi bơi trong nước canh, Triệu
Khương Lan lại vớt nó ra, vội vàng mà hỏi: “Ngươi có biết đây là loại độc gì không?”
“Tại sao, tại sao lại như vậy? Mấy củ nhân sâm này đều do hoàng hậu ban thưởng cho chúng ta, đáng ra không có vấn đề gì mới phải.”
Triệu Khương Lan đan chặt ngón tay: “Nhân sâm không có vấn đề, canh mới có vấn đề!”
Hứa Mạn Nhi chưa kịp nói gì, thì liền có người trong cung nghe thấy tin đồn chạy đến.
Chương 1422
Chính là cô cô bên cạnh hoàng hậu.
Viên hoàng hậu sau khi nghe nói tin này liền sợ chết khiếp, nhất là khi nghe tin có người hạ độc Mộ Dung Bắc Hải, đúng là cả gan làm loạn mà.
Cô cô nghiêm nghị nhìn mọi người trong vương phủ: “Các ngươi rốt cuộc hầu hạ điện hạ thế nào vậy! Lại để cho điện hạ lâm vào cảnh như thế này, nếu như người ấy xảy ra bất trắc gì, thì các ngươi cứ đợi hoàng hậu hỏi tội đi.”
Có kẻ nơm nớp lo sợ nói: “Nô tỳ thật sự là không biết, theo như Thần vương phi nói, thì trong canh nhân sâm này có vấn đề”
“Canh nhân sâm? Không thể nào, nhân sâm đều là do hoàng hậu ban thưởng, ngay cả bản thân hoàng thượng cũng dùng, trước giờ chưa hề nghe nói là có vấn đề gì. Có phải có người động tay động chân trong canh nhân sâm không, canh này ai nấu?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Tử Trúc và Thúy Ngọc liền thay đổi, quỳ xuống mà nói: “Là do nô tỳ nấu, nhưng mà nô tỷ không hề động tay động chân gì trong canh cả. Là dùng nước trắng mà hầm, nô tỳ thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy hai người này đều là người của Hứa Mạn Nhi, vẻ mặt của cô cô liền khó coi hẳn.
Bà ta vẫn chưa quên, lần trước Mộ Dung Bắc Hải xảy ra chuyện là bởi vì Lâm Linh Nhi. Lúc đó Lâm Linh Nhi cũng là trắc phi của Mộ Dung
Bắc Hải, tại sao đều vì trắc phi mà xảy ra chuyện cơ chứ.
Không lẽ những nữ nhân này sau khi vào phủ Sơn Vương thì không thể yên phận một chút được hay sao! Nhìn thấy cô cô đang có chút kìm hãm sự tức giận, trong lòng của Hứa Mạn Nhi cũng không dễ chịu gì.
Tuy rằng nàng ấy không biết tại sao lại có kết cục như vậy, nhưng canh này quả thực do người của nàng ấy nấu.
Bây giờ hại đến Mộ Dung Bắc Hải lâm nguy, thì nàng ấy làm sao mà dễ chịu được cơ chứ.
Triệu Khương Lan nhíu lông mày nói: “Bây giờ cần có người có nội lực thâm hậu đẩy độc trong người Sơn Vương ra
Mộ Dung Bắc Uyên muốn lên, nhưng Triệu Khương Lan lắc đầu: “E rằng chàng không được đầu, bởi vì người đẩy độc phải giúp tam ca đả thông kinh mạch, với lại đối phương phải có hiểu biết về thái cực càn khôn, là người luyện nội công. Còn chàng chỉ là từ nhỏ luyện kiểm bên ngoài. Không có hiệu quả gì đâu.”
“Nội công thái cực?” Mộ Dung Bắc Uyên suy tính một hồi: “Có cách, gọi Tần Khâm tới.
“Tần thống lĩnh.”
“Đúng vậy.” Hắn quay lại phía cô cô: “Ngươi mau mau hồi xung, bẩm bảo với phụ hoàng chuyện này, để phụ hoàng phải Tần Khâm tới. Tần Khâm nhất định sẽ làm được.
Cô cô không dám chậm trễ, nhanh chóng hồi cung.
“Những người khác mau đi chuẩn bị nước nóng, bây giờ bổn cung sẽ kê mấy vị thuốc giải độc, các ngươi mang bỏ vào nước nóng, cho dược tính phát tán vào nước, sau đó để Sơn Vương điện hạ vào đó ngâm mình.”
Triệu Khương Lan cũng nhân lúc này phong ấn mấy nguyệt đạo trên người Mộ Dung Bắc Hải, chí ít trước khi có cách giải quyết thì có thể bảo toàn tính mạng hắn.
Tần Khâm đến cũng rất nhanh, trong lòng hắn ta cũng đặc biệt lo lắng. Suy cho cùng với Tần Khâm mà nói, hắn ta từ đầu chỉ cuối đều coi Mộ Dung Bắc Hải là thái tử.
“Thần vương phi, hạ quan có thể làm gì được cho điện hạ.”
“Tần Đại nhân, nghe nói ngài hiểu biết rõ về càn khôn âm dương, bây giờ Sơn Vương hiện đang ngâm mình trong thuốc, phiền ngài cũng vào đó ngâm mình, vận nội công đẩy độc ra từ sau lưng huynh ấy, đồng thường cũng đẩy dược tính vào người huynh ấy.
Sau khi Tần Khâm hiểu được ý của nàng, liền bảo mọi người đi ra ngoài, bắt đầu vận công giải độc cho Mộ Dung Bắc Hải.
