Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1430
Chương 1430
Điện hạ, xin huynh nhất định phải tốt lên, ta sẽ chờ huynh tỉnh lại. Ngón tay Hứa Mạn Nhi siết chặt cái bình, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch nước ở trong chai.
Qua một lúc, nàng ấy bỗng nhiên cảm thấy ở bụng đau thắt lại.
Giống như có bàn tay của một con ác ma muốn xé rách người nàng ấy, Hứa Mạn Nhi trong nháy mắt không chịu nổi, cuộn cả người lại, quỳ rạp trên mặt đất.
Viên Hoàng hậu cũng có chút không đành lòng, nhưng vẫn ép mình quyết tâm ác đến cùng.
“Bây giờ bản cung hỏi ngươi, rốt cuộc là ai phái ngươi tới? Tiếp cận Sơn Vương có mục đích gì?” Đầu Hứa Mạn Nhi toàn là mồ hôi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nàng ấy thậm chí ngay cả nói cũng không nói được, chỉ có thể khốn khổ lắc đầu.
Nữ quan ngồi xổm bên người Hứa Mạn Nhi, ý đồ muốn dẫn dắt: “Trắc phi, ngài đừng chống đỡ nữa, chỉ cần ngài nói rõ ràng, nô tì có thể đem thuốc giải cho ngài. Ngài sẽ không phải chịu những đau đớn như hiện tại nữa.”
“A!” Hứa Mạn Nhi giống như sắp cắn nát môi mình, đáy mắt nàng ấy đỏ bừng, giống như bị rút gân lột da. không bằng chết đi cho xong.
Lúc này trong đầu nàng ấy thậm chí còn hiện lên ý nghĩ như thế.
Nhưng mà, Mộ Dung Bắc Hải phải làm sao bây giờ. Nàng ấy vẫn còn chưa đợi được hắn tỉnh lại, cũng không biết hắn có thể giữ được tính mạng, nàng ấy không thể chết được.
“Ta sẽ không hại, hắn!”
“Thế Hứa gia thì sao, Hứa gia có từng bày mưu kế để người làm gì điện hạ không?”
Nàng ấy gục đầu xuống đất, muốn giảm bớt đau đớn: “Không có.”
Viên Hoàng hậu nhíu mày: “Bây giờ nàng vẫn không thừa nhận, có phải có thể nói là nàng nói thật rồi?”
Nữ quan cũng có chút khó xử, đành phải nói: “Không bằng cứ từ từ nhìn xem, lúc trước nô tì còn có một biện pháp khác nữa, là dùng cây gỗ đè lên bụng của người uống Thực Ngôn Thủy, sẽ khiến bọn họ vô cùng đau đớn. Nhưng thường là không có ai có thể chống đỡ được, đều có thể hỏi được lời nói thật từ bọn họ.”
“Vẫn tiếp tục chứ a?”
Viên hoàng hậu hít sâu một tiếng, phất tay, ý bảo nữ quan làm việc.
Nữ quan sai người cầm một cây gỗ dài đến, sau đó cùng người bên cạnh kéo Hứa Mạn Nhi đến trên tường. Tiếp đó lấy cây gỗ đặt ở bụng nàng ấy, dùng sức đề xuống.
Hứa Mạn Nhi đau đến mức cả người toàn là mồ hôi, búi tóc tán loạn, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, như rơi xuống đất ngục.
Trong Sơn Vương phủ, Triệu Khương Lan ở bên trong tẩm điện của Mộ Dung Bắc Hải đang thêm huân hương.
Hương này có tác dụng khiến người ta nhanh chóng thanh tỉnh và giúp mau chóng tỉnh lại, có thể khiến Mộ Dung Bắc Hải nhanh chóng khôi phục ý thức.
Trời cũng đã khuya, Hứa Mạn Nhi tiến cung cũng đã mấy canh giờ rồi.
Triệu Khương Lan cố ý sai lão quản gia đi hỏi thăm chút tin tức, lại không hề có tin tức gì. Nhưng mà nghe nói, mấy canh giờ trước có một tử thi nữ tử được nâng ra.