Đây là một quá trình rất dài, bất luận là đối với người trúng độc, hay đối với người giải độc, đều sẽ tiêu tốn một lượng lớn sức lực.
Triệu Khương Lan không dám tùy tiện rời đi, sợ hai người bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng phía hoàng hậu đã cho người đến chuyển lời, nói là để cho cô cô kiểm tra phòng của Hứa Mạn Nhi và hai tỳ nữ của nàng ấy.
Chương 1423
Xem xem liệu họ có giấu giếm thứ độc hại gì không.
Khi Tử Trúc nghe thấy điều này, sớm bị dọa đến hồn lìa khỏi xác rồi. Nàng ta giấu những thứ mà người phụ nữ mù kia đưa cho ở trong phòng.
Nàng ta vốn nghĩ rằng công dụng của thứ đồ này sẽ không rõ ràng như thế, phải từ từ ngấm thuốc.
Ai mà có ngờ rằng, đây lại chính là độc bọ cạp gì đó
Không lẽ là bà lão mù kia là lừa đảo sao, vậy chẳng lẽ đến Hứa phu nhân cũng bị gạt luôn hay sao?
Cô cô vốn dĩ không cho nàng ta cơ hội phản ứng, người mà bà ta dẫn tới lập tức xông vào kiểm tra phòng của mấy người, lục soát tứ phía.
Sau đó một lúc thì nghe thấy, có người từ trong phòng của Tử Trúc và Thúy Ngọc hét lớn một tiếng: “Ở đây có thứ khả nghi”
Chân của Tử Trúc mềm nhũn cả ra, suýt là ngã quỵ xuống đất.
Còn gương mặt của Thủy Ngọc thì rất bất ngờ, nàng ấy trước giờ không hề biết rằng, bên cạnh các nàng lại có vật khả nghi.
Chỉ thấy người đi rà soát cầm ra một túi bột trắng, rồi đưa cho Triệu Khương Lan.
“Thần vương phi, nhờ người xem thử giúp, độc mà điện hạ trúng có phải là thứ này hay không.”
Triệu Khương Lan nhận lấy, rồi lại đi ra ngoài để bắt một con sâu bông.
Con sâu bông sau khi trúng độc rồi, cũng có thể tự mình tiêu hóa độc được, nhưng phải mất thời gian tới mấy tháng.
Bởi vậy con sâu bông bị bắt lại kia cũng sắp khóc rồi, ai lại muốn tự nhiên trúng độc, rồi mất mấy tháng thời gian đâu.
Nhưng mà Triệu Khương Lan nào có cho nó cơ hội từ chối, dưới sự đe doạ dụ dỗ, con sâu bông đáng thương khẽ nói: “Con sâu bông hôm qua bị người bắt đi đã bị sốt rồi, đáng thương biết chừng nào, tôi có thể ăn ít độc một chút được không.
Triệu Khương Lan liền lấy chút bột để trước mặt nó, quả nhiên thấy nó đột nhiên biến thành màu đỏ rồi.
“Là độc bọ cạp đó, không sai đâu, hichic, giờ tôi cũng biến thành đáng thương rồi nè. Nữ nhân độc ác!” Triệu Khương Lan bất giác nhăn mặt: “Là độc bọ cạp sao, sao lại như vậy.”
Mặt của Hứa Mạn Nhi liền biến sắc.
Cái thứ đồ vật này, tại sao lại ở trong phòng của Tử Trúc và Thúy Ngọc.
Cô cô giận tái mặt nói: “Trắc phi, đây rốt cuộc là chuyện gì? Không lẽ người của người hại điện hạ hay sao, điện hạ của chúng tôi thật lòng thật dạ với người, lại chỉ đổi về sự đối xử thế này hay sao?”
Hốc mắt của Hứa Mạn Nhi đỏ lên: “Ta thật sự không biết, ta sẽ không hại điện hạ đâu, ta yêu chàng ấy còn không hết “Trắc phi, hoàng hậu nương nương có lệnh, nô tỳ không thể không đem người và hai ả tì nữ này về cung tra hỏi.
Triệu Khương Lan có chút lo lắng nói: “Hà tất phải tra hỏi vào lúc này, chi bằng cứ đợi tí nữa khi Sơn Vương điện hạ tỉnh lại rồi giải quyết. Với con người của Trắc phi đây, tuyệt đối sẽ không làm hại điện hạ đâu, trong chuyện này chắc là đã xảy ra hiểu lầm ngoài ý muốn gì rồi. Bây giờ mà kết luận thì còn quá sớm. “
Cô cô vẻ mặt nghiêm nghị: “Nô tỳ cũng hi vọng là Trắc phi không có vấn đề gì. Nhưng hiện giờ điện hạ đang lâm vào nguy kịch, cũng bởi vì trắc phi mà ra. Thần Vương phi, người nên biết rằng nương nương coi trọng điện hạ, xảy ra chuyện lớn như vậy, nương nương không thể ngồi im mà nhìn.”
“Vậy muội ấy sẽ được giao cho Đại Tông chính viện xử lí, hay là…”
“Không, chuyện này nương nương sẽ thông qua Ngự Chưởng Ty đích thân hỏi rõ.
Triệu Khương Lan nhớ ra rồi, Ngự Chưởng Ty là nơi tiến hành điều tra và trị tội các cung phi trong cung.
Chuyện của Du tài nhận lúc trước cũng là do Ngự Chưởng Ty xử lí.
Nhưng những xử lí mà bọn họ dành cho Du tài nhân lúc đó, rõ ràng khiến người ta không thể phục.
Mặc dù đầy nghi ngờ, nhưng Triệu Khương Lan cũng không tiện lên tiếng.
Hoàng hậu muốn đích thân tra hỏi cũng hợp tình hợp lý, tình hình trước mắt thì Hứa Mạn Nhi đích thực là người đáng nghi nhất.
Hứa Mạn Nhi mím chặt môi: “Ta sẵn sàng tiếp nhận điều tra. Nhưng ta không yên tâm sức khỏe của điện hạ, có thể nào đợi đến khi điện hạ khỏe lại, rồi ta mới vào cung có được không?”
Cô cô đương nhiên không đồng ý: “Như vậy không được rồi. hiện giờ hoàng hậu đang đợi nô tỳ về cung phụng mệnh. Trước mắt, hiện giờ điện hạ đang trị bệnh, trắc phi người đứng một bên cũng không giúp được gì đầu. Chuyện này xảy ra hoang mang không rõ, nếu mà còn không làm rõ, chỉ sợ sẽ khiến lòng người hoang mang, xin trắc phi đừng làm khó nô tỳ nữa!”
Bởi vì liên quan đến Sơn Vương phủ, Hứa phu nhân cũng biết, mọi việc trong Sơn Vương phủ đều rất cẩn thận. Đề phòng ngừa Tử Trúc lộ ra bất kì sơ hở nào, Hứa phu nhân lại dặn dò thêm một câu.
“Nếu như người thật sự không đủ thận trọng, bị người bên cạnh nhìn thấy và bắt được nhược điểm thì phải nhớ rằng, nói chuyện này là do Hứa Mạn Nhi bảo người làm, không có liên quan gì đến nhà họ Hứa.
Hứa phu nhân trừng mắt, mấp máy mỗi nói: “Đến lúc đó, người hãy đổ hết gáo nước bẩn này lên đầu Hứa Mạn Nhi. Nói rằng nàng ta có được phương thuốc dân gian, muốn mượn thứ đồ này để sinh con trai. Như vậy mà nói, cho dù bị người khác bắt được thì bọn họ cũng chỉ cảm thấy là do Hứa Mạn Nhi tham lam ích kỷ mới không nghĩ đến sức khỏe của Sơn Vương điện hạ.
Tử Trúc cắn môi, một lần nữa đồng ý.
Nói trong lòng không sợ là điều không thể, dù sao thì coi như thứ đồ này không có độc, nhưng mà đối với cơ thể Mộ Dung Bắc Hải là không tốt.
Trong trường hợp không may bị người khác phát hiện, nàng ta làm thế nào cũng không thể rửa bỏ tội danh, phần lớn sẽ đi vào con đường chết.
Nhưng nếu như nàng ta không làm thì cũng là đường chết.
Tử Trúc và những nha hoàn khác vốn không giống nhau. Tất cả người nhà của nàng ta đều ở nhà họ Hứa và tất cả đều ký một văn tự bán đứt.
Nói cách khác, nếu như nhà họ Hứa có bất kỳ điều gì không hài lòng với bọn họ thì đều có thể tùy ý xử lý bọn họ, cho dù báo quan cũng không có tác gì.
Bởi vì tính mạng của bọn họ đều thuộc về nhà họ Hứa. Hơn nữa huynh trưởng của nàng ta, hiện tại đang là thư đồng của nhị thiếu gia nhà họ Hứa.
Tuy nói là một nô tài nhưng cũng có chí hướng vươn lên, là niềm hy vọng của toàn gia đình.
Nếu như một mình nàng ta xảy ra chuyện gì thì cũng không nói, nhưng mà sẽ kéo theo cả gia đình, đặc biệt là còn có người có hi vọng sẽ thoát khỏi kiếp nô lệ, huynh trưởng nổi bật kia.
Vậy nàng ta làm sao không thể tha thứ cho chính mình, vì vậy cho dù Hứa phu nhân có yêu cầu nàng ta làm bất cứ chuyện gì đi chăng nữa thì nàng ta cũng nhất định sẽ làm, cho dù máu chảy đầu rơi.
Sau khi rời khỏi quán trà này, Tử Trúc cẩn thận lấy thứ đồ đó giấu vào trong tay áo. Sau đó lại thay Hứa Mạn Nhi mua đồ rồi mới trở về Sơn Vương phủ.
Nguyên liệu ăn cơm và thuốc thang sử dụng thường ngày của Mộ Dung Bắc Hải đều do đầu bếp nữ và nha hoàn tin cận trong phủ kiểm tra, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kì sai sót nào.
Vì vậy muốn lén bỏ đồ gì bên cạnh thức ăn và thuốc thang của hắn hoàn toàn không có một tia hi vọng.
Tuy nhiên, Tử Trúc rất nhanh đã phát hiện được một thời cơ mới.
Không phải bên cạnh chính là nhân sâm mà hoàng hậu nương nương đã tặng cho Hứa Mạn Nhi và Mộ Dung Bắc Hải.
Bởi vì nhân sâm này vô cùng quý, không thể dễ dàng lấy dùng. Mà thứ đồ này, trên danh nghĩa là tặng cho Hứa Mạn Nhi và lẽ ra là do Hứa Mạn Nhi bố trí.
Hứa Mạn Nhi cũng không nghĩ nhiều, trong lòng biết hoàng hậu sở dĩ chuẩn bị những thứ này cũng là vì sức khỏe của bọn họ, đặc biệt là có thể hữu ích cho sự hồi phục của Mộ Dung Bắc Hải.