Điện hạ, xin huynh nhất định phải tốt lên, ta sẽ chờ huynh tỉnh lại. Ngón tay Hứa Mạn Nhi siết chặt cái bình, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch nước ở trong chai.
Qua một lúc, nàng ấy bỗng nhiên cảm thấy ở bụng đau thắt lại.
Giống như có bàn tay của một con ác ma muốn xé rách người nàng ấy, Hứa Mạn Nhi trong nháy mắt không chịu nổi, cuộn cả người lại, quỳ rạp trên mặt đất.
Viên Hoàng hậu cũng có chút không đành lòng, nhưng vẫn ép mình quyết tâm ác đến cùng.
“Bây giờ bản cung hỏi ngươi, rốt cuộc là ai phái ngươi tới? Tiếp cận Sơn Vương có mục đích gì?” Đầu Hứa Mạn Nhi toàn là mồ hôi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nàng ấy thậm chí ngay cả nói cũng không nói được, chỉ có thể khốn khổ lắc đầu.
Nữ quan ngồi xổm bên người Hứa Mạn Nhi, ý đồ muốn dẫn dắt: “Trắc phi, ngài đừng chống đỡ nữa, chỉ cần ngài nói rõ ràng, nô tì có thể đem thuốc giải cho ngài. Ngài sẽ không phải chịu những đau đớn như hiện tại nữa.”
“A!” Hứa Mạn Nhi giống như sắp cắn nát môi mình, đáy mắt nàng ấy đỏ bừng, giống như bị rút gân lột da. không bằng chết đi cho xong.
Lúc này trong đầu nàng ấy thậm chí còn hiện lên ý nghĩ như thế.
Nhưng mà, Mộ Dung Bắc Hải phải làm sao bây giờ. Nàng ấy vẫn còn chưa đợi được hắn tỉnh lại, cũng không biết hắn có thể giữ được tính mạng, nàng ấy không thể chết được.
“Ta sẽ không hại, hắn!”
“Thế Hứa gia thì sao, Hứa gia có từng bày mưu kế để người làm gì điện hạ không?”
Nàng ấy gục đầu xuống đất, muốn giảm bớt đau đớn: “Không có.”
Viên Hoàng hậu nhíu mày: “Bây giờ nàng vẫn không thừa nhận, có phải có thể nói là nàng nói thật rồi?”
Nữ quan cũng có chút khó xử, đành phải nói: “Không bằng cứ từ từ nhìn xem, lúc trước nô tì còn có một biện pháp khác nữa, là dùng cây gỗ đè lên bụng của người uống Thực Ngôn Thủy, sẽ khiến bọn họ vô cùng đau đớn. Nhưng thường là không có ai có thể chống đỡ được, đều có thể hỏi được lời nói thật từ bọn họ.”
“Vẫn tiếp tục chứ a?”
Viên hoàng hậu hít sâu một tiếng, phất tay, ý bảo nữ quan làm việc.
Nữ quan sai người cầm một cây gỗ dài đến, sau đó cùng người bên cạnh kéo Hứa Mạn Nhi đến trên tường. Tiếp đó lấy cây gỗ đặt ở bụng nàng ấy, dùng sức đề xuống.
Hứa Mạn Nhi đau đến mức cả người toàn là mồ hôi, búi tóc tán loạn, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, như rơi xuống đất ngục.
Trong Sơn Vương phủ, Triệu Khương Lan ở bên trong tẩm điện của Mộ Dung Bắc Hải đang thêm huân hương.
Hương này có tác dụng khiến người ta nhanh chóng thanh tỉnh và giúp mau chóng tỉnh lại, có thể khiến Mộ Dung Bắc Hải nhanh chóng khôi phục ý thức.
Trời cũng đã khuya, Hứa Mạn Nhi tiến cung cũng đã mấy canh giờ rồi.
Triệu Khương Lan cố ý sai lão quản gia đi hỏi thăm chút tin tức, lại không hề có tin tức gì. Nhưng mà nghe nói, mấy canh giờ trước có một tử thi nữ tử được nâng ra.