Vì vậy Hứa Mạn Nhi hỏi thăm Thúy Ngọc và Tử Trúc, hỏi bọn họ có biết nấu canh nhân sâm không?
Tất nhiên đây là một cơ hội hiếm có.
Tử Trúc nghĩ đến lời bà lão mù kia, vội vàng nói: “Nô tỳ biết ạ, còn nghe nói loại nhân sâm này dùng nồi đất nấu thì hiệu quả sẽ tốt hơn. Đúng lúc, trong viện của chúng ta có nồi đất, không cần phải làm phiền các tỷ tỷ ở phòng bếp nữa.”
Hứa Mạn Nhi cũng không quan tâm, chỉ gật đầu.
“Vậy thì tốt, vậy thì các ngươi tự sắp xếp đi. Chỉ cần không làm hỏng đồ tốt, có thể làm cho điện hạ sử dụng thuận lợi là được rồi.”
Nói xong lời này, nàng lại nhìn về phía Tử Trúc.
“Mặc dù ngươi là người cậu sắp xếp ở bên ta, nhưng người đã theo ta vào Vương phủ, sau này ta sẽ coi người là người của ta. Trước đây ta không ở nhà họ Hứa, vì vậy cũng chưa có quen thuộc với người, nhưng giữa người với người xem trọng duyên phận, có lẽ bây giờ người có thể theo ta đến vương phủ chính là duyên phận chủ tớ của ta và người. Hi vọng những ngày sau này ba người chúng ta có thể chung sống với nhau, cùng nhau chăm sóc cho điện hạ thật tốt. Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ đối xử tốt với người, trong lòng ta cũng sẽ thương yêu người giống như là Thủy Ngọc”
Chương 1419
Tử Trúc nghe thấy nàng nói như vậy, trái tim bỗng nhiên có thắt lại.
Vốn dĩ nàng ta không có cảm giác gì với Hứa Mạn Nhi, một lòng chỉ nghĩ đến việc bảo vệ người nhà của mình, mặc cho Hửa phu nhân sai khiến.
Nhưng mà bây giờ, đột nhiên Hứa Mạn Nhi lại nói với nàng ta những lời chân thành như vậy làm cho trong lòng Tử Trúc có chút phân vân.
Bất giác, lòng bàn tay nàng ta bởi vì căng thẳng mà toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cố gắng nặn ra một nụ cười, giả vở đưa ra bộ mặt vui vẻ.
“Nô tỳ cảm ơn trắc phi đã đồng cảm, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm hầu hạ trắc phi, cùng với Thúy Ngọc tỷ tỷ chăm sóc tốt cho người và điện hạ.”
Hứa Mạn Nhi cười hiền hậu: “Được, sau này đều nhờ các ngươi chăm sóc rồi.”
Rất nhanh, Hứa Mạn Nhi đã đem nhân sâm do hoàng hậu ban thưởng đưa cho bọn họ.
“Các ngươi nhận thứ này đi, mỗi lần nấu thì lấy một ít. Hai người lần lượt đáp lại, ngày hôm đó cẩn thận lấy một cây cho vào nồi đất rồi đun trên lửa nhỏ.
Trong thời gian này, Tử Trúc không phải là không có cơ hội ra tay.
Nhưng mà nàng ta hít một hơi thật sâu, vẫn không có can đảm để bỏ thứ mà bà lão mắt mù kia đưa cho nàng ta vào trong nồi.
Nàng ta không còn cách nào khác ngoài an ủi bản thân, vẫn nên đợi qua vài ngày nữa rồi nói, bây giờ vẫn không vội.
Mà bọn họ nấu canh sâm mang tới cũng cần thông qua người hầu trong vương phủ dùng thìa bạc để giám sát xem có độc tính hay không.
Người hầu sợ Hứa Mạn Nhi không vui, có chút áy náy nhìn về phía Hứa Mạn Nhi: “Vẫn hi vọng trắc phi bỏ qua cho, nô tỳ làm như này là quy định ở trong vương phủ, bởi vì thân phận đặc biệt của Sơn Vương điện hạ, tất cả đồ ăn vào miệng đều bắt buộc phải dùng thìa bạc để phân biệt. Như vậy để đề phòng có người lợi dụng sơ hở để hại điện hạ.”
Hứa Mạn Nhi đương nhiên là không ý kiến: “Tất cả đều lấy sự an toàn của điện hạ làm trọng, ta sẽ không để ý đâu.
Nhìn thấy bọn họ thận trọng như vậy, trong lòng Tử Trúc càng thêm bất an.
Nàng ta vốn chậm chạp không dám ra tay, nhưng mà dường như Hứa phu nhân đang theo dõi nàng ta, cách vài ngày lại lén lút phái người gặp mặt nàng ta.
Vừa gặp mặt liền thúc giục hỏi: “Sao rồi? Thuốc đó có hiệu quả không? Tính tình của Sơn Vương điện hạ như thế nào, thái độ với Hứa Mạn Nhi như thế nào?”
Tử Trúc gấp đến độ loanh quanh, sau khi tường thuật mọi chuyện với người của nhà họ Hứa, rồi lại quay trở về Sơn Vương phủ và hạ quyết tâm.
Không chậm trễ được nữa rồi!
Vì vậy, thừa dịp lúc Thủy Ngọc không có phòng bị, nàng ta liền lên rắc một ít bột thuốc vào trong canh nhân sâm.
Bởi vì không xác định được dược tính nên lần đầu nàng ta bỏ không nhiều.
Đợi đến lúc những người hầu trong phủ đến kiểm tra, nhìn món đồ bằng bạc cắm vào trong canh sâm, Tử Trúc suýt nữa thở không nổi.
Nhưng may mắn thay, món đồ bằng bạc không bị chuyển sang màu đen.
Nàng ta liền chắc chắn rằng bà lãi mù không có lừa người. Mà Mộ Dung Bắc Hải nào có nghĩ rằng, người bên cạnh Hứa Mạn Nhi lại có lòng xấu xa.
Hắn vẫn như thường lệ, uống hết canh sâm mà không hề phòng bị.
Hứa Mạn Nhi lại không uống, bởi vì nàng ấy không thích mùi vị của canh sâm lắm.
Vì vậy, sau ngày đầu tiên uống một chút thì không đụng đến nó nữa.
Tử Trúc vẫn cẩn thận quan sát phản ứng của Mộ Dung Bắc Hải, nàng ta vốn nghĩ rằng bản thân cho vào không nhiều, cho dù Mộ Dung Bắc Hải có xuất hiện sự khó chịu thì cũng sẽ không phản ứng quá dữ dội.
Dù sao thì đồ bạc kia cũng không chuyển sang màu đen, chứng tỏ là độc tính không mạnh.
Hơn nữa bà lão mắt mù kia cũng nói, thuốc này cần thời gian dài sử dụng chứ không phải một sớm một chiều là có thể có hiệu quả gì.
Chương 1420
Nhưng điều làm cho Tử Trúc không nghĩ đến đó là, sau một nén nhang, Mộ Dung Bắc Hại lại đột nhiên cảm thấy nhức đầu như muốn nứt đầu ra.
Lúc đầu, Hứa Mạn Nhi còn không nghĩ đến phương diện đầu độc.
Chỉ cho rằng gần đây Mộ Dung Bắc Hải phải xử lý công việc quá nhiều, có chút bận rộn nên mới mệt mỏi quá độ.
Nhưng mà không ngờ qua một lúc sau, hắn lại cảm thấy tức ngực, thậm chí thở không nổi, đến tầm nhìn cũng trở nên mờ đi.
Điều này khiến cho mọi người trong vương phủ vô cùng sợ hãi.
Hứa Mạn Nhi lo lắng đến độ xoay quanh: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Không lẽ là hôm nay điện hạ đã ăn phải thứ gì không tốt sao? Tại sao đang bình thường mà chàng lại biến thành dáng vẻ khó chịu như thế này?”
Quản gia vội vàng mời đại phu đến xem, sau khi đại phu bắt mạch cho Mộ Dung Bắc Hại đã vô cùng khiếp sợ không thôi.
“Cái này, từ mạch đập Sơn Vương điện hạ mà nói, ngài ấy có dấu hiệu của việc bị trúng độc!”
Đám người hầu ở trong vương phủ nghe thấy câu này tất cả đều kinh ngạc.
Rõ ràng là Mộ Dung Bắc Hải chưa bao giờ gặp phải tình huống này trong ngày thường, đồ hẳn ăn đều rất bình thường, còn có người hầu nếm thử thức ăn trước khi chia
Nếu như thật sự có vấn đề, vậy thì người hầu thử thức ăn kia đã sớm xảy ra chuyện rồi, tại sao lại có thể rơi lên đầu Mộ Dung Bắc Hải được chứ? Trong tất cả những đồ được Mộ Dung Hải sử dụng, chỉ có canh sâm là không có người nếm thử trước. Nhưng mà canh sâm cũng đã sử dụng kim bạc để kiểm tra, rõ ràng là không có vấn đề gì.
Mắt thấy đại phu này cũng không có chút mặt mũi nào, quản gia liền vội vàng cho người đi đến Thần vương phủ mời Triệu Khương Lan đến.
Sau khi Triệu Khương Lan nghe tin thực hư Mộ Dung Bắc Hải bị trúng độc, trong lòng liên chấn động mạnh. Nàng và Mộ Dung Bắc Uyên không chút do dự vội vàng chạy đến.
Giờ phút này, Mộ Dung Bắc Hải đã rơi vào trạng thái hôn mê, thậm chí cơ thể còn co quắp lại, chỉ có thể nằm ở trên giường không hay biết gì.
Hứa Mạn Nhi lo lắng đến độ rơm rớm nước mắt, nhìn thấy Triệu Khương Lan, nàng ấy lập tức tiến đến đón.
“Thần vương phi, cầu xin muội, mau xem giúp điện hạ. Cũng không biết điện hạ bị làm sao, bỗng nhiên không có ý thức, làm cho muội sợ hãi. Triệu Khương Lan vội vàng bắt mạch cho Mộ Dung Bắc Hải, sau khi xem xong mạch tượng của Mộ Dung Bắc Hải, sắc mặt của nàng đột nhiên thay đổi.
“Quả thực là tam ca đã trúng độc, tại sao lại như vậy? Không lẽ không có người thay huynh ấy thử độc sao?”
Quản gia lau mồ hội trên trán: “Tất cả thức ăn của điện hạ, bọn thần đều thay nhau chú ý, thậm chí có còn có người nếm thử trước, thật sự không biết được chuyện này là như thế nào?”
“Trừ thức ăn ra thì sao? Huynh ấy có uống trà gi không?”
“Cũng không có trà, nhưng gần đây điện hạ vẫn luôn sử dụng một loại canh sâm, là hoàng hậu nương nương ban thưởng, dùng để bồi bổ khí tức cho ngài ấy.
“Canh sâm?”
Triệu Khương Lan nhíu mày: “Nếu như chỉ là cam sâm bình thường hắn sẽ không xuất hiện loại triệu chứng này, đem nhân sâm đến đây cho bổn cung xem.”
Thúy Ngọc liền cầm lấy nhân sâm chạy qua, Triệu Khương Lan quan sát tỉ mỉ, thậm chí còn cắn một miếng.
Mộ Dung Bắc Uyên giật mình, muốn cản cũng cản không kịp. Cũng may là nhân sâm không có vấn đề gì, Triệu Khương Lan lắc đầu một cái.
“Thứ này không có vấn đề gì. Rốt cuộc là chuyện gì? Các người nấu canh nhân sâm thế nào?”
Thúy Ngọc chỉ đành thành thật trả lời: “Nô tỳ dùng nồi nhỏ mà đun, ngoài nước trắng ra thì cũng không bỏ thêm thứ gì khác, bây giờ cũng không biết đây rốt cuộc là chuyện gì.
Tử Trúc sớm đã bị dọa đến không dám nói chuyện, nhưng vẻ mặt lại rất điềm tĩnh, không thể để cho người khác nhìn thấy sơ hở.
Chương 1421
Triệu Khương Lan sắc mặt u ám: “Có còn canh nhân sâm không, múc phần còn lại đem qua đây!”
Với lại đồng thời, phải loại bỏ chất độc trong người của Mộ Dung Bắc Hải ra ngoài càng sớm càng tốt.
Nhưng hắn bây giờ không còn ý thức nữa, không thể chủ động phối hợp chữa trị.
Triệu Khương Lan nghiến răng: “Mau đi tìm một cái ống rỗng tới đây, ví dụ như ống sậy
Người hầu cũng không dám hỏi tại sao, liền nhanh chóng làm theo.
Triều Khương Lan lại ra lệnh cho người chuẩn bị nước muối ăn, đổ cả một chén nước muối vào trong miệng của Mộ Dung Bắc Hải.
Đợi khi ống sậy được mang đến, nàng không ngừng dùng ống sậy chọc vào cổ họng của hắn, muốn làm cho hắn có cảm giác buồn nôn.
Dù cho Mộ Dung Bắc Hải bây giờ không còn ý thức nữa, nhưng cơ thể của hắn cũng sẽ phản ứng với sự kích thích như này.
Đúng như dự đoán, trong khoảng thời gian khoảng tầm một nén hương, Triệu Khương Lan nhìn thấy ngực của
Mộ Dung Bắc Hải nhấp nhô, liền biết rằng hắn đã có phản ứng.
Nàng liền sai người đỡ cơ thể của hắn dậy, rất nhanh Mộ Dung Bắc Hải đã nôn ra rồi. Nhưng ý thức của hắn vô cùng kém, vừa nôn xong thì lại liền rơi vào hôn mê sâu, rõ ràng là độc vẫn chưa được giải hết. Triệu Khương Lan lo lắng đến nỗi cau mày.
Nàng vẫn chưa làm rõ được, độc này rốt cuộc là loại độc gì.
Sau khi nhìn lại phần canh nhân sâm còn sót lại, nàng đột nhiên nghĩ ra gì đó, liền nhanh chóng đi ra ngoài. Cây dâu tằm trong vườn của Mộ Dung Bắc Hải
Triệu Khương Lan đi loanh quanh dưới tán cây dâu tắm mấy vòng, rồi đột nhiên với tay bắt lấy một con sâu mềm nhũn.
Đây là loại sâu bông, những khả năng khác thì không có, nhưng lại có khả năng thử độc rất tốt. Nó khác với trầm bạc, trâm bạc thì có thể dùng để kiểm tra được những đồ vật có chứa lưu huỳnh. Nhưng nếu đó là độc của côn trùng hoặc động vật, hoặc là độc của một số loại cây cỏ có mang độc tính thì trâm bạc sẽ không kiểm tra không ra.
Nhưng con sâu này thì khác, nếu như nó gặp một số loại độc từ trong cơ thể của các vật sống, nó sẽ nhanh chóng biến thành màu đỏ
Bởi vậy, Triệu Khương Lan không chút do dự mà ném con sâu vào phần canh nhân sâm còn sót lại. Chỉ thấy con sâu vốn là màu trắng trong, đột nhiên biến thành màu đỏ chói, khiến người ta vô cùng hoảng sợ.
Khi con sâu đang bơi bơi trong nước canh, Triệu
Khương Lan lại vớt nó ra, vội vàng mà hỏi: “Ngươi có biết đây là loại độc gì không?”
“Tại sao, tại sao lại như vậy? Mấy củ nhân sâm này đều do hoàng hậu ban thưởng cho chúng ta, đáng ra không có vấn đề gì mới phải.”
Triệu Khương Lan đan chặt ngón tay: “Nhân sâm không có vấn đề, canh mới có vấn đề!”
Hứa Mạn Nhi chưa kịp nói gì, thì liền có người trong cung nghe thấy tin đồn chạy đến.
Chương 1422
Chính là cô cô bên cạnh hoàng hậu.
Viên hoàng hậu sau khi nghe nói tin này liền sợ chết khiếp, nhất là khi nghe tin có người hạ độc Mộ Dung Bắc Hải, đúng là cả gan làm loạn mà.
Cô cô nghiêm nghị nhìn mọi người trong vương phủ: “Các ngươi rốt cuộc hầu hạ điện hạ thế nào vậy! Lại để cho điện hạ lâm vào cảnh như thế này, nếu như người ấy xảy ra bất trắc gì, thì các ngươi cứ đợi hoàng hậu hỏi tội đi.”
Có kẻ nơm nớp lo sợ nói: “Nô tỳ thật sự là không biết, theo như Thần vương phi nói, thì trong canh nhân sâm này có vấn đề”
“Canh nhân sâm? Không thể nào, nhân sâm đều là do hoàng hậu ban thưởng, ngay cả bản thân hoàng thượng cũng dùng, trước giờ chưa hề nghe nói là có vấn đề gì. Có phải có người động tay động chân trong canh nhân sâm không, canh này ai nấu?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Tử Trúc và Thúy Ngọc liền thay đổi, quỳ xuống mà nói: “Là do nô tỳ nấu, nhưng mà nô tỷ không hề động tay động chân gì trong canh cả. Là dùng nước trắng mà hầm, nô tỳ thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy hai người này đều là người của Hứa Mạn Nhi, vẻ mặt của cô cô liền khó coi hẳn.
Bà ta vẫn chưa quên, lần trước Mộ Dung Bắc Hải xảy ra chuyện là bởi vì Lâm Linh Nhi. Lúc đó Lâm Linh Nhi cũng là trắc phi của Mộ Dung
Bắc Hải, tại sao đều vì trắc phi mà xảy ra chuyện cơ chứ.
Không lẽ những nữ nhân này sau khi vào phủ Sơn Vương thì không thể yên phận một chút được hay sao! Nhìn thấy cô cô đang có chút kìm hãm sự tức giận, trong lòng của Hứa Mạn Nhi cũng không dễ chịu gì.
Tuy rằng nàng ấy không biết tại sao lại có kết cục như vậy, nhưng canh này quả thực do người của nàng ấy nấu.
Bây giờ hại đến Mộ Dung Bắc Hải lâm nguy, thì nàng ấy làm sao mà dễ chịu được cơ chứ.
Triệu Khương Lan nhíu lông mày nói: “Bây giờ cần có người có nội lực thâm hậu đẩy độc trong người Sơn Vương ra
Mộ Dung Bắc Uyên muốn lên, nhưng Triệu Khương Lan lắc đầu: “E rằng chàng không được đầu, bởi vì người đẩy độc phải giúp tam ca đả thông kinh mạch, với lại đối phương phải có hiểu biết về thái cực càn khôn, là người luyện nội công. Còn chàng chỉ là từ nhỏ luyện kiểm bên ngoài. Không có hiệu quả gì đâu.”
“Nội công thái cực?” Mộ Dung Bắc Uyên suy tính một hồi: “Có cách, gọi Tần Khâm tới.
“Tần thống lĩnh.”
“Đúng vậy.” Hắn quay lại phía cô cô: “Ngươi mau mau hồi xung, bẩm bảo với phụ hoàng chuyện này, để phụ hoàng phải Tần Khâm tới. Tần Khâm nhất định sẽ làm được.
Cô cô không dám chậm trễ, nhanh chóng hồi cung.
“Những người khác mau đi chuẩn bị nước nóng, bây giờ bổn cung sẽ kê mấy vị thuốc giải độc, các ngươi mang bỏ vào nước nóng, cho dược tính phát tán vào nước, sau đó để Sơn Vương điện hạ vào đó ngâm mình.”
Triệu Khương Lan cũng nhân lúc này phong ấn mấy nguyệt đạo trên người Mộ Dung Bắc Hải, chí ít trước khi có cách giải quyết thì có thể bảo toàn tính mạng hắn.
Tần Khâm đến cũng rất nhanh, trong lòng hắn ta cũng đặc biệt lo lắng. Suy cho cùng với Tần Khâm mà nói, hắn ta từ đầu chỉ cuối đều coi Mộ Dung Bắc Hải là thái tử.
“Thần vương phi, hạ quan có thể làm gì được cho điện hạ.”
“Tần Đại nhân, nghe nói ngài hiểu biết rõ về càn khôn âm dương, bây giờ Sơn Vương hiện đang ngâm mình trong thuốc, phiền ngài cũng vào đó ngâm mình, vận nội công đẩy độc ra từ sau lưng huynh ấy, đồng thường cũng đẩy dược tính vào người huynh ấy.
Sau khi Tần Khâm hiểu được ý của nàng, liền bảo mọi người đi ra ngoài, bắt đầu vận công giải độc cho Mộ Dung Bắc Hải.
Đây là một quá trình rất dài, bất luận là đối với người trúng độc, hay đối với người giải độc, đều sẽ tiêu tốn một lượng lớn sức lực.
Triệu Khương Lan không dám tùy tiện rời đi, sợ hai người bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng phía hoàng hậu đã cho người đến chuyển lời, nói là để cho cô cô kiểm tra phòng của Hứa Mạn Nhi và hai tỳ nữ của nàng ấy.
Chương 1423
Xem xem liệu họ có giấu giếm thứ độc hại gì không.
Khi Tử Trúc nghe thấy điều này, sớm bị dọa đến hồn lìa khỏi xác rồi. Nàng ta giấu những thứ mà người phụ nữ mù kia đưa cho ở trong phòng.
Nàng ta vốn nghĩ rằng công dụng của thứ đồ này sẽ không rõ ràng như thế, phải từ từ ngấm thuốc.
Ai mà có ngờ rằng, đây lại chính là độc bọ cạp gì đó
Không lẽ là bà lão mù kia là lừa đảo sao, vậy chẳng lẽ đến Hứa phu nhân cũng bị gạt luôn hay sao?
Cô cô vốn dĩ không cho nàng ta cơ hội phản ứng, người mà bà ta dẫn tới lập tức xông vào kiểm tra phòng của mấy người, lục soát tứ phía.
Sau đó một lúc thì nghe thấy, có người từ trong phòng của Tử Trúc và Thúy Ngọc hét lớn một tiếng: “Ở đây có thứ khả nghi”
Chân của Tử Trúc mềm nhũn cả ra, suýt là ngã quỵ xuống đất.
Còn gương mặt của Thủy Ngọc thì rất bất ngờ, nàng ấy trước giờ không hề biết rằng, bên cạnh các nàng lại có vật khả nghi.
Chỉ thấy người đi rà soát cầm ra một túi bột trắng, rồi đưa cho Triệu Khương Lan.
“Thần vương phi, nhờ người xem thử giúp, độc mà điện hạ trúng có phải là thứ này hay không.”
Triệu Khương Lan nhận lấy, rồi lại đi ra ngoài để bắt một con sâu bông.
Con sâu bông sau khi trúng độc rồi, cũng có thể tự mình tiêu hóa độc được, nhưng phải mất thời gian tới mấy tháng.
Bởi vậy con sâu bông bị bắt lại kia cũng sắp khóc rồi, ai lại muốn tự nhiên trúng độc, rồi mất mấy tháng thời gian đâu.
Nhưng mà Triệu Khương Lan nào có cho nó cơ hội từ chối, dưới sự đe doạ dụ dỗ, con sâu bông đáng thương khẽ nói: “Con sâu bông hôm qua bị người bắt đi đã bị sốt rồi, đáng thương biết chừng nào, tôi có thể ăn ít độc một chút được không.
Triệu Khương Lan liền lấy chút bột để trước mặt nó, quả nhiên thấy nó đột nhiên biến thành màu đỏ rồi.
“Là độc bọ cạp đó, không sai đâu, hichic, giờ tôi cũng biến thành đáng thương rồi nè. Nữ nhân độc ác!” Triệu Khương Lan bất giác nhăn mặt: “Là độc bọ cạp sao, sao lại như vậy.”
Mặt của Hứa Mạn Nhi liền biến sắc.
Cái thứ đồ vật này, tại sao lại ở trong phòng của Tử Trúc và Thúy Ngọc.
Cô cô giận tái mặt nói: “Trắc phi, đây rốt cuộc là chuyện gì? Không lẽ người của người hại điện hạ hay sao, điện hạ của chúng tôi thật lòng thật dạ với người, lại chỉ đổi về sự đối xử thế này hay sao?”
Hốc mắt của Hứa Mạn Nhi đỏ lên: “Ta thật sự không biết, ta sẽ không hại điện hạ đâu, ta yêu chàng ấy còn không hết “Trắc phi, hoàng hậu nương nương có lệnh, nô tỳ không thể không đem người và hai ả tì nữ này về cung tra hỏi.
Triệu Khương Lan có chút lo lắng nói: “Hà tất phải tra hỏi vào lúc này, chi bằng cứ đợi tí nữa khi Sơn Vương điện hạ tỉnh lại rồi giải quyết. Với con người của Trắc phi đây, tuyệt đối sẽ không làm hại điện hạ đâu, trong chuyện này chắc là đã xảy ra hiểu lầm ngoài ý muốn gì rồi. Bây giờ mà kết luận thì còn quá sớm. “
Cô cô vẻ mặt nghiêm nghị: “Nô tỳ cũng hi vọng là Trắc phi không có vấn đề gì. Nhưng hiện giờ điện hạ đang lâm vào nguy kịch, cũng bởi vì trắc phi mà ra. Thần Vương phi, người nên biết rằng nương nương coi trọng điện hạ, xảy ra chuyện lớn như vậy, nương nương không thể ngồi im mà nhìn.”
“Vậy muội ấy sẽ được giao cho Đại Tông chính viện xử lí, hay là…”
“Không, chuyện này nương nương sẽ thông qua Ngự Chưởng Ty đích thân hỏi rõ.
Triệu Khương Lan nhớ ra rồi, Ngự Chưởng Ty là nơi tiến hành điều tra và trị tội các cung phi trong cung.
Chuyện của Du tài nhận lúc trước cũng là do Ngự Chưởng Ty xử lí.
Nhưng những xử lí mà bọn họ dành cho Du tài nhân lúc đó, rõ ràng khiến người ta không thể phục.
Mặc dù đầy nghi ngờ, nhưng Triệu Khương Lan cũng không tiện lên tiếng.
Hoàng hậu muốn đích thân tra hỏi cũng hợp tình hợp lý, tình hình trước mắt thì Hứa Mạn Nhi đích thực là người đáng nghi nhất.
Hứa Mạn Nhi mím chặt môi: “Ta sẵn sàng tiếp nhận điều tra. Nhưng ta không yên tâm sức khỏe của điện hạ, có thể nào đợi đến khi điện hạ khỏe lại, rồi ta mới vào cung có được không?”
Cô cô đương nhiên không đồng ý: “Như vậy không được rồi. hiện giờ hoàng hậu đang đợi nô tỳ về cung phụng mệnh. Trước mắt, hiện giờ điện hạ đang trị bệnh, trắc phi người đứng một bên cũng không giúp được gì đầu. Chuyện này xảy ra hoang mang không rõ, nếu mà còn không làm rõ, chỉ sợ sẽ khiến lòng người hoang mang, xin trắc phi đừng làm khó nô tỳ nữa!”